Chương 6: Khách Đến Thăm
Lý Phi Đao
27/11/2023
Ngày mốt là ngày Hàn Tam trở về, bốn cô nàng Xuân quả thực bận đến mức chân không chạm đất. Chu Anh Anh lại nhàn rỗi, buổi chiều nàng cố ý dặn dò Xuân Thâm làm cho nàng một tô mì, ăn mì xong, nàng liền lên giường ngủ trưa.
Ngay khi Chu Anh Anh tỉnh lại, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy rèm giường đang bay bay. Cũng không thể nói là thất vọng, ai cũng biết sẽ không có chuyện ăn mì rồi xuyên không nực cười như vậy, bất quá nàng chỉ là ngựa chết chữa thành ngựa sống mà thôi.
Bốn cô nàng Xuân mặc dù bận rộn, nhưng vẫn rất chú ý đến Chu Anh Anh. Vãn Xuân thấy Chu Anh Anh ngủ trưa dậy, đang lặng lẽ viết gì đó trước bàn, liền hỏi: "Nãi nãi đang viết gì vậy?"
Vãn Xuân là một tiểu cô nương dịu dàng ít nói, giọng nói nhỏ như muỗi, đi đường cũng lặng yên không phát ra tiếng động. Chu Anh Anh bị nàng ấy làm cho giật mình, vội vàng đè tờ giấy trên bàn nói: "Tùy ý luyện chữ thôi"
Vãn Xuân dường như không tin, đang định nói gì đó thì đã bị Xuân Thâm gọi đi giúp đỡ.
Mấy ngày nay, Chu Anh Anh cảm thấy ký ức của mình về thế kỷ 21 dường như ngày càng trở nên mờ nhạt. Đôi khi nàng nhìn bốn cô nàng Xuân bận rộn trước sau, giống như cuộc sống như vậy mới là thật. Nàng sợ hãi trước ý nghĩ này. Vì vậy, sau khi nàng ngủ trưa dậy liền tìm một cây bút và giấy để viết ra những điều mà Chu Anh Anh nhớ ở hiện đại.
Chu Anh Anh học thư pháp từ khi còn nhỏ, mấy năm gần đây cũng không viết nhiều, nhưng hôm nay bắt đầu viết lại, thì kỹ năng viết bằng bút lông của nàng cũng khá tốt. Nàng viết tên bố mẹ và bà nội lên một tờ giấy, kèm theo đó là địa chỉ nhà, địa chỉ cơ quan, số điện thoại di động...Cha mẹ Chu Anh Anh đã mất khi nàng còn nhỏ, nàng được bà nội nuôi dưỡng. Nhưng vào mùa xuân năm này, bà nội của nàng cũng mất. Ở hiện đại, Chu Anh Anh có không ít bạn bè, nhưng sau khi bạn bè kết hôn, bọn họ ngày càng ít gặp nhau. Mấy năm qua Chu Anh Anh đã sống một cuộc sống hai điểm tạo thành một đường thẳng, và lúc này nàng mới cảm thấy chuyện mình có thể nhớ được dường như không nhiều. Cuối cùng, nàng chỉ miễn cưỡng viết đầy một tờ giấy, Chu Anh Anh gấp nó lại thành một tờ giấy nhỏ và đặt vào túi thơm bên người.
Bởi vì ngày hôm qua di di thái đến đánh tiếng, nữ quyến của Võ An Hầu phủ đều biết Chu Anh không có bị bệnh ngốc, quan hệ hữu nghị ở hậu trạch bắt đầu nhiệt tình hẳn lên. Chu Anh Anh cũng không kháng cự, dù sao không có điện thoại di động, một ngày 24h nàng có rất nhiều thời gian trống. Chu Anh Anh chỉ đơn giản là trò chuyện với mấy cô em gái nhỏ này, coi như là giết thời gian.
Về nhân khẩu của Võ An Hầu phủ, bốn cô nàng Xuân đã nói với Chu Anh Anh trước đó rồi. Địa vị cao nhất trong nhà là mẹ già của Hầu gia. Hầu gia trước kia có một vợ hai thiếp, Đại gia cùng với hai vị tiểu thư đều là do là Hứa di thái sinh ra. Một người thiếp khác thì sinh ra Nhị gia. Trong số những đứa trẻ này, thì chỉ có Hàn Tam là chính thê sinh ra. Ngay khi Chu Anh Anh nghe xong về phân bố nhân khẩu này, nàng đã biết Hứa di thái thái được sủng ái đến mức nào.
"Đại gia và Nhị gia làm nghề gì?”
Xuân Thâm đáp: "Nghe nói Đại gia xử lý một ít sản nghiệp của Hầu phủ, mà Nhị gia sang năm sẽ tham gia kỳ thi hương."
Mặc dù "xử lý sản nghiệp" là một việc kiếm được rât nhiều tiền nhưng lại không lên được mặt bàn. Hứa di thái thái chỉ có một đứa con trai là Đại gia, tại sao không cho hắn đi học cho giỏi?
- Chắc không phải là nhân tài đọc sách.
Nghĩ như vậy, Chu Anh Anh hỏi bốn cô nàng Xuân: "Sao Đại gia không đi học?"
Trong bốn cô nàng Xuân, Lưu Xuân có đầu óc nhất, lập tức trả lời: "Trước đây đã đi đọc rồi."
"Ồ." Chu Anh Anh nghe xong, nghĩ thầm thì ra là thế, sau đó nhìn sắc mặt của ba nàng xuân còn lại, không hỏi thêm gì nữa.
Ngay khi Chu Anh Anh tỉnh lại, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy rèm giường đang bay bay. Cũng không thể nói là thất vọng, ai cũng biết sẽ không có chuyện ăn mì rồi xuyên không nực cười như vậy, bất quá nàng chỉ là ngựa chết chữa thành ngựa sống mà thôi.
Bốn cô nàng Xuân mặc dù bận rộn, nhưng vẫn rất chú ý đến Chu Anh Anh. Vãn Xuân thấy Chu Anh Anh ngủ trưa dậy, đang lặng lẽ viết gì đó trước bàn, liền hỏi: "Nãi nãi đang viết gì vậy?"
Vãn Xuân là một tiểu cô nương dịu dàng ít nói, giọng nói nhỏ như muỗi, đi đường cũng lặng yên không phát ra tiếng động. Chu Anh Anh bị nàng ấy làm cho giật mình, vội vàng đè tờ giấy trên bàn nói: "Tùy ý luyện chữ thôi"
Vãn Xuân dường như không tin, đang định nói gì đó thì đã bị Xuân Thâm gọi đi giúp đỡ.
Mấy ngày nay, Chu Anh Anh cảm thấy ký ức của mình về thế kỷ 21 dường như ngày càng trở nên mờ nhạt. Đôi khi nàng nhìn bốn cô nàng Xuân bận rộn trước sau, giống như cuộc sống như vậy mới là thật. Nàng sợ hãi trước ý nghĩ này. Vì vậy, sau khi nàng ngủ trưa dậy liền tìm một cây bút và giấy để viết ra những điều mà Chu Anh Anh nhớ ở hiện đại.
Chu Anh Anh học thư pháp từ khi còn nhỏ, mấy năm gần đây cũng không viết nhiều, nhưng hôm nay bắt đầu viết lại, thì kỹ năng viết bằng bút lông của nàng cũng khá tốt. Nàng viết tên bố mẹ và bà nội lên một tờ giấy, kèm theo đó là địa chỉ nhà, địa chỉ cơ quan, số điện thoại di động...Cha mẹ Chu Anh Anh đã mất khi nàng còn nhỏ, nàng được bà nội nuôi dưỡng. Nhưng vào mùa xuân năm này, bà nội của nàng cũng mất. Ở hiện đại, Chu Anh Anh có không ít bạn bè, nhưng sau khi bạn bè kết hôn, bọn họ ngày càng ít gặp nhau. Mấy năm qua Chu Anh Anh đã sống một cuộc sống hai điểm tạo thành một đường thẳng, và lúc này nàng mới cảm thấy chuyện mình có thể nhớ được dường như không nhiều. Cuối cùng, nàng chỉ miễn cưỡng viết đầy một tờ giấy, Chu Anh Anh gấp nó lại thành một tờ giấy nhỏ và đặt vào túi thơm bên người.
Bởi vì ngày hôm qua di di thái đến đánh tiếng, nữ quyến của Võ An Hầu phủ đều biết Chu Anh không có bị bệnh ngốc, quan hệ hữu nghị ở hậu trạch bắt đầu nhiệt tình hẳn lên. Chu Anh Anh cũng không kháng cự, dù sao không có điện thoại di động, một ngày 24h nàng có rất nhiều thời gian trống. Chu Anh Anh chỉ đơn giản là trò chuyện với mấy cô em gái nhỏ này, coi như là giết thời gian.
Về nhân khẩu của Võ An Hầu phủ, bốn cô nàng Xuân đã nói với Chu Anh Anh trước đó rồi. Địa vị cao nhất trong nhà là mẹ già của Hầu gia. Hầu gia trước kia có một vợ hai thiếp, Đại gia cùng với hai vị tiểu thư đều là do là Hứa di thái sinh ra. Một người thiếp khác thì sinh ra Nhị gia. Trong số những đứa trẻ này, thì chỉ có Hàn Tam là chính thê sinh ra. Ngay khi Chu Anh Anh nghe xong về phân bố nhân khẩu này, nàng đã biết Hứa di thái thái được sủng ái đến mức nào.
"Đại gia và Nhị gia làm nghề gì?”
Xuân Thâm đáp: "Nghe nói Đại gia xử lý một ít sản nghiệp của Hầu phủ, mà Nhị gia sang năm sẽ tham gia kỳ thi hương."
Mặc dù "xử lý sản nghiệp" là một việc kiếm được rât nhiều tiền nhưng lại không lên được mặt bàn. Hứa di thái thái chỉ có một đứa con trai là Đại gia, tại sao không cho hắn đi học cho giỏi?
- Chắc không phải là nhân tài đọc sách.
Nghĩ như vậy, Chu Anh Anh hỏi bốn cô nàng Xuân: "Sao Đại gia không đi học?"
Trong bốn cô nàng Xuân, Lưu Xuân có đầu óc nhất, lập tức trả lời: "Trước đây đã đi đọc rồi."
"Ồ." Chu Anh Anh nghe xong, nghĩ thầm thì ra là thế, sau đó nhìn sắc mặt của ba nàng xuân còn lại, không hỏi thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.