Chương 47: Không muốn gặp cô ấy
Huỳnh Khánh Vy
13/10/2022
"Anh... Thật sự không nhớ sao? Em... Là Ninh Ninh! Liễu Ninh Ninh..."
Hàn Vũ nhíu mày nhìn người trước mặt, đầu lại có chút cảm giác đau. Đôi mắt lạnh lùng nhắm lại, gương mặt anh hiện rõ sự đau đớn. Ninh Ninh hoảng sợ đến nỗi hai mắt đỏ lên. Cô nắm lấy tay anh thì bất ngờ anh lại hất tay cô ra.
"Đừng chạm vào tôi."
"Hàn Vũ..."
"Cô đi đi!"
"Anh... Em đi gọi bác sĩ."
Ninh Ninh chạy ra khỏi phòng, dáng người nhỏ nhắn chạy đến phòng trực của bác sĩ. Hàn Vũ nằm trên giường bệnh, gương mặt hiện rõ sự đau đớn. Nhìn thấy cô gái đó, nghe thấy cái tên đó, đầu anh liền đau dữ dội. Không chỉ như thế, mà ngay cả trái tim anh cũng đau nhói không thôi. Cảm giác này khiến anh vô cùng khó chịu, khó chịu đến nỗi chỉ muốn lập tức ngất đi mà thôi.
Sau khi bác sĩ đến, Ninh Ninh chỉ có thể đứng bên ngoài để bác sĩ kiểm tra cho anh. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho ba mẹ của anh để báo tin. Cô đứng đó, ánh mắt đau lòng nhìn anh. Khoảnh khắc anh hất tay cô ra, trái tim cô như có gì đó bóp nghẹn lại, đau đơn vô cùng.
Một lúc sau thì bác sĩ đi ra, Ninh Ninh vội vàng hỏi tình hình của anh. Vị bác sĩ đứng tuổi nâng cặp kính lên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như có điều khó nói.
"Cậu ấy là gì của cô?"
"Anh ấy... Anh ấy... Là... Là chồng tôi."
"Cô không đùa chứ?"
"Bác sĩ! Tình hình của anh ấy sao rồi?"
"Không sao! Vẫn bình thường. Chỉ là..."
"Thế nào? Anh ấy có chỗ nào không tốt sao?"
"Cậu ta vẫn nhớ tên mình, nhớ rõ ba mẹ của mình tên gì. Tất cả mọi chuyện đều nhớ rất tốt, nhưng... Cậu ta nói không quen cô."
Điện thoại trên tay cô rơi xuống, cơ thể nhỏ bé lảo đảo ngã về sau. Hai mắt thất thần, cảnh vật trước mắt nhoè đi. Nơi nào đó trong cơ thể cứ đau lên từng cơn khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở. Nhớ hết mọi người, nhớ hết mọi chuyện, vậy mà... lại không nhớ nổi cô.
Khung cảnh trước mắt chìm vào bóng tối. Hàn Vũ đang nằm trên giường cũng bị cô làm cho giật mình. Mặc cho cơ thể đang phải chịu đau đớn, anh vẫn rút cây kim truyền dịch đang cắm vào mu bàn tay mình ra. Dáng người cao lớn chạy đến chỗ cô, như một hành động theo cảm tính, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé lên rồi chạy về hướng phòng cấp cứu.
Khi cô được đưa vào phòng khám, anh đứng ở bên ngoài, đầu óc lại có chút say sẫm. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như vậy, tại sao nhìn thấy cô anh lại thấy đau lòng, lại muốn tránh xa cô. Nhưng khi nhìn cô ngã xuống, có thứ gì đó bóp chặt lấy trái tim anh, một thứ cảm giác mà anh cũng không thể lí giải nổi.
"Hàn Vũ! Con sao rồi?"
Mẫn Nhu Tuệ và Hứa Hàn Thanh nhận được điện thoại của Ninh Ninh thì liền lập tức chạy vào bệnh viện. Nhưng khi đi vào phòng lại không nhìn thấy ai. Hai ông bà lo lắng nên mới chạy đến đay,. kết quả lại nhìn thấy anh đang nhăn mặt ngồi trên ghế trước cửa phòng khám.
"Hàn Vũ! Con sao rồi? Có chỗ nào không khỏe?"
"Mẹ! Con không sao. Nhưng mà cô gái đó..."
"Cô gái đó? Ý con là Ninh Ninh?"
"Ừm!"
"Con bé bị sao hả?"
"Cô ấy bị ngất, đang ở bên trong."
Vừa hay lúc đó, bác sĩ từ bên trong đi ra. Ông nhíu mày nhìn anh, lại nhìn hai người mới đến mà lắc đầu thở dài. Trường hợp này... đúng là bi ai quá rồi.
"Bác sĩ! Cô ấy..."
"Chỉ là quá kích động nên ngất đi thôi. Không cần lo lắng."
"Kích động? Bác sĩ, chuyện gì lại có thể khiến con bé kích động đến vậy?"
"Cái này..."
Câu nói đột ngột dừng lại. Vị bác sĩ trầm ngâm nhìn người thanh niên trong bộ đồng phục bệnh nhân. Gương mặt điển trai vô cùng nhợt nhạt, rõ ràng là bản thân đang rất đau nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào trong phòng. Nói đúng hơn là nhìn cô gái nhỏ đang yên giấc trên chiếc giường nhỏ bé kia. Rõ ràng là quan tâm đến vậy nhưng lại không nhớ được cô ấy là ai. Haizzz... Thật là khiến người ta đau lòng.
"Hai người theo tôi qua đây."
Cả hai nhìn nhau rồi cũng chậm rãi đi theo bác sĩ. Vào trong phòng làm việc, vị bác sĩ mới thở dài rồi kể lại hết mọi chuyện cho hai người nghe. Mẫn Nhu Tuệ nghe xong thì liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Trời ơi! Sao lại như vậy?"
"Bác sĩ! Nó có thể nhớ lại không?"
"Tôi không chắc! Nhưng điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào bệnh nhân."
"Là sao hả bác sĩ?"
"Ừm... Tôi không biết phải nói như thế nào để gia đình mình hiểu nữa."
Sau khi giảng giải một lúc, hai người cũng tạm hiểu được vấn đề. Có nghĩa là Hàn Vũ đã gặp phải một vấn đề gì đó rất đáng sợ. Đáng sợ đến nỗi anh cứ cho rằng Ninh Ninh đã chết. Vậy nên vì quá đau lòng nên mới tự khoá đi một phần kí ức của mình. Mà đoạn kí ức đó chính là những thứ có liên quan đến Ninh Ninh.
"Vậy bây giờ phải làm sao hả bác sĩ?"
"Trước mắt phải đợi sức khỏe bệnh nhân ổn định đã. Sau đó sẽ tiến hành điều trị bằng phương pháp thôi miên."
"Như vậy có thể giúp nó hồi phục sao?"
"Tôi không thể nói trước được. Có nhớ lại hay không đều phụ thuộc vào bệnh nhân. Trừ phi tìm được lí do khiến cậu ấy tự khoá kí ức thịt mới biết được cách điều trị.
"Trời ơi! Sao hai đứa nó phải chịu khổ vậy chứ?"
Mẫn Nhu Tuệ đặt tay lên ngực, hai nêm mí mắt đã đầm đìa nước mắt. Hai người cúi đầu chào bác sĩ rồi trở ra ngoài. Ninh Ninh được chuyển về phòng bệnh của Hàn Vũ. Nhìn thấy cô nằm đó, anh cũng không biết phải làm sao.
"Bà! Cô ấy..."
"Là người mà con rất yêu."
"Con không biết cô ấy."
"Hàn Vũ! Dì thế nào thì ba hy vọng con sẽ đối xử thật tốt với con bé."
"Nhưng..."
"Hàn Vũ! Đừng làm những chuyện mà sau này khiến bản thân tự mình hối hận."
"Con... Con không muốn nhìn thấy cô ấy."
Hàn Vũ nhíu mày nhìn người trước mặt, đầu lại có chút cảm giác đau. Đôi mắt lạnh lùng nhắm lại, gương mặt anh hiện rõ sự đau đớn. Ninh Ninh hoảng sợ đến nỗi hai mắt đỏ lên. Cô nắm lấy tay anh thì bất ngờ anh lại hất tay cô ra.
"Đừng chạm vào tôi."
"Hàn Vũ..."
"Cô đi đi!"
"Anh... Em đi gọi bác sĩ."
Ninh Ninh chạy ra khỏi phòng, dáng người nhỏ nhắn chạy đến phòng trực của bác sĩ. Hàn Vũ nằm trên giường bệnh, gương mặt hiện rõ sự đau đớn. Nhìn thấy cô gái đó, nghe thấy cái tên đó, đầu anh liền đau dữ dội. Không chỉ như thế, mà ngay cả trái tim anh cũng đau nhói không thôi. Cảm giác này khiến anh vô cùng khó chịu, khó chịu đến nỗi chỉ muốn lập tức ngất đi mà thôi.
Sau khi bác sĩ đến, Ninh Ninh chỉ có thể đứng bên ngoài để bác sĩ kiểm tra cho anh. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho ba mẹ của anh để báo tin. Cô đứng đó, ánh mắt đau lòng nhìn anh. Khoảnh khắc anh hất tay cô ra, trái tim cô như có gì đó bóp nghẹn lại, đau đơn vô cùng.
Một lúc sau thì bác sĩ đi ra, Ninh Ninh vội vàng hỏi tình hình của anh. Vị bác sĩ đứng tuổi nâng cặp kính lên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như có điều khó nói.
"Cậu ấy là gì của cô?"
"Anh ấy... Anh ấy... Là... Là chồng tôi."
"Cô không đùa chứ?"
"Bác sĩ! Tình hình của anh ấy sao rồi?"
"Không sao! Vẫn bình thường. Chỉ là..."
"Thế nào? Anh ấy có chỗ nào không tốt sao?"
"Cậu ta vẫn nhớ tên mình, nhớ rõ ba mẹ của mình tên gì. Tất cả mọi chuyện đều nhớ rất tốt, nhưng... Cậu ta nói không quen cô."
Điện thoại trên tay cô rơi xuống, cơ thể nhỏ bé lảo đảo ngã về sau. Hai mắt thất thần, cảnh vật trước mắt nhoè đi. Nơi nào đó trong cơ thể cứ đau lên từng cơn khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở. Nhớ hết mọi người, nhớ hết mọi chuyện, vậy mà... lại không nhớ nổi cô.
Khung cảnh trước mắt chìm vào bóng tối. Hàn Vũ đang nằm trên giường cũng bị cô làm cho giật mình. Mặc cho cơ thể đang phải chịu đau đớn, anh vẫn rút cây kim truyền dịch đang cắm vào mu bàn tay mình ra. Dáng người cao lớn chạy đến chỗ cô, như một hành động theo cảm tính, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé lên rồi chạy về hướng phòng cấp cứu.
Khi cô được đưa vào phòng khám, anh đứng ở bên ngoài, đầu óc lại có chút say sẫm. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như vậy, tại sao nhìn thấy cô anh lại thấy đau lòng, lại muốn tránh xa cô. Nhưng khi nhìn cô ngã xuống, có thứ gì đó bóp chặt lấy trái tim anh, một thứ cảm giác mà anh cũng không thể lí giải nổi.
"Hàn Vũ! Con sao rồi?"
Mẫn Nhu Tuệ và Hứa Hàn Thanh nhận được điện thoại của Ninh Ninh thì liền lập tức chạy vào bệnh viện. Nhưng khi đi vào phòng lại không nhìn thấy ai. Hai ông bà lo lắng nên mới chạy đến đay,. kết quả lại nhìn thấy anh đang nhăn mặt ngồi trên ghế trước cửa phòng khám.
