Chương 6: Đăng ký kết hôn
Huỳnh Khánh Vy
13/10/2022
Ninh Ninh mở mắt thức dậy thì đã là sáng hôm sau, người đàn ông bên cạnh cũng đi mất rồi. Cô mệt mỏi vươn vai một cái, cái thân già này bị anh dày vò đến cạn kiệt luôn rồi. Cô bước xuống giường, lê đôi chân mệt mỏi đi vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, cơ thể đều chằng chịt những vết hôn của anh để lại. Thật là dã man...
Chọn cho mình một bồ đồ ưng ý, Ninh Ninh chậm rãi đi xuống dưới tầng, lại bắt gặp thân người quý phái đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Cô chầm chậm đi tới trước mặt anh, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
"Anh không đi làm hả?"
"Không! Ăn sáng đi xong rồi lên phường!"
"Lên đó làm cái gì?"
"Đăng ký kết hôn."
"Ờ..."
Bước chân đang đi vào phòng bếp thì đột ngột dừng lại. Lúc nãy anh vừa mới nói cái gì nhỉ? Đăng ký kết hôn á...
"Nè! Anh...Anh mới nói gì?"
"Lên phường đăng ký kết hôn."
"Không! Tôi không muốn."
Kết hôn với anh, chẳng phải là bị ràng buộc cả đời sao? Liễu Ninh Ninh cô vẫn yêu đời lắm, chỉ thích ngắm trai đẹp và đi rắc thính mà thôi. Huống hồ gì cả hai đều chẳng có chút tình cảm nào với đối phương thì kết hôn cái nỗi gì.
Hứa Hàn Vũ đặt tờ báo trên tay xuống, ném về phía cô một ánh nhìn hình viên đạn. Con nhóc này đúng là không biết điều, bao nhiêu cô gái đều muốn gả cho anh, còn cô lại không chút chần chừ mà từ chối lời đề nghị kết hôn. Cô đây là đang chê bai anh hay sao.
"Cô lặp lại lần nữa xem!"
"Tôi... Tôi..."
"Liễu Ninh Ninh! Cô thật sự cho là tôi muốn kết hôn với cô sao?"
"Nếu không thì tại sao lại đòi đi đăng ký kết hôn?"
"Đó là điều kiện để tôi thừa hưởng toàn bộ tài sản của Hứa gia."
"Anh muốn lấy tôi chỉ vì gia sản sao?"
"Chứ cô nghĩ thế nào?"
Bầu không khí trở nên im lặng một cách quái dị. Cả hai người đều nhìn thẳng vào trong mắt của người kia. Giây phút đó, Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy trái tim mình có chút lạnh đi. Cô đang nghĩ cái quỷ gì vậy? Nghĩ là chỉ trong hai lần lên giường thì anh lại yêu cô sao?
Hứa Hàn Vũ nhìn thấy biểu cảm của cô gái nhỏ, anh lại thấy có chút tội lỗi trong lòng. Dù sao thì anh cũng là người lấy đi sự trong trắng của cô, lẽ ra không nên nói với cô mấy lời đó.
"Tôi... Không có ý đó."
Không có câu trả lời, Liễu Ninh Ninh lặng lẽ xoay người đi vào phòng bếp. Bữa sáng hôm nay là anh tự mình nấu, ăn vào trong miệng lại cảm thấy có chút vị đắng chát. Chẳng phải là cô không muốn kết hôn với anh đâu, chỉ là cô sợ khi bản thân đã quen với cuộc sống có anh thì anh lại đột ngột bỏ cô đi, vậy thì cô biết phải làm sao đây. Cô không muốn bản thân mình phải dựa dẫm hoặc phụ thuộc vào ai đó quá nhiều, đặc biệt là với anh, người chưa từng yêu cô.
"Chúng ta sẽ kết hôn trong bao lâu?"
"Ý cô là gì?"
"Ý tôi là khi cô ấy quay lại, tôi và anh sẽ li hôn đúng không?"
Hứa Hàn Vũ trầm mặc nhìn cô, lại nghe không hiểu những gì cô vừa nói. Anh bước tới trước mặt cô, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên đối diện với ánh mắt của mình.
"Cô đang nói gì?"
"Tôi muốn nói...Khi Phi Yến quay lại, anh sẽ không cần tôi nữa, đúng không?"
Chẳng hiểu sao sóng mũi cô lại thấy cay cay, cổ họng cũng bất chợt nghẹn đắng. Cô không muốn bị người ta vứt bỏ, cảm giác đau lòng đó trải qua một lần là đủ rồi.
Chuyện tình lãng mạn của Hứa Hàn Vũ và Mộng Phi Yến, khắp cả Thành Châu này ai mà lại không biết cơ chứ. Hứa Hàn Vũ yêu Mộng Phi Yến đến chết đi sống lại, sẵn sàng cho cô ấy tất cả mọi thứ. Rồi khi cô ấy rời đi, ba năm trôi qua anh chưa từng động lòng với bất kỳ cô gái nào khác. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô là do bị bỏ thuốc, kết hôn với cô là vì quyền thừa kế gia sản.
