Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 2: CHƯƠNG 2

Mộc Phạn

12/06/2015

Ẩn Trúc luôn nghĩ Chu Dao Hồng thích Tiêu Ly, chẳn cần phải lấy một ví dụ cụ thể nào, chỉ riêng việc vừa nghe thấy tiếng của anh hai mắt cô ấy đã sáng rực lên, nhìn qua là có thể nhận ra ngay. Nhưng tháy độ của Tiêu Ly thì cô không thể đoán được vì vốn dĩ cô cũng không giỏi trò việc nắm bắt được suy nghĩ của người khác.

Những lúc tiếp xúc riêng với phái nữ, Tiêu Ly cũng cí thể được coi là mẫu người đàn ông lịch lãm. Anh có thể thuận miệng khen ngay mùi nước hoa bạn mới đổi khi chỉ vừa đi lướt qua người bạn. Sau khi trao đổi xong công việc, ngay lúc gật đầu thôi anh ta cũng có thể khen ngay bộ đồ hôm nay bạn mặc. Hay những lúc chờ thang máy, anh luôn giữ nút, nhường cho phụ nữ vào trước, sau đó mới từ từ bước vào. Từng hành động, từng lời nói của anh đều nhẹ nhàng đến hoàn mỹ. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ để lộ ra những sơ hở xủa mình nếu như anh có những hành động thái quá.

Ẩn Trưc vốn đã quen với một vị sếp như thế này, và cũng có những cách đối phó của riêng mình. Đối với bất kỳ lời tán dương nào của anh, cô đều thản nhiên đón nhận với một nụ cười mỉm trên môi, chứ không hề tỏ ra vui mừng hay lâng lâng vì điều đó. Cô đã từng chứng kiến cảnh anh rất chân thành khen chủ nhiệm Hà có biệt danh "Hà Mã" trong văn phòng có làn da đẹp, còn xin được thỉnh giáo chị ấy đã dùng loại kem dưỡng da nào nữa. Lời khen của anh được vận dụng một cách tuyệt vời, chân thành tới mức không thể tìm ra được chút sơ hở nào, nhưng trên thực tế nó thật vô nghĩa. Đấy chỉ là những lời êm ái để lấy lòng người khác theo thói quen của anh mà thôi, nhưng lại rất có ích khi áp dụng với chị em phụ nữ, "Hà Mã" cũng không ngoại lệ.

Phùng Ẩn Trúc áp trán vào cửa kính, nghĩ thấy hơi buồn cười, lẽ nào Tiêu Ly đã nhận ra rằng mọi người đều say chỉ riêng mình cô là tỉnh? Không hề lung lay trước cám dỗ của kẻ thù, vượt qua được những thử nghiệm của viên đạn bọc đường kia mới được coi là người chiến sĩ giỏi? Sự kỳ lạ của cô đã trở thành quân tốt mà anh muốn dùng khi ra trận để giết giặc nhưng về cơ bản, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng anh xông pha ra trận địa!

Huôang hô, cô còn chưa bàn bạc với mọi người trong nhà và Ngô Dạ Lai về chuyện này. Nhưng cô phần nào đoán được Ngô Dạ Lai sẽ phản ứng ra sao. Có thể anh ấy sẽ chỉ hỏi: "Em thấy thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa?" sau đó nói, "Quyết định là của em, anh không có ý kiến gì cả." Đấy chính là thái độ thường thấy của anh dành cho cô. Nhìn thì tưởng là tôn trọng, nhưng thực tế thì anh thấy việc đó chẳng có gì liên quan đến mình, nói một cách nặng nề thì đấy là thái độ trốn tránh trách nhiệm của anh. Anh muốn chuyện gì cô cũng phải tự mình quyết định, muốn những lúc cô yếu đuối nhất, có muốn tìm một lý do nào đó để thoái thoát cũng không thể được.

Ngay đến lời cầu hôn năm đó, anh gần như cũng đã đặt quyền quyết định như vậy vào trong tay cô. "Gia cảnh nhà anh em cũng biết rồi đấy, nếu kết hôn thì em có đồng ý không?"



Lúc đó Phùng Ẩn Trúc vẫn nghĩ quan hệ giữa hai người bọn họ đang ở trong giai đoạn tìm hiểu, chưa có gì xác định chắc chắn, đùng một cái lại nhận được một câu nói như thế từ anh. Nghĩ thôi cũng đã thấy nó đã đủ gây sốc tới mức nào rồi. Cô nhớ mình đã khóc rất nhiều, khóc tới tối tăm mặt mũi, sau đó cứ níu chặt cánh tay anh mà nói: "Em đồng ý, em đồng ý!"

Đúng thế, tất cả mọi sự lựa chọn, trên thực tế đều do cô quyết định, chẳng ai làm khó gì cho cô cả. Cũng giống như bây giờ, cô đã tự nguyện lo mọi việc trong nhà thì đừng mong chờ việc Ngô Dạ Lai sẽ hiểu cho cô. Trong cái đầu logic của anh, ai làm gì là việc của người ấy, không cần phải chia sẻ công trạng, cũng chẳng cần phải biết đến sự biết ơn của người khác. Điều này cũng không thể trách anh được, vì anh là một người như thế, những việc làm được là anh đầu cố gắng hết sức để hoàn thành. Ví dụ như sự trung thành, tận tuỵ trong công việc, sự hiếu thảo và lễ phép với người già trong nhà hay nghĩa vụ cần phải có đối với vợ, anh đều đã làm hết sức. Còn về việc có tận tâm hay không, Phùng Ẩn Trúc trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi vì có muốn đòi hỏi cũng chẳng được, có được người đàn ông như vậy là phải cảm tạ trời phậy lắm rồi.

"Có ngon không? Rót luôn cho tôi một cốc." Tiêu Ly nói.

Phùng Ẩn Trúc đáp lại một tiếng rồi đứng thẳng dậy, tay hơi run, tách trà sữa đầy sóng cả ra ngoài, suýt nữa thì đổ vào người.

Mặc dù cô đã làm việc dưới quyền của Tiêu Ly hơn hai năm, số lần nhìn thấy anh nổi giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng anh chưa một lần nổi giận với cô. Anh là kiểu người, nếu như bạn có thể đảm bảo hoàn thành đầy đủ những việc anh đã giao thì anh sẽ không tiếc lời khen ngợi bạn. Vì vậy, với những việc mà anh không nhắc đên có nghĩa là anh vẫn còn điểm nào đó không hài lòng. Tiêu Ly là người luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với tất cả mọi việc. Có rất nhiều việc, anh đích thân tự mình làm chứ không nhờ đến tay thư ký. Do đó, trước tình hình công việc đã được cắt giảm tới mức quá nửa mà vẫn còn xảy ra những thiếu sót thì khó có thể trách đượ việc anh tỏ ra không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Không Ngừng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook