Chương 18: Chương 18
Quái Vương
23/11/2013
Tôi nhăn mặt, da gà chợt nổi lên, hai thái dương đau buốt khi nghe Quân nói Giáng Sinh năm nay sẽ cùng nhau sang Nhật dã ngoại. Chỉ nghe đến
thôi tôi đã tự động run cầm cập vì lạnh. Hơn nữa, “cùng nhau” ở đây còn
có Khoa, Nhật và My. Theo như Quân nói thì năm nào bọn họ cũng đi chơi
Giáng Sinh. Năm nay đích thân ông Hùng đã gọi điện ra chỉ thị đưa tôi đi cùng.
- Tại sao lại là Nhật? – Tôi nhăn mặt.
- Ở đó đẹp lắm! Thế em thích nước khác à? – Quân vô thức vuốt nhẹ tóc tôi.
Hiện tại thì tôi đang ngồi trong lòng anh.
- Chim nó còn biết đường bay tránh rét, gấu to như thế còn phải ngủ đông, tại sao con người lại tìm nơi lạnh để đến như thế? – Tôi bắt đầu phàn nàn. Tôi không có sở thích du lịch, đã thế còn là một nơi lạnh đến muốn rụng hết những ngón chân thì lại càng không.
- Thế thì đi Nha Trang nhé! Đảm bảo là không lạnh. – Quân hình như cũng biết tôi ghét lạnh. Đúng là như thế. Dù đặc trưng của Đà Lạt là lạnh, nhưng mà ở từ bé thì dần cũng quen, có điều đến nơi lạnh hơn thì tôi chịu thôi. Mũi sẽ đau buốt, hai bên thái dương nhức nhối, cổ họng sẽ sưng lên. Tôi không muốn bị ốm đâu.
Theo như Quân nói thì tôi không thể không đi. Thôi thì Nha Trang vậy: Cũng được. Khi nào đi?
- Ngày mốt.
- Em còn chưa chuẩn bị gì. – Tôi lại nhăn mặt: Sao không báo sớm một chút?
- Anh đã chuẩn bị cho em hết rồi, chỉ cần lên xe và đi thôi. – Quân nở một nụ cười hiếm hoi, xoa xoa đầu tôi.
Nghe đến đây, tôi càng phát hoảng hơn. Chuẩn bị hết là thế nào? Tức là mua quần áo và các vật dụng cho tôi rồi sao? Thế còn... đồ nhỏ?
- Tất cả những thứ em cần để mặc lên người anh đều đã chuẩn bị. – Quân như đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi giật mình, sau đó im lặng vì ngượng, vùi đầu vào lòng anh, nhắm mắt tìm giấc ngủ.
- Em có khó chịu không? – Tiếng Quân vang lên sát tai làm tôi mở mắt ra.
- Không. Rất thoải mái! – Tôi lại dụi đầu và ngực anh, tìm tư thế dễ chịu hơn.
- Ý anh là chuyện đi cùng Khoa và My. – Anh trầm giọng.
- Một chút. Nhưng mà nếu khó chịu nhiều quá, lại thành ra xem trọng họ quá. – Hai con người đó, muốn để tôi ghét, bận tâm, khó chịu, sớm đã không còn cái tư cách ấy rồi.
- Anh cố tình đấy.
- Muốn thay em lên mặt sao?
- Ừ. Anh muốn tụi nó thấy em đang hạnh phúc bên anh, và tụi nó chẳng là gì cả. – Tôi cảm giác là Quân lại mỉm cười.
- Anh trẻ con thật đấy! Nhưng mà đáng yêu! – Tôi rúc sâu vào lòng anh hơn. Hương thơm của Ngạo Quân rất dễ chịu! Nhè nhẹ nhưng không mang lại cảm giác nữ tính, lành lạnh một chút như bạc hà, khiến tôi dù mệt mỏi mấy cũng cảm thấy thư giãn.
Tôi cứ thế tận hưởng hơi ấm và mùi hương của anh, từ từ chìm vào giấc ngủ bình yên, với tiếng ru là nhịp tim bình ổn trong lồng ngực kia.
...
Tôi bị Quân đánh thức dậy lúc năm rưỡi để ăn uống rồi chuẩn bị lên xe. Vì được nghỉ đông, lại thêm có anh ôm trong lòng, gần đây tôi thức dậy khá trễ, cho nên giờ phải dậy sớm có chút không quen.
Khi mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà bếp, tôi thấy Quân đang đứng bên bàn, nơi đồ ăn sáng của tôi nằm nghiêm chỉnh. Là một cái trứng ốp la đã bị tách lòng đỏ.
Tôi cười híp mắt, cùng anh vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện. Trong lòng tôi đang cảm động lắm! Ngạo Quân vốn lạnh lùng - cái này ai cũng biết, lại thờ ơ vô tâm - cái này ai cũng rõ, nhưng lại chăm sóc tôi vô cùng chu đáo, quan tâm và nghĩ cho tôi rất nhiều. Từ ngày quen nhau đến giờ, anh chưa một lần nào làm tôi thấy buồn hay tủi thân, cũng không để cho tôi có cảm giác ghen tuông hoặc bất an. Bằng cách của riêng mình, anh luôn làm tôi yên tâm với cảm giác vị trí của chúng tôi là bên cạnh nhau và không gì có thể thay đổi. Còn tôi, tôi chưa làm được gì cho anh cả. Dù là con gái, đáng ra phải khéo léo chăm sóc bạn trai, nhưng tôi lại chẳng làm gì. Có lẽ sau lần du lịch này, khi về nhà, tôi sẽ học nấu vài món ăn Quân thích, làm cho anh ăn, mỗi tối sẽ massage cho anh nữa. À phải rồi, tôi sẽ học đan khăn. Du lịch chỉ hai ngày, sau đó có thể đan khăn trong ba ngày, đến đêm Noel sẽ tặng cho anh. Nhưng mà, anh ở bên cạnh mãi thế này thì làm sao tôi đan cho được?
- An này, anh có chuyện này muốn nói. – Quân nói khi chúng tôi đang cùng ăn sáng.
- Anh nói đi! – Tôi nhìn anh.
- Sau khi đi chơi về, anh phải qua đón Giáng Sinh với mẹ. Nhưng mà anh hứa, đêm Noel sẽ có mặt, đưa em đi chơi. – Ánh mắt Quân có vẻ giao động. Nếu không phải tôi nghĩ quá nhiều thì hình như đang sợ tôi giận.
- Được mà anh. Em ở nhà đợi anh về. – Tôi cười toe. Hay quá! Vừa đúng lúc. Thế thì tôi có thể đan khăn, đồng thời học nấu ăn. Hôm anh về nhất định sẽ tạo cho anh một bữa tiệc nhỏ bất ngờ. Nghĩ đến đây, lòng tôi phấn chấn hẳn.
...
Từ Đà Lạt đến Nha Trang không xa, xe chạy chầm chậm cũng chỉ mất khoảng hai tiếng. Tôi và Quân ngồi ở băng sau cùng của chiếc xe bảy chỗ, lúc thì nhìn ngắm cảnh hai bên đường, khi lại ôm nhau thiếp đi. Ở ghê trên, Khoa và My cũng ôm nhau ngủ. Còn Văn, dù không nhìn thấy nhưng tôi đoán chắc cậu ta đang nghe nhạc và nhắm mắt lim dim.
Đường đi Nha Trang khá vắng, có đoạn một bên là vách núi, một bên là rừng. Ngồi trong xe nhìn ra, ánh mắt trời chỉ mới mọc, còn len lỏi trong những tán cây, mang lại cảm giác tươi mới và trong lành.
Khi chúng tôi ổn định ở Nha Trang thì đã là gần chín giờ. Vào khách sạn tắm rửa thay đồ cho thoải mái, sau đó cả bọn đi cáp treo để qua Vinpearl. Ngồi trong phòng cáp treo, Văn mải mê chụp hình cảnh vật bên dưới. Tôi chằm chằm nhìn biển, tự hỏi nếu rơi xuống thì sao. Quân chỉ ngồi im, nắm tay tôi như lo rằng tôi sẽ sợ. Riêng Khoa và My, họ hôn nhau nồng nàn, còn nhờ Văn chụp lại cảnh khỏa môi để làm kỷ niệm. Bọn họ có vẻ không tỏ ra gượng gạo với tôi như trước đây, còn tôi thì tỏ ra rất không để họ trong mắt.
Ngồi trên cao thế này, những con thuyền đang chìm trong đại dương xanh biếc kia trở nên nhỏ bé hẳn. Làn nước bên dưới trong đến mức có cảm giác sẽ nhìn thấy đáy, một màu xanh mát mắt, kích thích mong muốn đắm mình trong đó. Tôi đã nghe nhiều người nói Nha Trang rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức động lòng người thế này.
Sang đến Vinpearl, tôi lại một lần nữa thầm trầm trồ trong lòng. Không khí Vinpearl trong lành như một hoang đảo toàn cây cối, sạch sẽ không một mẩu rác, ngay cả việc hút thuốc cũng có khu vực riêng, không thể tùy tiện đứng đâu hút cũng được.
Bốn người kia đã đến đây nhiền lần, chẳng còn gì lạ lẫm để ngắm nghía, nên chỉ có mình tôi quay ngang quay ngửa. Ngó nghiêng một lúc, năm đứa chúng tôi bắt đầu trò chuyện rôm rả hơn, đa phần đều là bình luận về nơi chúng tôi đang đứng này.
Ở đây, đa số đều là trò chơi cảm giác mạnh. Tôi lì thì lì thật, nhưng không bao giờ để mình làm việc điên rồ mà bản thân không chắc chắn. Vì vậy, trong khi ba người con trai kia hăng say thử độ cứng của thần kinh mình, tôi và My chỉ ngồi bên dưới nhìn và chụp hình.
- Minh An! – Khi tôi đang ngửa cổ nhìn lên trời, nơi Quân bị cố định trên đó, thì Diệu My bất ngờ gọi.
Tôi không trả lời, chỉ quay đầu nhìn cậu ta.
- Tại sao cậu cứ phải dây vào tôi thế? – Đáp lại cái nhìn của tôi, ánh mắt My có vẻ cao ngạo, khinh miệt và một chút phẫn nộ.
Tôi nghe xong không thèm trả lời, tiếp tục ngửa cổ nhìn Quân. Dây vào cậu ta á? Đang ảo tưởng à?
- Tại sao mọi thứ của tôi cậu đều muốn có được? – My có vẻ lớn tiếng khi thấy thái độ của tôi: Thế Anh của tôi, Khoa của tôi, Quân và Văn cũng là của tôi. Cậu có thể biến xa ra một chút không?
Tôi nghe xong tự nhiên bật cười, một chút tức giận cũng không có, chỉ thấy buồn cười. Cảm giác của Diệu My tôi cũng từng trải qua, khi độc chiếm ba cậu bạn thân và Thế Anh. Tôi sẽ rất khó chịu khi có người con gái khác đến gần, nhưng chưa bao giờ tự cho rằng họ là của mình. Tôi rất muốn nói cho Diệu My nghe về bệnh ảo tưởng của cậu ta, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, ném lại một nụ cười nửa miệng thách thức.
Diệu My quả nhiên tức đến mức mặt đỏ lựng lên, nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể cuộn tay thành nắm đấm để kiềm chế. Nhìn cậu ta thế này, tôi lại bật cười, cười ra tiếng mà chẳng buồn che giấu.
Lúc này, vòng xoay trên không vừa hạ xuống đất. Văn đi xuống đầu tiên, chân lảo đảo, mặt tái mét, Khoa thì im bặt mất một lúc, chỉ có Quân là tôi không đoán ra anh có sợ hay không, vì gương mặt anh vốn lúc nào cũng lành lạnh như thế.
Vì thấy để tôi và My ngồi lại có phần áy náy, mọi người rủ nhau vô trung tâm trò chơi. Ở đây đa phần là game chơi bằng máy, đua xe, bắn súng, bóng rổ, còn có cả xe điện đụng. Tôi hăng hái đi vào con đường dẫn vô khu vực chơi xe điện đụng, Quân thấy vậy thì đi theo, sau đó thì ba người kia cũng nối tiếp. Chúng tôi chơi rất vui, ai cũng cười nhiều. Tuy nhiên, có một quy định ngầm đặt ra, xe My và Khoa không bao giờ đụng tôi, còn tôi cũng chả thiếu xe để phải dụng hai người họ.
Chơi một lúc lâu, cả đám bắt đầu thấy đói. Chúng tôi đi ăn, tiếp tục bàn lịch trình cho thời gian còn lại. Sau một hồi rôm rả, cả bọn thống nhất ăn xong sẽ đi thủy cung, sau đó qua khu mua xắm, mệt thì thả phao nằm nghỉ trên dòng sông lười, trời đỡ nắng sẽ ra tắm biển. Sau khi tắm lại nước ngọt, chúng tôi sẽ đi xem múa rối nước, cuối cùng thì lên cáp treo trở về, tổ chức tiệc ăn nhậu trên biển. Nghe qua lịch trình, tôi cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, lại có chút háo hức mong đợi. Đã lâu rồi, tâm trạng tôi không tốt và sinh động đến thế này.
Nhìn sang Quân đang giúp tôi cắt miếng sườn nướng cho dễ ăn, tôi bất giác mỉm cười. Lúc này, nếu không có ai ở đây, tôi nhất định sẽ nói với anh: Cảm ơn đời đã cho em gặp anh!
Hôm nay Quân của tôi ăn mặc rất năng động, cộng thêm dáng người cao nên nhìn chẳng khác nào một vận động viên thể thao. Quần sooc trắng, áo thun đỏ, làm anh trẻ trung và khỏe khoắn hơn hẳn. Là vì Quân sinh ra đã mang yếu tố vượt trội bên người, hay vì tôi yêu anh nên thấy vậy? Hôm nay cả ba người con trai đều mặc quần sooc trắng và áo thun màu, thế mà tôi chỉ thấy anh là mặc đẹp.
Là có thể cảm nhận được cái nhìn của tôi, hay là tình cờ, anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng tận sâu trong đáy là nét dịu dàng trìu mến.
Tôi ăn trưa trong im lặng, thỉnh thoảng Quân hỏi vừa miệng không thì mới lên tiếng trả lời. Nói thật, trong bốn người ở đây, tôi chỉ có thể nói chuyện với anh. Xong đâu đó, năm đứa lần lượt đi rửa mặt, vì phải có người ở lại trông đồ. Khi tôi rửa tay và mặt xong, trở lại bàn, chỉ thấy Văn đang ngồi đó. Hình như Văn mới cắt tóc, mái đầu lãng tử giờ đây gọn gàng hơn. Mặc trên người chiếc quần sooc trắng, áo thun vàng, trông cậu ta mạnh mẽ và năng động, khác với nến uể oải mọi khi rất nhiều.
Tôi đi đến, ngồi xuống chỗ ban nãy của mình, không chú ý đến Văn lắm. Chụng tôi không thân nhau lắm, chỉ có một lần cậu ta hôn tay tôi, cho nên giữa hai đứa có gì đó rất ngập ngừng.
- Đừng bỏ rơi Quân nhé! – Văn bất ngờ bắt chuyện.
Tôi quay sang nhìn, thấy cậu ta đang chúi mắt vào điện thoại, hoàn toàn không nhìn tôi. Chuyện tôi có phản bội Quân hay không, tôi nghĩ mình không cần hứa hẹn với người ngoài, vì thế hoàn toàn im lặng, không lên tiếng đáp lại.
