Chương 41: Hứa hàn thái...
Huỳnh Khánh Vy
13/10/2022
Hai ngày sau...
Hôm nay là ngày giỗ của Hứa lão gia, ông nội của Hàn Vũ. Tất cả mọi người trong gia tộc đều có mặt để làm giỗ cho ông. Mộng Phi Yến cũng đến để sắm vai cô cháu dâu ngoan hiền.
Không khí ngày giỗ trang nghiêm vô cùng, tất cả mọi người đều không để xảy ra bất kỳ một sai sót nào. Hàn Vũ đứng bên cạnh cửa sổ, trên tay là điếu thuốc chưa tàn, đôi mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên... Cô không đến.
"Hàn Vũ..."
"Chuyện gì?"
"Em... Anh đang đợi ai vậy?"
"Không liên quan đến em."
Anh xoay người đi lên tầng, vừa hay lúc đó, giọng nói đanh đá của Hứa Quân Ý vang lên.
"Cô tới đây làm gì? Chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt cô."
"Quân Ý! Con nổi giận với cô ta làm gì chứ."
"Cô đúng là dai như đỉa vậy. Đã nhảy xuống biển mà vẫn không chết..."
"Nói nhiều cũng vậy thôi, đuổi cô ta đi là được."
Trong một mớ thanh âm hỗn tạp, giọng nói trong trẻo không chút tạp niệm của Ninh Ninh vang lên.
"Tôi đến gặp bà nội, không đến gây sự."
"Còn không đi? Được! Tôi lấy chổi quét cô đi."
Hứa Quân Ý tức giận đùng đùng đi vào trong nhà sau đó xách cây chổi ra thật. Hàn Vũ vội vàng chạy ra, Ninh Ninh vẫn đứng đó, sắc mặt không đổi đối chọi với một đám người nhà Hứa gia.
"Thứ rác rưởi như cô chỉ đáng để người ta quét đi thôi."
"Để tôi xem ai dám."
Khi Hứa Quân Ý vừa đưa cây chổi lên thì từ ngoài cổng vang lên. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Một bóng người cao lớn, khí chất lạnh lùng đang từng bước đi vào. Khi anh ta đến bên cạnh Ninh Ninh, ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua từng người đang có mặt ở đó.
"Để tôi xem có tôi ở đây, trong đám các người kẻ nào dám ra tay!"
Hàn Vũ và Mộng Phi Yến đi tới, ba mẹ của Hàn Vũ cũng từ trên lầu đi xuống khi nghe được tiếng ồn ào. Nhưng sau khi Hứa Hàn Thanh- Ba của Hàn Vũ nhìn thấy người thanh niên đó, gương mặt ông lập tức trở nên vô cùng khó coi. Nói đúng hơn chính là đau lòng...
"Hàn Thái! Con về rồi..."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hứa Hàn Thanh. Hàn Thái... Hàn Thái chính là con của ông và người vợ trước. Đứa con trai mà ông chưa từng được nhìn nhận... Hứa Hàn Thái, người này là Hứa Hàn Thái sao?
"Hứa lão gia! Ông nhận nhầm người rồi! Tôi là Dương Văn Vỹ..."
Dương Văn Vỹ!
Là họ Dương! Theo họ của Dương Tử Lâm, mẹ của anh, vợ trước của ông. Họ Dương, là nhà ngoại của anh. Cũng có nghĩa là anh đã chính thức trở thành người thừa kế của Dương gia.
"Hàn Thái! Con vẫn không tha thứ cho ba sao?"
"Ngại quá! Tôi chỉ có mẹ, không có ba..."
Ninh Ninh cũng bất ngờ đến nỗi quên cả việc phản ứng. Cô cứ nhìn anh mãi không thôi, trong đôi mắt là vô số dấu chấm hỏi dành cho anh. Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ, Văn Vỹ mỉm cười dịu dàng nói với cô.
"Em muốn gặp bà nội mà! Vào đi."
"Nhưng..."
"Yên tâm! Có anh ở đây, tuyệt đối không một ai dám ngăn cản em."
Vừa nghe được câu nói đó, Hứa Quân Ý lập tức trừng mắt nhìn hai người. Cô ta thuộc loại người quen được ba mẹ chiều chuộng nên xem trời bằng vung, không biết sự đời. Làm việc cũng chưa từng suy nghĩ đến hậu quả...
"Các người nghĩ các người là ai hả? Nghĩ không ai dám cản các người sao? Đặc biệt là cô đó, Liễu Ninh Ninh, cô chính là hung thủ hại người."
Vừa dứt lời, cô ta đã lập tức nhận được một cái tát như trời giáng của Dương Văn Vỹ. Anh đánh xong thì liền phủi tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta và một đám người đang đứng bất động.
"Xin lỗi! Tôi không ngại cô là phụ nữ đâu. Chỉ cần động đến cô ấy, dù nam hay nữ tôi cũng sẽ không tha..."
"Cô Ninh Ninh! Cậu Hàn Thái! Lão phu nhân muốn gặp hai người."
Người giúp việc cho Lão phu nhân từ trên tầng đi xuống chỉ nói vỏn vẹn một câu đó rồi lập tức trở lên. Dương Văn Vỹ thở dài, kiềm lại sát khí hừng hực trên người lại, bàn tay to lớn nắm lấy tay Ninh Ninh. Anh nhún vai nhìn cô...
"Đi thôi!"
Cứ như thế, hai người tay trong tay rời đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đó. Ninh Ninh đi theo anh mà trong lòng vẫn còn thấy hoảng hốt. Anh... Tại sao lại trở nên hung dữ như vậy chứ?
Mộng Phi Yến đứng sau lưng Hàn Vũ, biểu cảm đã vô cùng khó coi. Trong đôi mắt to tròn đó hiện rõ sự sợ hãi. Người mà cô ta yêu nhất lại về đây, lại còn vô cùng thân thiết với Ninh Ninh... Không! Không thể như vậy được! Cô ta không cho phép.1
Hàn Vũ cũng giống như những người khác, đến bây giờ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ lúc nào mà anh lại có thêm một người anh trai vậy?
"Ba! Chuyện này là sao? Anh ta là ai?"
"Hàn Vũ! Đó là Hàn Thái, là anh trai cùng cha khác mẹ với con..."
"Anh à! Tại sao nó... Lại đột nhiên trở về đây vậy? Còn... Còn đi chung với con bé đó nữa?"
"Ông à! Có khi nào..."
"Chắc là không đâu!"
Mọi người đều vô cùng khó chịu. Hứa Quân Ý bị đánh vẫn còn đang run rẩy vì giận. Anh ta nghĩ mình là ai mà lại dám ra tay đánh cô vậy chứ!
________
Trong phòng của lão phu nhân, Ninh Ninh và Văn Vỹ đi vào. Bà nhìn thấy hai người liền nở nụ cười trìu mến.
"Ninh Ninh! Qua đây, bà nhìn một lát."
Ninh Ninh nhìn thấy bà, bao nhiêu đau lòng liền cứ thế mà thể hiện ra. Cô chạy ùa vào lòng bà, ôm lấy người già nua trước mặt mà khóc ngon lành như một đứa bé. Bà nội cũng lặng lẽ rơi nước mắt, hiền từ xoa đầu cô cháu gái trong lòng mình.
"Ngoan! Ninh Ninh của bà phải chịu khổ rồi."
"Bà nội! Bà không sao, không sao là tốt rồi."
"Xin lỗi! Là bà nội không tốt, không bảo vệ được cho con. Là tại bà mà hai đứa mới đi đến bước đường này."
"Không đâu! Bà nội... Chuyện này là do con và anh ấy, là bọn con không đủ tin tưởng nhau..."
"Đứa bé ngốc! Sao con lại phải chịu khổ như vậy chứ?"
Văn Vỹ vẫn luôn im lặng nhìn cô, lúc này mới chậm rãi đi về phía hai người.
