Chương 35: Cần yêu thương nhiều hơn chút nữa
Mộc Phạn
12/06/2015
Chút vị ngọt ngào ban đầu dần chuyển sang vị hơi đăng đắng, dường như lần đến thăm anh này chính là để họ thấy cần nhau hơn, để bù đắp cho nhau nhiều hơn. Với Ngô Dạ Lai thì tầm ảnh hưởng của cô cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngồi tàu còn phải đi xe ôm thêm mấy cây số nữa mới đến được cổng doanh trại nơi anh đóng quân. Phải hơn nửa năm nay cô không tới đây, nơi này cũng có nhiều thay đổi, cụ thể là gì thì khó nói bằng lời, nhưng cảm giác thấy rất lạ lẫm.
"Tìm chỉ huy Ngô ạ? Xin chờ một chút, tôi phải liên hệ qua điện thoại đã", cậu lính gác cổng tỏ ra rất nhiệt tình làm Ẩn Trúc còn cảm nhận được chút ấm áp.
"Chỉ huy Ngô hôm nay được nghỉ ra ngoài rồi, chút nữa sẽ có người ra đón chị, chị vào phòng ngồi đợi một lát."
Ra đón Ẩn Trúc là chính trị viên của liên đội ba, tên Lục Dã. Đầu tiên anh ta đưa Ẩn Trúc đến căng tin ăn nhẹ, sau đó đưa cô về phòng của Ngô Dạ Lai nghỉ ngơi.
"Tôi đã liên hệ xong với bên nhà khách rồi. Anh chị sẽ được bố trí phòng ở bên đó."
"Không cần đâu, ở đây là tốt lắm rồi."
"Thế sao được? Tôi để lại chìa khóa, khi nào anh Ngô về anh chị cứ qua bên ấy. Vừa nãy trước khi ra đón chị tôi đã gọi điện cho anh Ngô rồi, chắc anh ấy cũng sẽ về ngay đấy. Ông anh này cũng hay thật, vợ đến thăm mà còn ra ngoài."
"Do em không báo trước cho anh ấy là em đến."
"Ha ha, muốn gây bất ngờ cho anh Ngô hay chị muốn kiểm tra đột xuất đây?
Làm thế nào bây giờ, tôi làm lỡ kế hoạch của chị mất rồi."
Đồng chí Lục Dã này, thoạt nhìn chắc nhiều hơn vợ chồng họ mấy tuổi, là người rất thoải mái mà cũng thích nói đùa.
"Ông anh Ngô Dạ Lai nhà chị biểu hiện không tốt."
"Anh ấy sao thế ạ?", đây là lần đầu tiên Ẩn Trúc nghe người khác nói về biểu hiện của anh trong quân đội. Chắc là anh vừa được đề bạt lên làm chỉ huy chứ trước đó vẫn làm phó.
"Có cô vợ đẹp thế này mà đến một tấm ảnh cũng không chịu cho chúng tôi xem."
"Ở đây anh ấy không có ảnh của em, không phải là không chịu cho các anh xem đâu."
"Sao lại không có? Không tin tôi tìm cho chị xem", nói xong, Lục Dã bật máy vi tính trên bàn lên.
Anh ta tìm thấy một folder, "Nhìn đây, chính là cái này này, lần nào cũng thần bí, hễ thấy ai trong chúng tôi vào là tắt ngay".
Ẩn Trúc cũng hiếu kỳ mở một tấm ảnh ra rồi vội vàng tắt phụt, "Cái này không thể tùy tiện cho các anh xem được, em cũng không biết anh ấy chụp từ lúc nào".
Ẩn Trúc nói như thế làm Lục Dã cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, vừa đúng lúc ấy có người tìm nên anh ta liền ra ngoài.
Anh ta đi rồi, Ẩn Trúc khóa trái cửa vào rồi mới mở lại folder đó mở từng tấm ảnh ra xem, càng xem càng kinh ngạc. Những bức ảnh đó hoàn toàn không phải là những cảnh thân mật như Lục Dã nghĩ mà người trong ảnh lại không phải là Phùng Ẩn Trúc. Ẩn Trúc thật sự phải gồng hết sức lực mới có thể khống chế được bản thân không tỏ ra thảng thốt trước mặt Lục Dã.
Bởi vì những bức ảnh đó không phải ảnh của Ẩn Trúc, cũng chẳng phải ảnh của các minh tinh. Người trong ảnh cô biết, cho dù đã mấy năm không gặp thì chỉ vừa nhìn Ẩn Trúc cũng đã nhận ra ngay. Khi còn học cấp ba, cô ấy là Khổng Thần, là lớp phó văn nghệ của lớp Ba.
Năm đầu tiên học cấp ba, không ai không biết đến Khổng Thần. Sau khi vào trường, bất kỳ hoạt động văn thể lớn nhỏ nào cô ấy cũng là người dẫn Chương trình không thể thay thế. Ngoại hình đẹp giọng nói ngọt ngào, thành tích học tập cũng tốt, trở thành học trò cưng của thầy cô cũng là điều đương nhiên. Nhưng có bao nhiêu nam sinh thích cô ấy thì cũng có bấy nhiêu nữ sinh không thích cô ấy, Ẩn Trúc cũng thế. Ở tuổi của cô khi đó vẫn chưa đủ chín chắn để cảm nhận được sự hấp dẫn của con gái nên toàn cho rằng Khổng Thần đang tỏ vẻ.
Ẩn Trúc ngồi đờ người ra ở đó, nhớ kỹ lại từng chi tiết, cô ở bên Ngô Dạ Lai lâu như thế mà chưa bao giờ nghe anh nhắc đến Khổng Thần một câu nào. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Bọn họ lén lút có quan hệ với nhau hay anh có được những bức ảnh này qua một kênh khác? Tại sao lưu trong máy tính mà lại sợ bị người khác nhìn thấy? Trong suốt thời gian đợi anh về, cô cứ tự dày vò mình bằng những câu hỏi tự đặt ra mà không thể tìm được câu trả lời.
Trước khi Ngô Dạ Lai về đến nơi, Ẩn Trúc đã hạ quyết tâm sẽ không bị hạ gục một cách không rõ ràng như thế. Cô vẫn còn yêu anh thế nên đành nhẫn nhịn im lặng.
Phải tin rằng những bức ảnh kia không liên quan đến tình cảm cá nhân, phải tin rằng trái tim anh vẫn ở nhà, vẫn còn dành cho cô. Nhưng để làm được những điều đó đối với cô thật sự không dễ dàng gì. Cô phải kìm nén mọi hoài nghi trong lòng, dù chỉ một chút cũng không thể để nó nảy sinh làm rối tung tâm trạng lúc này của cô.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng trở về.
Ẩn Trúc thấy trên gương mặt anh có chút rạng rỡ khi nhìn thấy cô đến thăm.
"Sao trước khi đến không gọi điện thoại cho anh?", anh vừa cởi áo vừa hỏi.
Ẩn Trúc không đứng lên, cô cảm thấy tim mình loạn nhịp, chỉ sợ để lộ ra điều gì đó bất thường.
"Tự nhiên em có ý định đi thôi, không ngờ anh lại đang được nghỉ."
Ngô Dạ Lai ra ngoài rửa mặt, quay vào mới nói: "Bọn anh được nghỉ nhưng có thể bị triệu tập bất kỳ lúc nào, không được đi xa vì thế mới không về nhà".
Hai người ngồi nói chuyện, dường như cả hai đều đã quên lần dập máy đột ngột trước đó, quên những việc không vui đã xảy ra. Ẩn Trúc gặp phải tình huống bất ngờ như thế, trong lúc còn chưa rõ trắng đen, cô cố gắng kìm nén không nhắc lại chuyện cũ. Còn về phần Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc đến thăm làm trái tim anh như được sưởi ấm. Chuyện lần trước, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều và cho rằng mình cư xử có phần thiếu suy nghĩ nên việc cô giận, anh cũng hiểu được. Còn về phần Tôn Duy Thắng, anh đích thân gọi điện cho cậu ta thì coi như chuyện này đã được giải quyết xong. Anh ghi nhớ tấm chân tình của cậu ta, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.
"Em ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, vừa nãy chính trị viên Lục đã đưa em ra căng tin ăn mỳ. Anh ta còn nói đã đặt phòng cho chúng ta ở nhà khách, chìa khoá đây này", Ẩn Trúc không muốn ở lại căn phòng này, đối diện với cái máy tính chứa đựng đầy tâm sự trong lòng kia, cô cảm giác cứ như đang ngồi trên một quả bom, không biết ngọn lửa trong trái tim mình sẽ bắt lửa lúc nào làm nó nổ tung.
"Cũng được, vậy mình qua đó nhận phòng rồi đi ăn cơm."
Ngô Dạ Lai đứng dậy mặc áo, thấy Ẩn Trúc cũng nhanh chóng chuẩn bị xong, không mang thêm thứ gì nên anh hơi thắc mắc, "Chỉ có chỗ đồ này thôi à?".
"Vâng, em đi thẳng từ công ty đến đây, không về qua nhà", trước kia, lần nào đến mà không túi lớn túi nhỏ? Dù biết ở đây anh không thiếu thứ gì thế mà vẫn mang đến hai túi đồ liền. Lần nào cô cũng nói là do bà và bố mẹ bảo mang cho anh, Ngô Dạ Lai có trách cứ vài câu hay mắng cô phô trương nhưng cũng sẽ không nói gì nhiều.
Ngồi tàu còn phải đi xe ôm thêm mấy cây số nữa mới đến được cổng doanh trại nơi anh đóng quân. Phải hơn nửa năm nay cô không tới đây, nơi này cũng có nhiều thay đổi, cụ thể là gì thì khó nói bằng lời, nhưng cảm giác thấy rất lạ lẫm.
"Tìm chỉ huy Ngô ạ? Xin chờ một chút, tôi phải liên hệ qua điện thoại đã", cậu lính gác cổng tỏ ra rất nhiệt tình làm Ẩn Trúc còn cảm nhận được chút ấm áp.
"Chỉ huy Ngô hôm nay được nghỉ ra ngoài rồi, chút nữa sẽ có người ra đón chị, chị vào phòng ngồi đợi một lát."
Ra đón Ẩn Trúc là chính trị viên của liên đội ba, tên Lục Dã. Đầu tiên anh ta đưa Ẩn Trúc đến căng tin ăn nhẹ, sau đó đưa cô về phòng của Ngô Dạ Lai nghỉ ngơi.
"Tôi đã liên hệ xong với bên nhà khách rồi. Anh chị sẽ được bố trí phòng ở bên đó."
"Không cần đâu, ở đây là tốt lắm rồi."
"Thế sao được? Tôi để lại chìa khóa, khi nào anh Ngô về anh chị cứ qua bên ấy. Vừa nãy trước khi ra đón chị tôi đã gọi điện cho anh Ngô rồi, chắc anh ấy cũng sẽ về ngay đấy. Ông anh này cũng hay thật, vợ đến thăm mà còn ra ngoài."
"Do em không báo trước cho anh ấy là em đến."
"Ha ha, muốn gây bất ngờ cho anh Ngô hay chị muốn kiểm tra đột xuất đây?
Làm thế nào bây giờ, tôi làm lỡ kế hoạch của chị mất rồi."
Đồng chí Lục Dã này, thoạt nhìn chắc nhiều hơn vợ chồng họ mấy tuổi, là người rất thoải mái mà cũng thích nói đùa.
"Ông anh Ngô Dạ Lai nhà chị biểu hiện không tốt."
"Anh ấy sao thế ạ?", đây là lần đầu tiên Ẩn Trúc nghe người khác nói về biểu hiện của anh trong quân đội. Chắc là anh vừa được đề bạt lên làm chỉ huy chứ trước đó vẫn làm phó.
"Có cô vợ đẹp thế này mà đến một tấm ảnh cũng không chịu cho chúng tôi xem."
"Ở đây anh ấy không có ảnh của em, không phải là không chịu cho các anh xem đâu."
"Sao lại không có? Không tin tôi tìm cho chị xem", nói xong, Lục Dã bật máy vi tính trên bàn lên.
Anh ta tìm thấy một folder, "Nhìn đây, chính là cái này này, lần nào cũng thần bí, hễ thấy ai trong chúng tôi vào là tắt ngay".
Ẩn Trúc cũng hiếu kỳ mở một tấm ảnh ra rồi vội vàng tắt phụt, "Cái này không thể tùy tiện cho các anh xem được, em cũng không biết anh ấy chụp từ lúc nào".
Ẩn Trúc nói như thế làm Lục Dã cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, vừa đúng lúc ấy có người tìm nên anh ta liền ra ngoài.
Anh ta đi rồi, Ẩn Trúc khóa trái cửa vào rồi mới mở lại folder đó mở từng tấm ảnh ra xem, càng xem càng kinh ngạc. Những bức ảnh đó hoàn toàn không phải là những cảnh thân mật như Lục Dã nghĩ mà người trong ảnh lại không phải là Phùng Ẩn Trúc. Ẩn Trúc thật sự phải gồng hết sức lực mới có thể khống chế được bản thân không tỏ ra thảng thốt trước mặt Lục Dã.
Bởi vì những bức ảnh đó không phải ảnh của Ẩn Trúc, cũng chẳng phải ảnh của các minh tinh. Người trong ảnh cô biết, cho dù đã mấy năm không gặp thì chỉ vừa nhìn Ẩn Trúc cũng đã nhận ra ngay. Khi còn học cấp ba, cô ấy là Khổng Thần, là lớp phó văn nghệ của lớp Ba.
Năm đầu tiên học cấp ba, không ai không biết đến Khổng Thần. Sau khi vào trường, bất kỳ hoạt động văn thể lớn nhỏ nào cô ấy cũng là người dẫn Chương trình không thể thay thế. Ngoại hình đẹp giọng nói ngọt ngào, thành tích học tập cũng tốt, trở thành học trò cưng của thầy cô cũng là điều đương nhiên. Nhưng có bao nhiêu nam sinh thích cô ấy thì cũng có bấy nhiêu nữ sinh không thích cô ấy, Ẩn Trúc cũng thế. Ở tuổi của cô khi đó vẫn chưa đủ chín chắn để cảm nhận được sự hấp dẫn của con gái nên toàn cho rằng Khổng Thần đang tỏ vẻ.
Ẩn Trúc ngồi đờ người ra ở đó, nhớ kỹ lại từng chi tiết, cô ở bên Ngô Dạ Lai lâu như thế mà chưa bao giờ nghe anh nhắc đến Khổng Thần một câu nào. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Bọn họ lén lút có quan hệ với nhau hay anh có được những bức ảnh này qua một kênh khác? Tại sao lưu trong máy tính mà lại sợ bị người khác nhìn thấy? Trong suốt thời gian đợi anh về, cô cứ tự dày vò mình bằng những câu hỏi tự đặt ra mà không thể tìm được câu trả lời.
Trước khi Ngô Dạ Lai về đến nơi, Ẩn Trúc đã hạ quyết tâm sẽ không bị hạ gục một cách không rõ ràng như thế. Cô vẫn còn yêu anh thế nên đành nhẫn nhịn im lặng.
Phải tin rằng những bức ảnh kia không liên quan đến tình cảm cá nhân, phải tin rằng trái tim anh vẫn ở nhà, vẫn còn dành cho cô. Nhưng để làm được những điều đó đối với cô thật sự không dễ dàng gì. Cô phải kìm nén mọi hoài nghi trong lòng, dù chỉ một chút cũng không thể để nó nảy sinh làm rối tung tâm trạng lúc này của cô.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng trở về.
Ẩn Trúc thấy trên gương mặt anh có chút rạng rỡ khi nhìn thấy cô đến thăm.
"Sao trước khi đến không gọi điện thoại cho anh?", anh vừa cởi áo vừa hỏi.
Ẩn Trúc không đứng lên, cô cảm thấy tim mình loạn nhịp, chỉ sợ để lộ ra điều gì đó bất thường.
"Tự nhiên em có ý định đi thôi, không ngờ anh lại đang được nghỉ."
Ngô Dạ Lai ra ngoài rửa mặt, quay vào mới nói: "Bọn anh được nghỉ nhưng có thể bị triệu tập bất kỳ lúc nào, không được đi xa vì thế mới không về nhà".
Hai người ngồi nói chuyện, dường như cả hai đều đã quên lần dập máy đột ngột trước đó, quên những việc không vui đã xảy ra. Ẩn Trúc gặp phải tình huống bất ngờ như thế, trong lúc còn chưa rõ trắng đen, cô cố gắng kìm nén không nhắc lại chuyện cũ. Còn về phần Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc đến thăm làm trái tim anh như được sưởi ấm. Chuyện lần trước, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều và cho rằng mình cư xử có phần thiếu suy nghĩ nên việc cô giận, anh cũng hiểu được. Còn về phần Tôn Duy Thắng, anh đích thân gọi điện cho cậu ta thì coi như chuyện này đã được giải quyết xong. Anh ghi nhớ tấm chân tình của cậu ta, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.
"Em ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, vừa nãy chính trị viên Lục đã đưa em ra căng tin ăn mỳ. Anh ta còn nói đã đặt phòng cho chúng ta ở nhà khách, chìa khoá đây này", Ẩn Trúc không muốn ở lại căn phòng này, đối diện với cái máy tính chứa đựng đầy tâm sự trong lòng kia, cô cảm giác cứ như đang ngồi trên một quả bom, không biết ngọn lửa trong trái tim mình sẽ bắt lửa lúc nào làm nó nổ tung.
"Cũng được, vậy mình qua đó nhận phòng rồi đi ăn cơm."
Ngô Dạ Lai đứng dậy mặc áo, thấy Ẩn Trúc cũng nhanh chóng chuẩn bị xong, không mang thêm thứ gì nên anh hơi thắc mắc, "Chỉ có chỗ đồ này thôi à?".
"Vâng, em đi thẳng từ công ty đến đây, không về qua nhà", trước kia, lần nào đến mà không túi lớn túi nhỏ? Dù biết ở đây anh không thiếu thứ gì thế mà vẫn mang đến hai túi đồ liền. Lần nào cô cũng nói là do bà và bố mẹ bảo mang cho anh, Ngô Dạ Lai có trách cứ vài câu hay mắng cô phô trương nhưng cũng sẽ không nói gì nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.