Chương 37: Tôi là hạnh phúc của em
Đan Mộc
21/01/2023
Tôi tỉnh dậy.. tất cả chỉ là mơ..
* * *
Tôi đã gặp lại cô ấy. Mọi việc như đã muộn. Nhưng.. tôi sẽ là hạnh phúc của cô ấy.
* * *
Păn xê tỉnh lại trong bệnh viện. Cô ngơ ngác nhìn quang cảnh phòng bệnh như đang cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, nhưng không thể. Tất cả mọi thứ rất mơ hồ. Hay đúng hơn là mọi chuyện chưa từng tồn tại. Nhắm mắt lại lần nữa, Păn xê cố xua đi ý nghĩ tiêu cực vừa lóe lên trong đầu mình. Hốt hoảng, cố trấn định, cô ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn trong xanh và cao vun vút. Păn xê cảm thấy mỉa mai chính mình, xen lẫn nỗi lo sợ vô cùng. Cô quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, như chờ đợi ai đó sẽ bước vào. Ai đó sẽ nói với cô rằng, mọi thứ là thật, là thật, không phải là mơ đâu. Nhưng chờ mãi, cũng không có ai cả. Ba, Lạc Đình, Thụy Khang, còn có.. Cô hi vọng là ai? Không phải Đào Thiết nhưng là ai? Cô không biết được rồi.
Cửa phòng mở "cạch" một tiếng rất rõ ràng nhưng lại thành thứ âm thanh mà Păn xê không muốn nghe nhất. Y tá mang theo xe đẩy cùng hộp dụng cụ bước vào, cô ấy mỉm cười:
- Đã tỉnh?
Người y tá vừa vào phòng dường như không thích nói chuyện. Nhưng trước cái nhìn chằm chằm của Păn xê, cô ấy cũng thở dài rồi mở miệng:
- Cảm giác trong người như thế nào? Chị có thể gọi điện thoại cho người thân của mình? Vị kia vì bận việc nên đã rời khỏi, anh ta nói chiều nay sẽ quay trở lại.
Păn xê gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu. Khi tỉnh lại, cô có nhìn thấy chiếc túi xách của mình được đặt ngay ngắn trên bàn, còn có điện thoại di động bể nát ở bên cạnh.
Cô y tá đo huyết áp, nhịp tim, đồng thời chỉnh lại vị trí của đường dây truyền nước rồi kiểm tra vết thương trên đầu của Păn xê. Xong xuôi, cô ấy mới rút chiếc bút và quyển sổ con ra nhìn Păn xê chờ đợi. Păn xê chần chừ một xíu rồi nhanh chóng đọc một dãy số. Cô y tá gật vẫn chưa lên tiếng, càng không có ý định rời đi. Đột nhiên, Păn xê mở miệng: Ba tôi.
Phòng bệnh còn lại một mình Păn xê. Cô cố dịch người một chút tìm tư thế phù hợp, kéo nhẹ cái gối lót sau lưng mình rồi nhẹ nhàng ngả người ra sau.
Tai nạn. Đêm tối. Nước chảy. Nước mắt.
Khi tỉnh dậy thì mọi thứ vẫn khốn khổ, tàn nhẫn như cũ.
Cố nén tiếng thở dài than vãn đã trở thành bất lực đối với việc xua tan nỗi đau khổ trong tâm hồn mình, Păn xê cảm thấy chính mình đã lượn một vòng địa phủ. Hình như có chút hối hận, dẫu hiện tại không phải điều cô mong muốn. Quá nhiều thứ để tiếp tục tồn tại. Dù biết không thể sống. Đúng nghĩa. Con trai, ba, và Lạc Đình?
Cô nhíu nhíu mày, đưa tay sờ vào vết thương trên đầu của mình. Cô đã ngủ năm ngày liên tiếp, mở mắt ra thì lại cảm thấy mình như bỏ lỡ điều gì quan trọng. Những hình ảnh kia cứ liên tiếp xuất hiện, lần lượt lần lượt trong suy nghĩ của cô, khiến cô thêm lo lắng. Liệu đó là thực tế mà cô đã quên đi hay chỉ là giấc mộng mà trong năm ngày kia cô đã mơ thấy? Là mơ thì vì sao lại cảm thấy nó quen thuộc đến thế? Còn là thực tế ư, vậy vì sao cô lại nằm đây một mình?
Păn xê không kịp suy nghĩ thật kĩ lưỡng thì phòng bệnh đã mở ra, cô liếc nhìn bàn tay đang đặt trên cửa. To lớn, khỏe khoắn và sạch sẽ. Bàn tay của đàn ông. Rất lạ, chưa từng nhìn thấy qua. Cửa đóng lại, cô mới ngẩng đầu nhìn người đi vào. Anh ta không nói lời nào, trong ánh mắt dường như biết rõ chuyện cô đã tỉnh dậy. Anh nhẹ nhàng đặt túi trái cây lên bàn rồi thật tự nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ngẩn ngơ trên giường bệnh. Miếng băng trắng toát trên trán như lấn át cả gương mặt bé nhỏ của người con gái. Anh biết, từ khi anh bước vào, cô vẫn im lặng quan sát mình, vô cùng cẩn trọng. Như thể muốn hỏi rằng anh là ai. Đúng như anh nghĩ, âm thanh nhỏ nhẹ kèm theo sự run rẩy lướt qua đi thẳng vào tai anh:
- Anh là ai?
Người đối diện mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như có như không của anh càng khiến cho Păn xê nghi hoặc, nhưng cô chưa hỏi thêm thì giọng trầm ấm cùa người đối diện vang ra:
- Xin chào, tôi là Nghị Minh.
* * *
Nghị Minh, Nghị Minh, Nghị Minh.. Păn xê cảm thấy mắt mình nhòe đi, hình ảnh người đàn ông trước mắt cũng mờ dần, không còn nhìn rõ được nữa. Cô nhắm mắt cố sắp xếp lại những gì xảy ra với mình. Còn có, cái tên này, đã nghe thấy ở đâu đó?
* * *
Âm thanh chát chúa của tiếng xe thắng gấp trên cầu. Người con gái nằm sóng xoài giữa mặt đường. Gió thổi bên bờ sông vẫn lồng lộng, bóng đèn đường mờ ảo. Nơi khóe mắt người con gái còn vươn lại giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
Hứa Tiển muốn lao ra nhưng điều gì đó khiến anh dừng chân.
Chiếc ô tô vừa đi đến định sẽ chạy qua bỗng dừng lại. Cửa xe mở ra, đôi giày thể thao sang trọng đặt một cách vững chắc xuống lòng đường. Bước chân vừa trầm ổn vừa vội vã hướng về phía người con gái đang nằm phía trước. Máu từ trán cô không ngừng chảy. Bàn tay trắng nõn, nhỏ bé đã lấm lem bụi đường, và xây sát rướm máu. Tiếng xe máy lại vang lên, ai đó vừa gây ra tai nạn đã bỏ chạy. Tiếng người dân bàn tán xôn xao. Tiếng người cảm thán cũng có, tiếng ai đó chửi thề cũng có.. Người dừng lại cũng không ít, buông ra một vài lời nói nhưng rồi rời đi ngay sau đó. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chung quanh rồi nhíu mày, bước đến, vươn tay một cách thận trọng bế người con gái lên đi về chiếc ô tô kia. Một người khác cũng bước xuống, như hiểu thấu điều người đàn ông nọ đang làm, anh mở hắn cửa sau rồi nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế. Người đàn ông mang giày thể thao chưa lên ngay, anh xoay người đi đến nơi cô gái vừa nằm, nhanh chóng cầm lấy túi xách, đôi giày đã bị đứt quai còn có chiếc di động bể nát.. Chiếc ô tô nhanh chóng lao đi, hướng về bệnh viện thành phố.
Lạc Đình bế Thụy Khang trong tay nhìn chằm chằm vào điện thoại trước mặt. Cô cố gắng tiêu hóa mọi thứ rồi nhanh chóng đặt thằng bé lên giường, nhanh chóng xoay người bước ra.
- Ba đã tìm thấy chị hai?
- Phải.. ba vừa nhận điện thoại từ bệnh viện? Còn có.. con bé đã ngủ mê năm ngày..
- Vậy? Con sẽ đến đó ngay hay là..
- Chúng ta cùng đi.
- Thụy Khang thì sao? Người kia.. có phải cũng biết?
- Ba không rõ, chỉ là lúc ba đến đón thằng bé, anh ta không có ở đó, là người giữ trẻ chuyển lời.
Ba Thụy cúi người kéo va li từ trong tủ áo ra, nhanh chóng xếp mấy bộ quần áo của đứa con gái tội nghiệp, bàn tay của một người đàn ông đã có tuổi vẫn không ngừng run rẩy. Lạc Đình chặn lấy tay ông:
- Để con làm cho. Ba nằm nghỉ chút đi. Thụy Khang dậy, chúng ta sẽ đi ngay. Con xin sếp Hùng nghỉ phép vài ngày.
- Được.. vậy nhờ con vậy..
Ba Thụy thở dài, ông liếc nhìn đứa cháu ngoại vừa đầy tuổi đang nằm ngủ say sưa trên giường, mắt ông bất chợt đỏ lên, ươn ướt. Ông hít một hơi sâu rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, trái tim đã già cỗi của ông có thể chịu được thêm không? Con gái ông yêu thương trân trọng li hôn, cháu ngoại ông yêu thương vừa đầy tuổi.. Tưởng rằng, hai mẹ con rời đi sẽ sống vui vẻ hạnh phúc, ai ngờ. Hai mẹ con chúng vừa rời khỏi quê nhà ít lâu, ông lại nhận được tin con bé mất tích, cháu ngoại không ai đón đã khóc oặt người đi khi ông đến đón. Ít ra, trên đời còn có người tốt bụng, nên ông mới đón được cháu ngoại về. Con gái không tin tức, bất chợt lại xuất hiện chỉ là.. nó bị tai nạn giao thông, hôn mê mất năm ngày. Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, không người thân..
Cuộc đời của con người là bao năm ngắn ngủi, nhưng vì sao đứa con gái này của ông lại phải chịu dày vò đến cùng như thế? Ông ngẩng đầu nhìn tấm ảnh trên bàn, nụ cười tươi tắn đó, giống y như đứa con gái khốn khổ của ông. Mắt mờ đi, đôi chân mày đã phai màu sương gió mãi không thể dãn ra như thời son trẻ, vì năm tháng, vì số phận.
Đời người bao nhiêu năm, vì cay đắng ai mang đến, để mà phải chống chọi vô lực, chỉ để níu kéo điều mơ hồ. Hạnh phúc là nằm trong tầm tay nhưng cũng xa vời.
Với một số người, hai tiếng đó mãi mãi là xa xỉ. Hư ảo. Không có thật trên đời.
* * *
- Cám ơn anh. Tôi..
- Không có gì.
Người đàn ông vẫn kiệm lời. Anh vẫn chu đáo mọi thứ dẫu cô và anh không quen biết. Ba cô, em gái, và cả con trai cô.. anh đều sắp xếp chu đáo hết thảy. Cái ơn này, quả thật to lớn không thể đền đáp. Păn xê thấy người kia im lặng, cô không nói thêm gì nữa. Cô lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một vài đám mây lặng lẽ trôi, chậm rãi, chậm rãi. Trong giấc mơ kia, và.. giọng trầm ấm vang lên:
- Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau. Trên xe buýt.
Păn xê hoảng hốt. Giọng điệu này, giống hệt như.. trong giấc mơ của cô.
Phòng bệnh lại rơi vào im lặng. Păn xê vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình. Anh vẫn không ngại ngùng gì, vẫn trực tiếp đón lấy ánh mắt của cô. Qua một lúc, Păn xê chớp mắt rồi xoay đầu tiếp tục tìm kiếm gì đó bên ngoài. Vang vọng trong đầu cô là câu nói, ở trong mơ:
- Tôi là hạnh phúc của em. Tôi là hạnh phúc của em..
