Chương 45: Chương 10.4
Đông Bôn Tây Cố
20/07/2018
Sáng hôm sau khi Tùng Dung thức dậy, bố mẹ cô đều đang chuẩn bị đi làm, đứng ở cửa dặn dò:
"Thiếu Khanh nói hôm nay các con sẽ đi, bố mẹ không tiễn nữa. Đừng để
quên gì nhé. Trước khi đi nhớ sang nhà cô con, Bất Dụ nghe nói con đưa
bạn trai về, nhất quyết đòi gặp."
Tùng Dung xoa mi mắt, gật đầu qua loa rồi nói, “Ôn Thiếu Khanh đâu ạ?”
“Cậu ấy ra ngoài tập thử dục buổi sáng." Mẹ nhìn cô, Con đấy, học theo người ta đi, rảnh rỗi thì tập thể dục thể thao một chút, đừng có suốt ngày chỉ ngồi với nằm. Mà nhớ uống thuốc bác sĩ kê đúng giờ."
Tùng Dung cười gật đầu, mẹ nói gì cô cũng nghe hết, bố ngồi bên cạnh thấy vậy phải bật cười.
Cuối cùng bố mẹ cũng đi, Tùng Dung liền bắt đầu thu dọn hành lý. Vừa sắp xếp xong thì Ôn Thiếu Khanh mang đồ ăn sáng về.
Hai người ăn được một nửa, Tùng Dung sực nhớ ra, "Chốc nữa chúng ta sang nhà cô em nhé."
"Hôm qua sang rồi còn gì?"
Tùng Dung lộ vẻ phức tạp, "Đưa anh đi gặp một người bất thường."
Ôn Thiếu Khanh nghe vậy chỉ cười, cũng không hỏi thêm.
Hai người ăn xong, Tùng Dung dẫn Ôn Thiếu Khanh sang nhà họ Chung, vừa mới vào cửa đã thấy Chung Bất Dụ khóc sướt mướt, trông thấy cô liền lao đến, "Chị họ! Em không muốn đi học.”
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh bị cô bé chặn lại ở cửa ra vảo, chỉ có thể ló đầu vào chào bố mẹ Chung Trinh ngồi trên ghế sofa. Chào hỏi xong, Tùng Dung miễn cưỡng vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng nói, "Đừng diễn nữa, mau thôi đi. Hôm nay có khách, còn gây sự lát nữa chị sẽ xử em!"
Cô bé sững người, ngay sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt, mặt lập tức tươi tỉnh, cười với Ôn Thiếu Khanh, ngọt ngào gọi: "Anh rể!"
Mấy hôm nay Tùng Dung đã miễn dịch với những từ bố vợ, mẹ vợ, con rể, anh rể này nên chẳng thèm chỉnh lại, chỉ vào cô bé trước mặt giới thiệu với Ôn Thiếu Khanh: "Chung Bất Dụ, em gái ruột của Chung Trinh, yêu tinh trà trộn vào trần gian, rất giỏi diễn trò."
Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười, "Ừ, quậy chẳng thua gì Chung Trinh."
Tùng Dung cũng cười theo, "Cứ có khách đến là quậy tưng bừng. Con bé cậy được Chung Trinh chiều, lâu ngày còn đè đầu cưỡi cổ Chung Trinh, bắt nó gọi con bé bằng chị."
Chung Bất Dụ chợt nhìn chằm chằm Tùng Dung, ánh mắt đó khiến cô khó hiểu. Cô bé chớp mắt, "Chị họ, trước kia chị không hay cười như thế."
Tùng Dung lập tức hoang mang sờ mặt, "Thật vậy à?"
"Thật!" Chung Bất Dụ cười rạng rỡ, lại nhìn Ôn Thiếu Khanh ẩn ý.
Bị trẻ con trêu chọc, Ôn Thiếu Khanh cũng không thấy xấu hổ. Anh lấy ra một phong bao đưa cho Chung Bất Dụ. Tùng Dung thấy vậy, giật mình chặn anh lại, "Con bé còn nhỏ, anh cho nó nhiều thế làm gì?"
Ôn Thiếu Khanh nhét phong bao cho Chung Bất Dụ, nhỏ giọng nói với Tùng Dung: "Quà gặp mặt của anh rể không thể ít quá. Với lại, có cho nhiều nữa con bé cũng có được giữ đâu."
"Cũng phải." Tùng Dung giờ mới yên tâm, đằng nào thì cũng bị bố mẹ lấy.
Chung Bất Dụ hớn hở nhận phong bao, kéo hai người đến phòng khách ngồi nói chuyện. Cô bé đang trong thời kỳ nổi loạn, mới nói mấy câu không hợp ý đã về phòng sập cửa. Mẹ Chung thở dài, "Tính tình càng lúc càng khó chịu."
Tùng Dung lớn hơn cô em họ này mười mấy tuổi, khoảng cách thế hệ quá lớn. Cô hỏi bố mẹ Chung Bất Dụ: "Sao con bé không muốn đi học?"
Bà Chung là cô giáo nhưng không quản được con gái mình, "Chê đồng phục xấu!"
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nhìn nhau, không nhịn được cười.
Ông Chung nhìn Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, "Để thầy Ôn chê cười rồi."
Ôn Thiếu Khanh cũng không khách khí, "Chú họ khách sáo quá, hay là để cháu nói chuyện với cô bé cho."
Tiếng "chú họ" này khiến bố Chung Trinh bất ngờ, quay sang nhìn Tùng Dung. Tùng Dung quẫn bách, đẩy đẩy Ôn Thiếu Khanh, "Đi đi. Đi đi."
Đợi Ôn Thiếu Khanh đi, cô mới lúng túng giải thích: "Anh ấy gọi bừa đấy ạ, hai người đừng để ý. Để anh ấy thử xem sao, chưa biết chừng con bé lại nghe lời."
Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, đứng ở cửa còn chưa biết nói gì, không ngờ Chung Bất Dụ lại mở cửa cho anh vào thật.
Lúc đóng cửa, Ôn Thiếu Khanh không đóng chặt mà để lại một khe hở nhỏ. Dù Chung Bất Dụ còn nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, có vài điều kiêng kỵ anh vẫn nên chú ý.
Tùng Dung thấy ấm lòng, ngoảnh sang tiếp tục nói chuyện với cô chủ.
Khi Ôn Thiếu Khanh đi vào, Chung Bất Dụ đang nằm trên giường phụng phịu.
Ôn Thiếu Khanh cũng không khuyên bảo, cúi đầu lẳng lặng nhìn cuốn sách tham khảo để mở trên bàn học, thấy có hứng thú liền cầm bút tính.
Chưa được bao lâu, Chung Bất Dụ đã không nhịn được nữa, ngồi dậy hỏi anh: "Anh rể, anh thấy em có xinh không?"
Ôn Thiếu Khanh ngẩn ra rồi mới hiểu, con gái ở tuổi này đều thích ăn diện, bèn cười, "Em còn nhỏ, chưa dậy thì, không nhìn ra có xinh hay không, nhưng cứ gọn gàng vui tươi là đẹp rồi. Hồi bé xinh, chưa chắc lớn lên đã đẹp."
Chung Bất Dụ bĩu môi, "Em không tin! Chị họ em từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp. Nếu em cũng đẹp được như chị họ thì tốt."
Ôn Thiếu Khanh thầm thở dài, phải thừa nhận thể chất của Tùng Dung quá thu hút phái nữ.
Anh đưa tay chỉ vào mặt sách, "Em còn đang đi học, giờ chưa phải lúc lo những thứ này."
Chung Bất Dụ vùng vằng lăn lộn trên giường, "Em không muốn học, em không muốn đọc sách! Ai xấu mới phải đọc nhiều sách! Em không xấu!"
"Câu "Ai xấu phải đọc nhiều sách" không có ý như em nói đâu. Sách là đồ tốt, chỉ cần đọc nhiều thơ văn, học hành đến nơi đến chốn, tài hoa ắt sẽ hơn người. Tóm lại, khi em đọc nhiều, dung mạo và khí chất tự khắc sẽ thay đổi."
Chung Bất Dụ ngẩng lên, nhìn anh đầy hy vọng, "Thật ạ?'
Ồn Thiếu Khanh chỉ ra ngoài cửa, "Chị họ em không thích đọc sách à?"
"Dĩ nhiên không phải!" Nhắc đến Tùng Dung là Chung Bất Dụ tỏ vẻ sùng bái, "Chị họ em từ nhỏ đã học cực giỏi!"
Ôn Thiếu Khanh cười, "Cho nên em xem đi, chị họ em có phải càng ngày càng đẹp ra không?"
Tùng Dung bê một đĩa hoa quả chuẩn bị mang vào, đúng lúc tới cửa, nghe được mấy lời ba hoa của Ôn Thiếu Khanh thì chỉ muốn bật cười. Nhóc ma nữ này cuối cùng cũng có khắc tinh.
Chung Bất Dụ nghe vậy, quả nhiên hừng hực khí thế, "Vậy em cũng sẽ đọc thật nhiều sách, học thật giỏi, ngày ngày tiến bộ.”
Tùng Dung cười đẩy cửa ra, "Được rồi, quậy đủ rồi thì ăn hoa quả đi, ăn xong mau về trường đi học. Đừng diễn nữa."
Chung Bất Dụ cầm một miếng táo bỏ vào miệng, nhanh tay thu dọn cặp sách, làm mặt quỷ chạy ra ngoài.
Chung Bất Dụ đi được một lát, Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung cũng chuẩn bị ra ga. Bố Chung Trinh vốn định lái xe đưa hai người đi, nhưng Ôn Thiếu Khanh từ chối khéo, vậy là hai người đi tàu điện ngầm.
Thời điểm này là giờ cao điếm, trên tàu điện người chen chúi; Ôn Thiếu Khanh một tay xách hành lý, một tay che cho Tùng Dung.
Tùng Dung chợt ngẩng đầu nhìn anh, "Có một lần tan tầm chúng ta cũng đi chung một chuyến tàu điện. Anh đứng ngay trước mặt em, lúc ấy cảm thấy sao mà trùng hợp đến vậy."
Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhìn cô, "Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Anh cố tình đấy."
Tùng Dung không tin, "Sao anh biết em sẽ đi chuyến nào?'
Ôn Thiếu Khanh không nói, chỉ nhướng mày khẽ cười, cứ vậy nhìn cô.
Tùng Dung ngẫm nghĩ mãi mới sực hiểu ra, "Chắc không phải anh lên tàu cùng trạm với em đấy chứ?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu hài lòng.
Tùng Dung nghi ngờ, "Nhưng bệnh viện với văn phòng luật cách nhau mấy trạm, anh đi từ bệnh viện đến văn phòng luật rồi chờ em ở trạm à? Hôm đó bệnh viện vắng vẻ lắm hả? Sao anh rảnh thế?"
Ôn Thiếu Khanh cạn lời, "Hôm đó anh nghỉ, không đi làm!"
Tùng Dung cúi đầu lục lọi trí nhớ rồi lại ngẩng lên hỏi: "Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa siêu thị cũng là anh cố ý?"
"Hôm đó là trùng hợp." Ôn Thiếu Khanh đột nhiên ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh, "Hình như người kia cứ nhìn em nãy giờ."
Tùng Dung nhìn sang, nhanh miệng chào rồi nhỏ giọng nói với Ôn Thiếu Khanh: "Bạn cùng lớp hồi học nghiên cứu sinh."
Có lẽ người kia không chắc chắn là Tùng Dung, trông thấy cô chào hỏi mới dám xác nhận, chen qua dòng người tới nói chuyện với cô.
Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, mà hồi ấy Tùng Dung cũng chỉ học trong nước một năm, không thân thiết lắm, hỏi han vài câu là thấy vô vị.
Ngưòi kia chợt nói: "Đúng rồi, cuối tuần đàn anh Lâm có việc về nước, bảo chúng ta tụ tập gặp nhau một hôm, cậu biết chứ?"
Phản ứng đầu tiên của Tùng Dung là nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấy trong mắt anh cũng thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.
Người kia lập tức nhiệt tình, "Vậy thế này đi, cậu cho số điện thoại, tới lúc đó mình gọi cậu."
Tùng Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa danh thiếp ra. Sau khi trao đổi số điện thoại di động, người kia xuống tàu.
Cánh cửa tàu điện đóng lại, Tùng Dung cũng lặng lẽ hẳn đi.
Ôn Thiếu Khanh không có phản ứng gì khác thường, cười hỏi: "Sao thế?"
Cô cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Không có gì."
Tùng Dung thật sự rất áy náy. Chuyện của Lâm Thần, nói trắng ra là lỗi của cô. Nếu không vì cô, hẳn Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh vẫn là anh em thân thiết?
Ôn Thiếu Khanh nắm chặt tay cô, "Cậu ấy về là việc của cậu ấy, tới lúc đó anh sẽ nói với cậu ấy về chuyện của chúng ta, em không phải lo."
Tùng Dung cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, thật sự không thể không lo, "Anh ấy về cũng không bảo gì anh, rõ là không muốn nói chuyện."
Ôn Thiếu Khanh trấn an: "Anh có cách."
Tùng Dung ngẩng đầu hỏi: "Nếu gọi em thì em đi được không?'
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Muốn đi thì đi. Cậu ấy là đàn anh của em, đã nhiều năm không gặp, cũng nên tụ tập một buổi.”
Tùng Dung nắm lấy tay anh, không nói gì nữa.
Trước mặt Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm thản nhiên, nhưng khi không có cô, anh chẳng thể bình tĩnh như thế nữa. Tối hôm đó anh tới nhà Tiêu Tử Uyên, vừa vào đã hỏi: "Cuối tuần này Lâm Thần về, anh biết không?"
Tiêu Tử Uyên hoang mang, "Không biết."
Ôn Thiếu Khanh nhìn kỹ anh ta, "Không biết thật?"
Tiêu Tử Uyên khinh thường, "Tôi phải lừa cậu chắc? Cậu ấy sắp về rồi à?"
"Ừ, hình như là sắp về thật." Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, hỏi: "Kiều Dụ biết không?"
Hồi ấy bốn người ở chung phòng suốt năm năm, tình cảm cực kỳ tốt. Dù Lâm Thần không nói với họ thì cũng phải nói với Kiều Dụ một tiếng.
Tiêu Tử Uyên cũng không dám chắc, "Tôi gọi cho cậu ấy hỏi xem sao."
Ôn Thiếu Khanh đồng ý, "Bật loa ngoài nhé."
Kiều Dụ mới được điều về từ miền Nam, bận đến mức không có cả thời gian ăn ngủ, lúc nhận điện thoại của Tiêu Tử Uyên vẫn còn đang họp. Anh ta đưa tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp rồi ra ngoài nghe máy.
Tiêu Tử Uyên hỏi thẳng vào vấn đề. Kiều Dụ giật mình, "Sao các cậu biết?"
Ôn Thiếu Khanh quát vào điện thoại: "Cậu biết mà không nói cho chúng tôi!"
Lúc này Kiều Dụ mới biết hai người đang ở cạnh nhau, có chút bất đắc dĩ, "Cậu ấy không cho nói."
Nhắc đến chuyện này là Ôn Thiếu Khanh bực mình, "Đi lâu thế rồi, cậu ấy có cần phải vậy không?"
Kiều Dụ khẽ cười nói với Tiêu Tử Uyên: "Nghe đi, em cậu đúng là đã không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người ta lại còn mạnh miệng."
Tiêu Tử Uyên nhìn Ồn Thiếu Khanh rồi hỏi Kiều Dụ: "Cụ thể là bao giờ Lâm Thần về?"
"Chắc chắn sẽ về trước Tết. Đã mấy năm cậu ấy không về, ông cụ nhà đó ra tối hậu thư, bắt cậu ấy nhất định phải về." Kiều Dụ nói xong lại thở dài, "Lâm Thần cũng thật là, chẳng qua chỉ là cô gái kia nói không thích cậu ấy mà thích Ôn Thiếu Khanh thôi mà. Ôn Thiếu Khanh cũng không sai, là con gái nhà người ta thích cậu ta, chứ đâu phải cậu ta thích cô ấy. Cậu ta vô tội mà."
Kiều Dụ nói xong, đầu dây bên kia chợt im bặt.
Mãi sau mới nghe thấy giọng nói dầy ẩn ý của Tiêu Tử Uyên, "Nói thế thì cậu ta chẳng vô tội chút nào."
Ôn Thiếu Khanh cũng phải thừa nhận, "Ừ, không vô tội."
Kiều Dụ sửng sốt, "Là sao? Khoan đã, có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?"
Ôn Thiếu Khanh kịp thời dập tắt ngọn lửa hóng chuyện của Kiều Dụ, vứt lại một câu: "Cậu ấy về thì cậu hãy lập tức báo cho chúng tôi biết." Rồi cúp máy.
Tiêu Tử Uyên cất điện thoại, nhìn Ôn Thiếu Khanh, bình thản ném ra một quả bom, "Dù cậu ấy không định về thì trước Tết cũng phải về một chuyến."
"Vì tôi sắp kết hôn, định mời cậu ấy làm phù rể."
"Kết hôn?" Ôn Thiếu Khanh không thể tin nổi, "Bao giờ?"
"Cuối năm nay, còn đang xem ngày, tới lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu."
"Sao lại vội thế? Em Tùy có rồi à?"
"Không có! Cậu tự lo thân mình đi!"
Ôn Thiếu Khanh vẫn nghi ngờ, chắc chắn là Tùy Ức có rồi nên Tiêu Tử Uyên mới vội kết hôn như vậy. Tiêu Tử Uyên lười giải thích, liền đuổi anh ra khỏi nhà cho xong chuyện.
Tùng Dung xoa mi mắt, gật đầu qua loa rồi nói, “Ôn Thiếu Khanh đâu ạ?”
“Cậu ấy ra ngoài tập thử dục buổi sáng." Mẹ nhìn cô, Con đấy, học theo người ta đi, rảnh rỗi thì tập thể dục thể thao một chút, đừng có suốt ngày chỉ ngồi với nằm. Mà nhớ uống thuốc bác sĩ kê đúng giờ."
Tùng Dung cười gật đầu, mẹ nói gì cô cũng nghe hết, bố ngồi bên cạnh thấy vậy phải bật cười.
Cuối cùng bố mẹ cũng đi, Tùng Dung liền bắt đầu thu dọn hành lý. Vừa sắp xếp xong thì Ôn Thiếu Khanh mang đồ ăn sáng về.
Hai người ăn được một nửa, Tùng Dung sực nhớ ra, "Chốc nữa chúng ta sang nhà cô em nhé."
"Hôm qua sang rồi còn gì?"
Tùng Dung lộ vẻ phức tạp, "Đưa anh đi gặp một người bất thường."
Ôn Thiếu Khanh nghe vậy chỉ cười, cũng không hỏi thêm.
Hai người ăn xong, Tùng Dung dẫn Ôn Thiếu Khanh sang nhà họ Chung, vừa mới vào cửa đã thấy Chung Bất Dụ khóc sướt mướt, trông thấy cô liền lao đến, "Chị họ! Em không muốn đi học.”
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh bị cô bé chặn lại ở cửa ra vảo, chỉ có thể ló đầu vào chào bố mẹ Chung Trinh ngồi trên ghế sofa. Chào hỏi xong, Tùng Dung miễn cưỡng vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng nói, "Đừng diễn nữa, mau thôi đi. Hôm nay có khách, còn gây sự lát nữa chị sẽ xử em!"
Cô bé sững người, ngay sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt, mặt lập tức tươi tỉnh, cười với Ôn Thiếu Khanh, ngọt ngào gọi: "Anh rể!"
Mấy hôm nay Tùng Dung đã miễn dịch với những từ bố vợ, mẹ vợ, con rể, anh rể này nên chẳng thèm chỉnh lại, chỉ vào cô bé trước mặt giới thiệu với Ôn Thiếu Khanh: "Chung Bất Dụ, em gái ruột của Chung Trinh, yêu tinh trà trộn vào trần gian, rất giỏi diễn trò."
Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười, "Ừ, quậy chẳng thua gì Chung Trinh."
Tùng Dung cũng cười theo, "Cứ có khách đến là quậy tưng bừng. Con bé cậy được Chung Trinh chiều, lâu ngày còn đè đầu cưỡi cổ Chung Trinh, bắt nó gọi con bé bằng chị."
Chung Bất Dụ chợt nhìn chằm chằm Tùng Dung, ánh mắt đó khiến cô khó hiểu. Cô bé chớp mắt, "Chị họ, trước kia chị không hay cười như thế."
Tùng Dung lập tức hoang mang sờ mặt, "Thật vậy à?"
"Thật!" Chung Bất Dụ cười rạng rỡ, lại nhìn Ôn Thiếu Khanh ẩn ý.
Bị trẻ con trêu chọc, Ôn Thiếu Khanh cũng không thấy xấu hổ. Anh lấy ra một phong bao đưa cho Chung Bất Dụ. Tùng Dung thấy vậy, giật mình chặn anh lại, "Con bé còn nhỏ, anh cho nó nhiều thế làm gì?"
Ôn Thiếu Khanh nhét phong bao cho Chung Bất Dụ, nhỏ giọng nói với Tùng Dung: "Quà gặp mặt của anh rể không thể ít quá. Với lại, có cho nhiều nữa con bé cũng có được giữ đâu."
"Cũng phải." Tùng Dung giờ mới yên tâm, đằng nào thì cũng bị bố mẹ lấy.
Chung Bất Dụ hớn hở nhận phong bao, kéo hai người đến phòng khách ngồi nói chuyện. Cô bé đang trong thời kỳ nổi loạn, mới nói mấy câu không hợp ý đã về phòng sập cửa. Mẹ Chung thở dài, "Tính tình càng lúc càng khó chịu."
Tùng Dung lớn hơn cô em họ này mười mấy tuổi, khoảng cách thế hệ quá lớn. Cô hỏi bố mẹ Chung Bất Dụ: "Sao con bé không muốn đi học?"
Bà Chung là cô giáo nhưng không quản được con gái mình, "Chê đồng phục xấu!"
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nhìn nhau, không nhịn được cười.
Ông Chung nhìn Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, "Để thầy Ôn chê cười rồi."
Ôn Thiếu Khanh cũng không khách khí, "Chú họ khách sáo quá, hay là để cháu nói chuyện với cô bé cho."
Tiếng "chú họ" này khiến bố Chung Trinh bất ngờ, quay sang nhìn Tùng Dung. Tùng Dung quẫn bách, đẩy đẩy Ôn Thiếu Khanh, "Đi đi. Đi đi."
Đợi Ôn Thiếu Khanh đi, cô mới lúng túng giải thích: "Anh ấy gọi bừa đấy ạ, hai người đừng để ý. Để anh ấy thử xem sao, chưa biết chừng con bé lại nghe lời."
Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, đứng ở cửa còn chưa biết nói gì, không ngờ Chung Bất Dụ lại mở cửa cho anh vào thật.
Lúc đóng cửa, Ôn Thiếu Khanh không đóng chặt mà để lại một khe hở nhỏ. Dù Chung Bất Dụ còn nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, có vài điều kiêng kỵ anh vẫn nên chú ý.
Tùng Dung thấy ấm lòng, ngoảnh sang tiếp tục nói chuyện với cô chủ.
Khi Ôn Thiếu Khanh đi vào, Chung Bất Dụ đang nằm trên giường phụng phịu.
Ôn Thiếu Khanh cũng không khuyên bảo, cúi đầu lẳng lặng nhìn cuốn sách tham khảo để mở trên bàn học, thấy có hứng thú liền cầm bút tính.
Chưa được bao lâu, Chung Bất Dụ đã không nhịn được nữa, ngồi dậy hỏi anh: "Anh rể, anh thấy em có xinh không?"
Ôn Thiếu Khanh ngẩn ra rồi mới hiểu, con gái ở tuổi này đều thích ăn diện, bèn cười, "Em còn nhỏ, chưa dậy thì, không nhìn ra có xinh hay không, nhưng cứ gọn gàng vui tươi là đẹp rồi. Hồi bé xinh, chưa chắc lớn lên đã đẹp."
Chung Bất Dụ bĩu môi, "Em không tin! Chị họ em từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp. Nếu em cũng đẹp được như chị họ thì tốt."
Ôn Thiếu Khanh thầm thở dài, phải thừa nhận thể chất của Tùng Dung quá thu hút phái nữ.
Anh đưa tay chỉ vào mặt sách, "Em còn đang đi học, giờ chưa phải lúc lo những thứ này."
Chung Bất Dụ vùng vằng lăn lộn trên giường, "Em không muốn học, em không muốn đọc sách! Ai xấu mới phải đọc nhiều sách! Em không xấu!"
"Câu "Ai xấu phải đọc nhiều sách" không có ý như em nói đâu. Sách là đồ tốt, chỉ cần đọc nhiều thơ văn, học hành đến nơi đến chốn, tài hoa ắt sẽ hơn người. Tóm lại, khi em đọc nhiều, dung mạo và khí chất tự khắc sẽ thay đổi."
Chung Bất Dụ ngẩng lên, nhìn anh đầy hy vọng, "Thật ạ?'
Ồn Thiếu Khanh chỉ ra ngoài cửa, "Chị họ em không thích đọc sách à?"
"Dĩ nhiên không phải!" Nhắc đến Tùng Dung là Chung Bất Dụ tỏ vẻ sùng bái, "Chị họ em từ nhỏ đã học cực giỏi!"
Ôn Thiếu Khanh cười, "Cho nên em xem đi, chị họ em có phải càng ngày càng đẹp ra không?"
Tùng Dung bê một đĩa hoa quả chuẩn bị mang vào, đúng lúc tới cửa, nghe được mấy lời ba hoa của Ôn Thiếu Khanh thì chỉ muốn bật cười. Nhóc ma nữ này cuối cùng cũng có khắc tinh.
Chung Bất Dụ nghe vậy, quả nhiên hừng hực khí thế, "Vậy em cũng sẽ đọc thật nhiều sách, học thật giỏi, ngày ngày tiến bộ.”
Tùng Dung cười đẩy cửa ra, "Được rồi, quậy đủ rồi thì ăn hoa quả đi, ăn xong mau về trường đi học. Đừng diễn nữa."
Chung Bất Dụ cầm một miếng táo bỏ vào miệng, nhanh tay thu dọn cặp sách, làm mặt quỷ chạy ra ngoài.
Chung Bất Dụ đi được một lát, Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung cũng chuẩn bị ra ga. Bố Chung Trinh vốn định lái xe đưa hai người đi, nhưng Ôn Thiếu Khanh từ chối khéo, vậy là hai người đi tàu điện ngầm.
Thời điểm này là giờ cao điếm, trên tàu điện người chen chúi; Ôn Thiếu Khanh một tay xách hành lý, một tay che cho Tùng Dung.
Tùng Dung chợt ngẩng đầu nhìn anh, "Có một lần tan tầm chúng ta cũng đi chung một chuyến tàu điện. Anh đứng ngay trước mặt em, lúc ấy cảm thấy sao mà trùng hợp đến vậy."
Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhìn cô, "Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Anh cố tình đấy."
Tùng Dung không tin, "Sao anh biết em sẽ đi chuyến nào?'
Ôn Thiếu Khanh không nói, chỉ nhướng mày khẽ cười, cứ vậy nhìn cô.
Tùng Dung ngẫm nghĩ mãi mới sực hiểu ra, "Chắc không phải anh lên tàu cùng trạm với em đấy chứ?"
Ôn Thiếu Khanh gật đầu hài lòng.
Tùng Dung nghi ngờ, "Nhưng bệnh viện với văn phòng luật cách nhau mấy trạm, anh đi từ bệnh viện đến văn phòng luật rồi chờ em ở trạm à? Hôm đó bệnh viện vắng vẻ lắm hả? Sao anh rảnh thế?"
Ôn Thiếu Khanh cạn lời, "Hôm đó anh nghỉ, không đi làm!"
Tùng Dung cúi đầu lục lọi trí nhớ rồi lại ngẩng lên hỏi: "Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa siêu thị cũng là anh cố ý?"
"Hôm đó là trùng hợp." Ôn Thiếu Khanh đột nhiên ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh, "Hình như người kia cứ nhìn em nãy giờ."
Tùng Dung nhìn sang, nhanh miệng chào rồi nhỏ giọng nói với Ôn Thiếu Khanh: "Bạn cùng lớp hồi học nghiên cứu sinh."
Có lẽ người kia không chắc chắn là Tùng Dung, trông thấy cô chào hỏi mới dám xác nhận, chen qua dòng người tới nói chuyện với cô.
Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, mà hồi ấy Tùng Dung cũng chỉ học trong nước một năm, không thân thiết lắm, hỏi han vài câu là thấy vô vị.
Ngưòi kia chợt nói: "Đúng rồi, cuối tuần đàn anh Lâm có việc về nước, bảo chúng ta tụ tập gặp nhau một hôm, cậu biết chứ?"
Phản ứng đầu tiên của Tùng Dung là nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấy trong mắt anh cũng thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.
Người kia lập tức nhiệt tình, "Vậy thế này đi, cậu cho số điện thoại, tới lúc đó mình gọi cậu."
Tùng Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa danh thiếp ra. Sau khi trao đổi số điện thoại di động, người kia xuống tàu.
Cánh cửa tàu điện đóng lại, Tùng Dung cũng lặng lẽ hẳn đi.
Ôn Thiếu Khanh không có phản ứng gì khác thường, cười hỏi: "Sao thế?"
Cô cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Không có gì."
Tùng Dung thật sự rất áy náy. Chuyện của Lâm Thần, nói trắng ra là lỗi của cô. Nếu không vì cô, hẳn Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh vẫn là anh em thân thiết?
Ôn Thiếu Khanh nắm chặt tay cô, "Cậu ấy về là việc của cậu ấy, tới lúc đó anh sẽ nói với cậu ấy về chuyện của chúng ta, em không phải lo."
Tùng Dung cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, thật sự không thể không lo, "Anh ấy về cũng không bảo gì anh, rõ là không muốn nói chuyện."
Ôn Thiếu Khanh trấn an: "Anh có cách."
Tùng Dung ngẩng đầu hỏi: "Nếu gọi em thì em đi được không?'
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Muốn đi thì đi. Cậu ấy là đàn anh của em, đã nhiều năm không gặp, cũng nên tụ tập một buổi.”
Tùng Dung nắm lấy tay anh, không nói gì nữa.
Trước mặt Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm thản nhiên, nhưng khi không có cô, anh chẳng thể bình tĩnh như thế nữa. Tối hôm đó anh tới nhà Tiêu Tử Uyên, vừa vào đã hỏi: "Cuối tuần này Lâm Thần về, anh biết không?"
Tiêu Tử Uyên hoang mang, "Không biết."
Ôn Thiếu Khanh nhìn kỹ anh ta, "Không biết thật?"
Tiêu Tử Uyên khinh thường, "Tôi phải lừa cậu chắc? Cậu ấy sắp về rồi à?"
"Ừ, hình như là sắp về thật." Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, hỏi: "Kiều Dụ biết không?"
Hồi ấy bốn người ở chung phòng suốt năm năm, tình cảm cực kỳ tốt. Dù Lâm Thần không nói với họ thì cũng phải nói với Kiều Dụ một tiếng.
Tiêu Tử Uyên cũng không dám chắc, "Tôi gọi cho cậu ấy hỏi xem sao."
Ôn Thiếu Khanh đồng ý, "Bật loa ngoài nhé."
Kiều Dụ mới được điều về từ miền Nam, bận đến mức không có cả thời gian ăn ngủ, lúc nhận điện thoại của Tiêu Tử Uyên vẫn còn đang họp. Anh ta đưa tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp rồi ra ngoài nghe máy.
Tiêu Tử Uyên hỏi thẳng vào vấn đề. Kiều Dụ giật mình, "Sao các cậu biết?"
Ôn Thiếu Khanh quát vào điện thoại: "Cậu biết mà không nói cho chúng tôi!"
Lúc này Kiều Dụ mới biết hai người đang ở cạnh nhau, có chút bất đắc dĩ, "Cậu ấy không cho nói."
Nhắc đến chuyện này là Ôn Thiếu Khanh bực mình, "Đi lâu thế rồi, cậu ấy có cần phải vậy không?"
Kiều Dụ khẽ cười nói với Tiêu Tử Uyên: "Nghe đi, em cậu đúng là đã không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người ta lại còn mạnh miệng."
Tiêu Tử Uyên nhìn Ồn Thiếu Khanh rồi hỏi Kiều Dụ: "Cụ thể là bao giờ Lâm Thần về?"
"Chắc chắn sẽ về trước Tết. Đã mấy năm cậu ấy không về, ông cụ nhà đó ra tối hậu thư, bắt cậu ấy nhất định phải về." Kiều Dụ nói xong lại thở dài, "Lâm Thần cũng thật là, chẳng qua chỉ là cô gái kia nói không thích cậu ấy mà thích Ôn Thiếu Khanh thôi mà. Ôn Thiếu Khanh cũng không sai, là con gái nhà người ta thích cậu ta, chứ đâu phải cậu ta thích cô ấy. Cậu ta vô tội mà."
Kiều Dụ nói xong, đầu dây bên kia chợt im bặt.
Mãi sau mới nghe thấy giọng nói dầy ẩn ý của Tiêu Tử Uyên, "Nói thế thì cậu ta chẳng vô tội chút nào."
Ôn Thiếu Khanh cũng phải thừa nhận, "Ừ, không vô tội."
Kiều Dụ sửng sốt, "Là sao? Khoan đã, có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?"
Ôn Thiếu Khanh kịp thời dập tắt ngọn lửa hóng chuyện của Kiều Dụ, vứt lại một câu: "Cậu ấy về thì cậu hãy lập tức báo cho chúng tôi biết." Rồi cúp máy.
Tiêu Tử Uyên cất điện thoại, nhìn Ôn Thiếu Khanh, bình thản ném ra một quả bom, "Dù cậu ấy không định về thì trước Tết cũng phải về một chuyến."
"Vì tôi sắp kết hôn, định mời cậu ấy làm phù rể."
"Kết hôn?" Ôn Thiếu Khanh không thể tin nổi, "Bao giờ?"
"Cuối năm nay, còn đang xem ngày, tới lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu."
"Sao lại vội thế? Em Tùy có rồi à?"
"Không có! Cậu tự lo thân mình đi!"
Ôn Thiếu Khanh vẫn nghi ngờ, chắc chắn là Tùy Ức có rồi nên Tiêu Tử Uyên mới vội kết hôn như vậy. Tiêu Tử Uyên lười giải thích, liền đuổi anh ra khỏi nhà cho xong chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.