Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau
Chương 37: Giải Cứu
lilynguyen
03/09/2015
-Hôm nay mọi người tiếp tục chia nhau ra
tìm, tôi không tin chúng ta không thể tìm ra được họ.- Bảo tiếp tục dẫn
mọi người tới chỗ bìa rừng tìm kiếm.
Minh, Bảo và Hoàng nhanh chóng tản ra, đi sâu vào trong để tìm kiếm, còn Dương thì lặng lẽ nấp ở bụi rậm gần đó.
-Chị à, ngày nào cũng như thế này cả mà sao họ không chịu từ bỏ nhỉ, con nhỏ đó có gì tốt cơ chứ.- Anh tức tối nói với Nhi.
-Em bình tĩnh đi, rồi họ sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi thôi.
-Em chẳng muốn ở đây chút nào cả.
-Vậy thì ta đi thôi, chị dẫn em đi chơi một chút.
-Được ạ.- Anh mừng rỡ.- Em chỉ mong được chơi đùa với bọn nó mà thôi.
-Đi thôi.
Nhi dẫn Anh đi về phía đường dẫn đến nhà trọ. Đợi hai người họ đi xa đến một khoảng cách an toàn, Dương mới bí mật đi theo sau.
-Chị nói xem, hôm nay chúng ta sẽ làm gì bọn nó nhỉ?- Anh suy nghĩ.
-Suỵt.- Nhi ra hiệu im lặng, Anh lập tức đứng lại.
-Có chuyện gì thế chị?- Anh nói nhỏ.
-Em cứ tiếp tục đi đi, đừng nói gì cả.- Nhi liếc nhìn về phía sau rồi nói với Anh.
-Vâng ạ.- Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng Anh vẫn làm theo những gì Nhi bảo.
Nhi và Anh đi được một lúc thì Nhi đột ngột kéo Anh rẽ vào một hướng khác. Dương nhanh chóng chạy theo nhưng không thấy bóng dáng hai người họ đâu.
-Cô đi theo chúng tôi làm gì?- Nhi bước ra từ phía sau Dương.
-Vậy sao chị lại đi đến đây, mọi người đều vào rừng tìm cả mà.
-Tại sao chúng tôi lại phải tìm con nhỏ đó chứ? Cứ mặc kệ nó đi.- Anh hất hàm.
-Chúng ta là bạn cùng lớp, mặc dù thường ngày có chút bất đồng nhưng không thể vì thế mà không quan tâm được.
-Bất đồng sao? Tôi vô cùng, vô cùng ghét nó, và cả cô nữa.
-Vậy hai người còn ở lại đây làm gì?- Dương nổi nóng.
-Để làm gì là việc của chúng tôi, không liên quan đến cô.- Anh vênh mặt lên nói.
-Có phải chính hai người đã bắt Mai và Châu.- Dương nhìn thẳng vào Anh.
-Cô dựa vào đâu mà nói như thế?- Nhi lạnh nhạt lên tiếng.
-Dựa vào đâu ư? Dựa vào những hành động kì lạ của hai người trong những ngày qua cũng đủ để tôi có thể đoán ra rồi.
-Nghi ngờ của cô là không có căn cứ.- Anh hơi luống cuống.
-Không có hay có không phải một mình cô nói là được.
-Cô muốn làm gì?- Nhi đề phòng.
-Đương nhiên là về nói với mọi người về hành động của hai người rồi.- Dương nói rồi quay người đi.
-Cô còn có thể về sao?- Nhi lạnh giọng.
-Ý chị là sao?- Dương nghi hoặc.
-Không có gì, chỉ là như thế này thôi.
Nhi vừa dứt lời, ngay lập tức có một đám người vây quanh lấy Dương...
Cánh cửa nhà kho mở ra, ánh mặt trời rọi khắp căn phòng. Mọi cảnh vật bên trong cũng dần lộ ra.
Mai hé mắt nhìn xung quanh, nó đang cố gắng thích ứng với luồng ánh sáng này. Một lúc sau, khi đã có thể nhìn rõ ràng, nó quay sang tìm kiếm Châu, cô đang ngồi gần đó. Nhìn những vết bầm tím trên người Châu mà nó cảm thấy tức giận và xót xa vô cùng. Tuy vậy, Châu vẫn nhìn nó gắng gượng mở đôi mắt thật to như an ủi nó rằng cô không sao cả.
-Châu, Mai.
Tiếng nói quen thuộc làm cả hai người đều phải ngước mắt nhìn. Tuy miệng không thể nói được nhưng qua ánh mắt cũng đủ để biết Mai kích động đến mức nào.
-Các người đã làm gì hai cậu ấy?- Dương tức giận, mặt đỏ ửng lên.
-Rồi cô sẽ biết ngay thôi.- Nhi hướng về phía Dương cười độc ác.
-Họ đã làm gì mà khiến chị đối xử với họ như vậy?- Dương cố sức giãy dụa nhưng vẫn không thoát được bàn tay của những gã đằng sau.
-Những câu hỏi này tôi không muốn trả lời thêm nữa, thật nhàm chán.- Nhi bình thản.
-Chị nghĩ chị làm như vậy sẽ không ai biết sao?
-Muốn người khác biết? Không có khả năng.- Nhi lạnh lùng kết luận.
-Chị tự tin đến thế ư?- Dương hơi mỉm cười.
-Cô nói thế là có ý gì?- Anh nghi hoặc nhìn Dương.
-Chị nghĩ những việc này chị có thể chôn giấu mãi mãi sao?- Dương vẫn hướng Nhi nói.
-Đương nhiên, cô đã vào đây thì cũng đừng mong có cơ hội trốn thoát khỏi đây.- Nhi nhìn thẳng vào Dương, độc ác nói.
-Chị là người phụ nữ độc ác, nhất định chị sẽ gặp báo ứng.
“Chát”
Một tiếng vang chói tai khiến mọi người sững sờ. Anh hoảng sợ nhìn Nhi, từ trước tới nay, chưa bao giờ Anh thấy Nhi đánh người, lúc nào Nhi cũng tỏ ra là một người điềm đạm, nói năng đúng mực, dù có những kế hoạch thâm hiểm nhưng cũng chưa bao giờ tự tay đánh người.
-Bớt nói nhảm đi, nếu không thì đừng trách tôi.
-Chị muốn làm gì? Tát thêm vài cái nữa, hay là lại đánh tôi như họ?- Dương mỉm cười khiêu khích.
-Nếu cả ba người đã ở đây, đương nhiên sẽ có một trò chơi khác vui hơn.- Nhi nói.
-Trò chơi?- Anh nhìn Nhi khó hiểu, hôm nay thật sự cô cảm thấy mình chẳng hiểu gì về Nhi nữa.
-Chị muốn làm gì?- Dương đề phòng.
-Mới đó đã sợ rồi sao, cô yên tâm, cả ba sẽ cùng chơi, cô sẽ không cô độc đâu.- Ánh mắt Nhi lóe lên tia nguy hiểm.- Đưa hai người kia lại đây.
Hai người cao to phía sau lưng Nhi nhận lệnh tiến về phía Châu và Mai, mặc kệ vết thương trên người Châu và Mai có ra sao, họ vẫn bị lôi đi một cách tàn bạo.
Đôi lông mày Châu nhíu chặt, cả người truyền đến từng trận đau đớn tưởng chừng không thể nào chịu đựng nổi. Mai thấy Châu như vậy, nó cũng cảm thấy khổ sở vô cùng.
-Rốt cuộc chị muốn làm gì?- Dương không thể nào chịu nổi tình cảnh trước mắt nổi nóng quay về phía Nhi.
-Tôi chẳng phải đã nói sao, cả ba người sẽ tham gia một trò chơi thú vị.
-Trò chơi gì vậy? Chúng tôi có thể tham gia không?
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói đùa cợt khiến Nhi có chút hoảng hốt. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.-Trò chơi gì vậy? Chúng tôi có thể tham gia không?
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói đùa cợt khiến Nhi có chút hoảng hốt. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
-Hoàng.- Anh kinh ngạc.
-Bảo... Minh...- Nhi cũng không kém phần ngạc nhiên, khi thấy Minh phía sau Bảo, cô hoàn toàn sợ hãi.
