Chương 19
Lãng Mai Phương
22/06/2013
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng làm Ngọc Như tỉnh giấc cô có cảm giác mình đang ôm cái gì đó như gối ôm nhưng ấm hơn và dễ chịu hơn. Cô mở mắt thì thấy, ý trời, là anh ta. Cô chợt thấy xấu hổ, anh ta mà biết được mình ôm anh ta thế này thì sẽ nghĩ gì đây. Nghĩ rồi, cô nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường, nhưng chưa nhỏm dậy được vì Thanh Sang đã ôm cô lại:
- Vợ yêu, đi đâu vậy em?
- Anh nói gì ? Anh buông tôi ra chưa, vợ yêu gì chứ?
- Làm gì mới sáng ra em đã cằn nhằn anh rồi, còn sớm lắm mình ngủ chút nửa đi bà xã.
Ngọc Như tức lộn ruột , anh ta muốn giở trò đây mà, cô hét lên:
- Nè! Đủ rồi nha, anh muốn chết hả?
- Ha ha ha, chúa ơi, nghe vợ tôi nói nè sợ quá… Chứ không phải em là người vi phạm trước àh? Ôm anh rồi còn gì?
- Vô duyên. Cô nguýt anh một cái , vùng vằng mãi không thoát ra được tức mình cô cắn mạnh vào tay anh, anh buông cô ra và la oái lên. Thoát được cô nhanh chóng đi vào tolet. Còn anh thì mắn thầm:
- Gì mà dữ thế, giỡn chút thôi mà.
Bước ra khỏi phòng anh nắm tay cô đi xuống bếp ăn sáng, vì thỏa thuận trước nên cô đành ngoan ngoãn để anh dắt.
Vừa ngồi vào bàn, Ông Phương hỏi:
- Hai con ngủ ngon chứ?
- Dạ ngon. Ngọc Như đáp nhanh.
Ông Phương hỏi tiếp:
- Tụi con tính đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?
- Dạ, chưa ba. Thanh Sang đáp nhanh.
- Vậy thì tính luôn đi.
- Dạ không cần đi cũng được mà ba. Ngọc Như đáp.
Nghe con dâu nói bà Phương lên tiếng:
- Sao không cần con ?
Thấy mẹ lên tiếng Thanh Sang hỏi vợ:
- Mình đi Đà Lạt nha em?
Thấy dây dưa hoài cô gật đầu đồng ý cho rồi.
- Dạ, anh quyết định khi nào đi cũng được.
Thỏa thuận xong hai vợ chồng đi Đà Lạt, ở đây không khí mát lạnh làm cả hai thấy sản khoái rất nhiều. Khi lên phòng của khách sạn, Sang lên tiếng:
- Cô nghĩ đi, khi nào khỏe, chúng ta đi chơi.
- Ừ, vậy cũng được.
Nói rồi cô lên gường nằm nghĩ, thấy anh cũng ngã lưng trên giường cô kêu lên:
- Ê, sao anh nằm ở đây?
- Tôi là chồng cô mà.
- Anh qua salon nằm đi.
- Chị hai à, ở đây lạnh lắm, qua đó nằm chịu sao nổi.
Nghe anh nói cũng có lý nhưng không muốn nằm chung với anh.
- Sao anh không mướn hai phòng?
- Cô có vấn đề hả? Hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, mướn hai phòng để người ta cười cho.
- Anh không nói, ai biết đâu mà cười?
- Người ta nhìn là biết, ừ mà cô không sợ ba mẹ tôi cho người theo giỏi à? Để lộ chuyện ai chịu trách nhiệm đây?
Nghe anh lý sự cô đành thôi. Anh cười cười, mình lấy ba mẹ ra đỡ đầu cô nhóc phải im re thôi.
- Anh cười gì thế?
- Ờ, tôi cười… mà thôi không nói đâu.
- Trời, anh nghĩ xấu gì tôi mà lấp lửng thế hả?
- Không nghĩ gì hết.
Thấy anh cứ mỉm cười Ngọc Như không buôn tha, cô quay qua thọt lét, buộc anh khai ra. Thanh Sang nhột quá nên cứ né người giãy giụa, chụp được tay cô anh hóm hỉnh:
- Tôi sẽ trả thù.
Không kịp để cô phản kháng anh tiến hành thọt lét cô, cả hai đùa giởn rất vui và không biết từ lúc nào anh đã nằm đè lên người cô. Bốn mắt giao nhau, cái nhìn ấy không còn là cái nhìn khó ưa của lần đầu gặp mặt, chỉ còn lại ánh mắt trao nhau thật nồng nàng, chỉ còn nghe tiếng hơi thở của hai người. Thanh Sang cuối xuống thật gần gương mặt Ngọc Như. Cô lúng túng, mặt đỏ hồng lên, chợt nhớ ra cô và anh chỉ đóng giả làm vợ chồng, cô đẩy anh ra, nằm thẳng lại:
- Đi nghĩ thôi, tối đi chơi.
Thanh Sang còn ngỡ ngàn chưa kịp lấy lại bình tĩnh:
- Ừh.
Họ nằm cùng một chiếc giường mắt nhắm như ngủ nhưng họ lại suy nghĩ về điều gì đó, chẳng biết có giống nhau không?
Những ngày đi chơi ở Đà Lạt là những ngày hòa bình nhất. Hai người tham quan rất nhiều nơi, cảnh đẹp thơ mộng và lãng mạn của Đà Lạt góp phần giúp họ rút ngắn được khoảng cách.
- Vợ yêu, đi đâu vậy em?
- Anh nói gì ? Anh buông tôi ra chưa, vợ yêu gì chứ?
- Làm gì mới sáng ra em đã cằn nhằn anh rồi, còn sớm lắm mình ngủ chút nửa đi bà xã.
Ngọc Như tức lộn ruột , anh ta muốn giở trò đây mà, cô hét lên:
- Nè! Đủ rồi nha, anh muốn chết hả?
- Ha ha ha, chúa ơi, nghe vợ tôi nói nè sợ quá… Chứ không phải em là người vi phạm trước àh? Ôm anh rồi còn gì?
- Vô duyên. Cô nguýt anh một cái , vùng vằng mãi không thoát ra được tức mình cô cắn mạnh vào tay anh, anh buông cô ra và la oái lên. Thoát được cô nhanh chóng đi vào tolet. Còn anh thì mắn thầm:
- Gì mà dữ thế, giỡn chút thôi mà.
Bước ra khỏi phòng anh nắm tay cô đi xuống bếp ăn sáng, vì thỏa thuận trước nên cô đành ngoan ngoãn để anh dắt.
Vừa ngồi vào bàn, Ông Phương hỏi:
- Hai con ngủ ngon chứ?
- Dạ ngon. Ngọc Như đáp nhanh.
Ông Phương hỏi tiếp:
- Tụi con tính đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?
- Dạ, chưa ba. Thanh Sang đáp nhanh.
- Vậy thì tính luôn đi.
- Dạ không cần đi cũng được mà ba. Ngọc Như đáp.
Nghe con dâu nói bà Phương lên tiếng:
- Sao không cần con ?
Thấy mẹ lên tiếng Thanh Sang hỏi vợ:
- Mình đi Đà Lạt nha em?
Thấy dây dưa hoài cô gật đầu đồng ý cho rồi.
- Dạ, anh quyết định khi nào đi cũng được.
Thỏa thuận xong hai vợ chồng đi Đà Lạt, ở đây không khí mát lạnh làm cả hai thấy sản khoái rất nhiều. Khi lên phòng của khách sạn, Sang lên tiếng:
- Cô nghĩ đi, khi nào khỏe, chúng ta đi chơi.
- Ừ, vậy cũng được.
Nói rồi cô lên gường nằm nghĩ, thấy anh cũng ngã lưng trên giường cô kêu lên:
- Ê, sao anh nằm ở đây?
- Tôi là chồng cô mà.
- Anh qua salon nằm đi.
- Chị hai à, ở đây lạnh lắm, qua đó nằm chịu sao nổi.
Nghe anh nói cũng có lý nhưng không muốn nằm chung với anh.
- Sao anh không mướn hai phòng?
- Cô có vấn đề hả? Hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, mướn hai phòng để người ta cười cho.
- Anh không nói, ai biết đâu mà cười?
- Người ta nhìn là biết, ừ mà cô không sợ ba mẹ tôi cho người theo giỏi à? Để lộ chuyện ai chịu trách nhiệm đây?
Nghe anh lý sự cô đành thôi. Anh cười cười, mình lấy ba mẹ ra đỡ đầu cô nhóc phải im re thôi.
- Anh cười gì thế?
- Ờ, tôi cười… mà thôi không nói đâu.
- Trời, anh nghĩ xấu gì tôi mà lấp lửng thế hả?
- Không nghĩ gì hết.
Thấy anh cứ mỉm cười Ngọc Như không buôn tha, cô quay qua thọt lét, buộc anh khai ra. Thanh Sang nhột quá nên cứ né người giãy giụa, chụp được tay cô anh hóm hỉnh:
- Tôi sẽ trả thù.
Không kịp để cô phản kháng anh tiến hành thọt lét cô, cả hai đùa giởn rất vui và không biết từ lúc nào anh đã nằm đè lên người cô. Bốn mắt giao nhau, cái nhìn ấy không còn là cái nhìn khó ưa của lần đầu gặp mặt, chỉ còn lại ánh mắt trao nhau thật nồng nàng, chỉ còn nghe tiếng hơi thở của hai người. Thanh Sang cuối xuống thật gần gương mặt Ngọc Như. Cô lúng túng, mặt đỏ hồng lên, chợt nhớ ra cô và anh chỉ đóng giả làm vợ chồng, cô đẩy anh ra, nằm thẳng lại:
- Đi nghĩ thôi, tối đi chơi.
Thanh Sang còn ngỡ ngàn chưa kịp lấy lại bình tĩnh:
- Ừh.
Họ nằm cùng một chiếc giường mắt nhắm như ngủ nhưng họ lại suy nghĩ về điều gì đó, chẳng biết có giống nhau không?
Những ngày đi chơi ở Đà Lạt là những ngày hòa bình nhất. Hai người tham quan rất nhiều nơi, cảnh đẹp thơ mộng và lãng mạn của Đà Lạt góp phần giúp họ rút ngắn được khoảng cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.