Hoàn.
* * *
Tôi đã gặp lại cô ấy. Mọi việc như đã muộn. Nhưng.. tôi sẽ là hạnh phúc của cô ấy.
* * *
Păn xê tỉnh lại trong bệnh viện. Cô ngơ ngác nhìn quang cảnh phòng bệnh như đang cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, nhưng không thể. Tất cả mọi thứ rất mơ hồ. Hay đúng hơn là mọi chuyện chưa từng tồn tại. Nhắm mắt lại lần nữa, Păn xê cố xua đi ý nghĩ tiêu cực vừa lóe lên trong đầu mình. Hốt hoảng, cố trấn định, cô ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn trong xanh và cao vun vút. Păn xê cảm thấy mỉa mai chính mình, xen lẫn nỗi lo sợ vô cùng. Cô quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, như chờ đợi ai đó sẽ bước vào. Ai đó sẽ nói với cô rằng, mọi thứ là thật, là thật, không phải là mơ đâu. Nhưng chờ mãi, cũng không có ai cả. Ba, Lạc Đình, Thụy Khang, còn có.. Cô hi vọng là ai? Không phải Đào Thiết nhưng là ai? Cô không biết được rồi.
Cửa phòng mở "cạch" một tiếng rất rõ ràng nhưng lại thành thứ âm thanh mà Păn xê không muốn nghe nhất. Y tá mang theo xe đẩy cùng hộp dụng cụ bước vào, cô ấy mỉm cười:
- Đã tỉnh?
Người y tá vừa vào phòng dường như không thích nói chuyện. Nhưng trước cái nhìn chằm chằm của Păn xê, cô ấy cũng thở dài rồi mở miệng:
- Cảm giác trong người như thế nào? Chị có thể gọi điện thoại cho người thân của mình? Vị kia vì bận việc nên đã rời khỏi, anh ta nói chiều nay sẽ quay trở lại.
Păn xê gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu. Khi tỉnh lại, cô có nhìn thấy chiếc túi xách của mình được đặt ngay ngắn trên bàn, còn có điện thoại di động bể nát ở bên cạnh.
Cô y tá đo huyết áp, nhịp tim, đồng thời chỉnh lại vị trí của đường dây truyền nước rồi kiểm tra vết thương trên đầu của Păn xê. Xong xuôi, cô ấy mới rút chiếc bút và quyển sổ con ra nhìn Păn xê chờ đợi. Păn xê chần chừ một xíu rồi nhanh chóng đọc một dãy số. Cô y tá gật vẫn chưa lên tiếng, càng không có ý định rời đi. Đột nhiên, Păn xê mở miệng: Ba tôi.
Phòng bệnh còn lại một mình Păn xê. Cô cố dịch người một chút tìm tư thế phù hợp, kéo nhẹ cái gối lót sau lưng mình rồi nhẹ nhàng ngả người ra sau.
Tai nạn. Đêm tối. Nước chảy. Nước mắt.
Khi tỉnh dậy thì mọi thứ vẫn khốn khổ, tàn nhẫn như cũ.
Cố nén tiếng thở dài than vãn đã trở thành bất lực đối với việc xua tan nỗi đau khổ trong tâm hồn mình, Păn xê cảm thấy chính mình đã lượn một vòng địa phủ. Hình như có chút hối hận, dẫu hiện tại không phải điều cô mong muốn. Quá nhiều thứ để tiếp tục tồn tại. Dù biết không thể sống. Đúng nghĩa. Con trai, ba, và Lạc Đình?
Cô nhíu nhíu mày, đưa tay sờ vào vết thương trên đầu của mình. Cô đã ngủ năm ngày liên tiếp, mở mắt ra thì lại cảm thấy mình như bỏ lỡ điều gì quan trọng. Những hình ảnh kia cứ liên tiếp xuất hiện, lần lượt lần lượt trong suy nghĩ của cô, khiến cô thêm lo lắng. Liệu đó là thực tế mà cô đã quên đi hay chỉ là giấc mộng mà trong năm ngày kia cô đã mơ thấy? Là mơ thì vì sao lại cảm thấy nó quen thuộc đến thế? Còn là thực tế ư, vậy vì sao cô lại nằm đây một mình?
Păn xê không kịp suy nghĩ thật kĩ lưỡng thì phòng bệnh đã mở ra, cô liếc nhìn bàn tay đang đặt trên cửa. To lớn, khỏe khoắn và sạch sẽ. Bàn tay của đàn ông. Rất lạ, chưa từng nhìn thấy qua. Cửa đóng lại, cô mới ngẩng đầu nhìn người đi vào. Anh ta không nói lời nào, trong ánh mắt dường như biết rõ chuyện cô đã tỉnh dậy. Anh nhẹ nhàng đặt túi trái cây lên bàn rồi thật tự nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ngẩn ngơ trên giường bệnh. Miếng băng trắng toát trên trán như lấn át cả gương mặt bé nhỏ của người con gái. Anh biết, từ khi anh bước vào, cô vẫn im lặng quan sát mình, vô cùng cẩn trọng. Như thể muốn hỏi rằng anh là ai. Đúng như anh nghĩ, âm thanh nhỏ nhẹ kèm theo sự run rẩy lướt qua đi thẳng vào tai anh:
- Anh là ai?
Người đối diện mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như có như không của anh càng khiến cho Păn xê nghi hoặc, nhưng cô chưa hỏi thêm thì giọng trầm ấm cùa người đối diện vang ra:
- Xin chào, tôi là Nghị Minh.
* * *
Nghị Minh, Nghị Minh, Nghị Minh.. Păn xê cảm thấy mắt mình nhòe đi, hình ảnh người đàn ông trước mắt cũng mờ dần, không còn nhìn rõ được nữa. Cô nhắm mắt cố sắp xếp lại những gì xảy ra với mình. Còn có, cái tên này, đã nghe thấy ở đâu đó?
* * *
Âm thanh chát chúa của tiếng xe thắng gấp trên cầu. Người con gái nằm sóng xoài giữa mặt đường. Gió thổi bên bờ sông vẫn lồng lộng, bóng đèn đường mờ ảo. Nơi khóe mắt người con gái còn vươn lại giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
Hứa Tiển muốn lao ra nhưng điều gì đó khiến anh dừng chân.
Chiếc ô tô vừa đi đến định sẽ chạy qua bỗng dừng lại. Cửa xe mở ra, đôi giày thể thao sang trọng đặt một cách vững chắc xuống lòng đường. Bước chân vừa trầm ổn vừa vội vã hướng về phía người con gái đang nằm phía trước. Máu từ trán cô không ngừng chảy. Bàn tay trắng nõn, nhỏ bé đã lấm lem bụi đường, và xây sát rướm máu. Tiếng xe máy lại vang lên, ai đó vừa gây ra tai nạn đã bỏ chạy. Tiếng người dân bàn tán xôn xao. Tiếng người cảm thán cũng có, tiếng ai đó chửi thề cũng có.. Người dừng lại cũng không ít, buông ra một vài lời nói nhưng rồi rời đi ngay sau đó. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chung quanh rồi nhíu mày, bước đến, vươn tay một cách thận trọng bế người con gái lên đi về chiếc ô tô kia. Một người khác cũng bước xuống, như hiểu thấu điều người đàn ông nọ đang làm, anh mở hắn cửa sau rồi nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế. Người đàn ông mang giày thể thao chưa lên ngay, anh xoay người đi đến nơi cô gái vừa nằm, nhanh chóng cầm lấy túi xách, đôi giày đã bị đứt quai còn có chiếc di động bể nát.. Chiếc ô tô nhanh chóng lao đi, hướng về bệnh viện thành phố.
Lạc Đình bế Thụy Khang trong tay nhìn chằm chằm vào điện thoại trước mặt. Cô cố gắng tiêu hóa mọi thứ rồi nhanh chóng đặt thằng bé lên giường, nhanh chóng xoay người bước ra.
- Ba đã tìm thấy chị hai?
- Phải.. ba vừa nhận điện thoại từ bệnh viện? Còn có.. con bé đã ngủ mê năm ngày..
- Vậy? Con sẽ đến đó ngay hay là..
- Chúng ta cùng đi.
- Thụy Khang thì sao? Người kia.. có phải cũng biết?
- Ba không rõ, chỉ là lúc ba đến đón thằng bé, anh ta không có ở đó, là người giữ trẻ chuyển lời.
Ba Thụy cúi người kéo va li từ trong tủ áo ra, nhanh chóng xếp mấy bộ quần áo của đứa con gái tội nghiệp, bàn tay của một người đàn ông đã có tuổi vẫn không ngừng run rẩy. Lạc Đình chặn lấy tay ông:
- Để con làm cho. Ba nằm nghỉ chút đi. Thụy Khang dậy, chúng ta sẽ đi ngay. Con xin sếp Hùng nghỉ phép vài ngày.
- Được.. vậy nhờ con vậy..
Ba Thụy thở dài, ông liếc nhìn đứa cháu ngoại vừa đầy tuổi đang nằm ngủ say sưa trên giường, mắt ông bất chợt đỏ lên, ươn ướt. Ông hít một hơi sâu rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, trái tim đã già cỗi của ông có thể chịu được thêm không? Con gái ông yêu thương trân trọng li hôn, cháu ngoại ông yêu thương vừa đầy tuổi.. Tưởng rằng, hai mẹ con rời đi sẽ sống vui vẻ hạnh phúc, ai ngờ. Hai mẹ con chúng vừa rời khỏi quê nhà ít lâu, ông lại nhận được tin con bé mất tích, cháu ngoại không ai đón đã khóc oặt người đi khi ông đến đón. Ít ra, trên đời còn có người tốt bụng, nên ông mới đón được cháu ngoại về. Con gái không tin tức, bất chợt lại xuất hiện chỉ là.. nó bị tai nạn giao thông, hôn mê mất năm ngày. Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, không người thân..
Cuộc đời của con người là bao năm ngắn ngủi, nhưng vì sao đứa con gái này của ông lại phải chịu dày vò đến cùng như thế? Ông ngẩng đầu nhìn tấm ảnh trên bàn, nụ cười tươi tắn đó, giống y như đứa con gái khốn khổ của ông. Mắt mờ đi, đôi chân mày đã phai màu sương gió mãi không thể dãn ra như thời son trẻ, vì năm tháng, vì số phận.
Đời người bao nhiêu năm, vì cay đắng ai mang đến, để mà phải chống chọi vô lực, chỉ để níu kéo điều mơ hồ. Hạnh phúc là nằm trong tầm tay nhưng cũng xa vời.
Với một số người, hai tiếng đó mãi mãi là xa xỉ. Hư ảo. Không có thật trên đời.
* * *
- Cám ơn anh. Tôi..
- Không có gì.
Người đàn ông vẫn kiệm lời. Anh vẫn chu đáo mọi thứ dẫu cô và anh không quen biết. Ba cô, em gái, và cả con trai cô.. anh đều sắp xếp chu đáo hết thảy. Cái ơn này, quả thật to lớn không thể đền đáp. Păn xê thấy người kia im lặng, cô không nói thêm gì nữa. Cô lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một vài đám mây lặng lẽ trôi, chậm rãi, chậm rãi. Trong giấc mơ kia, và.. giọng trầm ấm vang lên:
- Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau. Trên xe buýt.
Păn xê hoảng hốt. Giọng điệu này, giống hệt như.. trong giấc mơ của cô.
Phòng bệnh lại rơi vào im lặng. Păn xê vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình. Anh vẫn không ngại ngùng gì, vẫn trực tiếp đón lấy ánh mắt của cô. Qua một lúc, Păn xê chớp mắt rồi xoay đầu tiếp tục tìm kiếm gì đó bên ngoài. Vang vọng trong đầu cô là câu nói, ở trong mơ:
- Tôi là hạnh phúc của em. Tôi là hạnh phúc của em..
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.