Chương 75: Không còn là chuyện 'Không thế này thì thế kia' nữa
Mộc Phạn
12/06/2015
Không còn yêu nữa, cũng không nỡ buông tay; Yêu rồi, có lẽ cũng không đủ để khích lệ hai người trải qua tất cả mọi nguy cơ.
Hôm đó Ẩn Trúc không đi cùng Thẩm Quân Phi, không vào bệnh viện cũng chẳng về công ty. Cô bắt cóc Thạch Chỉ đang nằm nhà chờ sinh ra ngoài, gọi là bắt cóc bởi vì khi cô đỡ Thạch Chỉ lên xe taxi, Cát Ngôn vẫn còn đuổi theo đằng sau khua chân múa tay gào thét đòi lại vợ.
"Cậu nói xem có phải mình là kẻ không có việc gì làm nên tự gây rắc rối không? Đúng lúc buồn bực nhất lại đi tìm một điển hiển của hạnh phúc để đặt trước mặt, mà lại còn cảm thấy cảnh đẹp lòng vui nữa chứ!"
"Đã là cảnh đẹp lòng vui thì không còn là tự gây rắc rối nữa rồi. Mình chính là đầu dây duy nhất trong cuộc sống loạn cào cào của cậu, có mình, ít nhất cậu cũng cảm thấy cậu là người bình thường", Thạch Chỉ uống một hớp sữa nóng, đả thông tư tưởng cho cô bạn. Đối với Ẩn Trúc, Thạch Chỉ đã không còn mang cảm giác rèn sắt không thành thép nữa, ai bảo cô bạn của cô xấu số gặp phải chuyện xui xẻo chứ! Giờ khuyên cô ấy từ bỏ ai cũng không thực tế, nhưng nếu để cô ấy cứ giữ chặt cả hai người lại càng không thực tế. Vì vậy, cô chỉ còn cách làm tròn bổn phận của một người bạn, thỉnh thoảng lại phóng đại mấy việc lặt vặt cãi cọ trong nhà để Ẩn Trúc giảm bớt áp lực đồng thời tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
"Nếu cậu đã tự nhận mình là đầu dây thì hãy giúp mình tìm nốt đầu dây kia ra đi. Nếu không mình đang tự quấn chặt bản thân đến sắp ngất xỉu rồi đây."
"Mình là đầu dây, nhưng mình chỉ có thể là một đầu dây ấy thôi. Cậu muốn cái gì thì tự cậu phải tìm ra nó. Chọn xong một đầu dây rồi cậu mới có thể tìm thấy đầu còn lại, không phải thế sao?". Thạch Chỉ điềm tĩnh xoay xoay chiếc cốc trên tay, không bị mấy từ "đầu" này "dây" kia làm cho lẩn thẩn, có thể nói ra những lời đầy ngụ ý như thế, cô cũng tự thầm thán phục khả năng ngôn ngữ của mình.
"Tha cho mình đi, mình biết chọn thế nào? Chọn cái gì?", ai cũng không muốn bản thân trở thành một đĩa thức ăn cho người khác lựa chọn, chẳng phải thế sao? Ẩn Trúc biết rất rõ, có một nỗi khổ vô hình có cái tên là quyền chủ động, cho dù thời thế có dễ dàng thay đổi đến đâu thì cô cũng không thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
"Cậu lúc nào cũng tùy tiện như thế, để mặc cho dòng đời xô đẩy không phải lúc nào cũng là tốt đâu", Thạch Chỉ chậm rãi nói. Khóa học tiền sản không biết rốt cuộc có tác dụng gì đối với con yêu trong bụng không, nhưng rõ ràng có tác dụng thay đổi tính khí của cô ấy rất nhiều, tính cách nóng nảy của cô giờ cũng đã giảm đi vài phần.
"Mọi chuyện chẳng phải rồi cũng sẽ trôi qua hay sao? Tất cả sự việc đều sẽ có kết quả của riêng nó. Mình đã không thể tự đưa ra quyết định thì đành ngồi đợi kết quả tự tìm đến vậy."
