Chương 34
Lãng Mai Phương
22/06/2013
Vừa bước ra khỏi siêu thị Ngọc Như nắm tay con mỉm cười:
- Con gái à ! Mình đến công ty thăm ba nghe?
Gì chứ đến chổ của ba làm cô bé rất thích. Ngọc Hân cười gật đầu lia lịa.
- Hoan hô mẹ !
Tới công ty vừa lên đến gần phòng ba, Ngọc Hân đã buôn tay mẹ chạy ào đến trước đẩy cửa phòng giọng líu lo:
- Ba ơi! Có cô gái rất xinh đẹp tìm ba kìa?
Đang làm việc Sang ngẩn lên nhìn thấy con gái anh lắc đầu:
- Con lém lĩnh vừa thôi cục cưng của ba.
Từ ngoài cửa Ngọc Nhự lệ nệ đi vào, Sang bước đến đỡ vợ ngồi trên salon. Trong khi đó cô con gái cưng đang quậy phá chậu cá trên bàn làm nước vung vãi ra ngoài. Thấy thế Ngọc Như trách con:
- Ngọc Hân, con nghịch vừa thôi.
Cô bé lúc lắc đầu:
- Ba cho con chơi mà mẹ?
- Con còn nói nửa ?
Ngọc Như trừng mắt nhìn con gái. Cô bé líu quíu chạy lại ôm ba. Sang ẵm con đặt lên đùi nhìn vợ:
- Thì nó bướng giống em mà?
- Hai cha con anh bắt tay nhau hả?
Thấy mẹ lườm ba, Ngọc Hân thúc thích nói nhỏ vào tay ba:
- Sau… sau… ba cưới mẹ chi vậy? Mẹ… dữ như chằng.
Thanh Sang bật cười lớn ẵm con gái ngồi xích ra khi thấy vợ rít lên:
- Con nói gì đó?
Cô bé ngồi im re, Sang mỉm cười để vợ và con gái ngồi chơi, anh trở lại làm cho xong công việc. Đến giờ nghĩ trưa, Ngọc Như nắm tay chồng đứng lên chuẩn bị về thì cơn đau quặng lên, cô bấu chắt tay anh nhăn mặt:
- Ôi, Ông xã ! em… hình như ….xít…
- Bà xã… em còn hai tuần nửa mà?...
Sang đi tới đi lui trước cửa phòng sanh. Nghe tiếng vợ kêu đau mà anh thắt ruột. Bà Phương thấy vậy kêu lên, con ngồi xuống ghế chờ coi Sang, nhìn con đi mẹ chóng mặt quá. Bà Lan cũng xen vào: Phải đó con ngồi xuống đi, vợ con không sau đâu.
- Mẹ à, nghe vợ kêu đau con ngồi không yên, nếu biết sanh con mà đau thế này con đã không năng nỉ Ngọc Như rồi.
Anh bức tóc tự trách mình, lần trước cô sanh Ngọc Hân, anh đi công tác không về kịp nên đâu có thấy được gương mặt nhăn nhích đẫm mồi hôi của vợ, anh ước gì có thể đau cùng cô. Hồi lâu sau nghe tiếng em bé khóc, tiếp đến vị bác sĩ bước ra:
- Chúc mừng anh. Vợ anh sinh được một bé trai kháo khỉnh.
- Ôi, Bà xã là nhất !
Thanh Sang reo to ôm chầm lấy bà Phương với nụ cười hạnh phúc. Anh quay sang bắt tay cám ơn bác sĩ rồi chạy nhanh vào với vợ.
Ngọc Như nằm trên giường mệt mỏi nhưng môi luôn nở nụ cười khi nhìn con trai, giống gì mà giống dữ vậy trời? Như hôn lên trán thằng bé mỉm cười. Nhìn hai mẹ con Sang nghe nhẹ nhõm và hạnh phúc ngút ngàn. Cuối xuống hôn lên môi vợ anh nói khẽ:
- Bà xã, anh yêu em !
Mùi hương quen thuộc và vòng tay ấm áp của anh cho Ngọc Như cảm giác ngất ngây hạnh phúc./.
============= The end =============
- Con gái à ! Mình đến công ty thăm ba nghe?
Gì chứ đến chổ của ba làm cô bé rất thích. Ngọc Hân cười gật đầu lia lịa.
- Hoan hô mẹ !
Tới công ty vừa lên đến gần phòng ba, Ngọc Hân đã buôn tay mẹ chạy ào đến trước đẩy cửa phòng giọng líu lo:
- Ba ơi! Có cô gái rất xinh đẹp tìm ba kìa?
Đang làm việc Sang ngẩn lên nhìn thấy con gái anh lắc đầu:
- Con lém lĩnh vừa thôi cục cưng của ba.
Từ ngoài cửa Ngọc Nhự lệ nệ đi vào, Sang bước đến đỡ vợ ngồi trên salon. Trong khi đó cô con gái cưng đang quậy phá chậu cá trên bàn làm nước vung vãi ra ngoài. Thấy thế Ngọc Như trách con:
- Ngọc Hân, con nghịch vừa thôi.
Cô bé lúc lắc đầu:
- Ba cho con chơi mà mẹ?
- Con còn nói nửa ?
Ngọc Như trừng mắt nhìn con gái. Cô bé líu quíu chạy lại ôm ba. Sang ẵm con đặt lên đùi nhìn vợ:
- Thì nó bướng giống em mà?
- Hai cha con anh bắt tay nhau hả?
Thấy mẹ lườm ba, Ngọc Hân thúc thích nói nhỏ vào tay ba:
- Sau… sau… ba cưới mẹ chi vậy? Mẹ… dữ như chằng.
Thanh Sang bật cười lớn ẵm con gái ngồi xích ra khi thấy vợ rít lên:
- Con nói gì đó?
Cô bé ngồi im re, Sang mỉm cười để vợ và con gái ngồi chơi, anh trở lại làm cho xong công việc. Đến giờ nghĩ trưa, Ngọc Như nắm tay chồng đứng lên chuẩn bị về thì cơn đau quặng lên, cô bấu chắt tay anh nhăn mặt:
- Ôi, Ông xã ! em… hình như ….xít…
- Bà xã… em còn hai tuần nửa mà?...
Sang đi tới đi lui trước cửa phòng sanh. Nghe tiếng vợ kêu đau mà anh thắt ruột. Bà Phương thấy vậy kêu lên, con ngồi xuống ghế chờ coi Sang, nhìn con đi mẹ chóng mặt quá. Bà Lan cũng xen vào: Phải đó con ngồi xuống đi, vợ con không sau đâu.
- Mẹ à, nghe vợ kêu đau con ngồi không yên, nếu biết sanh con mà đau thế này con đã không năng nỉ Ngọc Như rồi.
Anh bức tóc tự trách mình, lần trước cô sanh Ngọc Hân, anh đi công tác không về kịp nên đâu có thấy được gương mặt nhăn nhích đẫm mồi hôi của vợ, anh ước gì có thể đau cùng cô. Hồi lâu sau nghe tiếng em bé khóc, tiếp đến vị bác sĩ bước ra:
- Chúc mừng anh. Vợ anh sinh được một bé trai kháo khỉnh.
- Ôi, Bà xã là nhất !
Thanh Sang reo to ôm chầm lấy bà Phương với nụ cười hạnh phúc. Anh quay sang bắt tay cám ơn bác sĩ rồi chạy nhanh vào với vợ.
Ngọc Như nằm trên giường mệt mỏi nhưng môi luôn nở nụ cười khi nhìn con trai, giống gì mà giống dữ vậy trời? Như hôn lên trán thằng bé mỉm cười. Nhìn hai mẹ con Sang nghe nhẹ nhõm và hạnh phúc ngút ngàn. Cuối xuống hôn lên môi vợ anh nói khẽ:
- Bà xã, anh yêu em !
Mùi hương quen thuộc và vòng tay ấm áp của anh cho Ngọc Như cảm giác ngất ngây hạnh phúc./.
============= The end =============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.