Đêm qua nằm cạnh anh, trong lúc giật mình lại nghe anh khe khẽ gọi tên Phi Yến. Cảm giác đó, cô không đủ mạnh mẽ để chịu đựng suốt đời này đâu.
Hứa Hàn Vũ nhìn vào gương mặt nhỏ, lại thấy vài giọt nước lấp lánh trong khoé mắt kia, bản thân anh nhất thời lại không biết phải làm gì cho đúng. Anh đưa tay lên lên lau đi những giọt nước trên khoé mắt, giọng nói lại ôn nhu động lòng người.
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Phi Yến...đã hạnh phúc với một người khác, giữa tôi và cô ấy đã là chuyện không thể nào."
"Dù như vậy thì anh cũng không thể bắt tôi phải sống với một cuộc hôn nhân không có tình yêu..."
"Cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ học cách để yêu em..."
Trái tim nhỏ bé của cô lại bị anh làm cho mềm nhũn cả rồi. Yêu thầm anh suốt bao nhiêu năm trời, giờ lại nghe được mấy câu nói đó, cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Thôi thì tới đâu thì tới, cứ cho bản thân mình một cơ hội để sống với tình yêu đi. Dù kết quả có thế nào đi nữa, thì bản thân cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Biết đâu, đây lại chính là cơ hội mà ông trời ban cho cô.
Hứa Hàn Vũ lái xe đưa Liễu Ninh Ninh đến cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhìn thấy tên hai người đứng cạnh nhau, Ninh Ninh cảm thấy thật là vi diệu. Người mà cô không dám mơ có thể chạm tới lại đột nhiên trở thành chồng của cô, cảm giác này cứ giống như trong mơ vậy.
Đứng trước cửa Cục dân chính, Ninh Ninh ngây ngốc nhìn Hàn Vũ.
"Chúng ta... Kết hôn rồi sao?"
"Còn có thể giả sao?"
"Sao lại cảm thấy...Có chút không chân thực..."
"Vậy cảm giác đêm qua có chân thực hay không?"
Cô có thể đổi ý không?
Sống với người đàn ông đã mặt dày cộm lại không biết xấu hổ như thế, liệu có phải là quyết định đúng đắn hay không vậy?
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô kéo đi. Ninh Ninh lại nhìn thấy những tia sáng lấp lánh toả ra từ trên người anh. Đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, thôi thì cứ mặc cho duyên phận, chỉ cần ở bên anh, dù chỉ một ngày thôi cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Chọn cho mình một bồ đồ ưng ý, Ninh Ninh chậm rãi đi xuống dưới tầng, lại bắt gặp thân người quý phái đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Cô chầm chậm đi tới trước mặt anh, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
"Anh không đi làm hả?"
"Không! Ăn sáng đi xong rồi lên phường!"
"Lên đó làm cái gì?"
"Đăng ký kết hôn."
"Ờ..."
Bước chân đang đi vào phòng bếp thì đột ngột dừng lại. Lúc nãy anh vừa mới nói cái gì nhỉ? Đăng ký kết hôn á...
"Nè! Anh...Anh mới nói gì?"
"Lên phường đăng ký kết hôn."
"Không! Tôi không muốn."
Kết hôn với anh, chẳng phải là bị ràng buộc cả đời sao? Liễu Ninh Ninh cô vẫn yêu đời lắm, chỉ thích ngắm trai đẹp và đi rắc thính mà thôi. Huống hồ gì cả hai đều chẳng có chút tình cảm nào với đối phương thì kết hôn cái nỗi gì.
Hứa Hàn Vũ đặt tờ báo trên tay xuống, ném về phía cô một ánh nhìn hình viên đạn. Con nhóc này đúng là không biết điều, bao nhiêu cô gái đều muốn gả cho anh, còn cô lại không chút chần chừ mà từ chối lời đề nghị kết hôn. Cô đây là đang chê bai anh hay sao.
"Cô lặp lại lần nữa xem!"
"Tôi... Tôi..."
"Liễu Ninh Ninh! Cô thật sự cho là tôi muốn kết hôn với cô sao?"
"Nếu không thì tại sao lại đòi đi đăng ký kết hôn?"
"Đó là điều kiện để tôi thừa hưởng toàn bộ tài sản của Hứa gia."
"Anh muốn lấy tôi chỉ vì gia sản sao?"
"Chứ cô nghĩ thế nào?"
Bầu không khí trở nên im lặng một cách quái dị. Cả hai người đều nhìn thẳng vào trong mắt của người kia. Giây phút đó, Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy trái tim mình có chút lạnh đi. Cô đang nghĩ cái quỷ gì vậy? Nghĩ là chỉ trong hai lần lên giường thì anh lại yêu cô sao?
Hứa Hàn Vũ nhìn thấy biểu cảm của cô gái nhỏ, anh lại thấy có chút tội lỗi trong lòng. Dù sao thì anh cũng là người lấy đi sự trong trắng của cô, lẽ ra không nên nói với cô mấy lời đó.
"Tôi... Không có ý đó."
Không có câu trả lời, Liễu Ninh Ninh lặng lẽ xoay người đi vào phòng bếp. Bữa sáng hôm nay là anh tự mình nấu, ăn vào trong miệng lại cảm thấy có chút vị đắng chát. Chẳng phải là cô không muốn kết hôn với anh đâu, chỉ là cô sợ khi bản thân đã quen với cuộc sống có anh thì anh lại đột ngột bỏ cô đi, vậy thì cô biết phải làm sao đây. Cô không muốn bản thân mình phải dựa dẫm hoặc phụ thuộc vào ai đó quá nhiều, đặc biệt là với anh, người chưa từng yêu cô.
"Chúng ta sẽ kết hôn trong bao lâu?"
"Ý cô là gì?"
"Ý tôi là khi cô ấy quay lại, tôi và anh sẽ li hôn đúng không?"
Hứa Hàn Vũ trầm mặc nhìn cô, lại nghe không hiểu những gì cô vừa nói. Anh bước tới trước mặt cô, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên đối diện với ánh mắt của mình.
"Cô đang nói gì?"
"Tôi muốn nói...Khi Phi Yến quay lại, anh sẽ không cần tôi nữa, đúng không?"
Chẳng hiểu sao sóng mũi cô lại thấy cay cay, cổ họng cũng bất chợt nghẹn đắng. Cô không muốn bị người ta vứt bỏ, cảm giác đau lòng đó trải qua một lần là đủ rồi.
Chuyện tình lãng mạn của Hứa Hàn Vũ và Mộng Phi Yến, khắp cả Thành Châu này ai mà lại không biết cơ chứ. Hứa Hàn Vũ yêu Mộng Phi Yến đến chết đi sống lại, sẵn sàng cho cô ấy tất cả mọi thứ. Rồi khi cô ấy rời đi, ba năm trôi qua anh chưa từng động lòng với bất kỳ cô gái nào khác. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô là do bị bỏ thuốc, kết hôn với cô là vì quyền thừa kế gia sản.
Đêm qua nằm cạnh anh, trong lúc giật mình lại nghe anh khe khẽ gọi tên Phi Yến. Cảm giác đó, cô không đủ mạnh mẽ để chịu đựng suốt đời này đâu.
Hứa Hàn Vũ nhìn vào gương mặt nhỏ, lại thấy vài giọt nước lấp lánh trong khoé mắt kia, bản thân anh nhất thời lại không biết phải làm gì cho đúng. Anh đưa tay lên lên lau đi những giọt nước trên khoé mắt, giọng nói lại ôn nhu động lòng người.
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Phi Yến...đã hạnh phúc với một người khác, giữa tôi và cô ấy đã là chuyện không thể nào."
"Dù như vậy thì anh cũng không thể bắt tôi phải sống với một cuộc hôn nhân không có tình yêu..."
"Cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ học cách để yêu em..."
Trái tim nhỏ bé của cô lại bị anh làm cho mềm nhũn cả rồi. Yêu thầm anh suốt bao nhiêu năm trời, giờ lại nghe được mấy câu nói đó, cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Thôi thì tới đâu thì tới, cứ cho bản thân mình một cơ hội để sống với tình yêu đi. Dù kết quả có thế nào đi nữa, thì bản thân cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Biết đâu, đây lại chính là cơ hội mà ông trời ban cho cô.
Hứa Hàn Vũ lái xe đưa Liễu Ninh Ninh đến cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhìn thấy tên hai người đứng cạnh nhau, Ninh Ninh cảm thấy thật là vi diệu. Người mà cô không dám mơ có thể chạm tới lại đột nhiên trở thành chồng của cô, cảm giác này cứ giống như trong mơ vậy.
Đứng trước cửa Cục dân chính, Ninh Ninh ngây ngốc nhìn Hàn Vũ.
"Chúng ta... Kết hôn rồi sao?"
"Còn có thể giả sao?"
"Sao lại cảm thấy...Có chút không chân thực..."
"Vậy cảm giác đêm qua có chân thực hay không?"
Cô có thể đổi ý không?
Sống với người đàn ông đã mặt dày cộm lại không biết xấu hổ như thế, liệu có phải là quyết định đúng đắn hay không vậy?
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô kéo đi. Ninh Ninh lại nhìn thấy những tia sáng lấp lánh toả ra từ trên người anh. Đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, thôi thì cứ mặc cho duyên phận, chỉ cần ở bên anh, dù chỉ một ngày thôi cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.