-Sao thế, gặp lại chúng tôi cô bất ngờ lắm phải không?- Bảo nở nụ cười rực rỡ, nhưng đối với Nhi là một nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm.
-Sao... sao... các người... có thể... tìm đến đây?- Anh lắp bắp.
-Vì sao ư? Cũng nhờ cái này cả.- Bảo giơ chiếc điện thoại trong tay lên.- Thiết bị định vị.
-Vậy việc Dương theo dõi chúng tôi rồi bị bắt đều nằm trong kế hoạch của các người?- Nhi hỏi.
-Đúng vậy, và chị đã làm theo đúng như những gì đã được sắp xếp.- Hoàng lên tiếng.
-Chị... chị ơi...- Anh lúng túng đứng sau lưng Nhi.
-Thế thì sao nào, các cậu nghĩ có thể làm được gì?- Nhi mỉm cười nhìn ba chàng hoàng tử ở trước mặt.
Đúng như Nhi nói, ba người họ có tìm được chỗ này nhưng cả ba cô gái kia đều nằm trong tay Nhi, không thể tùy tiện hành động.
-Cô muốn gì?-Minh hỏi Nhi.
-Muốn gì ư? Câu này cậu hỏi không phải quá thừa sao.tôi muốn gì chẳng lẽ cậu không biết, ngay từ đầu thứ tôi muốn có chẳng lẽ cậu không biết?- Nhi hơi kích động.
-Vậy chuyện năm đó cũng là do cô làm?- Minh vẫn bình tĩnh.
-Đúng vậy, là tôi làm, thứ tôi không có được thì người khác cũng đừng hòng mà có được.
-Cô...- Bảo kích động lao tới phía Nhi, Hoàng thấy thế vội cản lại.
-Cô thật là độc ác.
-Chính cậu đã làm tôi như thế đấy.- Nhi nhếch mép.
-Đó là do chính bản thân chị tự ngụy biện vậy thôi.- Hoàng phản bác.
-Im đi, nếu từ đầu cậu không thân thiết với con nhỏ đó thì nó sẽ không bị thế. Nếu cậu không tỏ ra quan tâm lo lắng cho con bé này thì tôi đã không phải ra tay giành lại như vậy.
-Tôi vốn dĩ không thuộc về cô, mãi mãi cũng vậy, cô lấy quyền gì mà bảo là giành tôi về bên cô?- Minh lãnh đạm.
-Cậu là của tôi, cậu phải là của tôi.- Nhi hét lên.
-Chỉ vì cái ý nghĩ đó mà cô làm nên tất cả chuyện này ư?- Bảo tức giận.
-Tôi giành lại thứ thuộc về tôi, thế này thì đã sao chứ?
-Chị điên rồi. Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, chỉ từ một phía không thể gọi là tình yêu được, cũng thể thể vì thế mà đòi hỏi ép buộc người khác yêu mình, đó chỉ là sai lầm mà thôi.- Hoàng lắc đầu.
-Thứ tôi muốn chính là của tôi.- Nhi lạnh giọng.
-Cô đã đi quá xa với quan điểm sai lầm của mình rồi đấy. Một lần còn chưa đủ sao?- Bảo tức giận nhìn Nhi, ánh mắt tựa như có thể giết người.
-Đủ ư? Chừng nào tôi còn chưa có được thứ tôi muốn thì mọi chuyện vẫn chưa đủ.
-Cô điên thật rồi.- Bảo lắc đầu.
Minh nhíu mày quan sát, tình hình hiện giờ không ổn cho lắm, mặc dù có thể làm cho Nhi và Anh không để ý nhưng ba cô gái kia vẫn nằm trong tay bọn người phía sau. Phải cẩn thận hết sức.
Minh đút tay vào túi quần, chầm chậm tiến lại gần về phía Mai và Châu.
“Ò e í e”.
Tiếng xe cảnh sát vang lên, nhỏ rồi từ từ lớn dần.
-Các cậu gọi cảnh sát ?- Nhi nghi hoặc nhìn Bảo.
