Chương 41
Minh Anh
18/03/2015
CHƯƠNG
41:
- Mỹ Yến, bình tĩnh nào – Vương Khang một tay ôm lấy vai Yến, một tay lau nhẹ nước mắt trên mặt cô ta.
- Anh hai, em thật không hiểu. Hàn Lệ Băng hơn em ở điểm nào, tại sao Hải Phong lại bỏ em theo cô ta chứ? - Mỹ Yến ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Khang.
Khang khẽ nhíu mày. Lòng anh thắt lại. Đứa em gái từ nhỏ anh thương yêu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giờ đang khóc vì người nó yêu, vậy mà, người làm anh hai như anh lại không thể làm gì. Anh cũng không hiểu, Mỹ Yến và Hải Phong đã chơi với nhau từ nhỏ, không hiểu sao lúc lớn, Phong lại xa lánh Yến như vậy. Anh biết, một phần là do Yến. Con bé đôi lúc cư xử hơi thái quá, nhưng nó làm tất cả cũng là vì Hải Phong. Chẳng lẽ, tấm chân tình của em gái anh, cậu ta không thể hiểu, dù chỉ là một chút thôi sao?
Khang thở dài. Anh đẩy nhẹ Yến ra, hai tay day day thái dương. Mỹ Yến không chịu buông tha. Cô ta biết anh hai từ nhỏ đã rất chiều mình, cô ta muốn gì, Khang cũng sẽ đáp ứng. Mỹ Yến tiếp tục khóc lóc:
- Anh hai, sao anh không nói gì? Chẳng lẽ, ngay cả anh cũng cho là em sai sao? Anh hai à, chẳng phải anh nói anh luôn thương em, sao giờ anh không ra mặt giúp em chứ? Chả nhẽ, anh đành lòng nhìn em như vậy sao?
Khang quệt nhẹ nước mắt trên má Mỹ Yến, ôm khít Yến vào lòng. Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu, khẽ nói:
- Mỹ Yến, nghe lời anh, từ bỏ đi.
Mắt Mỹ Yến mở to. Cô ta đẩy mạnh Khang ra, lắc đầu nguầy nguậy:
- Sao anh lại nói như vậy? Em không thể, không thể.
- Em xem em đi, vì Hải Phong, em đã làm biết bao chuyện xấu, thậm chí suýt nữa giết người. Anh không thể để em lún sâu thêm nữa.
Nước mắt Mỹ Yến chảy ròng ròng hai bên má. Lòng Khang quặn thắt lại. Người trước mắt anh không còn là em gái của anh nữa.
- Anh hai, anh biết em làm tất cả cũng vì em yêu Hải Phong. Đâu phải em thực sự muốn như vậy. Anh cũng biết từ nhỏ em đã rất ích kỉ, em không thể chia sẻ chồng của mình cho người khác được.
- Chính vì vậy, anh mới khuyên em buông tay. Em đã thay đổi quá nhiều.
- Anh không thương em… - Mỹ Yến khóc nấc lên. Hai mắt cô đã nhòe nước. Cô biết cô đã làm nhiều chuyện xấu. Cô biết cô không được phép làm vậy. Nhưng, cô yêu Hải Phong, rất khó để thay đổi.
- Anh hai rất thương em. Anh lo cho em, sợ một ngày nào đó, em sẽ tự làm tổn thương bản thân, nên mới khuyên em dừng lại – Khang khẽ nhíu mày. Tính cứng đầu, ương ngạnh của Yến, đúng là không bao giờ có thể thay đổi.
Yến đứng phắt dậy. Cô không muốn nghe. Người anh thương cô, hiểu cô nhất, cũng không ủng hộ cô, cũng một mực nói cô đã sai. Sai? Sai thì đã sao? Ngay từ lúc bắt đầu, cô biết sẽ có ngày cô sai, cô biết cô sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng như vậy thì đã sao? Yến yêu Phong, đó là điều cô biết rõ nhất. Người ta nói, khi yêu một người, chỉ cần người đó hạnh phúc thì đối với mình, đó là điều tuyệt vời nhất. Nhưng với người ích kỉ, ngang ngạnh, độc chiếm như Yến, yêu một người, người đó nhất định phải thuộc về cô. Cô không đủ bao dung để chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác. Hải Phong chính là tương lai của cô. Có chết, cô cũng phải nắm thật chắc, không thể để Hàn Lệ Băng kia giành mất.
Mỹ Yến lao nhanh ra khỏi nhà, mặc cho tiếng gọi của Khang…
…
- Chúng ta, sẽ sống ở đây? – Nó ngước mắt nhìn hắn.
Căn hộ này nằm trong khu chung cư cao cấp, là một phần của tập đoàn Trần thị.
- Đúng vậy - Hắn khẽ cười, khoác vai nó bước vào trong.
Lệ Băng lướt qua tổng thể căn nhà. Tuy chỉ là một căn hộ chung cư nhưng diện tích cũng khá lớn. Nó đi hết căn nhà. Có một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ. Phòng khách tổng thể là màu đen trắng, đến bộ ghế sofa cũng vậy. Phòng bếp có một bộ bàn ăn bốn ghế, màu trắng. Tường sơn màu xanh lá cây. Hai phòng ngủ, một phòng sơn màu tím nhạt, một phòng màu xanh nước biển. Nó tỉ mỉ xem từng góc nhỏ trong căn nhà. Mọi thứ đều được chuẩn bị rất cẩn thận, vô cùng hợp ý nó. Xem ra, Hải Phong rất hiểu nó.
Nó ngồi xuống sofa, khẽ nói:
- Sao anh không tới nhà em? Còn rất nhiều phòng trống, cũng chỉ có em và Hạ sống chung. Anh tới sẽ vui hơn.
Hắn ngồi xuống, ôm lấy vai nó:
- Sống thế này chẳng phải thoải mái hơn sao. Chúng ta có không gian riêng. Hơn nữa, sau này…
Nó đột nhiên đứng phắt dậy, quay lưng đi:
- Chuyện sau này…để sau hãy tính.
Hắn ngạc nhiên:
- Băng, em sao vậy?
Nó quay lưng lại nên hắn không thể thấy biểu cảm trên mặt nó, chỉ biết nó hơi cúi đầu, im lặng không nói. Một lát sau, nó mới khẽ nói:
- Chỉ là…tự dưng em thấy…trong quan hệ của chúng ta…có cái gì đó…
- Cái gì là cái gì? – Hắn không giữ nổi bình tĩnh, túm lấy vai nó.
Nó ngước mắt nhìn hắn. Hai ánh mắt giao nhau. Lúc này hắn mới nhìn kĩ đôi mắt nó. Màu nâu. Nhưng màu nâu này rất đặc biệt, không thể lẫn lộn. Ánh mắt ấy lúc nó vui thì sáng bừng lên, như có ngọn đuốc nhỏ đang cháy trong đó. Còn khi nó buồn, màu nâu như nhạt đi, đôi mắt ấy như phủ một lớp sương mỏng, khiến người ta thực sự không thể nhìn ra sự thay đổi trong con mắt.
Và giờ đây, là lớp sương đó!
- Có cái gì đó…không thật – Nó khẽ nói rồi mím chặt môi.
Từng câu, từng chữ nhẹ như những giọt sương mai đi vào đầu hắn. Con ngươi đen như mã não ngưng lại. Môi hắn khẽ mấp máy:
- Không thật?
Nó đẩy nhẹ hắn ra, lùi lại mấy bước, đưa tay lên, vén mái tóc dài.
- Em không biết. Cảm giác đó, em chưa từng có. Nhưng từ lúc anh trở về, trong lúc em vui mừng nhất, thì cảm giác đó xuất hiện. Em luôn bất an, lo sợ. Em thấy tự nhiên có một bức tường vô hình chắn giữa em và anh.
Hắn bước đến gần, ôm lấy nó. Nó dựa vào ngực hắn. Mùi hương cơ thể hắn cứ vấn vít lấy nó.
- Vậy đừng nghĩ nữa.
- Nhưng, em thấy hình như em mất anh rồi. Em rất sợ - Mắt nó ươn ướt.
Hắn hơi sững lại. Người hắn như có dòng điện chạy qua khiến tứ chi tê liệt. Đầu hắn trở nên trống rỗng.
- Băng, đừng nghĩ nữa. Sẽ không còn lo sợ. Anh sẽ luôn ở cạnh em, chăm sóc em, cho đến khi anh mãi mãi rời xa thế giới này. Tin anh được không?
- Em…tin anh – Nó đưa tay quệt nước mắt, khẽ nở nụ cười. Phải rồi, Phong ở đây, Phong là của nó, đâu thể biến mất. Chỉ cần nó giữ chắc một chút, chắc chắn hai người không thể mất nhau…
- Mỹ Yến, bình tĩnh nào – Vương Khang một tay ôm lấy vai Yến, một tay lau nhẹ nước mắt trên mặt cô ta.
- Anh hai, em thật không hiểu. Hàn Lệ Băng hơn em ở điểm nào, tại sao Hải Phong lại bỏ em theo cô ta chứ? - Mỹ Yến ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Khang.
Khang khẽ nhíu mày. Lòng anh thắt lại. Đứa em gái từ nhỏ anh thương yêu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giờ đang khóc vì người nó yêu, vậy mà, người làm anh hai như anh lại không thể làm gì. Anh cũng không hiểu, Mỹ Yến và Hải Phong đã chơi với nhau từ nhỏ, không hiểu sao lúc lớn, Phong lại xa lánh Yến như vậy. Anh biết, một phần là do Yến. Con bé đôi lúc cư xử hơi thái quá, nhưng nó làm tất cả cũng là vì Hải Phong. Chẳng lẽ, tấm chân tình của em gái anh, cậu ta không thể hiểu, dù chỉ là một chút thôi sao?
Khang thở dài. Anh đẩy nhẹ Yến ra, hai tay day day thái dương. Mỹ Yến không chịu buông tha. Cô ta biết anh hai từ nhỏ đã rất chiều mình, cô ta muốn gì, Khang cũng sẽ đáp ứng. Mỹ Yến tiếp tục khóc lóc:
- Anh hai, sao anh không nói gì? Chẳng lẽ, ngay cả anh cũng cho là em sai sao? Anh hai à, chẳng phải anh nói anh luôn thương em, sao giờ anh không ra mặt giúp em chứ? Chả nhẽ, anh đành lòng nhìn em như vậy sao?
Khang quệt nhẹ nước mắt trên má Mỹ Yến, ôm khít Yến vào lòng. Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu, khẽ nói:
- Mỹ Yến, nghe lời anh, từ bỏ đi.
Mắt Mỹ Yến mở to. Cô ta đẩy mạnh Khang ra, lắc đầu nguầy nguậy:
- Sao anh lại nói như vậy? Em không thể, không thể.
- Em xem em đi, vì Hải Phong, em đã làm biết bao chuyện xấu, thậm chí suýt nữa giết người. Anh không thể để em lún sâu thêm nữa.
Nước mắt Mỹ Yến chảy ròng ròng hai bên má. Lòng Khang quặn thắt lại. Người trước mắt anh không còn là em gái của anh nữa.
- Anh hai, anh biết em làm tất cả cũng vì em yêu Hải Phong. Đâu phải em thực sự muốn như vậy. Anh cũng biết từ nhỏ em đã rất ích kỉ, em không thể chia sẻ chồng của mình cho người khác được.
- Chính vì vậy, anh mới khuyên em buông tay. Em đã thay đổi quá nhiều.
- Anh không thương em… - Mỹ Yến khóc nấc lên. Hai mắt cô đã nhòe nước. Cô biết cô đã làm nhiều chuyện xấu. Cô biết cô không được phép làm vậy. Nhưng, cô yêu Hải Phong, rất khó để thay đổi.
- Anh hai rất thương em. Anh lo cho em, sợ một ngày nào đó, em sẽ tự làm tổn thương bản thân, nên mới khuyên em dừng lại – Khang khẽ nhíu mày. Tính cứng đầu, ương ngạnh của Yến, đúng là không bao giờ có thể thay đổi.
Yến đứng phắt dậy. Cô không muốn nghe. Người anh thương cô, hiểu cô nhất, cũng không ủng hộ cô, cũng một mực nói cô đã sai. Sai? Sai thì đã sao? Ngay từ lúc bắt đầu, cô biết sẽ có ngày cô sai, cô biết cô sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng như vậy thì đã sao? Yến yêu Phong, đó là điều cô biết rõ nhất. Người ta nói, khi yêu một người, chỉ cần người đó hạnh phúc thì đối với mình, đó là điều tuyệt vời nhất. Nhưng với người ích kỉ, ngang ngạnh, độc chiếm như Yến, yêu một người, người đó nhất định phải thuộc về cô. Cô không đủ bao dung để chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác. Hải Phong chính là tương lai của cô. Có chết, cô cũng phải nắm thật chắc, không thể để Hàn Lệ Băng kia giành mất.
Mỹ Yến lao nhanh ra khỏi nhà, mặc cho tiếng gọi của Khang…
…
- Chúng ta, sẽ sống ở đây? – Nó ngước mắt nhìn hắn.
Căn hộ này nằm trong khu chung cư cao cấp, là một phần của tập đoàn Trần thị.
- Đúng vậy - Hắn khẽ cười, khoác vai nó bước vào trong.
Lệ Băng lướt qua tổng thể căn nhà. Tuy chỉ là một căn hộ chung cư nhưng diện tích cũng khá lớn. Nó đi hết căn nhà. Có một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ. Phòng khách tổng thể là màu đen trắng, đến bộ ghế sofa cũng vậy. Phòng bếp có một bộ bàn ăn bốn ghế, màu trắng. Tường sơn màu xanh lá cây. Hai phòng ngủ, một phòng sơn màu tím nhạt, một phòng màu xanh nước biển. Nó tỉ mỉ xem từng góc nhỏ trong căn nhà. Mọi thứ đều được chuẩn bị rất cẩn thận, vô cùng hợp ý nó. Xem ra, Hải Phong rất hiểu nó.
Nó ngồi xuống sofa, khẽ nói:
- Sao anh không tới nhà em? Còn rất nhiều phòng trống, cũng chỉ có em và Hạ sống chung. Anh tới sẽ vui hơn.
Hắn ngồi xuống, ôm lấy vai nó:
- Sống thế này chẳng phải thoải mái hơn sao. Chúng ta có không gian riêng. Hơn nữa, sau này…
Nó đột nhiên đứng phắt dậy, quay lưng đi:
- Chuyện sau này…để sau hãy tính.
Hắn ngạc nhiên:
- Băng, em sao vậy?
Nó quay lưng lại nên hắn không thể thấy biểu cảm trên mặt nó, chỉ biết nó hơi cúi đầu, im lặng không nói. Một lát sau, nó mới khẽ nói:
- Chỉ là…tự dưng em thấy…trong quan hệ của chúng ta…có cái gì đó…
- Cái gì là cái gì? – Hắn không giữ nổi bình tĩnh, túm lấy vai nó.
Nó ngước mắt nhìn hắn. Hai ánh mắt giao nhau. Lúc này hắn mới nhìn kĩ đôi mắt nó. Màu nâu. Nhưng màu nâu này rất đặc biệt, không thể lẫn lộn. Ánh mắt ấy lúc nó vui thì sáng bừng lên, như có ngọn đuốc nhỏ đang cháy trong đó. Còn khi nó buồn, màu nâu như nhạt đi, đôi mắt ấy như phủ một lớp sương mỏng, khiến người ta thực sự không thể nhìn ra sự thay đổi trong con mắt.
Và giờ đây, là lớp sương đó!
- Có cái gì đó…không thật – Nó khẽ nói rồi mím chặt môi.
Từng câu, từng chữ nhẹ như những giọt sương mai đi vào đầu hắn. Con ngươi đen như mã não ngưng lại. Môi hắn khẽ mấp máy:
- Không thật?
Nó đẩy nhẹ hắn ra, lùi lại mấy bước, đưa tay lên, vén mái tóc dài.
- Em không biết. Cảm giác đó, em chưa từng có. Nhưng từ lúc anh trở về, trong lúc em vui mừng nhất, thì cảm giác đó xuất hiện. Em luôn bất an, lo sợ. Em thấy tự nhiên có một bức tường vô hình chắn giữa em và anh.
Hắn bước đến gần, ôm lấy nó. Nó dựa vào ngực hắn. Mùi hương cơ thể hắn cứ vấn vít lấy nó.
- Vậy đừng nghĩ nữa.
- Nhưng, em thấy hình như em mất anh rồi. Em rất sợ - Mắt nó ươn ướt.
Hắn hơi sững lại. Người hắn như có dòng điện chạy qua khiến tứ chi tê liệt. Đầu hắn trở nên trống rỗng.
- Băng, đừng nghĩ nữa. Sẽ không còn lo sợ. Anh sẽ luôn ở cạnh em, chăm sóc em, cho đến khi anh mãi mãi rời xa thế giới này. Tin anh được không?
- Em…tin anh – Nó đưa tay quệt nước mắt, khẽ nở nụ cười. Phải rồi, Phong ở đây, Phong là của nó, đâu thể biến mất. Chỉ cần nó giữ chắc một chút, chắc chắn hai người không thể mất nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.