Chương 29: Tung hoành chiến đấu, bảo vệ chu toàn
Đông Bôn Tây Cố
04/07/2018
Ôn Thiếu Khanh chưa
bao giờ nghĩ, trên thế gian này sẽ xuất hiện một người con gái kiêu hãnh nói với anh rằng, cô sẽ tung hoành chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo vệ anh chu toàn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột. Sáng hôm sau Chung Trinh vừa thay xong quần áo đi ra thì nghe thấy tiếng cãi vã, còn có giọng phụ nữ thuyết phục nhẹ nhàng, ngay sau đó là âm thanh thứ gì đó bị đập xuống đất.
Vẫn còn sớm, bệnh nhân chưa dậy, cũng chưa tới giờ giao ban, hành lang yên lặng nên âm thanh kia nghe rất đáng sợ. Chung Trinh đi về phía phát ra tiếng, thấy mấy người đàn ông da ngăm đen, thân hình vạm vỡ cùng một người phụ nữ trung niên đang vây quanh hai cô y tá nói gì đó, vẻ mặt hết sỨc dữ tợn, thỉnh thoảng còn hất đồ trên bàn xuống đất.
Chung Trinh thấy hai cô gái sợ sắp khóc, vội bước tới, đưa tay ngăn cản cánh tay của một người đàn ông đang vung về phía cô y tá, tay khác kéo cô ấy lùi lại mấy bước đứng sau lưng mình, giận dữ hỏi: “Sao lại đánh phụ nữ chứ?”
Mấy người đàn ông nghe thấy tiếng, cùng nhìn về phía Chung Trinh, thấy khuôn mặt cậu vẫn non choẹt, bộ dạng hệt như sinh viên liền chẳng kiêng dè gì, tiện tay cầm ống nghe ném trúng vào trán Chung Trinh, máu lập tỨc chảy thành dòng xuống mắt, trông khá đáng sợ.
Ôn Thiếu Khanh đang kiểm tra ghi chép giao ban, nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài, đang định đi xem thử thì thấy y tá hốt hoảng chạy vào, "Thầy Ôn, thầy mau đi xem một chút, ở kia có người nhà bệnh nhân đang gây sự! Còn có mấy kẻ chuyên phá rối bệnh viện trông rất quen mắt. Chung Trinh cãi nhau với họ, hình như còn bị thương."
Ôn Thiếu Khanh lập tỨc bỏ bút xuống đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bác sĩ Triệu nhận bệnh nhân. Bệnh nhân cũng lớn tuổi lồi, hôm qua thực hiện một ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng, đến đêm bỗng nhiên xảy ra biến chứng, cấp cứu đến quá nửa đêm thì không cứu được. Lúc thông báo bệnh nhân đã tử vong, người thân không chịu, làm ầm trước cửa phòng phẫu thuật rất lâu, mãi mới xoa dịu được, không ngờ giờ lại tìm đám người chuyên phá rối bệnh viện đến." Cô y tá vừa đi vừa phàn nàn, "Lúc bệnh nhân nằm viện đâu có thấy mấy người con đó hiếu thuận như thế..."
Tối qua Ôn Thiếu Khanh bị khoa hồi sỨc tích cực gọi sang hỗ trợ, cũng làm phẫu thuật cường độ cao cả đêm. Cảm giác làm việc căng thẳng trong thời gian dài khiến anh nhăn mày, "Bác sĩ Triệu đâu?"
"Bác sĩ Triệu phẫu thuật xong thì không chịu nổi nữa, tìm người khác thay ca, về nghỉ rồi. Có cần gọi anh ấy quay lại không?"
Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ, “Tạm thời đừng gọi, tránh cho người nhà bệnh nhân trông thấy anh ấy lại càng kích động hơn. Báo bảo vệ chưa?"
"Báo rồi, báo cả cảnh sát nữa."
Còn chưa tới giờ làm việc, ngoài bác sĩ, y tá trực và mấy sinh viên Ôn Thiếu Khanh hướng dẫn thì không còn ai. Vì hôm nay không ở bệnh viện nên hôm qua anh đã bảo họ đến sớm một chút nộp bài tập, không ngờ đứng lúc lại gặp phải đám chuyên phá rối bệnh viện đến gây sự. Lúc Ôn Thiếu Khanh tới, những kẻ mang danh người nhà bệnh nhân chẳng biết từ đâu ra đang xô xát với nhân viên y tế. Số người hai bên chênh lệch, vóc dáng cũng cách xa nhau, người của bệnh viện rõ ràng đang ở thế yếu. Những thứ có thể đập ở xung quanh cũng đã bị đập tương đối, lời chửi rủa tục tĩu liên tục vang lên, mấy người phụ nữ trung niên ngồi bệt ra đất vừa khóc vừa kêu gào đòi công lý. Chung Trinh chắc cũng sốt ruột, anh chàng biểu tượng cảm xúc bình thường luôn cười hớn hở giờ đang cáu giận đứng ở giữa, thỉnh thoảng còn xô xát tay chân với người đối diện.
Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang hỏi nhỏ y tá đứng canh: "Hôm qua người thân nào của bệnh nhân đứng ra ký tên?"
Y tá chỉ vào một người đàn ông trung niên ở giữa, "Anh ta là con trai của bệnh nhân, mấy người ngồi ở đất là con gái và con dâu bệnh nhân. Những người khác.."
Cô y tá nói rất nhỏ, Ôn Thiếu Khanh hiểu ngay là dân chuyên phá rối bệnh viện.
Bước qua mặt đất ngổn ngang, những người trông thấy anh lần lượt gọi thầy Ôn. Ôn Thiếu Khanh khẽ gật đầu, cười ôn hòa nói với người thân bệnh nhân trước mặt: "Thưa anh, có gì thì từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân."
Đám người thấy anh phong độ ngời ngời, vẻ mặt nhã nhặn hòa hoãn nhưng lại toát ra cảm giác lấn át rõ rệt, liền ngừng xô đẩy, nhìn nhau, cuối cùng có một người đàn ông đứng ra hỏi: "Anh là ai?"
Ôn Thiếu Khanh quay sang ấn thử vào góc trán đang sưng lên của Chung Trinh. Chung Trinh đau trợn mắt, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Ôn Thiếu Khanh cũng không dám kêu, chỉ cắn răng chịu.
Ôn Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi kia, chỉ nhìn kỹ mặt Chung Trinh. Ngoài trán ra, trên mặt còn có vết máu do bị cào, mấy đông nghiệp bên cạnh cũng rơi vào tình trạng tương tự, trên áo blouse còn hiện rõ mấy vết chân, mặt một cô y tá trẻ in dấu tay đỏ chói, chỗ đã được quần áo che đi không biết còn bị thương cỡ nào.
Ôn Thiếu Khanh hơi cáu. Lúc này anh đã mệt vô cùng, phải mất một lúc mới nhẫn nhịn lên tiếng giải thích: "Tôi là thầy giáo của người mà anh đã đánh. Đây là bệnh viện, cậu ấy có lỗi thì bệnh viện tự khắc sẽ xử lý, không cần anh phải ra tay."
Người kia nheo mắt nhìn bảng tên trên ngực áo Ôn Thiếu Khanh, "A, giáo sư à? Tuổi trẻ tài cao đấy. Nhưng giáo sư thì đã sao? Tôi muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh đấy! Tôi đánh người thì thế nào? Lúc nãy cậu ta cũng đánh trả! Đền tiền đi, nếu không tôi sẽ thuê nhà báo viết bài cho các người chết."
Nói rồi lại bắt đầu động tay, cầm đồ lên ném vào nhân viên bệnh viện, nhất quyết không chịu thôi.
Chung Trinh luôn kính trọng Ôn Thiếu Khanh, không thể chịu nổi người khác nói anh như vậy nên nét mặt có hơi khó coi, “Thôi thầy Ôn ạ, cũng tại em, khi nãy đúng là em đã đẩy họ, em sẽ xin lỗi.”
Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, "Cậu gọi tôi một tiếng thầy thì tôi phải xứng đáng với chữ thầy đó."
Lại thêm một trận ầm ĩ, ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lướt qua, trầm giọng lên tiếng: "Tốt nhất là đừng động vào cái đó."
Giọng anh không lớn, dáng đứng sừng sững mang theo khí thế kinh người, khiến đám người kia giật mình dừng lại.
Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn mấy kẻ chuyên gây rối bệnh viện cùng người nhà bệnh nhân, đôi mắt đen thẫm, "Trước khi phẫu thuật bác sĩ đã thông báo với người nhà về tình trạng của bệnh nhân, các vị cũng đã ký tên trên cam kết phẫu thuật rồi. Các vị nghi ngờ về quá trình làm phẫu thuật, có thể đưa đến Hiệp hội Y học giám định. Nếu kết quả giám định xác nhận phía bệnh viện không có sai sót thì các vị phải đền trang thiết bị. Các trang thiết bị kia đắt lắm, sợ là các vị không đền được đâu."
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ lập tỨc phản ứng, "Không đền được trang thiết bị thì bọn này đánh người! Đánh thoải mái! Đánh bác sĩ, y tá không cần đền tiền!" Nói xong liền vung nắm đấm với các bác sĩ y tá xung quanh.
Câu này đã hoàn toàn chọc tỨc các nhân viên y tế ở đây. Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Thiếu Khanh vẫn lạnh nhạt, sau đó anh bỗng cởi áo blouse ném sang một bên, “Giao ban!”
Cả đám người không hiểu ý nghĩa hành động này, dừng lại nhìn anh.
Ôn Thiếu Khanh thấy họ dừng lại, liền thong thả xắn tay áo lên, nói với mấy học trò sau lưng: "Bố mẹ các em nuôi các em lớn đến chừng này, các em vất vả học y bao năm như vậy không phải là để đứng đây cho người ta sỉ nhục. Có câu này anh ta nói đúng, bác sĩ thì sao, cũng ăn ngũ cốc mà sống thôi, cũng biết nóng nảy như thường. Sống là vậy đấy, người khác bắt nạt mọi người, mọi người cảm thấy không quan trọng thì nhịn, không nhịn được thì trả đòn thôi. Phong độ hình tượng, văn hóa giáo dục cái con khỉ gì, vứt hết đi. Tất nhiên là bác sĩ không được đánh người, nhớ là phải cởi áo blouse ra trước. Thực ra ban đầu không muốn dạy các em bài học này đâu. Các em học y, biết rõ đánh vào đâu khiến người ta đau nhất mà chỉ để lại vết thương nhẹ nhỉ? Lát nữa nhìn cho kỹ vào nhé, chỉ đánh dân phá rối bệnh viện, đừng động vào người thân bệnh nhân. Đánh nhanh thắng nhanh, nếu không lát nữa lãnh đạo bệnh viện tới sẽ ngăn các em trước. Tôi không tin đánh ở sân nhà mà lại thua thiệt. Làm trong ngành này lâu rồi, ai mà không có mấy mạng người qua tay? Mà con gái thì đừng học theo, nhìn là được rồi, sau này bạn trai không nghe lời có thể đánh bạn trai. Với lại..."
Ôn Thiếu Khanh lui về sau mấy bước, "Chỗ tôi đứng là góc chết của camera."
Một câu nói không quá rõ ràng lại khiến nhóm bác sĩ trẻ tuổi sôi trào nhiệt huyết. Tất cả đều hăng lên, cởi hết áo blouse vứt xuống đất xông đến.
Chuyện xảy ra quá đột ngột. Sáng hôm sau Chung Trinh vừa thay xong quần áo đi ra thì nghe thấy tiếng cãi vã, còn có giọng phụ nữ thuyết phục nhẹ nhàng, ngay sau đó là âm thanh thứ gì đó bị đập xuống đất.
Vẫn còn sớm, bệnh nhân chưa dậy, cũng chưa tới giờ giao ban, hành lang yên lặng nên âm thanh kia nghe rất đáng sợ. Chung Trinh đi về phía phát ra tiếng, thấy mấy người đàn ông da ngăm đen, thân hình vạm vỡ cùng một người phụ nữ trung niên đang vây quanh hai cô y tá nói gì đó, vẻ mặt hết sỨc dữ tợn, thỉnh thoảng còn hất đồ trên bàn xuống đất.
Chung Trinh thấy hai cô gái sợ sắp khóc, vội bước tới, đưa tay ngăn cản cánh tay của một người đàn ông đang vung về phía cô y tá, tay khác kéo cô ấy lùi lại mấy bước đứng sau lưng mình, giận dữ hỏi: “Sao lại đánh phụ nữ chứ?”
Mấy người đàn ông nghe thấy tiếng, cùng nhìn về phía Chung Trinh, thấy khuôn mặt cậu vẫn non choẹt, bộ dạng hệt như sinh viên liền chẳng kiêng dè gì, tiện tay cầm ống nghe ném trúng vào trán Chung Trinh, máu lập tỨc chảy thành dòng xuống mắt, trông khá đáng sợ.
Ôn Thiếu Khanh đang kiểm tra ghi chép giao ban, nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài, đang định đi xem thử thì thấy y tá hốt hoảng chạy vào, "Thầy Ôn, thầy mau đi xem một chút, ở kia có người nhà bệnh nhân đang gây sự! Còn có mấy kẻ chuyên phá rối bệnh viện trông rất quen mắt. Chung Trinh cãi nhau với họ, hình như còn bị thương."
Ôn Thiếu Khanh lập tỨc bỏ bút xuống đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bác sĩ Triệu nhận bệnh nhân. Bệnh nhân cũng lớn tuổi lồi, hôm qua thực hiện một ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng, đến đêm bỗng nhiên xảy ra biến chứng, cấp cứu đến quá nửa đêm thì không cứu được. Lúc thông báo bệnh nhân đã tử vong, người thân không chịu, làm ầm trước cửa phòng phẫu thuật rất lâu, mãi mới xoa dịu được, không ngờ giờ lại tìm đám người chuyên phá rối bệnh viện đến." Cô y tá vừa đi vừa phàn nàn, "Lúc bệnh nhân nằm viện đâu có thấy mấy người con đó hiếu thuận như thế..."
Tối qua Ôn Thiếu Khanh bị khoa hồi sỨc tích cực gọi sang hỗ trợ, cũng làm phẫu thuật cường độ cao cả đêm. Cảm giác làm việc căng thẳng trong thời gian dài khiến anh nhăn mày, "Bác sĩ Triệu đâu?"
"Bác sĩ Triệu phẫu thuật xong thì không chịu nổi nữa, tìm người khác thay ca, về nghỉ rồi. Có cần gọi anh ấy quay lại không?"
Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ, “Tạm thời đừng gọi, tránh cho người nhà bệnh nhân trông thấy anh ấy lại càng kích động hơn. Báo bảo vệ chưa?"
"Báo rồi, báo cả cảnh sát nữa."
Còn chưa tới giờ làm việc, ngoài bác sĩ, y tá trực và mấy sinh viên Ôn Thiếu Khanh hướng dẫn thì không còn ai. Vì hôm nay không ở bệnh viện nên hôm qua anh đã bảo họ đến sớm một chút nộp bài tập, không ngờ đứng lúc lại gặp phải đám chuyên phá rối bệnh viện đến gây sự. Lúc Ôn Thiếu Khanh tới, những kẻ mang danh người nhà bệnh nhân chẳng biết từ đâu ra đang xô xát với nhân viên y tế. Số người hai bên chênh lệch, vóc dáng cũng cách xa nhau, người của bệnh viện rõ ràng đang ở thế yếu. Những thứ có thể đập ở xung quanh cũng đã bị đập tương đối, lời chửi rủa tục tĩu liên tục vang lên, mấy người phụ nữ trung niên ngồi bệt ra đất vừa khóc vừa kêu gào đòi công lý. Chung Trinh chắc cũng sốt ruột, anh chàng biểu tượng cảm xúc bình thường luôn cười hớn hở giờ đang cáu giận đứng ở giữa, thỉnh thoảng còn xô xát tay chân với người đối diện.
Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang hỏi nhỏ y tá đứng canh: "Hôm qua người thân nào của bệnh nhân đứng ra ký tên?"
Y tá chỉ vào một người đàn ông trung niên ở giữa, "Anh ta là con trai của bệnh nhân, mấy người ngồi ở đất là con gái và con dâu bệnh nhân. Những người khác.."
Cô y tá nói rất nhỏ, Ôn Thiếu Khanh hiểu ngay là dân chuyên phá rối bệnh viện.
Bước qua mặt đất ngổn ngang, những người trông thấy anh lần lượt gọi thầy Ôn. Ôn Thiếu Khanh khẽ gật đầu, cười ôn hòa nói với người thân bệnh nhân trước mặt: "Thưa anh, có gì thì từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân."
Đám người thấy anh phong độ ngời ngời, vẻ mặt nhã nhặn hòa hoãn nhưng lại toát ra cảm giác lấn át rõ rệt, liền ngừng xô đẩy, nhìn nhau, cuối cùng có một người đàn ông đứng ra hỏi: "Anh là ai?"
Ôn Thiếu Khanh quay sang ấn thử vào góc trán đang sưng lên của Chung Trinh. Chung Trinh đau trợn mắt, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Ôn Thiếu Khanh cũng không dám kêu, chỉ cắn răng chịu.
Ôn Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi kia, chỉ nhìn kỹ mặt Chung Trinh. Ngoài trán ra, trên mặt còn có vết máu do bị cào, mấy đông nghiệp bên cạnh cũng rơi vào tình trạng tương tự, trên áo blouse còn hiện rõ mấy vết chân, mặt một cô y tá trẻ in dấu tay đỏ chói, chỗ đã được quần áo che đi không biết còn bị thương cỡ nào.
Ôn Thiếu Khanh hơi cáu. Lúc này anh đã mệt vô cùng, phải mất một lúc mới nhẫn nhịn lên tiếng giải thích: "Tôi là thầy giáo của người mà anh đã đánh. Đây là bệnh viện, cậu ấy có lỗi thì bệnh viện tự khắc sẽ xử lý, không cần anh phải ra tay."
Người kia nheo mắt nhìn bảng tên trên ngực áo Ôn Thiếu Khanh, "A, giáo sư à? Tuổi trẻ tài cao đấy. Nhưng giáo sư thì đã sao? Tôi muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh đấy! Tôi đánh người thì thế nào? Lúc nãy cậu ta cũng đánh trả! Đền tiền đi, nếu không tôi sẽ thuê nhà báo viết bài cho các người chết."
Nói rồi lại bắt đầu động tay, cầm đồ lên ném vào nhân viên bệnh viện, nhất quyết không chịu thôi.
Chung Trinh luôn kính trọng Ôn Thiếu Khanh, không thể chịu nổi người khác nói anh như vậy nên nét mặt có hơi khó coi, “Thôi thầy Ôn ạ, cũng tại em, khi nãy đúng là em đã đẩy họ, em sẽ xin lỗi.”
Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, "Cậu gọi tôi một tiếng thầy thì tôi phải xứng đáng với chữ thầy đó."
Lại thêm một trận ầm ĩ, ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lướt qua, trầm giọng lên tiếng: "Tốt nhất là đừng động vào cái đó."
Giọng anh không lớn, dáng đứng sừng sững mang theo khí thế kinh người, khiến đám người kia giật mình dừng lại.
Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn mấy kẻ chuyên gây rối bệnh viện cùng người nhà bệnh nhân, đôi mắt đen thẫm, "Trước khi phẫu thuật bác sĩ đã thông báo với người nhà về tình trạng của bệnh nhân, các vị cũng đã ký tên trên cam kết phẫu thuật rồi. Các vị nghi ngờ về quá trình làm phẫu thuật, có thể đưa đến Hiệp hội Y học giám định. Nếu kết quả giám định xác nhận phía bệnh viện không có sai sót thì các vị phải đền trang thiết bị. Các trang thiết bị kia đắt lắm, sợ là các vị không đền được đâu."
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ lập tỨc phản ứng, "Không đền được trang thiết bị thì bọn này đánh người! Đánh thoải mái! Đánh bác sĩ, y tá không cần đền tiền!" Nói xong liền vung nắm đấm với các bác sĩ y tá xung quanh.
Câu này đã hoàn toàn chọc tỨc các nhân viên y tế ở đây. Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Thiếu Khanh vẫn lạnh nhạt, sau đó anh bỗng cởi áo blouse ném sang một bên, “Giao ban!”
Cả đám người không hiểu ý nghĩa hành động này, dừng lại nhìn anh.
Ôn Thiếu Khanh thấy họ dừng lại, liền thong thả xắn tay áo lên, nói với mấy học trò sau lưng: "Bố mẹ các em nuôi các em lớn đến chừng này, các em vất vả học y bao năm như vậy không phải là để đứng đây cho người ta sỉ nhục. Có câu này anh ta nói đúng, bác sĩ thì sao, cũng ăn ngũ cốc mà sống thôi, cũng biết nóng nảy như thường. Sống là vậy đấy, người khác bắt nạt mọi người, mọi người cảm thấy không quan trọng thì nhịn, không nhịn được thì trả đòn thôi. Phong độ hình tượng, văn hóa giáo dục cái con khỉ gì, vứt hết đi. Tất nhiên là bác sĩ không được đánh người, nhớ là phải cởi áo blouse ra trước. Thực ra ban đầu không muốn dạy các em bài học này đâu. Các em học y, biết rõ đánh vào đâu khiến người ta đau nhất mà chỉ để lại vết thương nhẹ nhỉ? Lát nữa nhìn cho kỹ vào nhé, chỉ đánh dân phá rối bệnh viện, đừng động vào người thân bệnh nhân. Đánh nhanh thắng nhanh, nếu không lát nữa lãnh đạo bệnh viện tới sẽ ngăn các em trước. Tôi không tin đánh ở sân nhà mà lại thua thiệt. Làm trong ngành này lâu rồi, ai mà không có mấy mạng người qua tay? Mà con gái thì đừng học theo, nhìn là được rồi, sau này bạn trai không nghe lời có thể đánh bạn trai. Với lại..."
Ôn Thiếu Khanh lui về sau mấy bước, "Chỗ tôi đứng là góc chết của camera."
Một câu nói không quá rõ ràng lại khiến nhóm bác sĩ trẻ tuổi sôi trào nhiệt huyết. Tất cả đều hăng lên, cởi hết áo blouse vứt xuống đất xông đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.