Chương 5: Tự làm, tự chịu, tự suy ngẫm
Mộc Phạn
12/06/2015
Đau là cảm giác không có những nhịp đập thổn thức của hạnh phúc, cảm giác đau khổ mà anh mang tới, với cô trước kia cũng là sự ngọt ngào tuyệt vời.
Hơn mười giờ tối, đợi mẹ chồng đi ngủ rồi Ẩn Trúc mới dọn dẹp qua nhà cửa, đặt chế độ tự động cho mắt giặt, lúc ấy mới coi như hoàn thành hòm hòm công việc của một ngày.
Ẩn Trúc nằm dài trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên phím bấm phân vân mãi. cô muốn gọi cho Ngô Dạ Lai, suy nghĩ đó cũng đã lờ mờ xuất hiện trong đầu từ buổi trưa, chỉ là cô cố lờ nó đi mà thôi.
Gọi điện cho anh còn khó hơn là nói chuyện trực tiếp. Khi ngồi đối diện nói chuyện với nhau, cô còn có thể dựa vào nét mặt để đoán xem phản ứng của anh ra sao, nhưng khi nói chuyện điện thoại, những câu trả lời của anh ngắn quá nên người ta chẳng thể nào mà đoán được. Điện thoại di động với Ngô Dạ Lai chỉ là công cụ liên lạc khẩn cấp để nghe Ẩn Trúc gọi báo những việc đột ngột xảy ra trong nhà thôi. Nói chuyện phiếm với nhau, không phải hoàn toàn không có nhưng cũng chỉ dùng lại ở mức Ẩn trúc tự độc diễn một mình. Cô sợ rằng nếu mình dừng lại thì bầu không khí sẽ trở nên nhạt nhẽo, bởi vì Ngô Dạ Lai chẳng bao giờ tiếp lời cô để mở rộng đề tài nới chuyện.
Nhưng ai mà nói mãi được chứ? Hết lần này đến lần khác, bầu không khí nhạt nhẽo đó đã trở thành đương nhiên, hoặc là anh thật sự không thấy hứng thú, không hứng thú với những gì cô nói, không hứng thú cả với cuộc sống của cô nữa. Cô cảm thấy trái tim mệt mỏi đến nghẹt thở. Một thính giả với sự im lặng quá đỗi cũng sẽ làm giảm hứng thú và mong muốn được dốc bầu tâm sự của người nói.
Lúc này mà gọi sợ là anh đang đi tuần tra, nhưng nếu mà không gọi thì lát nữa đến giờ giới nghiêm theo kỷ luật của bọn họ, anh sẽ phải đi ngủ và không được phép nhận điện thoại nữa. Bây giờ không gọi, thì gọi được vào lúc nào đây? Nếu cuối tuần anh được về, Ẩn Trúc hi vọng lúc đó anh có thể bày tỏ ý kiến của mình, cho dù đó có là ý kiến hời hợt cho có thôi cũng được.
Ẩn Trúc vô thức ngồi thẳng dậy và bấm số, một tay cô cầm điện thoại, tay kia kéo chiếc gối vốn thuộc về anh ôm vào trong lòng.
Điện thoại mới chỉ đổ chuông hai hồi, đầu dây bên kia Ngô Dạ Lai đã nhấc máy, "Chuyện gì thế?"
"Không có gì. Hôm nay bà đã khá hơn một chút rồi, buổi tối em vừa vào thăm. Mặc dù vẫn chưa ăn được cơm, nhưng hôm nay bác sĩ nói bà có thể ăn một chút đồ ăn nước. Sáng mai em sẽ nấu cháo mang vào." Biết anh lo lắng chuyện bệnh tình của bà, Ẩn Trúc vội vàng kể ngắn gọn câu chuyện.
"Có chuyện phải không?", câu này anh hỏi Ẩn Trúc vì gọi điện thoại vào giờ này không phải việc mà cô thường làm. Bình thường họ thường nói chuyện điện thoại vào dịp cuối tuần khi Ngô Dạ Lai gọi về nhà, thăm hỏi người lớn trong nhà một lượt, cuối cùng mới đưa máy cho cô, anh dặn dò cô vài câu, bảo cô chăm sóc việc nhà chu đáo, sau đó là kết thúc cuộc trò chuyện. Chuyện có quan trọng tới đâu, cô cũng chỉ gủi một tin nhắn ngắn gọn, súc tích cho anh, còn việc có cần phải gọi lại hay không lại do anh quyêt định.
