Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia
Chương 52: Sự lựa chọn đơn giản
Mộc Thanh Vũ
13/11/2013
Làm ầm ĩ một ngày, khi Mục Nham dẫn vợ con đi, Mục Khả lười biếng nằm bẹp
trên giường không muốn động đậy nữa. Hạ Hoằng Huân thật vất vả mới dụ dỗ được cô dậy ăn cơm, lại đỡ cô ra ngoài tản bộ một lát, mới phê chuẩn
cho cô nghỉ ngơi.
“Uống rồi ngủ tiếp, em ngoan ngoãn nghe lời chờ khi nào xuất viện anh dẫn em đến chỗ anh chơi.” Trước khi ngủ, Hạ Hoằng Huân bắt Mục Khả uống sữa tươi, hi vọng nâng cao chất lượng giấc ngủ của cô.
“Đây là điều kiện trao đổi kiểu gì thế hả, em cũng đâu có muốn đến đơn vị anh.” Thật ra thì cô rất thích uống sữa tươi, chẳng qua cô chỉ muốn nghe Hạ Hoằng Huân dỗ dành cô thôi.
Hạ Hoằng Huân cau mày: “Em cũng không thích ăn cơm nhưng có thể không ăn sao? Anh ở đó, em không thích cũng phải đi!”
Anh chính là người như vậy, sau khi nằm viện Mục Khả phát hiện Hạ Hoằng Huân bá đạo cũng biết dỗ cô ăn những đồ có dinh dưỡng mà bình thường cô không thích. Cộng thêm tay nghề nấu nướng của Hạ Nhã Ngôn ngay cả Hách Nghĩa Thành cũng phải khen không dứt miệng, tật xấu kén ăn của cô cũng đã được bỏ từ lúc nào chẳng hay. Nhưng người đàn ông này rất không biết cách nói ngọt.
Mục Khả bĩu môi uống hết cốc sữa tươi, Hạ Hoằng Huân đắp kín chăn cho cô rồi nằm nói chuyện cùng cô, phải đợi đến khi nào cô ngủ rồi mới trở về phòng bệnh sát vách.
Mục Khả không muốn xa anh, kéo tay anh, hỏi chuyện ban ngày, “Ông ấy nói gì với anh vậy? Em đã hỏi chú út, chú nói chỉ là chuyện công việc mà thôi nhưng em không tin.”
Đã biết cô nhất định sẽ hỏi, Hạ Hoằng Huân nói thật: “Dĩ nhiên còn chuyện của chúng ta nữa.” Lấy ngón cái nhẹ nhàng ấn mu bàn tay Mục Khả, anh nghĩ rồi nói: “Mục Khả, có thể nói cho anh biết tại sao lại có thể đối xử với Tiểu Thần giống như chị em ruột được không?”
“Anh họ nói hết cho anh rồi à?” Thấy anh gật đầu, Mục Khả im lặng, ánh mắt cô nhìn về phía mặt đất, thật lâu mới từ từ mở miệng: “Dù sao cũng không liên quan đến Tiểu Thần, không phải sao? Lúc còn nhỏ chúng ta ai cũng mong được ở bên cha mẹ, được thương yêu cưng chiều. So với tình yêu của mẹ dành cho, Tiểu Thần còn nhỏ như vậy đã mất đi tình yêu của cha mẹ, nó thật đáng thương.”
Hạ Hoằng Huân im lặng nắm tay cô thật chặt, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Mục Khả khẽ nhếch khóe môi cười cười, trong miễn cưỡng lộ ra sự chua sót, cô nói tiếp: “Khi Tiểu Thần được hơn hai tuổi vì đi tìm dì mà lén chạy ra ngoài rồi bị nạn xe cộ, thiếu chút nữa không cứu được. Bởi vì mấy người cậu út đều đến bệnh viện, nên em mới biết. Em gặp cậu vội từ đơn vị trở về ở trong hành lang, còn có dì đang quỳ rạp trên mặt đất khóc. Dì đưa tay kéo bàn tay đang nắm thành quyền của cậu, nói tất cả đều là lỗi của dì, là dì. . . . . . Không biết xấu hổ đi cầu xin con trai. Nói nếu phải chết thì hãy để dì chết, nhưng hãy tha cho Tiểu Thần. . . . . .”
“Sau khi Tiểu Thần khỏe lại, thì được đón về nhà. Em bắt nạt nó, cắt quần áo của nó, ném đồ chơi của nó, nó vẫn không khóc. Có lần nó bị em đẩy từ trên cầu thang xuống đập vào trán nhưng nó vẫn bò dậy, nắm chặt tay em, không ngừng gọi ‘ chị ’.” Mục Khả nghẹn ngào, cô nghiêng đầu nhìn Hạ Hoằng Huân, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý, bởi vì nó đi theo em, em chỉ muốn hất tay nó ra.”
Hạ Hoằng Huân vuốt mái tóc cô dịu dàng nói: “Anh hiểu!”
“Dì cũng biết em đối xử với Tiểu Thần không tốt, lần đó em nhìn thấy dì ôm Tiểu Thần khóc. Tiểu Thần khi còn bé cũng đáng yêu như Đồng Đồng vậy, cũng rất hiểu chuyện, trưởng thành sớm. Nó lau nước mắt cho dì, ngọng nghịu nói mẹ không đau. . . . . .” Nước mắt từ khóe mắt Mục Khả trượt xuống, cô khóc nói: “Năm ấy cậu út đưa em đi thăm mẹ em liền hỏi mẹ, hỏi mẹ có thể đối tốt với Tiểu Thần hay không. Mẹ không trả lời em, em chỉ có thể thấy nụ cười của mẹ trên tấm bia, dịu dàng, tha thứ. . . . . .” Từ đó trở đi, Mục Khả buông bỏ oán hận với Mục Thần, hai người giống như chị em ruột. Mà Mục Thần cũng vô cùng thương yêu cô.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân vô cùng khó chịu, anh rất không muốn gợi lại chuyện đau lòng của Mục Khả, vì vậy anh cúi người hôn lên hàng lông mi ẩm ướt của cô, đau lòng nói: “Không cần nói nữa.”
Mục Khả khịt mũi, lau nước mắt, tặng cho cho Hạ Hoằng Huân một nụ cười trấn an, cô nói: “Để em nói một lần cho xong đi, sau này sẽ không đề cập đến nữa.”
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, Hạ Hoằng Huân khó khăn gật đầu.
Mục Khả yên lặng thật lâu, khi mở miệng thì cảm xúc của cô cũng đã bay tới nơi nào không hay, Hạ Hoằng Huân nghe được cô nói: “Trước khi em vào đại học, cậu út đã nói cho em rất nhiều chuyện của bọn họ, ba em là một quân nhân ưu tú, vết thương trên người có đếm cũng không hết, em đều biết. . . . . . Nhật ký của mẹ em cũng đã đọc vô số lần, cảm thấy đọc năm mười tuổi cùng hai mươi tuổi cảm giác rất khác nhau. Cậu út nói đó là bởi vì em đã trưởng thành, Đúng vậy, em đã trưởng thành, biết không nói thì sẽ không thể giải quyết được vấn đề, biết trên thế giới này thật ra rất khó tìm đến những điều vĩnh hằng bất biến. ‘ Vĩnh viễn ’ có thể là kỳ vọng, có thể theo đuổi, nhưng không thể quá cố chấp. 17 năm rồi, thật ra thì em cũng không nói rõ được mình có còn hận bọn họ nữa hay không. Em biết bọn họ đang chờ một câu tha thứ của em, nhưng em không làm được. . . . . . Đối với dì, tha thứ mẹ dạy em đã đến cực hạn rồi, về phần ba em, có thể mãi đặt mẹ ở trong lòng là tốt rồi. . . . . .”
Nói tới chỗ này Mục Khả dừng lại không nói tiếp. Cô không nói nhiều lắm, còn có chút không mạch lạc, nhưng Hạ Hoằng Huân cảm nhận được đau khổ cùng mâu thuẫn của cô. Trải qua 17 năm trưởng thành, cô từ một cô bé không biết biểu đạt bất mãn, yếu đuối trở thành một cô gái lương thiện, hiểu chuyện. Hách Xảo Mai dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì có một đứa con gái như cô.
