Chương 5
Hoan Du
19/10/2021
Triệu Lỗi nghi ngờ năng lực của tôi cũng không có khiến tôi giận, mà ngược lại còn khiến tôi có chút hảo cảm với anh.
Tôi hài lòng cười với anh, cũng không nói nhảm nữa mà nói ra tên cô dì chú bác có thể giúp cho anh biết. Người lăn lộn như anh biết rõ trọng lượng của họ. Tôi cũng tốn không ít thời gian để mô tả kế hoạch giúp anh cai nghiện—— kiếp trước tôi đã tự mình trải qua những trình tự này, nhưng không giống với anh, tôi là bị anh hai mình ép đi cai.
Anh nghe xong thì liền im lặng.
Tôi cũng không giục anh, để anh thoáng cân nhắc qua. Tôi chỉ nói thêm là nếu anh đã suy nghĩ thông suốt rồi thì cứ trực tiếp sửa soạn rồi chuyển đến.
Anh cũng không khách khí, gật đầu cái rụp rồi bỏ đi.
Nhìn anh ra ngoài, tôi cũng bắt đầu sửa sang lại gian phòng, không thu dọn thì đúng là không thể nhét thêm người. Sau đó tôi đặt mua một cái ghế sô pha mới có thể tháo rời thành giường —— chưa có kết quả kiểm tra cuối cùng nên tôi cũng không có ý định ở chung một phòng với anh. Nếu thật có bệnh gì không chữa nổi thì tôi cũng không ngại giúp anh vượt ải này, coi như là tích đức cho mình đi.
Dựa vào quyết định cuối cùng của anh, tôi chắc rằng anh cũng đã chẳng còn gì để mất rồi. Cay độc mà nghĩ, có muốn chơi anh thì cũng đâu cần tốn công làm mấy chuyện này? Chờ anh lên cơn nghiện rồi thì tùy tiện làm gì chả được.
Về phần liệu anh có tin tôi có thể dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cô dì chú bác hay không thì cũng còn phải chờ xem vận may của anh nữa.
Quả thật, tôi và các cô chú không thân, nhưng tôi cũng chỉ là nhờ họ xử lý vài tên côn đồ để bảo vệ một người bị bọn côn đồ chơi nát, không sinh ra xung đột lợi ích gì lớn, nên chắc chút chuyện cỏn con này họ vẫn sẽ giúp thôi.
Đúng như dự đoán của tôi, Triệu Lỗi quay lại rất nhanh. Chỉ sau 4 tiếng, anh đã bấm chuông cửa nhà tôi rồi. Tôi đoán lúc ra ngoài hẳn anh cũng đã có quyết định, chỉ là về để thu dọn đồ đạc thôi.
Vầng sáng đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào người anh qua tấm kính, rắc một lớp bột phấn màu vàng nhạt lên bóng dáng vạm vỡ của anh. Tôi ngồi trên sô pha vừa hút thuốc vừa nhìn bóng dáng anh di chuyển trong phòng sắp đặt đồ đạc tư nhân của mình mà thấy mình thật đúng là nhân sĩ thu gom phế thải, bảo vệ môi trường.
Đồ đạc tùy thân của Triệu Lỗi cũng không nhiều lắm, một lát là đã sửa sang xong. Tôi ngẩng đầu ngậm lấy điếu thuốc, giơ tay phải lên, lắc lắc chìa khóa phòng cùng thẻ ra vào ở tầng dưới, ra hiệu cho anh đến gần. Đợi đến khi anh đã đến bên cạnh, muốn nhấc tay lấy chìa, tôi bỗng buông tay, nhìn chìa khóa cùng thẻ rơi lên tấm thảm dưới chiếc ghế sô pha trắng muốt.
Anh thoáng sửng sốt, có lẽ là vì không đoán được dụng ý của tôi, có lẽ là vì ảo não cơ thể dâm loạn của mình đã bị chà đạp đến độ thần kinh phản xạ trở nên trì độn, ai biết được? Có điều lúc anh kịp phản ứng rồi thì liền giữ vững gương mặt vô cảm, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tính nhạt thẻ và chìa khóa lên.
Tôi híp mắt, nhìn gió từ điều hòa hơi hơi thổi cổ áo của anh, loáng thoáng để lộ ra đường nét cơ ngực. Ngay lúc anh cúi đầu, tôi nhấc chân trần đạp lên bả vai anh, ngăn không cho anh đứng dậy. Từ lòng bàn chân, tôi có thể cảm nhận được độ đàn hồi và sức nóng của từng thớ cơ dưới lớp áo mỏng cùng với chút cứng ngắc do động tác mình mang đến.
Anh vẫn cúi đầu khiến tôi nhìn không ra biểu cảm gì. Tôi thấy anh bất động thì lại càng được nước lấn tới, di chuyển bàn chân, dùng mu bàn chân và ngón chân xoa cằm anh, cảm nhận cái cảm giác râu cằm ma sát lên da, cuối cùng cong mu bàn chân lên mà vỗ vỗ mặt anh rồi mới tha cho anh.
Anh thấy tôi rút chân ra thì nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc tôi rồi đứng dậy, trong tay cầm chặt chìa khóa và thẻ mở cửa.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ kỹ vẻ mặt của anh khi đó. Anh nhìn như là sắp khóc, môi dưới tương đối dày dính vào phiến môi mỏng phía trên, trên sống mũi cao thẳng chảy ra một vài giọt mồ hôi nhỏ, hai mắt anh đỏ thẫm mà ướt át.
Tôi biết rõ, một cước này là đã giẫm anh xuống đáy. Tôi cố tình đấy.
Cuộc sống quả thật rất bất công. Nó ban cho loại người như tôi hết thảy, lại bóc lột, cướp đi tất cả của một người như Triệu Lỗi.
5. 2
Cai nghiện quả thật là một quá trình thống khổ dài dằng dặc. Cho dù lần này chỉ là hếch cằm bắt chéo chân ngồi bên cạnh xem, tôi cũng phải rút ra cái đánh giá này. Cũng may tâm lý ỷ lại vào thuốc phiện của Triệu Lỗi cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất từ khi thuê bác sĩ tư nhân thăm khám đến nay, tiến triển của anh khá là thần tốc.
Bởi vì phòng tập gym của tôi tạm thời đã trở thành “phòng trị liệu” của anh nên tôi chỉ có thể làm một tấm thẻ hội viên ở phòng tập gym công cộng. Sau khi đi đến đó tập hai lần, cảm thấy cũng không tệ, tôi cũng giúp Triệu Lỗi đăng ký hội viên luôn.
Rồi sáng sớm mỗi ngày, anh cũng sẽ bắt đầu chạy bộ cùng tôi, nếu có hứng thú còn có thể so tài với nhau vài lần.
Đến cuối tuần, chúng tôi lại cùng nhau đến phòng tập gym và đi bơi.
Không thể không nói cơ thể của anh rất tốt. Ngay cả lúc này, khi thân thể của anh đã bị ép bức không dưới nửa năm, thì dù là sức chịu đựng, sức bật cùng cường độ cơ bắp các thứ, mọi phương diện anh đều mạnh hơn tôi, chỉ là độ nhạy hơi kém một chút. Trong quá trình tập gym cùng nhau, anh còn giúp tôi uốn nắn vài điểm tiểu tiết mà trong quá trình tập trước kia tôi đã bỏ qua.
Tôi cũng phụ trách ba bữa mỗi ngày của Triệu Lỗi. Có điều tôi không biết làm cơm, toàn là ăn ở căn tin trường học. Buổi sáng là anh đi cùng với tôi, đóng gói cơm trưa đem về, còn cơm tối thì do tôi đem từ trường về.
Lúc tôi ngồi học trong phòng, nếu cơn nghiện không phát tác thì anh sẽ lại làm ổ trên sô pha ngoài phòng khách xem TV, còn nếu như lúc đó cơn nghiện đang hành anh thì anh sẽ nhốt mình vào trong phòng tập gym.
Chúng tôi ngây người ở cùng một chỗ không bao lâu, cậu bạn kia đã gửi cho tôi bản báo cáo kết quả xét nghiệm —— âm tính.
Đêm đó tôi cùng anh lăn lộn trên giường làm không biết bao nhiêu lần. Hai người như chết chìm trong tinh dịch của đối phương, khiến tôi cảm thấy hôm sau không có đến phòng tập gym cũng chẳng sao cả.
Nói chung là, anh là loại bạn giường mà tôi muốn —— gợi cảm, không phiền toái, ngoan ngoãn nghe lời đồng hành cùng tôi giống như một chú chó vậy, tôi gọi thì đến tôi đuổi thì đi.
Duy chỉ có một lần anh tạo cho tôi một chút phiền toái nhỏ là khiến tôi phải rời lớp của vị giáo sư tôi thích nhất mà đưa anh đi viện.
Anh vì cản một vụ tai nạn giao thông mà bị nứt xương chậu. Lúc tôi đến thì đã chỉ còn mình anh lẻ loi trơ trọi mà nằm trên đường. Có người vây xem nhưng không một ai cứu giúp. Trong đám người được anh cứu, chỉ có một người là giúp anh gọi điện thoại bảo tôi tới, còn những người còn lại thì vứt anh trên đường rồi đi hết.
Trong bệnh viện, sau khi cùng anh đi điều trị, tôi đã trào phúng hỏi anh: “Có phải anh vẫn nghĩ mình là một anh lính dũng cảm hết mình vì dân không?”
Anh đờ đẫn mà nhìn tôi rồi đơn giản đáp: “Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.”
Lời này lại khiến tôi cười nhạo anh: “Khi còn ở trong lực lượng đặc biệt, anh có nhận ra được một thực tế, rằng những người anh dùng tính mạng mình bảo vệ như một phản xạ có điều kiện phần lớn cũng là ác bá như tôi, cũng là đám người từng chơi anh không? Anh thấy đáng chứ?”
Sau đó tôi không thèm để ý đến vẻ mặt mờ mịt của anh nữa, xoay người về trường, mặc anh tự mình tìm người chăm sóc đưa anh về. Cũng đều là dùng tiền, chăm kẻ nghiện với chăm bệnh nhân gãy xương cũng chẳng có gì khác nhau.
5. 3
Chỉ trong vòng hai tháng, Triệu Lỗi đã hoàn toàn cai được thuốc, xương chậu cũng đã khôi phục không kém. Trong lúc đấy, tôi cũng thực hiện lời hứa của mình, giúp anh thoát khỏi đám lưu manh côn đồ kia.
Để bày tỏ thành ý, tôi không nhờ ông anh vốn có quan hệ tốt với các trưởng bối trong nhà làm trung gian, mà tự mình mang ít quà biếu đẹp mắt và có giá trị để đến thăm ông chú.
Gọi là chú, nhưng tuổi tác của chú cũng không lớn, mới chỉ ngoài 40 mà thôi. Con trai chú và tôi cũng trạc tuổi nhau. Hàn huyên một lúc thì tôi trực tiếp nói ra ý đồ của mình. Chú bèn cười phất phất tay, bảo chuyện nhỏ như vậy, sau này không cần phải tự mình đến tìm chú, cứ trực tiếp gọi điện cho con chú (là em họ của tôi) là được rồi. Đám côn đồ kia cứ để em họ tôi xử lý đi.
Mượn chuyện này, tôi coi như chính thức làm thân với nhà chú, đặc biệt là cậu em họ kia.
Em họ tôi trời sinh thích đàn ông. Sau khi biết người tôi muốn bảo vệ là một người đàn ông, cậu ta bèn cười mập mờ với tôi. Từ đó về sau, cậu ta đụng phải chuyện gì liên quan đến đàn ông là cũng tới chỗ tôi tìm cách giải quyết. Dù sao đồng chí trong một nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, đã thế bọn tôi lại còn cùng thế hệ.