- Ba mẹ Quân chia tay lúc nó mới năm tuổi. Nó vốn không tin trên đời có tình yêu, cho đến khi gặp cậu. – Tôi im lặng, nhưng không quay đi, vì thế lúc này bắt gặp Văn ngẩng đầu lên nhìn mình.
- Nó trúng tiếng sét ái tình với cậu nên mới thôi phá phách và dần tin vào tình yêu. – Văn nhìn tôi, nói câu cuối cùng, sau đó đeo tai phone vô nghe nhạc. Từ đầu đến cuối, tôi cảm giác điều Văn nói với mình không phải là tâm sự hay chia sẻ, mà như một sự cảnh cáo tôi không được phép tổn thương Quân.
Quân đã luôn làm tôi tin rằng sự tồn tại của mình có ý nghĩa, cho đến giờ, điều đó lại càng tăng lên sau khi nghe Văn nói. Một tâm hồn cô đơn, một con người không tin vào tình yêu, lại thay đổi sau khi nhìn thấy tôi, yêu tôi ngày từ lần gặp đầu tiên.
Bỏ lại Văn, tôi chạy đi tìm Quân, tự nhiên muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ.
Tôi thấy Quân đi từ trong toilet nam ra, đang lau bàn tay ướt vào chiếc khăn lạnh, sau đó thả vào thùng rác gần đó.
Không suy nghĩ nhiều, tôi ùa đến, nhảy lên ôm, quắp hai chân vào hông anh. Bất ngờ phải bế tôi, Quân vẫn không nghiêng ngả, chỉ vòng tay ôm tôi lại.
- Sao thế em? – Anh cười qua hơi thở, giọng nói rất hiền.
- Em muốn anh bế. – Tôi vùi đầu vào hõm cổ Quân, há miệng cắn nhè nhẹ.
- Thế từ giờ đến lúc về anh sẽ bế em nhé! – Quân xoa đầu tôi.
- Ơ... – Lúc này mới để ý, có rất nhiều người đi qua nhìn chúng tôi, thậm chí còn có người đứng lại chụp hình. Ngại quá, tôi định xuống, nhưng bị Quân ôm ghì lại.
- Em trèo lên được chứ không xuống được đâu.
- Người ta nhìn kìa. – Mặt tôi nóng ran.
- Giờ em mới biết người khác sẽ nhìn sao? – Anh cười vui vẻ.
- Lúc nãy, không có nghĩ nhiều như vậy. – Ban nãy tôi chỉ biết mình muốn ôm anh thật lâu, không hề nghĩ được đến những người xung quanh.
- Mua chuộc đi rồi anh tha. – Quân xoa xoa đầu tôi.
Tôi lập tức ngửa người ra một chút, nheo mắt nhìn anh.
- Đúng rồi đấy. – Hiểu được cái nhìn của tôi, Quân nhoẻn miệng cười.
- Má nhé! – Tôi ngại ngùng mặc cả.
Quân không nói, chỉ quay mặt để tôi hôn vào má. Dù chỉ nhìn có nửa mặt, tôi vẫn biết môi anh đang co giật, cố kiếm chế nụ cười.
Tôi hít sâu, gạt đi sự ngại ngùng, đưa sát người tới hôn vào má Quân. Nhưng khi môi tôi gần chạm đến, anh quay mặt lại, dùng môi chạm phớt lên môi tôi.
- Anh ăn gian! – Tôi nhăn mặt thị uy.
- Anh đâu có đồng ý hôn má. – Mặt Quân rất thản nhiên.
Tôi hoàn toàn nín thinh, không còn gì để cãi. Nhưng ít nhất Quân cũng thả tôi xuống. Khi hai chúng tôi về đến nơi thì mọi người đã có mặt. Đông đủ, chúng tôi bắt đầu tiến về thủy cung.
Tôi không có hứng thú với cả cảnh, nhưng nhìn những con cá đủ màu sắc, kiểu dáng, tung tăng bơi lội trong những hồ lớn, bản thân cũng phải trầm trồ vì chúng quá đẹp. Chúng tôi đi từ bể này đến bể kia, ngắm nghía, chụp hình. Sau khi đi hết những bể rải rác, cả bọn tiến vào lòng của bể cá lớn nhất trong thủy cùng. Bể cá có hình vòm, vòng qua đầu chúng tôi, dưới chân là một băng chuyền. Từ bé, tôi có một chứng bệnh tâm lý kỳ lạ, là sợ những thứ to lớn ở quá gần. Bể cá rất lớn, lại vòng lên đầu, đi bên dưới nó, nhịp thở của tôi càng lúc càng nhanh, tay chân bủn rủn. Khi cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, Quân lập tức cảm nhận ra sự bất thường, ánh mắt rời từ mấy con cá qua gương mặt tôi.
Anh không hỏi tôi bị sao, chỉ kéo tôi ra sau lưng, ý bảo để anh cõng. Tôi cũng ngoan ngoãn trèo lên lưng Quân, cố điều hòa nhịp thở theo nhịp tim anh.
Ra khỏi thủy cung, tôi gắng hớp lấy không khí bên ngoài để bản thân bình tĩnh hơn. Chân tay tôi lúc này tê rần, lạnh toát, vì nãy giờ thở gấp và hụt hơi.
Quân đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, lo lắng nhìn sắt mặt tôi: Anh đi mua nước. – Nói rồi anh chạy đi.
Tiếp sau Quân, Diệu My cũng rời đi, tiến về phía toilet. Lúc sau lại đến Văn, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi Quân chạy đi nhanh quá, cậu ta không kịp gửi mua nước. Lúc này, chỉ còn tôi ngồi trên ghế đá, còn Khoa thì đứng gần đó.
Tôi mặc kệ Khoa, xem như không tồn tại, chỉ tập trung xoa bóp trán.
- Cậu có ý gì? – Tôi đã không thèm để ý, thế mà Khoa lại đến đứng trước mặt bắt chuyện.
Tôi buộc phải ngẩng đầu: Đang nói về cái gì?
- Cậu muốn trả thù tớ phải không? – Mặt Khoa rất khó chịu.
- Có bị điên không? – Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì. Trả thù? Cậu ta làm gì có đủ tư cách để tôi thù hận.
- Bị tớ đá nên cậu quay ra quen bạn tớ để trả thù chứ gì? Cậu cũng trơ trẽn thật đấy! Mới chia tay tớ đã có bạn trai mới. – Mặt Khoa đỏ dần lên vì tức giận.
Tôi cắn cắn môi, rồi không chịu được mà bật cười.
- Sao thứ gì qua miệng cậu cũng lật lọng đảo điên vậy? – Trên đời này, đúng là có tồn tại một loại người khốn nạn triệt để giống Anh Khoa. Chính là dạng khi bỏ rơi người khác, không những cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, còn một lòng một ý mong cho người ta vì mình mà đau khổ, có như thế mới có cảm giác được nhận nhiều yêu thương.
- Cậu... – Khoa bị tôi làm cho tức nghẹn.
Tôi lại nhếch môi cười, tặng cho Khoa một cái nhìn khinh bỉ: Cậu hình như không biết soi gương.
- Cậu có ý gì? – Khoa bắt đầu cáu.
- Không biết mình đứng ở đâu, lại lầm tưởng bản thân ở nơi cao nhất. Cậu chỉ là một thằng con trai bình thường vô tình được tớ ngó qua thôi. À quên, tớ còn phải cảm ơn cậu. Mang cậu ra so với Ngạo Quân càng thấy rõ sự ưu tú của anh ấy. Cũng nhờ cậu chịu buông tay trước nên tớ mới đến được với Quân. Cảm ơn cậu! Nhân tiện, tớ cũng nói để cậu khỏi thắc mắc. Ở bên Quân, cảm giác của tớ rất mạnh. Hạnh phúc, muốn chiếm hữu, bình yên và cả ham muốn. Những cái này thì cậu không làm tớ cảm thấy được. – Tôi kết thúc câu nói bằng cái nhếch môi cười.
