Chương 17: QUÀ SINH NHẬT
Minh Anh
18/03/2015
CHƯƠNG
17: QUÀ SINH NHẬT
// Cộc cộc // - Anh Vũ, em vào được chứ? – Chi nhẹ nhàng.
- Em vào đi
Chi đẩy cửa bước vào. Vũ vẫn ngồi trước màn hình máy tính, cũng không ngoái lại nhìn Chi lấy một lần khiến nhỏ hơi chạnh lòng. Chi bước đến cạnh Vũ, ngồi xuống sau lưng anh:
- Hôm nay sinh nhật Băng. Em muốn đi mua quà cho nhỏ. Anh…anh có thể…? – Chi ấp úng. Tự dưng nhỏ cảm thấy ngại. Nhỏ có là gì của Vũ đâu, sao có thể nhờ anh những chuyện đó.
- Em muốn anh đưa đi mua quà à? – Vũ xoay người lại, đối diện với Chi.
- Dạ…nếu anh phiền thì thôi ạ - Chi ngượng ngùng, cúi đầu, đứng lên định ra ngoài thì một bàn tay kéo nhỏ lại:
- Anh có nói là từ chối sao? Đi thôi. Cũng muộn rồi – Vũ nói rồi kéo tay Chi ra ngoài.
Chi ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của Vũ đã bị anh kéo đi.
* Trung tâm thương mại:
Vừa tới nơi, Chi đã chạy đi trước. Nhỏ cứ đihết cửa hàng này tới của hàng khác. Ở đây có rất nhiều quần áo đẹp, nhưng nhỏ chọn hoài mà chẳng có bộ nào hợp với nó cả.
Chi đang mải ngó nghiêng, không may đâm vào một người đi đường. Nhỏ ngã ra phía sau. Người kia vội luống cuống đỡ nhỏ dậy:
- Xin lỗi cô, là tôi không để ý.
Chi đang định đáp lại thì nhận ra giọng nói rất quen thuộc. Nhỏ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, đúng lúc bắt gặp ánh mắt người kia đang nhìn mình
// Lý Vương Khang? //
// Hoàng Lê Huyền Chi? //
**********
Lý Vương Khang: (19t) anh trai Lý Mỹ Yến. Là người yêu cũ của Huyền Chi.
**********
- Anh hai. Anh chờ em lâu không? – Giọng một đứa con gái vang lên khiến Chi và Vương Khang quay đầu lại. Lý Mỹ Yến tươi cười chạy lại phía hai người. Đột nhiên, cô ta khựng lại // Hoàng Lê Huyền Chi? Cô ta làm gì ở đây? Cô ta và anh hai? //
- Chi à em đợi anh với. Em chạy nhanh quá – Đúng lúc đó, Thiên Vũ cũng chạy tới. Anh nhận ra, trước mặt mình không chỉ có Chi mà còn xuất hiện thêm hai người nữa.
Vương Khang lập tức nhận ra Thiên Vũ:
- Hàn chủ tịch, anh cũng tới đây sao?
- Anh là? – Thiên Vũ ngờ vực. Người này, hình như anh đã gặp, nhưng không tài nào nhớ nổi.
- Tôi tên Lý Vương Khang, giám đốc công ty K.Y. Đã từng hợp tác với công ty của anh một lần.
- Ồ. Xin lỗi. Tôi vô ý quá. Nhưng nếu tôi không nhầm, hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó – Thiên Vũ cười.
- Chuyện này… - Vương Khang ấp úng.
- Hàn chủ tịch, anh trai tôi còn là người yêu cũ của Huyền Chi nữa – Mỹ Yến chen vào.
- Người yêu cũ? – Thiên Vũ quay sang Chi
- Em…- Chi ấp úng.
- Bộ hai người yêu nhau mà không biết sao? Anh trai tôi đã đá bạn gái anh một năm trước. Mà cậu ta cũng giỏi thật, vừa chia tay anh trai tôi đã bắt được con cá vàng là anh – Mỹ Yến tiếp tục mỉa mai.
- Em thôi đi Yến. Chuyện này không đến lượt em xen vào – Khang bực mình, quát to.
- Em…- Yến hơi cúi đầu, lòng run sợ. Anh hai nổi giận rồi.
- Chúng tôi đâu yêu nhau. Chi là bạn của em gái tôi thôi – Vũ giải thích.
- Xin lỗi anh, Hàn tổng. Là em gái tôi không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua – Khang giải thích – Yến, chúng ta về thôi.
Nói rồi, cậu kéo tay Mỹ Yến đi thẳng. Đợi hai người kia đi khuất, Vũ mới hỏi:
- Chi, đó là người yêu cũ của em sao?
Chi gật đầu. Nhỏ cảm thấy ngại, phải nói rất ngại. Chuyện quá khứ của nhỏ, Vũ đã biết rồi. Giờ nhỏ không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ, chỉ dám cúi gằm mặt, hai tay vặn vẹo như thừa thãi. Vũ thấy biểu hiện của Chi như vậy, bật cười:
- Có gì mà phải ngại chứ. Anh cũng từng giống… - Vũ định nói gì đó, nhưng chợt dừng lại. Anh không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Chi cũng hiểu Vũ định nói gì, nhỏ lên tiếng:
- Mình đi chọn đồ tiếp thôi. Còn phải về chuẩn bị nữa.
Hai người bước vào một cửa hàng tên Rosalise, một cửa hàng váy. Chi cố tình vào đây vì nhỏ biết nó rất ít mặc váy. Nhỏ muốn thay đổi phong cách cho nó.
Nhỏ chọn mãi, chọn mãi, mới chọn được một chiếc. Một chiếc váy màu trắng, trễ vai. Xung quanh cổ đính những viên đá nhỏ sáng lấp lánh. Ở eo có một chiếc đai nhỏ làm điểm nhấn cho chiếc váy. Chi ngắm nghía mãi, cuối cùng quyết định lấy chiếc này // Hi vọng Băng sẽ thích //
**********
// Cộc cộc // - Vào đi – Tiếng nó vang lên.
- Băng, mình có món quà tặng mày – Chi bước vào.
- Tối mới tổ chức. Sao lại tặng bây giờ? – Nó hỏi.
- Mình muốn cậu mặc chiếc váy này tối nay – Chi cười.
- Váy sao?
- Đúng vậy. Cậu mặc nhé!
- Không – Nó trả lời phũ phàng.
- Đi mà Băng
- Không là không
- Băng, mặc đi mà – Chi nũng nịu
- Đã bảo không rồi mà – Nó hỏi khó xử
- Vậy mình buồn lắm. Mình chỉ muốn cậu thay đổi phong cách tối nay thôi mà. Mình chọn cả buổi mới chọn được chiếc này, hi vọng cậu sẽ thích. Nào ngờ…hix – Chi giở trò khóc lóc với nó. Quả nhiên có hiệu quả. Nó đứng dậy, cầm chiếc váy trong tay Chi, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
- Oh yeah. Thành công rồi – Chi sung sướng nhảy cẫng lên.
// Cạch // - Mình nghe thấy cả đấy – Nó ngó đầu ra khiến Chi giật mình, không kịp thu lại động tác
- Ờ thì, thôi cậu mặc nhanh lên - Chi vội lảng đi
Nó đóng sầm cửa lại. Chi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường.
2 phút sau, nó bước ra. Chi ngơ ngác nhìn nó. Quả thực nó mặc váy rất đẹp.
- Wow mình không ngờ cậu mặc đẹp như vậy.
- Nhìn gì mà nhìn – Nó hơi bực mình khi mắt Chi cứ dán vào người nó.
- Ra đây, mình trang điểm cho – Chi kéo nó ngồi xuống trước gương.
Nhỏ ngắm nghía một lúc rồi bắt tay vào làm. 20 phút sau, nhỏ hoàn thành tác phẩm. Nhỏ gật gù ưng ý, cúi xuống hỏi nó:
- Thế nào? Tay nghề chị được không cưng?
Nó không trả lời, mắt vẫn dán vào gương. Đây là nó sao? Người trong gương là nó sao? Khác hẳn với vẻ lạnh lùng, vô cảm hàng ngày, hôm nay trông nó thật dịu dàng, nữ tính. Mái tóc tết chéo một bên, phía trên được Chi tết hơi phồng, vài lọn tóc nhỏ thả hai bên. Đuôi tóc được vắt chéo sang một bên, để lộ một hình xăm ở cổ “Angel ” Khuôn mặt nó được trang điểm nhẹ, điểm nhấn là đôi mắt được Chi kẻ mắt, một chút mascara, đánh đậm ở đuôi mắt. Chi đã chuẩn bị cho nó một đôi guốc trắng. Quả thực trông nó rất khác.
- Được rồi. Xuống dưới thôi. Mọi người đang đợi rồi – Chi tươi cười, kéo nó đứng dậy.
- Ừm – Nó trả lời, lẳng lặng đi theo Chi
**********
Bữa tiệc hôm nay, tuy chỉ mời những người bạn thân thiết trong giới làm ăn của Thiên Vũ những cũng đủ chật kín cả căn biệt thự. Nó bước xuống khiến ai cũng ngỡ ngàng, đặc biệt là hắn. Hôm nay trông nó rất khác với mọi khi. Điểm thu hút hắn nhất chính là hình xăm trên cổ nó. Mọi lần nó đều xõa tóc hoặc buộc lỏng, hắn chưa bao giờ thấy hình xăm này.
- Chúc mừng sinh nhật – Mọi người nói, kèm theo đó là tiếng vỗ tay rào rào.
Nó mỉm cười:
- Cảm ơn mọi người
Nụ cười của nó đã vô tình làm không gian xung quanh đóng băng lại. Quả thực nụ cười đó rất đẹp. Ai cũng cảm thấy đến buổi tiệc hôm nay không có gì phải hối tiếc. Không ngờ Hàn tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. Thiên Vũ tiến lại phía nó:
- Chúc mừng sinh nhật, Băng nhi!
Nói rồi, cậu chìa ra trước mặt nó một chiếc chìa khóa. Nó hơi ngạc nhiên.
- Một chiếc mô tô. Em thích không? – Vũ cười.
Nó nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, không ngờ cũng có ngày anh hai tặng nó mô tô. Nó ôm chầm lấy Vũ;
- Cảm ơn anh hai!
Vũ cũng mỉm cười hạnh phúc khi thấy nó vui như vậy.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra, ồn ào, náo nhiệt. Nó tiến về một chiếc ghế cách xa nơi tổ chức tiệc. Nó không thích sự ồn ào.
- Đi với anh
Nó ngước mắt lên. Hải Phong đang đứng trước mặt nó, chìa tay ra – Anh có thứ này muốn tặng em – Hắn cười.
Nó hơi do dự, rồi cũng đặt tay mình lên tay hắn, đứng dậy theo hắn ra vườn.
Khu vườn trồng hoa hồng đen của nó vắng vẻ. Mọi người đã ở hết bên trong nhà bàn bạc, nói chuyện làm ăn.
- Có chuyện gì sao? – Nó hỏi.
- Anh muốn tặng em thứ này – Hắn lấy ra sau lưng một chiếc hộp, trong chiếc hộp đựng hai chiếc nhẫn.
- Nhẫn đôi? – Nó ngạc nhiên.
- Đúng vậy – Hắn mỉm cười – Bên trong chiếc nhẫn có khắc tên – Hắn đưa cho nó chiếc nhẫn của nữ.
- W? – Nó ngờ vực.
- WIND. Phong – Hắn nở nụ cười nửa miệng – Chiếc nhẫn nam khắc chữ I. Là ICE. Băng.
- Anh…Tại sao?
- Vì anh yêu em. Làm bạn gái anh – Hắn trả lời không chút do dự.
- Yêu sao? – Nó bối rối. Từ trước tới nay, nó chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh khó xử này.
- Anh sẽ không bắt em trả lời ngay. Khi nào em sẵn sàng, hãy nói với anh.
Nó cúi đầu, chỉ vào ngón giữa:
- Ngón này.
Hắn bật cười thú vị, đeo nhẫn vào tay nó:
- Anh cứ nghĩ em sẽ từ chối anh
- Anh muốn sao ? – Nó ngước mắt nhìn hắn.
- À không. Không có gì – Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nó, khiến nó giật mình, khuôn mặt đỏ bừng:
- Anh… anh làm gì vậy?
- Đấy là đánh dấu chủ quyền – Hắn mỉm cười ranh mãnh
- Tôi… - Nó đang định nói thì hắn lấy che tay miệng nó:
- Em chứ không phải tôi.
- Được rồi, em thì em. Em…em muốn anh đưa em tới một nơi – Nó vẫn chưa quen.
- Đi thôi – Hắn kéo nó ra xe.
Nó đọc địa chỉ. Hắn nghe xong rất ngạc nhiên. Là khu nghĩa trang. Hắn không nói gì. Lái xe đến nơi nó nói.
Nghĩa trang vắng lặng, không một bóng người. Nó đi trước, hắn lặng lẽ theo sau.
Hai người dừng trước hai bia mộ. Nó quỳ xuống, nhổ cỏ dại mọc xung quanh, hắn thấy vậy cũng tiến tới làm cùng nó.
- Mùng 3 tháng sau là ngày giỗ ba mẹ em – Giọng nó lạnh tanh.
Hắn có thể cảm nhận được, trong giọng nó sặc mùi sát khí và hận thù. Nó đang đau, rất đau, nhưng lại không hề khóc.
Nó cúi đầu, quỳ xuống trước hai bia mộ:
- Ba, mẹ, con gái bất hiếu tới thăm ba mẹ đây. Đã lâu rồi con không có tới, chắc ba mẹ buồn lắm phải không? Ba, mẹ con xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật con, hai người chắc chắn còn nhớ đúng không? Anh hai đã về nước, anh hai tổ chức sinh nhật cho con rất vui. Anh còn tặng con một chiếc mô tô nữa. Nếu ba mẹ còn sống thì tốt biết mấy… - Nó dừng lại, như để nuốt nước mắt vào trong.
Nó tươi cười:
- Ba, mẹ đây là bạn con. Tên là Trần Hải Phong. Anh ấy đã giúp con rất nhiều, giúp con thay đổi được tính cách nữa.
Hắn ngạc nhiên. Nó đang giới thiệu hắn với ba mẹ nó sao?
- Anh mau chào ba mẹ em đi.
Hắn nghe vậy, cũng cúi đầu:
- Con chào hai bác. Con là Hải Phong, là bạn của Lệ Băng.
- Con thực sự rất nhớ, rất nhớ ba mẹ - Nó cúi đầu nói – Con về đây, tạm biệt ba mẹ.
Hắn cũng cúi đầu chào.
Hai người lặng lẽ ra xe, trở về nhà.
// Cộc cộc // - Anh Vũ, em vào được chứ? – Chi nhẹ nhàng.
- Em vào đi
Chi đẩy cửa bước vào. Vũ vẫn ngồi trước màn hình máy tính, cũng không ngoái lại nhìn Chi lấy một lần khiến nhỏ hơi chạnh lòng. Chi bước đến cạnh Vũ, ngồi xuống sau lưng anh:
- Hôm nay sinh nhật Băng. Em muốn đi mua quà cho nhỏ. Anh…anh có thể…? – Chi ấp úng. Tự dưng nhỏ cảm thấy ngại. Nhỏ có là gì của Vũ đâu, sao có thể nhờ anh những chuyện đó.
- Em muốn anh đưa đi mua quà à? – Vũ xoay người lại, đối diện với Chi.
- Dạ…nếu anh phiền thì thôi ạ - Chi ngượng ngùng, cúi đầu, đứng lên định ra ngoài thì một bàn tay kéo nhỏ lại:
- Anh có nói là từ chối sao? Đi thôi. Cũng muộn rồi – Vũ nói rồi kéo tay Chi ra ngoài.
Chi ngơ ngác, chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của Vũ đã bị anh kéo đi.
* Trung tâm thương mại:
Vừa tới nơi, Chi đã chạy đi trước. Nhỏ cứ đihết cửa hàng này tới của hàng khác. Ở đây có rất nhiều quần áo đẹp, nhưng nhỏ chọn hoài mà chẳng có bộ nào hợp với nó cả.
Chi đang mải ngó nghiêng, không may đâm vào một người đi đường. Nhỏ ngã ra phía sau. Người kia vội luống cuống đỡ nhỏ dậy:
- Xin lỗi cô, là tôi không để ý.
Chi đang định đáp lại thì nhận ra giọng nói rất quen thuộc. Nhỏ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, đúng lúc bắt gặp ánh mắt người kia đang nhìn mình
// Lý Vương Khang? //
// Hoàng Lê Huyền Chi? //
**********
Lý Vương Khang: (19t) anh trai Lý Mỹ Yến. Là người yêu cũ của Huyền Chi.
**********
- Anh hai. Anh chờ em lâu không? – Giọng một đứa con gái vang lên khiến Chi và Vương Khang quay đầu lại. Lý Mỹ Yến tươi cười chạy lại phía hai người. Đột nhiên, cô ta khựng lại // Hoàng Lê Huyền Chi? Cô ta làm gì ở đây? Cô ta và anh hai? //
- Chi à em đợi anh với. Em chạy nhanh quá – Đúng lúc đó, Thiên Vũ cũng chạy tới. Anh nhận ra, trước mặt mình không chỉ có Chi mà còn xuất hiện thêm hai người nữa.
Vương Khang lập tức nhận ra Thiên Vũ:
- Hàn chủ tịch, anh cũng tới đây sao?
- Anh là? – Thiên Vũ ngờ vực. Người này, hình như anh đã gặp, nhưng không tài nào nhớ nổi.
- Tôi tên Lý Vương Khang, giám đốc công ty K.Y. Đã từng hợp tác với công ty của anh một lần.
- Ồ. Xin lỗi. Tôi vô ý quá. Nhưng nếu tôi không nhầm, hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó – Thiên Vũ cười.
- Chuyện này… - Vương Khang ấp úng.
- Hàn chủ tịch, anh trai tôi còn là người yêu cũ của Huyền Chi nữa – Mỹ Yến chen vào.
- Người yêu cũ? – Thiên Vũ quay sang Chi
- Em…- Chi ấp úng.
- Bộ hai người yêu nhau mà không biết sao? Anh trai tôi đã đá bạn gái anh một năm trước. Mà cậu ta cũng giỏi thật, vừa chia tay anh trai tôi đã bắt được con cá vàng là anh – Mỹ Yến tiếp tục mỉa mai.
- Em thôi đi Yến. Chuyện này không đến lượt em xen vào – Khang bực mình, quát to.
- Em…- Yến hơi cúi đầu, lòng run sợ. Anh hai nổi giận rồi.
- Chúng tôi đâu yêu nhau. Chi là bạn của em gái tôi thôi – Vũ giải thích.
- Xin lỗi anh, Hàn tổng. Là em gái tôi không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua – Khang giải thích – Yến, chúng ta về thôi.
Nói rồi, cậu kéo tay Mỹ Yến đi thẳng. Đợi hai người kia đi khuất, Vũ mới hỏi:
- Chi, đó là người yêu cũ của em sao?
Chi gật đầu. Nhỏ cảm thấy ngại, phải nói rất ngại. Chuyện quá khứ của nhỏ, Vũ đã biết rồi. Giờ nhỏ không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ, chỉ dám cúi gằm mặt, hai tay vặn vẹo như thừa thãi. Vũ thấy biểu hiện của Chi như vậy, bật cười:
- Có gì mà phải ngại chứ. Anh cũng từng giống… - Vũ định nói gì đó, nhưng chợt dừng lại. Anh không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Chi cũng hiểu Vũ định nói gì, nhỏ lên tiếng:
- Mình đi chọn đồ tiếp thôi. Còn phải về chuẩn bị nữa.
Hai người bước vào một cửa hàng tên Rosalise, một cửa hàng váy. Chi cố tình vào đây vì nhỏ biết nó rất ít mặc váy. Nhỏ muốn thay đổi phong cách cho nó.
Nhỏ chọn mãi, chọn mãi, mới chọn được một chiếc. Một chiếc váy màu trắng, trễ vai. Xung quanh cổ đính những viên đá nhỏ sáng lấp lánh. Ở eo có một chiếc đai nhỏ làm điểm nhấn cho chiếc váy. Chi ngắm nghía mãi, cuối cùng quyết định lấy chiếc này // Hi vọng Băng sẽ thích //
**********
// Cộc cộc // - Vào đi – Tiếng nó vang lên.
- Băng, mình có món quà tặng mày – Chi bước vào.
- Tối mới tổ chức. Sao lại tặng bây giờ? – Nó hỏi.
- Mình muốn cậu mặc chiếc váy này tối nay – Chi cười.
- Váy sao?
- Đúng vậy. Cậu mặc nhé!
- Không – Nó trả lời phũ phàng.
- Đi mà Băng
- Không là không
- Băng, mặc đi mà – Chi nũng nịu
- Đã bảo không rồi mà – Nó hỏi khó xử
- Vậy mình buồn lắm. Mình chỉ muốn cậu thay đổi phong cách tối nay thôi mà. Mình chọn cả buổi mới chọn được chiếc này, hi vọng cậu sẽ thích. Nào ngờ…hix – Chi giở trò khóc lóc với nó. Quả nhiên có hiệu quả. Nó đứng dậy, cầm chiếc váy trong tay Chi, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
- Oh yeah. Thành công rồi – Chi sung sướng nhảy cẫng lên.
// Cạch // - Mình nghe thấy cả đấy – Nó ngó đầu ra khiến Chi giật mình, không kịp thu lại động tác
- Ờ thì, thôi cậu mặc nhanh lên - Chi vội lảng đi
Nó đóng sầm cửa lại. Chi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường.
2 phút sau, nó bước ra. Chi ngơ ngác nhìn nó. Quả thực nó mặc váy rất đẹp.
- Wow mình không ngờ cậu mặc đẹp như vậy.
- Nhìn gì mà nhìn – Nó hơi bực mình khi mắt Chi cứ dán vào người nó.
- Ra đây, mình trang điểm cho – Chi kéo nó ngồi xuống trước gương.
Nhỏ ngắm nghía một lúc rồi bắt tay vào làm. 20 phút sau, nhỏ hoàn thành tác phẩm. Nhỏ gật gù ưng ý, cúi xuống hỏi nó:
- Thế nào? Tay nghề chị được không cưng?
Nó không trả lời, mắt vẫn dán vào gương. Đây là nó sao? Người trong gương là nó sao? Khác hẳn với vẻ lạnh lùng, vô cảm hàng ngày, hôm nay trông nó thật dịu dàng, nữ tính. Mái tóc tết chéo một bên, phía trên được Chi tết hơi phồng, vài lọn tóc nhỏ thả hai bên. Đuôi tóc được vắt chéo sang một bên, để lộ một hình xăm ở cổ “Angel ” Khuôn mặt nó được trang điểm nhẹ, điểm nhấn là đôi mắt được Chi kẻ mắt, một chút mascara, đánh đậm ở đuôi mắt. Chi đã chuẩn bị cho nó một đôi guốc trắng. Quả thực trông nó rất khác.
- Được rồi. Xuống dưới thôi. Mọi người đang đợi rồi – Chi tươi cười, kéo nó đứng dậy.
- Ừm – Nó trả lời, lẳng lặng đi theo Chi
**********
Bữa tiệc hôm nay, tuy chỉ mời những người bạn thân thiết trong giới làm ăn của Thiên Vũ những cũng đủ chật kín cả căn biệt thự. Nó bước xuống khiến ai cũng ngỡ ngàng, đặc biệt là hắn. Hôm nay trông nó rất khác với mọi khi. Điểm thu hút hắn nhất chính là hình xăm trên cổ nó. Mọi lần nó đều xõa tóc hoặc buộc lỏng, hắn chưa bao giờ thấy hình xăm này.
- Chúc mừng sinh nhật – Mọi người nói, kèm theo đó là tiếng vỗ tay rào rào.
Nó mỉm cười:
- Cảm ơn mọi người
Nụ cười của nó đã vô tình làm không gian xung quanh đóng băng lại. Quả thực nụ cười đó rất đẹp. Ai cũng cảm thấy đến buổi tiệc hôm nay không có gì phải hối tiếc. Không ngờ Hàn tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. Thiên Vũ tiến lại phía nó:
- Chúc mừng sinh nhật, Băng nhi!
Nói rồi, cậu chìa ra trước mặt nó một chiếc chìa khóa. Nó hơi ngạc nhiên.
- Một chiếc mô tô. Em thích không? – Vũ cười.
Nó nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, không ngờ cũng có ngày anh hai tặng nó mô tô. Nó ôm chầm lấy Vũ;
- Cảm ơn anh hai!
Vũ cũng mỉm cười hạnh phúc khi thấy nó vui như vậy.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra, ồn ào, náo nhiệt. Nó tiến về một chiếc ghế cách xa nơi tổ chức tiệc. Nó không thích sự ồn ào.
- Đi với anh
Nó ngước mắt lên. Hải Phong đang đứng trước mặt nó, chìa tay ra – Anh có thứ này muốn tặng em – Hắn cười.
Nó hơi do dự, rồi cũng đặt tay mình lên tay hắn, đứng dậy theo hắn ra vườn.
Khu vườn trồng hoa hồng đen của nó vắng vẻ. Mọi người đã ở hết bên trong nhà bàn bạc, nói chuyện làm ăn.
- Có chuyện gì sao? – Nó hỏi.
- Anh muốn tặng em thứ này – Hắn lấy ra sau lưng một chiếc hộp, trong chiếc hộp đựng hai chiếc nhẫn.
- Nhẫn đôi? – Nó ngạc nhiên.
- Đúng vậy – Hắn mỉm cười – Bên trong chiếc nhẫn có khắc tên – Hắn đưa cho nó chiếc nhẫn của nữ.
- W? – Nó ngờ vực.
- WIND. Phong – Hắn nở nụ cười nửa miệng – Chiếc nhẫn nam khắc chữ I. Là ICE. Băng.
- Anh…Tại sao?
- Vì anh yêu em. Làm bạn gái anh – Hắn trả lời không chút do dự.
- Yêu sao? – Nó bối rối. Từ trước tới nay, nó chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh khó xử này.
- Anh sẽ không bắt em trả lời ngay. Khi nào em sẵn sàng, hãy nói với anh.
Nó cúi đầu, chỉ vào ngón giữa:
- Ngón này.
Hắn bật cười thú vị, đeo nhẫn vào tay nó:
- Anh cứ nghĩ em sẽ từ chối anh
- Anh muốn sao ? – Nó ngước mắt nhìn hắn.
- À không. Không có gì – Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nó, khiến nó giật mình, khuôn mặt đỏ bừng:
- Anh… anh làm gì vậy?
- Đấy là đánh dấu chủ quyền – Hắn mỉm cười ranh mãnh
- Tôi… - Nó đang định nói thì hắn lấy che tay miệng nó:
- Em chứ không phải tôi.
- Được rồi, em thì em. Em…em muốn anh đưa em tới một nơi – Nó vẫn chưa quen.
- Đi thôi – Hắn kéo nó ra xe.
Nó đọc địa chỉ. Hắn nghe xong rất ngạc nhiên. Là khu nghĩa trang. Hắn không nói gì. Lái xe đến nơi nó nói.
Nghĩa trang vắng lặng, không một bóng người. Nó đi trước, hắn lặng lẽ theo sau.
Hai người dừng trước hai bia mộ. Nó quỳ xuống, nhổ cỏ dại mọc xung quanh, hắn thấy vậy cũng tiến tới làm cùng nó.
- Mùng 3 tháng sau là ngày giỗ ba mẹ em – Giọng nó lạnh tanh.
Hắn có thể cảm nhận được, trong giọng nó sặc mùi sát khí và hận thù. Nó đang đau, rất đau, nhưng lại không hề khóc.
Nó cúi đầu, quỳ xuống trước hai bia mộ:
- Ba, mẹ, con gái bất hiếu tới thăm ba mẹ đây. Đã lâu rồi con không có tới, chắc ba mẹ buồn lắm phải không? Ba, mẹ con xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật con, hai người chắc chắn còn nhớ đúng không? Anh hai đã về nước, anh hai tổ chức sinh nhật cho con rất vui. Anh còn tặng con một chiếc mô tô nữa. Nếu ba mẹ còn sống thì tốt biết mấy… - Nó dừng lại, như để nuốt nước mắt vào trong.
Nó tươi cười:
- Ba, mẹ đây là bạn con. Tên là Trần Hải Phong. Anh ấy đã giúp con rất nhiều, giúp con thay đổi được tính cách nữa.
Hắn ngạc nhiên. Nó đang giới thiệu hắn với ba mẹ nó sao?
- Anh mau chào ba mẹ em đi.
Hắn nghe vậy, cũng cúi đầu:
- Con chào hai bác. Con là Hải Phong, là bạn của Lệ Băng.
- Con thực sự rất nhớ, rất nhớ ba mẹ - Nó cúi đầu nói – Con về đây, tạm biệt ba mẹ.
Hắn cũng cúi đầu chào.
Hai người lặng lẽ ra xe, trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.