Hạ Hoằng Huân im lặng đứng dậy tắt đèn, anh vén chăn nằm lên giường bệnh, kéo Mục Khả vào trong lòng. Mục Khả cũng không kháng cự, cô thuận theo vùi vào trước ngực anh, như đứa bé cần bảo vệ.
Đang lúc Hạ Hoằng Huân cho rằng cô đã ngủ, Mục Khả nhẹ nhàng nói: “Có phải anh muốn hỏi em vì sao đã từng có kinh nghiệm như vậy lại vẫn lựa chọn ở bên anh đúng không?”
Sự nhạy cảm của cô làm Hạ Hoằng Huân không phản bác được. Đúng vậy, tối nay quả thực anh có hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất anh không hề do dự hỏi ra, thứ hai, anh chần chờ mãi mà không nói.
“Mẹ nói cho em trong mỗi giai đoạn của cuộc sống đều có một chuyện cần làm. Ví dụ như lúc nhỏ phải tập trung học hành, trưởng thành mới có thể yêu đương, sau đó kết hôn sinh con, từng bước từng bước như vậy. Mẹ nói có một ngày sẽ có một người đàn ông thay mẹ yêu thương em, bảo em đừng vì nghề nghiệp hay thân phận mà từ chối người đó, bởi vì điều em từ chối không chỉ có anh mà còn có thể là hạnh phúc nửa đời sau . Em nghĩ mẹ đã có dự cảm từ trước, dự cảm em xuất thân từ gia đình quân nhân sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với quân nhân. Đây là ảnh hưởng tới từ mẹ, còn có cả bác và cậu út.”
Hơi điều chỉnh tư thế, Mục Khả gối lên cánh tay của anh nói: “Bọn họ đều là quân nhân, em muốn từ chối cũng không được. Bác em đối với bác gái rất tốt, bác gái nói bởi vì lúc còn trẻ bác luôn tập trung cho công việc không có thời gian ở bên bác gái nên bác cả luôn tự trách, cho nên lúc được ở cùng nhau bác cả đều đối với bác gái tốt gấp đôi. Còn có cậu út, em thấy cậu vô cùng yêu bộ quân trang kia, cũng rất trung thành với bộ đội. Em biết ngoại trừ công tác xuất sắc cậu còn rất yêu thương em, giống như mẹ vậy. Trong lòng em, cậu út là người cậu, người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.” Mục Khả dừng một chút, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hoằng Huân, nói nho nhỏ: “Hai người, rất giống!” Không phải cô chưa từng bài xích quân nhân, nhưng người quân nhân bên cạnh cô vừa ưu tú lại vừa thật thà, Mục Khả không có lý do gì để từ chối.
Thì ra Mục Khả cũng có bệnh yêu cậu. Có lẽ sự sùng bái yêu thương với người cha do biến cố gia đình nên đã chuyển đến trên người Hách Nghĩa Thành. Nghĩ đến đây, Hạ Hoằng Huân theo bản năng tự nhủ: “Xem ra anh cũng lầm phương hướng.” Trong lòng nghĩ là: “Vốn tưởng rằng tình địch là Tả Minh Hoàng, không ngờ lại là Hách Nghĩa Thành, may mà anh ta là cậu, nếu không nhất định thua thảm.”
“Cái gì?” Anh nói rất nhỏ, Mục Khả không nghe rõ.
“Không có gì. Mình anh hiểu là được rồi, ngủ đi.” Hạ Hoằng Huân hôn lên trán cô, khuyên bảo: “Chuyện trước kia đến đây là chấm hết, về sau có anh! Chờ xuất viện, đưa anh đi thăm bác gái nhé.”
Mục Khả ừ một tiếng, nhẹ nhàng khoác tay lên eo anh, rụt vào trong ngực Hạ Hoằng Huân từ từ thiếp đi.
Những chuyện có liên quan đến Mục Khả Minh cùng Hách Ức Mai lúc nào cũng nặng nề. Sau lần nói chuyện này Hạ Hoằng Huân quyết định về sau không nhắc tới bọn họ nữa. Anh thích Mục Khả, hi vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc, anh tin mình có năng lực này. Mà những thứ đã tạo thành tổn thương cho cô, nếu không thể thay đổi, thì nên dừng ở đây, không nên tự chuốc khổ. Về phần Mục Khả thiếu tình thương, Hạ Hoằng Huân muốn thông qua cha mẹ người nhà mình để đền bù.
Sinh ra ý nghĩ như vậy, Hạ Hoằng Huân phải hoạch định lại tương lai một lần nữa, Mục Khả đương nhiên bị quy thành một bộ phận cực quan trọng trong cuộc sống của anh. Anh quyết định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tốt cho cô, cho cô một gia đình đầm ấm. Vì vậy, ngày hôm sau, sau khi Hạ Hoằng Huân làm xong vật lý trị liệu sau thì tự mình đến bộ đội đặc chủng một chuyến.
Đối với quyết định của anh, Dạ Diệc vô cùng tiếc hận, ông thở dài cầm tay Hạ Hoằng Huân: “Không ngờ mất nhiều hơi sức như vậy vẫn không lấy được, đơn vị chúng tôi tổn thất quá nặng nề rồi.”
“Nghiêm trọng rồi.” Hơi dùng sức nắm trở về, Hạ Hoằng Huân lạnh nhạt nói: “Sĩ quan có năng lực tốt có khối người, tôi chưa là gì. Nhưng phải nói thật, tôi rất vinh hạnh.” Anh cong môi cười, nụ cười tự tin ngạo khí.
Dạ Diệc rất thưởng thức sự thẳng thắn lỗi lạc của anh, ông cũng cười, ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai Hạ Hoằng Huân nói: “Lấy tính cách của cậu, tôi cứ tưởng là đã nắm chắc. Đơn vị cậu không chịu thả người, tối suýt chút nữa đập bàn rồi.” Nói xong, ông cười khổ.
“Cám ơn!” Hạ Hoằng Huân chân thành nói cám ơn, giải thích đơn giản: “Nếu như đổi lại là ba tháng trước, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Nếu như không gặp gỡ Mục Khả, dù phải bắt đầu lại từ đầu, dù anh chỉ cách Thượng tá một bước, anh sẽ không do dự mà chấp nhận khiêu chiến này. Bộ đội đặc chủng, thi hành đều là những nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, đó là đỉnh cao của bộ binh, là nơi bao nhiêu người tha thiết ước mơ . Mà anh, lựa chọn bỏ qua.
Sau này khi Mục Khả biết anh lựa chọn như vậy, cô hỏi anh vì sao thì Hạ Hoằng Huân tiến tới bên tai cô xấu xa nói: “Huấn luyện cường độ lớn như vậy, ông già như anh sao chịu được. Chưa đến hai năm cái eo đã hỏng rồi, làm sao làm bài tập ở nhà được, hử?”
Sao cô lại không biết Hạ Hoằng Huân đang cố gắng chuyển chủ đề chứ. Cô làm nũng ngồi trên đùi anh ôm cổ anh, cảm động nói: “Cám ơn!”
Hạ Hoằng Huân ôm lấy cô, vẻ mặt bất cần đời trêu chọc cô: “Đi nấu cơm cho chồng em đi, tuy nói yêu cầu của anh không cao, nhưng em cũng không thể ngược đãi anh, phải để cho anh ăn no chứ, nếu không anh đói bụng thì sẽ ăn em đấy.”
Mục Khả dựa vào trên đùi anh không chịu động đậy, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có hối hận không?”
Hạ Hoằng Huân nhẹ giọng cười, hôn đỉnh đầu cô một cái: “Không hối hận! So với cấp bậc cùng chức vị làm người ta hâm mộ, anh quan tâm đến việc có thể phát huy thế mạnh với sinh hoạt của chúng ta hơn. Chẳng lẽ đến bây giờ em còn không biết chồng em trong xương là người đàn ông ‘ đặt vợ con lên đầu ’ sao?” Chợt nghĩ đến cái gì, anh không khỏi hả hê nói: “Hơn nữa, lão Dạ bây giờ nhìn thấy anh cũng phải cúi chào trước đó.”
Tiếng cười sang sảng thân thiết ấm áp như vậy, Mục Khả nhịn không được nở nụ cười, cô oán giận phê bình: “Không biết tiến bộ!”
