Chương 25
Thanh Đăng
07/04/2016
Khi Lâm Lam lại xách hành lý đứng trong trạm xe lửa lần nữa thì tâm tình của cô đã khác rồi.
Mặc dù bây giờ không phải là lúc cao điểm, nhưng trạm xe lửa vẫn đông nghịt người, cửa vào phòng đợi lại càng mấy lớp người vây quanh. Lâm Lam kẹp chặt túi đồ sau đó chen vào đám người.
Chen lách trong đám người Lâm Lam chỉ cảm thấy mình liên tục bị người trái đẩy phải chen, ngay cả như thế cũng có vẻ khó khăn. Lâm Lam cầm hành lý của mình thật chặt, rất sợ không cẩn thận sẽ bị người chen lấn xô đẩy làm rơi túi đồ, thế mà cô còn là một cô gái, vừa muốn cầm túi đồ trong tay thật chặt vừa muốn tìm ra một đường có thể thoát khỏi đám người này, có vẻ khó khăn.
Lâm Lam cảm thấy hông của mình bị người ta đụng một cái, truyền đến đau đớn. Lâm Lam nghĩ có thể là ai đó không cẩn thận đụng phải, bất đắc dĩ thả tay đang kẹp chặt túi đồ ra đưa về phía eo, nắn bóp.
Cứ giày vò, chen lấn ở trong đám người mười mấy phút, rốt cuộc Lâm Lam cũng vào được phòng đợi. Sau khi vào phòng đợi, Lâm Lam mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong phòng đợi không ít người, nhưng vẫn trống trải hơn cửa ra vào rất nhiều. Lấy vé xe lửa trong túi đồ ra, đi tới chỗ đợi xe cần đi, giống như ngày trước, tìm một chỗ ngồi khá xa với chỗ kiểm vé.
Ngẩng đầu nhìn kênh Cctv trên ti vi đang phát một bộ phim Hàn《Tình yêu》, trước giờ Lâm Lam không thích xem phim Hàn, cô luôn cảm thấy phim Hàn rất buồn, tình yêu quá nhẹ nhàng, cô không tin sẽ có tình yêu như vậy. Nhưng Lâm Lam rất thích xem ba bộ《Tình yêu》này, xem Lý Thương Ngân trên ti vi, Lâm Lam không khỏi nghĩ đến mình. Sự giống nhau là từ nhỏ mất đi mẹ, chưa cưới ở chung, chưa cưới mang thai lại bị vứt bỏ, tái hôn với người khác. 《Yêu làm cho chúng ta sống cùng nhau》, kết cục là Lý Thương Ngân vẫn sống cùng Trường Tú, trải qua bao nhiêu đau khổ, khó khăn lại vẫn yêu nhau, cuối cùng vẫn để bọn họ đi cùng với nhau, nhưng cuối cùng Lâm Lam cô sẽ có một kết cục như thế nào đây?
"Đến Côn Minh đi du lịch hay là đi công tác vậy?" Lâm Lam đang chìm vào trong dòng suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nam khiến cô lấy lại tinh thần.
Quay mặt sang Lâm Lam thấy đó là một thanh niên trẻ cỡ trên dưới hai mươi tuổi, lúc này anh ta đang cong khóe miệng mỉm cười nhìn Lâm Lam, nụ cười tươi trên khuôn mặt thanh tú của anh ta thoạt nhìn có vẻ sáng lạn và sạch sẽ.
"Du lịch." Lâm Lam cười gật đầu một cái với anh ta, lạnh nhạt nói.
"Một mình sao?" Anh ta vẫn duy trì nụ cười vừa rồi nhìn Lâm Lam.
"Ừ." Lâm Lam quay đầu không nhìn anh ta nữa, vẫn nhàn nhạt đáp.
"Tôi cũng một mình! Tôi cũng muốn đi chơi vui vẻ, đi Côn Minh mấy lần rồi, nhưng lại không có lần nào đi chơi cả! Mỗi lần đều là đi công tác, vội vàng đi lại vội vàng về, aiz…. trong lòng thật sự cảm thấy uổng công tới Côn Minh mấy lần!" Anh ta dường như không nhận ra Lâm Lam lạnh nhạt, thở dài tự nói.
Lâm Lam nghe giọng nam bên tai nhưng không nói gì hết, nhìn chằm chằm tivi trước mặt, nhưng cũng không xem được cái gì.
"Đi một mình không cảm thấy cô đơn sao?" Ngừng một chút, anh ta đột nhiên hỏi.
Cô đơn? Trong mắt tối đi một chút, nhướng mày, Lâm Lam hơi bực mình quay đầu lại nhìn anh ta nói: "Không cảm thấy! Xin hỏi anh hỏi cái này có chuyện gì không?"
Phản ứng của Lâm Lam hiển nhiên ngoài dự đoán của anh ta, nụ cười trên mặt lập tức phai nhạt đi, hơi mất mát, quay mặt đi không nhìn Lâm Lam nữa.
Thấy phản ứng của anh ta, Lâm Lam mới ý thức phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá, há mồm muốn nói xin lỗi lại mắc kẹt trong cổ họng.
"Xin lỗi, vừa rồi quá đường đột! Dù sao cũng chưa quen lắm, lại hỏi vấn đề như vậy. Nhưng cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là người xấu." Sau một lúc, anh ta cúi đầu nhàn nhạt nói, giọng nói không khỏi có chút mất mác và bất đắc dĩ.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi cũng hơi quá, anh cũng đừng để ý." Lâm Lam nhìn chằm chằm ti vi, hơi xấu hổ nói.
Ti vi trước mặt vẫn đang chiếu phim, cô không nghe thấy những người trên tivi nói gì, vậy mà phụ đề (chữ thuyết minh) đã mất rồi lại khiến trong lòng cô co rút.
"Không phải hai người yêu nhau sao? Vì sao phải chia tay?" Trên ti vi là Khương Kim và Khương Ngân đang ngồi đối diện nhau trên giường, "Thời gian dài, anh ấy sẽ quên em." Với những lời này của Khương Ngân, Khương Kim lại hỏi một vấn đề khác.
Lâm Lam nhắm mắt lại nghĩ, nếu yêu nhau, vì sao phải chia tay? Cũng bởi vì yêu cho nên không muốn để người kia phải khó xử, cho nên chỉ có thể chia tay, cho nên chỉ có thể đợi thời gian xóa đi.
"Quê tôi ở một nơi ở phương bắc, cách thành phố rất xa, tốt nghiệp đại học xong liền đi tới thành phố này, ở trong thành phố này tôi chỉ có một mình, mỗi ngày trừ đi làm chính là về nhà, tiếng động duy nhất trong nhà chính là tiếng gõ bàn phím máy vi tính. Mặc dù sống như thế mấy năm, nhưng tôi vẫn không quen cô đơn như vậy, cho nên mỗi lần tôi đi công tác, cuối cùng tôi cũng không nhịn được muốn tìm một người nói chuyện. Hi vọng chuyện vừa rồi sẽ không làm cô quá lúng túng!" Giọng nam xuyên thấu qua tiếng người hỗn tạp xung quanh truyền vào tai Lâm Lam.
"Cô đơn sao? Một mình rất cô đơn!" Mở mắt ra Lâm Lam nhìn về phía trước lầm bầm, lời anh ta nói khiến cô nhớ lại thời gian một mình cô sống trong căn nhà nhỏ. Rõ ràng chỉ là vấn đề thêm hoặc bớt đi một người, nhưng vốn là hai người vui vẻ chỉ còn lại một mình cô đơn mà thôi, có vẻ đó là cô đơn lạnh lẽo và bất lực.
Anh ta nghe Lâm Lam nói, giật mình ngẩng đầu nhìn gò má của Lâm Lam, cô ấy cũng cô đơn sao? Anh ta quay mặt lại giống như Lâm Lam nhìn về phía trước. "Vì sao không tìm một người cùng đi du lịch?"
Lâm Lam cong khóe miệng, lấy sing-gum trong túi ra, lấy một miếng đưa tới trước mặt anh ta, nói: "Ăn không?"
Anh ta nghi ngờ nhìn cô, nhận lấy kẹo sing-gum trong tay cô, từ từ lột giấy bọc ngoài ra bỏ vào miệng.
Lâm Lam cười nhìn động tác của anh ta, sau đó lấy một miếng ra bỏ vào miệng.
"Vì một mình sẽ không bị thương hại." Nhai kẹo sing-gum, hương vị quýt nhàn nhạt trong miệng.
Anh ta cúi đầu, nhai từ từ kẹo sing-gum trong miệng: "Muốn đi đâu chơi?"
"Đi Tây Song Bản Nạp."
Anh ta dừng nhai kẹo, nhìn chằm chằm sàn xe một lúc lâu nói: "Hứa Mặc, còn cô?"
"Lâm Lam."
Tiếp là một trận im lặng.
"Cô ở toa xe nào? Không để ý, tôi tới chỗ cô được không?" Anh ta hỏi.
Lâm Lam lại lấy vé xe trong túi ra lần nữa, nhìn chằm chằm một lúc lâu, làm sao cũng không nói ra được mấy con số đơn giản kia.
"Tôi. . . . . . chỉ muốn trên đường đi có một người bạn để nói chuyện, không có ý xấu gì, nếu cô lo lắng, vậy. . . . . . thì thôi." Hứa Mặc cúi đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm giày của Lâm Lam, nói.
"Toa 12 giường số 6 ở dưới." Hứa Mặc vừa nói xong Lâm Lam liền nói. Nhìn Hứa Mặc trước mắt, trong lòng Lâm Lam một trận đau đớn, đó là đồng tình vì hoàn cảnh lận đận như nhau sao? Lâm Lam lặng lẽ hỏi mình.
Tiếp lại là một trận im lặng.
"Muốn ăn kẹo không? Tôi có mang theo một ít." Anh ta chợt ngẩng đầu cười nhìn Lâm Lam, đó là một nụ cười sáng lạn nhưng cũng có chút xấu hổ.
"Được." Lâm Lam cũng cười nói với anh ta.
Hứa Mặc lấy một hộp kẹo trái cây trong túi đồ ra đưa tới trước mặt Lâm Lam: "Ăn ngon lắm, lúc ở một mình tôi rất thích ăn cái này."
Lâm Lam thấy lưng anh ta đeo một ba lô lớn: "Anh hay dùng ba lô này đi công tác sao?"
"À? Đúng vậy, dù sao bây giờ cũng không gặp khách hàng, tùy ý thôi!" Hứa Mặc nói qua, chuyển hộp kẹo lại gần hơn.
Nhận lấy kẹo, nhìn qua lớp nilon trong suốt xuyên thấu, bên trong có kẹo đủ mọi màu sắc, Lâm Lam không nhịn được nhẹ giọng bật cười.
Hứa Mặc hơi xấu hổ cười nói: "Để cô chê cười."
"Không có, chỉ đột nhiên cảm thấy tôi nên quen biết anh sớm một chút." Nhổ kẹo sing-gum ra, Lâm Lam cười mở hộp kẹo ra, bóc một viên, là màu hồng, cầm trong tay, cười với Hứa Mặc, bỏ vào miệng.
"Quen biết tôi sớm một chút để được ăn kẹo trái cây sớm một chút sao? Ha ha —— sao hả, ăn ngon chứ?" Hứa Mặc nhìn Lâm Lam, mong đợi nói.
"Ừ, không tệ. Ngọt nhưng không ngấy, mềm nhưng không dính răng." Lâm Lam nhai kẹo trái cây, hài lòng nói.
"Đúng đó, lúc tâm tình không tốt thì ăn kẹo này, cảm giác vị ngọt trong miệng thì tâm tình sẽ khá hơn một chút. Cô thì sao? Lúc tâm tình không tốt thì cô thường làm gì?" Hứa Mặc nói xong cũng bóc một viên kẹo trái cây ném vào miệng, Lâm Lam thấy kẹo đó là màu xanh dương.
"Không làm gì hết, chỉ ngẩn người."
"Như vậy cũng không tốt, lúc tâm tình không tốt thì phải tìm đồ gì đó phát tiết một chút mới được." Hứa Mặc và Lâm Lam ăn từng viên từng viên, "Nếu không, cô hãy giống tôi đi, sau này lúc tâm tình không tốt thì ăn kẹo này?" Nói xong lắc lắc cái hộp với Lâm Lam.
Lâm Lam nhàn nhạt cười với Hứa Mặc, người này khiến cô có cảm giác thân thiết.
"Cô đi sau lưng tôi là được rồi, coi như tôi trở thành anh hùng dẫn đường cho cô!" Đang xét vé Hứa Mặc kéo ba lô ra sau lưng, cầm hành lý của Lâm Lam, vỗ ngực nói.
Lâm Lam chỉ cười nhìn anh ta, người này, cô cảm thấy có thể tin tưởng.
Đưa Lâm Lam đưa tới cửa phòng, Hứa Mặc mới đưa hành lý cho cô, nói với cô: "Tôi ở toa 9, lát nữa sẽ tới tìm cô!" Sau đó cười với Lâm Lam rồi đi về toa của mình, Lâm Lam thấy anh ta đi được nửa đường còn quay đầu nhìn mình một cái.
Mặc dù bây giờ không phải là lúc cao điểm, nhưng trạm xe lửa vẫn đông nghịt người, cửa vào phòng đợi lại càng mấy lớp người vây quanh. Lâm Lam kẹp chặt túi đồ sau đó chen vào đám người.
Chen lách trong đám người Lâm Lam chỉ cảm thấy mình liên tục bị người trái đẩy phải chen, ngay cả như thế cũng có vẻ khó khăn. Lâm Lam cầm hành lý của mình thật chặt, rất sợ không cẩn thận sẽ bị người chen lấn xô đẩy làm rơi túi đồ, thế mà cô còn là một cô gái, vừa muốn cầm túi đồ trong tay thật chặt vừa muốn tìm ra một đường có thể thoát khỏi đám người này, có vẻ khó khăn.
Lâm Lam cảm thấy hông của mình bị người ta đụng một cái, truyền đến đau đớn. Lâm Lam nghĩ có thể là ai đó không cẩn thận đụng phải, bất đắc dĩ thả tay đang kẹp chặt túi đồ ra đưa về phía eo, nắn bóp.
Cứ giày vò, chen lấn ở trong đám người mười mấy phút, rốt cuộc Lâm Lam cũng vào được phòng đợi. Sau khi vào phòng đợi, Lâm Lam mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong phòng đợi không ít người, nhưng vẫn trống trải hơn cửa ra vào rất nhiều. Lấy vé xe lửa trong túi đồ ra, đi tới chỗ đợi xe cần đi, giống như ngày trước, tìm một chỗ ngồi khá xa với chỗ kiểm vé.
Ngẩng đầu nhìn kênh Cctv trên ti vi đang phát một bộ phim Hàn《Tình yêu》, trước giờ Lâm Lam không thích xem phim Hàn, cô luôn cảm thấy phim Hàn rất buồn, tình yêu quá nhẹ nhàng, cô không tin sẽ có tình yêu như vậy. Nhưng Lâm Lam rất thích xem ba bộ《Tình yêu》này, xem Lý Thương Ngân trên ti vi, Lâm Lam không khỏi nghĩ đến mình. Sự giống nhau là từ nhỏ mất đi mẹ, chưa cưới ở chung, chưa cưới mang thai lại bị vứt bỏ, tái hôn với người khác. 《Yêu làm cho chúng ta sống cùng nhau》, kết cục là Lý Thương Ngân vẫn sống cùng Trường Tú, trải qua bao nhiêu đau khổ, khó khăn lại vẫn yêu nhau, cuối cùng vẫn để bọn họ đi cùng với nhau, nhưng cuối cùng Lâm Lam cô sẽ có một kết cục như thế nào đây?
"Đến Côn Minh đi du lịch hay là đi công tác vậy?" Lâm Lam đang chìm vào trong dòng suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nam khiến cô lấy lại tinh thần.
Quay mặt sang Lâm Lam thấy đó là một thanh niên trẻ cỡ trên dưới hai mươi tuổi, lúc này anh ta đang cong khóe miệng mỉm cười nhìn Lâm Lam, nụ cười tươi trên khuôn mặt thanh tú của anh ta thoạt nhìn có vẻ sáng lạn và sạch sẽ.
"Du lịch." Lâm Lam cười gật đầu một cái với anh ta, lạnh nhạt nói.
"Một mình sao?" Anh ta vẫn duy trì nụ cười vừa rồi nhìn Lâm Lam.
"Ừ." Lâm Lam quay đầu không nhìn anh ta nữa, vẫn nhàn nhạt đáp.
"Tôi cũng một mình! Tôi cũng muốn đi chơi vui vẻ, đi Côn Minh mấy lần rồi, nhưng lại không có lần nào đi chơi cả! Mỗi lần đều là đi công tác, vội vàng đi lại vội vàng về, aiz…. trong lòng thật sự cảm thấy uổng công tới Côn Minh mấy lần!" Anh ta dường như không nhận ra Lâm Lam lạnh nhạt, thở dài tự nói.
Lâm Lam nghe giọng nam bên tai nhưng không nói gì hết, nhìn chằm chằm tivi trước mặt, nhưng cũng không xem được cái gì.
"Đi một mình không cảm thấy cô đơn sao?" Ngừng một chút, anh ta đột nhiên hỏi.
Cô đơn? Trong mắt tối đi một chút, nhướng mày, Lâm Lam hơi bực mình quay đầu lại nhìn anh ta nói: "Không cảm thấy! Xin hỏi anh hỏi cái này có chuyện gì không?"
Phản ứng của Lâm Lam hiển nhiên ngoài dự đoán của anh ta, nụ cười trên mặt lập tức phai nhạt đi, hơi mất mát, quay mặt đi không nhìn Lâm Lam nữa.
Thấy phản ứng của anh ta, Lâm Lam mới ý thức phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá, há mồm muốn nói xin lỗi lại mắc kẹt trong cổ họng.
"Xin lỗi, vừa rồi quá đường đột! Dù sao cũng chưa quen lắm, lại hỏi vấn đề như vậy. Nhưng cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là người xấu." Sau một lúc, anh ta cúi đầu nhàn nhạt nói, giọng nói không khỏi có chút mất mác và bất đắc dĩ.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi cũng hơi quá, anh cũng đừng để ý." Lâm Lam nhìn chằm chằm ti vi, hơi xấu hổ nói.
Ti vi trước mặt vẫn đang chiếu phim, cô không nghe thấy những người trên tivi nói gì, vậy mà phụ đề (chữ thuyết minh) đã mất rồi lại khiến trong lòng cô co rút.
"Không phải hai người yêu nhau sao? Vì sao phải chia tay?" Trên ti vi là Khương Kim và Khương Ngân đang ngồi đối diện nhau trên giường, "Thời gian dài, anh ấy sẽ quên em." Với những lời này của Khương Ngân, Khương Kim lại hỏi một vấn đề khác.
Lâm Lam nhắm mắt lại nghĩ, nếu yêu nhau, vì sao phải chia tay? Cũng bởi vì yêu cho nên không muốn để người kia phải khó xử, cho nên chỉ có thể chia tay, cho nên chỉ có thể đợi thời gian xóa đi.
"Quê tôi ở một nơi ở phương bắc, cách thành phố rất xa, tốt nghiệp đại học xong liền đi tới thành phố này, ở trong thành phố này tôi chỉ có một mình, mỗi ngày trừ đi làm chính là về nhà, tiếng động duy nhất trong nhà chính là tiếng gõ bàn phím máy vi tính. Mặc dù sống như thế mấy năm, nhưng tôi vẫn không quen cô đơn như vậy, cho nên mỗi lần tôi đi công tác, cuối cùng tôi cũng không nhịn được muốn tìm một người nói chuyện. Hi vọng chuyện vừa rồi sẽ không làm cô quá lúng túng!" Giọng nam xuyên thấu qua tiếng người hỗn tạp xung quanh truyền vào tai Lâm Lam.
"Cô đơn sao? Một mình rất cô đơn!" Mở mắt ra Lâm Lam nhìn về phía trước lầm bầm, lời anh ta nói khiến cô nhớ lại thời gian một mình cô sống trong căn nhà nhỏ. Rõ ràng chỉ là vấn đề thêm hoặc bớt đi một người, nhưng vốn là hai người vui vẻ chỉ còn lại một mình cô đơn mà thôi, có vẻ đó là cô đơn lạnh lẽo và bất lực.
Anh ta nghe Lâm Lam nói, giật mình ngẩng đầu nhìn gò má của Lâm Lam, cô ấy cũng cô đơn sao? Anh ta quay mặt lại giống như Lâm Lam nhìn về phía trước. "Vì sao không tìm một người cùng đi du lịch?"
Lâm Lam cong khóe miệng, lấy sing-gum trong túi ra, lấy một miếng đưa tới trước mặt anh ta, nói: "Ăn không?"
Anh ta nghi ngờ nhìn cô, nhận lấy kẹo sing-gum trong tay cô, từ từ lột giấy bọc ngoài ra bỏ vào miệng.
Lâm Lam cười nhìn động tác của anh ta, sau đó lấy một miếng ra bỏ vào miệng.
"Vì một mình sẽ không bị thương hại." Nhai kẹo sing-gum, hương vị quýt nhàn nhạt trong miệng.
Anh ta cúi đầu, nhai từ từ kẹo sing-gum trong miệng: "Muốn đi đâu chơi?"
"Đi Tây Song Bản Nạp."
Anh ta dừng nhai kẹo, nhìn chằm chằm sàn xe một lúc lâu nói: "Hứa Mặc, còn cô?"
"Lâm Lam."
Tiếp là một trận im lặng.
"Cô ở toa xe nào? Không để ý, tôi tới chỗ cô được không?" Anh ta hỏi.
Lâm Lam lại lấy vé xe trong túi ra lần nữa, nhìn chằm chằm một lúc lâu, làm sao cũng không nói ra được mấy con số đơn giản kia.
"Tôi. . . . . . chỉ muốn trên đường đi có một người bạn để nói chuyện, không có ý xấu gì, nếu cô lo lắng, vậy. . . . . . thì thôi." Hứa Mặc cúi đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm giày của Lâm Lam, nói.
"Toa 12 giường số 6 ở dưới." Hứa Mặc vừa nói xong Lâm Lam liền nói. Nhìn Hứa Mặc trước mắt, trong lòng Lâm Lam một trận đau đớn, đó là đồng tình vì hoàn cảnh lận đận như nhau sao? Lâm Lam lặng lẽ hỏi mình.
Tiếp lại là một trận im lặng.
"Muốn ăn kẹo không? Tôi có mang theo một ít." Anh ta chợt ngẩng đầu cười nhìn Lâm Lam, đó là một nụ cười sáng lạn nhưng cũng có chút xấu hổ.
"Được." Lâm Lam cũng cười nói với anh ta.
Hứa Mặc lấy một hộp kẹo trái cây trong túi đồ ra đưa tới trước mặt Lâm Lam: "Ăn ngon lắm, lúc ở một mình tôi rất thích ăn cái này."
Lâm Lam thấy lưng anh ta đeo một ba lô lớn: "Anh hay dùng ba lô này đi công tác sao?"
"À? Đúng vậy, dù sao bây giờ cũng không gặp khách hàng, tùy ý thôi!" Hứa Mặc nói qua, chuyển hộp kẹo lại gần hơn.
Nhận lấy kẹo, nhìn qua lớp nilon trong suốt xuyên thấu, bên trong có kẹo đủ mọi màu sắc, Lâm Lam không nhịn được nhẹ giọng bật cười.
Hứa Mặc hơi xấu hổ cười nói: "Để cô chê cười."
"Không có, chỉ đột nhiên cảm thấy tôi nên quen biết anh sớm một chút." Nhổ kẹo sing-gum ra, Lâm Lam cười mở hộp kẹo ra, bóc một viên, là màu hồng, cầm trong tay, cười với Hứa Mặc, bỏ vào miệng.
"Quen biết tôi sớm một chút để được ăn kẹo trái cây sớm một chút sao? Ha ha —— sao hả, ăn ngon chứ?" Hứa Mặc nhìn Lâm Lam, mong đợi nói.
"Ừ, không tệ. Ngọt nhưng không ngấy, mềm nhưng không dính răng." Lâm Lam nhai kẹo trái cây, hài lòng nói.
"Đúng đó, lúc tâm tình không tốt thì ăn kẹo này, cảm giác vị ngọt trong miệng thì tâm tình sẽ khá hơn một chút. Cô thì sao? Lúc tâm tình không tốt thì cô thường làm gì?" Hứa Mặc nói xong cũng bóc một viên kẹo trái cây ném vào miệng, Lâm Lam thấy kẹo đó là màu xanh dương.
"Không làm gì hết, chỉ ngẩn người."
"Như vậy cũng không tốt, lúc tâm tình không tốt thì phải tìm đồ gì đó phát tiết một chút mới được." Hứa Mặc và Lâm Lam ăn từng viên từng viên, "Nếu không, cô hãy giống tôi đi, sau này lúc tâm tình không tốt thì ăn kẹo này?" Nói xong lắc lắc cái hộp với Lâm Lam.
Lâm Lam nhàn nhạt cười với Hứa Mặc, người này khiến cô có cảm giác thân thiết.
"Cô đi sau lưng tôi là được rồi, coi như tôi trở thành anh hùng dẫn đường cho cô!" Đang xét vé Hứa Mặc kéo ba lô ra sau lưng, cầm hành lý của Lâm Lam, vỗ ngực nói.
Lâm Lam chỉ cười nhìn anh ta, người này, cô cảm thấy có thể tin tưởng.
Đưa Lâm Lam đưa tới cửa phòng, Hứa Mặc mới đưa hành lý cho cô, nói với cô: "Tôi ở toa 9, lát nữa sẽ tới tìm cô!" Sau đó cười với Lâm Lam rồi đi về toa của mình, Lâm Lam thấy anh ta đi được nửa đường còn quay đầu nhìn mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.