"Vâng, có chút việc."
Ngô Dạ Lai cầm điện thoại đi ra bãi tập bên ngoài. Doanh trại rồi bãi tập, đi tiếp nữa sẽ là xưởng sửa chữa quy mô lớn và sân bay. Ban đêm ở đây không hề yên tĩnh chút nào.
"Nói đi"
"Hiện giờ em đang có một cơ hội trong công việc, nhưng lại phải chuyển đến thành phố J"
"Đi bao lâu?"
"Chưa xác định được thời gian, nhanh thì một năm, nhiều thì phải từ ba đến năm năm". Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ẩn Trúc chần chừ chưa đưa ra quyết đinh. Công việc hiện tại của cô tuy không có gì quan trọng nhưng lại rất ổn định. Phòng thư ký không phải chỉ có một mình cô, sếp cũng không phải chỉ có một người, khi có chuyện gì vẫn sẽ có người ở cấp cao hơn đứng ra gánh chịu, công việc cũng không quá bận rộn, lại kiếm được nhiều tiến. Theo Tiêu Ly qua đó, cũng có nghĩa là cô phải đứng ra trực tiếp gánh vác mọi trách nhiệm, khi chìm khi nổi, cũng có nghĩa là cô đã giao phó tương lai của mình cho cái cây lớn Tiêu Ly. Cây mà đổ, cô cũng đổ theo, có muốn tránh cũng khó.
Nhưng ngược lại, nếu đường quan lộc của Tiêu Ly rộng mở, thuận buồm xuôi gió thì cô cũng sẽ được thơm lây. Với một người có tài như Tiêu Ly, sớm muộn gì cũng sẽ được điều về tổng công ty. Con người anh ấy toát lên khí chất khiến người ta tin tưởng và muốn tiếp cận, hay nói cách khác là con người này có sứa hút lớn. Cô đã làm wor vị trí thư ký giám đốc mấy năm rồi, giờ lên chức chủ nhiệm văn phòng cũng là hợp tình hợp lý. Với khả năng của cô mà dừng lại ở vị trí này cũng không phải là việc gì thiệt thòi lắm. Nếu trụ lại được ở đây và cố gắng làm việc thì vị trí này cũng không phải là chuyện gì ngoài tầm với. Vì thế, Tiêu Ly đưa cô đi theo, thực ra cũng hơi tiếc cơ hội ở đây, ai bảo cô đã mất hết chí tiến thủ rồi.
"Em có muốn đi không?"
"Em muốn nghe ý kiến của anh"
Thành phố J cách thành phố C không xa, ngồi xe mất khoảng nửa tiếng đồng hồ. Khoảng cách không phải là khó khăn chính ở đây, vẫn đề chủ yếu là liệu có nên để khoảng cách giữa hai vợ chồng càng xa thêm nữa không. Có thể chút khoảng cách cỏn con này sẽ làm mối liên hệ vốn đã mong manh giữa họ đứt hẳn.
Ở đầu dây bên kia Ngô Dạ Lai đột nhiên im bặt, Ẩn Trúc đoán là anh đang suy nghĩ nên cũng không nói gì, cứ im lặng chờ đợi.
Đột nhiện, phía bên đó vọng lại tiếng nói, nghe được cả tiếng thao trường ồn áo quen thuộc vọng vào trong ống nghe, "Cứ thế đi, giờ anh còn có việc."
Ẩn Trúc lặng lẽ đặt điện thoại xuống, bỏ chiếc gối vừa ôm trong lòng ra, Thì ra, vừa rồi không phải là anh đang suy nghĩ mà đã lấy tay bịt loa điện thoại, không biết là bận làm việc gì. Một động tác hết sùc đơn giản thôi, anh không những chặn được âm thanh, mà còn nhẹ nhàng chặn Ẩn Trúc lại, khiến cô mãi đứng ngoài cuộc sống của anh. Anh có việc gì, anh đang bận chuyện gì, Ẩn Trúc chưa bao giờ được biết. Không phải là cô không muốn thử tìm hiểu, mà cô muốn nghe anh đích thân giải thích. Phải trình bày cặn kẽ từng sự việc, anh sẽ cảm thấy nhàm chán, việc của cô chẳng hề có chút trọng lượng nào đối với anh.
Hơn mười giờ tối, đợi mẹ chồng đi ngủ rồi Ẩn Trúc mới dọn dẹp qua nhà cửa, đặt chế độ tự động cho mắt giặt, lúc ấy mới coi như hoàn thành hòm hòm công việc của một ngày.
Ẩn Trúc nằm dài trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên phím bấm phân vân mãi. cô muốn gọi cho Ngô Dạ Lai, suy nghĩ đó cũng đã lờ mờ xuất hiện trong đầu từ buổi trưa, chỉ là cô cố lờ nó đi mà thôi.
Gọi điện cho anh còn khó hơn là nói chuyện trực tiếp. Khi ngồi đối diện nói chuyện với nhau, cô còn có thể dựa vào nét mặt để đoán xem phản ứng của anh ra sao, nhưng khi nói chuyện điện thoại, những câu trả lời của anh ngắn quá nên người ta chẳng thể nào mà đoán được. Điện thoại di động với Ngô Dạ Lai chỉ là công cụ liên lạc khẩn cấp để nghe Ẩn Trúc gọi báo những việc đột ngột xảy ra trong nhà thôi. Nói chuyện phiếm với nhau, không phải hoàn toàn không có nhưng cũng chỉ dùng lại ở mức Ẩn trúc tự độc diễn một mình. Cô sợ rằng nếu mình dừng lại thì bầu không khí sẽ trở nên nhạt nhẽo, bởi vì Ngô Dạ Lai chẳng bao giờ tiếp lời cô để mở rộng đề tài nới chuyện.
Nhưng ai mà nói mãi được chứ? Hết lần này đến lần khác, bầu không khí nhạt nhẽo đó đã trở thành đương nhiên, hoặc là anh thật sự không thấy hứng thú, không hứng thú với những gì cô nói, không hứng thú cả với cuộc sống của cô nữa. Cô cảm thấy trái tim mệt mỏi đến nghẹt thở. Một thính giả với sự im lặng quá đỗi cũng sẽ làm giảm hứng thú và mong muốn được dốc bầu tâm sự của người nói.
Lúc này mà gọi sợ là anh đang đi tuần tra, nhưng nếu mà không gọi thì lát nữa đến giờ giới nghiêm theo kỷ luật của bọn họ, anh sẽ phải đi ngủ và không được phép nhận điện thoại nữa. Bây giờ không gọi, thì gọi được vào lúc nào đây? Nếu cuối tuần anh được về, Ẩn Trúc hi vọng lúc đó anh có thể bày tỏ ý kiến của mình, cho dù đó có là ý kiến hời hợt cho có thôi cũng được.
Ẩn Trúc vô thức ngồi thẳng dậy và bấm số, một tay cô cầm điện thoại, tay kia kéo chiếc gối vốn thuộc về anh ôm vào trong lòng.
Điện thoại mới chỉ đổ chuông hai hồi, đầu dây bên kia Ngô Dạ Lai đã nhấc máy, "Chuyện gì thế?"
"Không có gì. Hôm nay bà đã khá hơn một chút rồi, buổi tối em vừa vào thăm. Mặc dù vẫn chưa ăn được cơm, nhưng hôm nay bác sĩ nói bà có thể ăn một chút đồ ăn nước. Sáng mai em sẽ nấu cháo mang vào." Biết anh lo lắng chuyện bệnh tình của bà, Ẩn Trúc vội vàng kể ngắn gọn câu chuyện.
"Có chuyện phải không?", câu này anh hỏi Ẩn Trúc vì gọi điện thoại vào giờ này không phải việc mà cô thường làm. Bình thường họ thường nói chuyện điện thoại vào dịp cuối tuần khi Ngô Dạ Lai gọi về nhà, thăm hỏi người lớn trong nhà một lượt, cuối cùng mới đưa máy cho cô, anh dặn dò cô vài câu, bảo cô chăm sóc việc nhà chu đáo, sau đó là kết thúc cuộc trò chuyện. Chuyện có quan trọng tới đâu, cô cũng chỉ gủi một tin nhắn ngắn gọn, súc tích cho anh, còn việc có cần phải gọi lại hay không lại do anh quyêt định.
"Vâng, có chút việc."
Ngô Dạ Lai cầm điện thoại đi ra bãi tập bên ngoài. Doanh trại rồi bãi tập, đi tiếp nữa sẽ là xưởng sửa chữa quy mô lớn và sân bay. Ban đêm ở đây không hề yên tĩnh chút nào.
"Nói đi"
"Hiện giờ em đang có một cơ hội trong công việc, nhưng lại phải chuyển đến thành phố J"
"Đi bao lâu?"
"Chưa xác định được thời gian, nhanh thì một năm, nhiều thì phải từ ba đến năm năm". Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ẩn Trúc chần chừ chưa đưa ra quyết đinh. Công việc hiện tại của cô tuy không có gì quan trọng nhưng lại rất ổn định. Phòng thư ký không phải chỉ có một mình cô, sếp cũng không phải chỉ có một người, khi có chuyện gì vẫn sẽ có người ở cấp cao hơn đứng ra gánh chịu, công việc cũng không quá bận rộn, lại kiếm được nhiều tiến. Theo Tiêu Ly qua đó, cũng có nghĩa là cô phải đứng ra trực tiếp gánh vác mọi trách nhiệm, khi chìm khi nổi, cũng có nghĩa là cô đã giao phó tương lai của mình cho cái cây lớn Tiêu Ly. Cây mà đổ, cô cũng đổ theo, có muốn tránh cũng khó.
Nhưng ngược lại, nếu đường quan lộc của Tiêu Ly rộng mở, thuận buồm xuôi gió thì cô cũng sẽ được thơm lây. Với một người có tài như Tiêu Ly, sớm muộn gì cũng sẽ được điều về tổng công ty. Con người anh ấy toát lên khí chất khiến người ta tin tưởng và muốn tiếp cận, hay nói cách khác là con người này có sứa hút lớn. Cô đã làm wor vị trí thư ký giám đốc mấy năm rồi, giờ lên chức chủ nhiệm văn phòng cũng là hợp tình hợp lý. Với khả năng của cô mà dừng lại ở vị trí này cũng không phải là việc gì thiệt thòi lắm. Nếu trụ lại được ở đây và cố gắng làm việc thì vị trí này cũng không phải là chuyện gì ngoài tầm với. Vì thế, Tiêu Ly đưa cô đi theo, thực ra cũng hơi tiếc cơ hội ở đây, ai bảo cô đã mất hết chí tiến thủ rồi.
"Em có muốn đi không?"
"Em muốn nghe ý kiến của anh"
Thành phố J cách thành phố C không xa, ngồi xe mất khoảng nửa tiếng đồng hồ. Khoảng cách không phải là khó khăn chính ở đây, vẫn đề chủ yếu là liệu có nên để khoảng cách giữa hai vợ chồng càng xa thêm nữa không. Có thể chút khoảng cách cỏn con này sẽ làm mối liên hệ vốn đã mong manh giữa họ đứt hẳn.
Ở đầu dây bên kia Ngô Dạ Lai đột nhiên im bặt, Ẩn Trúc đoán là anh đang suy nghĩ nên cũng không nói gì, cứ im lặng chờ đợi.
Đột nhiện, phía bên đó vọng lại tiếng nói, nghe được cả tiếng thao trường ồn áo quen thuộc vọng vào trong ống nghe, "Cứ thế đi, giờ anh còn có việc."
Ẩn Trúc lặng lẽ đặt điện thoại xuống, bỏ chiếc gối vừa ôm trong lòng ra, Thì ra, vừa rồi không phải là anh đang suy nghĩ mà đã lấy tay bịt loa điện thoại, không biết là bận làm việc gì. Một động tác hết sùc đơn giản thôi, anh không những chặn được âm thanh, mà còn nhẹ nhàng chặn Ẩn Trúc lại, khiến cô mãi đứng ngoài cuộc sống của anh. Anh có việc gì, anh đang bận chuyện gì, Ẩn Trúc chưa bao giờ được biết. Không phải là cô không muốn thử tìm hiểu, mà cô muốn nghe anh đích thân giải thích. Phải trình bày cặn kẽ từng sự việc, anh sẽ cảm thấy nhàm chán, việc của cô chẳng hề có chút trọng lượng nào đối với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.