Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em
Chương 65
Ricky_bn
20/06/2022
Lạc Y Sương được đưa vào trong cấp cứu, Phương Hạo cũng muốn vào trong cùng cô, nhưng quy định của bệnh viện thì không được vào, anh ở phía ngoài vò đầu bức tóc, cầu nguyện cho cô đừng xảy ra chuyện gì.
Nếu anh đến sớm một chút, có phải mọi chuyện tốt hơn rồi không? Có phải cô cũng sẽ không bị thương nặng đến mức này?
“ Sương Nhi thật xin lỗi, anh thật sự xin lỗi ” Phương Hạo nước mắt rơi xuống, anh nhận ra Lạc Y Sương bên cạnh anh chưa bao giờ được hạnh phúc cả, bên cạnh anh toàn phải chịu những điều tổn thương.
Phương Hạo ơi Phương Hạo ngay cả cô ấy mày còn không bảo vệ được thì làm sao lo cho cô ấy cả đời này đây, cô ấy vì mày đã xém bỏ mạng tận hai lần, mày đều trơ mắt đứng nhìn, đều là Dương Tử Văn lo cho cô ấy, mày không làm được gì cả, Phương Hạo thầm nghĩ.
Tiếng đèn phòng cấp cứu đã tắt sau 2 tiếng cấp cứu, Lạc Y Sương được đẩy ra, trên người cô đầy ắp những vết thương năng nhẹ đều có, ngay cả khuôn mặt cũng bầm hết cả lên, Phương Hạo đưa cô trở về phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh lẳng lặng ngồi nhìn cô đang hôn mê bất tỉnh, trái tim anh đau như hàng vạn con kiến cắn vậy, anh phải làm sao đây? Anh không nỡ rời xa cô, càng không nở để cô ở bên mình gặp nguy hiểm như thế này một lần nữa.
Dương Tử Văn và mọi người giải quyết xong liền chạy đến bệnh viện, thấy Phương Hạo ngồi thất thần bên trong phòng bệnh liền cảm thấy xót xa.
Phương Hạo để Chu Hạc Hiên và Trình Giai Giai vào xem cô một lúc, anh liền quay sang nhìn Dương Tử Văn nói “ Anh ra ngoài nói chuyện với tôi một chút ”.
Dương Tử Văn liếc nhìn Lạc Y Sương một cái rồi mới đi theo Phương Hạo ra ngoài, Phương Hạo bước chân dừng lại ở phía ghế đá, sau đó ngồi xuống, Dương Tử Văn cũng ngồi xuống cùng anh, hai người đàn ông mắt nhìn xa xăm, bóng tối ở phía trước cảm giác như muốn nuốt chửng cả hai người họ vậy.
Phương Hạo lên tiếng trước “ Anh có thật lòng yêu Sương Nhi không? ”.
“ Tôi không hơn cậu cũng không kém cậu, nhưng người cô ấy yêu là cậu, tôi biết làm sao đây? ” Dương Tử Văn trả lời, giọng mang mát buồn.
“ Chỉ cần anh thật lòng thật dạ là được. Sao này nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy nhé ” Phương Hạo mỉm cười một cách thê lương nói với Dương Tử Văn sau đó đứng dậy.
Dương Tử Văn khó hiểu liền hỏi lại “ Còn cậu? ”.
“ Ở bên cạnh tôi cô ấy không có ngày nào yên ổn cả, tôi không xứng với cô ấy, tôi giao cố ấy cho anh, đừng để tôi biết anh ức hiếp cô ấy ” Phương Hạo xoay người, hai tay đút vào túi quần nói với Dương Tử Văn.
Nhìn Phương Hạo, Dương Tử Văn thật không tin nổi, người như anh ta cũng có ngày biết chịu thua, nhưng anh biết rõ trong lòng Phương Hạo yêu Sương Nhi đến nhường nào, chính là cái hôm bàn về việc đi cứu cô, Phương Hạo lúc đó rất khẩn trương, anh cũng biết trong lòng Lạc Y Sương cũng chỉ có Phương Hạo thôi.
“ Cậu không nghĩ nếu cô ấy biết được nhất định đánh cậu một trận à? ” Dương Tử Văn mỉm cười nói.
Phương Hạo khự lại, bật cười nói “ Anh không nói thì làm sao cô ấy biết, nhớ đấy chăm sóc cô ấy cho thật tốt ” Phương Hạo nói xong liền quay lưng lại bước đi, vẻ mặt trầm tĩnh khi nãy cũng đã không còn, mà thay vào đó là sự bất lực, đau lòng, cười nhạo bản thân.
Chu Hạc Hiên vô tình đi qua, lại nghe được hết câu chuyện của hai người họ, anh thật không ngờ Phương Hạo vậy mà lại nhường Lạc Y Sương cho Dương Tử Văn, cậu ta bị điên rồi sao?
Ngồi trong xe, Phương Hạo thật sự không biết bản thân mình nên đi đâu, anh cảm thấy không có Lạc Y Sương cuộc sống này tẻ nhạt vô cùng, nhưng nếu bên cạnh người như anh thì cô sẽ không có được hạnh phúc, anh muốn cô phải sống một cuộc đời thật sự hạnh phúc mà cô đã mong muốn.
Dương Tử Văn quay lại phòng bệnh, ánh mât phức tạp, nhìn Lạc Y Sương đang trên giường bệnh, anh thật sự muốn công bằng tranh giành với Phương Hạo, nhưng Phương Hạo lại thế này, anh thật sự không muốn tranh giành nữa, vì anh hiểu được bọn họ như thế nào.
Đợi đến lúc Y Sương tỉnh lại anh sẽ nói cho em ấy nghe, sau đó bảo em ấy đi mắng cậu ta một trận cho nhớ đời.
Phương Hạo suốt mấy ngày liền không ra khỏi phòng, khắp căn phòng đều là vỏ chai rượu, tàn thuốc, anh cũng không biết từ khi nào bản thân lại đụng đến thuốc lá nữa rồi, ngày mai anh sẽ quay lại công ty, mọi thứ sẽ bắt đầu lại, nhưng Lạc Y Sương đến hết đời này sẽ là duy nhất đối với anh, dù đứng phía sau nhìn cô cũng được.
Anh đứng ngoài bàn công, trên tay cầm điếu thuốc, mặc áo thun tay lỡ cùng với chiếc quần âu đen quen thuộc, đưa điếu thuốc lên rít một hơi sau đó nhã khói ra, khói bay ra phía ngoài sau liền bị gió cuốn đi mất, ánh mắt không còn một chút cảm xúc nào nhìn về phía khoản không trước mắt.
Nếu anh đến sớm một chút, có phải mọi chuyện tốt hơn rồi không? Có phải cô cũng sẽ không bị thương nặng đến mức này?
“ Sương Nhi thật xin lỗi, anh thật sự xin lỗi ” Phương Hạo nước mắt rơi xuống, anh nhận ra Lạc Y Sương bên cạnh anh chưa bao giờ được hạnh phúc cả, bên cạnh anh toàn phải chịu những điều tổn thương.
Phương Hạo ơi Phương Hạo ngay cả cô ấy mày còn không bảo vệ được thì làm sao lo cho cô ấy cả đời này đây, cô ấy vì mày đã xém bỏ mạng tận hai lần, mày đều trơ mắt đứng nhìn, đều là Dương Tử Văn lo cho cô ấy, mày không làm được gì cả, Phương Hạo thầm nghĩ.
Tiếng đèn phòng cấp cứu đã tắt sau 2 tiếng cấp cứu, Lạc Y Sương được đẩy ra, trên người cô đầy ắp những vết thương năng nhẹ đều có, ngay cả khuôn mặt cũng bầm hết cả lên, Phương Hạo đưa cô trở về phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh lẳng lặng ngồi nhìn cô đang hôn mê bất tỉnh, trái tim anh đau như hàng vạn con kiến cắn vậy, anh phải làm sao đây? Anh không nỡ rời xa cô, càng không nở để cô ở bên mình gặp nguy hiểm như thế này một lần nữa.
Dương Tử Văn và mọi người giải quyết xong liền chạy đến bệnh viện, thấy Phương Hạo ngồi thất thần bên trong phòng bệnh liền cảm thấy xót xa.
Phương Hạo để Chu Hạc Hiên và Trình Giai Giai vào xem cô một lúc, anh liền quay sang nhìn Dương Tử Văn nói “ Anh ra ngoài nói chuyện với tôi một chút ”.
Dương Tử Văn liếc nhìn Lạc Y Sương một cái rồi mới đi theo Phương Hạo ra ngoài, Phương Hạo bước chân dừng lại ở phía ghế đá, sau đó ngồi xuống, Dương Tử Văn cũng ngồi xuống cùng anh, hai người đàn ông mắt nhìn xa xăm, bóng tối ở phía trước cảm giác như muốn nuốt chửng cả hai người họ vậy.
Phương Hạo lên tiếng trước “ Anh có thật lòng yêu Sương Nhi không? ”.
“ Tôi không hơn cậu cũng không kém cậu, nhưng người cô ấy yêu là cậu, tôi biết làm sao đây? ” Dương Tử Văn trả lời, giọng mang mát buồn.
“ Chỉ cần anh thật lòng thật dạ là được. Sao này nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy nhé ” Phương Hạo mỉm cười một cách thê lương nói với Dương Tử Văn sau đó đứng dậy.
Dương Tử Văn khó hiểu liền hỏi lại “ Còn cậu? ”.
“ Ở bên cạnh tôi cô ấy không có ngày nào yên ổn cả, tôi không xứng với cô ấy, tôi giao cố ấy cho anh, đừng để tôi biết anh ức hiếp cô ấy ” Phương Hạo xoay người, hai tay đút vào túi quần nói với Dương Tử Văn.
Nhìn Phương Hạo, Dương Tử Văn thật không tin nổi, người như anh ta cũng có ngày biết chịu thua, nhưng anh biết rõ trong lòng Phương Hạo yêu Sương Nhi đến nhường nào, chính là cái hôm bàn về việc đi cứu cô, Phương Hạo lúc đó rất khẩn trương, anh cũng biết trong lòng Lạc Y Sương cũng chỉ có Phương Hạo thôi.
“ Cậu không nghĩ nếu cô ấy biết được nhất định đánh cậu một trận à? ” Dương Tử Văn mỉm cười nói.
Phương Hạo khự lại, bật cười nói “ Anh không nói thì làm sao cô ấy biết, nhớ đấy chăm sóc cô ấy cho thật tốt ” Phương Hạo nói xong liền quay lưng lại bước đi, vẻ mặt trầm tĩnh khi nãy cũng đã không còn, mà thay vào đó là sự bất lực, đau lòng, cười nhạo bản thân.
Chu Hạc Hiên vô tình đi qua, lại nghe được hết câu chuyện của hai người họ, anh thật không ngờ Phương Hạo vậy mà lại nhường Lạc Y Sương cho Dương Tử Văn, cậu ta bị điên rồi sao?
Ngồi trong xe, Phương Hạo thật sự không biết bản thân mình nên đi đâu, anh cảm thấy không có Lạc Y Sương cuộc sống này tẻ nhạt vô cùng, nhưng nếu bên cạnh người như anh thì cô sẽ không có được hạnh phúc, anh muốn cô phải sống một cuộc đời thật sự hạnh phúc mà cô đã mong muốn.
Dương Tử Văn quay lại phòng bệnh, ánh mât phức tạp, nhìn Lạc Y Sương đang trên giường bệnh, anh thật sự muốn công bằng tranh giành với Phương Hạo, nhưng Phương Hạo lại thế này, anh thật sự không muốn tranh giành nữa, vì anh hiểu được bọn họ như thế nào.
Đợi đến lúc Y Sương tỉnh lại anh sẽ nói cho em ấy nghe, sau đó bảo em ấy đi mắng cậu ta một trận cho nhớ đời.
Phương Hạo suốt mấy ngày liền không ra khỏi phòng, khắp căn phòng đều là vỏ chai rượu, tàn thuốc, anh cũng không biết từ khi nào bản thân lại đụng đến thuốc lá nữa rồi, ngày mai anh sẽ quay lại công ty, mọi thứ sẽ bắt đầu lại, nhưng Lạc Y Sương đến hết đời này sẽ là duy nhất đối với anh, dù đứng phía sau nhìn cô cũng được.
Anh đứng ngoài bàn công, trên tay cầm điếu thuốc, mặc áo thun tay lỡ cùng với chiếc quần âu đen quen thuộc, đưa điếu thuốc lên rít một hơi sau đó nhã khói ra, khói bay ra phía ngoài sau liền bị gió cuốn đi mất, ánh mắt không còn một chút cảm xúc nào nhìn về phía khoản không trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.