Dứt khoái không tiến bộ đến cùng, Hạ Hoằng Huân cười vô cùng gian tà, trong lúc Mục Khả hoàn toàn không phòng bị chặn ngang ôm lấy cô. Lúc đi vào phòng ngủ vẫn không quên dương dương hả hê: “Đóng cửa, tạo người!”
“Uống rồi ngủ tiếp, em ngoan ngoãn nghe lời chờ khi nào xuất viện anh dẫn em đến chỗ anh chơi.” Trước khi ngủ, Hạ Hoằng Huân bắt Mục Khả uống sữa tươi, hi vọng nâng cao chất lượng giấc ngủ của cô.
“Đây là điều kiện trao đổi kiểu gì thế hả, em cũng đâu có muốn đến đơn vị anh.” Thật ra thì cô rất thích uống sữa tươi, chẳng qua cô chỉ muốn nghe Hạ Hoằng Huân dỗ dành cô thôi.
Hạ Hoằng Huân cau mày: “Em cũng không thích ăn cơm nhưng có thể không ăn sao? Anh ở đó, em không thích cũng phải đi!”
Anh chính là người như vậy, sau khi nằm viện Mục Khả phát hiện Hạ Hoằng Huân bá đạo cũng biết dỗ cô ăn những đồ có dinh dưỡng mà bình thường cô không thích. Cộng thêm tay nghề nấu nướng của Hạ Nhã Ngôn ngay cả Hách Nghĩa Thành cũng phải khen không dứt miệng, tật xấu kén ăn của cô cũng đã được bỏ từ lúc nào chẳng hay. Nhưng người đàn ông này rất không biết cách nói ngọt.
Mục Khả bĩu môi uống hết cốc sữa tươi, Hạ Hoằng Huân đắp kín chăn cho cô rồi nằm nói chuyện cùng cô, phải đợi đến khi nào cô ngủ rồi mới trở về phòng bệnh sát vách.
Mục Khả không muốn xa anh, kéo tay anh, hỏi chuyện ban ngày, “Ông ấy nói gì với anh vậy? Em đã hỏi chú út, chú nói chỉ là chuyện công việc mà thôi nhưng em không tin.”
Đã biết cô nhất định sẽ hỏi, Hạ Hoằng Huân nói thật: “Dĩ nhiên còn chuyện của chúng ta nữa.” Lấy ngón cái nhẹ nhàng ấn mu bàn tay Mục Khả, anh nghĩ rồi nói: “Mục Khả, có thể nói cho anh biết tại sao lại có thể đối xử với Tiểu Thần giống như chị em ruột được không?”
“Anh họ nói hết cho anh rồi à?” Thấy anh gật đầu, Mục Khả im lặng, ánh mắt cô nhìn về phía mặt đất, thật lâu mới từ từ mở miệng: “Dù sao cũng không liên quan đến Tiểu Thần, không phải sao? Lúc còn nhỏ chúng ta ai cũng mong được ở bên cha mẹ, được thương yêu cưng chiều. So với tình yêu của mẹ dành cho, Tiểu Thần còn nhỏ như vậy đã mất đi tình yêu của cha mẹ, nó thật đáng thương.”
Hạ Hoằng Huân im lặng nắm tay cô thật chặt, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Mục Khả khẽ nhếch khóe môi cười cười, trong miễn cưỡng lộ ra sự chua sót, cô nói tiếp: “Khi Tiểu Thần được hơn hai tuổi vì đi tìm dì mà lén chạy ra ngoài rồi bị nạn xe cộ, thiếu chút nữa không cứu được. Bởi vì mấy người cậu út đều đến bệnh viện, nên em mới biết. Em gặp cậu vội từ đơn vị trở về ở trong hành lang, còn có dì đang quỳ rạp trên mặt đất khóc. Dì đưa tay kéo bàn tay đang nắm thành quyền của cậu, nói tất cả đều là lỗi của dì, là dì. . . . . . Không biết xấu hổ đi cầu xin con trai. Nói nếu phải chết thì hãy để dì chết, nhưng hãy tha cho Tiểu Thần. . . . . .”
