Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 16

Quái Vương

23/11/2013

Ngày Nhà Giáo Việt Nam đến trong sự mong đợi của tất cả các học sinh vì được nghỉ học hai ngày, buổi tối còn có văn nghệ rất náo nhiệt.

Quân mua về cho tôi một chiếc xe lăn, đưa tôi đến trường để xem văn nghệ dù tôi không hề yêu cầu anh đưa đi.

Trường hôm nay rất đông vì có thêm những học sinh trường khác đến xem bởi năm nào văn nghệ cũng hoành tráng. Sân khấu được làm ngoài trời, tại sân cỏ đa năng phía sau trường. Mới nhìn qua, tôi quả thật còn tưởng mình đang đi xem một buổi ca nhạc do những ca sỹ nổi tiếng biểu diễn vì sân khấu quá hoành tráng, công phu, đèn đóm lộng lẫy, sa hoa.

Sân cỏ càng lúc càng đông, Quân không thể đẩy tôi ngồi trên xe nữa nên mang xe vô phòng bảo vệ gửi, còn tôi thì anh cõng trên vai. Càng đến gần sân khấu, nơi nhiều người tụ tập, vành tai tôi càng nóng bừng lên vì biết mọi người đang chỉ mình mà bàn tán. Nhưng quả thật, trong lòng tôi đang rất hạnh phúc, cũng rất vênh váo. Có nhìn thấy người con trai tuấn tú, chu đáo này không? Đó là chàng trai của tôi đó.

Buổi diễn văn nghệ bắt đầu, theo như cô tổng phụ trách nói thì đội nhảy sẽ diễn khai mạc, duyệt chỉ là trên hình thức, nhưng tôi không hề thấy tiết mục của đội đâu, thay vào đó là một đội nhảy khác.

Đúng lúc đang chăm chú xem, vai tôi chợt có một bàn tay đặt lên: Cậu khá hơn chưa? – Là Minh Nhật với máy quay trên tay.

- Đỡ nhiều rồi. – Tôi trả lời, tiện thể thắc mắc: Sao không thấy đội của cô tổng phụ trách đâu vậy?

- Bọn họ rủ nhau té cầu thang theo cậu hết rồi. – Minh Nhật vừa nói vừa cài đặt lại máy quay.

- Tất cả? – Tôi kinh hãi thì đúng hơn là kinh ngạc.

- Không chừa một ai. – Nhật nhấn mạnh, sau đó liếc nhìn Quân: Thôi tớ đi quay phim cho trường đây. – Nói rồi Nhật vẫy tay và đi thẳng.

Đợi bóng Nhật khuất, tôi ghé miệng vào tai Quân: Sao anh lại làm vậy với đội nhảy? – Tôi có thể chắc chắn người làm điều đó là Quân, hơn nữa còn là vì tôi, thêm vào đó là ánh mắt của Nhật vừa rồi làm tôi càng khẳng định. Làm gì có chuyện cả đội trùng hợp té cầu thang như có lời nguyền như thế.

- Vì bọn họ hại em. – Quân cũng không giấu diếm.

- Là bọn họ? – Tôi kinh ngạc. Dù linh cảm là mình không tự té nhưng tôi vẫn cố gạt đi, hóa ra điều đó hoàn toàn đúng.

- Là Diệu My cầm đầu. Con nhỏ đó ghen tức với em vì em được nhảy trên cùng, lại cái vụ video trên Youtube làm nó nghĩ em chơi nổi, cho nên muốn làm em không thể tham gia văn nghệ. – Tiếng Quân rất nhỏ, vừa đủ cho mình tôi nghe.

- Làm sao anh biết? – Quân có khả năng điều tra đến thế sao?

- Là do điện thoại của em ghi âm lại đoạn tụi nó nói chuyện lúc em vừa ngã. – Quân kiên nhẫn giải thích.

Phải rồi, tôi còn tưởng điện thoại bị mất, hóa ra là Quân đã tìm thấy và cất đi. Hôm đó tôi vốn định ghi âm Nhật, không ngờ lại tóm được mấy đứa con gái đó.

Tôi té đúng là rất đau, nhưng mà Quân làm vậy có hơi ác: Thật ra anh có thể làm họ bị đuổi học mà. – Nói xong nghĩ lại tôi thấy mình ác hơn.

- Thằng Khoa năn nỉ anh.

Tôi lúc này đã hiểu ra một phần vấn đề, chỉ còn một chút thắc mắc thôi: Thế anh bắt bọn họ tự lăn xuống cầu thang sao? – Tôi nghĩ Quân sẽ không đẩy họ đâu.

- Từng người đẩy nhau.

- Thế còn người cuối cùng?



- Diệu My cuối cùng, Khoa đẩy.

Đến lúc này, trong lòng tôi chỉ còn một câu: Ngạo Quân, anh quá hiểm!

Ban đầu, tôi chỉ định đến xem một vài tiết mục, cũng là ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, nhưng quả thật văn nghệ trường tôi quá hoành tráng, đầu tư quá công phu, nhân tài thì quá nhiều, xem mãi không biết chán. Mãi cho đến khi nhận ra Quân đã cõng tôi đứng im một chỗ quá lâu, tôi mới bắt đầu áy náy trong lòng.

Hình như từ đầu đến cuối, anh cõng tôi mà không hề tỏ ra mệt nhọc, nãy giờ chỉ đứng im một chỗ để tôi xem.

- Mình về đi anh! – Tôi thì thầm vào tai Quân.

- Em chán rồi sao? – Quân hơi nghiêng đầu qua nói chuyện với tôi.

- Em sợ anh cõng nặng. – Chẳng biết là tôi nghĩ gì mà lại đi nói thật.

- Không nặng! – Quân khẳng định.

- Sao có thể? – Tôi ở trên lưng anh cũng đến hai tiếng rồi.

- Tại vì anh không có đang cõng em. – Quân lấp lửng.

- Vậy chắc em đang cõng anh. – Tôi ra vẻ không thèm chấp.

- Chỗ của em là ở trên lưng anh, trong lòng anh, trên tay anh, bên cạnh anh, tóm lại em là một phần cơ thể anh, cho nên không nặng. – Quân hơi ngoái đầu lại, hôn lên má tôi một cái.

Tôi sợ đến mức không dám quay ngang quay dọc để xem có ai thấy hay không, nhưng cũng không thể phủ nhận mình vô cùng hạnh phúc. Cố rướn người lên, tôi để mặt mình vượt qua vai anh, áp má mình lên má anh. Tôi biết điều mình đang làm là không nên, quá tận hưởng hạnh phúc thật nguy hiểm, nhưng lúc này chỉ muốn chìm đắm vào cảm giác tuyệt vời này mãi mãi.

*

Từ khi tôi về nhà Quân sống, tối nào anh cũng ở lỳ bên phòng tôi, nhất định ôm tôi ngủ mới được. Không rõ là Quân có khả năng kiềm chế cao hay tôi không hấp dẫn, anh không hề có một hành động nào mất kiểm soát với tôi, kể cả hôn cũng không.

Gần đây tôi rất khó ngủ, vì chỗ bó bột ngứa ngáy khó chịu khiến tôi nằm mãi không yên.

Lại thêm một lần lật người, tôi quay sang nhìn Ngạo Quân đang nhắm mắt im lìm bên cạnh mình.

Gương mặt anh lúc ngủ trông hiền hơn khi tỉnh rất nhiều, có chút trẻ con và đáng yêu. Tôi không kiềm được, nhẹ đưa tay vuốt mái tóc anh. Người con trai tuyệt vời này thật sự đang yêu tôi sao? Niềm hạnh phúc này lớn đến nỗi bản thân tôi không thể nào thuyết phục được chính mình.

- Em không biết là anh đang rất cố kiềm chế sao mà còn đụng vô anh? – Ngay khi tay tôi khẽ xoa nhẹ gò má anh, tiếng anh khàn khàn vang lên trong khi mắt vẫn nhắm.

Kế đó, anh kéo tôi vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ tôi, hôn nhẹ lên đó một cái.

- Thật ra anh đâu cần phải kiềm chế. – Tự thấy câu nói của mình có nhiều hơn một cách hiểu, tôi vội nói thêm: Ý em là anh có thể về phòng ngủ mà.

- Anh muốn ở bên em càng nhiều càng tốt. – Gương mặt anh vẫn ở thật gần cổ tôi, hơi thở phả lên làm tôi cảm thấy hơi nhột.

Tự nhiên nghe anh nói thế, tôi cảm thấy buồn. Xem ra không chỉ mình tôi biết chuyện hai đứa vốn không có lối thoát. Những người giàu rất trọng sĩ diện, ba Quân cũng không ngoại lệ. Làm sao ông có thể chấp nhận đứa con gái ông từng giới thiệu với bạn bè là con vợ nay lại trở thành người yêu của con trai. Nghĩ thế, tôi bất giác thở dài nặng nhọc, trong lòng vô cùng bế tắc.



Ngón tay Quân mang theo cảm giác mát lạnh đặt lên môi tôi.

- Em đừng như vậy, anh sẽ đau lòng. Anh biết em nghĩ gì. Chính vì vậy, anh muốn trân trọng từng giây phút bên em, càng tranh thủ thời gian càng tốt.

Chết tiệt! Sao tôi lại mau nước mắt thế này? Nghe anh nói, tôi chỉ muốn khóc. Chẳng phải đáng thương nhất chính là khi người ta bắt đầu yêu đã nghĩ đến hồi kết sao!

Giọt nước mắt không thể kiềm chế lăn xuống, rơi vào gương mặt Quân đang vùi trong hõm cổ tôi. Anh nhẹ nhàng nâng người dậy, hôn lên mắt tôi, nhẹ nhàng dùng môi mình lau khô đi những ướt át.

- Biết không có lối thoát, tại sao anh còn yêu em? – Tôi không thể ngăn mình thổn thức. Sự dịu dàng của Quân càng làm tim tôi đau hơn khi nghĩ đến tương lai.

- Anh muốn bên em. Nếu không thể được sánh vai cả đời, anh sẽ dùng quãng đời nâng niu hồi ức bên em. – Chưa bao giờ giọng Quân ấm như lúc này.

Tôi vốn quan niệm, lời thề hứa mang tính chất trọn đời, mãi mãi, vốn chỉ là bộc phát nhất thời, chẳng ai có thể làm được. Nhưng lúc này, khi nghe Quân nói, trái tim tôi hoàn toàn tin tưởng anh sẽ như thế. Vì vậy, nó càng đau đớn hơn. Tôi muốn anh được hạnh phúc, dù sau này không có tôi.

Nghĩ vậy, người tôi càng run rẩy không thể kiểm soát hơn. Có lẽ cảm nhận được điều đó, Quân mang tôi giấu vào lồng ngực, vòng tay thật vững trãi và ấm áp, một tay thì vuốt nhẹ tóc tôi một cách dịu dàng.

Bàn tay vô thức siết chặt ngực áo anh, cố nép sát vào người anh tìm cảm giác yên tâm. Tôi vốn chưa từng thế này với bật cứ ai, dù đã từng ở bên Thế Anh rất lâu, và cũng từng có cảm giác với Khoa. Nếu trước đây chỉ là cảm thấy thích, thì đối với Quân, tôi cảm thấy cần. Chính vì vậy, khi Thế Anh bỏ đi, khi Khoa lừa dối, tôi chỉ thở dài chấp nhận, nhưng khi nghĩ sẽ không còn Quân bên cạnh nữa, lòng tôi đau như bị trăm ngàn lưỡi lam cứa vào.

