Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau
Chương 54: Ngoại Truyện 1: Rung Động Đầu Đời.
lilynguyen
06/10/2016
-Này, hôm nay dđi đâu chơi đi.- Dương đứng lên đề nghị.
-Này, sắp thi đến nơi rồi mà còn đòi đi chơi, cậu nghĩ gì thế hả.- Châu lên tiếng.
-Ôi, thời gian nhanh thế, lị sắp thi nữa rồi.- Nó nằm nhoài ra bàn, vẻ mặt ủ rũ.
-Thôi nào, vẻ mặt hai cậu thế là sao, chỉ là thi học kì thôi mà, làm gì mà làm quá lên như vậy?- Dương bĩu môi.
-Không thể thế này được.- Nó ngồi bạt dậy.
-Cậu làm cái gì thế.- Cả Châu và Dương đều bị giật mình.
-Hì hì.- Nó cười trừ.- Tó xin lỗi, tớ không cố ý.
-Thế cậu nghĩ ra ý kiến gì hay mà đột ngột ngồi dậy như thế?
-À, tớ cũng muốn đi chơi vài ngày.- Nó cười cười.
-Đúng thế, phải thư giãn trước rồi mới có thể học vô được.- Dương tán thành.
-Còn bao nhiêu thời gian mà các cậu đi chơi, rồi khi nào thì các cậu ôn bài.
-Thì chỉ chơi một ngày thôi.- Nó mặc cả.
-Không được.
-Châu lắc đầu.
-Vậy thì nửa ngày.- Dương chen vào.
Châu nhìn Dương, rồi lại nhìn ánh mắt “long lanh” như con cún con của nó, trong lòng lại mềm hẳn đi.
-Chỉ nửa ngày thôi.- Châu miễn cưỡng nói.
-Hoan hô, vậy thì… chúng ta đi đâu?
-Công viên trò chơi.
Nó vừa dứt lời thì đã cảm nhận được cái nhìn khinh bỉ của Châu cùng Dương.
-Quá ấu trĩ.- Châu lắc đầu.
-Tớ thấy vui mà.- Nó ỉu xìu.
-Hay là đi dã ngoại đi, ở công viên gần đây thôi cũng được.- Dương lên tiếng.
-Nghe có vẻ được đó, ở đó yên tĩnh, học bài cũng tốt.
-Xin cậu đấy Châu à, đừng cosnois đến việc học nữa được không?
-Vẻ mặt của nó làm cho Châu tưởng như có thể quỳ xuống trước mặt cô bạn ngay giây kế tiếp.
-Ok, tớ không nói về chuyện đó nữa.- Châu cũng tự giác lảng đi.
-Vậy thì cứ quyết định vậy nhé, mai chúng ta đi.
-Ừ.- Cả hai đồng thanh.
Ngày hôm sau.
-Mai làm gì mà lâu thế không biết.- Châu và Dương đều đang đứng trước cửa nhà đợi nó.
-Đúng là chúa lề mề mà.- Dương than thở.
-Đợi một chút nữa đi, lúc nãy nó nói sắp xong rồi.- Châu vỗ vai Dương. Châu vừa dứt lời thì thấy có người đi ra, đập vào măt cô là bóng dáng cao ráo của một chàng thanh niên trẻ, anh mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần jean lửng, phong cách rất khỏe khoắn, cũng toát lên vẻ tự nhiên cùng thân thiện.
-Các em vào nhà đi, Mai conf lâu lắm mới xong.- Minh mở cửa, cất giọng nói trầm thấp.
-Nó lúc nào cũng vậy, vào thôi.- Dương bĩu môi, lôi kéo Châu vaof trong.
Châu lúc này mới hoàn hồn lại, tim bất giác đập thật nhanh, gương mặt cũng dỏ bừng.
-Này, sao mặt ccaauj đỏ thế?- Dương nhìn Châu.
-À… không có gì… trời thật là nóng.- Châu cười ha ha hai tiếng, vội giấu đi tâm tình của mình.
Châu, Dương cùng Mai là bạn thân từ khi còn nhỏ, cả ba đương nhiên gặp Minh không ít lần.
Thế nhưng, từ khi lên cấp hai, xác suất gặp Minh lại càng ít đi bởi vì anh còn phải học tập rất nhiều. Bẵng đi một thowifgian dài như vậy, lần này gặp lại, không ngờ anh lại thay đổi nhiều như vậy.
Không còn vẻ choai choai của những người con trai mới lớn, trên người anh có vẻ thành thục, chín chắn, nhưng không mất đi sự trẻ trung, năng động của tuổi trẻ. Hơn nữa, ở anh, cô còn cảm nhận được sự dịu dàng, quan tâm, tiếc rằng điều đó chỉ dành riêng cho Mai.
Châu chợt nhận ra, hình như mình đã rung động mất rồi.
Một cảm giác nhẹ nhàng như chiếc lông vũ lướt nhẹ qua trái tim, tuy nhẹ nhưng lại có thể cảm nhận được tinh tế từng đợt cảm xúc dâng lên, không thể kiềm chế, ũng không thể thể hiện ra. Châu chỉ có thể lặng lẽ mà quan sát anh.
Trải qua một khoảng thời gian, Châu cứ liên tục phủ nhận về những cảm xúc trong mình, đó có thể chỉ là sự ngưỡng mộ, cũng có thể chỉ là cơn say nắng thoảng qua mà thôi.
Nhưng thời gian càng dai, Châu càng hiểu được, đó không thể nào là những cảm xúc thoáng qua.
Nhìn thấy anh buồn, cô cũng sẽ buồn.
Nhìn bóng lưng anh cô đơn, cô cũng cảm thấy quạnh quẹ trong lòng, thật muốn lại gần, ôm lấy anh, mang lại chút hơi ấm xua đi lạnh lẽo cho anh.
Hôm đó, cô trông thấy bóng lưng anh khi đứng trên một ngọn đồi, anh ngồi đó, yên lặng, dường như muốn hòa vào trong bóng đêm yên tĩnh đó.
Châu không thể nào chịu được bèn lấy hết can đảm ngồi xuống bên cạnh anh.
-Sao em lại ở đây?- Anh có vẻ ngạc nhiên.
-Em thấy quen quen, hóa ra là anh thật.- Châu mỉm cười.
Minh biết cô nói dối nhưng không muốn lật tẩy cô.
-Anh… buồn sao?- Cô hỏi nhỏ.
-Ừ, có chút.- Anh gật đầu.
-Đó không phải lỗi của anh.- Cô nói nhỏ.
-Sao em biết đó không phải lỗi của anh?- Anh hoi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
-Đo là tai nạn mà.
-Nếu như…
-Sẽ không có nếu như.- Châu cắt ngang.- Mọi chuyện đều đã được an bài.
-Em tin điều đó.
-Vâng em tin.
-Cô bé ngốc.- Châu nghe loáng thoáng tiếng cười trầm thấp của anh nhưng không dám chắc.
Đêm, rất lạnh. Nhưng ngồi bên anh thế này Châu chẳng hề cảm thấy lạnh nữa.
-Này, sắp thi đến nơi rồi mà còn đòi đi chơi, cậu nghĩ gì thế hả.- Châu lên tiếng.
-Ôi, thời gian nhanh thế, lị sắp thi nữa rồi.- Nó nằm nhoài ra bàn, vẻ mặt ủ rũ.
-Thôi nào, vẻ mặt hai cậu thế là sao, chỉ là thi học kì thôi mà, làm gì mà làm quá lên như vậy?- Dương bĩu môi.
-Không thể thế này được.- Nó ngồi bạt dậy.
-Cậu làm cái gì thế.- Cả Châu và Dương đều bị giật mình.
-Hì hì.- Nó cười trừ.- Tó xin lỗi, tớ không cố ý.
-Thế cậu nghĩ ra ý kiến gì hay mà đột ngột ngồi dậy như thế?
-À, tớ cũng muốn đi chơi vài ngày.- Nó cười cười.
-Đúng thế, phải thư giãn trước rồi mới có thể học vô được.- Dương tán thành.
-Còn bao nhiêu thời gian mà các cậu đi chơi, rồi khi nào thì các cậu ôn bài.
-Thì chỉ chơi một ngày thôi.- Nó mặc cả.
-Không được.
-Châu lắc đầu.
-Vậy thì nửa ngày.- Dương chen vào.
Châu nhìn Dương, rồi lại nhìn ánh mắt “long lanh” như con cún con của nó, trong lòng lại mềm hẳn đi.
-Chỉ nửa ngày thôi.- Châu miễn cưỡng nói.
-Hoan hô, vậy thì… chúng ta đi đâu?
-Công viên trò chơi.
Nó vừa dứt lời thì đã cảm nhận được cái nhìn khinh bỉ của Châu cùng Dương.
-Quá ấu trĩ.- Châu lắc đầu.
-Tớ thấy vui mà.- Nó ỉu xìu.
-Hay là đi dã ngoại đi, ở công viên gần đây thôi cũng được.- Dương lên tiếng.
-Nghe có vẻ được đó, ở đó yên tĩnh, học bài cũng tốt.
-Xin cậu đấy Châu à, đừng cosnois đến việc học nữa được không?
-Vẻ mặt của nó làm cho Châu tưởng như có thể quỳ xuống trước mặt cô bạn ngay giây kế tiếp.
-Ok, tớ không nói về chuyện đó nữa.- Châu cũng tự giác lảng đi.
-Vậy thì cứ quyết định vậy nhé, mai chúng ta đi.
-Ừ.- Cả hai đồng thanh.
Ngày hôm sau.
-Mai làm gì mà lâu thế không biết.- Châu và Dương đều đang đứng trước cửa nhà đợi nó.
-Đúng là chúa lề mề mà.- Dương than thở.
-Đợi một chút nữa đi, lúc nãy nó nói sắp xong rồi.- Châu vỗ vai Dương. Châu vừa dứt lời thì thấy có người đi ra, đập vào măt cô là bóng dáng cao ráo của một chàng thanh niên trẻ, anh mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần jean lửng, phong cách rất khỏe khoắn, cũng toát lên vẻ tự nhiên cùng thân thiện.
-Các em vào nhà đi, Mai conf lâu lắm mới xong.- Minh mở cửa, cất giọng nói trầm thấp.
-Nó lúc nào cũng vậy, vào thôi.- Dương bĩu môi, lôi kéo Châu vaof trong.
Châu lúc này mới hoàn hồn lại, tim bất giác đập thật nhanh, gương mặt cũng dỏ bừng.
-Này, sao mặt ccaauj đỏ thế?- Dương nhìn Châu.
-À… không có gì… trời thật là nóng.- Châu cười ha ha hai tiếng, vội giấu đi tâm tình của mình.
Châu, Dương cùng Mai là bạn thân từ khi còn nhỏ, cả ba đương nhiên gặp Minh không ít lần.
Thế nhưng, từ khi lên cấp hai, xác suất gặp Minh lại càng ít đi bởi vì anh còn phải học tập rất nhiều. Bẵng đi một thowifgian dài như vậy, lần này gặp lại, không ngờ anh lại thay đổi nhiều như vậy.
Không còn vẻ choai choai của những người con trai mới lớn, trên người anh có vẻ thành thục, chín chắn, nhưng không mất đi sự trẻ trung, năng động của tuổi trẻ. Hơn nữa, ở anh, cô còn cảm nhận được sự dịu dàng, quan tâm, tiếc rằng điều đó chỉ dành riêng cho Mai.
Châu chợt nhận ra, hình như mình đã rung động mất rồi.
Một cảm giác nhẹ nhàng như chiếc lông vũ lướt nhẹ qua trái tim, tuy nhẹ nhưng lại có thể cảm nhận được tinh tế từng đợt cảm xúc dâng lên, không thể kiềm chế, ũng không thể thể hiện ra. Châu chỉ có thể lặng lẽ mà quan sát anh.
Trải qua một khoảng thời gian, Châu cứ liên tục phủ nhận về những cảm xúc trong mình, đó có thể chỉ là sự ngưỡng mộ, cũng có thể chỉ là cơn say nắng thoảng qua mà thôi.
Nhưng thời gian càng dai, Châu càng hiểu được, đó không thể nào là những cảm xúc thoáng qua.
Nhìn thấy anh buồn, cô cũng sẽ buồn.
Nhìn bóng lưng anh cô đơn, cô cũng cảm thấy quạnh quẹ trong lòng, thật muốn lại gần, ôm lấy anh, mang lại chút hơi ấm xua đi lạnh lẽo cho anh.
Hôm đó, cô trông thấy bóng lưng anh khi đứng trên một ngọn đồi, anh ngồi đó, yên lặng, dường như muốn hòa vào trong bóng đêm yên tĩnh đó.
Châu không thể nào chịu được bèn lấy hết can đảm ngồi xuống bên cạnh anh.
-Sao em lại ở đây?- Anh có vẻ ngạc nhiên.
-Em thấy quen quen, hóa ra là anh thật.- Châu mỉm cười.
Minh biết cô nói dối nhưng không muốn lật tẩy cô.
-Anh… buồn sao?- Cô hỏi nhỏ.
-Ừ, có chút.- Anh gật đầu.
-Đó không phải lỗi của anh.- Cô nói nhỏ.
-Sao em biết đó không phải lỗi của anh?- Anh hoi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
-Đo là tai nạn mà.
-Nếu như…
-Sẽ không có nếu như.- Châu cắt ngang.- Mọi chuyện đều đã được an bài.
-Em tin điều đó.
-Vâng em tin.
-Cô bé ngốc.- Châu nghe loáng thoáng tiếng cười trầm thấp của anh nhưng không dám chắc.
Đêm, rất lạnh. Nhưng ngồi bên anh thế này Châu chẳng hề cảm thấy lạnh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.