"Nếu kết quả cuối cùng có như thế nào cậu cũng đều thỏa mãn thì cứ ngồi đấy chờ đợi cũng là một cách hay, mặc dù kiểu 'mặc kệ' đó của cậu hình như có hơi không công bằng với một số người", trong lòng Thạch Chỉ vẫn nghiêng về phía Thẩm Quân Phi nhiều hơn, ấn tượng trước kia của cô dành cho anh khá tốt, nhưng đấy cũng chỉ là một khía cạnh, quan trọng là Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai đã từng kết hôn một lần rồi, cũng không đi đến đâu, cô luôn cho rằng dù có thử lại thì kết quả cũng chẳng khá hơn. Huống hồ, Ngô Dạ Lai có thể đứng lên hay không, sau này còn có thể tự mình chăm lo cho cuộc sống của mình hay không còn chưa biết, cô hy vọng Ẩn Trúc sẽ không lựa chọn con đường khó khăn đó.
"Không công bằng với người khác sao? Mình cũng không muốn như thế", Ẩn Trúc lắc lắc đầu, "Chắc là trong tiềm thức mình vẫn còn có chút kháng cự, đột nhiên nói đến chuyện kết hôn nên cảm thấy rất sợ".
"Tất cả mọi người đều cho rằng bây giờ mình ở bên Ngô Dạ Lai là một cách thể hiện thái độ, ngay cả Phi Nhân cũng nghĩ như thế. Nhưng về phần mình, thực sự mình không hề liên tưởng gì đến quan hệ của mình và anh ấy, mình biết anh ấy đã mười mấy năm rồi, cho dù bọn mình đã chia tay thì trong lòng mình vẫn cảm thấy không quá xa lạ, mình vẫn coi anh ấy như người thân trong nhà."
"Vớ vẩn! Đừng nói là người khác, ngay cả mình cũng thấy như thế. Nếu như có một ngày mình gặp phải hoàn cảnh như Ngô Dạ Lai, liệu cậu có thể bất chấp tất cả để ở bên cạnh chăm sóc mình không? Mình nói cho cậu biết, người khác đối với bố mẹ của họ cũng chưa chắc đã tận tâm tận sức như cậu đối với Ngô Dạ Lai, không rời dù chỉ nửa bước, anh ta khạc đờm cậu cũng đích thân dùng giấy để hứng, cậu còn nói là không có gì, cậu nghĩ người khác đều mù, đều điếc hết rồi chắc?", cảnh tượng đó chính mắt Thạch Chỉ nhìn thấy, lúc ấy cả cô và Cát Ngôn đều sững sờ. Có ống khạc đờm đặt ngay bên cạnh, nhưng lần nào Ẩn Trúc cũng kề giấy sát tận miệng Ngô Dạ Lai, khiến anh cũng cảm thấy có chút bất tiện.
Ẩn Trúc tỏ ra hoang mang, "Chuyện đấy mà cũng đáng để nói sao?".
"Đúng, chỉ là một hành động nhỏ thôi, không đao to búa lớn như chuyện hiến tủy, hiến thận, nhưng người khác nhìn vào lại rất cảm động. Hôm đấy về nhà, cả hai vợ chồng mình đều không nhắc gì đến chuyện của cậu. Nhưng vài ngày sau, Cát Ngôn nói với mình rằng cậu cũng vất vả quá, bảo mình xem có giúp được gì cho cậu không."
Ẩn Trúc khẽ nhíu mày, "Lẽ nào người vừa rồi muốn chặn đầu xe không phải ông xã nhà cậu sao?", cô bị Thạch Chỉ nói có chút ngượng ngùng nên đột ngột chuyển đề tài.
"Đúng vậy, thế mới nói người ta muốn làm việc tốt thì cũng phải biết lượng sức mình. Anh ấy cho rằng mình đã ở vào cuối thai kỳ, ngồi nhà đợi sinh, trong tình trạng như thế mà ra ngoài để động viên bạn bè thì vượt qua giới hạn cho phép của anh ấy, thế nên mới phản ứng hơi quá một chút, cậu cũng nên hiểu cho anh ấy!"
"Mình không vĩ đại như các cậu nghĩ đâu, vừa rồi mình còn nghĩ, nếu người bị thương là mình thì tốt biết bao, mình sẽ không phải phiền não thế này nữa. Mình hình như thiếu mất nền tảng, khi gặp chuyện, chẳng có kế hoạch, cũng chẳng biết chừng mực gì cả."
