Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 43: Chương 10.2

Đông Bôn Tây Cố

20/07/2018

Đầu anh áp vào cổ cô, hai người đều uống rượu, nhiệt độ cơ thể đều cao, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận sức nóng từ đối phương. Họ chưa bao giờ thân mật như vậy. Cảm thấy hơi thở của anh quanh quẩn bên mình, Tùng Dung không dám lộn xộn.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh rất không ngoan, liên tục cử động, cọ vào người cô. Tùng Dung muốn khóc, đẩy mạnh anh, "Dậy mau, bố mẹ em sắp về!"

Ôn Thiếu Khanh xấu tính ôm cô vào lòng, áp mặt sát vào cô, "Không dậy nổi."

Nhiệt độ trên người anh cao đến đáng sợ, Tùng Dung cũng là người trưởng thành, chẳng phải chưa từng nghe chuyện say rượu làm loạn. Cô cứng người, không dám giãy mạnh, sợ Ôn Thiếu Khanh mất khống chế.

Ôn Thiếu Khanh như biết đọc suy nghĩ, vùi đầu vào cổ cô cười.

Tùng Dung thẹn quá hóa giận, "Anh cười gì?"

Ôn Thiếu Khanh nhắm mắt, "Em đừng sợ, trong y học, say rượu gọi là nhiễm độc cồn. Thông thường mà nói, say rượu sẽ khiến hệ thần kinh hoạt động dị thường, tuần hoàn máu hỗn loạn, bộ phận thể xốp không dễ gì sung huyết, nên không có năng lực gây án đâu. Anh say thật, dù em muốn làm gì thì anh cũng không thỏa mãn em được. Cái gọi là say rượu mất lý trí chỉ là cái cớ thôi."

Tùng Dung đỏ mặt, "Anh say mà còn có lòng dạ giải thích những điều này cho em?"

"Anh học y bao năm nay, đây là bản năng." Ôn Thiếu Khanh mở lớn đôi mắt nhìn cô, "Anh say thật, đang choáng đầu lắm.”

Tùng Dung nhíu mày, "Nói dối, anh mới uống được mấy chén đâu?"

Ôn Thiếu Khanh lại ôm cô, "Anh đã nói với em là tửu lượng anh kém rồi mà. Lúc uống không thấy gì, giờ mới choáng."

Vùng vẫy một lúc đều vô ích, Tùng Dung dứt khoát từ bỏ, ngả vào lồng ngực anh oán trách: "Đây là rượu Thiệu Hưng, lúc uống không có cảm giác gì nhưng tác dụng sau khi uống rất mạnh. Khi nãy đã bảo anh uống ít thôi mà."

“Anh nghĩ đây là bố vợ kiểm tra tửu lượng của con rể, sao dám không uống.” Ôn Thiếu Khanh thở dài, cúi đầu lẩm bẩm, còn bóp nhẹ tay Tùng Dung, “Nhưng em uống cũng tốt, giúp lưu thông mái, thông kinh mạch, khử lạnh.”

Thấy anh say vẫn nhớ đến mình, trái tim Tùng Dung như được tưới một dòng nước ấm. Cô vuốt ve ấn đường của anh, dịu dàng hỏi, “Đau đầu không?”

Anh kéo tay cô xuống, đặt bên môi hôn nhẹ, khẽ “Ừ”.

Đồ trên giường Tùng Dung vẫn là đồ dùng từ thời đi học. Hồi ấy đang chuộng mốt hoa nhí, mẹ cô đặt mua cho cô mấy bộ. Giờ anh đang nhắm mắt nằm giữa những bông hoa li ti, trông vẫn hết sức hài hòa.

Có lẽ do ánh đèn trên đỉnh đầu chói quá nên Ôn Thiếu Khanh hơi cau mày. Tùng Dung mò mẫm công tắc bên giường, bật chiếc đèn tường ánh sáng dịu, quả nhiên thấy đôi mày anh dần giãn ra.

Giờ đang là tầm náo nhiệt của buổi tối, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng ồn ào của sinh viên chơi đùa trong sân trường. Tùng Dung được anh ôm trong lòng, yên lặng nằm đó, bên tai là tiếng thở khẽ khàng của anh. Cô bỗng cảm thấy, nếu có thế nằm mãi như thế mà chẳng màng bất cứ thứ gì thì tuyệt biết bao.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh chỉ yên lặng mấy phút rồi bắt đầu giở trò. Đầu tiên anh xấu xa ngậm lấy vành tai cô, phả hơi thở vào lỗ tai, sau đó dụi đầu vào cần cổ cô khẽ khàng gặm cắn nơi mềm mại nhất. Cảm giác tê dại lập tức lan từ cổ đền toàn thân, Tùng Dung cắn môi kìm nén tiếng lên sắp tràn ra khóe miệng.