Còn chưa đợi Nhi kịp nhận thức, phía sau lưng đã vang lên tiếng người ngã xuống đất. Nhi hốt hoảng quay đầu lại nhìn đã thấy hai tên giữ Mai và Châu đã nằm dưới sàn, còn Minh đang tháo dây trói cho Mai và Châu.
Bảo nhanh chóng nắm bắt thế cục, tung một cước vào mặt tên đang bắt Dương. Tên kia không thể nào phản ứng kịp nên lãnh trọn một cước của Bảo, nằm lăn ra sàn.
Chỉ trong vòng vài phút, Bảo và Minh đã khống chế hết tất cả.
-Khá lắm, không ngờ cậu có thể nghĩ ra cách này.- Bảo vỗ vai Minh tán thưởng.
-Chỉ là một bản nhạc chuông thôi, cũng hữu dụng.- Minh không nhanh không chậm nói.
-Ha ha, có ai dùng tiếng còi xe cảnh sát làm nhạc chuông như cậu không?- Bảo bật cười.
-Cậu ở lại xử lí đi, tôi đưa bọn họ về nghỉ ngơi.
-Được rồi, mọi chuyện ở đây giao lại cho tôi, cậu mau đi đi.
Minh ngồi xuống bên cạnh Mai và Châu.
-Các em cảm thấy thế nào rồi?- Minh nhẹ nhàng hỏi.
-Em không sao.- Mai nhìn Minh nói.
-Em... không...- Chưa nói dứt câu, Châu đã ngất đi.
-Châu, Châu à, cậu tỉnh lại đi.- Mai hoảng hốt.
-Hoàng, cậu đưa Mai đi giúp tôi.
Minh quay sang Hoàng nói lớn rồi bế Châu lên chạy ra ngoài. Không ai nhìn ra được nét mặt hoảng hốt cực độ của anh.
-Chúng ta mau đi thôi. Tớ thấy cậu cũng không ổn đâu.- Hoàng lo lắng.
Mai cũng muốn nhanh chóng đến chỗ Châu nên cũng không ngần ngại để Hoàng đỡ đi.
-Dương, nhóc đưa Anh đi về nhà trọ trước đi, anh sẽ đưa Nhi về sau.
-Anh định làm gì?
-Phải giải quyết những người này chứ.- Bảo cười nguy hiểm.
Minh, Bảo và Hoàng nhanh chóng tản ra, đi sâu vào trong để tìm kiếm, còn Dương thì lặng lẽ nấp ở bụi rậm gần đó.
-Chị à, ngày nào cũng như thế này cả mà sao họ không chịu từ bỏ nhỉ, con nhỏ đó có gì tốt cơ chứ.- Anh tức tối nói với Nhi.
-Em bình tĩnh đi, rồi họ sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi thôi.
-Em chẳng muốn ở đây chút nào cả.
-Vậy thì ta đi thôi, chị dẫn em đi chơi một chút.
-Được ạ.- Anh mừng rỡ.- Em chỉ mong được chơi đùa với bọn nó mà thôi.
-Đi thôi.
Nhi dẫn Anh đi về phía đường dẫn đến nhà trọ. Đợi hai người họ đi xa đến một khoảng cách an toàn, Dương mới bí mật đi theo sau.
-Chị nói xem, hôm nay chúng ta sẽ làm gì bọn nó nhỉ?- Anh suy nghĩ.
-Suỵt.- Nhi ra hiệu im lặng, Anh lập tức đứng lại.
-Có chuyện gì thế chị?- Anh nói nhỏ.
-Em cứ tiếp tục đi đi, đừng nói gì cả.- Nhi liếc nhìn về phía sau rồi nói với Anh.
-Vâng ạ.- Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng Anh vẫn làm theo những gì Nhi bảo.
Nhi và Anh đi được một lúc thì Nhi đột ngột kéo Anh rẽ vào một hướng khác. Dương nhanh chóng chạy theo nhưng không thấy bóng dáng hai người họ đâu.
-Cô đi theo chúng tôi làm gì?- Nhi bước ra từ phía sau Dương.
-Vậy sao chị lại đi đến đây, mọi người đều vào rừng tìm cả mà.
-Tại sao chúng tôi lại phải tìm con nhỏ đó chứ? Cứ mặc kệ nó đi.- Anh hất hàm.
-Chúng ta là bạn cùng lớp, mặc dù thường ngày có chút bất đồng nhưng không thể vì thế mà không quan tâm được.
-Bất đồng sao? Tôi vô cùng, vô cùng ghét nó, và cả cô nữa.
-Vậy hai người còn ở lại đây làm gì?- Dương nổi nóng.
-Để làm gì là việc của chúng tôi, không liên quan đến cô.- Anh vênh mặt lên nói.
-Có phải chính hai người đã bắt Mai và Châu.- Dương nhìn thẳng vào Anh.
-Cô dựa vào đâu mà nói như thế?- Nhi lạnh nhạt lên tiếng.
-Dựa vào đâu ư? Dựa vào những hành động kì lạ của hai người trong những ngày qua cũng đủ để tôi có thể đoán ra rồi.
-Nghi ngờ của cô là không có căn cứ.- Anh hơi luống cuống.
-Không có hay có không phải một mình cô nói là được.
-Cô muốn làm gì?- Nhi đề phòng.
-Đương nhiên là về nói với mọi người về hành động của hai người rồi.- Dương nói rồi quay người đi.
-Cô còn có thể về sao?- Nhi lạnh giọng.
-Ý chị là sao?- Dương nghi hoặc.
-Không có gì, chỉ là như thế này thôi.
Nhi vừa dứt lời, ngay lập tức có một đám người vây quanh lấy Dương...
Cánh cửa nhà kho mở ra, ánh mặt trời rọi khắp căn phòng. Mọi cảnh vật bên trong cũng dần lộ ra.
Mai hé mắt nhìn xung quanh, nó đang cố gắng thích ứng với luồng ánh sáng này. Một lúc sau, khi đã có thể nhìn rõ ràng, nó quay sang tìm kiếm Châu, cô đang ngồi gần đó. Nhìn những vết bầm tím trên người Châu mà nó cảm thấy tức giận và xót xa vô cùng. Tuy vậy, Châu vẫn nhìn nó gắng gượng mở đôi mắt thật to như an ủi nó rằng cô không sao cả.
-Châu, Mai.
Tiếng nói quen thuộc làm cả hai người đều phải ngước mắt nhìn. Tuy miệng không thể nói được nhưng qua ánh mắt cũng đủ để biết Mai kích động đến mức nào.
-Các người đã làm gì hai cậu ấy?- Dương tức giận, mặt đỏ ửng lên.
-Rồi cô sẽ biết ngay thôi.- Nhi hướng về phía Dương cười độc ác.
-Họ đã làm gì mà khiến chị đối xử với họ như vậy?- Dương cố sức giãy dụa nhưng vẫn không thoát được bàn tay của những gã đằng sau.
-Những câu hỏi này tôi không muốn trả lời thêm nữa, thật nhàm chán.- Nhi bình thản.
-Chị nghĩ chị làm như vậy sẽ không ai biết sao?
-Muốn người khác biết? Không có khả năng.- Nhi lạnh lùng kết luận.
-Chị tự tin đến thế ư?- Dương hơi mỉm cười.
-Cô nói thế là có ý gì?- Anh nghi hoặc nhìn Dương.
-Chị nghĩ những việc này chị có thể chôn giấu mãi mãi sao?- Dương vẫn hướng Nhi nói.
-Đương nhiên, cô đã vào đây thì cũng đừng mong có cơ hội trốn thoát khỏi đây.- Nhi nhìn thẳng vào Dương, độc ác nói.
-Chị là người phụ nữ độc ác, nhất định chị sẽ gặp báo ứng.
“Chát”
Một tiếng vang chói tai khiến mọi người sững sờ. Anh hoảng sợ nhìn Nhi, từ trước tới nay, chưa bao giờ Anh thấy Nhi đánh người, lúc nào Nhi cũng tỏ ra là một người điềm đạm, nói năng đúng mực, dù có những kế hoạch thâm hiểm nhưng cũng chưa bao giờ tự tay đánh người.
-Bớt nói nhảm đi, nếu không thì đừng trách tôi.
-Chị muốn làm gì? Tát thêm vài cái nữa, hay là lại đánh tôi như họ?- Dương mỉm cười khiêu khích.
-Nếu cả ba người đã ở đây, đương nhiên sẽ có một trò chơi khác vui hơn.- Nhi nói.
-Trò chơi?- Anh nhìn Nhi khó hiểu, hôm nay thật sự cô cảm thấy mình chẳng hiểu gì về Nhi nữa.
-Chị muốn làm gì?- Dương đề phòng.
-Mới đó đã sợ rồi sao, cô yên tâm, cả ba sẽ cùng chơi, cô sẽ không cô độc đâu.- Ánh mắt Nhi lóe lên tia nguy hiểm.- Đưa hai người kia lại đây.
Hai người cao to phía sau lưng Nhi nhận lệnh tiến về phía Châu và Mai, mặc kệ vết thương trên người Châu và Mai có ra sao, họ vẫn bị lôi đi một cách tàn bạo.
Đôi lông mày Châu nhíu chặt, cả người truyền đến từng trận đau đớn tưởng chừng không thể nào chịu đựng nổi. Mai thấy Châu như vậy, nó cũng cảm thấy khổ sở vô cùng.
-Rốt cuộc chị muốn làm gì?- Dương không thể nào chịu nổi tình cảnh trước mắt nổi nóng quay về phía Nhi.
-Tôi chẳng phải đã nói sao, cả ba người sẽ tham gia một trò chơi thú vị.
-Trò chơi gì vậy? Chúng tôi có thể tham gia không?
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói đùa cợt khiến Nhi có chút hoảng hốt. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.-Trò chơi gì vậy? Chúng tôi có thể tham gia không?
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói đùa cợt khiến Nhi có chút hoảng hốt. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
-Hoàng.- Anh kinh ngạc.
-Bảo... Minh...- Nhi cũng không kém phần ngạc nhiên, khi thấy Minh phía sau Bảo, cô hoàn toàn sợ hãi.
-Sao thế, gặp lại chúng tôi cô bất ngờ lắm phải không?- Bảo nở nụ cười rực rỡ, nhưng đối với Nhi là một nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm.
-Sao... sao... các người... có thể... tìm đến đây?- Anh lắp bắp.
-Vì sao ư? Cũng nhờ cái này cả.- Bảo giơ chiếc điện thoại trong tay lên.- Thiết bị định vị.
-Vậy việc Dương theo dõi chúng tôi rồi bị bắt đều nằm trong kế hoạch của các người?- Nhi hỏi.
-Đúng vậy, và chị đã làm theo đúng như những gì đã được sắp xếp.- Hoàng lên tiếng.
-Chị... chị ơi...- Anh lúng túng đứng sau lưng Nhi.
-Thế thì sao nào, các cậu nghĩ có thể làm được gì?- Nhi mỉm cười nhìn ba chàng hoàng tử ở trước mặt.
Đúng như Nhi nói, ba người họ có tìm được chỗ này nhưng cả ba cô gái kia đều nằm trong tay Nhi, không thể tùy tiện hành động.
-Cô muốn gì?-Minh hỏi Nhi.
-Muốn gì ư? Câu này cậu hỏi không phải quá thừa sao.tôi muốn gì chẳng lẽ cậu không biết, ngay từ đầu thứ tôi muốn có chẳng lẽ cậu không biết?- Nhi hơi kích động.
-Vậy chuyện năm đó cũng là do cô làm?- Minh vẫn bình tĩnh.
-Đúng vậy, là tôi làm, thứ tôi không có được thì người khác cũng đừng hòng mà có được.
-Cô...- Bảo kích động lao tới phía Nhi, Hoàng thấy thế vội cản lại.
-Cô thật là độc ác.
-Chính cậu đã làm tôi như thế đấy.- Nhi nhếch mép.
-Đó là do chính bản thân chị tự ngụy biện vậy thôi.- Hoàng phản bác.
-Im đi, nếu từ đầu cậu không thân thiết với con nhỏ đó thì nó sẽ không bị thế. Nếu cậu không tỏ ra quan tâm lo lắng cho con bé này thì tôi đã không phải ra tay giành lại như vậy.
-Tôi vốn dĩ không thuộc về cô, mãi mãi cũng vậy, cô lấy quyền gì mà bảo là giành tôi về bên cô?- Minh lãnh đạm.
-Cậu là của tôi, cậu phải là của tôi.- Nhi hét lên.
-Chỉ vì cái ý nghĩ đó mà cô làm nên tất cả chuyện này ư?- Bảo tức giận.
-Tôi giành lại thứ thuộc về tôi, thế này thì đã sao chứ?
-Chị điên rồi. Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, chỉ từ một phía không thể gọi là tình yêu được, cũng thể thể vì thế mà đòi hỏi ép buộc người khác yêu mình, đó chỉ là sai lầm mà thôi.- Hoàng lắc đầu.
-Thứ tôi muốn chính là của tôi.- Nhi lạnh giọng.
-Cô đã đi quá xa với quan điểm sai lầm của mình rồi đấy. Một lần còn chưa đủ sao?- Bảo tức giận nhìn Nhi, ánh mắt tựa như có thể giết người.
-Đủ ư? Chừng nào tôi còn chưa có được thứ tôi muốn thì mọi chuyện vẫn chưa đủ.
-Cô điên thật rồi.- Bảo lắc đầu.
Minh nhíu mày quan sát, tình hình hiện giờ không ổn cho lắm, mặc dù có thể làm cho Nhi và Anh không để ý nhưng ba cô gái kia vẫn nằm trong tay bọn người phía sau. Phải cẩn thận hết sức.
Minh đút tay vào túi quần, chầm chậm tiến lại gần về phía Mai và Châu.
“Ò e í e”.
Tiếng xe cảnh sát vang lên, nhỏ rồi từ từ lớn dần.
-Các cậu gọi cảnh sát ?- Nhi nghi hoặc nhìn Bảo.
Còn chưa đợi Nhi kịp nhận thức, phía sau lưng đã vang lên tiếng người ngã xuống đất. Nhi hốt hoảng quay đầu lại nhìn đã thấy hai tên giữ Mai và Châu đã nằm dưới sàn, còn Minh đang tháo dây trói cho Mai và Châu.
Bảo nhanh chóng nắm bắt thế cục, tung một cước vào mặt tên đang bắt Dương. Tên kia không thể nào phản ứng kịp nên lãnh trọn một cước của Bảo, nằm lăn ra sàn.
Chỉ trong vòng vài phút, Bảo và Minh đã khống chế hết tất cả.
-Khá lắm, không ngờ cậu có thể nghĩ ra cách này.- Bảo vỗ vai Minh tán thưởng.
-Chỉ là một bản nhạc chuông thôi, cũng hữu dụng.- Minh không nhanh không chậm nói.
-Ha ha, có ai dùng tiếng còi xe cảnh sát làm nhạc chuông như cậu không?- Bảo bật cười.
-Cậu ở lại xử lí đi, tôi đưa bọn họ về nghỉ ngơi.
-Được rồi, mọi chuyện ở đây giao lại cho tôi, cậu mau đi đi.
Minh ngồi xuống bên cạnh Mai và Châu.
-Các em cảm thấy thế nào rồi?- Minh nhẹ nhàng hỏi.
-Em không sao.- Mai nhìn Minh nói.
-Em... không...- Chưa nói dứt câu, Châu đã ngất đi.
-Châu, Châu à, cậu tỉnh lại đi.- Mai hoảng hốt.
-Hoàng, cậu đưa Mai đi giúp tôi.
Minh quay sang Hoàng nói lớn rồi bế Châu lên chạy ra ngoài. Không ai nhìn ra được nét mặt hoảng hốt cực độ của anh.
-Chúng ta mau đi thôi. Tớ thấy cậu cũng không ổn đâu.- Hoàng lo lắng.
Mai cũng muốn nhanh chóng đến chỗ Châu nên cũng không ngần ngại để Hoàng đỡ đi.
-Dương, nhóc đưa Anh đi về nhà trọ trước đi, anh sẽ đưa Nhi về sau.
-Anh định làm gì?
-Phải giải quyết những người này chứ.- Bảo cười nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.