Chương 3
Lãng Mai Phương
22/06/2013
Về đến nhà lên phòng, tắm xong vì còn mệt nên Ngọc Như ngủ quên không hay.
- Như ơi, mẹ vô được không?
- …
Bà Lan đẩy cửa vào thấy cô nằm lăn dài trên giường, bà mỉm cười lắc đầu đi ra.
- Con nhỏ mệt quá ngủ rồi.
Xuống nhà thấy Vú đang lăn xăn làm đồ ăn bà bước lại xem.
- Vú để đó đi đợi thằng hai với con út về vú hâm luôn cho tụi nó ăn.
Bà vú vui vẻ nói:
- Bà cứ nghĩ đi để đó tui lo cho.
Bà Lan gắt nhỏ:
- Vú làm như tui già lắm vậy, nên nhớ vú già hơn tui đó..
Hai bà cười vang không hai người thanh niên đang bước vào rồi bất chợt ôm chầm lấy cả hai.
- Mẹ và Vú nói xấu gì con đó? Trọng Ân tủm tỉm hỏi.
- Cha Anh, bộ làm chuyện mờ ám gì sao mà giật mình.
Bà Lan cười hiền hậu rồi bảo con:
- Ngọc Như mới về tới, nó đang ở trên phòng.
Anh trân người mất mấy giây mới gắt lên:
- Trời đất, sao nó không điện cho con rước gì hết vậy, con lên hỏi tội mới được.
Thấy con trai quay bước bà Lan vội nắm tay anh lại giải thích:
- Hôm em điện thoại về con đang đi công tác, em đang ngủ trên phòng muốn gì đợi em thức đã. Con ăn bây giờ chưa để vú làm luôn.
- Thôi, con tắm rồi chờ em ăn luôn, nó chưa ăn phải không mẹ?
- Ừ , con tắm đi.
Trọng Ân vừa đi vừa huýt sáo, kỳ này vui rồi, Cô ba về nhà anh được hưởng lộc, nịnh nó vài câu giao Công ty, đám cưới xong mình tha hồ nghĩ phép đi hưởng tuần trăng mật với Thúy Y. Anh hí hửng lên kế hoạch cho mình. Ba mươi tuổi rồi mà không khác con trai mới lớn mỗi khi nghĩ đến em gái. Hồi nhỏ, ba anh em đang ngồi chơi trong nhà thì gặp con thằng lằn. Gì chứ trong đời anh và Út Tiên sợ nhất là nó, dù bé xíu không hại ai nhưng thấy ghê ghê sao ấy,cả hai nhảy lên ghế nhìn chã dám bước đi. Ngọc Như thì cứ tròn xeo mắt rồi lấy đồ phủi nó đi. Con bé kém anh 7 tuổi, dù dáng vóc nhỏ nhắn, tính tình dịu hiền nhẹ nhàng nhưng ai biết được bên trong là một sức sống bão táp có thể cuốn phăng vật cản nào trên đường...Cứ mỗi lần muốn gì Anh không cho là Nhỏ đem kẻ thù ra dọa.
- Nghĩ gì đó Anh hai. Ngọc Như vòng tay quanh cổ anh trai.
- Sao về đột ngột thế nhóc.
Trọng Ân cõng Em gái xoay vòng rồi nhăn mặt:
- Nhẹ hều vậy, ở bển bị bỏ đói hả?
Ngọc Như chu môi.
- Xì… , em là cháu cưng của bà ngoại đó nha.
- Vậy sao chẳng thấy lên ký nào.
- Anh ơi, mốt hiện nay là giữ eo đó …
- Thiệt hết nói. Trọng Ân lắc đầu chào thua.
Giọng Ngọc Như nhõng nhẽo:
- Anh Hai, Tối nay 3 anh em mình đi chơi hé?
- Ừh, sao cũng được .
- Hi hi Anh hai là nhất. Giờ mình xuống nhà kiếm gì ăn đi em đói bụng rồi.
- Như ơi, mẹ vô được không?
- …
Bà Lan đẩy cửa vào thấy cô nằm lăn dài trên giường, bà mỉm cười lắc đầu đi ra.
- Con nhỏ mệt quá ngủ rồi.
Xuống nhà thấy Vú đang lăn xăn làm đồ ăn bà bước lại xem.
- Vú để đó đi đợi thằng hai với con út về vú hâm luôn cho tụi nó ăn.
Bà vú vui vẻ nói:
- Bà cứ nghĩ đi để đó tui lo cho.
Bà Lan gắt nhỏ:
- Vú làm như tui già lắm vậy, nên nhớ vú già hơn tui đó..
Hai bà cười vang không hai người thanh niên đang bước vào rồi bất chợt ôm chầm lấy cả hai.
- Mẹ và Vú nói xấu gì con đó? Trọng Ân tủm tỉm hỏi.
- Cha Anh, bộ làm chuyện mờ ám gì sao mà giật mình.
Bà Lan cười hiền hậu rồi bảo con:
- Ngọc Như mới về tới, nó đang ở trên phòng.
Anh trân người mất mấy giây mới gắt lên:
- Trời đất, sao nó không điện cho con rước gì hết vậy, con lên hỏi tội mới được.
Thấy con trai quay bước bà Lan vội nắm tay anh lại giải thích:
- Hôm em điện thoại về con đang đi công tác, em đang ngủ trên phòng muốn gì đợi em thức đã. Con ăn bây giờ chưa để vú làm luôn.
- Thôi, con tắm rồi chờ em ăn luôn, nó chưa ăn phải không mẹ?
- Ừ , con tắm đi.
Trọng Ân vừa đi vừa huýt sáo, kỳ này vui rồi, Cô ba về nhà anh được hưởng lộc, nịnh nó vài câu giao Công ty, đám cưới xong mình tha hồ nghĩ phép đi hưởng tuần trăng mật với Thúy Y. Anh hí hửng lên kế hoạch cho mình. Ba mươi tuổi rồi mà không khác con trai mới lớn mỗi khi nghĩ đến em gái. Hồi nhỏ, ba anh em đang ngồi chơi trong nhà thì gặp con thằng lằn. Gì chứ trong đời anh và Út Tiên sợ nhất là nó, dù bé xíu không hại ai nhưng thấy ghê ghê sao ấy,cả hai nhảy lên ghế nhìn chã dám bước đi. Ngọc Như thì cứ tròn xeo mắt rồi lấy đồ phủi nó đi. Con bé kém anh 7 tuổi, dù dáng vóc nhỏ nhắn, tính tình dịu hiền nhẹ nhàng nhưng ai biết được bên trong là một sức sống bão táp có thể cuốn phăng vật cản nào trên đường...Cứ mỗi lần muốn gì Anh không cho là Nhỏ đem kẻ thù ra dọa.
- Nghĩ gì đó Anh hai. Ngọc Như vòng tay quanh cổ anh trai.
- Sao về đột ngột thế nhóc.
Trọng Ân cõng Em gái xoay vòng rồi nhăn mặt:
- Nhẹ hều vậy, ở bển bị bỏ đói hả?
Ngọc Như chu môi.
- Xì… , em là cháu cưng của bà ngoại đó nha.
- Vậy sao chẳng thấy lên ký nào.
- Anh ơi, mốt hiện nay là giữ eo đó …
- Thiệt hết nói. Trọng Ân lắc đầu chào thua.
Giọng Ngọc Như nhõng nhẽo:
- Anh Hai, Tối nay 3 anh em mình đi chơi hé?
- Ừh, sao cũng được .
- Hi hi Anh hai là nhất. Giờ mình xuống nhà kiếm gì ăn đi em đói bụng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.