Cô rất mềm, rất ấm, ôm vào cực kỳ thoải mái. Mùi hương của cô tràn ngập khắp chăn gối, dịu ngọt ấm nồng, dù Ôn Thiếu Khanh luôn cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn có phản ứng.

Tùng Dung nhanh chóng cảm thấy tình hình không ổn, dường như có vật gì chạm vào đùi mình. Sau khi kịp phản ứng, cô đập vào người anh, mặt đỏ rực lên, "Anh lại lừa em! Anh bảo uống say sẽ không..."

Ôn Thiếu Khanh mở mắt, hắng giọng: "Vừa nãy anh bảo là thông thường, xét theo góc độ thuần y học mà nói thì sau khi say rượu, cái đó sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sinh mệnh vốn rất kỳ diệu, có một số hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học."

Khóe miệng Tùng Dung giật nhẹ, thật sự không hiểu nổi tại sao trên gương mặt tuấn tú nho nhã này lại có thể xuất hiện vẻ vô lại bại hoại như vậy, chẳng khác nào kẻ lưu manh giở trò xấu xa, có chỗ nào giống một giáo sư chứ?

Cô đẩy manh anh, "Anh còn nói linh tinh! Mau dậy đi!"

Ôn Thiếu Khanh không nỡ đứng dậy, nhàn nhã khép mắt, "Em cùng từng lừa anh mà, còn bảo là tửu lượng không tốt."

Tùng Dung lại đánh anh, "Hai chuyện này đâu có giống nhau?"



Hai người đang giằng co thì chợt nghe tiếng đập cửa, "Tùng Dung, con đâu rồi?"

Tùng Dung giật nảy mình. Mải lăn lộn với anh, bố mẹ về lúc nào còn không biết. Lần này cô thật sự muốn khóc, đập đập Ôn Thiếu Khanh , "Tại anh hết! Lần này làm sao giải thích được!"

Ôn Thiếu Khanh mở mắt nhìn cô, nhanh chóng ngồi dậy, day day ấn đường. Lúc này mà anh vẫn hết sức bình thản, "Căng thẳng cái gì.” Nói xong kéo chăn đắp lên người Tùng Dung, "Chốc nữa phối hợp với anh một chút."

Sau đó anh đứng lên chỉnh lại quần áo mới đi mở cửa, cười nói với người bên ngoài: "Tùng Dung kêu chóng mặt, cháu dìu cô ấy vào đây nghỉ một lát."

Bố mẹ Tùng Dung vừa vào cửa đã trông thấy con gái mình nằm nghiêng trên giường. Thấy gò má cô đỏ bừng, mẹ hỏi: "Uống say thật à?"

Tùng Dung chỉ có thể vờ khép hờ mắt ngồi dậy, day trán, "Mẹ, con đau đầu quá."

Mẹ ngồi xuống mép giường, sờ mặt cô, "Sao mặt lại đỏ thế này? Bỉnh thường con uống tốt lắm cơ mà, sao hôm nay mới có mấy chén đã gục?" Vừa nói vừa quay đầu hỏi chồng: "Rượu này của anh có vấn đề gì không đấy?"

"Chắc không phải chứ?" Bố Tùng Dung ra ngoài dạo một vòng vốn đã tỉnh táo lại, quay sang hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Thiến Khanh có khó chịu không?"

Ôn Thiếu Khanh liếc Tùng Dung, day trán trả lời: "Cháu cũng đau đầu."

Mẹ Tùng Dung chợt sờ vào cổ con gái, "Sao chỗ này của con đỏ vậy? Dị ứng à?"

"Vâng!" Tùng Dung vừa thầm oán Ôn Thiếu Khanh, vừa chột dạ gật đầu, "Chắc là dị ứng rồi ạ."

Mẹ cô quay đầu lườm chồng, "Rượu này của anh chắc chắn có vấn đề, sau này đừng uống nữa!"

Ôn Thiếu Khanh tựa cửa, nhếch mép nhìn Tùng Dung diễn kịch, thỉnh thoảng lại mỉm cười đón lấy ánh mắt như dao của cô.

Nằm một lúc, Tùng Dung không giả vờ được nữa, sợ chốc nữa sẽ bị lộ nên uống nước mật ong mà mẹ chuẩn bị rồi lấy lý do đi dạo cho tỉnh rượu để kéo Ôn Thiếu Khanh chạy khỏi nhà.

Trường chỉ rộng đến vậy, hồi chiều đã đi được kha khá, Tùng Dung liền dẫn anh đi dạo chợ đêm ở cửa sau trường học.

Nhũng sinh viên đang ở độ dạt dào sức sống nên dù là mùa đông nhưng chợ đêm vẫn rất sôi động. Tới giờ ăn bữa khuya, người đã vây kín quanh quầy ăn vặt.

Tùng Dung ở miền Bắc đã lâu, không chịu được thời tiết lạnh ẩm ở miền Nam. Trước khi ra khỏi nhà, cô tìm được một chiếc áo phao lông vũ ngắn mà vào mùa đông ở miền Bắc cũng khó mà mặc một lần, sau đó quấn khăn quàng cổ thật dày rồi đi ra ngoài.

Ra cửa mới biết mình mặc áo khoác cùng kiểu với Ôn Thiếu Khanh, chẳng qua là màu khác nhau, một người áo đen một người áo trắng. Nám ngoái về ăn Tết, cô không chịu nổi cái lạnh mùa đông mới vào trung tâm thương mại mua áo này, nghĩ cũng không mặc nhiều nên không chọn kỹ, mua bừa một chiếc mang về. Nhưng áo của Ôn Thiếu Khanh...

Cô hắng giọng, "Áo này của anh..."

"À, áo này anh mua ở đây đấy. Năm ngoái tới đây dự một hội thảo nghiên cứu, vừa xuống máy bay đã bị cảm lạnh, liền mua tạm một chiếc ở sân bay." Dứt lời, anh nhìn áo khoác trên người Tùng Dung, "Xem ra chúng ta quả thật rất có duyên."

Cô không có ý kiến gì về mối "nghiệt duyên sâu nặng" giũa mình và Ôn Thiếu Khanh. Nếu duyên mỏng hơn một chút, giờ họ đã chẳng đứng cùng nhau ở nơi này.

Nghĩ vậy, cô nhìn anh thật kỹ.

Hiếm khi thấy Ôn Thiều Khanh mặc trẻ trung như vậy, Anh không mặc áo khoác cùng sơ mi như ngày thường, mà mặc chiếc áo len cao cổ trắng bên trong áo phao lông vũ đen, phối với quần thô đen, trông dáng vẻ như một sinh viên. Đây hẳn cũng là dáng vẻ anh hồi còn học đại học.

Ôn Thiếu Khanh kiên nhẫn để cô nhìn khuôn mặt và dáng người minh cho thỏa thích, mãi sau mới lên tiếng nhắc: "Thưởng thức đủ rồi thì đi thôi nhỉ? Đứng yên trong gió rét thế này thật sự lạnh lắm."

Tùng Dung đỏ mặt. May mà hơn nửa khuôn mặt cô đều giấu sau lớp khăn quàng, anh không nhìn thấy. Cô vờ bình tĩnh, “Đi thôi.”



Ở đây chủ yếu bán các loại quà vặt. Đi được mấy bước, Tùng Dung cảm thấy đói, bèn thử lục lọi trong túi. Vừa rồi vội ra ngoài, không mang đồng nào theo, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Một tay Ôn Thiếu Khanh nắm tay cô, một tay đặt trong túi quần, đang nhìn khắp bốn phía thì chợt cảm thấy ánh mắt nóng rực của Tùng Dung, liền quay sang nhìn cô, "Sao vậy?"

Chẳng mấy khi chìa tay xin tiền người khác, Tùng Dung nhìn anh bằng ánh mắt vừa nịnh nọt vừa ngượng ngùng, "Anh có mang tiền không?"

Ôn Thiếu Khanh sờ túi, lấy ra số tiền lẻ còn thừa lúc gọi xe ban ngày đưa cho cô, "Có đủ không?"

"Đủ. Đủ." Tùng Dung hớn hở, kéo tay anh đi đến một sạp bán bò viên.

Hai người mặc áo phao lông vũ một đen một trắng, trông trẻ ra mấy tuổi, hệt như một đôi tình nhân sinh viên. Chủ quán chắc cũng nghĩ họ là nghiên cứu sinh của Đại học S, cười chào hỏi: "Hai bạn muốn ăn gì thì tự lấy nhé."

Bò viên nóng hổi được xiên thành một xiên, tưới nước tương, thơm nức mũi. Tùng Dung cắn một miếng, ăn ngon lành xong mới nhớ ra Ôn Thiếu Khanh, bèn đưa đến gần miệng anh hỏi: "Anh có ăn không?"

Ôn Thiếu Khanh uống rượu xong bụng không thoải mái, vốn không thèm ăn, nhưng nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tùng Dung và cả động tác thân mật mà chính cô cũng không phát giác, bèn cúi đầu cắn một miếng.

Tùng Dung cắn miếng cuối cùng, cười hỏi: "Ngon không?"

Thật ra hương vị rất bình thường, mùi nước tương hơi nặng, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, anh vẫn gật đầu, "Ngon!"

Có lẽ vì được ăn nên tâm trạng Tùng Dung rất tốt. Cô rũ sạch dáng vẻ luật sư lý trí lạnh nhạt, lộ rõ bộ dạng một cô nàng ham ăn. Trước kia còn biết che giấu một chút, khi có nhiều người vẫn luôn giấu được, nhưng từ khi bị Ôn Thiếu Khanh phát hiện bản tính này, cô chẳng màng gì nữa, hoàn toàn lộ nguyên hình, hớn hở kéo anh đi lên phía trước, "Đằng trước còn nhiều đồ ăn ngon lắm, chúng ta đi lên đó đi."

Tùng Dung ăn từ đầu phố đến cuối phố, cuối cùng cũng hài lòng, "Trường học vẫn tốt, giá cả thấp, chỉ có mười mấy tệ mà tiêu mãi không hết."

Ôn Thiếu Khanh vừa đưa tờ giấy ăn cho cô vừa hỏi: "Hồi đi học em có hay đến đây ăn không?"

Tùng Dung lắc đầu tiếc nuối, "Mẹ em sợ không sạch, sau khi nếm thử một lần rồi bị quặn bụng mấy ngày thì không cho em ăn nữa, quản lý chặt lắm."

Ôn Thiếu Khanh chợt chăm chú nhìn cô, giọng ngập ngừng: “Chắc không phải vì lý do này... mà em thi nghiên cứu sinh ở Đại học X rồi ở đó mãi chứ?"

Tùng Dung bị sạc, ho dữ dội. Ôn Thiếu Khanh vặn nắp chai nước đưa cho cô, cô uống một ngụm, bình tĩnh trở lại mới ngượng ngùng ngoảnh sang chỗ khác.

Chẳng cần cô trả lời Ôn Thiếu Khanh cũng biết đáp án. Anh nhìn cô bằng ảnh mắt phức tạp, giọng nói thản nhiên: "Đúng là có bản chất ham ăn tiềm tàng, thật đáng sợ..." 

Trên đường về, Tùng Dung vừa ngửi mùi trên người mình vừa dặn dò Ôn Thiếu Khanh, "Chốc nữa về mẹ em mà hỏi, anh nhớ đừng nói là chúng ta đi ăn vặt nhé."

Ôn Thiếu Khanh lỉếc cô, "Anh không ăn, còn người nào đó có ăn hay không thì anh không biết."

"Anh có ăn!" Tùng Dung lập tức lấy điện thoại di động ra đưa anh xem, "Em đã lưu lại chứng cứ!"

Ôn Thiếu Khanh cúi đầu nhìn lướt qua, quả nhiên là ảnh chụp anh ăn bò viên khi nãy, cảm thấy hết nói nổi với cô, "Đến cái này mà em cũng chụp?"

Tùng Dung cất điện thoại, xấu hổ rúc vào khăn quàng, "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp..."

"Thế nếu mẹ vợ hỏi thì anh phải nói là mình đi đâu?"

Tùng Dung chỉ ngón tay, "Thì đi dạo trong trường."

Ôn Thiếu Khanh nhìn theo hướng ngón tay cô, hỏi: "Chỗ đó là chỗ nào? Sao tối thui thế?"

Tùng Dung chẳng qua chỉ tiện tay đủ, đâu biết lại trùng hợp như vậy, vội tóm lấy tay anh đi về hướng ngược lại, "Đừng hỏi nữa, đi mau, đi mau."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook