Chương 186: Nguyện ý
Chúc Nỵ
17/09/2021
Vân Y mờ hồ tỉnh dậy thì cũng đã xế chiều, mấy ngày nay không ngủ được, đến lúc ngủ được lại ngủ luôn một giấc dài như vậy, cô mở mắt nhìn xung quanh, uể oải ngồi dậy, nằm lâu đau đầu thật.
"Thiên Hàn đâu?"
Cô ôm lấy đầu, xoa xoa hai bên thái dương, đang định ngả lưng thêm một tí thì bỗng chuông điện thoại reo lên, là cậu Vân Trình. Có lẽ là ba cô tỉnh rồi nên cậu mới gọi.
"Cậu!"
"Ba cháu tỉnh rồi, cậu vừa gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho ba cháu rồi, ông ấy vẫn ổn chỉ là do mấy ngày không ăn đủ nên cơ thể suy nhược một chút, đừng lo lắng nữa!" Giọng trầm trầm của cậu Vân Trình nói vọng qua loa điện thoại.
"Vậy giờ ba cháu sao rồi ạ?"
"Vừa ăn cháo, ngủ lại rồi! Dạo này cháu lo cho việc của ông ba cháu mà mất sức nhiều rồi! Cháu nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe rồi hãy qua đây!
"Dạ! Nếu được thì tầm bảy giờ tối nay cháu đến nhà cậu!"
Cậu Vân Trình "Ừm!" một tiếng rồi tắt máy, Vân Y cũng thở dài, trong người cảm thấy nhẹ hơn một chút rồi, như trút bỏ được gánh nặng. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn bản thân trong gương, cô khẽ mỉm cười.
- Ổn rồi Triệu Vân Y! Mày có thể ăn ngon ngủ yên rồi!
[...]
Vân Y bước từ nhà tắm ra cũng đúng lúc Thiên Hàn đi vào, trên tay còn cầm theo ly sữa, hắn đặt ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống sofa, đưa tay ngoắc cô lại cạnh mình, lên tiếng bảo.
- Dậy rồi à? Uống một chút sữa đi!
Vân Y mỉm cười đi đến ngồi cạnh hắn, uống được đến nửa ly thì lại không uống nữa, đặt ly sữa xuống bàn, thở mạnh một hơi nói.
- Ba em tỉnh rồi, cậu nói ba không sao, bảo em khi nào khỏe rồi hãy qua!
- Còn em thì sao? Còn thấy mệt không? Trong người thế nào?
Hắn thật sự rất lo cho cô, mấy ngày nay khi chưa tìm được tung tích của Triệu Triết Lập hắn thấy cô chẳng ngủ được nhiều, suốt ngày cầm khư khư cái điện thoại chờ tung tích rồi lại chạy đi tìm kiếm, nhiều lúc còn nóng giận vì chưa tìm ra mẹ con họ Âu kia nữa. Những ngày vừa qua, cô như biến thành một con người khác, vui buồn khó đoán, có nhiều lúc còn cáu lên với hắn và cả nhóm Tư Vũ.
Thấy cô như vậy hắn càng lo cho cô hơn, sợ cô vì thù mà hóa điên mất.
Vân Y hướng ánh mắt ổn định nhìn Thiên Hàn, gật đầu đáp.
- Không có! Em không sao! Biết ba ổn là em nhẹ rồi!
Cô thở từng hơi dài, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, đôi mắt từ từ nhắm lại. Nhớ đến những lúc cô cáu gắt với hắn nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh tiếp tục giúp cô, luôn miệng trấn an cô, xoa dịu những cơn giận của cô, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn. Vì cô mà hắn từ một người không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác mà luôn nghĩ cách giúp cô.
Rồi lại nhớ đến cái ngày mà hắn giữ tay cô ở vách núi, dù bị thương cũng không chịu buông tay cô ra, khi thấy hắn bị trúng đạn, tim cô lại nhói lên mà chẳng làm được gì.
- Thiên Hàn, em xin lỗi!
Thiên Hàn nhướng mày ôm lấy eo cô hỏi.
- Chuyện gì? Em có làm gì sai à?
Vân Y rời khỏi vai hắn, ánh mắt có chút mỉm cười.
- Tất cả mọi chuyện! Vì em mà anh phải mệt mỏi một thời gian rồi!
Thiên Hàn quay sang, giữ chặt lấy bả vai cô, từng câu từng chữ nói ra đều cứng rắn.
- Y Y! Anh yêu em nên anh nguyện ý làm tất cả vì em!
Vân Y cười tươi gật đầu.
- Em cũng yêu anh!
Đúng! Cô yêu hắn, yêu cái tên nam nhân họ Bạch này rất nhiều, có lẽ là yêu hơn cả bản thân cô.
- Thiên Hàn! Tối anh đến nhà cậu với em không? Nếu anh bận thì...
Vân Y còn chưa nói hết thì Thiên Hàn đã lên tiếng chặn trước.
- Anh đến cùng em!
Vân Y nghe vậy thì bật cười, không khỏi kiềm được sự trêu chọc hắn, tay giữ lấy cằm hắn nhướng mày hỏi.
- Sao thế? Sợ em lại biến mất một lần nữa à?
Thiên Hàn cười khẽ, nắm lấy tay cô đang giữ trên cằm hắn mà hạ xuống, gật đầu nghiêm túc.
- Phải! Rất sợ!
- Lão Hàn của em ơi, sẽ không có việc mà em biến mất thêm một lần nào nữa đâu! Anh có biết tại sao không?
Thiên Hàn im lặng nhướng mày chờ cô nói tiếp.
- Vì lão Hàn ở đây thì làm sao em biến mất được!
Hắn bật cười cười, nâng cằm cô lên, từng lời nói ôn nhu, nhẹ nhàng đều lọt vai tai Vân Y.
- Biết vậy thì được, tốt nhất em nên an phận ở cạnh anh! Còn chạy lung tung thì anh sẽ lấy còng xích em lại!
Vân Y cau mày, hất tay hắn ra.
- Anh định sẽ ác với em như vậy sao?
Hắn mỉm cười gật đầu.
- Chỉ cần giữ em bên cạnh anh thì cách gì anh cũng sẽ dùng!
- Xớ! Mà anh... Tô Linh Thực đó, giờ sao rồi?
- Ở bang, giam lại rồi! Tùy em xử lý!
Vân Y im lặng không nói gì. Cô cũng không biết nói sao với hắn, phải xử lý cô ta sao?
- Anh có định tha thứ cho cô ta không?
Thiên Hàn đanh mặt lại, chất giọng bị hạ xuống một chút kèm theo sự lạnh lẽo.
- Không! Người làm hại đến em, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua!
- Nhưng anh tha thứ cho ông anh đó!
- Chuyện đó khác!
- Giống mà!
Thiên Hàn cau mày, hít hà một hơi, chống cằm nhìn cô mà bảo.
- Y Y! Anh mới để y, sau khi em trở về thì còn ngang ngạnh hơn trước nhiều!
Vân Y liên tục chớp chớp đôi mắt của mình, mỉm cười hì hì nói.
- Không có! Nhưng... Dù sao cũng là chuyện cũ... Nếu được thì...
- Không được! Y Y, em không cần phải nói hộ cô ta! Nếu em không muốn giải quyết cô ta, thì anh sẽ thay em ra tay!
"Thiên Hàn đâu?"
Cô ôm lấy đầu, xoa xoa hai bên thái dương, đang định ngả lưng thêm một tí thì bỗng chuông điện thoại reo lên, là cậu Vân Trình. Có lẽ là ba cô tỉnh rồi nên cậu mới gọi.
"Cậu!"
"Ba cháu tỉnh rồi, cậu vừa gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho ba cháu rồi, ông ấy vẫn ổn chỉ là do mấy ngày không ăn đủ nên cơ thể suy nhược một chút, đừng lo lắng nữa!" Giọng trầm trầm của cậu Vân Trình nói vọng qua loa điện thoại.
"Vậy giờ ba cháu sao rồi ạ?"
"Vừa ăn cháo, ngủ lại rồi! Dạo này cháu lo cho việc của ông ba cháu mà mất sức nhiều rồi! Cháu nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe rồi hãy qua đây!
"Dạ! Nếu được thì tầm bảy giờ tối nay cháu đến nhà cậu!"
Cậu Vân Trình "Ừm!" một tiếng rồi tắt máy, Vân Y cũng thở dài, trong người cảm thấy nhẹ hơn một chút rồi, như trút bỏ được gánh nặng. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn bản thân trong gương, cô khẽ mỉm cười.
- Ổn rồi Triệu Vân Y! Mày có thể ăn ngon ngủ yên rồi!
[...]
Vân Y bước từ nhà tắm ra cũng đúng lúc Thiên Hàn đi vào, trên tay còn cầm theo ly sữa, hắn đặt ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống sofa, đưa tay ngoắc cô lại cạnh mình, lên tiếng bảo.
- Dậy rồi à? Uống một chút sữa đi!
Vân Y mỉm cười đi đến ngồi cạnh hắn, uống được đến nửa ly thì lại không uống nữa, đặt ly sữa xuống bàn, thở mạnh một hơi nói.
- Ba em tỉnh rồi, cậu nói ba không sao, bảo em khi nào khỏe rồi hãy qua!
- Còn em thì sao? Còn thấy mệt không? Trong người thế nào?
Hắn thật sự rất lo cho cô, mấy ngày nay khi chưa tìm được tung tích của Triệu Triết Lập hắn thấy cô chẳng ngủ được nhiều, suốt ngày cầm khư khư cái điện thoại chờ tung tích rồi lại chạy đi tìm kiếm, nhiều lúc còn nóng giận vì chưa tìm ra mẹ con họ Âu kia nữa. Những ngày vừa qua, cô như biến thành một con người khác, vui buồn khó đoán, có nhiều lúc còn cáu lên với hắn và cả nhóm Tư Vũ.
Thấy cô như vậy hắn càng lo cho cô hơn, sợ cô vì thù mà hóa điên mất.
Vân Y hướng ánh mắt ổn định nhìn Thiên Hàn, gật đầu đáp.
- Không có! Em không sao! Biết ba ổn là em nhẹ rồi!
Cô thở từng hơi dài, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, đôi mắt từ từ nhắm lại. Nhớ đến những lúc cô cáu gắt với hắn nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh tiếp tục giúp cô, luôn miệng trấn an cô, xoa dịu những cơn giận của cô, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn. Vì cô mà hắn từ một người không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác mà luôn nghĩ cách giúp cô.
Rồi lại nhớ đến cái ngày mà hắn giữ tay cô ở vách núi, dù bị thương cũng không chịu buông tay cô ra, khi thấy hắn bị trúng đạn, tim cô lại nhói lên mà chẳng làm được gì.
- Thiên Hàn, em xin lỗi!
Thiên Hàn nhướng mày ôm lấy eo cô hỏi.
- Chuyện gì? Em có làm gì sai à?
Vân Y rời khỏi vai hắn, ánh mắt có chút mỉm cười.
- Tất cả mọi chuyện! Vì em mà anh phải mệt mỏi một thời gian rồi!
Thiên Hàn quay sang, giữ chặt lấy bả vai cô, từng câu từng chữ nói ra đều cứng rắn.
- Y Y! Anh yêu em nên anh nguyện ý làm tất cả vì em!
Vân Y cười tươi gật đầu.
- Em cũng yêu anh!
Đúng! Cô yêu hắn, yêu cái tên nam nhân họ Bạch này rất nhiều, có lẽ là yêu hơn cả bản thân cô.
- Thiên Hàn! Tối anh đến nhà cậu với em không? Nếu anh bận thì...
Vân Y còn chưa nói hết thì Thiên Hàn đã lên tiếng chặn trước.
- Anh đến cùng em!
Vân Y nghe vậy thì bật cười, không khỏi kiềm được sự trêu chọc hắn, tay giữ lấy cằm hắn nhướng mày hỏi.
- Sao thế? Sợ em lại biến mất một lần nữa à?
Thiên Hàn cười khẽ, nắm lấy tay cô đang giữ trên cằm hắn mà hạ xuống, gật đầu nghiêm túc.
- Phải! Rất sợ!
- Lão Hàn của em ơi, sẽ không có việc mà em biến mất thêm một lần nào nữa đâu! Anh có biết tại sao không?
Thiên Hàn im lặng nhướng mày chờ cô nói tiếp.
- Vì lão Hàn ở đây thì làm sao em biến mất được!
Hắn bật cười cười, nâng cằm cô lên, từng lời nói ôn nhu, nhẹ nhàng đều lọt vai tai Vân Y.
- Biết vậy thì được, tốt nhất em nên an phận ở cạnh anh! Còn chạy lung tung thì anh sẽ lấy còng xích em lại!
Vân Y cau mày, hất tay hắn ra.
- Anh định sẽ ác với em như vậy sao?
Hắn mỉm cười gật đầu.
- Chỉ cần giữ em bên cạnh anh thì cách gì anh cũng sẽ dùng!
- Xớ! Mà anh... Tô Linh Thực đó, giờ sao rồi?
- Ở bang, giam lại rồi! Tùy em xử lý!
Vân Y im lặng không nói gì. Cô cũng không biết nói sao với hắn, phải xử lý cô ta sao?
- Anh có định tha thứ cho cô ta không?
Thiên Hàn đanh mặt lại, chất giọng bị hạ xuống một chút kèm theo sự lạnh lẽo.
- Không! Người làm hại đến em, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua!
- Nhưng anh tha thứ cho ông anh đó!
- Chuyện đó khác!
- Giống mà!
Thiên Hàn cau mày, hít hà một hơi, chống cằm nhìn cô mà bảo.
- Y Y! Anh mới để y, sau khi em trở về thì còn ngang ngạnh hơn trước nhiều!
Vân Y liên tục chớp chớp đôi mắt của mình, mỉm cười hì hì nói.
- Không có! Nhưng... Dù sao cũng là chuyện cũ... Nếu được thì...
- Không được! Y Y, em không cần phải nói hộ cô ta! Nếu em không muốn giải quyết cô ta, thì anh sẽ thay em ra tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.