"Có phải cậu không nghiêng về phía Phi Nhân nữa?", Thạch Chỉ chỉ có thể suy đoán như thế. Cái gì mới là nền tảng, thứ quan trọng nhất trong trái tim cô ấy chính là nền tảng.
"Nghiêng?", Ẩn Trúc nhớ lại hình ảnh Thẩm Quân Phi phóng vụt đi lúc nãy, trái tim cô bây giờ mới đột nhiên cảm thấy nhói đau, "Có nghiêng nhiều hay không mình không thể nói được, nhưng mình rất quan tâm đến anh ấy".
Thạch Chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong tình hình này, cô cũng không thể đưa ra lời khuyên nào có tính xây dựng, mặc dù cô rất lo rằng Ẩn Trúc sẽ phải chịu sự mệt mỏi từ hai phía và chẳng lấy lòng được bên nào.
Phùng Ẩn Trúc cũng không nói thêm nữa. Người bạn thân trước mặt cô đây vác bụng bầu chuẩn bị đến kỳ dự sinh đang ngồi chỉ để chia sẻ ưu phiền với cô, nhưng những gì cô ấy nói, cũng không thể giảm bớt dù chỉ một phần nhỏ ưu phiền trong lòng cô. Trút ra rồi lại vẫn phải gói hết lại đem về tự mình gặm nhấm. Nhưng quá trình đó dường như đã khiến cho từng dây thần kinh của cô được cọ xát qua một lần, ngoài cảm giác đau đớn ra còn có cảm giác sụp đổ, chẳng giống như được giải thoát chút nào.
Tối hôm đó, Ẩn Trúc không vào bệnh viện. Những lúc không biết nên làm thế nào thì cô sẽ trì hoãn, tạm hoãn lại một chút biết đâu lại có thể tìm ra hướng giải quyết.
Cô hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Quân Phi từ ngày hôm ấy. Điện thoại của Ẩn Trúc vẫn rất tốt, pin hôm nào cũng sạc rất đầy, nhưng anh không gửi cho cô bất cứ một tin nhắn nào. Ẩn Trúc hạ quyết tâm, nếu hôm nay anh còn không nhắn tin hoặc gọi điện thì đến tối cô sẽ gọi cho anh. Nhưng đến tận nửa đêm, khi cô từ bệnh viện về đến nhà, một mình nằm trên giường, lần nào cô cũng tự nhủ rằng đã muộn quá rồi. Cô tìm hết lý do này tới lý do khác, gạt phắt hết bao nhiêu dũng khí mà mình đã phải vất vả khơi dậy.
Gọi điện thoại cho anh cần có dũng khí, tin nhắn đã soạn xong rồi nhưng để bấm nút gửi đi cũng cần phải có dũng khí. Thư mục tin nháp tự động lưu lại không biết bao nhiêu tin được cô sửa đi sửa lại, những tin nhắn viết đi rồi viết lại, nhưng trước khi chuẩn bị gửi đi đều bị cô từ bỏ.
Sao cô có thể không biết, nếu cứ kéo dài ngày này qua tháng nọ như thế, thứ mà cô đánh mất sẽ chính là anh, chính là quãng thời gian đẹp đẽ mà hai người đã từng có và cả tương lai của họ nữa. Nhưng cô còn có thể làm sao? Cô không dám nói là mình vì ai, nhưng khi nhìn thấy trong ánh mắt kiên định, quật cường của Ngô Dạ Lai thỉnh thoảng lại thấp thoáng sự bất an, thì cô biết, cô chỉ có thể bỏ qua Thẩm Quân Phi. Đối với đa số mọi người mà nói, đây là một lựa chọn không có gì phải bàn cãi, nhưng với Ẩn Trúc, không dễ dàng gì để cô có thể hiểu rõ được lòng mình.
Chuyện Thẩm Quân Phi đến gặp Ngô Dạ Lai, cả Ngô Dạ Lai và Phùng Ẩn Trúc đều không nhắc đến, họ cố gắng coi như không có gì xảy ra. Ẩn Trúc vẫn làm tất cả mọi thứ không nề hà như thường lệ, Ngô Dạ Lai vẫn thản nhiên đón nhận như trước, tích cực trị liệu, nhưng cả hai người đều biết, nếu làm rõ ràng mọi chuyện thì cục diện sẽ thay đổi như thế nào, không ai ngăn cản được.
Hôm đó Ẩn Trúc không đi cùng Thẩm Quân Phi, không vào bệnh viện cũng chẳng về công ty. Cô bắt cóc Thạch Chỉ đang nằm nhà chờ sinh ra ngoài, gọi là bắt cóc bởi vì khi cô đỡ Thạch Chỉ lên xe taxi, Cát Ngôn vẫn còn đuổi theo đằng sau khua chân múa tay gào thét đòi lại vợ.
"Cậu nói xem có phải mình là kẻ không có việc gì làm nên tự gây rắc rối không? Đúng lúc buồn bực nhất lại đi tìm một điển hiển của hạnh phúc để đặt trước mặt, mà lại còn cảm thấy cảnh đẹp lòng vui nữa chứ!"
"Đã là cảnh đẹp lòng vui thì không còn là tự gây rắc rối nữa rồi. Mình chính là đầu dây duy nhất trong cuộc sống loạn cào cào của cậu, có mình, ít nhất cậu cũng cảm thấy cậu là người bình thường", Thạch Chỉ uống một hớp sữa nóng, đả thông tư tưởng cho cô bạn. Đối với Ẩn Trúc, Thạch Chỉ đã không còn mang cảm giác rèn sắt không thành thép nữa, ai bảo cô bạn của cô xấu số gặp phải chuyện xui xẻo chứ! Giờ khuyên cô ấy từ bỏ ai cũng không thực tế, nhưng nếu để cô ấy cứ giữ chặt cả hai người lại càng không thực tế. Vì vậy, cô chỉ còn cách làm tròn bổn phận của một người bạn, thỉnh thoảng lại phóng đại mấy việc lặt vặt cãi cọ trong nhà để Ẩn Trúc giảm bớt áp lực đồng thời tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
"Nếu cậu đã tự nhận mình là đầu dây thì hãy giúp mình tìm nốt đầu dây kia ra đi. Nếu không mình đang tự quấn chặt bản thân đến sắp ngất xỉu rồi đây."
"Mình là đầu dây, nhưng mình chỉ có thể là một đầu dây ấy thôi. Cậu muốn cái gì thì tự cậu phải tìm ra nó. Chọn xong một đầu dây rồi cậu mới có thể tìm thấy đầu còn lại, không phải thế sao?". Thạch Chỉ điềm tĩnh xoay xoay chiếc cốc trên tay, không bị mấy từ "đầu" này "dây" kia làm cho lẩn thẩn, có thể nói ra những lời đầy ngụ ý như thế, cô cũng tự thầm thán phục khả năng ngôn ngữ của mình.
"Tha cho mình đi, mình biết chọn thế nào? Chọn cái gì?", ai cũng không muốn bản thân trở thành một đĩa thức ăn cho người khác lựa chọn, chẳng phải thế sao? Ẩn Trúc biết rất rõ, có một nỗi khổ vô hình có cái tên là quyền chủ động, cho dù thời thế có dễ dàng thay đổi đến đâu thì cô cũng không thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
"Cậu lúc nào cũng tùy tiện như thế, để mặc cho dòng đời xô đẩy không phải lúc nào cũng là tốt đâu", Thạch Chỉ chậm rãi nói. Khóa học tiền sản không biết rốt cuộc có tác dụng gì đối với con yêu trong bụng không, nhưng rõ ràng có tác dụng thay đổi tính khí của cô ấy rất nhiều, tính cách nóng nảy của cô giờ cũng đã giảm đi vài phần.
"Mọi chuyện chẳng phải rồi cũng sẽ trôi qua hay sao? Tất cả sự việc đều sẽ có kết quả của riêng nó. Mình đã không thể tự đưa ra quyết định thì đành ngồi đợi kết quả tự tìm đến vậy."
"Nếu kết quả cuối cùng có như thế nào cậu cũng đều thỏa mãn thì cứ ngồi đấy chờ đợi cũng là một cách hay, mặc dù kiểu 'mặc kệ' đó của cậu hình như có hơi không công bằng với một số người", trong lòng Thạch Chỉ vẫn nghiêng về phía Thẩm Quân Phi nhiều hơn, ấn tượng trước kia của cô dành cho anh khá tốt, nhưng đấy cũng chỉ là một khía cạnh, quan trọng là Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai đã từng kết hôn một lần rồi, cũng không đi đến đâu, cô luôn cho rằng dù có thử lại thì kết quả cũng chẳng khá hơn. Huống hồ, Ngô Dạ Lai có thể đứng lên hay không, sau này còn có thể tự mình chăm lo cho cuộc sống của mình hay không còn chưa biết, cô hy vọng Ẩn Trúc sẽ không lựa chọn con đường khó khăn đó.
"Không công bằng với người khác sao? Mình cũng không muốn như thế", Ẩn Trúc lắc lắc đầu, "Chắc là trong tiềm thức mình vẫn còn có chút kháng cự, đột nhiên nói đến chuyện kết hôn nên cảm thấy rất sợ".
"Tất cả mọi người đều cho rằng bây giờ mình ở bên Ngô Dạ Lai là một cách thể hiện thái độ, ngay cả Phi Nhân cũng nghĩ như thế. Nhưng về phần mình, thực sự mình không hề liên tưởng gì đến quan hệ của mình và anh ấy, mình biết anh ấy đã mười mấy năm rồi, cho dù bọn mình đã chia tay thì trong lòng mình vẫn cảm thấy không quá xa lạ, mình vẫn coi anh ấy như người thân trong nhà."
"Vớ vẩn! Đừng nói là người khác, ngay cả mình cũng thấy như thế. Nếu như có một ngày mình gặp phải hoàn cảnh như Ngô Dạ Lai, liệu cậu có thể bất chấp tất cả để ở bên cạnh chăm sóc mình không? Mình nói cho cậu biết, người khác đối với bố mẹ của họ cũng chưa chắc đã tận tâm tận sức như cậu đối với Ngô Dạ Lai, không rời dù chỉ nửa bước, anh ta khạc đờm cậu cũng đích thân dùng giấy để hứng, cậu còn nói là không có gì, cậu nghĩ người khác đều mù, đều điếc hết rồi chắc?", cảnh tượng đó chính mắt Thạch Chỉ nhìn thấy, lúc ấy cả cô và Cát Ngôn đều sững sờ. Có ống khạc đờm đặt ngay bên cạnh, nhưng lần nào Ẩn Trúc cũng kề giấy sát tận miệng Ngô Dạ Lai, khiến anh cũng cảm thấy có chút bất tiện.
Ẩn Trúc tỏ ra hoang mang, "Chuyện đấy mà cũng đáng để nói sao?".
"Đúng, chỉ là một hành động nhỏ thôi, không đao to búa lớn như chuyện hiến tủy, hiến thận, nhưng người khác nhìn vào lại rất cảm động. Hôm đấy về nhà, cả hai vợ chồng mình đều không nhắc gì đến chuyện của cậu. Nhưng vài ngày sau, Cát Ngôn nói với mình rằng cậu cũng vất vả quá, bảo mình xem có giúp được gì cho cậu không."
Ẩn Trúc khẽ nhíu mày, "Lẽ nào người vừa rồi muốn chặn đầu xe không phải ông xã nhà cậu sao?", cô bị Thạch Chỉ nói có chút ngượng ngùng nên đột ngột chuyển đề tài.
"Đúng vậy, thế mới nói người ta muốn làm việc tốt thì cũng phải biết lượng sức mình. Anh ấy cho rằng mình đã ở vào cuối thai kỳ, ngồi nhà đợi sinh, trong tình trạng như thế mà ra ngoài để động viên bạn bè thì vượt qua giới hạn cho phép của anh ấy, thế nên mới phản ứng hơi quá một chút, cậu cũng nên hiểu cho anh ấy!"
"Mình không vĩ đại như các cậu nghĩ đâu, vừa rồi mình còn nghĩ, nếu người bị thương là mình thì tốt biết bao, mình sẽ không phải phiền não thế này nữa. Mình hình như thiếu mất nền tảng, khi gặp chuyện, chẳng có kế hoạch, cũng chẳng biết chừng mực gì cả."
"Có phải cậu không nghiêng về phía Phi Nhân nữa?", Thạch Chỉ chỉ có thể suy đoán như thế. Cái gì mới là nền tảng, thứ quan trọng nhất trong trái tim cô ấy chính là nền tảng.
"Nghiêng?", Ẩn Trúc nhớ lại hình ảnh Thẩm Quân Phi phóng vụt đi lúc nãy, trái tim cô bây giờ mới đột nhiên cảm thấy nhói đau, "Có nghiêng nhiều hay không mình không thể nói được, nhưng mình rất quan tâm đến anh ấy".
Thạch Chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong tình hình này, cô cũng không thể đưa ra lời khuyên nào có tính xây dựng, mặc dù cô rất lo rằng Ẩn Trúc sẽ phải chịu sự mệt mỏi từ hai phía và chẳng lấy lòng được bên nào.
Phùng Ẩn Trúc cũng không nói thêm nữa. Người bạn thân trước mặt cô đây vác bụng bầu chuẩn bị đến kỳ dự sinh đang ngồi chỉ để chia sẻ ưu phiền với cô, nhưng những gì cô ấy nói, cũng không thể giảm bớt dù chỉ một phần nhỏ ưu phiền trong lòng cô. Trút ra rồi lại vẫn phải gói hết lại đem về tự mình gặm nhấm. Nhưng quá trình đó dường như đã khiến cho từng dây thần kinh của cô được cọ xát qua một lần, ngoài cảm giác đau đớn ra còn có cảm giác sụp đổ, chẳng giống như được giải thoát chút nào.
Tối hôm đó, Ẩn Trúc không vào bệnh viện. Những lúc không biết nên làm thế nào thì cô sẽ trì hoãn, tạm hoãn lại một chút biết đâu lại có thể tìm ra hướng giải quyết.
Cô hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Quân Phi từ ngày hôm ấy. Điện thoại của Ẩn Trúc vẫn rất tốt, pin hôm nào cũng sạc rất đầy, nhưng anh không gửi cho cô bất cứ một tin nhắn nào. Ẩn Trúc hạ quyết tâm, nếu hôm nay anh còn không nhắn tin hoặc gọi điện thì đến tối cô sẽ gọi cho anh. Nhưng đến tận nửa đêm, khi cô từ bệnh viện về đến nhà, một mình nằm trên giường, lần nào cô cũng tự nhủ rằng đã muộn quá rồi. Cô tìm hết lý do này tới lý do khác, gạt phắt hết bao nhiêu dũng khí mà mình đã phải vất vả khơi dậy.
Gọi điện thoại cho anh cần có dũng khí, tin nhắn đã soạn xong rồi nhưng để bấm nút gửi đi cũng cần phải có dũng khí. Thư mục tin nháp tự động lưu lại không biết bao nhiêu tin được cô sửa đi sửa lại, những tin nhắn viết đi rồi viết lại, nhưng trước khi chuẩn bị gửi đi đều bị cô từ bỏ.
Sao cô có thể không biết, nếu cứ kéo dài ngày này qua tháng nọ như thế, thứ mà cô đánh mất sẽ chính là anh, chính là quãng thời gian đẹp đẽ mà hai người đã từng có và cả tương lai của họ nữa. Nhưng cô còn có thể làm sao? Cô không dám nói là mình vì ai, nhưng khi nhìn thấy trong ánh mắt kiên định, quật cường của Ngô Dạ Lai thỉnh thoảng lại thấp thoáng sự bất an, thì cô biết, cô chỉ có thể bỏ qua Thẩm Quân Phi. Đối với đa số mọi người mà nói, đây là một lựa chọn không có gì phải bàn cãi, nhưng với Ẩn Trúc, không dễ dàng gì để cô có thể hiểu rõ được lòng mình.
Chuyện Thẩm Quân Phi đến gặp Ngô Dạ Lai, cả Ngô Dạ Lai và Phùng Ẩn Trúc đều không nhắc đến, họ cố gắng coi như không có gì xảy ra. Ẩn Trúc vẫn làm tất cả mọi thứ không nề hà như thường lệ, Ngô Dạ Lai vẫn thản nhiên đón nhận như trước, tích cực trị liệu, nhưng cả hai người đều biết, nếu làm rõ ràng mọi chuyện thì cục diện sẽ thay đổi như thế nào, không ai ngăn cản được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.