“Sau khi Tiểu Thần khỏe lại, thì được đón về nhà. Em bắt nạt nó, cắt quần áo của nó, ném đồ chơi của nó, nó vẫn không khóc. Có lần nó bị em đẩy từ trên cầu thang xuống đập vào trán nhưng nó vẫn bò dậy, nắm chặt tay em, không ngừng gọi ‘ chị ’.” Mục Khả nghẹn ngào, cô nghiêng đầu nhìn Hạ Hoằng Huân, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý, bởi vì nó đi theo em, em chỉ muốn hất tay nó ra.”
Hạ Hoằng Huân vuốt mái tóc cô dịu dàng nói: “Anh hiểu!”
“Dì cũng biết em đối xử với Tiểu Thần không tốt, lần đó em nhìn thấy dì ôm Tiểu Thần khóc. Tiểu Thần khi còn bé cũng đáng yêu như Đồng Đồng vậy, cũng rất hiểu chuyện, trưởng thành sớm. Nó lau nước mắt cho dì, ngọng nghịu nói mẹ không đau. . . . . .” Nước mắt từ khóe mắt Mục Khả trượt xuống, cô khóc nói: “Năm ấy cậu út đưa em đi thăm mẹ em liền hỏi mẹ, hỏi mẹ có thể đối tốt với Tiểu Thần hay không. Mẹ không trả lời em, em chỉ có thể thấy nụ cười của mẹ trên tấm bia, dịu dàng, tha thứ. . . . . .” Từ đó trở đi, Mục Khả buông bỏ oán hận với Mục Thần, hai người giống như chị em ruột. Mà Mục Thần cũng vô cùng thương yêu cô.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân vô cùng khó chịu, anh rất không muốn gợi lại chuyện đau lòng của Mục Khả, vì vậy anh cúi người hôn lên hàng lông mi ẩm ướt của cô, đau lòng nói: “Không cần nói nữa.”
Mục Khả khịt mũi, lau nước mắt, tặng cho cho Hạ Hoằng Huân một nụ cười trấn an, cô nói: “Để em nói một lần cho xong đi, sau này sẽ không đề cập đến nữa.”
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, Hạ Hoằng Huân khó khăn gật đầu.
Mục Khả yên lặng thật lâu, khi mở miệng thì cảm xúc của cô cũng đã bay tới nơi nào không hay, Hạ Hoằng Huân nghe được cô nói: “Trước khi em vào đại học, cậu út đã nói cho em rất nhiều chuyện của bọn họ, ba em là một quân nhân ưu tú, vết thương trên người có đếm cũng không hết, em đều biết. . . . . . Nhật ký của mẹ em cũng đã đọc vô số lần, cảm thấy đọc năm mười tuổi cùng hai mươi tuổi cảm giác rất khác nhau. Cậu út nói đó là bởi vì em đã trưởng thành, Đúng vậy, em đã trưởng thành, biết không nói thì sẽ không thể giải quyết được vấn đề, biết trên thế giới này thật ra rất khó tìm đến những điều vĩnh hằng bất biến. ‘ Vĩnh viễn ’ có thể là kỳ vọng, có thể theo đuổi, nhưng không thể quá cố chấp. 17 năm rồi, thật ra thì em cũng không nói rõ được mình có còn hận bọn họ nữa hay không. Em biết bọn họ đang chờ một câu tha thứ của em, nhưng em không làm được. . . . . . Đối với dì, tha thứ mẹ dạy em đã đến cực hạn rồi, về phần ba em, có thể mãi đặt mẹ ở trong lòng là tốt rồi. . . . . .”
Nói tới chỗ này Mục Khả dừng lại không nói tiếp. Cô không nói nhiều lắm, còn có chút không mạch lạc, nhưng Hạ Hoằng Huân cảm nhận được đau khổ cùng mâu thuẫn của cô. Trải qua 17 năm trưởng thành, cô từ một cô bé không biết biểu đạt bất mãn, yếu đuối trở thành một cô gái lương thiện, hiểu chuyện. Hách Xảo Mai dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì có một đứa con gái như cô.
Hạ Hoằng Huân im lặng đứng dậy tắt đèn, anh vén chăn nằm lên giường bệnh, kéo Mục Khả vào trong lòng. Mục Khả cũng không kháng cự, cô thuận theo vùi vào trước ngực anh, như đứa bé cần bảo vệ.
Đang lúc Hạ Hoằng Huân cho rằng cô đã ngủ, Mục Khả nhẹ nhàng nói: “Có phải anh muốn hỏi em vì sao đã từng có kinh nghiệm như vậy lại vẫn lựa chọn ở bên anh đúng không?”
Sự nhạy cảm của cô làm Hạ Hoằng Huân không phản bác được. Đúng vậy, tối nay quả thực anh có hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất anh không hề do dự hỏi ra, thứ hai, anh chần chờ mãi mà không nói.
“Mẹ nói cho em trong mỗi giai đoạn của cuộc sống đều có một chuyện cần làm. Ví dụ như lúc nhỏ phải tập trung học hành, trưởng thành mới có thể yêu đương, sau đó kết hôn sinh con, từng bước từng bước như vậy. Mẹ nói có một ngày sẽ có một người đàn ông thay mẹ yêu thương em, bảo em đừng vì nghề nghiệp hay thân phận mà từ chối người đó, bởi vì điều em từ chối không chỉ có anh mà còn có thể là hạnh phúc nửa đời sau . Em nghĩ mẹ đã có dự cảm từ trước, dự cảm em xuất thân từ gia đình quân nhân sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với quân nhân. Đây là ảnh hưởng tới từ mẹ, còn có cả bác và cậu út.”
Hơi điều chỉnh tư thế, Mục Khả gối lên cánh tay của anh nói: “Bọn họ đều là quân nhân, em muốn từ chối cũng không được. Bác em đối với bác gái rất tốt, bác gái nói bởi vì lúc còn trẻ bác luôn tập trung cho công việc không có thời gian ở bên bác gái nên bác cả luôn tự trách, cho nên lúc được ở cùng nhau bác cả đều đối với bác gái tốt gấp đôi. Còn có cậu út, em thấy cậu vô cùng yêu bộ quân trang kia, cũng rất trung thành với bộ đội. Em biết ngoại trừ công tác xuất sắc cậu còn rất yêu thương em, giống như mẹ vậy. Trong lòng em, cậu út là người cậu, người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.” Mục Khả dừng một chút, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hoằng Huân, nói nho nhỏ: “Hai người, rất giống!” Không phải cô chưa từng bài xích quân nhân, nhưng người quân nhân bên cạnh cô vừa ưu tú lại vừa thật thà, Mục Khả không có lý do gì để từ chối.
Thì ra Mục Khả cũng có bệnh yêu cậu. Có lẽ sự sùng bái yêu thương với người cha do biến cố gia đình nên đã chuyển đến trên người Hách Nghĩa Thành. Nghĩ đến đây, Hạ Hoằng Huân theo bản năng tự nhủ: “Xem ra anh cũng lầm phương hướng.” Trong lòng nghĩ là: “Vốn tưởng rằng tình địch là Tả Minh Hoàng, không ngờ lại là Hách Nghĩa Thành, may mà anh ta là cậu, nếu không nhất định thua thảm.”
“Cái gì?” Anh nói rất nhỏ, Mục Khả không nghe rõ.
“Không có gì. Mình anh hiểu là được rồi, ngủ đi.” Hạ Hoằng Huân hôn lên trán cô, khuyên bảo: “Chuyện trước kia đến đây là chấm hết, về sau có anh! Chờ xuất viện, đưa anh đi thăm bác gái nhé.”
Mục Khả ừ một tiếng, nhẹ nhàng khoác tay lên eo anh, rụt vào trong ngực Hạ Hoằng Huân từ từ thiếp đi.
Những chuyện có liên quan đến Mục Khả Minh cùng Hách Ức Mai lúc nào cũng nặng nề. Sau lần nói chuyện này Hạ Hoằng Huân quyết định về sau không nhắc tới bọn họ nữa. Anh thích Mục Khả, hi vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc, anh tin mình có năng lực này. Mà những thứ đã tạo thành tổn thương cho cô, nếu không thể thay đổi, thì nên dừng ở đây, không nên tự chuốc khổ. Về phần Mục Khả thiếu tình thương, Hạ Hoằng Huân muốn thông qua cha mẹ người nhà mình để đền bù.
Sinh ra ý nghĩ như vậy, Hạ Hoằng Huân phải hoạch định lại tương lai một lần nữa, Mục Khả đương nhiên bị quy thành một bộ phận cực quan trọng trong cuộc sống của anh. Anh quyết định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tốt cho cô, cho cô một gia đình đầm ấm. Vì vậy, ngày hôm sau, sau khi Hạ Hoằng Huân làm xong vật lý trị liệu sau thì tự mình đến bộ đội đặc chủng một chuyến.
Đối với quyết định của anh, Dạ Diệc vô cùng tiếc hận, ông thở dài cầm tay Hạ Hoằng Huân: “Không ngờ mất nhiều hơi sức như vậy vẫn không lấy được, đơn vị chúng tôi tổn thất quá nặng nề rồi.”
“Nghiêm trọng rồi.” Hơi dùng sức nắm trở về, Hạ Hoằng Huân lạnh nhạt nói: “Sĩ quan có năng lực tốt có khối người, tôi chưa là gì. Nhưng phải nói thật, tôi rất vinh hạnh.” Anh cong môi cười, nụ cười tự tin ngạo khí.
Dạ Diệc rất thưởng thức sự thẳng thắn lỗi lạc của anh, ông cũng cười, ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai Hạ Hoằng Huân nói: “Lấy tính cách của cậu, tôi cứ tưởng là đã nắm chắc. Đơn vị cậu không chịu thả người, tối suýt chút nữa đập bàn rồi.” Nói xong, ông cười khổ.
“Cám ơn!” Hạ Hoằng Huân chân thành nói cám ơn, giải thích đơn giản: “Nếu như đổi lại là ba tháng trước, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Nếu như không gặp gỡ Mục Khả, dù phải bắt đầu lại từ đầu, dù anh chỉ cách Thượng tá một bước, anh sẽ không do dự mà chấp nhận khiêu chiến này. Bộ đội đặc chủng, thi hành đều là những nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, đó là đỉnh cao của bộ binh, là nơi bao nhiêu người tha thiết ước mơ . Mà anh, lựa chọn bỏ qua.
Sau này khi Mục Khả biết anh lựa chọn như vậy, cô hỏi anh vì sao thì Hạ Hoằng Huân tiến tới bên tai cô xấu xa nói: “Huấn luyện cường độ lớn như vậy, ông già như anh sao chịu được. Chưa đến hai năm cái eo đã hỏng rồi, làm sao làm bài tập ở nhà được, hử?”
Sao cô lại không biết Hạ Hoằng Huân đang cố gắng chuyển chủ đề chứ. Cô làm nũng ngồi trên đùi anh ôm cổ anh, cảm động nói: “Cám ơn!”
Hạ Hoằng Huân ôm lấy cô, vẻ mặt bất cần đời trêu chọc cô: “Đi nấu cơm cho chồng em đi, tuy nói yêu cầu của anh không cao, nhưng em cũng không thể ngược đãi anh, phải để cho anh ăn no chứ, nếu không anh đói bụng thì sẽ ăn em đấy.”
Mục Khả dựa vào trên đùi anh không chịu động đậy, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có hối hận không?”
Hạ Hoằng Huân nhẹ giọng cười, hôn đỉnh đầu cô một cái: “Không hối hận! So với cấp bậc cùng chức vị làm người ta hâm mộ, anh quan tâm đến việc có thể phát huy thế mạnh với sinh hoạt của chúng ta hơn. Chẳng lẽ đến bây giờ em còn không biết chồng em trong xương là người đàn ông ‘ đặt vợ con lên đầu ’ sao?” Chợt nghĩ đến cái gì, anh không khỏi hả hê nói: “Hơn nữa, lão Dạ bây giờ nhìn thấy anh cũng phải cúi chào trước đó.”
Tiếng cười sang sảng thân thiết ấm áp như vậy, Mục Khả nhịn không được nở nụ cười, cô oán giận phê bình: “Không biết tiến bộ!”
Dứt khoái không tiến bộ đến cùng, Hạ Hoằng Huân cười vô cùng gian tà, trong lúc Mục Khả hoàn toàn không phòng bị chặn ngang ôm lấy cô. Lúc đi vào phòng ngủ vẫn không quên dương dương hả hê: “Đóng cửa, tạo người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.