"Bà nội! Đã lâu không gặp..."
Hôm nay là ngày giỗ của Hứa lão gia, ông nội của Hàn Vũ. Tất cả mọi người trong gia tộc đều có mặt để làm giỗ cho ông. Mộng Phi Yến cũng đến để sắm vai cô cháu dâu ngoan hiền.
Không khí ngày giỗ trang nghiêm vô cùng, tất cả mọi người đều không để xảy ra bất kỳ một sai sót nào. Hàn Vũ đứng bên cạnh cửa sổ, trên tay là điếu thuốc chưa tàn, đôi mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên... Cô không đến.
"Hàn Vũ..."
"Chuyện gì?"
"Em... Anh đang đợi ai vậy?"
"Không liên quan đến em."
Anh xoay người đi lên tầng, vừa hay lúc đó, giọng nói đanh đá của Hứa Quân Ý vang lên.
"Cô tới đây làm gì? Chúng tôi không muốn nhìn thấy mặt cô."
"Quân Ý! Con nổi giận với cô ta làm gì chứ."
"Cô đúng là dai như đỉa vậy. Đã nhảy xuống biển mà vẫn không chết..."
"Nói nhiều cũng vậy thôi, đuổi cô ta đi là được."
Trong một mớ thanh âm hỗn tạp, giọng nói trong trẻo không chút tạp niệm của Ninh Ninh vang lên.
"Tôi đến gặp bà nội, không đến gây sự."
"Còn không đi? Được! Tôi lấy chổi quét cô đi."
Hứa Quân Ý tức giận đùng đùng đi vào trong nhà sau đó xách cây chổi ra thật. Hàn Vũ vội vàng chạy ra, Ninh Ninh vẫn đứng đó, sắc mặt không đổi đối chọi với một đám người nhà Hứa gia.
"Thứ rác rưởi như cô chỉ đáng để người ta quét đi thôi."
"Để tôi xem ai dám."
Khi Hứa Quân Ý vừa đưa cây chổi lên thì từ ngoài cổng vang lên. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Một bóng người cao lớn, khí chất lạnh lùng đang từng bước đi vào. Khi anh ta đến bên cạnh Ninh Ninh, ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua từng người đang có mặt ở đó.
"Để tôi xem có tôi ở đây, trong đám các người kẻ nào dám ra tay!"
Hàn Vũ và Mộng Phi Yến đi tới, ba mẹ của Hàn Vũ cũng từ trên lầu đi xuống khi nghe được tiếng ồn ào. Nhưng sau khi Hứa Hàn Thanh- Ba của Hàn Vũ nhìn thấy người thanh niên đó, gương mặt ông lập tức trở nên vô cùng khó coi. Nói đúng hơn chính là đau lòng...
"Hàn Thái! Con về rồi..."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hứa Hàn Thanh. Hàn Thái... Hàn Thái chính là con của ông và người vợ trước. Đứa con trai mà ông chưa từng được nhìn nhận... Hứa Hàn Thái, người này là Hứa Hàn Thái sao?
"Hứa lão gia! Ông nhận nhầm người rồi! Tôi là Dương Văn Vỹ..."
Dương Văn Vỹ!
Là họ Dương! Theo họ của Dương Tử Lâm, mẹ của anh, vợ trước của ông. Họ Dương, là nhà ngoại của anh. Cũng có nghĩa là anh đã chính thức trở thành người thừa kế của Dương gia.
"Hàn Thái! Con vẫn không tha thứ cho ba sao?"
"Ngại quá! Tôi chỉ có mẹ, không có ba..."
Ninh Ninh cũng bất ngờ đến nỗi quên cả việc phản ứng. Cô cứ nhìn anh mãi không thôi, trong đôi mắt là vô số dấu chấm hỏi dành cho anh. Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ, Văn Vỹ mỉm cười dịu dàng nói với cô.
"Em muốn gặp bà nội mà! Vào đi."
"Nhưng..."
"Yên tâm! Có anh ở đây, tuyệt đối không một ai dám ngăn cản em."
Vừa nghe được câu nói đó, Hứa Quân Ý lập tức trừng mắt nhìn hai người. Cô ta thuộc loại người quen được ba mẹ chiều chuộng nên xem trời bằng vung, không biết sự đời. Làm việc cũng chưa từng suy nghĩ đến hậu quả...
"Các người nghĩ các người là ai hả? Nghĩ không ai dám cản các người sao? Đặc biệt là cô đó, Liễu Ninh Ninh, cô chính là hung thủ hại người."
Vừa dứt lời, cô ta đã lập tức nhận được một cái tát như trời giáng của Dương Văn Vỹ. Anh đánh xong thì liền phủi tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta và một đám người đang đứng bất động.
"Xin lỗi! Tôi không ngại cô là phụ nữ đâu. Chỉ cần động đến cô ấy, dù nam hay nữ tôi cũng sẽ không tha..."
"Cô Ninh Ninh! Cậu Hàn Thái! Lão phu nhân muốn gặp hai người."
Người giúp việc cho Lão phu nhân từ trên tầng đi xuống chỉ nói vỏn vẹn một câu đó rồi lập tức trở lên. Dương Văn Vỹ thở dài, kiềm lại sát khí hừng hực trên người lại, bàn tay to lớn nắm lấy tay Ninh Ninh. Anh nhún vai nhìn cô...
"Đi thôi!"
Cứ như thế, hai người tay trong tay rời đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đó. Ninh Ninh đi theo anh mà trong lòng vẫn còn thấy hoảng hốt. Anh... Tại sao lại trở nên hung dữ như vậy chứ?
Mộng Phi Yến đứng sau lưng Hàn Vũ, biểu cảm đã vô cùng khó coi. Trong đôi mắt to tròn đó hiện rõ sự sợ hãi. Người mà cô ta yêu nhất lại về đây, lại còn vô cùng thân thiết với Ninh Ninh... Không! Không thể như vậy được! Cô ta không cho phép.1
Hàn Vũ cũng giống như những người khác, đến bây giờ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ lúc nào mà anh lại có thêm một người anh trai vậy?
"Ba! Chuyện này là sao? Anh ta là ai?"
"Hàn Vũ! Đó là Hàn Thái, là anh trai cùng cha khác mẹ với con..."
"Anh à! Tại sao nó... Lại đột nhiên trở về đây vậy? Còn... Còn đi chung với con bé đó nữa?"
"Ông à! Có khi nào..."
"Chắc là không đâu!"
Mọi người đều vô cùng khó chịu. Hứa Quân Ý bị đánh vẫn còn đang run rẩy vì giận. Anh ta nghĩ mình là ai mà lại dám ra tay đánh cô vậy chứ!
________
Trong phòng của lão phu nhân, Ninh Ninh và Văn Vỹ đi vào. Bà nhìn thấy hai người liền nở nụ cười trìu mến.
"Ninh Ninh! Qua đây, bà nhìn một lát."
Ninh Ninh nhìn thấy bà, bao nhiêu đau lòng liền cứ thế mà thể hiện ra. Cô chạy ùa vào lòng bà, ôm lấy người già nua trước mặt mà khóc ngon lành như một đứa bé. Bà nội cũng lặng lẽ rơi nước mắt, hiền từ xoa đầu cô cháu gái trong lòng mình.
"Ngoan! Ninh Ninh của bà phải chịu khổ rồi."
"Bà nội! Bà không sao, không sao là tốt rồi."
"Xin lỗi! Là bà nội không tốt, không bảo vệ được cho con. Là tại bà mà hai đứa mới đi đến bước đường này."
"Không đâu! Bà nội... Chuyện này là do con và anh ấy, là bọn con không đủ tin tưởng nhau..."
"Đứa bé ngốc! Sao con lại phải chịu khổ như vậy chứ?"
Văn Vỹ vẫn luôn im lặng nhìn cô, lúc này mới chậm rãi đi về phía hai người.
"Bà nội! Đã lâu không gặp..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.