Người trẻ tuổi thường xuyên qua lại dần dà cũng sẽ thân thiết, vòng bạn bè của nhau cũng bắt đầu giao thoa, tụ tập tán gẫu, uống rượu.
Phải cảm ơn Triệu Lỗi đã cho tôi một cơ hội làm giàu mạng lưới của mình trong thế giới ngầm.
Không thể không nói, quan hệ quả là một thứ vi diệu —— yêu cầu hoặc là nhờ vả người khác cũng là một cách “Phá băng*”.
*Break the ice: làm cho người chưa gặp bao giờ cảm thấy thoải mái và bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tình cảm của chúng ta đối với một người không chỉ dựa trên việc chúng ta có thể nhận được bao nhiêu từ người kia, mà đôi khi sự giúp đỡ của ta dành cho đối phương cũng có thể làm cho mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn.
Trong nhiều trường hợp, đôi bên đơn giản chỉ cần lý do để qua lại với nhau. Sau khi lỗ hổng được mở ra thì dần dần sẽ có cơ hội giao tiếp, giao tiếp gia tăng thì tự nhiên sẽ tích tụ tình cảm.
Trong quá trình xen kẽ những việc này, tôi và Triệu Lỗi cũng tìm ra cách để hòa hợp—— tôi thỉnh thoảng lấy chuyện vũ nhục anh ra làm trò tiêu khiển, còn anh thì im lặng chịu đựng mọi thứ.
Tôi thừa nhận mình tâm lý vặn vẹo, nặng lời hơn thì nói biến thái cũng không sai. Dù sao tôi cũng đã sống đến độ có thể làm bố anh, lại dành nửa đời người trong tù. Cũng từng dựa vào cuộc sống cẩm y ngọc thực*, tự do tự tại mà làm càn đấy, cũng từng vì song sắt giá băng mà ảo não đấy, mà sau khi chết thảm, tôi lại còn về lại tuổi trẻ hăng hái.
*Sung túc, đầy đủ
Tâm lý tôi mà không vặn vẹo thì chẳng có ai là tâm lý vặn vẹo hết.
Sống lại lần này, tôi muốn dốc lòng vì mình cũng vì người thân trong nhà cải biến vận mệnh, không thể lại để như trước kia cứ quần là áo lượt mà sống qua ngày được. Vậy nên tôi chỉ có thể đem toàn bộ năng lượng tiêu cực trút lên người Triệu Lỗi. Huống chi, ngay từ đầu, mối quan hệ giữa chúng tôi là mua bán thể xác, loại quan hệ dơ bẩn nhất trên cái thế giới này. Trong mắt tôi là bộ dáng sa đọa nhất của anh, mà trong mắt anh, cũng chỉ là bộ dáng biến thái, bỉ ổi, hèn mọn của tôi.
Theo quan điểm của tôi thì như vậy quả thật là không thể tốt hơn được nữa. Trong lòng mỗi người nếu không giữ lại một chút tốt đẹp cùng kỳ vọng thì cũng sẽ không thể có dục vọng thay đổi hiện trạng.
Trên thực tế, lính đặc công như anh xuất ngũ rất ít người có thể sống tốt. Người sắt toàn năng thì đã sao? Có thể ngồi cơ quan hay văn phòng được không? Năm tháng hòa bình nếu không có ít kiến thức nền tảng thì có thể làm gì đây? —— Cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát chống bạo động, v.v., thì luôn có hạn ngạch.
Tất nhiên trong quân đội thì cũng không cần phải tiêu gì nhiều đến tiền nên qua nhiều năm là có thể tích cóp được một số tiền không nhỏ. Nhưng những vũ khí hình người này lại không thể vận hành trong cuộc sống, phần lớn đã mất trắng thanh xuân, đợi chờ xế chiều anh hùng. Nhưng nửa đời trước thì như dòng nước xiết dưới thác nước hùng vĩ lộng lẫy, mà đoạn còn lại thì lại như vũng chết sau thác, không một gợn sóng. Vậy nên không ít người sau khi xuất ngũ đi làm lính đánh thuê, buôn bán ma túy, hoặc những kẻ liều mạng.
