Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 2

Quái Vương

23/11/2013

Những ngày đầu ở Đông Anh bình lặng trôi qua không có gì đáng nói, tôi đến lớp trong sự kỳ thị của bạn học, lặng lẽ nghe giảng cùng chép bài, rảnh rỗi thì lên sân thượng đón nắng, lâu lâu có nhìn thấy bóng Ngạo Quân cô độc ở phía bên kia. Về phần Anh Khoa, tối nào cũng nhất quyết nhắn tin làm phiền nhưng trên lớp tuyệt đối không bắt chuyện. Tôi đi làm đương nhiên không thể trả lời, chỉ đến khi về đến phòng mới mệt mỏi nhắn lại một hai tin sau đó chúc ngủ ngon rồi chìm vào mộng mị. Mọi thứ bình lặng trôi qua chớp mắt đã mười bốn ngày, tôi cũng thuận lợi đi học cùng trèo tường được hai tuần. Đến ngày thứ mười lăm, những điều không hay bắt đầu tìm đến.

Khi đi vào lớp, tôi đón nhận đủ mọi ánh mắt đánh giá, dè chừng và coi thường cùng với hàng loạt tiếng xì xào bàn tán. Nhân vật tôm tép như tôi rốt cuộc làm gì để được cả lớp để tâm thế này?

Vừa ngồi vào chỗ, điện thoại tôi rung lên trong túi quần báo có tin nhắn, là từ Anh Khoa. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhắn tin vào ban ngày cho tôi. Có lẽ vì nổi hứng đột xuất hên nội dung cũng điên không kém: “Này! Cậu cũng dữ dằn quá ha!”

Tôi trong lòng không thắc mắc vẫn nhắn lại một dấu chấm hỏi.

“Cậu là bị đuổi khỏi Trung Anh đúng không?” – Tin nhắn đến khiến các khớp tay của tôi cứng đờ. Xem ra tin tức đã được mọi người biết đến. Đúng là tôi bị đuổi cổ khỏi Trung Anh.

Không chối cãi, tôi thành thật trả lời: “Ừ.”

“Là đánh giáo viên nên bị đuổi?” – Khoa không buông tha.

“Ừ.” – Lần này tôi có chút mệt mỏi khi phải nhắc đến. Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, chỉ là tôi không thích hoài niệm, càng không thích bị ai đó làm cho phải hoài niệm. Trong trí nhớ mỗi người đều lưu giữ một mảnh ký ức không muốn ai đụng đến kể cả chính mình.

Nhắn tin với Khoa một thời gian, tôi nhận ra cậu ấy rất hay hỏi, cũng rất thẳng tính, nhưng lại luôn biết dừng đúng lúc. Lần này cũng vậy, cậu ấy không tra hỏi nữa, chỉ gửi lại một cái biểu tượng cười lăn lộn. Tôi nhận thấy không cần trả lời tin nhắn này nên cất điện thoại đi.

Điện thoại vừa cất đi đã có một nữ sinh ngồi gần cao giọng mỉa mai: “Trung Anh đúng là Trung Anh, sản sinh ra toàn loại học trò đầu gấu.” – Nếu tôi nhớ không lầm cô bạn này tên là Nguyệt.

“Đầu gấu lại còn vô lễ nữa. Đánh nhau đã là không chấp nhận được, đằng này còn đánh giáo viên.” – Cô bạn tên Ly đang ngồi cùng Nguyệt tiếp lời.

Hai bạn nữ này cũng thật tài tình, nói vừa đủ cho cả lớp nghe thấy, mọi người đồng loạt đều nhìn về phía tôi. Tôi ngoài mặt làm như không hay biết, trong bụng âm thầm cười thành tiếng. Hiện tại chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, chiếc váy xanh đen viền trắng, chiếc cặp đen và huy hiệu gắn trên áo tôi, từ đầu đến cuối đều là của Đông Anh. Tôi là học sinh Đông Anh.

Nói tới nói lui cũng chỉ dừng lại ở việc móc xa mỉa gần, không ai đủ rảnh rỗi đến trước mặt mà ném cho tôi lời khinh miệt nào. Bọn họ chỉ kỳ thị, tôi biết không có ý đuổi tôi ra khỏi ngôi trường này. Không có tôi thì lấy ai cho bọn họ tỏ ra cao quý?

Buổi học lại bắt đầu như mọi ngày và kết thúc trong bình lặng, tôi trước sau ngồi lỳ trong lớp, tranh thủ lúc năm phút chuyển tiết và giờ ra chơi để làm bài tập. Xung quanh không ít ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía này, tôi biết cũng làm như không. Cặm cụi hoàn thành bài về nhà của môn Đại Số.

Còn đang mải miết làm bài, một vật gì đó va vào đầu làm tôi giật mình, nhìn lại liền phát hiện ra là vỏ hộp sữa.

“Trời! Mình xin lỗi nha An! Mình muốn ném vào sọt rác bên cạnh. Không ngờ lại ném trúng đầu bạn.” – Lại là Nguyệt. Hình như con nhãi này đặc biết ghét tôi một cách toàn tâm toàn ý.

Tôi mỉm cười hết sức ôn nhu, cầm chiếc vỏ hộp thẳng tay ném lại, đáp trúng đầu Nguyệt một cái nhẹ nhàng: “Không sao. Trả cho cậu nè.” – Tôi lại cười, cười đến híp mắt lại, nhưng trong lòng không hề cười. Thật ra tôi là đứa rất đanh đá. Nói chung nếu rảnh rỗi tìm người gây sự, tốt nhất đừng tìm tôi, bởi vì dù không thích đụng chạm nhưng tôi đặc biệt không sợ một thứ gì.

Tôi biết là Nguyệt rất tức giận, cũng rất muốn quát thẳng vào mặt tôi, nhưng mà là cậu ta ném trúng trước nên không thể nói năng gì. Một lần cho nhớ nhé, tốt nhất đừng có đụng vào tôi làm gì, vì tôi sẽ làm lại ý như vậy hoặc tệ hơn là gấp trăm lần.

Chấm dứt suy nghĩ về Nguyệt khi chuông vào học vang lên, tôi tiếp tục công việc thường ngày là chăm chú nghe giảng. Cho đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên thì lại lặng lẽ về phòng.

“Cả trường đang nói về An.” – Vừa đóng cánh cửa lại đã nghe tiếng Ngọc sau lưng.

“Ừ.” – Tôi không nặng không nhẹ trả lời. Bọn họ nói là quyền của bọn họ, liên quan gì đến tôi.

“Chuyện An đánh thầy Thế Anh là thật hả?” – Ngọc hoài nghi.

“Ừ.” – Tôi không phủ nhận, đi đến bên bàn học soạn sách vở cho bốn tiết buổi chiều. Hôm nay học phụ đạo Toán và Anh.

“Không thể tin nổi. Hồi đó trường mình ai cũng biết cậu thích thầy Thế Anh mà.” – Giọng Ngọc cao vút ra chiều bất ngờ cùng ngỡ ngàng.

Tôi không trả lời, tập trung tìm vở phụ đạo. Thích thì thế nào? Hôm nay thích không có nghĩa là ngày mai cũng vậy. Tình cảm vốn là thứ không thể định hình, vì vậy rất dễ đổi thay. Tôi bây giờ đã không còn thích hay nghĩ về con người mang tên Thế Anh đó nữa rồi.

“Kể cho Ngọc nghe chuyện xảy ra ở trường đi.” – Ngồi xuống bên bàn, Ngọc níu lấy cánh tay tôi mà năn nỉ. Khi còn ở Trung Anh, Ngọc là đối thủ duy nhất của tôi, nhưng là một đối thủ tốt bụng và ngay thẳng. Tất cả những gì thắng tôi đều do tự mình cố gắng, một chút thủ đoạn cũng không dùng. Như vậy nên ít nhiều tôi cũng không hề ác cảm hay xa cách.

“An muốn chuyển trường.” – Tôi nhìn Ngọc, giọng nói có chút nhạt nhẽo.

“Không đời nào có thể. Các thầy cô sao để cho An đi được. An là người có thành tích cao nhất Trung Anh mà.” – Ngọc chau mày nhận xét.

“Chính vì vậy nên phải tìm cách để bị đuổi.” – Tôi nhún vai. Khi đó các thầy cô đều lần lượt khuyên nhủ cùng định hướng để tôi ở lại Trung Anh. Từ chối thì ngại vì tôi rất vụng về trong việc nói chuyện với người lớn. Chính vì vậy buộc phải làm cho mình bị đuổi. Đánh giáo viên là tội dễ bị đuổi học nhất.



“Nhưng vì sao lại đánh thầy Thế Anh mà không phải giáo viên khác? An rất quý thầy ấy mà.” – Ngọc càng nghe càng không hiểu gì. Vẻ ngờ nghệch hiện rõ trên gương mặt.

“Tại vì thầy Thế Anh hiền, sẽ không đánh lại.” – Tôi nói rồi bật cười, nhưng quả thật trong lòng không cười. Tôi không thích ai nhắc đến cái tên ấy, càng không thích chính miệng mình nói ra.

Đã biết được đầu đuôi câu chuyện, Ngọc buông tha cánh tay tôi: “Đi ăn trưa!”

“Ừ.” – Tôi cũng vừa soạn xong sách vở, vui vẻ theo Ngọc ra khỏi phòng, tiến thẳng xuống nhà Ăn.

Hôm nay khối mười hai học phụ đạo buổi chiều, một vài lớp có giờ Quốc Phòng và Thể Dục nên các học sinh không về mà ăn trưa ở trường rồi tiếp tục học. Chính vì vậy mà nhà ăn khá đông.

Tôi và Ngọc tìm được một chiếc bàn trống, thỏa mãn ngồi dối diện nhau.

“Này! Lại mỳ gói hả?” – Ngọc nhăn mặt nhìn tôi.

“Mỳ ly.” – Tôi chỉnh lại. Dù gì nó cũng cao cấp hơn mỳ gói.

“An ăn mỳ hai tuần rồi đấy.” – Ngọc nhìn tôi như kiểu nhìn một sự việc siêu nhiên khó tin nào đó. Đúng là ít ai ăn mỳ ba bữa suốt hai tuần như tôi. Nhưng biết làm sao được. Lương tháng này hai tuần nữa mới có, tháng trước đóng tiền nhà xong chỉ còn lại một ít.

Thế rồi Ngọc ăn cơm gà, tôi vẫn trung thành với mỳ ly. Không sao, qua tháng có lương tôi sẽ ăn uống bù lại. Còn có thể ngồi trong nhà ăn của một ngôi trường khang trang, ăn một ly mỳ thơm phức nóng hổi vẫn là may mắn mà. So với một vài số phận không được đến trường thì tôi vẫn tốt số hơn rất nhiều.

*

Tôi làm nhân viên phục vụ trong một phòng trà tên là Hoàng Gia. Hằng ngày công việc là oder thức uống rồi mang đến phòng pha chế, sau đó đứng đợi mang lên cho khách. Sau khi khách rời khỏi thì dọn dẹp bàn, lau sạch sẽ rồi kê lại ghế cho ngay ngắn.

Làm việc ở đây rất náo nhiệt, đa số khách đến đều đã đứng tuổi. Hai, tư, sáu hát cho nhau nghe. Ba, năm, bảy khiêu vũ. Chủ nhật thường tổ chức các cuộc thi hát hò nhảy múa. Nói chung là một bầu không khí sôi động.

Tôi mới chỉ làm được tháng thứ hai, nhưng công việc không khó nên cũng đã trở nên thông thạo. Ông chủ có vẻ không đặc biệt nâng đỡ cũng chẳng dìm một nhân viên nhỏ bé như tôi. Vì vậy ngày qua ngày đi làm rồi về trường, đi làm rồi lãnh lương một cách yên bình, hoàn toàn không có sóng gió.

Hôm nay phòng trà có chút sự kiện đặc biệt, ông chủ tổ chức sinh nhật cho vợ nên không cho khách vào, chỉ những ai có thiệp mới có thể tham gia. Phần tôi thì không có thiệp, nhưng vẫn có mặt ở đây để phục vụ. Ngoài tôi ra còn có ba cậu bạn làm cùng và chị pha chế, thêm vào đó là nhân viên của bên dịch vụ nấu ăn. Chúng tôi được phát cho những chiếc áo khoác đồng phục màu trắng, cúc cài hai hàng phía trước, mục đích là để những khách mời biết ai là phục vụ để tiện sai bảo.

Tám giờ tồi phòng trà đầy ắp những chiếc váy dạ hội lướt qua, bên cạnh mỗi quý bà là một quý ông mặc vest lịch lãm. Mọi người uống vang Pháp, khiêu vũ trên nền nhạc do những nghệ sỹ vialon chơi. Bầu không khí rất quý phái và trang trọng.

Tôi được giao khi tiếng đàn bài Happy Birhday vang lên thì sẽ đẩy chiếc bánh kem ba tầng cầu kỳ ra sân khấu. Vì vậy để đảm bảo mọi việc theo đúng kế hoạch, ba cậu bạn làm cùng và chị pha chế yêu cầu tôi đứng im bên chiếc bánh kem, trước mắt không cần chạy ra chạy vào phục vụ rượu và thức ăn.

Khi tiếng vialon vang lên cùng tiếng hát, tôi đẩy chiếc bánh kem đi ra đúng như yêu cầu, lúc này mới nhận ra khách đã đông hơn lúc nãy rất nhiều. Người đang đánh đàn là nam sinh hay đi cùng Khoa và Quân. Nếu đúng như tôi nghĩ thì chính là “hoàng tử âm nhạc” Đình Văn. Cậu bạn này được nhắc đến như một thiên tài về âm nhạc, có khả năng cảm thụ và tiếp thu cực nhanh. Chỉ cần nghe qua một lần có thể chơi lại bản nhạc ấy một cách thành thạo như luyện tập lâu năm. Theo như truyền kỳ nghe được trong nhóm học sinh thì Đình Văn rất ít nói, gần như là sợ người lạ.

Tôi đẩy chiếc bánh kem ra đương nhiên hết việc và phải rời khỏi sâu khấu, đâu thể ở đó như một phần của bữa tiệc. Trước khi quay đi, tôi thấy Văn kết thúc bài nhạc và ôm lấy người phụ nữ mặc váy đen sang trọng đứng bên cạnh, giọng nói ấm áp: “Mẹ! Chúc mừng sinh nhật!”

Sống lưng tôi lập tức cứng đồ, cậu ta là con của ông chủ sao? Nếu biết tôi làm việc ở đây, biết tôi mười một rưỡu mới về, biết tôi sống trong ký túc xá thì sẽ không cáo tội tôi đấy chứ? Lạy Chúa! Trái đất quả nhiên tròn.

Tôi vừa rời khỏi sân khấu, đi vào đám đông để phục vụ thì đã thấy ngay Ngạo Quân đứng cạnh Anh Khoa. Tôi một lần nữa gào lên trong lòng. Mẹ kiếp! Trái đất tròn! Nhìn vào tình hình có thể hiểu rằng hôm nay sinh nhật mẹ Văn, và cậu ta mời hai người bạn thân.

Bọn họ cũng thấy tôi, nhưng đương nhiên sẽ không vẫy tay chào hay mỉm cười. Tôi với họ thân quen gì đâu. Khoa thì tôi nghĩ cậu ấy không muốn mọi người biết bọn tôi có chút quan hệ. Nếu không trên lớp đã chẳng diễn bài lạnh nhạt không quen biết.

Tôi cũng không có ý đứng lại nhìn bọn họ, quay đầu đi qua phía khác và làm công việc của mình. Dù gì cũng bị phát hiện rồi. Cái gì đến sẽ đến, suy nghĩ không thể làm cho mọi thứ khác đi.

Vì hôm nay có tiệc nên khi khách về hết chúng tôi còn phải lau sàn nhà và kê lại bàn, đem ghế để bên ngoài vô sắp xếp. Là vì tiệc đứng nên từ sớm ghế đã được mang toàn bộ ra ngoài. Xong xuôi tất cả ngó lại đã mười hai giờ.

Từ Hoàng Gia, lên một con dốc, rẽ phải sau đó xuống một con dốc, đi qua một ngã tư là đến Đông Anh. Đi bộ mất khoảng hai chục phút. Hằng ngày tôi vẫn dùng chân để đi về hai địa điểm này.

Đường mười hai giờ so với lúc mười một giờ không khác nhau là mấy, đều vắng vẻ và nhòe nhoẹt trong ánh đèn vàng vọt. Đà Lạt là một thành phố, nhưng mọi người không có thói quen sống về đêm nhiều. Chính vì vậy giờ này nhà nhà đều đã đóng cửa yên giấc.

Tôi lặng lẽ đi trên lề đường, hai tay bỏ túi áo khoác để trốn cái lạnh. Một cô gái đi một mình vào giờ này sẽ có rất nhiều điều phải sợ hãi, nhưng tôi thì không. Đã nói từ trước, tôi không hề sợ điều gì hết.

Bóng trường Đông Anh hiện ra trong màn sương đêm và ánh đèn đường lay lắt. Tôi tiến xa vài bước lấy đà chạy đến đạp chân lên tường, bắt đầu lưu loát trèo lên. Hai tuần lặp đi lặp lại hành động này làm tôi có chút kinh nghiệm.

Không mất nhiều thời gian, tôi an toàn vượt qua bức tường, chễm chệ đứng bên trong trường. Nội quy không cấm ra khỏi phòng và đi trong trường vào giờ này, một khi đã ở bên trong, tôi hoàn toàn không sợ bị ai nhìn thấy.



Đang định ung dung đi về phòng, một cánh tay bất ngờ ôm tôi từ phía sau, kéo cả cơ thể ép sát vào người đó.

“Tiệc tan từ lúc mười một giờ hơn, tại sao giờ này cậu mới về?” – Vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng Khoa có vẻ không vui.

Tôi không nói, tập trung gỡ cánh tay đang ôm ngang eo ra khỏi người mình. Từ lúc nào mà tôi và thằng nhãi này có thể thân thiết đến mức dám ôm tôi thế này.

Khoa không những không buông tay còn mạnh mẽ xoay tôi lại, ép mạnh vào bức tường, hai tay chống bai bên giam giữ.

“Cậu đi chơi với ai à?” – Nhìn vào mắt tôi, Khoa lạnh lùng hỏi. Cậu ta lúc này hoàn toàn không giống vẻ mặt cười nói năng động thường ngày.

“Không.” – Tôi miễn cưỡng trả lời, dùng lực đẩy Khoa ra. Nhưng rõ ràng sức của tôi không thể bì được với dân thể thao.

“Vậy cậu đi đâu?” – Khoa tiếp tục tra khảo.

“Dọn dẹp, lau sàn, kê lại bàn ghế.” – Tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi phải trả lời. Trong lòng không hiểu cậu ta dựa vào cái gì mà hành động thế này.

Nhận được câu trả lời của tôi, nét giận dữ trên gương mặt Khoa giảm đi không ít, tuy nhiên vẫn không để tôi thoát khỏi vị trí giữa bức tường và cậu ta.

Cả thân người Khoa đứng trong bóng tối, chỉ có gương mặt sáng tối lập lòe do ánh đèn đường hắt vào, nổi nên những đường nét mạnh mẽ cùng mê hoặc. Đôi môi đỏ dẫn dụ bất ngờ tiến sát, khi tôi còn chưa kịp hiểu ra đã thấy môi mình bị nó chạm vào.

Khoa hôn tôi một cách mạnh bạo, điên cuồng nhấm nháp, tay tay giữ chặt gương mặt làm tôi không thể quay đi đâu được.

Tôi dùng hết sức lực đẩy Khoa ra, thoát được bờ môi cậu ta lại bị giam trong vòng ôm rắn chắc.

“Tớ thích cậu.” – Vùi mặt vào hõm cổ tôi, Khoa thì thầm.

Vốn dĩ trước đến giờ tôi cũng không nghĩ mình phải cùng một người trải qua bao nhiêu trục trặc cùng biến cố sau đó mới nảy sinh tình cảm như trong những bộ phim. Thực chất bộ não con người chỉ mất hai mươi phút để quyết định có thích một người hay không. Cho là lời Khoa nói là thật, cho là tôi tin cậu ấy thì cũng chẳng đi đến đâu. Vấn đề mấu chốt là tôi không thích Khoa.

