Chương 5
Lãng Mai Phương
22/06/2013
Bing… boong…..
Bước ra khỏi phòng tắm khoác chiếc áo ngủ kiểu Kimono và quấn chiếc khăn trên đầu để giấu mớ tóc còn sũng nước, Thúy Y đến bên bàn pha cà phê. Vừa rót ra ly thì chuông cửa reo, Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường:
- Trời ơi ! Nhỏ này đi xe hay máy bay mà nhanh dữ vậy ?
Định đưa tay bấm chuông tiếp thì Ngọc Tiên thấy bên trong có người đi ra. Ngọc Tiên đứng nhìn Thúy Y từ trong nhà bước ra chắc lưỡi:
- Sinh viên đi du học về nước có khác Chị làm em tí nửa nhận không ra rồi, vừa đẹp, vừa sang, vừa …
Mỉm cười Thúy Y nói:
- Thôi đi cô nương, Em đừng đưa chị lên cao rồi buông tay nghe.
- Em khen thật mà chị .
Thúy Y mỉm cười:
- Em có làm theo lời chị Như nói chứ.
Ngọc Tiên cười tinh nghịch nói:
- Chuyện chị nhờ em làm xong rồi.
- Ừ, cám ơn trước nghe.
Ngọc Tiên nhìn Thúy Y lắc đầu.
- Chị tính tạo bất ngờ cho Anh hai em tại ổ của ảnh thật hả?
Thúy Y nháy mắc:
- Chứ sao, Chị ba của em dạy chị làm đó.
Lắc đầu Ngọc Tiên chào thua hai bà chị của mình, hai cô tiểu thư về nước lần này Anh hai bị bầm giập rồi.
….
-*-
Khác với thường ngày đến công ty Trọng Ân thích thú khi mấy cô nhân viên ở tiệm áo cười xì xầm chỉ trỏ về phía mình. Không cần nói cũng biết họ nói về đề tài gì rồi. Từ lúc cô út nhà này cùng bạn mở cửa hàng thời trang, đây là lần đầu tiên anh đến xem tiệm.
- Xin lỗi ! Tôi muốn tìm cô Ngọc Tiên.
Thúy Nga cô thợ chính ở tiệm đang lom khom với bộ soa rê ngẫng lên, cô hất hàm về đám con gái.
- Nghiêm túc chút đi.
Cô quay qua Trọng Ân:
- Anh tìm Ngọc Tiên có việc gì không? Nếu anh muốn may đồ chúng tôi có…
- Không tôi tìm cô ấy chỉ muốn nói chuyện thôi.
Chớp mắt thật nhanh, Thúy Nga cố quang sát Trọng Ân:
- Hình như anh mới đến đây lần đầu.
Trọng Ân thích thú nhìn đôi mắt to đen của cô gái trước mặt. Chắc đây là cô chủ thứ hai của tiệm mà Ngọc Tiên hay nhắc.
- Vâng.
Thúy Nga cười cười:
- Xin lỗi anh. Cô Ngọc Tiên rất bận nếu anh không hẹn trước thì…
- Nếu vậy thì tôi về đây, Trọng Ân cười móc ví ra. Lấy một danh thiếp đưa cho Thúy Nga, cô vội kêu lên:
- Ôi ! Anh Ân, để em gọi Ngọc Tiên.
- Không cần gọi tao xuống nè.
Ngọc Tiên từ trên lầu bước xuống cô háy mắt.
- Mày định làm gì anh tao vậy ?
Thúy Nga nhìn sang Trọng Ân:
- Anh mày bậm trợn vầy ai làm gì được ?
Trọng Ân hết hồn, anh nhìn Thúy Nga không chớp dù cô đang bỏ đi lên lầu.Bước đến cạnh Ngọc Tiên, anh hỏi mà mắt vẫn nhìn theo Thúy Nga.
- Bộ … anh bậm trợn thật hả ?
Ngọc tiên phì cười:
- Anh sao vậy? Con đó khó tính lắm. Lúc nảy anh làm gián đoạn công việc của nó nên nó quạo đó.
Nhìn lại mình một lược cho chắc, Trọng Ân gật đầu:
- Ừ ! Anh của em phong độ lắm chứ bộ.
- Thôi đi ông. Đến đây có việc gì không?
- Trời cũng tối rồi, Anh đến rủ em đi ăn khuya.
- Ăn khuya ?
Ngọc Tiên dở tay xem đồng hồ, cô ngoáy đầu nhìn anh trai:
- Tám giờ tối mà gọi đi ăn khuya?
Trọng Ân cười cười, một lúc anh mới nói:
- Thật ra… tiện đường nên anh ghé qua rước em về.
Ngọc Tiên thở hắt ra:
- Khổ quá ! Em lớn rồi mà.
- Ừ thì lớn rồi. Dù gì anh cũng đến rồi .
- Nhưng em chưa xong việc. Hay anh đi đâu đi, một lát nửa đến đón em.
Trọng Ân định cự lại nhưng điện thoại reo, anh móc trong túi ra nghe:
- Alô! Trọng Ân nghe đây.
Giọng Thanh Sang vang lên:
- Cậu đang ở đâu vậy? Đến Bar Gold nhanh lên.
- Đi giờ này hả ?
- …
- Được tao tới liền nhưng hậu quả mày chịu nhé.
- …
- Thằng khỉ . Tao sợ mày à?
- ….
Cho máy vào túi, vừa xoay qua thì Ngọc Tiên cũng đang nói chuyện qua điện thoại:
- Được rồi em biết mà. Em đến liền.
Ngọc Tiên gát máy, Trọng Ân liền hỏi:
- Tối rồi em định đi đâu ?
Cầm xách tay Ngọc Tiên nhìn anh:
- Anh có bạn rủ đi chơi, em của anh cũng đâu có tệ.
Trọng Ân lắc đầu:
- Đức Trí đi công tác về rồi đó…?
Ngọc Tiên nở nụ cười tinh quáy:
- Cám ơn !Buổi trưa tụi em mới gặp nhau, anh lo thân anh đi, bão sắp đến với anh rồi đó…
Trọng Ân nheo mắt không hiểu em gái mình đang nói gì:
- Đi ngay à?
Cô cười :
- Dĩ nhiên.
- Vậy còn anh?
- Tự về đi, em đi đây.
Ngọc Tiên vừa nói vừa đi thẳng ra cửa, bỏ mặt Trong Ân nhìn theo ấm ức.
Bước ra khỏi phòng tắm khoác chiếc áo ngủ kiểu Kimono và quấn chiếc khăn trên đầu để giấu mớ tóc còn sũng nước, Thúy Y đến bên bàn pha cà phê. Vừa rót ra ly thì chuông cửa reo, Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường:
- Trời ơi ! Nhỏ này đi xe hay máy bay mà nhanh dữ vậy ?
Định đưa tay bấm chuông tiếp thì Ngọc Tiên thấy bên trong có người đi ra. Ngọc Tiên đứng nhìn Thúy Y từ trong nhà bước ra chắc lưỡi:
- Sinh viên đi du học về nước có khác Chị làm em tí nửa nhận không ra rồi, vừa đẹp, vừa sang, vừa …
Mỉm cười Thúy Y nói:
- Thôi đi cô nương, Em đừng đưa chị lên cao rồi buông tay nghe.
- Em khen thật mà chị .
Thúy Y mỉm cười:
- Em có làm theo lời chị Như nói chứ.
Ngọc Tiên cười tinh nghịch nói:
- Chuyện chị nhờ em làm xong rồi.
- Ừ, cám ơn trước nghe.
Ngọc Tiên nhìn Thúy Y lắc đầu.
- Chị tính tạo bất ngờ cho Anh hai em tại ổ của ảnh thật hả?
Thúy Y nháy mắc:
- Chứ sao, Chị ba của em dạy chị làm đó.
Lắc đầu Ngọc Tiên chào thua hai bà chị của mình, hai cô tiểu thư về nước lần này Anh hai bị bầm giập rồi.
….
-*-
Khác với thường ngày đến công ty Trọng Ân thích thú khi mấy cô nhân viên ở tiệm áo cười xì xầm chỉ trỏ về phía mình. Không cần nói cũng biết họ nói về đề tài gì rồi. Từ lúc cô út nhà này cùng bạn mở cửa hàng thời trang, đây là lần đầu tiên anh đến xem tiệm.
- Xin lỗi ! Tôi muốn tìm cô Ngọc Tiên.
Thúy Nga cô thợ chính ở tiệm đang lom khom với bộ soa rê ngẫng lên, cô hất hàm về đám con gái.
- Nghiêm túc chút đi.
Cô quay qua Trọng Ân:
- Anh tìm Ngọc Tiên có việc gì không? Nếu anh muốn may đồ chúng tôi có…
- Không tôi tìm cô ấy chỉ muốn nói chuyện thôi.
Chớp mắt thật nhanh, Thúy Nga cố quang sát Trọng Ân:
- Hình như anh mới đến đây lần đầu.
Trọng Ân thích thú nhìn đôi mắt to đen của cô gái trước mặt. Chắc đây là cô chủ thứ hai của tiệm mà Ngọc Tiên hay nhắc.
- Vâng.
Thúy Nga cười cười:
- Xin lỗi anh. Cô Ngọc Tiên rất bận nếu anh không hẹn trước thì…
- Nếu vậy thì tôi về đây, Trọng Ân cười móc ví ra. Lấy một danh thiếp đưa cho Thúy Nga, cô vội kêu lên:
- Ôi ! Anh Ân, để em gọi Ngọc Tiên.
- Không cần gọi tao xuống nè.
Ngọc Tiên từ trên lầu bước xuống cô háy mắt.
- Mày định làm gì anh tao vậy ?
Thúy Nga nhìn sang Trọng Ân:
- Anh mày bậm trợn vầy ai làm gì được ?
Trọng Ân hết hồn, anh nhìn Thúy Nga không chớp dù cô đang bỏ đi lên lầu.Bước đến cạnh Ngọc Tiên, anh hỏi mà mắt vẫn nhìn theo Thúy Nga.
- Bộ … anh bậm trợn thật hả ?
Ngọc tiên phì cười:
- Anh sao vậy? Con đó khó tính lắm. Lúc nảy anh làm gián đoạn công việc của nó nên nó quạo đó.
Nhìn lại mình một lược cho chắc, Trọng Ân gật đầu:
- Ừ ! Anh của em phong độ lắm chứ bộ.
- Thôi đi ông. Đến đây có việc gì không?
- Trời cũng tối rồi, Anh đến rủ em đi ăn khuya.
- Ăn khuya ?
Ngọc Tiên dở tay xem đồng hồ, cô ngoáy đầu nhìn anh trai:
- Tám giờ tối mà gọi đi ăn khuya?
Trọng Ân cười cười, một lúc anh mới nói:
- Thật ra… tiện đường nên anh ghé qua rước em về.
Ngọc Tiên thở hắt ra:
- Khổ quá ! Em lớn rồi mà.
- Ừ thì lớn rồi. Dù gì anh cũng đến rồi .
- Nhưng em chưa xong việc. Hay anh đi đâu đi, một lát nửa đến đón em.
Trọng Ân định cự lại nhưng điện thoại reo, anh móc trong túi ra nghe:
- Alô! Trọng Ân nghe đây.
Giọng Thanh Sang vang lên:
- Cậu đang ở đâu vậy? Đến Bar Gold nhanh lên.
- Đi giờ này hả ?
- …
- Được tao tới liền nhưng hậu quả mày chịu nhé.
- …
- Thằng khỉ . Tao sợ mày à?
- ….
Cho máy vào túi, vừa xoay qua thì Ngọc Tiên cũng đang nói chuyện qua điện thoại:
- Được rồi em biết mà. Em đến liền.
Ngọc Tiên gát máy, Trọng Ân liền hỏi:
- Tối rồi em định đi đâu ?
Cầm xách tay Ngọc Tiên nhìn anh:
- Anh có bạn rủ đi chơi, em của anh cũng đâu có tệ.
Trọng Ân lắc đầu:
- Đức Trí đi công tác về rồi đó…?
Ngọc Tiên nở nụ cười tinh quáy:
- Cám ơn !Buổi trưa tụi em mới gặp nhau, anh lo thân anh đi, bão sắp đến với anh rồi đó…
Trọng Ân nheo mắt không hiểu em gái mình đang nói gì:
- Đi ngay à?
Cô cười :
- Dĩ nhiên.
- Vậy còn anh?
- Tự về đi, em đi đây.
Ngọc Tiên vừa nói vừa đi thẳng ra cửa, bỏ mặt Trong Ân nhìn theo ấm ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.