Chương 49: Người yêu và người được yêu
Huỳnh Khánh Vy
13/10/2022
"Cô... thật sự là vợ tôi sao?"
"Tin hay không tùy anh."
Cô nhắm mắt, quay lưng lại với anh. Giây phút đó, chỉ có cô mới biết, bản thân mình lại đang rơi nước mắt. Biết rằng khóc lóc là rất yếu đuối, nhưng cứ thử trải qua cảm giác đó thì sẽ hiểu, trái tim đau đớn đến nhường nào.
"Xin lỗi! Tôi thật sự không biết..."
"Em hơi mệt, muốn ngủ một lát."
"Ừm!"
Căn phòng chìm trong sự vắng lặng, chỉ còn lại tiếng quạt trần chầm chậm quay. Ninh Ninh nằm trên giường, đối mặt với bức tường mà nước mắt không tài nào ngừng rơi. Cô cắn chặt môi để bản thân không bật ra tiếng khóc, bao nhiêu đau lòng đều được giấu nhẹm theo từng nhịp thở nặng nhọc của cô. Dù đã rất cố gắng, nhưng sao trái tim lại vẫn đau đến vậy.
Hàn Vũ trở về phòng của mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được. Anh nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hình ảnh cô gái đó với đôi mắt đỏ hoe lại xuất hiện trong tâm trí. Anh thật sự không hiểu được bản thân mình bị sao nữa. Rõ ràng là không biết... À không! Là không nhớ cô ấy, vậy nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy, trái tim lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Vừa muốn tránh xa cô lại vừa muốn đến bên cạnh cô.
"Cuối cùng... Cô là ai? Ninh Ninh?"
_____________
Sáng hôm sau...
Văn Vỹ vừa biết chuyện liền lập tức lái xe đến bệnh viện. Đêm qua cô lén trốn anh ra ngoài, giờ lại nằm ở bệnh viện. Cô gái này, thật sự biết cách khiến người ta lo lắng mà.
Dáng người cao lớn sải những bước thật dài đi trên dãy hành lang bệnh viện. Suốt dọc đường đi, mấy cô y tá đều nhìn anh chằm chằm, cô nào cô nấy đều rớt hết liêm sỉ cả rồi. Đúng là mê trai không lối thoát mà...(xin lỗi chứ tui cũng rất ư là thích zai đẹp nkoa ????????)
Đến trước cửa phòng bệnh 309, bước chân anh mới dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào bên trong, lại bắt gặp gương mặt đang say ngủ của Ninh Ninh. Thoáng chốc, ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng một cách kì lạ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, anh bước tới bên cạnh giường bệnh, ánh mắt đặt hết lên người cô. Giá như anh gặp lại cô sớm hơn một chút thì hay quá nhỉ,. biết đâu cô sẽ không cần phải chịu bao nhiêu uất ức như bây giờ. Giá như gặp lại cô sớm hơn một chút, anh đã có thể bảo bọc cho cô một cách thật chu toàn. Nhưng tất cả, đều chỉ là" giá như " mà thôi.
Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, Hàn Vũ từ bên ngoài đi vào. Vốn định sag xem cô thế nào, kết quả là vừa ngoài cửa, đã nhìn thấy người nào đó lặng lẽ đứng nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng. Chẳng hiểu sao máu trong người lại nóng lên, nên lập tức xông vào phòng.
"Anh tới đây làm gì?"
Văn Vỹ nghe giọng nói liền nhếch môi lên cười. Anh tự từ xoay người lại, đối diện với Hàn Vũ.
"Tôi đến thăm cô ấy không được sao?"
"Anh là gì của cô ấy?"
"Là gì thì cũng không liên quan đến cậu."
"Tất nhiên là có liên quan."
"Hửm?"
"Bởi vì... Cô ấy là vợ tôi."
Văn Vỹ ngạc nhiên trước câu trả lời của Hàn Vũ. Chẳng phải nói là anh mất trí nhớ tạm thời sao? Tại sao lại còn nhớ Ninh Ninh là vợ của mình? Hay là... Anh chỉ đang giả vờ mà thôi?
"Còn nhìn cái gì? Tránh ra!"
"Dựa vào đâu? Hứa Hàn Vũ, cậu còn muốn tổn thương cô ây đến lúc nào nữa đây?"
"Tổn thương?"
"Không phải sao? Chẳng lẽ cậu lại muốn biện minh cho bản thân sao?"
"Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng là chuyện của vợ chồng tôi. Thiết nghĩ cũng không cần anh đây phải nhọc lòng chen vào."
"Hai người đang nói cái gì vậy?"
Ninh Ninh nhíu mày nhăn mặt. Khó khăn lắm cô mới chợp mắt được một chút, vậy mà lại bị hai người này phá đám. Với cả mới sáng sớm, hai người họ đứng ở đây lèm bèm cái quỷ gì vậy chứ.
"Ninh Ninh! Em thấy sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?"
"Em không sao! Chỉ thấy hơi mệt với cả có chút đau đầu."
"Sao lại không nói anh biết?"
"Em..."
"Vợ à! Trước mặt chồng mình mà lại nói chuyện vui vẻ vậy sao?"
Ai đó bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vừa nói, anh vừa đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống cạnh cô. Ninh Ninh khó hiểu nhìn anh, chẳng phải hôm qua còn nói là không nhớ cô sao, sao bây giờ lại có mặt ở đây rồi?
"Hàn Vũ! Anh..."
"Anh thì thế nào? Thấy anh ở đây nên không vui sao?"
"Không! Không phải..."
Ơn trời! Chuyện quái gì xảy ra thế này?
Ninh Ninh bất ngờ đến mức khó tin. Văn Vỹ đứng bên cạnh cũng nhíu mày suy nghĩ. Thật thật giả giả, anh không nhìn ra liệu Hàn Vũ là thật sự mất trí nhớ hay lad giả vờ mất trí nhớ.
Hàn Vũ nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Ninh Ninh nhìn thấy như vậy thì liền lo lắng hỏi anh.
"Anh sao vậy? Lại đau đầu sao?"
"Ừm!"
"Đợi em vào rửa mặt thay đồ một chút. Em đưa anh về phòng rồi sẽ gọi bác sĩ."
Ninh Ninh vội vã xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Sau khi cô ấy rời đi, Văn Vỹ lạnh giọng nói với người trước mặt.
"Cậu cố tình?"
"Thì sao? Tôi chính là không thích anh liếc mắt đưa tình với cô ấy."
"Hừm... Cậu nghĩ cậu thắng được tôi sao? Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy vui vẻ mà ở lại bên cạnh tôi."
"Ồ! Tôi nhất định sẽ chống mắt lên xem "
Vừa nghe tiếng mở cửa, Hàn Vũ lại lập tức trở về bộ dạng đau đớn ban nãy. Ninh Ninh từ trong nhà vệ sinh đi ra, gương mặt đã có lại chút sức sống.
"Đi thôi! Em đưa anh đi tìm bác sĩ."
"Còn anh ta..."
Ừ nhỉ! Xém chút là quên mất trong phòng này vẫn còn một người. Ninh Ninh có chút khó xử nhìn về phía Văn Vỹ, cô nhìn anh rồi nở nụ cười gượng gạo. Văn Vỹ hiểu ý, trên môi lại nở ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.
"Anh viết rồi."
"Văn Vỹ! Em xin lỗi."
"Ngốc! Xin lỗi gì chứ,em cũng đang không được khoẻ mà."
"Em có thể xin nghỉ vài ngày không?"
"Tất nhiên rồi! Em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Anh về trước, hôm nay có cuộc họp quan trọng."
"Vâng! Anh về cẩn thận."
"Ừm! Không cần tiễn."
Văn Vỹ quay lưng đi ra ngoài, nụ cười trên môi vụt tắt, anh chỉ cảm thấy trong lòng có chút vị xót xa. Tại sao lại bất công như vậy chứ?
Hứa Hàn Vũ làm cô đau lòng đến mức tìm cái chết. Gián tiếp khiến cô mất con, để cô gánh tội danh mà bản thân không hề làm ra. Bao nhiêu đó tổn thương mà Hàn Vũ gây ra, vậy mà cô vẫn cứ cố chấp không chịu từ bỏ.
Còn anh!
Anh lo lắng cho cô. Quan tâm chăm sóc cho cô. Bảo bọc che chở cho cô. Vậy mà...
Sau tất cả, mg chuyện anh làm cho cô vẫn không thể khiến cô run động. Suy cho cùng, dù anh có tổ thế nào thì cũng không thể thay thế được vị trí của Hàn Vũ trong lòng Ninh Ninh.
Đó là sự khác biệt giữa người yêu và người được yêu...
Trang web hiện không khả dụng
x+AAAAAElFTkSuQmCC
Trang web hiện không khả dụng
Không thể tải trang web tại https://tpc.googlesyndication.com/sadbundle/$csp%3Der3$/13777141371818787500/728x90.html#t=6190719592214717153&p=https%3A%2F%2Fgoogleads.g.doubleclick.net do:
"Tin hay không tùy anh."
Cô nhắm mắt, quay lưng lại với anh. Giây phút đó, chỉ có cô mới biết, bản thân mình lại đang rơi nước mắt. Biết rằng khóc lóc là rất yếu đuối, nhưng cứ thử trải qua cảm giác đó thì sẽ hiểu, trái tim đau đớn đến nhường nào.
"Xin lỗi! Tôi thật sự không biết..."
"Em hơi mệt, muốn ngủ một lát."
"Ừm!"
Căn phòng chìm trong sự vắng lặng, chỉ còn lại tiếng quạt trần chầm chậm quay. Ninh Ninh nằm trên giường, đối mặt với bức tường mà nước mắt không tài nào ngừng rơi. Cô cắn chặt môi để bản thân không bật ra tiếng khóc, bao nhiêu đau lòng đều được giấu nhẹm theo từng nhịp thở nặng nhọc của cô. Dù đã rất cố gắng, nhưng sao trái tim lại vẫn đau đến vậy.
Hàn Vũ trở về phòng của mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được. Anh nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hình ảnh cô gái đó với đôi mắt đỏ hoe lại xuất hiện trong tâm trí. Anh thật sự không hiểu được bản thân mình bị sao nữa. Rõ ràng là không biết... À không! Là không nhớ cô ấy, vậy nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy, trái tim lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm. Vừa muốn tránh xa cô lại vừa muốn đến bên cạnh cô.
"Cuối cùng... Cô là ai? Ninh Ninh?"
_____________
Sáng hôm sau...
Văn Vỹ vừa biết chuyện liền lập tức lái xe đến bệnh viện. Đêm qua cô lén trốn anh ra ngoài, giờ lại nằm ở bệnh viện. Cô gái này, thật sự biết cách khiến người ta lo lắng mà.
Dáng người cao lớn sải những bước thật dài đi trên dãy hành lang bệnh viện. Suốt dọc đường đi, mấy cô y tá đều nhìn anh chằm chằm, cô nào cô nấy đều rớt hết liêm sỉ cả rồi. Đúng là mê trai không lối thoát mà...(xin lỗi chứ tui cũng rất ư là thích zai đẹp nkoa ????????)
Đến trước cửa phòng bệnh 309, bước chân anh mới dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào bên trong, lại bắt gặp gương mặt đang say ngủ của Ninh Ninh. Thoáng chốc, ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng một cách kì lạ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, anh bước tới bên cạnh giường bệnh, ánh mắt đặt hết lên người cô. Giá như anh gặp lại cô sớm hơn một chút thì hay quá nhỉ,. biết đâu cô sẽ không cần phải chịu bao nhiêu uất ức như bây giờ. Giá như gặp lại cô sớm hơn một chút, anh đã có thể bảo bọc cho cô một cách thật chu toàn. Nhưng tất cả, đều chỉ là" giá như " mà thôi.
Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, Hàn Vũ từ bên ngoài đi vào. Vốn định sag xem cô thế nào, kết quả là vừa ngoài cửa, đã nhìn thấy người nào đó lặng lẽ đứng nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng. Chẳng hiểu sao máu trong người lại nóng lên, nên lập tức xông vào phòng.
"Anh tới đây làm gì?"
Văn Vỹ nghe giọng nói liền nhếch môi lên cười. Anh tự từ xoay người lại, đối diện với Hàn Vũ.
"Tôi đến thăm cô ấy không được sao?"
"Anh là gì của cô ấy?"
"Là gì thì cũng không liên quan đến cậu."
"Tất nhiên là có liên quan."
"Hửm?"
"Bởi vì... Cô ấy là vợ tôi."
Văn Vỹ ngạc nhiên trước câu trả lời của Hàn Vũ. Chẳng phải nói là anh mất trí nhớ tạm thời sao? Tại sao lại còn nhớ Ninh Ninh là vợ của mình? Hay là... Anh chỉ đang giả vờ mà thôi?
"Còn nhìn cái gì? Tránh ra!"
"Dựa vào đâu? Hứa Hàn Vũ, cậu còn muốn tổn thương cô ây đến lúc nào nữa đây?"
"Tổn thương?"
"Không phải sao? Chẳng lẽ cậu lại muốn biện minh cho bản thân sao?"
"Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng là chuyện của vợ chồng tôi. Thiết nghĩ cũng không cần anh đây phải nhọc lòng chen vào."
"Hai người đang nói cái gì vậy?"
Ninh Ninh nhíu mày nhăn mặt. Khó khăn lắm cô mới chợp mắt được một chút, vậy mà lại bị hai người này phá đám. Với cả mới sáng sớm, hai người họ đứng ở đây lèm bèm cái quỷ gì vậy chứ.
"Ninh Ninh! Em thấy sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?"
"Em không sao! Chỉ thấy hơi mệt với cả có chút đau đầu."
"Sao lại không nói anh biết?"
"Em..."
"Vợ à! Trước mặt chồng mình mà lại nói chuyện vui vẻ vậy sao?"
Ai đó bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vừa nói, anh vừa đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống cạnh cô. Ninh Ninh khó hiểu nhìn anh, chẳng phải hôm qua còn nói là không nhớ cô sao, sao bây giờ lại có mặt ở đây rồi?
"Hàn Vũ! Anh..."
"Anh thì thế nào? Thấy anh ở đây nên không vui sao?"
"Không! Không phải..."
Ơn trời! Chuyện quái gì xảy ra thế này?
Ninh Ninh bất ngờ đến mức khó tin. Văn Vỹ đứng bên cạnh cũng nhíu mày suy nghĩ. Thật thật giả giả, anh không nhìn ra liệu Hàn Vũ là thật sự mất trí nhớ hay lad giả vờ mất trí nhớ.
Hàn Vũ nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Ninh Ninh nhìn thấy như vậy thì liền lo lắng hỏi anh.
"Anh sao vậy? Lại đau đầu sao?"
"Ừm!"
"Đợi em vào rửa mặt thay đồ một chút. Em đưa anh về phòng rồi sẽ gọi bác sĩ."
Ninh Ninh vội vã xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Sau khi cô ấy rời đi, Văn Vỹ lạnh giọng nói với người trước mặt.
"Cậu cố tình?"
"Thì sao? Tôi chính là không thích anh liếc mắt đưa tình với cô ấy."
"Hừm... Cậu nghĩ cậu thắng được tôi sao? Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy vui vẻ mà ở lại bên cạnh tôi."
"Ồ! Tôi nhất định sẽ chống mắt lên xem "
Vừa nghe tiếng mở cửa, Hàn Vũ lại lập tức trở về bộ dạng đau đớn ban nãy. Ninh Ninh từ trong nhà vệ sinh đi ra, gương mặt đã có lại chút sức sống.
"Đi thôi! Em đưa anh đi tìm bác sĩ."
"Còn anh ta..."
Ừ nhỉ! Xém chút là quên mất trong phòng này vẫn còn một người. Ninh Ninh có chút khó xử nhìn về phía Văn Vỹ, cô nhìn anh rồi nở nụ cười gượng gạo. Văn Vỹ hiểu ý, trên môi lại nở ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.
"Anh viết rồi."
"Văn Vỹ! Em xin lỗi."
"Ngốc! Xin lỗi gì chứ,em cũng đang không được khoẻ mà."
"Em có thể xin nghỉ vài ngày không?"
"Tất nhiên rồi! Em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Anh về trước, hôm nay có cuộc họp quan trọng."
"Vâng! Anh về cẩn thận."
"Ừm! Không cần tiễn."
Văn Vỹ quay lưng đi ra ngoài, nụ cười trên môi vụt tắt, anh chỉ cảm thấy trong lòng có chút vị xót xa. Tại sao lại bất công như vậy chứ?
Hứa Hàn Vũ làm cô đau lòng đến mức tìm cái chết. Gián tiếp khiến cô mất con, để cô gánh tội danh mà bản thân không hề làm ra. Bao nhiêu đó tổn thương mà Hàn Vũ gây ra, vậy mà cô vẫn cứ cố chấp không chịu từ bỏ.
Còn anh!
Anh lo lắng cho cô. Quan tâm chăm sóc cho cô. Bảo bọc che chở cho cô. Vậy mà...
Sau tất cả, mg chuyện anh làm cho cô vẫn không thể khiến cô run động. Suy cho cùng, dù anh có tổ thế nào thì cũng không thể thay thế được vị trí của Hàn Vũ trong lòng Ninh Ninh.
Đó là sự khác biệt giữa người yêu và người được yêu...
Trang web hiện không khả dụng
x+AAAAAElFTkSuQmCC
Trang web hiện không khả dụng
Không thể tải trang web tại https://tpc.googlesyndication.com/sadbundle/$csp%3Der3$/13777141371818787500/728x90.html#t=6190719592214717153&p=https%3A%2F%2Fgoogleads.g.doubleclick.net do:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.