Chương 15: Góc khuất giữa trái tim và lý trí
Đan Mộc
21/01/2023
Păn xê tức giận, cô quăng hết mọi thứ ở trên bàn, trên kệ, trên tủ xuống đất. Khắp nơi khắp chốn đều không là mảnh vỡ thì cũng lộn xộn bừa bộn. Păn xê cảm thấy nóng giận với chính mình. Cô không muốn chịu đựng nỗi đau khổ ngày đêm giày vò này. Cô chán ngán lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi. Thật muốn một dao mà kết gọn bản thân. Cô ngồi bệt xuống đất, mắt nhắm híp lại, nước mắt cứ len lỏi khóe mi trào ra ngoài như đê vỡ. Cô cúi mặt, chôn đầu giữa lòng chính mình, đôi vai bé nhỏ run rẩy từng trận. Có thể diễn đạt được nỗi đau như bây giờ? Là bế tắc, là bi thương, là khốn cùng, là nhức nhối tim gan.
Cô lại ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cảm nhận, tưởng tượng những vòng quay vô định của máy quạt như vòng quay của tâm trạng, của cuộc đời cô. Chỉ chốc lát, cô đã hoa mắt, chóng mặt, liền cúi đầu về, nhìn xuống chân mình.
Cô không thể khiến Thụy Khang nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này, nên buổi chiều đã vội vã gửi con sang nhà thím Lý hàng xóm.
Cô cố gồng mình lên cam chịu để che chở cho con nhưng sao, tim cứ nhói đau, nỗi khốn khổ đó của cô ai hiểu được? Làm sao có thể chia sẻ với ai? Bây giờ có ai cần cô đâu? Tình yêu của cô, hạnh phúc của cô, tương lai của cô, ước mộng của cô.. Tất cả đã hết rồi. Hết thật rồi. Người đàn ông tàn nhẫn đó, đã lấy hết của cô. Cô phải nhẫn nhục đến khi nào?
Păn xê ngã nhoài xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra, ước khắp cả mặt, cả tóc, cả cổ.. Nước mắt có thể xoa dịu được trái tim bê bết vết thương của cô không? Nước mắt có thể mang lại nguồn an ủi cho tâm hồn đã khô héo như phù dung tối tàn của cô không? Nước mắt có thể gột rửa mang đi những muộn phiền, đau thương của cô không? Nó không làm được gì cả, ngoài việc thể hiện sự bất lực và đáng thương cho người khác. Nhưng cô khóc, là đang tỏ ra đáng thương với ai chứ? Là tỏ ra bất lực vì điều gì? Có còn gì đáng giá để mà khóc, có còn ai đáng yêu để mà nhớ nữa đâu?
Păn xê cứ khóc, cứ khóc mãi đến khi nước mắt không còn chảy ra được nữa. Đến khi không còn hơi sức để động đậy đôi vai. Đến khi tiếng nói trong cổ họng không bật ra được. Khóc đến thân tàn sức héo, đến thương tâm phế liệt, đến quên cả chính mình, quên cả con trai còn đang chờ mẹ đón về. Cô chỉ còn nhớ đến nỗi đau của chính mình. Giá như cô có thể trách móc người khác. Giá như cô có thể hận thù chính anh. Giá như cô có thể tự giết mình. Thì có lẽ, cô đã không còn nằm ở nơi này mà khóc. Có lẽ bây giờ mồ cô đã xanh cỏ, hoặc giả dụ, Thụy Khang cũng chẳng ra đời. Đáng lẽ không nên ra đời, để phải chứng kiến mẹ nó yếu đuối đáng khinh, để khỏi phải chứng kiến cha nó tàn nhẫn hơn cả.
Nước mắt đã khô rồi, tim đã chết rồi, lòng cũng còn đau nữa đâu? Vì quá đau nên không còn cảm giác? Păn xê ngồi thẩn thờ trước cửa sổ. Mặt trời đã sắp lặn rồi, một ngày đã hết. Vì sao đau khổ của cô vẫn chưa nguôi ngoai? Vì sao hôn nhân tan vỡ thì chỉ mình cô bi thống? Vì hôn nhân kia là chỉ mình cô tự nguyện? Vì hôn nhân kia chỉ mình cô sẵn sàng chứng tỏ tình yêu, cho đi tình yêu? Dũng cảm cho đi tình yêu mà không cần đáp lại sao? Ai, ai ngoài kia nói cho cô biết, rằng chỉ cần cho đi, không cần đáp lại, cũng sẽ thấy hạnh phúc, thấy mãn nguyện?
Là người trong cuộc mới hiểu? Là người trong cuộc u mê? Là khi nào mới buông bỏ? Đau quá tự khắc buông? Thế nào là đau quá? Khi không còn nước mắt để rơi, khi trái tim không còn chỗ lành lặn, có gọi là đau quá hay không?
Păn xê tự hỏi mình, tự cười giễu chính mình, rồi lại khóc. Gương mặt nhỏ bé đó, ánh mắt u buồn đó bi thương đến dường nào? Chẳng ai cứu rỗi được cô. Chỉ có chính cô, mà bản thân cô thì đã không còn đủ tỉnh táo nữa, đã không còn niềm tin nữa. Chỉ có tình yêu, mà tình yêu của cô nơi đâu, hạnh phúc của cô nơi đâu?
* * *
- Mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi thêm lâu một chút. Ba à, con không khỏe.. ba à, con rất cô đơn, lạc lõng. Đáng lẽ con không nên trái lời ba, để bây giờ..
- Lạc Đình à.. em gái của chị.. em rất mạnh mẽ.. chị cảm phục em.. chị.. nhờ em.. em trông Thụy Khang giúp chị.. chị muốn nghỉ ngơi thêm nữa.. Chị đã mệt lắm rồi.. mệt lắm..
- Thụy Khang.. con trai của mẹ.. mẹ xin lỗi.. thật sự xin lỗi.. vì lòng ích kỷ của mẹ mà con phải sinh ra đời này.. để phải chịu cảnh nhà tan cha mẹ ly tán.. xin lỗi con..
- Còn ai nữa không? Không.. còn ai nữa rồi.. à Lý Chiển, Ái Văn.. cảm ơn các cậu.. cảm ơn.. tớ không chịu được nữa rồi..
- Nghị Minh.. xin lỗi.. trễ rồi.. đã trễ thật rồi.. cám ơn anh.. cám ơn anh.. nhưng.. thật có lỗi.. muộn quá..
Khi Păn xê mở mắt thì đập vào mắt cô là khung cảnh lạ lẫm, lạnh lùng, trắng toát của bệnh viện.
- Nhà xác?
Cô bật dậy, nhìn dáo dác xung quanh, vì sao cô thấy lạnh đến thế? Rờ rẫm cả người mình, xác định mình vẫn còn sống, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hành động của cô không qua được mắt của hai người đàn ông đang ngồi đó. Nghị Minh đứng lên bước lại gần cô. Cô chớp mắt nhìn anh, khó hiểu:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Nghị Minh bất chấp cửa mở, có vài người bước vào, bất chấp người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh anh cũng đang đi đến, nước mắt rươm rướm khóe mi, anh cứ thể nhào đến ôm Păn xê vào lòng. Siết chặt, ghì lấy, hơi thở anh vô cùng gấp gáp, tim đập như trống mừng thắng trận. Phải, là thắng trận chiến của sinh tử. Hơi thở anh nóng nổi phả vào cổ của Păn xê khiến cô ngứa ngáy, vùng vẫy. Hành động của anh không chỉ làm cô sửng sốt mà còn thành công trong việc gây bất ngờ cho Ba Thụy, Lạc Đình, Lý Chiển và cả Nghị Hằng vừa bước vào.
- E hèm..
Nghị Hằng tằng hắng một cái rồi nhìn Ba Thụy gật đầu chào, sau đó nhanh chóng đưa mắt sang anh trai mình vẫn còn đang ngồi trên giường bệnh, giọng nhẹ nhàng:
- Anh còn siết tay nữa là cô ấy lại ngất vì nghẹt thở đấy!
* * *
Lúc này, Nghị Minh vẫn chưa kịp điều chỉnh lại hô hấp, anh hít một hơi sâu rồi buông Păn xê ra. Tay vẫn còn đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh trầm trầm có hơi run rẩy:
- Em còn một lần như vậy nữa, anh sẽ.. anh sẽ.. giam em bên cạnh anh. Một bước cũng không rời.
* * *
Nói xong, anh còn nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới trở về ghế ngồi. Păn xê ngơ ngác không tiêu hóa nổi chuyện gì đã xảy ra. Cô nhìn ba mình, rồi nhìn Lý Chiển, cả Lạc Đình nữa. Đây là chuyện gì? Còn Thụy Khang đâu?
- Thụy Khang được thím Lý trông coi rất cẩn thận. Cậu yên tâm dưỡng bệnh.
- Dưỡng bệnh sao? Tớ bệnh gì?
Không phải là cô giống Lý Chiển chứ? Ba Thụy lúc này mới bước lại gần, thì thào:
- Con gái à.. Con đừng dại dột như vậy..
Rồi ông kéo cô vào lòng mình, vuốt ve mái tóc cô, khóe mắt ông cay xè, nước mắt cũng tươm ra. Lần thứ hai ông khóc vì con mình. Đứa con "Thương nhớ" này luôn là niềm thương nhớ không nguôi của ông. Nhưng vì sao, không chỉ là nhớ, là thương, mà còn cả chua xót, cay đắng, uất hận cho con?
Păn xê đã rất rối rắm rồi, cô muốn đẩy ba ra để mà hỏi cho cặn kẽ mọi chuyện. Nhưng thấy ông xúc động quá nên cô có chút chần chờ. Cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình lên vai ông, an ủi:
- Con không sao rồi, đúng không ba? Ba đừng lo lắng.
- Được.. được.. ba không lo.. ba không lo nữa..
Sau khi mọi người yên tâm mà rời khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại Lý Chiển và Păn xê. Păn xê hối hả:
- Tớ xảy ra chuyện gì?
- Cậu không nhớ gì cả?
- Ừm.. không nhớ..
- Cậu đã lôi mấy chai rượu của tớ trong tủ ướp ra uống sạch, sau đó uống cả chục viên thuốc an thần.. rồi sau đó..
- Ở bệnh viện?
Păn xê trợn mắt nhìn Lý Chiển như còn chưa tin vào những gì bạn nói.
- Ừ, tớ về quá trễ, vừa lúc có Nghị Hằng ở đó. Thím Lý gọi cửa mãi mà không thấy ai mở. Thụy Khang đã ngủ say nên bà không dám gọi, may là, tụi tớ về đến lúc. Nhìn thấy cậu xanh mét, người toàn mùi rượu lại còn gọi mãi không có phản ứng, thiếu chút nữa, tớ tè ra quần luôn rồi
- ! Cậu thật là, nói nghe khiếp thật.
- Là thật, tớ phát khiếp luôn. Nhất là bộ dáng của Nghị Minh khi anh ta hay tin cậu nằm viện, còn phải súc ruột, bao tử.. Mặt anh ta tái mét, không còn hột máu.. cứ như xác chết di động ấy. Bác sĩ vừa nói cậu không sao là anh ta ngã nhào xuống ghế, cứ như nín thở rất lâu a.
- Ừm.. sao anh ấy biết? Không phải cậu..
- Ai thèm làm chuyện tào lao đó. Tớ thừa biết cậu.. Ừm, vì lúc đưa cậu vào viện, gặp ngay anh ta đang đi thăm huấn luyện viên nào nó bị gãy xương do tai nạn trong tập luyện.. cho nên.. như vậy đấy.
- À, tớ ngủ bao lâu?
- Ba ngày, có ba ngày thôi.
Lý Chiển giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt tỉnh bơ mà chọc tức người khác. Cô híp mắt nhìn Păn xê:
- Tớ tưởng cậu giống tớ rồi đó?
- Không phải. Lúc đó.. quả thật tớ có hơi.. nhưng tớ không thể làm bậy. Sau đó tớ ngủ không được nên tìm rượu uống. Uống xong vẫn không ngủ được. Nên lấy ít thuốc an thần mà không nghĩ, say đến mức uống bừa.
Păn xê gãi gãi đầu, tỏ vẻ hối hận. Cô thở dài, hai bàn tay xoa xoa vào nhau:
- Xin lỗi, hại bọn cậu một phen khiếp vía.
- Xin lỗi gì, tội là tội cho ba và em gái cậu, một mạch không ngủ từ dưới lên đây. Còn có con trai cậu, ba ngày khóc đòi mẹ. Tớ dỗ mãi mới được, lát nữa tớ về đưa nó qua thăm cậu.
Lý Chiển vỗ vỗ vai Păn xê rồi kéo cô đến, ôm choàng lấy vai của cô, giọng nghẹn nghẹn:
- Tớ hiểu cảm giác đau khổ và tuyệt vọng của cậu, Păn xê à. Tớ từng như vậy, cậu cũng đã an ủi tớ nhiều lắm. Nhưng cậu phải biết, sinh mệnh của cậu là do ba mẹ cậu mang đến, cậu không có quyền đem đi một mình. Tuy rất vất vả, rất áp lực mới có thể quên đi quá khứ, nhưng cậu phải nhớ, cậu phải lên tiếng. Mọi người luôn bên cạnh cậu, chờ được yêu thương và giúp đỡ cậu. Cậu không cô độc, không lẻ loi đâu, nhớ không?
Những từ còn lại bỗng trở nên không rõ ràng nữa, nhưng Păn xê vẫn nghe thấy, nước mắt cô lại tuôn ra, ướt vai Lý Chiển. Cô định mở miệng thì thấy bóng dáng hai người đàn ông ở trước cửa, cô liền đẩy Lý Chiển ra:
- Hai anh chưa về ạ?
Cô nhìn Nghị Minh, anh có vẻ hốc hác, quần áo cũng nhếch nhác đi, ánh mắt anh từ lúc bước vào vẫn không rời khỏi cô, khiến cô có chút lúng túng. Cô liền lướt qua Nghị Hằng. Nghị Hằng mỉm cười, chỉ vào người còn lại:
- Đợi Mật Mật của anh.
- Ừm, chuyện đó, cám ơn anh.
Păn xê gật đầu với Nghị Hằng, rồi quay sang với Lý Chiển:
- Cậu trở về mang Thụy Khang đến cho mình đi. Hai người có bận việc không hay là?
- Yên tâm, lát tớ đưa ba và em gái cậu về rồi sẽ chở Thụy Khang và Lạc Đình ra đây. Không phiền.
- Anh cũng không phiền, anh đi cùng Mật Mật.
* * * Được.. Còn anh Nghị Minh? Anh..
- Anh không phiền, anh ở lại trông chừng em.
* * *
Khóe miệng của Păn xê có chút nhếch lên, nhưng cô vẫn hờ hững:
- Không sao, tôi không sao rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Có ba và em gái tôi ở đây được rồi. Rất phiền anh.
* * *
Nghị Minh mím môi tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của Păn xê nhưng anh cũng không nói gì. Chỉ đợi hai người kia đi khỏi, anh mới từ từ đứng dậy, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng và đầy dịu dàng:
- Cố gắng giữ sức khỏe. Mai anh lại đến thăm em.
- À, không cần.. hả.. à.. cũng được.
Thấy gương mặt của người đàn ông trước mặt bỗng biến sắc khi cô định từ chối, Păn xê liền bổ sung thêm. Coi như là anh quan tâm cô như là bạn bè của em trai anh vậy. Còn chuyện khác, cô không nghĩ đến. Cô lấy tay day day giữa trán. Vừa nghĩ đến lại nhức đầu. Anh bước đến, xoa nhẹ vào giữa mi tâm của cô, rồi thầm thì:
- Đừng suy nghĩ nhiều, lạc quan lên. Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Nói xong, anh cũng không quấy rầy gì cô nữa, cất bước ra ngoài. Vừa lúc đó, Lạc Đình cũng trở lại. Anh gật đầu với cô ấy rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi việc thành như vậy, chỉ vì không điều khiển được trận đấu giữa con tim và lý trí.
Cô lại ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cảm nhận, tưởng tượng những vòng quay vô định của máy quạt như vòng quay của tâm trạng, của cuộc đời cô. Chỉ chốc lát, cô đã hoa mắt, chóng mặt, liền cúi đầu về, nhìn xuống chân mình.
Cô không thể khiến Thụy Khang nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này, nên buổi chiều đã vội vã gửi con sang nhà thím Lý hàng xóm.
Cô cố gồng mình lên cam chịu để che chở cho con nhưng sao, tim cứ nhói đau, nỗi khốn khổ đó của cô ai hiểu được? Làm sao có thể chia sẻ với ai? Bây giờ có ai cần cô đâu? Tình yêu của cô, hạnh phúc của cô, tương lai của cô, ước mộng của cô.. Tất cả đã hết rồi. Hết thật rồi. Người đàn ông tàn nhẫn đó, đã lấy hết của cô. Cô phải nhẫn nhục đến khi nào?
Păn xê ngã nhoài xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra, ước khắp cả mặt, cả tóc, cả cổ.. Nước mắt có thể xoa dịu được trái tim bê bết vết thương của cô không? Nước mắt có thể mang lại nguồn an ủi cho tâm hồn đã khô héo như phù dung tối tàn của cô không? Nước mắt có thể gột rửa mang đi những muộn phiền, đau thương của cô không? Nó không làm được gì cả, ngoài việc thể hiện sự bất lực và đáng thương cho người khác. Nhưng cô khóc, là đang tỏ ra đáng thương với ai chứ? Là tỏ ra bất lực vì điều gì? Có còn gì đáng giá để mà khóc, có còn ai đáng yêu để mà nhớ nữa đâu?
Păn xê cứ khóc, cứ khóc mãi đến khi nước mắt không còn chảy ra được nữa. Đến khi không còn hơi sức để động đậy đôi vai. Đến khi tiếng nói trong cổ họng không bật ra được. Khóc đến thân tàn sức héo, đến thương tâm phế liệt, đến quên cả chính mình, quên cả con trai còn đang chờ mẹ đón về. Cô chỉ còn nhớ đến nỗi đau của chính mình. Giá như cô có thể trách móc người khác. Giá như cô có thể hận thù chính anh. Giá như cô có thể tự giết mình. Thì có lẽ, cô đã không còn nằm ở nơi này mà khóc. Có lẽ bây giờ mồ cô đã xanh cỏ, hoặc giả dụ, Thụy Khang cũng chẳng ra đời. Đáng lẽ không nên ra đời, để phải chứng kiến mẹ nó yếu đuối đáng khinh, để khỏi phải chứng kiến cha nó tàn nhẫn hơn cả.
Nước mắt đã khô rồi, tim đã chết rồi, lòng cũng còn đau nữa đâu? Vì quá đau nên không còn cảm giác? Păn xê ngồi thẩn thờ trước cửa sổ. Mặt trời đã sắp lặn rồi, một ngày đã hết. Vì sao đau khổ của cô vẫn chưa nguôi ngoai? Vì sao hôn nhân tan vỡ thì chỉ mình cô bi thống? Vì hôn nhân kia là chỉ mình cô tự nguyện? Vì hôn nhân kia chỉ mình cô sẵn sàng chứng tỏ tình yêu, cho đi tình yêu? Dũng cảm cho đi tình yêu mà không cần đáp lại sao? Ai, ai ngoài kia nói cho cô biết, rằng chỉ cần cho đi, không cần đáp lại, cũng sẽ thấy hạnh phúc, thấy mãn nguyện?
Là người trong cuộc mới hiểu? Là người trong cuộc u mê? Là khi nào mới buông bỏ? Đau quá tự khắc buông? Thế nào là đau quá? Khi không còn nước mắt để rơi, khi trái tim không còn chỗ lành lặn, có gọi là đau quá hay không?
Păn xê tự hỏi mình, tự cười giễu chính mình, rồi lại khóc. Gương mặt nhỏ bé đó, ánh mắt u buồn đó bi thương đến dường nào? Chẳng ai cứu rỗi được cô. Chỉ có chính cô, mà bản thân cô thì đã không còn đủ tỉnh táo nữa, đã không còn niềm tin nữa. Chỉ có tình yêu, mà tình yêu của cô nơi đâu, hạnh phúc của cô nơi đâu?
* * *
- Mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi thêm lâu một chút. Ba à, con không khỏe.. ba à, con rất cô đơn, lạc lõng. Đáng lẽ con không nên trái lời ba, để bây giờ..
- Lạc Đình à.. em gái của chị.. em rất mạnh mẽ.. chị cảm phục em.. chị.. nhờ em.. em trông Thụy Khang giúp chị.. chị muốn nghỉ ngơi thêm nữa.. Chị đã mệt lắm rồi.. mệt lắm..
- Thụy Khang.. con trai của mẹ.. mẹ xin lỗi.. thật sự xin lỗi.. vì lòng ích kỷ của mẹ mà con phải sinh ra đời này.. để phải chịu cảnh nhà tan cha mẹ ly tán.. xin lỗi con..
- Còn ai nữa không? Không.. còn ai nữa rồi.. à Lý Chiển, Ái Văn.. cảm ơn các cậu.. cảm ơn.. tớ không chịu được nữa rồi..
- Nghị Minh.. xin lỗi.. trễ rồi.. đã trễ thật rồi.. cám ơn anh.. cám ơn anh.. nhưng.. thật có lỗi.. muộn quá..
Khi Păn xê mở mắt thì đập vào mắt cô là khung cảnh lạ lẫm, lạnh lùng, trắng toát của bệnh viện.
- Nhà xác?
Cô bật dậy, nhìn dáo dác xung quanh, vì sao cô thấy lạnh đến thế? Rờ rẫm cả người mình, xác định mình vẫn còn sống, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hành động của cô không qua được mắt của hai người đàn ông đang ngồi đó. Nghị Minh đứng lên bước lại gần cô. Cô chớp mắt nhìn anh, khó hiểu:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Nghị Minh bất chấp cửa mở, có vài người bước vào, bất chấp người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh anh cũng đang đi đến, nước mắt rươm rướm khóe mi, anh cứ thể nhào đến ôm Păn xê vào lòng. Siết chặt, ghì lấy, hơi thở anh vô cùng gấp gáp, tim đập như trống mừng thắng trận. Phải, là thắng trận chiến của sinh tử. Hơi thở anh nóng nổi phả vào cổ của Păn xê khiến cô ngứa ngáy, vùng vẫy. Hành động của anh không chỉ làm cô sửng sốt mà còn thành công trong việc gây bất ngờ cho Ba Thụy, Lạc Đình, Lý Chiển và cả Nghị Hằng vừa bước vào.
- E hèm..
Nghị Hằng tằng hắng một cái rồi nhìn Ba Thụy gật đầu chào, sau đó nhanh chóng đưa mắt sang anh trai mình vẫn còn đang ngồi trên giường bệnh, giọng nhẹ nhàng:
- Anh còn siết tay nữa là cô ấy lại ngất vì nghẹt thở đấy!
* * *
Lúc này, Nghị Minh vẫn chưa kịp điều chỉnh lại hô hấp, anh hít một hơi sâu rồi buông Păn xê ra. Tay vẫn còn đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh trầm trầm có hơi run rẩy:
- Em còn một lần như vậy nữa, anh sẽ.. anh sẽ.. giam em bên cạnh anh. Một bước cũng không rời.
* * *
Nói xong, anh còn nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới trở về ghế ngồi. Păn xê ngơ ngác không tiêu hóa nổi chuyện gì đã xảy ra. Cô nhìn ba mình, rồi nhìn Lý Chiển, cả Lạc Đình nữa. Đây là chuyện gì? Còn Thụy Khang đâu?
- Thụy Khang được thím Lý trông coi rất cẩn thận. Cậu yên tâm dưỡng bệnh.
- Dưỡng bệnh sao? Tớ bệnh gì?
Không phải là cô giống Lý Chiển chứ? Ba Thụy lúc này mới bước lại gần, thì thào:
- Con gái à.. Con đừng dại dột như vậy..
Rồi ông kéo cô vào lòng mình, vuốt ve mái tóc cô, khóe mắt ông cay xè, nước mắt cũng tươm ra. Lần thứ hai ông khóc vì con mình. Đứa con "Thương nhớ" này luôn là niềm thương nhớ không nguôi của ông. Nhưng vì sao, không chỉ là nhớ, là thương, mà còn cả chua xót, cay đắng, uất hận cho con?
Păn xê đã rất rối rắm rồi, cô muốn đẩy ba ra để mà hỏi cho cặn kẽ mọi chuyện. Nhưng thấy ông xúc động quá nên cô có chút chần chờ. Cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình lên vai ông, an ủi:
- Con không sao rồi, đúng không ba? Ba đừng lo lắng.
- Được.. được.. ba không lo.. ba không lo nữa..
Sau khi mọi người yên tâm mà rời khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại Lý Chiển và Păn xê. Păn xê hối hả:
- Tớ xảy ra chuyện gì?
- Cậu không nhớ gì cả?
- Ừm.. không nhớ..
- Cậu đã lôi mấy chai rượu của tớ trong tủ ướp ra uống sạch, sau đó uống cả chục viên thuốc an thần.. rồi sau đó..
- Ở bệnh viện?
Păn xê trợn mắt nhìn Lý Chiển như còn chưa tin vào những gì bạn nói.
- Ừ, tớ về quá trễ, vừa lúc có Nghị Hằng ở đó. Thím Lý gọi cửa mãi mà không thấy ai mở. Thụy Khang đã ngủ say nên bà không dám gọi, may là, tụi tớ về đến lúc. Nhìn thấy cậu xanh mét, người toàn mùi rượu lại còn gọi mãi không có phản ứng, thiếu chút nữa, tớ tè ra quần luôn rồi
- ! Cậu thật là, nói nghe khiếp thật.
- Là thật, tớ phát khiếp luôn. Nhất là bộ dáng của Nghị Minh khi anh ta hay tin cậu nằm viện, còn phải súc ruột, bao tử.. Mặt anh ta tái mét, không còn hột máu.. cứ như xác chết di động ấy. Bác sĩ vừa nói cậu không sao là anh ta ngã nhào xuống ghế, cứ như nín thở rất lâu a.
- Ừm.. sao anh ấy biết? Không phải cậu..
- Ai thèm làm chuyện tào lao đó. Tớ thừa biết cậu.. Ừm, vì lúc đưa cậu vào viện, gặp ngay anh ta đang đi thăm huấn luyện viên nào nó bị gãy xương do tai nạn trong tập luyện.. cho nên.. như vậy đấy.
- À, tớ ngủ bao lâu?
- Ba ngày, có ba ngày thôi.
Lý Chiển giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt tỉnh bơ mà chọc tức người khác. Cô híp mắt nhìn Păn xê:
- Tớ tưởng cậu giống tớ rồi đó?
- Không phải. Lúc đó.. quả thật tớ có hơi.. nhưng tớ không thể làm bậy. Sau đó tớ ngủ không được nên tìm rượu uống. Uống xong vẫn không ngủ được. Nên lấy ít thuốc an thần mà không nghĩ, say đến mức uống bừa.
Păn xê gãi gãi đầu, tỏ vẻ hối hận. Cô thở dài, hai bàn tay xoa xoa vào nhau:
- Xin lỗi, hại bọn cậu một phen khiếp vía.
- Xin lỗi gì, tội là tội cho ba và em gái cậu, một mạch không ngủ từ dưới lên đây. Còn có con trai cậu, ba ngày khóc đòi mẹ. Tớ dỗ mãi mới được, lát nữa tớ về đưa nó qua thăm cậu.
Lý Chiển vỗ vỗ vai Păn xê rồi kéo cô đến, ôm choàng lấy vai của cô, giọng nghẹn nghẹn:
- Tớ hiểu cảm giác đau khổ và tuyệt vọng của cậu, Păn xê à. Tớ từng như vậy, cậu cũng đã an ủi tớ nhiều lắm. Nhưng cậu phải biết, sinh mệnh của cậu là do ba mẹ cậu mang đến, cậu không có quyền đem đi một mình. Tuy rất vất vả, rất áp lực mới có thể quên đi quá khứ, nhưng cậu phải nhớ, cậu phải lên tiếng. Mọi người luôn bên cạnh cậu, chờ được yêu thương và giúp đỡ cậu. Cậu không cô độc, không lẻ loi đâu, nhớ không?
Những từ còn lại bỗng trở nên không rõ ràng nữa, nhưng Păn xê vẫn nghe thấy, nước mắt cô lại tuôn ra, ướt vai Lý Chiển. Cô định mở miệng thì thấy bóng dáng hai người đàn ông ở trước cửa, cô liền đẩy Lý Chiển ra:
- Hai anh chưa về ạ?
Cô nhìn Nghị Minh, anh có vẻ hốc hác, quần áo cũng nhếch nhác đi, ánh mắt anh từ lúc bước vào vẫn không rời khỏi cô, khiến cô có chút lúng túng. Cô liền lướt qua Nghị Hằng. Nghị Hằng mỉm cười, chỉ vào người còn lại:
- Đợi Mật Mật của anh.
- Ừm, chuyện đó, cám ơn anh.
Păn xê gật đầu với Nghị Hằng, rồi quay sang với Lý Chiển:
- Cậu trở về mang Thụy Khang đến cho mình đi. Hai người có bận việc không hay là?
- Yên tâm, lát tớ đưa ba và em gái cậu về rồi sẽ chở Thụy Khang và Lạc Đình ra đây. Không phiền.
- Anh cũng không phiền, anh đi cùng Mật Mật.
* * * Được.. Còn anh Nghị Minh? Anh..
- Anh không phiền, anh ở lại trông chừng em.
* * *
Khóe miệng của Păn xê có chút nhếch lên, nhưng cô vẫn hờ hững:
- Không sao, tôi không sao rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Có ba và em gái tôi ở đây được rồi. Rất phiền anh.
* * *
Nghị Minh mím môi tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của Păn xê nhưng anh cũng không nói gì. Chỉ đợi hai người kia đi khỏi, anh mới từ từ đứng dậy, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng và đầy dịu dàng:
- Cố gắng giữ sức khỏe. Mai anh lại đến thăm em.
- À, không cần.. hả.. à.. cũng được.
Thấy gương mặt của người đàn ông trước mặt bỗng biến sắc khi cô định từ chối, Păn xê liền bổ sung thêm. Coi như là anh quan tâm cô như là bạn bè của em trai anh vậy. Còn chuyện khác, cô không nghĩ đến. Cô lấy tay day day giữa trán. Vừa nghĩ đến lại nhức đầu. Anh bước đến, xoa nhẹ vào giữa mi tâm của cô, rồi thầm thì:
- Đừng suy nghĩ nhiều, lạc quan lên. Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Nói xong, anh cũng không quấy rầy gì cô nữa, cất bước ra ngoài. Vừa lúc đó, Lạc Đình cũng trở lại. Anh gật đầu với cô ấy rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi việc thành như vậy, chỉ vì không điều khiển được trận đấu giữa con tim và lý trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.