Triệu Lỗi không phải là người đầu tiên hiểu điều này, và anh cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Tôi hài lòng cười với anh, cũng không nói nhảm nữa mà nói ra tên cô dì chú bác có thể giúp cho anh biết. Người lăn lộn như anh biết rõ trọng lượng của họ. Tôi cũng tốn không ít thời gian để mô tả kế hoạch giúp anh cai nghiện—— kiếp trước tôi đã tự mình trải qua những trình tự này, nhưng không giống với anh, tôi là bị anh hai mình ép đi cai.
Anh nghe xong thì liền im lặng.
Tôi cũng không giục anh, để anh thoáng cân nhắc qua. Tôi chỉ nói thêm là nếu anh đã suy nghĩ thông suốt rồi thì cứ trực tiếp sửa soạn rồi chuyển đến.
Anh cũng không khách khí, gật đầu cái rụp rồi bỏ đi.
Nhìn anh ra ngoài, tôi cũng bắt đầu sửa sang lại gian phòng, không thu dọn thì đúng là không thể nhét thêm người. Sau đó tôi đặt mua một cái ghế sô pha mới có thể tháo rời thành giường —— chưa có kết quả kiểm tra cuối cùng nên tôi cũng không có ý định ở chung một phòng với anh. Nếu thật có bệnh gì không chữa nổi thì tôi cũng không ngại giúp anh vượt ải này, coi như là tích đức cho mình đi.
Dựa vào quyết định cuối cùng của anh, tôi chắc rằng anh cũng đã chẳng còn gì để mất rồi. Cay độc mà nghĩ, có muốn chơi anh thì cũng đâu cần tốn công làm mấy chuyện này? Chờ anh lên cơn nghiện rồi thì tùy tiện làm gì chả được.
Về phần liệu anh có tin tôi có thể dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cô dì chú bác hay không thì cũng còn phải chờ xem vận may của anh nữa.
Quả thật, tôi và các cô chú không thân, nhưng tôi cũng chỉ là nhờ họ xử lý vài tên côn đồ để bảo vệ một người bị bọn côn đồ chơi nát, không sinh ra xung đột lợi ích gì lớn, nên chắc chút chuyện cỏn con này họ vẫn sẽ giúp thôi.
Đúng như dự đoán của tôi, Triệu Lỗi quay lại rất nhanh. Chỉ sau 4 tiếng, anh đã bấm chuông cửa nhà tôi rồi. Tôi đoán lúc ra ngoài hẳn anh cũng đã có quyết định, chỉ là về để thu dọn đồ đạc thôi.
Vầng sáng đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào người anh qua tấm kính, rắc một lớp bột phấn màu vàng nhạt lên bóng dáng vạm vỡ của anh. Tôi ngồi trên sô pha vừa hút thuốc vừa nhìn bóng dáng anh di chuyển trong phòng sắp đặt đồ đạc tư nhân của mình mà thấy mình thật đúng là nhân sĩ thu gom phế thải, bảo vệ môi trường.
Đồ đạc tùy thân của Triệu Lỗi cũng không nhiều lắm, một lát là đã sửa sang xong. Tôi ngẩng đầu ngậm lấy điếu thuốc, giơ tay phải lên, lắc lắc chìa khóa phòng cùng thẻ ra vào ở tầng dưới, ra hiệu cho anh đến gần. Đợi đến khi anh đã đến bên cạnh, muốn nhấc tay lấy chìa, tôi bỗng buông tay, nhìn chìa khóa cùng thẻ rơi lên tấm thảm dưới chiếc ghế sô pha trắng muốt.
Anh thoáng sửng sốt, có lẽ là vì không đoán được dụng ý của tôi, có lẽ là vì ảo não cơ thể dâm loạn của mình đã bị chà đạp đến độ thần kinh phản xạ trở nên trì độn, ai biết được? Có điều lúc anh kịp phản ứng rồi thì liền giữ vững gương mặt vô cảm, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tính nhạt thẻ và chìa khóa lên.
Tôi híp mắt, nhìn gió từ điều hòa hơi hơi thổi cổ áo của anh, loáng thoáng để lộ ra đường nét cơ ngực. Ngay lúc anh cúi đầu, tôi nhấc chân trần đạp lên bả vai anh, ngăn không cho anh đứng dậy. Từ lòng bàn chân, tôi có thể cảm nhận được độ đàn hồi và sức nóng của từng thớ cơ dưới lớp áo mỏng cùng với chút cứng ngắc do động tác mình mang đến.
Anh vẫn cúi đầu khiến tôi nhìn không ra biểu cảm gì. Tôi thấy anh bất động thì lại càng được nước lấn tới, di chuyển bàn chân, dùng mu bàn chân và ngón chân xoa cằm anh, cảm nhận cái cảm giác râu cằm ma sát lên da, cuối cùng cong mu bàn chân lên mà vỗ vỗ mặt anh rồi mới tha cho anh.
Anh thấy tôi rút chân ra thì nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc tôi rồi đứng dậy, trong tay cầm chặt chìa khóa và thẻ mở cửa.
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ kỹ vẻ mặt của anh khi đó. Anh nhìn như là sắp khóc, môi dưới tương đối dày dính vào phiến môi mỏng phía trên, trên sống mũi cao thẳng chảy ra một vài giọt mồ hôi nhỏ, hai mắt anh đỏ thẫm mà ướt át.
Tôi biết rõ, một cước này là đã giẫm anh xuống đáy. Tôi cố tình đấy.
Cuộc sống quả thật rất bất công. Nó ban cho loại người như tôi hết thảy, lại bóc lột, cướp đi tất cả của một người như Triệu Lỗi.
5. 2
Cai nghiện quả thật là một quá trình thống khổ dài dằng dặc. Cho dù lần này chỉ là hếch cằm bắt chéo chân ngồi bên cạnh xem, tôi cũng phải rút ra cái đánh giá này. Cũng may tâm lý ỷ lại vào thuốc phiện của Triệu Lỗi cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất từ khi thuê bác sĩ tư nhân thăm khám đến nay, tiến triển của anh khá là thần tốc.
Bởi vì phòng tập gym của tôi tạm thời đã trở thành “phòng trị liệu” của anh nên tôi chỉ có thể làm một tấm thẻ hội viên ở phòng tập gym công cộng. Sau khi đi đến đó tập hai lần, cảm thấy cũng không tệ, tôi cũng giúp Triệu Lỗi đăng ký hội viên luôn.
Rồi sáng sớm mỗi ngày, anh cũng sẽ bắt đầu chạy bộ cùng tôi, nếu có hứng thú còn có thể so tài với nhau vài lần.
Đến cuối tuần, chúng tôi lại cùng nhau đến phòng tập gym và đi bơi.
Không thể không nói cơ thể của anh rất tốt. Ngay cả lúc này, khi thân thể của anh đã bị ép bức không dưới nửa năm, thì dù là sức chịu đựng, sức bật cùng cường độ cơ bắp các thứ, mọi phương diện anh đều mạnh hơn tôi, chỉ là độ nhạy hơi kém một chút. Trong quá trình tập gym cùng nhau, anh còn giúp tôi uốn nắn vài điểm tiểu tiết mà trong quá trình tập trước kia tôi đã bỏ qua.
Tôi cũng phụ trách ba bữa mỗi ngày của Triệu Lỗi. Có điều tôi không biết làm cơm, toàn là ăn ở căn tin trường học. Buổi sáng là anh đi cùng với tôi, đóng gói cơm trưa đem về, còn cơm tối thì do tôi đem từ trường về.
Lúc tôi ngồi học trong phòng, nếu cơn nghiện không phát tác thì anh sẽ lại làm ổ trên sô pha ngoài phòng khách xem TV, còn nếu như lúc đó cơn nghiện đang hành anh thì anh sẽ nhốt mình vào trong phòng tập gym.
Chúng tôi ngây người ở cùng một chỗ không bao lâu, cậu bạn kia đã gửi cho tôi bản báo cáo kết quả xét nghiệm —— âm tính.
Đêm đó tôi cùng anh lăn lộn trên giường làm không biết bao nhiêu lần. Hai người như chết chìm trong tinh dịch của đối phương, khiến tôi cảm thấy hôm sau không có đến phòng tập gym cũng chẳng sao cả.
Nói chung là, anh là loại bạn giường mà tôi muốn —— gợi cảm, không phiền toái, ngoan ngoãn nghe lời đồng hành cùng tôi giống như một chú chó vậy, tôi gọi thì đến tôi đuổi thì đi.
Duy chỉ có một lần anh tạo cho tôi một chút phiền toái nhỏ là khiến tôi phải rời lớp của vị giáo sư tôi thích nhất mà đưa anh đi viện.
Anh vì cản một vụ tai nạn giao thông mà bị nứt xương chậu. Lúc tôi đến thì đã chỉ còn mình anh lẻ loi trơ trọi mà nằm trên đường. Có người vây xem nhưng không một ai cứu giúp. Trong đám người được anh cứu, chỉ có một người là giúp anh gọi điện thoại bảo tôi tới, còn những người còn lại thì vứt anh trên đường rồi đi hết.
Trong bệnh viện, sau khi cùng anh đi điều trị, tôi đã trào phúng hỏi anh: “Có phải anh vẫn nghĩ mình là một anh lính dũng cảm hết mình vì dân không?”
Anh đờ đẫn mà nhìn tôi rồi đơn giản đáp: “Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.”
Lời này lại khiến tôi cười nhạo anh: “Khi còn ở trong lực lượng đặc biệt, anh có nhận ra được một thực tế, rằng những người anh dùng tính mạng mình bảo vệ như một phản xạ có điều kiện phần lớn cũng là ác bá như tôi, cũng là đám người từng chơi anh không? Anh thấy đáng chứ?”
Sau đó tôi không thèm để ý đến vẻ mặt mờ mịt của anh nữa, xoay người về trường, mặc anh tự mình tìm người chăm sóc đưa anh về. Cũng đều là dùng tiền, chăm kẻ nghiện với chăm bệnh nhân gãy xương cũng chẳng có gì khác nhau.
5. 3
Chỉ trong vòng hai tháng, Triệu Lỗi đã hoàn toàn cai được thuốc, xương chậu cũng đã khôi phục không kém. Trong lúc đấy, tôi cũng thực hiện lời hứa của mình, giúp anh thoát khỏi đám lưu manh côn đồ kia.
Để bày tỏ thành ý, tôi không nhờ ông anh vốn có quan hệ tốt với các trưởng bối trong nhà làm trung gian, mà tự mình mang ít quà biếu đẹp mắt và có giá trị để đến thăm ông chú.
Gọi là chú, nhưng tuổi tác của chú cũng không lớn, mới chỉ ngoài 40 mà thôi. Con trai chú và tôi cũng trạc tuổi nhau. Hàn huyên một lúc thì tôi trực tiếp nói ra ý đồ của mình. Chú bèn cười phất phất tay, bảo chuyện nhỏ như vậy, sau này không cần phải tự mình đến tìm chú, cứ trực tiếp gọi điện cho con chú (là em họ của tôi) là được rồi. Đám côn đồ kia cứ để em họ tôi xử lý đi.
Mượn chuyện này, tôi coi như chính thức làm thân với nhà chú, đặc biệt là cậu em họ kia.
Em họ tôi trời sinh thích đàn ông. Sau khi biết người tôi muốn bảo vệ là một người đàn ông, cậu ta bèn cười mập mờ với tôi. Từ đó về sau, cậu ta đụng phải chuyện gì liên quan đến đàn ông là cũng tới chỗ tôi tìm cách giải quyết. Dù sao đồng chí trong một nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, đã thế bọn tôi lại còn cùng thế hệ.
Người trẻ tuổi thường xuyên qua lại dần dà cũng sẽ thân thiết, vòng bạn bè của nhau cũng bắt đầu giao thoa, tụ tập tán gẫu, uống rượu.
Phải cảm ơn Triệu Lỗi đã cho tôi một cơ hội làm giàu mạng lưới của mình trong thế giới ngầm.
Không thể không nói, quan hệ quả là một thứ vi diệu —— yêu cầu hoặc là nhờ vả người khác cũng là một cách “Phá băng*”.
*Break the ice: làm cho người chưa gặp bao giờ cảm thấy thoải mái và bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tình cảm của chúng ta đối với một người không chỉ dựa trên việc chúng ta có thể nhận được bao nhiêu từ người kia, mà đôi khi sự giúp đỡ của ta dành cho đối phương cũng có thể làm cho mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn.
Trong nhiều trường hợp, đôi bên đơn giản chỉ cần lý do để qua lại với nhau. Sau khi lỗ hổng được mở ra thì dần dần sẽ có cơ hội giao tiếp, giao tiếp gia tăng thì tự nhiên sẽ tích tụ tình cảm.
Trong quá trình xen kẽ những việc này, tôi và Triệu Lỗi cũng tìm ra cách để hòa hợp—— tôi thỉnh thoảng lấy chuyện vũ nhục anh ra làm trò tiêu khiển, còn anh thì im lặng chịu đựng mọi thứ.
Tôi thừa nhận mình tâm lý vặn vẹo, nặng lời hơn thì nói biến thái cũng không sai. Dù sao tôi cũng đã sống đến độ có thể làm bố anh, lại dành nửa đời người trong tù. Cũng từng dựa vào cuộc sống cẩm y ngọc thực*, tự do tự tại mà làm càn đấy, cũng từng vì song sắt giá băng mà ảo não đấy, mà sau khi chết thảm, tôi lại còn về lại tuổi trẻ hăng hái.
*Sung túc, đầy đủ
Tâm lý tôi mà không vặn vẹo thì chẳng có ai là tâm lý vặn vẹo hết.
Sống lại lần này, tôi muốn dốc lòng vì mình cũng vì người thân trong nhà cải biến vận mệnh, không thể lại để như trước kia cứ quần là áo lượt mà sống qua ngày được. Vậy nên tôi chỉ có thể đem toàn bộ năng lượng tiêu cực trút lên người Triệu Lỗi. Huống chi, ngay từ đầu, mối quan hệ giữa chúng tôi là mua bán thể xác, loại quan hệ dơ bẩn nhất trên cái thế giới này. Trong mắt tôi là bộ dáng sa đọa nhất của anh, mà trong mắt anh, cũng chỉ là bộ dáng biến thái, bỉ ổi, hèn mọn của tôi.
Theo quan điểm của tôi thì như vậy quả thật là không thể tốt hơn được nữa. Trong lòng mỗi người nếu không giữ lại một chút tốt đẹp cùng kỳ vọng thì cũng sẽ không thể có dục vọng thay đổi hiện trạng.
Trên thực tế, lính đặc công như anh xuất ngũ rất ít người có thể sống tốt. Người sắt toàn năng thì đã sao? Có thể ngồi cơ quan hay văn phòng được không? Năm tháng hòa bình nếu không có ít kiến thức nền tảng thì có thể làm gì đây? —— Cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát chống bạo động, v.v., thì luôn có hạn ngạch.
Tất nhiên trong quân đội thì cũng không cần phải tiêu gì nhiều đến tiền nên qua nhiều năm là có thể tích cóp được một số tiền không nhỏ. Nhưng những vũ khí hình người này lại không thể vận hành trong cuộc sống, phần lớn đã mất trắng thanh xuân, đợi chờ xế chiều anh hùng. Nhưng nửa đời trước thì như dòng nước xiết dưới thác nước hùng vĩ lộng lẫy, mà đoạn còn lại thì lại như vũng chết sau thác, không một gợn sóng. Vậy nên không ít người sau khi xuất ngũ đi làm lính đánh thuê, buôn bán ma túy, hoặc những kẻ liều mạng.
Triệu Lỗi không phải là người đầu tiên hiểu điều này, và anh cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.