"Hàn Vũ! Con sao rồi? Có chỗ nào không khỏe?"
"Mẹ! Con không sao. Nhưng mà cô gái đó..."
"Cô gái đó? Ý con là Ninh Ninh?"
"Ừm!"
"Con bé bị sao hả?"
"Cô ấy bị ngất, đang ở bên trong."
Vừa hay lúc đó, bác sĩ từ bên trong đi ra. Ông nhíu mày nhìn anh, lại nhìn hai người mới đến mà lắc đầu thở dài. Trường hợp này... đúng là bi ai quá rồi.
"Bác sĩ! Cô ấy..."
"Chỉ là quá kích động nên ngất đi thôi. Không cần lo lắng."
"Kích động? Bác sĩ, chuyện gì lại có thể khiến con bé kích động đến vậy?"
"Cái này..."
Câu nói đột ngột dừng lại. Vị bác sĩ trầm ngâm nhìn người thanh niên trong bộ đồng phục bệnh nhân. Gương mặt điển trai vô cùng nhợt nhạt, rõ ràng là bản thân đang rất đau nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào trong phòng. Nói đúng hơn là nhìn cô gái nhỏ đang yên giấc trên chiếc giường nhỏ bé kia. Rõ ràng là quan tâm đến vậy nhưng lại không nhớ được cô ấy là ai. Haizzz... Thật là khiến người ta đau lòng.
"Hai người theo tôi qua đây."
Cả hai nhìn nhau rồi cũng chậm rãi đi theo bác sĩ. Vào trong phòng làm việc, vị bác sĩ mới thở dài rồi kể lại hết mọi chuyện cho hai người nghe. Mẫn Nhu Tuệ nghe xong thì liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Trời ơi! Sao lại như vậy?"
"Bác sĩ! Nó có thể nhớ lại không?"
"Tôi không chắc! Nhưng điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào bệnh nhân."
"Là sao hả bác sĩ?"
"Ừm... Tôi không biết phải nói như thế nào để gia đình mình hiểu nữa."
Sau khi giảng giải một lúc, hai người cũng tạm hiểu được vấn đề. Có nghĩa là Hàn Vũ đã gặp phải một vấn đề gì đó rất đáng sợ. Đáng sợ đến nỗi anh cứ cho rằng Ninh Ninh đã chết. Vậy nên vì quá đau lòng nên mới tự khoá đi một phần kí ức của mình. Mà đoạn kí ức đó chính là những thứ có liên quan đến Ninh Ninh.
"Vậy bây giờ phải làm sao hả bác sĩ?"
"Trước mắt phải đợi sức khỏe bệnh nhân ổn định đã. Sau đó sẽ tiến hành điều trị bằng phương pháp thôi miên."
"Như vậy có thể giúp nó hồi phục sao?"
"Tôi không thể nói trước được. Có nhớ lại hay không đều phụ thuộc vào bệnh nhân. Trừ phi tìm được lí do khiến cậu ấy tự khoá kí ức thịt mới biết được cách điều trị.
"Trời ơi! Sao hai đứa nó phải chịu khổ vậy chứ?"
Mẫn Nhu Tuệ đặt tay lên ngực, hai nêm mí mắt đã đầm đìa nước mắt. Hai người cúi đầu chào bác sĩ rồi trở ra ngoài. Ninh Ninh được chuyển về phòng bệnh của Hàn Vũ. Nhìn thấy cô nằm đó, anh cũng không biết phải làm sao.
"Bà! Cô ấy..."
"Là người mà con rất yêu."
"Con không biết cô ấy."
"Hàn Vũ! Dì thế nào thì ba hy vọng con sẽ đối xử thật tốt với con bé."
"Nhưng..."
"Hàn Vũ! Đừng làm những chuyện mà sau này khiến bản thân tự mình hối hận."
"Con... Con không muốn nhìn thấy cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.