Trong cuộc đời mỗi người, có những mối quan hệ cả đời cũng không thể say đắm, nhưng có những người chỉ ở bên một thời gian ngắn đã trở thành tất cả những gì quan trọng nhất. Quân chính là điền hình của việc chỉ bên nhau thật ngắn mà yêu thật nhiều của tôi. Tôi không rõ, là vì có một sợi dây duyên nợ, hay vì anh quá ưu tú, quá tuyệt vời, mà tôi yêu nhiều đến vậy. Nhưng còn anh thì sao? Giữa một vườn hoa trăm sắc như Đông Anh, giữa bao nhiêu tiểu thư điều kiện và diện mạo đều vượt trội, tại sao anh lại chọn tôi? Rốt cuộc là tôi có điều gì để anh phải kiên quyết ở bên, mặc kệ tương lai sẽ đau khổ? Tôi biết thắc mắc thế này rất ngu ngốc, nhưng tôi không kiềm được mà hỏi anh: Sao anh lại yêu em?

Tôi nghĩ anh sẽ không trả lời mà chỉ cười, nhưng cuối cùng giọng nói khàn khàn của anh vang lên, ngữ khí vô cùng dịu dàng: Anh không biết nữa, cũng giống như khi tròn một tuổi, người ta tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai, khi ấy là đứa trẻ, chẳng hiểu vì cái gì mà chọn món đồ ấy, anh đối với em cũng vậy.

- Vậy là anh vừa thấy em trên sân thượng đã trúng tiếng sét ái tình? – Tôi không kìm được, để tiếng cười pha lẫn trong giọng nói.

- Không, đó không phải lần đầu tiên anh gặp em. Anh gặp em lần đầu là vào năm ngoái, lúc đến Trung Anh đánh nhau. Hôm đó em đi qua, nhìn bọn anh một cái, sau đó gọi điện thoại báo công an.

Tôi nghe đến đây thì bật cười. Đúng là năm ngoái có một lần như vậy. Có một đám người đến gây sự với nam sinh trường tôi, mọi người vì thế vây lại khiến cổng trường bị tắc, không thể ra ngoài. Do đang đói, muốn về nhà ăn trưa, nên tôi liền gọi công an giải quyết, hơn nữa còn nói rất to cố tình để mọi người nghe thấy mà giải tán. A, tôi nhớ rồi, trong đám đó có một chàng trai vô cùng tuấn tú, trên trán băng một miếng gạc nhưng không ảnh hưởng đến tướng mạo khôi ngô vượt trội. Khi ấy đám người đó muốn lao vào đánh tôi, chính người con trai đó đã ngăn lại và kéo cả đám bỏ đi. Người đó chính là Ngạo Quân.

- Là vì bị em phá đám rồi yêu em? – Tôi khúc khích cười.

- Ừ, anh chẳng hiểu sao về nhớ em hoài. Sau đó, anh quyết định đi học lại, quyết tâm trở thành học sinh giao lưu để qua trường em. Thật ra, anh hơn em một tuổi, vì bỏ học một năm mười hai nên năm nay học lại.

Về chuyện này, tôi hoàn toàn không hề hay biết, dù đã nghe danh anh qua truyền kỳ trong giới học sinh. Quả nhiên đám người đó háo sắc mà, cái tốt đẹp đều đưa ra phô diễn cho anh, cái không tốt hoàn toàn không đề cập đến.

- Nhưng cuối cùng anh đâu có thành học sinh giao lưu?

- Anh thua điểm My, đứng thứ hai, ghét mặt nên vô lớp chỉ ngủ, không học nữa.

Hóa ra chàng trai mang vẻ ngoài băng lãnh và xa cách này lại trẻ con đến vậy. Tôi bật cười, rướn người hôn lên má anh một cái.

Anh mỉm cười, tay tìm bàn tay tôi, mang áp lên mặt mình, rồi hôn lên đó. Anh giữ tay tôi như thế rất lâu, sau đó mới lên tiếng: Thật ra anh từng là đứa hư lắm, sau này sẽ kể cho em nghe quá khứ của anh. Chính em là người làm anh trở lại với trường học và đi đúng hướng đấy.

Tôi im lặng không nói, nép sát mình vào người anh hơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có ý nghĩa đến thế với một ai đó. Thực sự, tình yêu của anh làm tôi hạnh phúc không chỉ vì được yêu thương, mà còn hạnh phúc vì bản thân cảm thấy mình có giá trị, sống có ích vì rất ý nghĩa với cuộc đời người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook