Chương 1: Anh Anh
Lý Phi Đao
19/11/2023
Chu Anh Anh cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ chuyện xuyên không này đã xảy ra như thế nào.
Giống như chỉ trong nháy mắt cô đã từ thế kỷ hai mươi mốt trở về thời cổ đại, thậm chí cô còn không nhận ra cơ hội nào đã kích thích cô xuyên qua. Về sau cố gắng hồi tưởng lại, cô cũng chỉ nhớ mờ mờ là trước khi xuyên qua, cô ở công ty tăng ca đến mười một giờ đêm, về tới nhà thì nấu mì ăn liền, sau đó lướt điện thoại di động. Ký ức cuối cùng của Chu Anh Anh về thời hiện đại là cô suýt ngủ quên khi đang lướt điện thoại và nấu khét mì gói.
Khi Chu Anh Anh vừa tỉnh dậy, nhìn thấy một vòng người xung quanh giường, cô còn tưởng là mình đã vô tình lạc vào một bữa tiệc Hán phục nào đó nữa đấy chứ. Mãi cho đến khi có một em gái nhỏ ăn mặc như nha hoàn gọi cô là "Tam nãi nãi", cô mới giống như bị dội một chậu nước lạnh tỉnh táo lại. Cô định rời khỏi đây nhưng lại bị bọn họ nhanh chóng bắt lại, ấn cô xuống giường, sau đó bị một người đàn ông có ria mép nắm lấy cằm cô đổ một bát thuốc, Chu Anh Anh lại tiếp tục bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô phát hiện mình đã bị trói ở trên giường. Lúc này cô rất sợ hãi, nhưng may là mấy cô gái đó chỉ gọi cô là Tam nãi nãi chứ cũng không làm gì cô, họ chỉ nói cô bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Lúc đầu, Chu Anh Anh cố gắng nói với mấy cô gái chăm sóc cô là cô không phải là "Tam nãi nãi". Nhưng mấy người bọn họ chỉ vừa khó xử vừa đồng tình nhìn cô, sau lưng lại lén lút nói: Nếu Tam nãi nãi bị ngu luôn thì làm sao bây giờ?
Sau khi Chu Anh Anh nghe xong thì sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cô không muốn bị coi là kẻ ngốc, lúc nào bị trói trên giường đâu. Cô mất gần hơn nửa ngày để tiêu hóa hết mọi thứ trước mặt, nhưng cô vẫn không thể nghĩ ra - cô thậm chí còn nghĩ có lẽ cô có thể quay trở lại thời hiện đại bằng cách nấu mì khét lần nữa- nhưng kế hoạch không đáng tin cậy này cũng khá khó khăn đối với Chu Anh Anh. Bởi vì bây giờ có bốn tiểu nha hoàn đang ở bên cạnh hầu hạ cô, đừng nói nấu bát mì, thậm chí cô còn không thể rời khỏi cổng sân một bước nữa là.
Sau khi trong lòng cân nhắc nặng nhẹ một phen, Chu Anh Anh phải tạm thời tiếp nhận thân phận của "Tam nãi nãi" - sau đó, từ một tiểu nha hoàn cô biết được ở thế giới này cô cũng được gọi là Chu Anh Anh, và cô cũng không khác Chu Anh Anh ở thế kỷ 21 quá nhiều, chỉ là cô gầy hơn, trắng hơn, và trẻ hơn mà thôi. Nghe nói thì ra Chu Anh Anh ban đầu là một cái ấm sắc thuốc, trước kia cứ ba ngày cô ấy lại phát bệnh nhẹ, bảy ngày lại phát bệnh nặng, cô ấy thường dựa vào những món canh và thuốc tốt trong nhà để nuôi dưỡng thân thể. 'Chu Anh Anh' trước đó bị sốt cao dữ dội đến mức hôn mê, mấy ngày mấy đêm không tỉnh lại. Chu Anh Anh đoán "Chu Anh Anh" đó đã chết vì căn bệnh này, nhưng cô cũng không biết tại sao, người chết rồi vậy mà lại đổi thành cô.
Tục ngữ có câu, thà sống khổ còn hơn chết sướng. Vì Chu Anh Anh không muốn bị coi là một kẻ điên, nên cô không còn cách nào khác ngoài tạm thời sống với thân phận "Chu Anh Anh" này, cố gắng hòa nhập với cuộc sống của người cổ đại. Mặc dù lần xuyên qua này thật khó hiểu, thế nhưng có lẽ ông trời đã chú ý đến hành vi tốt của Chu Anh Anh trước đây là thích làm từ thiện và thường xuyên cứu giúp mèo con và chó con, cho nên lần này xuyên qua thành Tam nãi nãi của Võ An Hầu phủ có thể xem là một lợi thế nhỏ đối với cô.
Giống như chỉ trong nháy mắt cô đã từ thế kỷ hai mươi mốt trở về thời cổ đại, thậm chí cô còn không nhận ra cơ hội nào đã kích thích cô xuyên qua. Về sau cố gắng hồi tưởng lại, cô cũng chỉ nhớ mờ mờ là trước khi xuyên qua, cô ở công ty tăng ca đến mười một giờ đêm, về tới nhà thì nấu mì ăn liền, sau đó lướt điện thoại di động. Ký ức cuối cùng của Chu Anh Anh về thời hiện đại là cô suýt ngủ quên khi đang lướt điện thoại và nấu khét mì gói.
Khi Chu Anh Anh vừa tỉnh dậy, nhìn thấy một vòng người xung quanh giường, cô còn tưởng là mình đã vô tình lạc vào một bữa tiệc Hán phục nào đó nữa đấy chứ. Mãi cho đến khi có một em gái nhỏ ăn mặc như nha hoàn gọi cô là "Tam nãi nãi", cô mới giống như bị dội một chậu nước lạnh tỉnh táo lại. Cô định rời khỏi đây nhưng lại bị bọn họ nhanh chóng bắt lại, ấn cô xuống giường, sau đó bị một người đàn ông có ria mép nắm lấy cằm cô đổ một bát thuốc, Chu Anh Anh lại tiếp tục bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô phát hiện mình đã bị trói ở trên giường. Lúc này cô rất sợ hãi, nhưng may là mấy cô gái đó chỉ gọi cô là Tam nãi nãi chứ cũng không làm gì cô, họ chỉ nói cô bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Lúc đầu, Chu Anh Anh cố gắng nói với mấy cô gái chăm sóc cô là cô không phải là "Tam nãi nãi". Nhưng mấy người bọn họ chỉ vừa khó xử vừa đồng tình nhìn cô, sau lưng lại lén lút nói: Nếu Tam nãi nãi bị ngu luôn thì làm sao bây giờ?
Sau khi Chu Anh Anh nghe xong thì sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cô không muốn bị coi là kẻ ngốc, lúc nào bị trói trên giường đâu. Cô mất gần hơn nửa ngày để tiêu hóa hết mọi thứ trước mặt, nhưng cô vẫn không thể nghĩ ra - cô thậm chí còn nghĩ có lẽ cô có thể quay trở lại thời hiện đại bằng cách nấu mì khét lần nữa- nhưng kế hoạch không đáng tin cậy này cũng khá khó khăn đối với Chu Anh Anh. Bởi vì bây giờ có bốn tiểu nha hoàn đang ở bên cạnh hầu hạ cô, đừng nói nấu bát mì, thậm chí cô còn không thể rời khỏi cổng sân một bước nữa là.
Sau khi trong lòng cân nhắc nặng nhẹ một phen, Chu Anh Anh phải tạm thời tiếp nhận thân phận của "Tam nãi nãi" - sau đó, từ một tiểu nha hoàn cô biết được ở thế giới này cô cũng được gọi là Chu Anh Anh, và cô cũng không khác Chu Anh Anh ở thế kỷ 21 quá nhiều, chỉ là cô gầy hơn, trắng hơn, và trẻ hơn mà thôi. Nghe nói thì ra Chu Anh Anh ban đầu là một cái ấm sắc thuốc, trước kia cứ ba ngày cô ấy lại phát bệnh nhẹ, bảy ngày lại phát bệnh nặng, cô ấy thường dựa vào những món canh và thuốc tốt trong nhà để nuôi dưỡng thân thể. 'Chu Anh Anh' trước đó bị sốt cao dữ dội đến mức hôn mê, mấy ngày mấy đêm không tỉnh lại. Chu Anh Anh đoán "Chu Anh Anh" đó đã chết vì căn bệnh này, nhưng cô cũng không biết tại sao, người chết rồi vậy mà lại đổi thành cô.
Tục ngữ có câu, thà sống khổ còn hơn chết sướng. Vì Chu Anh Anh không muốn bị coi là một kẻ điên, nên cô không còn cách nào khác ngoài tạm thời sống với thân phận "Chu Anh Anh" này, cố gắng hòa nhập với cuộc sống của người cổ đại. Mặc dù lần xuyên qua này thật khó hiểu, thế nhưng có lẽ ông trời đã chú ý đến hành vi tốt của Chu Anh Anh trước đây là thích làm từ thiện và thường xuyên cứu giúp mèo con và chó con, cho nên lần này xuyên qua thành Tam nãi nãi của Võ An Hầu phủ có thể xem là một lợi thế nhỏ đối với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.