Chương 172: Sống phải thấy mặt, chết phải thấy xác
Chúc Nỵ
17/09/2021
- Thiên Hàn! Thiên Hàn! Thiên Hàn!
Là giọng của Vân Y, là giọng của Vân Y sao?
- Em đây!
Phải! Đúng rồi, là Vân Y của hắn, là Triệu Vân Y của hắn không lẫn vào đâu được. Thiên Hàn vui mừng ôm lấy Vân Y, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô.
- Vân Y! Em không sao, thật mừng là em không sao!
Vân Y đẩy Thiên Hàn ra, nhìn chăm chăm vào Thiên Hàn, cô đưa tay sờ má hắn, cười nhẹ rồi nói.
- Thiên Hàn! Em không sao, không sao cả! Anh đừng lo cho em!
Thiên Hàn vuốt tóc Vân Y, nở nụ cười vui vẻ.
- Y Y! Anh lo cho em lắm!
Vân Y mỉm cười, gật gật đầu.
- Thiên Hàn! Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!
Hắn nheo mắt khó hiểu nhìn cô.
- Y Y!
Vân Y mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi, nhẹ nhàng hôn lên môi Thiên Hàn rồi nói.
- Thiên Hàn! Em phải đi rồi, tạm biệt anh nhé!
- Y Y! Đừng đi! Y Y!
Vân Y đứng dậy, rời khỏi vòng tay của Thiên Hàn, từ từ quay lưng bước đi. Trong lòng hắn bây giờ rất hoảng sợ, muốn với theo cô nhưng không được, hắn gào thét.
- Không! Y Y! Em không được đi, anh sẽ đi tìm em! Y Y! KHÔNG! TRIỆU VÂN Y! TRIỆU VÂN Y!
- Thiên Hàn! Thiên Hàn! Thiên Hàn mày sao vậy?
Tư Vũ thấy Thiên Hàn cứ gào thét thì vội gọi hắn dậy.
Thiên Hàn ngồi bật dậy, khẽ nhăn mặt vì vết thương, hắn nhìn xung quanh lên tiếng hỏi.
- Y Y đâu?
Tư Vũ chỉ cúi gằm mặt mà không trả lời, cũng chẳng biết nói thế nào, Nhất Phàm cũng đã chạy đi đi tìm Vân Y cùng những người kia rồi, nhưng vẫn chưa nghe tin gì...
Thiên Hàn cảm thấy có chuyện gì đó không lành, nhìn chăm chăm lấy thằng bạn của mình.
- Tao hỏi Y Y đâu?
- ....
- Y Y ĐÂU?
Tư Vũ thở dài một cái rồi lên tiếng đáp.
- Thiên Hàn! Mày phải bình tĩnh... Bình tĩnh nghe bọn tao nói! Nhất Phàm đã uy động lực lượng đi tìm Vân Y rồi!
Thiên Hàn càu mày, mặt lạnh như tiền nói.
- Đưa điện thoại cho tao!
Tư Vũ lấy trong túi ra điện thoại trả lại cho Thiên Hàn.
Hắn cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
"Lão đại!"_ Bên kia nghe máy nói trước
"Đã tìm thấy chưa?"
"Dạ... Dạ chưa!_ Bên đầu dây kia run rẩy nói
"Mẹ nó! Dù phải lật tung khu núi này cũng phải tìm ra Vân Y!"_ Thiên Hàn dùng sắc mặt lạnh lẽo cùng ngữ khí lãnh nhạt nói.
"D... Dạ lão đại!"
Thiên Hàn tắt máy rồi đứng dậy, Tư Vũ định đỡ hắn thì hắn vùng ra, rảo bước nhanh ra khỏi phòng.
- Mày đi đâu vậy?
- Tìm Triệu Vân Y!
_______________________________________
Gần một tuần rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy Vân Y, mỗi khi nhớ đến cô là tim hắn lại nhói lên, tự trách bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho cô. Hắn luôn đi tìm cô, nhưng không gặp, đến cái xác cũng không có.
"Choảng"
- AAAA! TRIỆU VÂN Y! RỐT CUỘC EM Ở ĐÂU! HẢ!
Thiên Hàn hất tung tất cả mọi thứ trong căn phòng quen thuộc ở Bạch gia, cơn tức giận, lo lắng, sợ hãi của hắn đã đạt đến đỉnh điểm.
Nhất Phàm và Tư Vũ vừa mới đến thì đã nghe thấy tiếng hét cùng tiếng đồ vật rơi trên phòng của Thiên Hàn, vội vã chạy lên. Trên phòng hắn bây giờ là một đóng hỗn loạn, bình hoa, sách, điện thoại, laptop và cả những bức ảnh của cô... tất cả bị hất tung hết xuống sàn nhà.
- Thiên Hàn! Mày làm gì vậy?
Từng hơi thở của Thiên Hàn đều nặng nề khó tả, hắn ngồi xuống sofa, hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhất Phàm và Tư Vũ hỏi.
- Tìm tao?
- Ừm!
"Cốc... Cốc... Cốc"
- Thiếu gia! Có ông chủ và một người của Triệu gia tìm ngài!
Thiên Hàn đứng dậy, thở hắt một cái rồi lên tiếng nói.
- Xuống nhà!
"Bốp!"
Vừa mới đi xuống nhà, Thiên Hàn đã bị đấm một cú thật mạnh vào mặt khiến khóe môi chảy máu.
- Vân Trình! Ông bình tĩnh đi!
Bạch Thừa Lâm thấy Vân Trình đánh con mình thì không khỏi sốt ruột, liền kéo Vân Trình lại nói.
Vân Trình bây giờ lòng cũng nóng như lửa đốt, tức giận nói.
- Bạch Thiên Hàn! Rốt cuộc cậu đã làm gì? Cậu làm gì mà bây giờ cháu tôi biến mất không chút vết tích! Tôi tin tưởng giao Tiểu Vân Y cho cậu! Cậu bảo vệ nó như vầy à? Lần trước là trúng đạn, lần này là biệt vô âm tính!
- Vân Trình! Đó cũng không phải là lỗi của Thiên Hàn mà!
- Cậu...
Tư Vũ bước ra định lên tiếng nói thay nhưng Thiên Hàn đưa tay lên ý bảo ngừng lại, hắn cũng biết bây giờ Vân Trình rất lo cho Vân Y.
Dù sao thì Vân Y cũng là đứa cháu duy nhất mà Vân Trình rất thương từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại xảy ra chuyện này đương nhiên người làm cậu như Vân Trình phải nóng lòng rồi.
- Cậu Vân Trình! Tất cả là lỗi của cháu! Cháu nhất định sẽ tìm gặp Vân Y cho bằng được!
Vân Trình dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Hàn, mọi lời nói lãnh lẽo rít qua từng kẽ răng.
- Tốt nhất là phải tìm được! Tôi mong là cậu đừng làm tôi thất vọng! Nhất định phải tìm được con bé! Sống thì thấy mặt, chết thì thấy xác!
Là giọng của Vân Y, là giọng của Vân Y sao?
- Em đây!
Phải! Đúng rồi, là Vân Y của hắn, là Triệu Vân Y của hắn không lẫn vào đâu được. Thiên Hàn vui mừng ôm lấy Vân Y, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô.
- Vân Y! Em không sao, thật mừng là em không sao!
Vân Y đẩy Thiên Hàn ra, nhìn chăm chăm vào Thiên Hàn, cô đưa tay sờ má hắn, cười nhẹ rồi nói.
- Thiên Hàn! Em không sao, không sao cả! Anh đừng lo cho em!
Thiên Hàn vuốt tóc Vân Y, nở nụ cười vui vẻ.
- Y Y! Anh lo cho em lắm!
Vân Y mỉm cười, gật gật đầu.
- Thiên Hàn! Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!
Hắn nheo mắt khó hiểu nhìn cô.
- Y Y!
Vân Y mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi, nhẹ nhàng hôn lên môi Thiên Hàn rồi nói.
- Thiên Hàn! Em phải đi rồi, tạm biệt anh nhé!
- Y Y! Đừng đi! Y Y!
Vân Y đứng dậy, rời khỏi vòng tay của Thiên Hàn, từ từ quay lưng bước đi. Trong lòng hắn bây giờ rất hoảng sợ, muốn với theo cô nhưng không được, hắn gào thét.
- Không! Y Y! Em không được đi, anh sẽ đi tìm em! Y Y! KHÔNG! TRIỆU VÂN Y! TRIỆU VÂN Y!
- Thiên Hàn! Thiên Hàn! Thiên Hàn mày sao vậy?
Tư Vũ thấy Thiên Hàn cứ gào thét thì vội gọi hắn dậy.
Thiên Hàn ngồi bật dậy, khẽ nhăn mặt vì vết thương, hắn nhìn xung quanh lên tiếng hỏi.
- Y Y đâu?
Tư Vũ chỉ cúi gằm mặt mà không trả lời, cũng chẳng biết nói thế nào, Nhất Phàm cũng đã chạy đi đi tìm Vân Y cùng những người kia rồi, nhưng vẫn chưa nghe tin gì...
