Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau
Chương 25: "kẻ Thù" Của Dương
lilynguyen
16/06/2015
Tiết trời hôm nay khá là mát mẻ, gió nhè nhẹ thổi qua cũng đủ làm cho tâm trạng con người trở nên thư thái nhẹ nhàng.
Dương bước bộ trên con đường đến trường, thư thái tận hưởng khí trời thanh mát, đưa tay đón nhận những chiếc lá vàng lìa cành bay bay trong gió buổi sớm. Trang phục nam sinh, chiếc mũ lưỡi trai đinh tán, đeo chiếc ba lô đen, trông Dương rất giống một cậu nhóc mới lớn đầy tinh nghịch và đáng yêu.
Từ phía đằng sau, Bảo đã nhận ra Dương. Không hiểu sao dù ở đâu hay trong hoàn cảnh nào, anh vẫn nhận ra Dương, ở cô có diều gì đó đặc biệt cuốn hút anh chăng? Trông cô lúc này cũng có chút nữ tính ấy chứ, một cách nữ tính rất đặc biệt.
-Này nhóc, đi sớm thế?- Bảo tiến lên phía trước quàng tay qua cổ Dương kéo sát vào người.
-Anh đang làm cái trò gì vậy?- Dương giãy nảy lên.
-Ồ, tôi cứ tưởng gặp được một cậu nhóc dễ thương nào đó chứ.- Bảo ra vẻ thất vọng.
-Anh biến thái à?
-Sao lại nói chính mình như thế.- Bảo tiếp tục lắc đầu.
-Anh... Đồ biến thái, thấy con trai thì cứ sán lại gần, anh biến thái chứ ai.- Dương tức giận.
-Tôi biến thái ư? Cứ cho là vậy đi, dù gì cũng có bạn.
-Tôi không có biến thái giống anh.
-Tôi có nói là nhóc sao?- Bảo tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Anh... Anh... Anh muốn chết phải không?
-Đâu có, tôi đây còn yêu đời lắm cơ. Trông mặt ai kia hình như đang muốn nổ tung rồi. Ôi chạy mau thôi.- Bảo trêu tức Dương.
-Anh đứng lại đó. Anh chưa xong với tôi đâu. Đứng lại.- Dương đuổi theo, quyết bắt cho bằng được Bảo.
-Tôi không ngốc đến mức đứng lại đâu.
-Anh có giỏi thì đứng lại coi.
-Nhóc có giỏi thì bắt tôi đi.- Bảo nhại lại giọng Dương.
-Anh... Anh... –Dương dừng lại lấy sức, không ngờ một buổi sáng đẹp trời như thế này lại hoàn toàn bị anh ta phá hỏng.- Anh đứng lại đó.
Dương ra sức đuổi theo nhưng vẫn không đuổi kịp, tức giận, cô đứng lại đưa ánh mắt đầy ai oán nhìn người đang toét miệng cười đang đứng ở phía xa kia.
-Haizz, nhóc mà nhìn như thế thì mắt sẽ bị...- Bảo tiến lại gần Dương.
-Hừ, tại ai cơ chứ.- Dương vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống Bảo.
-Ấy ấy, đừng như thế nữa, nhìn như thế hại mắt lắm đấy.- Bảo không ngừng trêu chọc.
Cơn thịnh nộ lại tiếp tục được bùng nổ, Dương nhanh chóng bắt lấy Bảo. Lần này thì Bảo lại để cho Dương bắt được, thế là cô cứ tới tấp đấm Bảo cho hả dạ. Dương đâu biết rằng những cú đấm đó chỉ như gãi ngứa cho anh mà thôi.
-Chà, nhóc như thế này thì làm sao để người khác có thể che chở được bây giờ.
-Tôi không cần.- Bỗng nhiên Dương dừng tay lại, cả người trầm lặng hẳn đi rồi lặng lẽ bước đi.
-Này, sao thế, giận rồi à?- Thấy thái độ này, Bảo cũng lấy làm lạ.
-Không có gì, anh không đi học à?- Giọng nói lại trở về vẻ lãnh đạm hàng ngày.
-À... đi học...
Bảo như ý thức được một chút nhìn qua đồng hồ. Mà hình như giờ này thì...
-Hai em là học sinh mà như thế hả? Hai em ra ngoài hành lang đứng cho tôi.
Sau khi nghe giám thị lải nhải cả một tiếng đồng hồ về tội đi học trễ, cuối cùng thì cả hai phải chịu phạt ra ngoài đứng.
-Tại anh hết đó.- Dương lầm bầm.
-Sao lại đổ tội cho tôi.
-Nếu không phải tại anh thì tôi bây giờ đứng đây chắc?- Dương trừng mắt.
-Này, nhóc không thấy tôi cũng bị phạt đây hả, là cả hai cùng có lỗi mới đúng.
-Anh tự làm tự chịu, còn lôi kéo tôi vào. Mà sao anh cứ gọi tôi là nhóc thế nhỉ, tôi không phải trẻ nhỏ, anh hiểu chưa?- Dương hơi nâng âm lượng.
-Nhóc nói thế là không đúng rồi, nếu nhóc lơ tôi mà tiếp tục đến trường thì đâu có chuyện gì, cũng là nhóc muốn chơi đùa với tôi thôi, đâu thể trách tôi được. Còn cái miệng này là của tôi, tôi muốn nói như thế nào là việc của tôi.- Bảo tỏ ra vô cùng dửng dưng.
-Bây giờ anh muốn tôi nổi cáu lên mới chịu phải không?- Con người anh ta đúng là nói sao cũng là mình đúng.
-Nhóc như thế nào là chuyện của nhóc, liên quan gì đến anh đâu chứ.- Bảo nhún vai.
-Không được gọi tôi là nhóc.- Dương dường như đã gào to lên làm cho Bảo cũng phải giật mình.
-Hay nhỉ, đã đứng đây chịu phạt mà còn hăng quá nhỉ hay là muốn “uống trà” tiếp?- Tiếng thầy giám thị đi ra làm Dương hoảng hốt, không ngờ trong phút chốc lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Ôi, tại anh ta cả, tất cả đều tại anh ta cả.
-Em xin lỗi thầy ạ.- Dương lí nhí.
-Hai em đứng hết buổi học cho tôi.- Thầy “nhẹ nhàng” buông một tiếng rồi đi mất.
-Haizz, vậy là nhờ “phúc” của nhóc mà tôi lại phải tiếp tục đứng đây thêm mấy tiếng đồng hồ rồi.- Bảo nói.
-Anh im đi. –Dương liếc mắt nhìn Bảo, có thể thấy ánh mắt này có sức sát thương rất lớn. Bảo đành ngậm miệng lại.
ÔI trời ơi, cuộc đời học sinh chăm ngoan học giỏi phút chốc đã bị anh ta phá tan, sao cô lại gặp phải anh ta nhỉ? Đúng rồi, là do Mai giới thiệu. Ôi, bạn tốt bao nhiêu năm cuối cùng lại bị nó hại thành ra thê thảm thế này đây. Mai ơi là Mai.
Ở trong lớp học, có ai đó vừa bị hắt xì liên tục.
Dương bước bộ trên con đường đến trường, thư thái tận hưởng khí trời thanh mát, đưa tay đón nhận những chiếc lá vàng lìa cành bay bay trong gió buổi sớm. Trang phục nam sinh, chiếc mũ lưỡi trai đinh tán, đeo chiếc ba lô đen, trông Dương rất giống một cậu nhóc mới lớn đầy tinh nghịch và đáng yêu.
Từ phía đằng sau, Bảo đã nhận ra Dương. Không hiểu sao dù ở đâu hay trong hoàn cảnh nào, anh vẫn nhận ra Dương, ở cô có diều gì đó đặc biệt cuốn hút anh chăng? Trông cô lúc này cũng có chút nữ tính ấy chứ, một cách nữ tính rất đặc biệt.
-Này nhóc, đi sớm thế?- Bảo tiến lên phía trước quàng tay qua cổ Dương kéo sát vào người.
-Anh đang làm cái trò gì vậy?- Dương giãy nảy lên.
-Ồ, tôi cứ tưởng gặp được một cậu nhóc dễ thương nào đó chứ.- Bảo ra vẻ thất vọng.
-Anh biến thái à?
-Sao lại nói chính mình như thế.- Bảo tiếp tục lắc đầu.
-Anh... Đồ biến thái, thấy con trai thì cứ sán lại gần, anh biến thái chứ ai.- Dương tức giận.
-Tôi biến thái ư? Cứ cho là vậy đi, dù gì cũng có bạn.
-Tôi không có biến thái giống anh.
-Tôi có nói là nhóc sao?- Bảo tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Anh... Anh... Anh muốn chết phải không?
-Đâu có, tôi đây còn yêu đời lắm cơ. Trông mặt ai kia hình như đang muốn nổ tung rồi. Ôi chạy mau thôi.- Bảo trêu tức Dương.
-Anh đứng lại đó. Anh chưa xong với tôi đâu. Đứng lại.- Dương đuổi theo, quyết bắt cho bằng được Bảo.
-Tôi không ngốc đến mức đứng lại đâu.
-Anh có giỏi thì đứng lại coi.
-Nhóc có giỏi thì bắt tôi đi.- Bảo nhại lại giọng Dương.
-Anh... Anh... –Dương dừng lại lấy sức, không ngờ một buổi sáng đẹp trời như thế này lại hoàn toàn bị anh ta phá hỏng.- Anh đứng lại đó.
Dương ra sức đuổi theo nhưng vẫn không đuổi kịp, tức giận, cô đứng lại đưa ánh mắt đầy ai oán nhìn người đang toét miệng cười đang đứng ở phía xa kia.
-Haizz, nhóc mà nhìn như thế thì mắt sẽ bị...- Bảo tiến lại gần Dương.
-Hừ, tại ai cơ chứ.- Dương vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống Bảo.
-Ấy ấy, đừng như thế nữa, nhìn như thế hại mắt lắm đấy.- Bảo không ngừng trêu chọc.
Cơn thịnh nộ lại tiếp tục được bùng nổ, Dương nhanh chóng bắt lấy Bảo. Lần này thì Bảo lại để cho Dương bắt được, thế là cô cứ tới tấp đấm Bảo cho hả dạ. Dương đâu biết rằng những cú đấm đó chỉ như gãi ngứa cho anh mà thôi.
-Chà, nhóc như thế này thì làm sao để người khác có thể che chở được bây giờ.
-Tôi không cần.- Bỗng nhiên Dương dừng tay lại, cả người trầm lặng hẳn đi rồi lặng lẽ bước đi.
-Này, sao thế, giận rồi à?- Thấy thái độ này, Bảo cũng lấy làm lạ.
-Không có gì, anh không đi học à?- Giọng nói lại trở về vẻ lãnh đạm hàng ngày.
-À... đi học...
Bảo như ý thức được một chút nhìn qua đồng hồ. Mà hình như giờ này thì...
-Hai em là học sinh mà như thế hả? Hai em ra ngoài hành lang đứng cho tôi.
Sau khi nghe giám thị lải nhải cả một tiếng đồng hồ về tội đi học trễ, cuối cùng thì cả hai phải chịu phạt ra ngoài đứng.
-Tại anh hết đó.- Dương lầm bầm.
-Sao lại đổ tội cho tôi.
-Nếu không phải tại anh thì tôi bây giờ đứng đây chắc?- Dương trừng mắt.
-Này, nhóc không thấy tôi cũng bị phạt đây hả, là cả hai cùng có lỗi mới đúng.
-Anh tự làm tự chịu, còn lôi kéo tôi vào. Mà sao anh cứ gọi tôi là nhóc thế nhỉ, tôi không phải trẻ nhỏ, anh hiểu chưa?- Dương hơi nâng âm lượng.
-Nhóc nói thế là không đúng rồi, nếu nhóc lơ tôi mà tiếp tục đến trường thì đâu có chuyện gì, cũng là nhóc muốn chơi đùa với tôi thôi, đâu thể trách tôi được. Còn cái miệng này là của tôi, tôi muốn nói như thế nào là việc của tôi.- Bảo tỏ ra vô cùng dửng dưng.
-Bây giờ anh muốn tôi nổi cáu lên mới chịu phải không?- Con người anh ta đúng là nói sao cũng là mình đúng.
-Nhóc như thế nào là chuyện của nhóc, liên quan gì đến anh đâu chứ.- Bảo nhún vai.
-Không được gọi tôi là nhóc.- Dương dường như đã gào to lên làm cho Bảo cũng phải giật mình.
-Hay nhỉ, đã đứng đây chịu phạt mà còn hăng quá nhỉ hay là muốn “uống trà” tiếp?- Tiếng thầy giám thị đi ra làm Dương hoảng hốt, không ngờ trong phút chốc lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Ôi, tại anh ta cả, tất cả đều tại anh ta cả.
-Em xin lỗi thầy ạ.- Dương lí nhí.
-Hai em đứng hết buổi học cho tôi.- Thầy “nhẹ nhàng” buông một tiếng rồi đi mất.
-Haizz, vậy là nhờ “phúc” của nhóc mà tôi lại phải tiếp tục đứng đây thêm mấy tiếng đồng hồ rồi.- Bảo nói.
-Anh im đi. –Dương liếc mắt nhìn Bảo, có thể thấy ánh mắt này có sức sát thương rất lớn. Bảo đành ngậm miệng lại.
ÔI trời ơi, cuộc đời học sinh chăm ngoan học giỏi phút chốc đã bị anh ta phá tan, sao cô lại gặp phải anh ta nhỉ? Đúng rồi, là do Mai giới thiệu. Ôi, bạn tốt bao nhiêu năm cuối cùng lại bị nó hại thành ra thê thảm thế này đây. Mai ơi là Mai.
Ở trong lớp học, có ai đó vừa bị hắt xì liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.