Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia
Chương 4: Sau lưng có chuyện cũ
Mộc Thanh Vũ
13/11/2013
Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp, âm sắc của anh có vẻ không giống người khác, rất có ý vị lại trầm thấp từ tính,
cứng rắn mà có lực.
Bọn họ nhìn nhau, giống như ánh lửa va chạm đất đèn. Nhưng, anh là người rất có chừng mực. Chỉ tượng trưng nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó liền buông lỏng ra. Người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy bọn họ tiếp xúc một cách lễ phép. Động tác nhanh chóng khiến Mục Khả luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng không có cơ hội mở miệng, nhưng, tính tình phản nghịch sâu trong lòng cô bị nụ cười ý vị sâu xa thần bí của anh kích thích phát ra, cô có ý muốn so tài cùng anh.
Mục Khả không quên anh đen mặt lại khiển trách cô, một câu: “Cô có thể đổi tên thành Mục Hữu Lý được đấy. Tôi là huấn luyện viên!” Để cho cô đứng ba giờ ở giữ sân huấn luyện. Đứng tư thế quân đội, thù cũ cô vốn đã quên mất, nhưng giờ lại nhớ đến. Cho nên nói, đắc tội ai chứ đừng nên đắc tội phụ nữ.
Không biết là bị các sĩ quan hiên ngang mạnh mẽ làm kinh sợ, hay là do hành động của Hạ Hoằng Huân quá mức kín đáo, không ai phát hiện ra bất thường giữa hai người họ. Mà chỉ đạo viên lúc trước kéo quần áo Mục Khả – Tô Điềm Âm cả một buổi chiều vẫn chìm trong trạng thái choáng váng, liến thoắng không ngừng biểu đạt ngưỡng mộ với Hạ Hoằng Huân, âm thầm cầu nguyện lớp cô được anh huấn luyện, thậm chí còn bất mãn khi Mục Khả coi như không thấy Hạ Hoằng Huân: “Cậu không cảm thấy đồng chí Trung tá có sự hấp dẫn rất lớn với con gái sao?”
Nhướng mày, Mục Khả buồn bực. Nghĩ thầm: Hấp dẫn? Cô sẽ sớm lĩnh giáo lực chiến đấu cường hãn của anh ta thôi.
Qua giờ nghỉ trưa, công việc chủ yếu là tìm hiểu thêm về tình hình trong đơn vị bộ đội, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh trụ sở huấn luyện và dọn dẹp phòng ốc. Những nội dung này đều là môn huấn luyện bắt buộc phải học, lúc Mục Khả còn là tân sinh cũng đã trải qua.
Đi theo đội ngũ vào một căn nhà, đi tới cửa một gian phòng lớn ở tầng ba, dù là huấn luyện viên trẻ tuổi hay là thầy trò đều cảm thấy không khí trang nghiêm. Trật tự tiến vào, đã có sĩ quan của trụ sở huấn luyện chờ ở bên trong. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, sĩ quan dáng người khôi ngô rõ ràng hơi sửng sốt.
Sự ngoài ý muốn của anh là có nguyên nhân, bởi vì theo chỉ thị lúc trước nhận được, Hạ Hoằng Huân không nên tự mình tới đây. Dù sao chuyện cỏn con này binh lính dưới tay anh hoàn toàn có thể tự hoàn thành. Cho nên đối với thay đổi tạm thời, lại bị tước mất tư cách tham gia tỷ võ do hành động nhầm lẫn trong lúc đối kháng Viên Soái rất bất mãn, lúc đó anh đánh bạo kháng nghị: “Doanh trưởng, sao anh giành chén cơm của tôi?”
“Cậu có ý kiến à? Giữ lại.” Tiếp theo là lời kịch quen thuộc: “Tôi là Doanh trưởng. Còn dám nói lải nhải, tôi cho cậu đi nuôi heo.” Anh lại không muốn đi nông trường, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Binh sĩ đương nhiên không biết đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, nhưng thấy Doanh trưởng, anh lập tức thẳng tắp sống lưng, đứng nghiêm, chào một cái: “Doanh trưởng Hạ.”
Hạ Hoằng Huân giơ tay lên chào theo kiểu nhà binh, ánh mắt của anh rất uy nghiêm, hết sức có lực khiến người kinh sợ, lưu loát nói: “Bắt đầu.”
Chiến sĩ vang dội mà đáp “Rõ” , sau đó quay người về phía các học viên: “Xin chào mọi người. . . . . .”
Nghe chiến sĩ sục sôi giảng đạo lý, nhìn huy chương rực rỡ trên tường cùng quân kỳ căng ra đỏ như lửa, thầy trò đại học C giống như trở lại thời kì chiến hỏa tràn ngập khói thuốc súng, từ thân đến tâm dường như đều trải qua thử thách của chiến tranh. Mà từ ánh mắt của bọn họ anh có thể nhìn ra được, sự sùng bái của đám học sinh sống trong thời bình này đối với quân nhân đang nhanh chóng tăng lên.
Sau khi làm quen với tình huống ở trụ sở huấn luyện, tất cả sinh viên các lớp được huấn luyện viên cùng chỉ đạo viên mang về nơi đóng quân, đi thăm các chiến sĩ doanh trại. Đi qua hành lang cực kỳ sạch sẽ, tùy ý đẩy một cánh cửa trong đó một, bên trong chỉnh tề làm giáo viên cùng học sinh khiếp sợ.
Giường sắp xếp từ cao đến thấp, ga giường trắng noãn bằng phẳng giống như được là qua, chăn được gấp thành khối đậu phụ, bốn cạnh đều chằn chặn, có góc cạnh.
Lần đầu tiên trong đời gần quân nhân như vậy, Tô Điềm Âm không khỏi cảm thán: “Thế này người sao ngủ được chứ!”
Mục Khả nhỏ giọng giễu cợt cô: “Ngủ đứng.” Ánh mắt nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đứng ở cửa, cô giống như lơ đãng xoay mặt.
Viên Soái thấy các học viên dường như không tập trung lắm, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Sắp xếp phòng ở là khóa trình cơ bản nhất trong lúc huấn luyện quân sự, hàng ngày huấn luyện viên đều sẽ tiến hành kiểm tra, không đạt tiêu chuẩn, đứng tư thế quân đội!” Quay đầu lại hỏi: “Có ai muốn thử không?”
Tô Điềm Âm to lớn mở miệng: “Huấn luyện viên.”
Viên Soái nhìn về phía cô: “Mời nói.”
Tô Điềm Âm lại quay đầu nói với Hạ Hoằng Huân: “Huấn luyện viên, có thể biểu diễn cho chúng tôi xem một chút được không?”
Viên Soái có chút lúng túng, bọn học sinh lại hưng phấn, cô giáo nói ra lời bọn họ không dám nói, vì vậy, đều xoành xoạch nhìn sang.
Thái độ Hạ Hoằng Huân vẫn rất nghiêm túc, anh hơi nhíu mày, bước thật nhanh tới bên giường, lấy ánh mắt ý bảo Viên Soái tung chăn ra.
Doanh trưởng chính là Doanh trưởng, động tác của anh gọn gàng, đâu vào đấy, cái chăn lộn xộn rất nhanh biến thành miếng đậu phụ, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Mục Khả không nhịn được nhớ tới lời kịch Binh lính đột kích: Bốn phía phẳng phiu, cạnh bát giác, con ruồi bay lên đưa tay vỗ, con muỗi bay qua đưa tay đập!
Mắt Tô Điềm Âm sáng lên, cô dẫn đầu vỗ tay, trong miệng vẫn không quên khích lệ: “Huấn luyện viên, thật lợi hại.”
Hạ Hoằng Huân đứng thẳng người, nói: “Nhớ, trong lúc huấn luyện quân sự, nói chuyện cùng huấn luyện viên trước tiên phải nói ‘báo cáo’.” Nói xong liếc Viên Soái một cái, lui ra bên cạnh.
Viên Soái gọi bốn chiến sĩ ngoài cửa đi vào, phân tổ cho học viên: “Bây giờ bắt đầu phân tổ luyện tập, một giờ sau tiến hành kiểm tra.”
Chuyện gấp chăn như vậy đối với người bình thường mà nói hoàn toàn không phải chuyện quan trọng, nhưng đối với quân nhân mà nói, cũng là bài học cực quan trọng, tay nghề của mỗi chiến sĩ cũng cực kỳ thành thạo, thành hình “Miếng đậu phụ” cho dù lớn nhỏ, hình dáng, toàn bộ đều thống nhất tiêu chuẩn, không có nửa điểm khác biệt.
Bọn học sinh lúc bắt đầu hăng hái dâng cao, sau khi gấp đi gấp lại mười mấy lần vẫn không thành hình thì có dấu hiệu ngần ngại. Một giờ học tập bất ngờ đương nhiên không thể làm chơi ăn thật, khi Hạ Hoằng Huân tới kiểm tra, nhìn đống chăn phình ra, sắc mặt có chút nặng nề.
Cau đôi mày rậm, anh trầm giọng nói: “Sau một tháng mọi người chính là lính. Tôi đối với tân binh chỉ có một chữ: luyện!” Dừng một chút, quét qua cái chăn chướng mắt, anh tiếp tục: “Cho mọi người một đêm, sáng sớm ngày mai tôi lại kiểm tra, nếu như còn giống bây giờ, tất cả đứng tư thế quân đội.”
“Yêu cầu này cũng quá cao. . . . . .” Có một giọng nói lướt qua .
Hạ Hoằng Huân hỏi: “Là ai vừa nói?”
Lớp trưởng lớp Mục Khả – Khang Bác trả lời: “Huấn luyện viên, một buổi tối không đủ!” Thấy Hạ Hoằng Huân nhìn cậu không nói lời nào, cậu không biết sai chỗ nào, cho đến khi Mục Khả nói khẽ với cậu hai chữ “Báo cáo” thì cậu mới phản ứng lại, lên giọng nói: “Báo cáo huấn luyện viên, một buổi tối không đủ!”
Hạ Hoằng Huân cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, 5 giờ 3 phút, anh hỏi: “Bây giờ cách kiểm tra ngày mai còn 13 giờ 57 phút, tính gấp một lần hết 5 phút, coi như mọi người có thể tiến hành 167 lần.” Nhìn chằm chằm Khang Bác cao gầy, anh nói từng chữ từng câu: “Một khó khăn hệ số là 0, động tác lặp lại 167 lần vẫn không có tiến bộ, như vậy là có vấn đề gì?”
Bị tốc độ tính toán của anh làm kinh sợ, Khang Bác nhất thời không kịp phản ứng.
Thấy học sinh mình bị “Đả kích”, Mục Khả rốt cuộc lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên.” Nhận được ánh mắt Hạ Hoằng Huân đưa tới, cô hỏi: “Chẳng lẽ chúng tôi không được ngủ sao?”
“Tôi có nói không để cho mọi người ngủ sao?” Hạ Hoằng Huân hỏi ngược lại, lại nói: “Hiệu quả thao tác này ảnh hưởng trực tiếp đến thời gian mọi người ngủ dài hay ngắn, cho nên, có ngủ hay không, quyền quyết định ở trên tay mọi người.”
Già mồm át lẽ phải thấy nhiều, anh ta tuyệt đối là cực phẩm. Mục Khả chuyển mắt không lên tiếng nữa, cô lĩnh giáo qua kiểu hành xử của anh, nếu như anh không trêu chọc đến cô, cô cũng không muốn “chấp nhặt” cùng anh. Tựa như bắt tay trước lúc, cô thật ra rất muốn cãi lại một câu: “Yên tâm, đó không phải là ánh mắt thầm mến.” cũng cắn răng nuốt trở về rồi.
“Nói khó thành công đều là bọn lườn đảo.” Lúc mọi người đang trầm mặc, Hạ Hoằng Huân lại bất ngờ nói, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt trẻ tuổi của Khang Bác: “Cho nên không thành, là bởi vì cậu nghĩ nó quá khó khăn.”
1 giây trước, tâm tình Khang bác còn có mâu thuẫn, chợt bị một lời của Hạ Hoằng Huân đánh tỉnh, trong mắt của cậu dâng lên ánh sáng “Kính nể” . Cậu hiểu được, là quân nhân chuyên nghiệp, trong tay bọn họ có điều mục rõ ràng, vậy tuyệt đối không phải bịa ra.
Chút nhạc đệm đi qua, huấn luyện viên đưa các học viên đến chiến đấu ở chiến trường phòng ăn. Làm các cô theo lúc nhanh lúc chậm. Mọi người giọng cao có giọng thấp có hát “Đoàn kết chính là lực lượng”, Hạ Hoằng Huân cảm thấy tựa như con muỗi vo ve, anh thậm chí cho là những học sinh này không có thuốc nào cứu được rồi.
Chờ lớp Mục Khả hát xong, chuẩn bị nghe khẩu lệnh đi đều bước ăn cơm, Hạ Hoằng Huân trầm mặt nói: “50 người hát chẳng bằng một trung đội trưởng của tôi. Hát lại lần nữa!” Cứ như vậy, hát đến lần thứ năm, anh mới để Viên Soái ra khẩu lệnh quay người.
Sau buổi cơm tối, huấn luyện viên đưa các học viên về doanh trại, chỉ đạo viên được mời tới một phòng làm việc đơn, thông báo thời gian rời giường trong lúc tập quân sự, thời gian tập hợp cùng các loại hạng mục huấn luyện. Mục Khả cảm thấy rõ ràng cường độ huấn luyện quân sự năm nay so với bốn năm trước cao hơn rất nhiều, thậm chí ba ngày sau còn an bài kiểm tra tổng hợp tương đương với sinh tồn dã ngoại.
Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại tới, Mục Khả đi ra bên ngoài nghe, lúc trở lại bất ngờ gặp Hạ Hoằng Huân ở ngoài sân huấn luyện. Cô nhịn không được, khi anh xoay người thấy cô, bất mãn nói: “Anh định huấn luyện chúng tôi thành bộ đội đặc chủng sao?” Hạng mục khảo hạch rõ ràng chính là khóa mục huấn luyện bộ đội dã chiến, quả thật không thể hiểu được.
Rốt cuộc vẫn thích tranh cãi cùng anh. Hạ Hoằng Huân như có điều suy nghĩ nhìn cô, nói: “Không cần lo lắng, cường độ huấn luyện tôi dùng, mọi người hoàn toàn có thể chịu được .”
“Tiêu chuẩn chịu được là gì?” Mục Khả hỏi ngược lại, trên mặt là vẻ quật cường lại mang một ít khiêu khích, “Thân thể của chúng tôi không thể so với lính của anh! Phương thức huấn luyện không phải người của anh căn bản không dùng được.”
“Lính của tôi cũng không phải trời sinh đã có thể năng vượt qua thử thách, đó là luyện ra được.”
“Ý của anh là chúng tôi thiếu luyện tập?”
“Đúng, luyện tập không đủ.”
“Anh có thể nhân tính hóa một chút được không?”
“Em không phải nói huấn luyện của tôi không phải người sao?” Thấy cô còn muốn cãi lại, sắc mặt Hạ Hoằng Huân nghiêm chỉnh nói:
“Có thời gian ở đây lý luận cùng tôi, không bằng nhanh chóng trở về gấp chăn.” Cất bước lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô, anh lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói nội vụ* của em là tôi tự mình ‘chỉ đạo’. Tôi ngại mất thể diện!” Giọng nói cứng rắn, nhưng vẻ mặt lại mang theo một tia nhu hòa khó phát hiện .
*Nội vụ: Dọn dẹp phòng
Anh còn dám nói đến nội vụ? Mục Khả trong lúc tức giận nói ra một tràng Tiếng Anh, Hạ Hoằng Huân nghe được, chân cũng không dừng lại, vừa đi vừa nói: “Không hổ xuất thân từ ban ngoại ngữ, em nói tiếng Anh giống như người Mỹ rồi.” Lời còn chưa dứt, bên môi đã hiện lên ý cười khó nén.
Nhìn anh rời đi thật nhanh, Mục Khả thề độc không gấp chăn thành miếng đậu phụ được sẽ trực tiếp thiêu hủy!
Bọn họ nhìn nhau, giống như ánh lửa va chạm đất đèn. Nhưng, anh là người rất có chừng mực. Chỉ tượng trưng nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó liền buông lỏng ra. Người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy bọn họ tiếp xúc một cách lễ phép. Động tác nhanh chóng khiến Mục Khả luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng không có cơ hội mở miệng, nhưng, tính tình phản nghịch sâu trong lòng cô bị nụ cười ý vị sâu xa thần bí của anh kích thích phát ra, cô có ý muốn so tài cùng anh.
Mục Khả không quên anh đen mặt lại khiển trách cô, một câu: “Cô có thể đổi tên thành Mục Hữu Lý được đấy. Tôi là huấn luyện viên!” Để cho cô đứng ba giờ ở giữ sân huấn luyện. Đứng tư thế quân đội, thù cũ cô vốn đã quên mất, nhưng giờ lại nhớ đến. Cho nên nói, đắc tội ai chứ đừng nên đắc tội phụ nữ.
Không biết là bị các sĩ quan hiên ngang mạnh mẽ làm kinh sợ, hay là do hành động của Hạ Hoằng Huân quá mức kín đáo, không ai phát hiện ra bất thường giữa hai người họ. Mà chỉ đạo viên lúc trước kéo quần áo Mục Khả – Tô Điềm Âm cả một buổi chiều vẫn chìm trong trạng thái choáng váng, liến thoắng không ngừng biểu đạt ngưỡng mộ với Hạ Hoằng Huân, âm thầm cầu nguyện lớp cô được anh huấn luyện, thậm chí còn bất mãn khi Mục Khả coi như không thấy Hạ Hoằng Huân: “Cậu không cảm thấy đồng chí Trung tá có sự hấp dẫn rất lớn với con gái sao?”
Nhướng mày, Mục Khả buồn bực. Nghĩ thầm: Hấp dẫn? Cô sẽ sớm lĩnh giáo lực chiến đấu cường hãn của anh ta thôi.
Qua giờ nghỉ trưa, công việc chủ yếu là tìm hiểu thêm về tình hình trong đơn vị bộ đội, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh trụ sở huấn luyện và dọn dẹp phòng ốc. Những nội dung này đều là môn huấn luyện bắt buộc phải học, lúc Mục Khả còn là tân sinh cũng đã trải qua.
Đi theo đội ngũ vào một căn nhà, đi tới cửa một gian phòng lớn ở tầng ba, dù là huấn luyện viên trẻ tuổi hay là thầy trò đều cảm thấy không khí trang nghiêm. Trật tự tiến vào, đã có sĩ quan của trụ sở huấn luyện chờ ở bên trong. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, sĩ quan dáng người khôi ngô rõ ràng hơi sửng sốt.
Sự ngoài ý muốn của anh là có nguyên nhân, bởi vì theo chỉ thị lúc trước nhận được, Hạ Hoằng Huân không nên tự mình tới đây. Dù sao chuyện cỏn con này binh lính dưới tay anh hoàn toàn có thể tự hoàn thành. Cho nên đối với thay đổi tạm thời, lại bị tước mất tư cách tham gia tỷ võ do hành động nhầm lẫn trong lúc đối kháng Viên Soái rất bất mãn, lúc đó anh đánh bạo kháng nghị: “Doanh trưởng, sao anh giành chén cơm của tôi?”
“Cậu có ý kiến à? Giữ lại.” Tiếp theo là lời kịch quen thuộc: “Tôi là Doanh trưởng. Còn dám nói lải nhải, tôi cho cậu đi nuôi heo.” Anh lại không muốn đi nông trường, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng.
Binh sĩ đương nhiên không biết đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, nhưng thấy Doanh trưởng, anh lập tức thẳng tắp sống lưng, đứng nghiêm, chào một cái: “Doanh trưởng Hạ.”
Hạ Hoằng Huân giơ tay lên chào theo kiểu nhà binh, ánh mắt của anh rất uy nghiêm, hết sức có lực khiến người kinh sợ, lưu loát nói: “Bắt đầu.”
Chiến sĩ vang dội mà đáp “Rõ” , sau đó quay người về phía các học viên: “Xin chào mọi người. . . . . .”
Nghe chiến sĩ sục sôi giảng đạo lý, nhìn huy chương rực rỡ trên tường cùng quân kỳ căng ra đỏ như lửa, thầy trò đại học C giống như trở lại thời kì chiến hỏa tràn ngập khói thuốc súng, từ thân đến tâm dường như đều trải qua thử thách của chiến tranh. Mà từ ánh mắt của bọn họ anh có thể nhìn ra được, sự sùng bái của đám học sinh sống trong thời bình này đối với quân nhân đang nhanh chóng tăng lên.
Sau khi làm quen với tình huống ở trụ sở huấn luyện, tất cả sinh viên các lớp được huấn luyện viên cùng chỉ đạo viên mang về nơi đóng quân, đi thăm các chiến sĩ doanh trại. Đi qua hành lang cực kỳ sạch sẽ, tùy ý đẩy một cánh cửa trong đó một, bên trong chỉnh tề làm giáo viên cùng học sinh khiếp sợ.
Giường sắp xếp từ cao đến thấp, ga giường trắng noãn bằng phẳng giống như được là qua, chăn được gấp thành khối đậu phụ, bốn cạnh đều chằn chặn, có góc cạnh.
Lần đầu tiên trong đời gần quân nhân như vậy, Tô Điềm Âm không khỏi cảm thán: “Thế này người sao ngủ được chứ!”
Mục Khả nhỏ giọng giễu cợt cô: “Ngủ đứng.” Ánh mắt nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đứng ở cửa, cô giống như lơ đãng xoay mặt.
Viên Soái thấy các học viên dường như không tập trung lắm, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Sắp xếp phòng ở là khóa trình cơ bản nhất trong lúc huấn luyện quân sự, hàng ngày huấn luyện viên đều sẽ tiến hành kiểm tra, không đạt tiêu chuẩn, đứng tư thế quân đội!” Quay đầu lại hỏi: “Có ai muốn thử không?”
Tô Điềm Âm to lớn mở miệng: “Huấn luyện viên.”
Viên Soái nhìn về phía cô: “Mời nói.”
Tô Điềm Âm lại quay đầu nói với Hạ Hoằng Huân: “Huấn luyện viên, có thể biểu diễn cho chúng tôi xem một chút được không?”
Viên Soái có chút lúng túng, bọn học sinh lại hưng phấn, cô giáo nói ra lời bọn họ không dám nói, vì vậy, đều xoành xoạch nhìn sang.
Thái độ Hạ Hoằng Huân vẫn rất nghiêm túc, anh hơi nhíu mày, bước thật nhanh tới bên giường, lấy ánh mắt ý bảo Viên Soái tung chăn ra.
Doanh trưởng chính là Doanh trưởng, động tác của anh gọn gàng, đâu vào đấy, cái chăn lộn xộn rất nhanh biến thành miếng đậu phụ, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Mục Khả không nhịn được nhớ tới lời kịch Binh lính đột kích: Bốn phía phẳng phiu, cạnh bát giác, con ruồi bay lên đưa tay vỗ, con muỗi bay qua đưa tay đập!
Mắt Tô Điềm Âm sáng lên, cô dẫn đầu vỗ tay, trong miệng vẫn không quên khích lệ: “Huấn luyện viên, thật lợi hại.”
Hạ Hoằng Huân đứng thẳng người, nói: “Nhớ, trong lúc huấn luyện quân sự, nói chuyện cùng huấn luyện viên trước tiên phải nói ‘báo cáo’.” Nói xong liếc Viên Soái một cái, lui ra bên cạnh.
Viên Soái gọi bốn chiến sĩ ngoài cửa đi vào, phân tổ cho học viên: “Bây giờ bắt đầu phân tổ luyện tập, một giờ sau tiến hành kiểm tra.”
Chuyện gấp chăn như vậy đối với người bình thường mà nói hoàn toàn không phải chuyện quan trọng, nhưng đối với quân nhân mà nói, cũng là bài học cực quan trọng, tay nghề của mỗi chiến sĩ cũng cực kỳ thành thạo, thành hình “Miếng đậu phụ” cho dù lớn nhỏ, hình dáng, toàn bộ đều thống nhất tiêu chuẩn, không có nửa điểm khác biệt.
Bọn học sinh lúc bắt đầu hăng hái dâng cao, sau khi gấp đi gấp lại mười mấy lần vẫn không thành hình thì có dấu hiệu ngần ngại. Một giờ học tập bất ngờ đương nhiên không thể làm chơi ăn thật, khi Hạ Hoằng Huân tới kiểm tra, nhìn đống chăn phình ra, sắc mặt có chút nặng nề.
Cau đôi mày rậm, anh trầm giọng nói: “Sau một tháng mọi người chính là lính. Tôi đối với tân binh chỉ có một chữ: luyện!” Dừng một chút, quét qua cái chăn chướng mắt, anh tiếp tục: “Cho mọi người một đêm, sáng sớm ngày mai tôi lại kiểm tra, nếu như còn giống bây giờ, tất cả đứng tư thế quân đội.”
“Yêu cầu này cũng quá cao. . . . . .” Có một giọng nói lướt qua .
Hạ Hoằng Huân hỏi: “Là ai vừa nói?”
Lớp trưởng lớp Mục Khả – Khang Bác trả lời: “Huấn luyện viên, một buổi tối không đủ!” Thấy Hạ Hoằng Huân nhìn cậu không nói lời nào, cậu không biết sai chỗ nào, cho đến khi Mục Khả nói khẽ với cậu hai chữ “Báo cáo” thì cậu mới phản ứng lại, lên giọng nói: “Báo cáo huấn luyện viên, một buổi tối không đủ!”
Hạ Hoằng Huân cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, 5 giờ 3 phút, anh hỏi: “Bây giờ cách kiểm tra ngày mai còn 13 giờ 57 phút, tính gấp một lần hết 5 phút, coi như mọi người có thể tiến hành 167 lần.” Nhìn chằm chằm Khang Bác cao gầy, anh nói từng chữ từng câu: “Một khó khăn hệ số là 0, động tác lặp lại 167 lần vẫn không có tiến bộ, như vậy là có vấn đề gì?”
Bị tốc độ tính toán của anh làm kinh sợ, Khang Bác nhất thời không kịp phản ứng.
Thấy học sinh mình bị “Đả kích”, Mục Khả rốt cuộc lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên.” Nhận được ánh mắt Hạ Hoằng Huân đưa tới, cô hỏi: “Chẳng lẽ chúng tôi không được ngủ sao?”
“Tôi có nói không để cho mọi người ngủ sao?” Hạ Hoằng Huân hỏi ngược lại, lại nói: “Hiệu quả thao tác này ảnh hưởng trực tiếp đến thời gian mọi người ngủ dài hay ngắn, cho nên, có ngủ hay không, quyền quyết định ở trên tay mọi người.”
Già mồm át lẽ phải thấy nhiều, anh ta tuyệt đối là cực phẩm. Mục Khả chuyển mắt không lên tiếng nữa, cô lĩnh giáo qua kiểu hành xử của anh, nếu như anh không trêu chọc đến cô, cô cũng không muốn “chấp nhặt” cùng anh. Tựa như bắt tay trước lúc, cô thật ra rất muốn cãi lại một câu: “Yên tâm, đó không phải là ánh mắt thầm mến.” cũng cắn răng nuốt trở về rồi.
“Nói khó thành công đều là bọn lườn đảo.” Lúc mọi người đang trầm mặc, Hạ Hoằng Huân lại bất ngờ nói, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt trẻ tuổi của Khang Bác: “Cho nên không thành, là bởi vì cậu nghĩ nó quá khó khăn.”
1 giây trước, tâm tình Khang bác còn có mâu thuẫn, chợt bị một lời của Hạ Hoằng Huân đánh tỉnh, trong mắt của cậu dâng lên ánh sáng “Kính nể” . Cậu hiểu được, là quân nhân chuyên nghiệp, trong tay bọn họ có điều mục rõ ràng, vậy tuyệt đối không phải bịa ra.
Chút nhạc đệm đi qua, huấn luyện viên đưa các học viên đến chiến đấu ở chiến trường phòng ăn. Làm các cô theo lúc nhanh lúc chậm. Mọi người giọng cao có giọng thấp có hát “Đoàn kết chính là lực lượng”, Hạ Hoằng Huân cảm thấy tựa như con muỗi vo ve, anh thậm chí cho là những học sinh này không có thuốc nào cứu được rồi.
Chờ lớp Mục Khả hát xong, chuẩn bị nghe khẩu lệnh đi đều bước ăn cơm, Hạ Hoằng Huân trầm mặt nói: “50 người hát chẳng bằng một trung đội trưởng của tôi. Hát lại lần nữa!” Cứ như vậy, hát đến lần thứ năm, anh mới để Viên Soái ra khẩu lệnh quay người.
Sau buổi cơm tối, huấn luyện viên đưa các học viên về doanh trại, chỉ đạo viên được mời tới một phòng làm việc đơn, thông báo thời gian rời giường trong lúc tập quân sự, thời gian tập hợp cùng các loại hạng mục huấn luyện. Mục Khả cảm thấy rõ ràng cường độ huấn luyện quân sự năm nay so với bốn năm trước cao hơn rất nhiều, thậm chí ba ngày sau còn an bài kiểm tra tổng hợp tương đương với sinh tồn dã ngoại.
Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại tới, Mục Khả đi ra bên ngoài nghe, lúc trở lại bất ngờ gặp Hạ Hoằng Huân ở ngoài sân huấn luyện. Cô nhịn không được, khi anh xoay người thấy cô, bất mãn nói: “Anh định huấn luyện chúng tôi thành bộ đội đặc chủng sao?” Hạng mục khảo hạch rõ ràng chính là khóa mục huấn luyện bộ đội dã chiến, quả thật không thể hiểu được.
Rốt cuộc vẫn thích tranh cãi cùng anh. Hạ Hoằng Huân như có điều suy nghĩ nhìn cô, nói: “Không cần lo lắng, cường độ huấn luyện tôi dùng, mọi người hoàn toàn có thể chịu được .”
“Tiêu chuẩn chịu được là gì?” Mục Khả hỏi ngược lại, trên mặt là vẻ quật cường lại mang một ít khiêu khích, “Thân thể của chúng tôi không thể so với lính của anh! Phương thức huấn luyện không phải người của anh căn bản không dùng được.”
“Lính của tôi cũng không phải trời sinh đã có thể năng vượt qua thử thách, đó là luyện ra được.”
“Ý của anh là chúng tôi thiếu luyện tập?”
“Đúng, luyện tập không đủ.”
“Anh có thể nhân tính hóa một chút được không?”
“Em không phải nói huấn luyện của tôi không phải người sao?” Thấy cô còn muốn cãi lại, sắc mặt Hạ Hoằng Huân nghiêm chỉnh nói:
“Có thời gian ở đây lý luận cùng tôi, không bằng nhanh chóng trở về gấp chăn.” Cất bước lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô, anh lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói nội vụ* của em là tôi tự mình ‘chỉ đạo’. Tôi ngại mất thể diện!” Giọng nói cứng rắn, nhưng vẻ mặt lại mang theo một tia nhu hòa khó phát hiện .
*Nội vụ: Dọn dẹp phòng
Anh còn dám nói đến nội vụ? Mục Khả trong lúc tức giận nói ra một tràng Tiếng Anh, Hạ Hoằng Huân nghe được, chân cũng không dừng lại, vừa đi vừa nói: “Không hổ xuất thân từ ban ngoại ngữ, em nói tiếng Anh giống như người Mỹ rồi.” Lời còn chưa dứt, bên môi đã hiện lên ý cười khó nén.
Nhìn anh rời đi thật nhanh, Mục Khả thề độc không gấp chăn thành miếng đậu phụ được sẽ trực tiếp thiêu hủy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.