Chương 11
Lãng Mai Phương
22/06/2013
Sang thì không muốn đi nhưng nể mặt ba mẹ nên anh phải đến xem mắt cô gái nào đó. Vừa chạm mặt cả hai nhìn nhau đắm đuối. Người lớn thấy thế nheo mắt “ Lần này chắc ổn”, họ có ngờ đâu họ là oan gia.
Thấy không khí im lặng bà Phương lên tiếng :
- Hôm nay cháo xinh quá Ngọc Như ạ.
Mỉm cười lễ phép cô gật đầu:
- Dạ, cháu cám ơn bác .
Bà Lan nhìn bạn:
- Con trai cậu trông cũng phong độ lắm còn gì?
Bà Phương cười cười:
- Cậu quá khen, nó tên Thanh Sang…
Trong lúc người lớn trò chuyện thì hai nhân vật chính vẫn ngấm ngầm đối phó nhau.
- Á !
- Gì vậy con.
Bà Phương kêu lên khi thấy Thanh Sang nhăn mặt.
- Dạ con lỡ đạp chân ảnh, con xin lỗi , con sơ ý quá.
Ngọc Như ra vẽ biết lỗi giải thích.
- Ồ, không sau đâu con.
Bà Phương mỉm cười bỏ qua. Còn Thanh Sang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, anh rít khẽ:
- Cô giỏi lắm !
Ngọc Như lấy nụ cười đẹp nhất đáp lại:
- Anh quá khen.
Thấy anh và cô nói cười vui vẻ người lớn hài lòng lắm. Họ chia tay ra về và hứa hẹn sẽ gặp lại trong ngày gần nhất.
Về đến nhà bà Phương nhìn chồng cười ra vẻ rất hài lòng.
- Cháu Như trông dễ thương đó con, mẹ chịu rồi đó, con thấy sao?
- Không được.
- Sao vậy con? Con bé có chổ nào không được đâu?
- Mẹ không biết chứ cô ta không như mẹ tưởng đâu. Con biết tính cô ta mà…
Anh chưa kịp kể tội, bà Phương đã lên tiếng:
- Hai đứa có dịp tiếp xúc nhau rồi à? Vậy là quá tốt rồi, để mẹ lo cho.
- Trời, lo gì nửa mẹ. Con không lấy vợ đâu, con còn trẻ mà.
- Trẻ gì nửa, đâu phải dễ gặp người đàng hoàn như Ngọc Như. Con ưng đi rồi ba mẹ sẽ lo chu toàn.
- Con không đồng ý đâu, ba mẹ nên tôn trọng ý kiến của con. Nói xong anh bỏ đi lên lầu.
Về phía Ngọc Như thì…
- Con thấy cậu Sang thế nào con gái, mẹ thấy tốt đó.
- Dạ cũng bình thường.
- Nghe đâu nó ba mươi tuổi, còn trẻ nhưng có tài đó.
- Dạ . Cô ậm ừ cho qua chuyện.
- Nhà bên ấy muốn hai đứa lấy nhau đó, con thấy sao?
- Hả?
- Gì mà ngạc nhiên thế, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng thôi mà. Nhà bên đấy cũng tốt. Con được hạnh phúc ba mẹ cũng mừng.
Ôm vai mẹ Ngọc Như ngọt ngào:
- Chồng con chi mệt, để con ở bên mẹ chăm sóc mẹ suốt đời, mẹ thấy sao?
- Con với cái chỉ giỏi viện cớ. Mẹ đồng ý rồi, mẹ muốn con có chổ đàng hoàn mà nhờ thân.
- Nhưng lấy chồng cũng từ từ chứ mẹ. Với lại biết anh ta có chịu con không?
- Không chịu mà người ta đòi cưới à? Với lại anh chị bên ấy là bạn thân với ba mẹ. Con đừng làm mẹ mất mặt.
- Nhưng con không ưng nói chung là con không lấy anh ta. Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây.
- Con…
Không chờ mẹ nói xong Ngọc Như đã khuất bóng chạy nhanh lên lầu.
Thấy không khí im lặng bà Phương lên tiếng :
- Hôm nay cháo xinh quá Ngọc Như ạ.
Mỉm cười lễ phép cô gật đầu:
- Dạ, cháu cám ơn bác .
Bà Lan nhìn bạn:
- Con trai cậu trông cũng phong độ lắm còn gì?
Bà Phương cười cười:
- Cậu quá khen, nó tên Thanh Sang…
Trong lúc người lớn trò chuyện thì hai nhân vật chính vẫn ngấm ngầm đối phó nhau.
- Á !
- Gì vậy con.
Bà Phương kêu lên khi thấy Thanh Sang nhăn mặt.
- Dạ con lỡ đạp chân ảnh, con xin lỗi , con sơ ý quá.
Ngọc Như ra vẽ biết lỗi giải thích.
- Ồ, không sau đâu con.
Bà Phương mỉm cười bỏ qua. Còn Thanh Sang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, anh rít khẽ:
- Cô giỏi lắm !
Ngọc Như lấy nụ cười đẹp nhất đáp lại:
- Anh quá khen.
Thấy anh và cô nói cười vui vẻ người lớn hài lòng lắm. Họ chia tay ra về và hứa hẹn sẽ gặp lại trong ngày gần nhất.
Về đến nhà bà Phương nhìn chồng cười ra vẻ rất hài lòng.
- Cháu Như trông dễ thương đó con, mẹ chịu rồi đó, con thấy sao?
- Không được.
- Sao vậy con? Con bé có chổ nào không được đâu?
- Mẹ không biết chứ cô ta không như mẹ tưởng đâu. Con biết tính cô ta mà…
Anh chưa kịp kể tội, bà Phương đã lên tiếng:
- Hai đứa có dịp tiếp xúc nhau rồi à? Vậy là quá tốt rồi, để mẹ lo cho.
- Trời, lo gì nửa mẹ. Con không lấy vợ đâu, con còn trẻ mà.
- Trẻ gì nửa, đâu phải dễ gặp người đàng hoàn như Ngọc Như. Con ưng đi rồi ba mẹ sẽ lo chu toàn.
- Con không đồng ý đâu, ba mẹ nên tôn trọng ý kiến của con. Nói xong anh bỏ đi lên lầu.
Về phía Ngọc Như thì…
- Con thấy cậu Sang thế nào con gái, mẹ thấy tốt đó.
- Dạ cũng bình thường.
- Nghe đâu nó ba mươi tuổi, còn trẻ nhưng có tài đó.
- Dạ . Cô ậm ừ cho qua chuyện.
- Nhà bên ấy muốn hai đứa lấy nhau đó, con thấy sao?
- Hả?
- Gì mà ngạc nhiên thế, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng thôi mà. Nhà bên đấy cũng tốt. Con được hạnh phúc ba mẹ cũng mừng.
Ôm vai mẹ Ngọc Như ngọt ngào:
- Chồng con chi mệt, để con ở bên mẹ chăm sóc mẹ suốt đời, mẹ thấy sao?
- Con với cái chỉ giỏi viện cớ. Mẹ đồng ý rồi, mẹ muốn con có chổ đàng hoàn mà nhờ thân.
- Nhưng lấy chồng cũng từ từ chứ mẹ. Với lại biết anh ta có chịu con không?
- Không chịu mà người ta đòi cưới à? Với lại anh chị bên ấy là bạn thân với ba mẹ. Con đừng làm mẹ mất mặt.
- Nhưng con không ưng nói chung là con không lấy anh ta. Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây.
- Con…
Không chờ mẹ nói xong Ngọc Như đã khuất bóng chạy nhanh lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.