Thiên Hàn cảm thấy có chuyện gì đó không lành, nhìn chăm chăm lấy thằng bạn của mình.
- Tao hỏi Y Y đâu?
- ....
- Y Y ĐÂU?
Tư Vũ thở dài một cái rồi lên tiếng đáp.
- Thiên Hàn! Mày phải bình tĩnh... Bình tĩnh nghe bọn tao nói! Nhất Phàm đã uy động lực lượng đi tìm Vân Y rồi!
Thiên Hàn càu mày, mặt lạnh như tiền nói.
- Đưa điện thoại cho tao!
Tư Vũ lấy trong túi ra điện thoại trả lại cho Thiên Hàn.
Hắn cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
"Lão đại!"_ Bên kia nghe máy nói trước
"Đã tìm thấy chưa?"
"Dạ... Dạ chưa!_ Bên đầu dây kia run rẩy nói
"Mẹ nó! Dù phải lật tung khu núi này cũng phải tìm ra Vân Y!"_ Thiên Hàn dùng sắc mặt lạnh lẽo cùng ngữ khí lãnh nhạt nói.
"D... Dạ lão đại!"
Thiên Hàn tắt máy rồi đứng dậy, Tư Vũ định đỡ hắn thì hắn vùng ra, rảo bước nhanh ra khỏi phòng.
- Mày đi đâu vậy?
- Tìm Triệu Vân Y!
_______________________________________
Gần một tuần rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy Vân Y, mỗi khi nhớ đến cô là tim hắn lại nhói lên, tự trách bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho cô. Hắn luôn đi tìm cô, nhưng không gặp, đến cái xác cũng không có.
"Choảng"
- AAAA! TRIỆU VÂN Y! RỐT CUỘC EM Ở ĐÂU! HẢ!
Thiên Hàn hất tung tất cả mọi thứ trong căn phòng quen thuộc ở Bạch gia, cơn tức giận, lo lắng, sợ hãi của hắn đã đạt đến đỉnh điểm.
Nhất Phàm và Tư Vũ vừa mới đến thì đã nghe thấy tiếng hét cùng tiếng đồ vật rơi trên phòng của Thiên Hàn, vội vã chạy lên. Trên phòng hắn bây giờ là một đóng hỗn loạn, bình hoa, sách, điện thoại, laptop và cả những bức ảnh của cô... tất cả bị hất tung hết xuống sàn nhà.
- Thiên Hàn! Mày làm gì vậy?
Từng hơi thở của Thiên Hàn đều nặng nề khó tả, hắn ngồi xuống sofa, hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhất Phàm và Tư Vũ hỏi.
- Tìm tao?
- Ừm!
"Cốc... Cốc... Cốc"
- Thiếu gia! Có ông chủ và một người của Triệu gia tìm ngài!
Thiên Hàn đứng dậy, thở hắt một cái rồi lên tiếng nói.
- Xuống nhà!
"Bốp!"
Vừa mới đi xuống nhà, Thiên Hàn đã bị đấm một cú thật mạnh vào mặt khiến khóe môi chảy máu.
- Vân Trình! Ông bình tĩnh đi!
Bạch Thừa Lâm thấy Vân Trình đánh con mình thì không khỏi sốt ruột, liền kéo Vân Trình lại nói.
Vân Trình bây giờ lòng cũng nóng như lửa đốt, tức giận nói.
- Bạch Thiên Hàn! Rốt cuộc cậu đã làm gì? Cậu làm gì mà bây giờ cháu tôi biến mất không chút vết tích! Tôi tin tưởng giao Tiểu Vân Y cho cậu! Cậu bảo vệ nó như vầy à? Lần trước là trúng đạn, lần này là biệt vô âm tính!
- Vân Trình! Đó cũng không phải là lỗi của Thiên Hàn mà!
- Cậu...
Tư Vũ bước ra định lên tiếng nói thay nhưng Thiên Hàn đưa tay lên ý bảo ngừng lại, hắn cũng biết bây giờ Vân Trình rất lo cho Vân Y.
Dù sao thì Vân Y cũng là đứa cháu duy nhất mà Vân Trình rất thương từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại xảy ra chuyện này đương nhiên người làm cậu như Vân Trình phải nóng lòng rồi.
- Cậu Vân Trình! Tất cả là lỗi của cháu! Cháu nhất định sẽ tìm gặp Vân Y cho bằng được!
Vân Trình dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Hàn, mọi lời nói lãnh lẽo rít qua từng kẽ răng.
- Tốt nhất là phải tìm được! Tôi mong là cậu đừng làm tôi thất vọng! Nhất định phải tìm được con bé! Sống thì thấy mặt, chết thì thấy xác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.