Chương 9: LÂM NHẬT HẠ
Minh Anh
18/03/2015
CHƯƠNG 9: LÂM NHẬT HẠ
Chi đang ngồi học thì một mảnh giấy từ bàn dưới ném lên. Chi cúi xuống, nhặt mảnh giấy lên, mở nó ra: //Hết giờ mình về chung nhé. Ký tên Khánh đẹp zai//
Duy Khánh ngồi phía dưới, chờ đợi câu trả lời từ Chi nhưng chỉ thấy nhỏ cúi gằm mặt xuống bàn, vai rung lên bần bật. Khánh khẽ vỗ vai Chi, hỏi:
- Này, cậu làm sao đấy?
Chi nín cười, quay xuống:
- Cậu, cậu bị ảo tưởng sức mạnh à? Cái gì mà Khánh đẹp trai. Haha…
Sau câu nói của Chi, mặt Khánh nghệt ra. Giờ cậu đã hiểu thái độ lạ lùng của Chi ban nãy. Cậu hỏi:
- Bộ cậu không thấy mình đẹp trai hả?
- Ừm, cũng đẹp. Nhưng kém một người – Chi trả lời hết sức phũ phàng
- Ai vậy? Đừng nói là Trần Hải Phong đấy
- Không phải. Người này là bí mật – Chi đưa tay lên môi, ra dấu hiệu bí mật
// Không biết ai nhỉ? // Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu Khánh cả buổi học hôm đó…
* Cuối giờ:
- Về thôi – Chi vỗ vai Khánh.
- À ừ. Về thôi – Khánh vẫn mải nghĩ về người bí mật đó.
Chợt, có một giọng nói trong trẻo cất lên, làm cả Khánh và Chi quay lại.
- Chị Chi – Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài, xoăn nhẹ,, xõa ngang vai. Khánh hơi ngạc nhiên trước cô gái đó. Cô bé khá dễ thương, và đặc biệt, đôi mắt giống hệt Lệ Băng.
********
Lâm Nhật Hạ: 16t, em họ nó. Mái tóc dài, xoăn nhẹ. Khá giống nó, đặc biệt là đôi mắt nâu. Tính cách: nhỉ nhảnh, dễ thương, đáng yêu
********
Nhật Hạ không để ý tới người con trai đứng cạnh Chi, chạy tới ôm chầm lấy nhỏ:
- Nhớ chị quá đi mất! Mấy tháng không gặp trông chị xinh hẳn ra nha
Chi tươi cười:
- Nhật Hạ, em mới về nước à? Sao không báo cho chị một tiếng?
- Em muốn gây bất ngờ cho chị và chị Băng. Ủa, mà chị Băng đâu rồi chị? Em tưởng hai chị học cùng nhau?
- À, Băng có chuyện nên về trước – Chi không muốn cho Nhật Hạ biết chuyện Băng gặp rắc rối ở trường – Để chị giới thiệu với em, đây là Hạo Duy Khánh, bạn học của bọn chị. – Rồi quay sang Khánh: Khánh, đây là Lâm Nhật Hạ, em họ Lệ Băng…
Nhật Hạ nghe vậy, liền quay sang nhìn Khánh. Nhỏ hơi ngạc nhiên, người này rất đẹp trai, không phải kiểu lạnh lùng, mà rất ấm áp. Nhỏ liền chạy tới cạnh Khánh, kiễng chân, ôm cậu một cách tự nhiên làm Khánh ngẩn người, không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng. Nhật Hạ quay sang Chi:
- Chị đưa em tới nhà chị Băng đi
- Ừm cũng được. Vậy Khánh, cậu đi cùng bọn mình luôn nha!
- À ừ - Khánh lắp bắp
Nhật Hạ vui vẻ chạy ra xe trước. Chi đi phía sau cùng Khánh:
- Nhật Hạ hơi trẻ con, cậu đừng để ý – Chi mở lời
- À ừ. Không sao
- Cái ôm đó thể hiện sự chào hỏi thôi. Nhật Hạ lớn lên ở Mỹ, nhỏ làm như vậy cũng là điều bình thường
- Mình biết. Có điều, nhỏ tự nhiên quá. Làm mình hơi ngạc nhiên
- Vậy hả? Vậy cậu cứ làm quen dần đi – Chi bật cười, chạy lên trước
Vẻ ngơ ngác trên mặt Khánh cũng biến mất, cậu liền chạy theo Chi về chỗ để xe
…
- Hai người đi chậm vậy? Làm em đợi hoài à – Nhật Hạ phụng phịu
Chi mỉm cười, tay véo nhẹ má Nhật Hạ
- Có phải ai chân ngắn cũng chạy nhanh được như em đâu
- Này, chị đừng trêu em nhá. Chẳng qua em không cao thôi chứ chân em đâu có ngắn – Nhật Hạ cãi
- Được rồi, chị thua em. Thôi lên xe đi. Hay em muốn đi bộ? Đường xa lắm đó
- Đây, em lên đây. Chị đừng bỏ em ở đây – Nhật Hạ cuống quýt, vội chui vào xe Chi
* Biệt thự Hàn gia:
Ba người Khánh, Chi, Hạ vừa bước vào, đã thấy hắn ngồi chễm chệ trên ghế sopha, xem tivi. Khánh hỏi:
- Phong, sao mày ở đây?
Hắn khẽ nhíu mày khi nghe có tiếng người nói, quay sang thấy ba cặp mắt đang nhìn mình như sinh vật lạ. Hắn lên tiếng:
- Làm gì ở đây?
Nhật Hạ thấy hắn, kéo tay Chi hỏi:
- Chị Băng chơi với người khác từ bao giờ thế chị? Lại còn là con trai nữa
- Không biết – Chi lắc đầu
Đúng lúc đó, nó từ trên lầu bước xuống:
- Có chuyện gì vậy?
Chi nhìn thấy nó, vội chạy lại:
- Băng chuyện này là sao? Sao Hải Phong lại ở đây? Lúc nãy mày với cậu ta đi đâu vậy?
Nó lơ đãng trả lời:
- Hắn đưa tao về
- Vậy mày cho hắn ở lại hả?
- Không biết
- Hả - Mặt Chi nghệt ra. Nó là thế. Nhiều lúc trả lời rất khó hiểu.
Nó bước đến cạnh Khánh, rồi quay người lại hướng Chi:
- Hạo Duy Khánh. Mày giải thích như nào?
- À, tao rủ cậu ấy đến nhà mày – Chi giải thích
- Rủ? – Nó ngạc nhiên
- Phải rồi. Đi cùng Nhật Hạ nữa
- Nhật Hạ? – Nó hơi nhíu mày
- Chị họ - Nhật Hạ từ đâu chạy tới ôm chầm lấy nó
- Em về lúc nào đấy? – Nó hỏi
- Sáng nay ạ. Em có tới trường tìm chị, nhưng chị Chi bảo chị có việc về trước nên em nhờ chị Chi với anh người yêu dẫn về đây – Nhật Hạ giải thích
- Chị Chi với anh người yêu? – Nó nghi hoặc nhìn về phía Chi và Khánh
Hai người này cũng ngơ ngác không kém, tự dưng bị gắn cho cái mác người yêu
- Chi – Nó nói
- Không. Không phải. Do Hạ hiểu lầm thôi – Chi giật mình
- Khánh – Hắn im lặng từ nãy, giờ cũng lên tiếng
- Không phải, như Chi nói. Em họ Băng hiểu lầm thôi – Khánh luống cuống
- Vậy hai người không phải người yêu hả? – Nhật Hạ ngây thơ hỏi
- Tất nhiên là không rồi – Chi và Khánh đồng thanh
- Cơ mà hai người hợp nhau quá ha! – Ngây thơ tập 2
- Hả? – Đồng thanh tiếp
- Đấy! Đã bảo hợp nhau mà. Hahaha
Nó thấy Chi lúng túng, liền lên tiếng:
- Không nói nữa. Đi ăn. Cả anh nữa – Nó quay về phía hắn
Nó bước về xe mình, đang định mở cửa thì một bàn tay chặn nó lại. Nó nhíu mày. Khánh lên tiếng:
- Đi xe mình và Phong thôi. Nhiều xe phức tạp lắm
Chi hỏi:
- Vậy ai ngồi xe nào?
- Tất nhiên là Chi và Hạ ngồi cùng mình. Còn… - Khánh nở nụ cười gian xảo – Hai người này ngồi cùng nhau thôi
Nói rồi, cậu nháy mắt với Chi. Hiểu ý, Chi bắt đầu thêm vào:
- Phải rồi, Băng à. Cậu và Phong cũng đâu phải người lạ - Rồi nhỏ quay sang hắn:
- Phong không phiền chứ?
Hắn khẽ cười: - Không
Chưa để nó phản ứng, Chi kéo nó và hắn về phía xe hắn:
- Vậy là được rồi. Nhanh lên. Muộn rồi đấy!
Ban đầu, nó cũng hơi khó chịu nhưng nghĩ lại, ngồi cùng hắn đỡ phải lái xe, nên cũng đồng ý. Hai chiếc xe dừng trước một nhà hàng sang trọng. Năm người bọn nó bước vào làm tất cả mọi người trong nhà hàng như đứng hình. Quả thực tụi nó, ai cũng đẹp. Ba người mang vẻ đẹp ấm áp, gần gũi. Hai người kia còn đẹp hơn, hút hồn hơn, nhưng từ họ tỏa ra khí lạnh khiến người khác rùng mình. Năm người đi cùng nhau, khiến họ đã đẹp càng thêm đẹp. Ai cũng phải trầm trồ, ngưỡng mộ. Bọn nó không để ý tới không gian như lắng đọng xung quanh, thản nhiên ngồi xuống. Nó rồi đến hắn, Khánh, Chi và Hạ. Bỗng dưng, Nhật Hạ cất tiếng nói:
- Chị Chi, em ngồi cạnh anh Khánh được không?
Chi hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô em. Nhỏ hỏi:
- Sao vậy?
Hạ chạy tới cạnh Khánh, khoác tay cậu:
- Em thích anh Khánh, muốn ngồi cạnh anh ấy. Chị không phiền chứ? Hai người không phải người yêu đúng không?
- Ơ…
Khánh hơi nhíu mày. Cậu có chút bực mình // Sao nhỏ này tự nhiên như vậy chứ //
Chi thấy vậy, khẽ cười:
- Được thôi. Để chị đổi chỗ cho em.
Nhật Hạ thấy vậy thì mừng lắm. Nhỏ cứ nghĩ sẽ rất khó khăn nếu muốn đổi chỗ. Không ngờ chị Chi không có tình cảm với anh Khánh.
Nó và hắn cứ phải nín cười suốt khi nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của Khánh. Ai cũng biết Khánh có tình cảm với Chi, chỉ là Chi nhà ta không nhận ra thôi …
Chi đang ngồi học thì một mảnh giấy từ bàn dưới ném lên. Chi cúi xuống, nhặt mảnh giấy lên, mở nó ra: //Hết giờ mình về chung nhé. Ký tên Khánh đẹp zai//
Duy Khánh ngồi phía dưới, chờ đợi câu trả lời từ Chi nhưng chỉ thấy nhỏ cúi gằm mặt xuống bàn, vai rung lên bần bật. Khánh khẽ vỗ vai Chi, hỏi:
- Này, cậu làm sao đấy?
Chi nín cười, quay xuống:
- Cậu, cậu bị ảo tưởng sức mạnh à? Cái gì mà Khánh đẹp trai. Haha…
Sau câu nói của Chi, mặt Khánh nghệt ra. Giờ cậu đã hiểu thái độ lạ lùng của Chi ban nãy. Cậu hỏi:
- Bộ cậu không thấy mình đẹp trai hả?
- Ừm, cũng đẹp. Nhưng kém một người – Chi trả lời hết sức phũ phàng
- Ai vậy? Đừng nói là Trần Hải Phong đấy
- Không phải. Người này là bí mật – Chi đưa tay lên môi, ra dấu hiệu bí mật
// Không biết ai nhỉ? // Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu Khánh cả buổi học hôm đó…
* Cuối giờ:
- Về thôi – Chi vỗ vai Khánh.
- À ừ. Về thôi – Khánh vẫn mải nghĩ về người bí mật đó.
Chợt, có một giọng nói trong trẻo cất lên, làm cả Khánh và Chi quay lại.
- Chị Chi – Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài, xoăn nhẹ,, xõa ngang vai. Khánh hơi ngạc nhiên trước cô gái đó. Cô bé khá dễ thương, và đặc biệt, đôi mắt giống hệt Lệ Băng.
********
Lâm Nhật Hạ: 16t, em họ nó. Mái tóc dài, xoăn nhẹ. Khá giống nó, đặc biệt là đôi mắt nâu. Tính cách: nhỉ nhảnh, dễ thương, đáng yêu
********
Nhật Hạ không để ý tới người con trai đứng cạnh Chi, chạy tới ôm chầm lấy nhỏ:
- Nhớ chị quá đi mất! Mấy tháng không gặp trông chị xinh hẳn ra nha
Chi tươi cười:
- Nhật Hạ, em mới về nước à? Sao không báo cho chị một tiếng?
- Em muốn gây bất ngờ cho chị và chị Băng. Ủa, mà chị Băng đâu rồi chị? Em tưởng hai chị học cùng nhau?
- À, Băng có chuyện nên về trước – Chi không muốn cho Nhật Hạ biết chuyện Băng gặp rắc rối ở trường – Để chị giới thiệu với em, đây là Hạo Duy Khánh, bạn học của bọn chị. – Rồi quay sang Khánh: Khánh, đây là Lâm Nhật Hạ, em họ Lệ Băng…
Nhật Hạ nghe vậy, liền quay sang nhìn Khánh. Nhỏ hơi ngạc nhiên, người này rất đẹp trai, không phải kiểu lạnh lùng, mà rất ấm áp. Nhỏ liền chạy tới cạnh Khánh, kiễng chân, ôm cậu một cách tự nhiên làm Khánh ngẩn người, không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng. Nhật Hạ quay sang Chi:
- Chị đưa em tới nhà chị Băng đi
- Ừm cũng được. Vậy Khánh, cậu đi cùng bọn mình luôn nha!
- À ừ - Khánh lắp bắp
Nhật Hạ vui vẻ chạy ra xe trước. Chi đi phía sau cùng Khánh:
- Nhật Hạ hơi trẻ con, cậu đừng để ý – Chi mở lời
- À ừ. Không sao
- Cái ôm đó thể hiện sự chào hỏi thôi. Nhật Hạ lớn lên ở Mỹ, nhỏ làm như vậy cũng là điều bình thường
- Mình biết. Có điều, nhỏ tự nhiên quá. Làm mình hơi ngạc nhiên
- Vậy hả? Vậy cậu cứ làm quen dần đi – Chi bật cười, chạy lên trước
Vẻ ngơ ngác trên mặt Khánh cũng biến mất, cậu liền chạy theo Chi về chỗ để xe
…
- Hai người đi chậm vậy? Làm em đợi hoài à – Nhật Hạ phụng phịu
Chi mỉm cười, tay véo nhẹ má Nhật Hạ
- Có phải ai chân ngắn cũng chạy nhanh được như em đâu
- Này, chị đừng trêu em nhá. Chẳng qua em không cao thôi chứ chân em đâu có ngắn – Nhật Hạ cãi
- Được rồi, chị thua em. Thôi lên xe đi. Hay em muốn đi bộ? Đường xa lắm đó
- Đây, em lên đây. Chị đừng bỏ em ở đây – Nhật Hạ cuống quýt, vội chui vào xe Chi
* Biệt thự Hàn gia:
Ba người Khánh, Chi, Hạ vừa bước vào, đã thấy hắn ngồi chễm chệ trên ghế sopha, xem tivi. Khánh hỏi:
- Phong, sao mày ở đây?
Hắn khẽ nhíu mày khi nghe có tiếng người nói, quay sang thấy ba cặp mắt đang nhìn mình như sinh vật lạ. Hắn lên tiếng:
- Làm gì ở đây?
Nhật Hạ thấy hắn, kéo tay Chi hỏi:
- Chị Băng chơi với người khác từ bao giờ thế chị? Lại còn là con trai nữa
- Không biết – Chi lắc đầu
Đúng lúc đó, nó từ trên lầu bước xuống:
- Có chuyện gì vậy?
Chi nhìn thấy nó, vội chạy lại:
- Băng chuyện này là sao? Sao Hải Phong lại ở đây? Lúc nãy mày với cậu ta đi đâu vậy?
Nó lơ đãng trả lời:
- Hắn đưa tao về
- Vậy mày cho hắn ở lại hả?
- Không biết
- Hả - Mặt Chi nghệt ra. Nó là thế. Nhiều lúc trả lời rất khó hiểu.
Nó bước đến cạnh Khánh, rồi quay người lại hướng Chi:
- Hạo Duy Khánh. Mày giải thích như nào?
- À, tao rủ cậu ấy đến nhà mày – Chi giải thích
- Rủ? – Nó ngạc nhiên
- Phải rồi. Đi cùng Nhật Hạ nữa
- Nhật Hạ? – Nó hơi nhíu mày
- Chị họ - Nhật Hạ từ đâu chạy tới ôm chầm lấy nó
- Em về lúc nào đấy? – Nó hỏi
- Sáng nay ạ. Em có tới trường tìm chị, nhưng chị Chi bảo chị có việc về trước nên em nhờ chị Chi với anh người yêu dẫn về đây – Nhật Hạ giải thích
- Chị Chi với anh người yêu? – Nó nghi hoặc nhìn về phía Chi và Khánh
Hai người này cũng ngơ ngác không kém, tự dưng bị gắn cho cái mác người yêu
- Chi – Nó nói
- Không. Không phải. Do Hạ hiểu lầm thôi – Chi giật mình
- Khánh – Hắn im lặng từ nãy, giờ cũng lên tiếng
- Không phải, như Chi nói. Em họ Băng hiểu lầm thôi – Khánh luống cuống
- Vậy hai người không phải người yêu hả? – Nhật Hạ ngây thơ hỏi
- Tất nhiên là không rồi – Chi và Khánh đồng thanh
- Cơ mà hai người hợp nhau quá ha! – Ngây thơ tập 2
- Hả? – Đồng thanh tiếp
- Đấy! Đã bảo hợp nhau mà. Hahaha
Nó thấy Chi lúng túng, liền lên tiếng:
- Không nói nữa. Đi ăn. Cả anh nữa – Nó quay về phía hắn
Nó bước về xe mình, đang định mở cửa thì một bàn tay chặn nó lại. Nó nhíu mày. Khánh lên tiếng:
- Đi xe mình và Phong thôi. Nhiều xe phức tạp lắm
Chi hỏi:
- Vậy ai ngồi xe nào?
- Tất nhiên là Chi và Hạ ngồi cùng mình. Còn… - Khánh nở nụ cười gian xảo – Hai người này ngồi cùng nhau thôi
Nói rồi, cậu nháy mắt với Chi. Hiểu ý, Chi bắt đầu thêm vào:
- Phải rồi, Băng à. Cậu và Phong cũng đâu phải người lạ - Rồi nhỏ quay sang hắn:
- Phong không phiền chứ?
Hắn khẽ cười: - Không
Chưa để nó phản ứng, Chi kéo nó và hắn về phía xe hắn:
- Vậy là được rồi. Nhanh lên. Muộn rồi đấy!
Ban đầu, nó cũng hơi khó chịu nhưng nghĩ lại, ngồi cùng hắn đỡ phải lái xe, nên cũng đồng ý. Hai chiếc xe dừng trước một nhà hàng sang trọng. Năm người bọn nó bước vào làm tất cả mọi người trong nhà hàng như đứng hình. Quả thực tụi nó, ai cũng đẹp. Ba người mang vẻ đẹp ấm áp, gần gũi. Hai người kia còn đẹp hơn, hút hồn hơn, nhưng từ họ tỏa ra khí lạnh khiến người khác rùng mình. Năm người đi cùng nhau, khiến họ đã đẹp càng thêm đẹp. Ai cũng phải trầm trồ, ngưỡng mộ. Bọn nó không để ý tới không gian như lắng đọng xung quanh, thản nhiên ngồi xuống. Nó rồi đến hắn, Khánh, Chi và Hạ. Bỗng dưng, Nhật Hạ cất tiếng nói:
- Chị Chi, em ngồi cạnh anh Khánh được không?
Chi hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô em. Nhỏ hỏi:
- Sao vậy?
Hạ chạy tới cạnh Khánh, khoác tay cậu:
- Em thích anh Khánh, muốn ngồi cạnh anh ấy. Chị không phiền chứ? Hai người không phải người yêu đúng không?
- Ơ…
Khánh hơi nhíu mày. Cậu có chút bực mình // Sao nhỏ này tự nhiên như vậy chứ //
Chi thấy vậy, khẽ cười:
- Được thôi. Để chị đổi chỗ cho em.
Nhật Hạ thấy vậy thì mừng lắm. Nhỏ cứ nghĩ sẽ rất khó khăn nếu muốn đổi chỗ. Không ngờ chị Chi không có tình cảm với anh Khánh.
Nó và hắn cứ phải nín cười suốt khi nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của Khánh. Ai cũng biết Khánh có tình cảm với Chi, chỉ là Chi nhà ta không nhận ra thôi …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.