Tôi im lặng không nói, cũng không phí sức đẩy Khoa ra nữa, chỉ trơ ra như cái ôm và lời tỏ tình không có thật. Cuối cùng cậu ta cũng phải buông tôi ra.

“Tại sao cậu không có thái độ gì?” – Nhìn sâu vào mắt tôi như đang cố tìm kiếm điều gì đó, Khoa chau mày kiếm.

“Tớ không thích cậu.” – Lời nói thật có thể tổn thương người khác thì đã sao? Nói dối mãi mãi là điều không tốt.

“Chỉ cần cậu làm bạn gái tớ, tớ sẽ từ từ làm cho cậu thích tớ.” – Khoa khẳng định, cánh môi đẹp đẽ vẽ lên một nụ cười ấm áp, trong đôi mắt anh đào câu dẫn hồn người là một tia sáng tự tin.

“Không.” – Tôi không nghĩ mình cần bạn trai. Người ta làm gì cũng phải có một mục đích rõ ràng. Tôi nghĩ không ra mục đích của việc có bạn trai là để làm gì. Vì vậy câu trả lời là không.

“Cậu vừa mới trèo tường vào trường vì đã quá giờ giới nghiêm.” – Khoa vẫn giữ nụ cười trên môi, nhướn mắt nhìn tôi qua hai hàng mi. Muốn uy hiếp tôi sao?

“Ừ.” – Tôi thừa nhận, trong lòng thầm chờ đợi Khoa nói gì tiếp theo.

“Nếu việc này bị phát hiện, cậu sẽ bị đuổi học.” – Chuyện này tôi biết rồi. Có thể ngừng nói những điều mà tôi đã biết hay không?

“Cho nên?” – Tôi nhướn mày, có thể nghe rõ giọng mình trở nên lạnh lùng.

“Tớ sẽ giữ bí mật nếu cậu làm bạn gái tớ.” – Khoa cuối cùng cũng làm đúng như tôi đoán. Uy hiếp rất triệt để. Tôi tự thấy mình không có gì để người khác lợi dụng. Hơn nữa con gái vây quanh Khoa trăm hương ngàn sắc, kẻ tình nguyện lên giường cùng cậu hoàng tử này chắc chắn không thiếu, không có lý do phải phí sức ở đây tốn công với tôi. Vậy đây chính là kiểu tình yêu dùng mọi thủ đoạn để có được như trong tiểu thuyết sao?

Tôi nhướn mày, nhìn Khoa tìm kiếm chút biểu hiện của một lời nói đùa, nhưng gương mặt tuấn tú sáng tối rất nghiêm túc, đáy mắt như có lửa thiêu đốt.

“Cậu thắng!” – Tôi thở dài, mệt mỏi chịu thua. Ngôi trường này có đầy đủ những thứ tôi cần, chỗ ở và học bổng. Còn công việc ấy tôi cũng rất cần vì tôi phải sống. Thôi thì làm bạn gái Khoa cũng chẳng mất gì, cậu ấy sẽ mau chóng chán thôi. Tình yêu ở tuổi này vốn chỉ là chút ngông cuồng nhất thời. Sẽ sớm thay đổi suy nghĩ khi lớn thêm chút nữa.

“Để đảm bảo cho cậu không bị đám con gái nhiều chuyện gây sự, chúng ta sẽ giữ bí mật nhé.” – Khoa ôm tôi vào lòng, trầm giọng đề nghị.

“Được.” – Rất đúng ý tôi. Sẽ rất phiền phức nếu để mọi người biết. Vẻ đẹp cũng như gia thế của Khoa đều không phải tầm thường, những kẻ si mê đến mù quáng không thiếu. Tôi sẽ rước họa vào thân nếu chuyện này để ai đó biết được.

Tôi trở về ký túc xá trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì buồn ngủ và mụ mị đầu óc. Hoàng tử thể thao thích tôi? Cậu ta vừa mới tỏ tình với tôi? Cậu ta dùng mọi cách để tôi trở thành bạn gái? Quá thật mọi chuyện như một giấc mơ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook