Chương 12: HÀN THIÊN VŨ
Minh Anh
18/03/2015
CHƯƠNG
12: HÀN THIÊN VŨ
* 10 giờ tối:
Nó bước xuống xe, ngoái đầu lại, mỉm cười:
- Ngủ ngon!
Hắn hơi sững người, nó cười với hắn sao?
Nó cứ đứng chờ câu trả lời từ hắn nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì. Nó chạy lại phía hắn thì bất cẩn vấp phải hòn đá. Nó mất đà, ngã về phía trước //Á//
Hắn đang ngẩn người, nghe thấy tiếng hét của nó thì choàng tỉnh. Hắn vội đỡ lấy nó nhưng không kịp. Nó ngã vào người hắn làm hắn loạng choạng. May có chiếc xe đỗ ngay sau…
Đúng lúc đó, có một chiếc xe khác tiến về phía biệt thự. Từ trên xe, Khánh, Chi và Hạ bước xuống. Đập vào mắt ba người là cảnh tượng hết sức mờ ám. Hắn đứng dựa lưng vào chiếc xe, hai tay túm lấy vai nó. Còn nó áp sát vào người hắn, tay tì lên cửa kính ô tô sau lưng hắn.
- Chị Băng cưỡng hôn anh Phong? – Nhật Hạ ngây thơ nói
Chi với Khánh ngạc nhiên không nói nên lời
Nghe tiếng nói, hắn và nó vội đứng dậy, mặt đỏ bừng. Khánh đi tới:
- Không ngờ hai người tiến triển nhanh như vậy. Mới có một buổi tối
Nói rồi, cậu nở một nụ cười vô cùng gian xảo. Hắn hơi nhíu mày:
- Đừng có nói linh tinh
Chi cũng tiến gần về phía nó, cười tinh nghịch:
- Băng à, mình không ngờ đấy! Đúng là chỉ có Trần Hải Phong làm được điều đó. Hahaha
Nói rồi, Chi và Khánh dựa vào nhau cười nghiêng ngả. Nhật Hạ nhìn thấy, vô cùng tức giận, chạy tới, cố tình chen qua Khánh và Chi. Nhỏ đứng chắn trước mặt nó, cao giọng:
- Chị Chi đừng quá đáng như thế. Chị Băng với anh Phong không có gì đâu. Phải không chị?
Nó toe toét nhìn Băng, chờ đợi sự hưởng ứng, tán thành từ nó nhưng nó chỉ thờ ơ:
- Sao cũng được. Có gì quan trọng
Nói rồi nó quay người đi vào nhà, bỏ lại Nhật Hạ tiu nghỉu đứng đó. Chợt, một bàn tay giữ nó lại. Hắn mỉm cười:
- Em ngủ ngon
Nó hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mỉm cười, cúi đầu chào hắn.
Khánh, Chi, Hạ đứng há hốc mồm nhìn hắn và nó.
Khánh // Thằng Phong vừa cười với con gái //
Chi // Lệ Băng, mày vừa cười với một thằng con trai //
Nhật Hạ // Băng tan chảy rồi //
- Hạ, em có vào không? – Nó cất tiếng hỏi
- Dạ, có… có chứ ạ - Nhật Hạ vội chạy vụt vào nhà, không quên nháy mắt với Duy Khánh, làm cậu sởn da gà
Đợi nó đi khuất, hắn mới quay trở lại xe mình. Khánh thấy vậy, đi đến huých vào vai hắn
- Mày thay đổi rồi Phong ạ…- Cậu khẽ lắc đầu - … nhưng tao thích thế…Hahaha
Nói rồi, cậu kéo Chi chui vào xe, phóng vụt đi để lại hắn tức giận đứng đó…
****************
// Reeng reeng// Là Thiên Vũ
Nó nhấc máy, trong lòng rất vui mừng, từ lúc nó về Việt Nam, giờ Thiên Vũ mới gọi được cho nó. Nó cũng rất cứng đầu, nhất quyết không nhượng bộ, không chịu gọi cho Thiên Vũ.
- Anh hai. Sao giờ mới gọi cho em? – Giọng nó hơi dỗi
Vũ hơi ngạc nhiên, nó đã nói nhiều hơn trước
- Băng nhi, anh xin lỗi. Dạo này công việc bận quá, giờ mới gọi được cho em. Mấy lần định gọi nhưng cứ quên mất. Em đừng giận nhé
Nó bật cười. Thiên Vũ là vậy, lúc nào anh cũng nhường nó, lúc nào cũng nhận lỗi về mình
- Không sao. Em đùa chút thôi. Anh gọi cho em là em vui rồi
Đùa! Băng nhi của anh biết đùa từ bao giờ? Thiên Vũ lại càng ngạc nhiên. Tuy vậy, trong lòng anh rất vui. Có lẽ, môi trường sống ở Việt Nam có thể thay đổi được tính cách cô em gái bé nhỏ của anh
- Sao anh không nói gì? – Nó nói
- À à anh xin lỗi – Vũ ấp úng – Dạo này em thế nào? Ở bên đó có nhiều bạn không?
- Em vẫn khỏe – Nó từ tốn trả lời – Anh biết tính em mà. Không thích kết bạn. Nhưng cũng có rất nhiều người giúp đỡ em
- Thảo nào anh thấy em vui vẻ hơn trước
- Vậy sao? – Nó hơi ngẩn người. Nó đã thay đổi? Từ khi hắn bước vào cuộc đời nó?
- Đúng vậy. Em nói chuyện nhiều hơn – Vũ vui vẻ
- Em cũng không biết tại sao nữa. Có lẽ môi trường bên này đỡ ngột ngạt hơn
- Sống cùng anh ngột ngạt lắm sao?
- Ý em không phải vậy, chỉ là… - Nó hơi cuống
- Anh đùa thôi. Mà chắc em gặp Chi rồi hả?
- Dạ, gặp ngay hôm sau. Mà anh này… - Nó ngập ngừng
- Sao vậy?
- Không chỉ gặp Chi, em còn gặp một người nữa
- Ai vậy? – Vũ tò mò
- Chị Hải Phương
- …
- Có lẽ, chị ấy vẫn còn yêu anh. Công ty chị ấy có hợp đồng với B.R, nhưng chị Phương tìm cách tránh mặt em nên đã hủy hợp đồng
-…
- Sao anh không nói gì? - Nó lo lắng
- Anh không sao. Anh có chuyện phải đi. Bao giờ có thời gian, anh sẽ về Việt Nam thăm em
Nói rồi, Vũ cúp máy luôn, không để nó kịp phản ứng. Nó khẽ thở dài, lẽ ra nó không nên nhắc đến Hải Phương, làm ảnh hưởng tới tâm trạng anh trai nó…
*************
Ở nơi cách Việt Nam nửa vòng trái đất, Thiên Vũ lặng lẽ đặt điện thoại xuống, từ từ ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu. Anh nghĩ về Hải Phương – người con gái anh yêu.
Bốn năm nay, anh luôn nghĩ về cô. Không đêm nào anh ngủ mà không mơ thấy cô, không gọi tên cô trong vô thức. Anh nhớ cô, yêu cô rất nhiều. Anh luôn muốn về Việt Nam để tìm cô.
Nhưng anh đâu có đủ tư cách để yêu cô nữa. Thậm chí cả dũng khí đối mặt với cô, anh còn không có. Bốn năm trước, vì sự nghiệp, vì không muốn làm cha mẹ buồn, anh đã nhẫn tâm bỏ rơi cô để sang Mỹ. Anh bỏ mặc cô một mình với vết thương quá lớn, không thể hàn gắn được. Anh cũng biết cô hận mình nhưng bản thân anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Anh phải bảo vệ công ty, bảo vệ Lệ Băng – em gái anh. Vì Lệ Băng, anh có thể hi sinh tất cả mọi thứ, kể cả hạnh phúc của bản thân, kể cả người con gái anh yêu, bởi Lệ Băng là em gái duy nhất của anh, là người em gái mà ba mẹ để lại cho anh. Anh không thể phụ lòng ba mẹ.
Anh cũng không dám kể mọi chuyện với Hải Phương mà lặng lẽ ra đi. Anh biết nếu nói cho cô mọi chuyện, cô chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Nhưng, liệu, lúc đó anh còn đủ dũng cảm để rời xa cô không? Hay anh sẽ bị tình cảm, bị trái tim của chính mình chi phối?
Bốn năm nay, trái tim Thiên Vũ vẫn đặt lại ở Việt Nam, đặt lại nơi người con gái ấy. Người có thể đi nhưng trái tim anh không đủ sức rời xa Hải Phương. Vì vậy, bốn năm nay, ngoài tình yêu thương anh dành cho Băng nhi, anh sống vô cảm, chỉ biết làm việc để vực lại công ty. Cũng chính vì vậy, anh hoàn toàn không biết rằng, không chỉ Hải Phương đau khổ vì anh mà vẫn còn một người con gái, ở ngay cạnh anh cũng rất đau. Đau vì yêu anh nhưng không thể nói ra, đau vì trái tim anh đã thuộc về người khác…
* 10 giờ tối:
Nó bước xuống xe, ngoái đầu lại, mỉm cười:
- Ngủ ngon!
Hắn hơi sững người, nó cười với hắn sao?
Nó cứ đứng chờ câu trả lời từ hắn nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì. Nó chạy lại phía hắn thì bất cẩn vấp phải hòn đá. Nó mất đà, ngã về phía trước //Á//
Hắn đang ngẩn người, nghe thấy tiếng hét của nó thì choàng tỉnh. Hắn vội đỡ lấy nó nhưng không kịp. Nó ngã vào người hắn làm hắn loạng choạng. May có chiếc xe đỗ ngay sau…
Đúng lúc đó, có một chiếc xe khác tiến về phía biệt thự. Từ trên xe, Khánh, Chi và Hạ bước xuống. Đập vào mắt ba người là cảnh tượng hết sức mờ ám. Hắn đứng dựa lưng vào chiếc xe, hai tay túm lấy vai nó. Còn nó áp sát vào người hắn, tay tì lên cửa kính ô tô sau lưng hắn.
- Chị Băng cưỡng hôn anh Phong? – Nhật Hạ ngây thơ nói
Chi với Khánh ngạc nhiên không nói nên lời
Nghe tiếng nói, hắn và nó vội đứng dậy, mặt đỏ bừng. Khánh đi tới:
- Không ngờ hai người tiến triển nhanh như vậy. Mới có một buổi tối
Nói rồi, cậu nở một nụ cười vô cùng gian xảo. Hắn hơi nhíu mày:
- Đừng có nói linh tinh
Chi cũng tiến gần về phía nó, cười tinh nghịch:
- Băng à, mình không ngờ đấy! Đúng là chỉ có Trần Hải Phong làm được điều đó. Hahaha
Nói rồi, Chi và Khánh dựa vào nhau cười nghiêng ngả. Nhật Hạ nhìn thấy, vô cùng tức giận, chạy tới, cố tình chen qua Khánh và Chi. Nhỏ đứng chắn trước mặt nó, cao giọng:
- Chị Chi đừng quá đáng như thế. Chị Băng với anh Phong không có gì đâu. Phải không chị?
Nó toe toét nhìn Băng, chờ đợi sự hưởng ứng, tán thành từ nó nhưng nó chỉ thờ ơ:
- Sao cũng được. Có gì quan trọng
Nói rồi nó quay người đi vào nhà, bỏ lại Nhật Hạ tiu nghỉu đứng đó. Chợt, một bàn tay giữ nó lại. Hắn mỉm cười:
- Em ngủ ngon
Nó hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mỉm cười, cúi đầu chào hắn.
Khánh, Chi, Hạ đứng há hốc mồm nhìn hắn và nó.
Khánh // Thằng Phong vừa cười với con gái //
Chi // Lệ Băng, mày vừa cười với một thằng con trai //
Nhật Hạ // Băng tan chảy rồi //
- Hạ, em có vào không? – Nó cất tiếng hỏi
- Dạ, có… có chứ ạ - Nhật Hạ vội chạy vụt vào nhà, không quên nháy mắt với Duy Khánh, làm cậu sởn da gà
Đợi nó đi khuất, hắn mới quay trở lại xe mình. Khánh thấy vậy, đi đến huých vào vai hắn
- Mày thay đổi rồi Phong ạ…- Cậu khẽ lắc đầu - … nhưng tao thích thế…Hahaha
Nói rồi, cậu kéo Chi chui vào xe, phóng vụt đi để lại hắn tức giận đứng đó…
****************
// Reeng reeng// Là Thiên Vũ
Nó nhấc máy, trong lòng rất vui mừng, từ lúc nó về Việt Nam, giờ Thiên Vũ mới gọi được cho nó. Nó cũng rất cứng đầu, nhất quyết không nhượng bộ, không chịu gọi cho Thiên Vũ.
- Anh hai. Sao giờ mới gọi cho em? – Giọng nó hơi dỗi
Vũ hơi ngạc nhiên, nó đã nói nhiều hơn trước
- Băng nhi, anh xin lỗi. Dạo này công việc bận quá, giờ mới gọi được cho em. Mấy lần định gọi nhưng cứ quên mất. Em đừng giận nhé
Nó bật cười. Thiên Vũ là vậy, lúc nào anh cũng nhường nó, lúc nào cũng nhận lỗi về mình
- Không sao. Em đùa chút thôi. Anh gọi cho em là em vui rồi
Đùa! Băng nhi của anh biết đùa từ bao giờ? Thiên Vũ lại càng ngạc nhiên. Tuy vậy, trong lòng anh rất vui. Có lẽ, môi trường sống ở Việt Nam có thể thay đổi được tính cách cô em gái bé nhỏ của anh
- Sao anh không nói gì? – Nó nói
- À à anh xin lỗi – Vũ ấp úng – Dạo này em thế nào? Ở bên đó có nhiều bạn không?
- Em vẫn khỏe – Nó từ tốn trả lời – Anh biết tính em mà. Không thích kết bạn. Nhưng cũng có rất nhiều người giúp đỡ em
- Thảo nào anh thấy em vui vẻ hơn trước
- Vậy sao? – Nó hơi ngẩn người. Nó đã thay đổi? Từ khi hắn bước vào cuộc đời nó?
- Đúng vậy. Em nói chuyện nhiều hơn – Vũ vui vẻ
- Em cũng không biết tại sao nữa. Có lẽ môi trường bên này đỡ ngột ngạt hơn
- Sống cùng anh ngột ngạt lắm sao?
- Ý em không phải vậy, chỉ là… - Nó hơi cuống
- Anh đùa thôi. Mà chắc em gặp Chi rồi hả?
- Dạ, gặp ngay hôm sau. Mà anh này… - Nó ngập ngừng
- Sao vậy?
- Không chỉ gặp Chi, em còn gặp một người nữa
- Ai vậy? – Vũ tò mò
- Chị Hải Phương
- …
- Có lẽ, chị ấy vẫn còn yêu anh. Công ty chị ấy có hợp đồng với B.R, nhưng chị Phương tìm cách tránh mặt em nên đã hủy hợp đồng
-…
- Sao anh không nói gì? - Nó lo lắng
- Anh không sao. Anh có chuyện phải đi. Bao giờ có thời gian, anh sẽ về Việt Nam thăm em
Nói rồi, Vũ cúp máy luôn, không để nó kịp phản ứng. Nó khẽ thở dài, lẽ ra nó không nên nhắc đến Hải Phương, làm ảnh hưởng tới tâm trạng anh trai nó…
*************
Ở nơi cách Việt Nam nửa vòng trái đất, Thiên Vũ lặng lẽ đặt điện thoại xuống, từ từ ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu. Anh nghĩ về Hải Phương – người con gái anh yêu.
Bốn năm nay, anh luôn nghĩ về cô. Không đêm nào anh ngủ mà không mơ thấy cô, không gọi tên cô trong vô thức. Anh nhớ cô, yêu cô rất nhiều. Anh luôn muốn về Việt Nam để tìm cô.
Nhưng anh đâu có đủ tư cách để yêu cô nữa. Thậm chí cả dũng khí đối mặt với cô, anh còn không có. Bốn năm trước, vì sự nghiệp, vì không muốn làm cha mẹ buồn, anh đã nhẫn tâm bỏ rơi cô để sang Mỹ. Anh bỏ mặc cô một mình với vết thương quá lớn, không thể hàn gắn được. Anh cũng biết cô hận mình nhưng bản thân anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Anh phải bảo vệ công ty, bảo vệ Lệ Băng – em gái anh. Vì Lệ Băng, anh có thể hi sinh tất cả mọi thứ, kể cả hạnh phúc của bản thân, kể cả người con gái anh yêu, bởi Lệ Băng là em gái duy nhất của anh, là người em gái mà ba mẹ để lại cho anh. Anh không thể phụ lòng ba mẹ.
Anh cũng không dám kể mọi chuyện với Hải Phương mà lặng lẽ ra đi. Anh biết nếu nói cho cô mọi chuyện, cô chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Nhưng, liệu, lúc đó anh còn đủ dũng cảm để rời xa cô không? Hay anh sẽ bị tình cảm, bị trái tim của chính mình chi phối?
Bốn năm nay, trái tim Thiên Vũ vẫn đặt lại ở Việt Nam, đặt lại nơi người con gái ấy. Người có thể đi nhưng trái tim anh không đủ sức rời xa Hải Phương. Vì vậy, bốn năm nay, ngoài tình yêu thương anh dành cho Băng nhi, anh sống vô cảm, chỉ biết làm việc để vực lại công ty. Cũng chính vì vậy, anh hoàn toàn không biết rằng, không chỉ Hải Phương đau khổ vì anh mà vẫn còn một người con gái, ở ngay cạnh anh cũng rất đau. Đau vì yêu anh nhưng không thể nói ra, đau vì trái tim anh đã thuộc về người khác…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.