Khoa tức đến mức cả người run lên, hơi thở nặng nhọc, tay cuộn thành nắm, nhưng không thể làm gì vì Ngạo Quân đang chạy về.
Khi về tới, Quân còn nhìn Khoa một cái, ánh mắt như đang suy đoán gì đó, sau đó mở chai nước đưa cho tôi.
Uống nước và ngồi một chút, trạng thái của tôi bình thường trở lại, một phần là vì có Quân bên cạnh nữa. Đợi My từ toilet đi ra và Văn về, chúng tôi bắt đầu đi xuống khu mua sắm.
Ở đây, nhìn đi nhìn lại thì chẳng có gì đặc biệt, chỉ là các món hàng được bày bán trong khu du lịch nên mắc hơn hẳn. Một vài cửa hàng bán quần áo, một số thì bán nữ trang, lại có thêm một số bán những viên đá đã được chế tác cầu kỳ. Đến đây, chúng tôi chia nhỏ nhóm ra, My và Khoa đi mua đồ tắm cho My, tôi cùng Quân và Văn dạo vòng vòng các cửa hàng.
- Lại đây! – Đi ngang qua cửa hàng trang sức, Quân kéo tôi đi vào.
Thấy vậy, Văn cũng đi theo.
Quân rất khéo léo, không muốn để Văn lạc lõng thành người thừa nên nói: Này chàng nghệ sỹ, mày có mắt thẩm mỹ nhất, chọn cho tao một cặp dây chuyền đi!
Văn thấy thế liền vui vẻ hẳn lên, đi đến bên chị bán hàng, hỏi xem dây chuyền cặp.
Trong khi Văn chọn lựa kỹ càng cùng xem xét, tôi và Quân ngó quanh nơi bán trang sức đá quý đi theo bộ.
- Anh muốn mua cho mẹ à? – Tôi chỉ là thuận miệng vừa như hỏi, vừa như nhắc nhở. Anh nói đi chơi về sẽ đến đón Giáng Sinh cùng mẹ, tất nhiên phải có quà cho bà.
Đáp lại tôi, Quân mỉm cười thật hiền, giống như anh đang hạnh phúc vì cả hai hiểu nhau.
- Em thấy bộ nào đẹp?
- Anh phải biết bộ nào hợp với mẹ mình chứ. – Tôi không giỏi về lĩnh vực này. Hơn nữa, nghe nói trang sức cũng đi theo khí chất.
Quân gật gù khi nghe tôi nói, sau đó đứng lại trước một bộ đá màu trắng trông rất tao nhã. Trang sức thanh mảnh đẹp mắt, đá quý được mài thành hình giọt nước tinh tế, trông không phô trương mà lại rất thanh cao thoát tục. Có thể nói, kiểu dáng này dành cho người có khí chất thần tiên hơn người.
Quân mua bộ trang sức màu trắng, đưa cho nhân viên đặt cẩn thận vào một chiếc hộp rất đẹp.
- Lại đây hai người! – Khi chúng tôi mua xong xuôi thì Văn gọi.
Trên tay Văn là cặp dây chuyền trông rất lạ mắt. Sợi dài hơn có mặt giống chiếc nhẫn, xung quanh trạm khắc những hoa văn tinh tế, sợi còn lại thì lại là một khối trụ nhỏ có đính đá, khi lồng vô sẽ vừa khít với mặt sợi dây kia. Cả tôi và Quân đều cảm thấy nó rất đẹp.
Chúng tôi quyết định mua cặp dây đó, nhưng không đeo vào ngay, vì lát nữa còn tắm biển. Đương nhiên, Quân không để Văn chọn xong rồi thôi. Anh mua hai chiếc nhẫn đeo ngón út rất cầu kỳ, trạm khắc hoa văn rỗng, đưa cho Văn một chiếc. Văn mỉm cười, vui vẻ đeo vào, sao đó sốt sắng nhìn Quân cũng đeo vào tay mình.
- Cái này có cỡ nhỏ không ạ? – Văn giơ ngón tay vừa đeo nhẫn của mình lên, hỏi người bán hàng.
- Cỡ số bốn là nhỏ nhất. – Cô nhân viên vừa nói vừa lấy ra một chiếc vừa với ngón út tay tôi.
- Đeo cho An đi! – Văn mỉm cười với Quân.
Quân cũng cười, cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón út tay tôi.
- Từ giờ cậu đã là bạn tớ rồi. – Văn tươi tắn hẳn, không còn xa cách như mọi khi, mỉm cười rất thân thiện với tôi. Xem ra, anh chàng này không sợ người lạ như thiên hạ đồn đại, mà chỉ là tính tình khép kín nên khó thân thiết mà thôi.
Tôi cũng cười với cậu ấy, rồi ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình. Trực giác cho tôi biết, giữa Văn và Quân có một dạng tình cảm khó định hình, nhưng rõ ràng không chỉ là tình bạn. Thế nhưng, ít nhất, Văn không ghét tôi, cũng không tỏ ra chiếm hữu Ngạo Quân như kiểu Diệu My.
Lại nói đến Diệu My, khi ra bãi biển, thấy ba chúng tôi đeo nhẫn giống nhau, liền nằng nặc hỏi cửa hàng nào, sau đó kéo Khoa đi mua.
Còn lại ba người, Văn tinh ý đi xuống tắm biển, để lại tôi nằm trên ghê, Ngạo Quân ngồi thoa kem chống nắng cho tôi.
- Em muốn mặc bikini! – Tôi tỏ ra nghiêm túc dù trong lòng đang đùa. Bộ đồ tắm Quân chuẩn bị cho tôi chỉ là một chiếc quần đùi trắng, áo thun vàng tay ngắn.
- Không được! – Quân nghiêm mặt. Tôi biết ngay mà. Khi chuẩn bị bộ đồ này, tôi biết rõ anh không muốn người khác nhìn thấy cơ thể tôi.
- Bikini đẹp mà. – Tôi quyết đùa giai.
- Đúng là rất đẹp. Nếu em thích thì tối nay có thể mặc cho anh xem. – Quân nhoẻn miệng, nụ cười nửa chính nửa tà.
- Phải mặc trên biển chứ. – Tôi vẫn không chịu thua.
- Vậy tối nay anh chở em ra biển. – Quân búng tay.
Tôi nghẹn lời, không thèm nói nữa, ngoan ngoãn nằm im để anh bôi kem chống nắng lên đùi mình. Mặc dù bây giờ đã là trời chiều, nắng không còn nữa, nhưng Quân nói kem này còn có tác dụng dưỡng da, với lại nước biển mặn nên bôi một lớp cho đỡ bị ăn da.
Nằm thế này, tận hưởng bàn tay anh mềm mại lướt trên da thịt, mắt lại nhìn ra bờ biển sạch sẽ và xanh trong, cảm giác tâm hồn thật dễ chịu. Biển ở đây sạnh sẽ, thích mắt vô cùng. Cát mịn như bột mỳ, trắng chứ không mang màu vàng như những bờ biển khác. Nước xanh biếc lại trong vô cùng, người đứng trong đó có thể nhìn thấy chân mình ở dưới. Phong cảnh thế này thật làm con người ta trở nên bấn loạn, muốn ùa tới vùng vẫy trong nước, lại muốn nằm nhìn ngắm mãi không chán. Sóng ở đây cũng thật hiền hòa, từng lớp vỗ bờ dịu dàng như vòng ôm của tình nhân chứ không tung bọt trắng xóa, vì thế biển lại càng trong hơn. Lúc này trong tôi thật thư thái, mọi mệt mỏi, buồn phiền đều bị những lớp sóng dịu dàng kia từng chút từng chút cuốn ra ngoài khơi xa, để cõi lòng mát lành và trong veo. Đã rất lâu rồi tôi mới có cảm giác thanh thản thế này. Từ khi ở bên Quân, anh tìm lại cho tôi rất nhiều xúc cảm tôi đã lạc mất khi phải một mình đương đầu với những biến cố. Cảm giác lúc này của tôi thật giống như ngày còn bé, vừa chơi ô ăn quan với mấy đứa bạn, vừa ngó lên trời, nơi những con diều chúng tôi thả và cột dây vào gốc cây đang tung bay trong gió.
- Tại sao lại là Nhật? – Tôi nhăn mặt.
- Ở đó đẹp lắm! Thế em thích nước khác à? – Quân vô thức vuốt nhẹ tóc tôi.
Hiện tại thì tôi đang ngồi trong lòng anh.
- Chim nó còn biết đường bay tránh rét, gấu to như thế còn phải ngủ đông, tại sao con người lại tìm nơi lạnh để đến như thế? – Tôi bắt đầu phàn nàn. Tôi không có sở thích du lịch, đã thế còn là một nơi lạnh đến muốn rụng hết những ngón chân thì lại càng không.
- Thế thì đi Nha Trang nhé! Đảm bảo là không lạnh. – Quân hình như cũng biết tôi ghét lạnh. Đúng là như thế. Dù đặc trưng của Đà Lạt là lạnh, nhưng mà ở từ bé thì dần cũng quen, có điều đến nơi lạnh hơn thì tôi chịu thôi. Mũi sẽ đau buốt, hai bên thái dương nhức nhối, cổ họng sẽ sưng lên. Tôi không muốn bị ốm đâu.
Theo như Quân nói thì tôi không thể không đi. Thôi thì Nha Trang vậy: Cũng được. Khi nào đi?
- Ngày mốt.
- Em còn chưa chuẩn bị gì. – Tôi lại nhăn mặt: Sao không báo sớm một chút?
- Anh đã chuẩn bị cho em hết rồi, chỉ cần lên xe và đi thôi. – Quân nở một nụ cười hiếm hoi, xoa xoa đầu tôi.
Nghe đến đây, tôi càng phát hoảng hơn. Chuẩn bị hết là thế nào? Tức là mua quần áo và các vật dụng cho tôi rồi sao? Thế còn... đồ nhỏ?
- Tất cả những thứ em cần để mặc lên người anh đều đã chuẩn bị. – Quân như đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi giật mình, sau đó im lặng vì ngượng, vùi đầu vào lòng anh, nhắm mắt tìm giấc ngủ.
- Em có khó chịu không? – Tiếng Quân vang lên sát tai làm tôi mở mắt ra.
- Không. Rất thoải mái! – Tôi lại dụi đầu và ngực anh, tìm tư thế dễ chịu hơn.
- Ý anh là chuyện đi cùng Khoa và My. – Anh trầm giọng.
- Một chút. Nhưng mà nếu khó chịu nhiều quá, lại thành ra xem trọng họ quá. – Hai con người đó, muốn để tôi ghét, bận tâm, khó chịu, sớm đã không còn cái tư cách ấy rồi.
- Anh cố tình đấy.
- Muốn thay em lên mặt sao?
- Ừ. Anh muốn tụi nó thấy em đang hạnh phúc bên anh, và tụi nó chẳng là gì cả. – Tôi cảm giác là Quân lại mỉm cười.
- Anh trẻ con thật đấy! Nhưng mà đáng yêu! – Tôi rúc sâu vào lòng anh hơn. Hương thơm của Ngạo Quân rất dễ chịu! Nhè nhẹ nhưng không mang lại cảm giác nữ tính, lành lạnh một chút như bạc hà, khiến tôi dù mệt mỏi mấy cũng cảm thấy thư giãn.
Tôi cứ thế tận hưởng hơi ấm và mùi hương của anh, từ từ chìm vào giấc ngủ bình yên, với tiếng ru là nhịp tim bình ổn trong lồng ngực kia.
...
Tôi bị Quân đánh thức dậy lúc năm rưỡi để ăn uống rồi chuẩn bị lên xe. Vì được nghỉ đông, lại thêm có anh ôm trong lòng, gần đây tôi thức dậy khá trễ, cho nên giờ phải dậy sớm có chút không quen.
Khi mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà bếp, tôi thấy Quân đang đứng bên bàn, nơi đồ ăn sáng của tôi nằm nghiêm chỉnh. Là một cái trứng ốp la đã bị tách lòng đỏ.
Tôi cười híp mắt, cùng anh vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện. Trong lòng tôi đang cảm động lắm! Ngạo Quân vốn lạnh lùng - cái này ai cũng biết, lại thờ ơ vô tâm - cái này ai cũng rõ, nhưng lại chăm sóc tôi vô cùng chu đáo, quan tâm và nghĩ cho tôi rất nhiều. Từ ngày quen nhau đến giờ, anh chưa một lần nào làm tôi thấy buồn hay tủi thân, cũng không để cho tôi có cảm giác ghen tuông hoặc bất an. Bằng cách của riêng mình, anh luôn làm tôi yên tâm với cảm giác vị trí của chúng tôi là bên cạnh nhau và không gì có thể thay đổi. Còn tôi, tôi chưa làm được gì cho anh cả. Dù là con gái, đáng ra phải khéo léo chăm sóc bạn trai, nhưng tôi lại chẳng làm gì. Có lẽ sau lần du lịch này, khi về nhà, tôi sẽ học nấu vài món ăn Quân thích, làm cho anh ăn, mỗi tối sẽ massage cho anh nữa. À phải rồi, tôi sẽ học đan khăn. Du lịch chỉ hai ngày, sau đó có thể đan khăn trong ba ngày, đến đêm Noel sẽ tặng cho anh. Nhưng mà, anh ở bên cạnh mãi thế này thì làm sao tôi đan cho được?
- An này, anh có chuyện này muốn nói. – Quân nói khi chúng tôi đang cùng ăn sáng.
- Anh nói đi! – Tôi nhìn anh.
- Sau khi đi chơi về, anh phải qua đón Giáng Sinh với mẹ. Nhưng mà anh hứa, đêm Noel sẽ có mặt, đưa em đi chơi. – Ánh mắt Quân có vẻ giao động. Nếu không phải tôi nghĩ quá nhiều thì hình như đang sợ tôi giận.
- Được mà anh. Em ở nhà đợi anh về. – Tôi cười toe. Hay quá! Vừa đúng lúc. Thế thì tôi có thể đan khăn, đồng thời học nấu ăn. Hôm anh về nhất định sẽ tạo cho anh một bữa tiệc nhỏ bất ngờ. Nghĩ đến đây, lòng tôi phấn chấn hẳn.
...
Từ Đà Lạt đến Nha Trang không xa, xe chạy chầm chậm cũng chỉ mất khoảng hai tiếng. Tôi và Quân ngồi ở băng sau cùng của chiếc xe bảy chỗ, lúc thì nhìn ngắm cảnh hai bên đường, khi lại ôm nhau thiếp đi. Ở ghê trên, Khoa và My cũng ôm nhau ngủ. Còn Văn, dù không nhìn thấy nhưng tôi đoán chắc cậu ta đang nghe nhạc và nhắm mắt lim dim.
Đường đi Nha Trang khá vắng, có đoạn một bên là vách núi, một bên là rừng. Ngồi trong xe nhìn ra, ánh mắt trời chỉ mới mọc, còn len lỏi trong những tán cây, mang lại cảm giác tươi mới và trong lành.
Khi chúng tôi ổn định ở Nha Trang thì đã là gần chín giờ. Vào khách sạn tắm rửa thay đồ cho thoải mái, sau đó cả bọn đi cáp treo để qua Vinpearl. Ngồi trong phòng cáp treo, Văn mải mê chụp hình cảnh vật bên dưới. Tôi chằm chằm nhìn biển, tự hỏi nếu rơi xuống thì sao. Quân chỉ ngồi im, nắm tay tôi như lo rằng tôi sẽ sợ. Riêng Khoa và My, họ hôn nhau nồng nàn, còn nhờ Văn chụp lại cảnh khỏa môi để làm kỷ niệm. Bọn họ có vẻ không tỏ ra gượng gạo với tôi như trước đây, còn tôi thì tỏ ra rất không để họ trong mắt.
Ngồi trên cao thế này, những con thuyền đang chìm trong đại dương xanh biếc kia trở nên nhỏ bé hẳn. Làn nước bên dưới trong đến mức có cảm giác sẽ nhìn thấy đáy, một màu xanh mát mắt, kích thích mong muốn đắm mình trong đó. Tôi đã nghe nhiều người nói Nha Trang rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức động lòng người thế này.
Sang đến Vinpearl, tôi lại một lần nữa thầm trầm trồ trong lòng. Không khí Vinpearl trong lành như một hoang đảo toàn cây cối, sạch sẽ không một mẩu rác, ngay cả việc hút thuốc cũng có khu vực riêng, không thể tùy tiện đứng đâu hút cũng được.
Bốn người kia đã đến đây nhiền lần, chẳng còn gì lạ lẫm để ngắm nghía, nên chỉ có mình tôi quay ngang quay ngửa. Ngó nghiêng một lúc, năm đứa chúng tôi bắt đầu trò chuyện rôm rả hơn, đa phần đều là bình luận về nơi chúng tôi đang đứng này.
Ở đây, đa số đều là trò chơi cảm giác mạnh. Tôi lì thì lì thật, nhưng không bao giờ để mình làm việc điên rồ mà bản thân không chắc chắn. Vì vậy, trong khi ba người con trai kia hăng say thử độ cứng của thần kinh mình, tôi và My chỉ ngồi bên dưới nhìn và chụp hình.
- Minh An! – Khi tôi đang ngửa cổ nhìn lên trời, nơi Quân bị cố định trên đó, thì Diệu My bất ngờ gọi.
Tôi không trả lời, chỉ quay đầu nhìn cậu ta.
- Tại sao cậu cứ phải dây vào tôi thế? – Đáp lại cái nhìn của tôi, ánh mắt My có vẻ cao ngạo, khinh miệt và một chút phẫn nộ.
Tôi nghe xong không thèm trả lời, tiếp tục ngửa cổ nhìn Quân. Dây vào cậu ta á? Đang ảo tưởng à?
- Tại sao mọi thứ của tôi cậu đều muốn có được? – My có vẻ lớn tiếng khi thấy thái độ của tôi: Thế Anh của tôi, Khoa của tôi, Quân và Văn cũng là của tôi. Cậu có thể biến xa ra một chút không?
Tôi nghe xong tự nhiên bật cười, một chút tức giận cũng không có, chỉ thấy buồn cười. Cảm giác của Diệu My tôi cũng từng trải qua, khi độc chiếm ba cậu bạn thân và Thế Anh. Tôi sẽ rất khó chịu khi có người con gái khác đến gần, nhưng chưa bao giờ tự cho rằng họ là của mình. Tôi rất muốn nói cho Diệu My nghe về bệnh ảo tưởng của cậu ta, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, ném lại một nụ cười nửa miệng thách thức.
Diệu My quả nhiên tức đến mức mặt đỏ lựng lên, nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể cuộn tay thành nắm đấm để kiềm chế. Nhìn cậu ta thế này, tôi lại bật cười, cười ra tiếng mà chẳng buồn che giấu.
Lúc này, vòng xoay trên không vừa hạ xuống đất. Văn đi xuống đầu tiên, chân lảo đảo, mặt tái mét, Khoa thì im bặt mất một lúc, chỉ có Quân là tôi không đoán ra anh có sợ hay không, vì gương mặt anh vốn lúc nào cũng lành lạnh như thế.
Vì thấy để tôi và My ngồi lại có phần áy náy, mọi người rủ nhau vô trung tâm trò chơi. Ở đây đa phần là game chơi bằng máy, đua xe, bắn súng, bóng rổ, còn có cả xe điện đụng. Tôi hăng hái đi vào con đường dẫn vô khu vực chơi xe điện đụng, Quân thấy vậy thì đi theo, sau đó thì ba người kia cũng nối tiếp. Chúng tôi chơi rất vui, ai cũng cười nhiều. Tuy nhiên, có một quy định ngầm đặt ra, xe My và Khoa không bao giờ đụng tôi, còn tôi cũng chả thiếu xe để phải dụng hai người họ.
Chơi một lúc lâu, cả đám bắt đầu thấy đói. Chúng tôi đi ăn, tiếp tục bàn lịch trình cho thời gian còn lại. Sau một hồi rôm rả, cả bọn thống nhất ăn xong sẽ đi thủy cung, sau đó qua khu mua xắm, mệt thì thả phao nằm nghỉ trên dòng sông lười, trời đỡ nắng sẽ ra tắm biển. Sau khi tắm lại nước ngọt, chúng tôi sẽ đi xem múa rối nước, cuối cùng thì lên cáp treo trở về, tổ chức tiệc ăn nhậu trên biển. Nghe qua lịch trình, tôi cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, lại có chút háo hức mong đợi. Đã lâu rồi, tâm trạng tôi không tốt và sinh động đến thế này.
Nhìn sang Quân đang giúp tôi cắt miếng sườn nướng cho dễ ăn, tôi bất giác mỉm cười. Lúc này, nếu không có ai ở đây, tôi nhất định sẽ nói với anh: Cảm ơn đời đã cho em gặp anh!
Hôm nay Quân của tôi ăn mặc rất năng động, cộng thêm dáng người cao nên nhìn chẳng khác nào một vận động viên thể thao. Quần sooc trắng, áo thun đỏ, làm anh trẻ trung và khỏe khoắn hơn hẳn. Là vì Quân sinh ra đã mang yếu tố vượt trội bên người, hay vì tôi yêu anh nên thấy vậy? Hôm nay cả ba người con trai đều mặc quần sooc trắng và áo thun màu, thế mà tôi chỉ thấy anh là mặc đẹp.
Là có thể cảm nhận được cái nhìn của tôi, hay là tình cờ, anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng tận sâu trong đáy là nét dịu dàng trìu mến.
Tôi ăn trưa trong im lặng, thỉnh thoảng Quân hỏi vừa miệng không thì mới lên tiếng trả lời. Nói thật, trong bốn người ở đây, tôi chỉ có thể nói chuyện với anh. Xong đâu đó, năm đứa lần lượt đi rửa mặt, vì phải có người ở lại trông đồ. Khi tôi rửa tay và mặt xong, trở lại bàn, chỉ thấy Văn đang ngồi đó. Hình như Văn mới cắt tóc, mái đầu lãng tử giờ đây gọn gàng hơn. Mặc trên người chiếc quần sooc trắng, áo thun vàng, trông cậu ta mạnh mẽ và năng động, khác với nến uể oải mọi khi rất nhiều.
Tôi đi đến, ngồi xuống chỗ ban nãy của mình, không chú ý đến Văn lắm. Chụng tôi không thân nhau lắm, chỉ có một lần cậu ta hôn tay tôi, cho nên giữa hai đứa có gì đó rất ngập ngừng.
- Đừng bỏ rơi Quân nhé! – Văn bất ngờ bắt chuyện.
Tôi quay sang nhìn, thấy cậu ta đang chúi mắt vào điện thoại, hoàn toàn không nhìn tôi. Chuyện tôi có phản bội Quân hay không, tôi nghĩ mình không cần hứa hẹn với người ngoài, vì thế hoàn toàn im lặng, không lên tiếng đáp lại.
- Ba mẹ Quân chia tay lúc nó mới năm tuổi. Nó vốn không tin trên đời có tình yêu, cho đến khi gặp cậu. – Tôi im lặng, nhưng không quay đi, vì thế lúc này bắt gặp Văn ngẩng đầu lên nhìn mình.
- Nó trúng tiếng sét ái tình với cậu nên mới thôi phá phách và dần tin vào tình yêu. – Văn nhìn tôi, nói câu cuối cùng, sau đó đeo tai phone vô nghe nhạc. Từ đầu đến cuối, tôi cảm giác điều Văn nói với mình không phải là tâm sự hay chia sẻ, mà như một sự cảnh cáo tôi không được phép tổn thương Quân.
Quân đã luôn làm tôi tin rằng sự tồn tại của mình có ý nghĩa, cho đến giờ, điều đó lại càng tăng lên sau khi nghe Văn nói. Một tâm hồn cô đơn, một con người không tin vào tình yêu, lại thay đổi sau khi nhìn thấy tôi, yêu tôi ngày từ lần gặp đầu tiên.
Bỏ lại Văn, tôi chạy đi tìm Quân, tự nhiên muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ.
Tôi thấy Quân đi từ trong toilet nam ra, đang lau bàn tay ướt vào chiếc khăn lạnh, sau đó thả vào thùng rác gần đó.
Không suy nghĩ nhiều, tôi ùa đến, nhảy lên ôm, quắp hai chân vào hông anh. Bất ngờ phải bế tôi, Quân vẫn không nghiêng ngả, chỉ vòng tay ôm tôi lại.
- Sao thế em? – Anh cười qua hơi thở, giọng nói rất hiền.
- Em muốn anh bế. – Tôi vùi đầu vào hõm cổ Quân, há miệng cắn nhè nhẹ.
- Thế từ giờ đến lúc về anh sẽ bế em nhé! – Quân xoa đầu tôi.
- Ơ... – Lúc này mới để ý, có rất nhiều người đi qua nhìn chúng tôi, thậm chí còn có người đứng lại chụp hình. Ngại quá, tôi định xuống, nhưng bị Quân ôm ghì lại.
- Em trèo lên được chứ không xuống được đâu.
- Người ta nhìn kìa. – Mặt tôi nóng ran.
- Giờ em mới biết người khác sẽ nhìn sao? – Anh cười vui vẻ.
- Lúc nãy, không có nghĩ nhiều như vậy. – Ban nãy tôi chỉ biết mình muốn ôm anh thật lâu, không hề nghĩ được đến những người xung quanh.
- Mua chuộc đi rồi anh tha. – Quân xoa xoa đầu tôi.
Tôi lập tức ngửa người ra một chút, nheo mắt nhìn anh.
- Đúng rồi đấy. – Hiểu được cái nhìn của tôi, Quân nhoẻn miệng cười.
- Má nhé! – Tôi ngại ngùng mặc cả.
Quân không nói, chỉ quay mặt để tôi hôn vào má. Dù chỉ nhìn có nửa mặt, tôi vẫn biết môi anh đang co giật, cố kiếm chế nụ cười.
Tôi hít sâu, gạt đi sự ngại ngùng, đưa sát người tới hôn vào má Quân. Nhưng khi môi tôi gần chạm đến, anh quay mặt lại, dùng môi chạm phớt lên môi tôi.
- Anh ăn gian! – Tôi nhăn mặt thị uy.
- Anh đâu có đồng ý hôn má. – Mặt Quân rất thản nhiên.
Tôi hoàn toàn nín thinh, không còn gì để cãi. Nhưng ít nhất Quân cũng thả tôi xuống. Khi hai chúng tôi về đến nơi thì mọi người đã có mặt. Đông đủ, chúng tôi bắt đầu tiến về thủy cung.
Tôi không có hứng thú với cả cảnh, nhưng nhìn những con cá đủ màu sắc, kiểu dáng, tung tăng bơi lội trong những hồ lớn, bản thân cũng phải trầm trồ vì chúng quá đẹp. Chúng tôi đi từ bể này đến bể kia, ngắm nghía, chụp hình. Sau khi đi hết những bể rải rác, cả bọn tiến vào lòng của bể cá lớn nhất trong thủy cùng. Bể cá có hình vòm, vòng qua đầu chúng tôi, dưới chân là một băng chuyền. Từ bé, tôi có một chứng bệnh tâm lý kỳ lạ, là sợ những thứ to lớn ở quá gần. Bể cá rất lớn, lại vòng lên đầu, đi bên dưới nó, nhịp thở của tôi càng lúc càng nhanh, tay chân bủn rủn. Khi cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, Quân lập tức cảm nhận ra sự bất thường, ánh mắt rời từ mấy con cá qua gương mặt tôi.
Anh không hỏi tôi bị sao, chỉ kéo tôi ra sau lưng, ý bảo để anh cõng. Tôi cũng ngoan ngoãn trèo lên lưng Quân, cố điều hòa nhịp thở theo nhịp tim anh.
Ra khỏi thủy cung, tôi gắng hớp lấy không khí bên ngoài để bản thân bình tĩnh hơn. Chân tay tôi lúc này tê rần, lạnh toát, vì nãy giờ thở gấp và hụt hơi.
Quân đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, lo lắng nhìn sắt mặt tôi: Anh đi mua nước. – Nói rồi anh chạy đi.
Tiếp sau Quân, Diệu My cũng rời đi, tiến về phía toilet. Lúc sau lại đến Văn, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi Quân chạy đi nhanh quá, cậu ta không kịp gửi mua nước. Lúc này, chỉ còn tôi ngồi trên ghế đá, còn Khoa thì đứng gần đó.
Tôi mặc kệ Khoa, xem như không tồn tại, chỉ tập trung xoa bóp trán.
- Cậu có ý gì? – Tôi đã không thèm để ý, thế mà Khoa lại đến đứng trước mặt bắt chuyện.
Tôi buộc phải ngẩng đầu: Đang nói về cái gì?
- Cậu muốn trả thù tớ phải không? – Mặt Khoa rất khó chịu.
- Có bị điên không? – Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì. Trả thù? Cậu ta làm gì có đủ tư cách để tôi thù hận.
- Bị tớ đá nên cậu quay ra quen bạn tớ để trả thù chứ gì? Cậu cũng trơ trẽn thật đấy! Mới chia tay tớ đã có bạn trai mới. – Mặt Khoa đỏ dần lên vì tức giận.
Tôi cắn cắn môi, rồi không chịu được mà bật cười.
- Sao thứ gì qua miệng cậu cũng lật lọng đảo điên vậy? – Trên đời này, đúng là có tồn tại một loại người khốn nạn triệt để giống Anh Khoa. Chính là dạng khi bỏ rơi người khác, không những cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, còn một lòng một ý mong cho người ta vì mình mà đau khổ, có như thế mới có cảm giác được nhận nhiều yêu thương.
- Cậu... – Khoa bị tôi làm cho tức nghẹn.
Tôi lại nhếch môi cười, tặng cho Khoa một cái nhìn khinh bỉ: Cậu hình như không biết soi gương.
- Cậu có ý gì? – Khoa bắt đầu cáu.
- Không biết mình đứng ở đâu, lại lầm tưởng bản thân ở nơi cao nhất. Cậu chỉ là một thằng con trai bình thường vô tình được tớ ngó qua thôi. À quên, tớ còn phải cảm ơn cậu. Mang cậu ra so với Ngạo Quân càng thấy rõ sự ưu tú của anh ấy. Cũng nhờ cậu chịu buông tay trước nên tớ mới đến được với Quân. Cảm ơn cậu! Nhân tiện, tớ cũng nói để cậu khỏi thắc mắc. Ở bên Quân, cảm giác của tớ rất mạnh. Hạnh phúc, muốn chiếm hữu, bình yên và cả ham muốn. Những cái này thì cậu không làm tớ cảm thấy được. – Tôi kết thúc câu nói bằng cái nhếch môi cười.
Khoa tức đến mức cả người run lên, hơi thở nặng nhọc, tay cuộn thành nắm, nhưng không thể làm gì vì Ngạo Quân đang chạy về.
Khi về tới, Quân còn nhìn Khoa một cái, ánh mắt như đang suy đoán gì đó, sau đó mở chai nước đưa cho tôi.
Uống nước và ngồi một chút, trạng thái của tôi bình thường trở lại, một phần là vì có Quân bên cạnh nữa. Đợi My từ toilet đi ra và Văn về, chúng tôi bắt đầu đi xuống khu mua sắm.
Ở đây, nhìn đi nhìn lại thì chẳng có gì đặc biệt, chỉ là các món hàng được bày bán trong khu du lịch nên mắc hơn hẳn. Một vài cửa hàng bán quần áo, một số thì bán nữ trang, lại có thêm một số bán những viên đá đã được chế tác cầu kỳ. Đến đây, chúng tôi chia nhỏ nhóm ra, My và Khoa đi mua đồ tắm cho My, tôi cùng Quân và Văn dạo vòng vòng các cửa hàng.
- Lại đây! – Đi ngang qua cửa hàng trang sức, Quân kéo tôi đi vào.
Thấy vậy, Văn cũng đi theo.
Quân rất khéo léo, không muốn để Văn lạc lõng thành người thừa nên nói: Này chàng nghệ sỹ, mày có mắt thẩm mỹ nhất, chọn cho tao một cặp dây chuyền đi!
Văn thấy thế liền vui vẻ hẳn lên, đi đến bên chị bán hàng, hỏi xem dây chuyền cặp.
Trong khi Văn chọn lựa kỹ càng cùng xem xét, tôi và Quân ngó quanh nơi bán trang sức đá quý đi theo bộ.
- Anh muốn mua cho mẹ à? – Tôi chỉ là thuận miệng vừa như hỏi, vừa như nhắc nhở. Anh nói đi chơi về sẽ đến đón Giáng Sinh cùng mẹ, tất nhiên phải có quà cho bà.
Đáp lại tôi, Quân mỉm cười thật hiền, giống như anh đang hạnh phúc vì cả hai hiểu nhau.
- Em thấy bộ nào đẹp?
- Anh phải biết bộ nào hợp với mẹ mình chứ. – Tôi không giỏi về lĩnh vực này. Hơn nữa, nghe nói trang sức cũng đi theo khí chất.
Quân gật gù khi nghe tôi nói, sau đó đứng lại trước một bộ đá màu trắng trông rất tao nhã. Trang sức thanh mảnh đẹp mắt, đá quý được mài thành hình giọt nước tinh tế, trông không phô trương mà lại rất thanh cao thoát tục. Có thể nói, kiểu dáng này dành cho người có khí chất thần tiên hơn người.
Quân mua bộ trang sức màu trắng, đưa cho nhân viên đặt cẩn thận vào một chiếc hộp rất đẹp.
- Lại đây hai người! – Khi chúng tôi mua xong xuôi thì Văn gọi.
Trên tay Văn là cặp dây chuyền trông rất lạ mắt. Sợi dài hơn có mặt giống chiếc nhẫn, xung quanh trạm khắc những hoa văn tinh tế, sợi còn lại thì lại là một khối trụ nhỏ có đính đá, khi lồng vô sẽ vừa khít với mặt sợi dây kia. Cả tôi và Quân đều cảm thấy nó rất đẹp.
Chúng tôi quyết định mua cặp dây đó, nhưng không đeo vào ngay, vì lát nữa còn tắm biển. Đương nhiên, Quân không để Văn chọn xong rồi thôi. Anh mua hai chiếc nhẫn đeo ngón út rất cầu kỳ, trạm khắc hoa văn rỗng, đưa cho Văn một chiếc. Văn mỉm cười, vui vẻ đeo vào, sao đó sốt sắng nhìn Quân cũng đeo vào tay mình.
- Cái này có cỡ nhỏ không ạ? – Văn giơ ngón tay vừa đeo nhẫn của mình lên, hỏi người bán hàng.
- Cỡ số bốn là nhỏ nhất. – Cô nhân viên vừa nói vừa lấy ra một chiếc vừa với ngón út tay tôi.
- Đeo cho An đi! – Văn mỉm cười với Quân.
Quân cũng cười, cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón út tay tôi.
- Từ giờ cậu đã là bạn tớ rồi. – Văn tươi tắn hẳn, không còn xa cách như mọi khi, mỉm cười rất thân thiện với tôi. Xem ra, anh chàng này không sợ người lạ như thiên hạ đồn đại, mà chỉ là tính tình khép kín nên khó thân thiết mà thôi.
Tôi cũng cười với cậu ấy, rồi ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình. Trực giác cho tôi biết, giữa Văn và Quân có một dạng tình cảm khó định hình, nhưng rõ ràng không chỉ là tình bạn. Thế nhưng, ít nhất, Văn không ghét tôi, cũng không tỏ ra chiếm hữu Ngạo Quân như kiểu Diệu My.
Lại nói đến Diệu My, khi ra bãi biển, thấy ba chúng tôi đeo nhẫn giống nhau, liền nằng nặc hỏi cửa hàng nào, sau đó kéo Khoa đi mua.
Còn lại ba người, Văn tinh ý đi xuống tắm biển, để lại tôi nằm trên ghê, Ngạo Quân ngồi thoa kem chống nắng cho tôi.
- Em muốn mặc bikini! – Tôi tỏ ra nghiêm túc dù trong lòng đang đùa. Bộ đồ tắm Quân chuẩn bị cho tôi chỉ là một chiếc quần đùi trắng, áo thun vàng tay ngắn.
- Không được! – Quân nghiêm mặt. Tôi biết ngay mà. Khi chuẩn bị bộ đồ này, tôi biết rõ anh không muốn người khác nhìn thấy cơ thể tôi.
- Bikini đẹp mà. – Tôi quyết đùa giai.
- Đúng là rất đẹp. Nếu em thích thì tối nay có thể mặc cho anh xem. – Quân nhoẻn miệng, nụ cười nửa chính nửa tà.
- Phải mặc trên biển chứ. – Tôi vẫn không chịu thua.
- Vậy tối nay anh chở em ra biển. – Quân búng tay.
Tôi nghẹn lời, không thèm nói nữa, ngoan ngoãn nằm im để anh bôi kem chống nắng lên đùi mình. Mặc dù bây giờ đã là trời chiều, nắng không còn nữa, nhưng Quân nói kem này còn có tác dụng dưỡng da, với lại nước biển mặn nên bôi một lớp cho đỡ bị ăn da.
Nằm thế này, tận hưởng bàn tay anh mềm mại lướt trên da thịt, mắt lại nhìn ra bờ biển sạch sẽ và xanh trong, cảm giác tâm hồn thật dễ chịu. Biển ở đây sạnh sẽ, thích mắt vô cùng. Cát mịn như bột mỳ, trắng chứ không mang màu vàng như những bờ biển khác. Nước xanh biếc lại trong vô cùng, người đứng trong đó có thể nhìn thấy chân mình ở dưới. Phong cảnh thế này thật làm con người ta trở nên bấn loạn, muốn ùa tới vùng vẫy trong nước, lại muốn nằm nhìn ngắm mãi không chán. Sóng ở đây cũng thật hiền hòa, từng lớp vỗ bờ dịu dàng như vòng ôm của tình nhân chứ không tung bọt trắng xóa, vì thế biển lại càng trong hơn. Lúc này trong tôi thật thư thái, mọi mệt mỏi, buồn phiền đều bị những lớp sóng dịu dàng kia từng chút từng chút cuốn ra ngoài khơi xa, để cõi lòng mát lành và trong veo. Đã rất lâu rồi tôi mới có cảm giác thanh thản thế này. Từ khi ở bên Quân, anh tìm lại cho tôi rất nhiều xúc cảm tôi đã lạc mất khi phải một mình đương đầu với những biến cố. Cảm giác lúc này của tôi thật giống như ngày còn bé, vừa chơi ô ăn quan với mấy đứa bạn, vừa ngó lên trời, nơi những con diều chúng tôi thả và cột dây vào gốc cây đang tung bay trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.