Chương 37: Phản bội
XiaoBaoZi
10/09/2023
Đôi nam nữ đang trên giường hưởng thụ, bỗng giật mình vì cốc nước trên
bàn đột nhiên rơi xuống vỡ tan tành. Cô gái co rúm cả người, ôm chặt
Vương Triết Hạo mà sợ hãi.
Giờ đây Tiểu Diệp chỉ muốn lao vào xé nát mặt đôi cẩu nam nữ này. Khi nhìn thấy mặt người kia, cô chẳng dám tin là sự thật, đó lại chính là Lâm Du.
Để xác thực, cô hất cốc nước trên bàn đánh động cô ta xem thử. Nếu là người khác cũng sẽ chẳng để ý nhiều, chỉ cho rằng vì để sát mép bàn mới rơi xuống. Đằng này thì...nhìn cái phản ứng sợ sệt của cô ta cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Lâm Du đã từng trải qua chuyện tâm linh kinh hoàng, dần dần đã trở thành bóng ma tâm lí trong lòng. Đó là lí do cô ta dán bùa khắp cả căn phòng.
"Em sao thế? Cốc vỡ thôi mà."
"C..có..có quỷ! Rõ..rõ ràng em để nó ở giữa bàn cơ mà."
"Trời ạ! Chỉ lo bóng lo gió. Em không thấy bùa còn nguyên kia à? Mất cả hứng."
Nhìn những lá bùa đủ màu sắc nằm ngay ngắn trên tường, cô ta thở phào một hơi. An tâm được phần nào, cô ta lại quay ra làm đủ trò trên người Vương Triết Hạo, làm hắn cười sung sướng.
Tiểu Diệp chẳng thể nào nhịn nổi nữa, ngay lập tức nhập vào người Lâm Du.
Cô ta ngồi phắt dậy, đẩy Vương Triết Hạo ra khiến anh ta ngơ ngác.
"Em làm cái gì thế? Bị dở chứng à?"
"Tháo hết xuống."
"Hả!??"
"Anh tháo hết xuống, ném đi."
Lâm Du chỉ tay vào những lá bùa, cứ lặp đi lặp lại một câu khiến hắn giận dữ, vừa làu bàu vừa làm theo.
Xong xuôi, nhìn thấy Vương Triết Hạo đã ném hết ra ngoài cửa sổ, Lâm Du tiến lại bá cổ hắn, giọng nói ngọt ngào thì thầm như rót mật vào tai.
"Em muốn làm trong phòng tắm. Quay video lại ha."
"Hà hà. Bảo bối của anh muốn đổi khẩu vị hả? Được lắm."
Vương Triết Hạo mở ngăn kéo lấy ra một cái camera cầm tay, đặt trên kệ để đồ trong phòng tắm. Đã căn chỉnh góc độ, hắn nhấc bổng Lâm Du vào chốt cửa lại.
Tiểu Diệp đi ra. Cô đang suy tính một loạt hành động tiếp theo.
Lâm Du tỉnh táo lại, không hiểu sao đang ngồi trên giường giờ lại ở trong phòng tắm. Nhưng đang vào nhịp, cô ta cũng chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ nữa.
Hai tiếng sau, bọn họ ra ngoài với vẻ mặt mệt mỏi, Vương Triết Hạo đang hưởng thụ thành quả sau hai tiếng trong phòng tắm.
Đột nhiên anh ta đứng dậy đi ra ngoài, mặc kệ mấy lời hỏi han của Lâm Du. Tiểu Diệp đã nhập vào hắn, bấm số gọi điện cho Lục Quang Phong.
"Alo!"
"Em là Tiểu Diệp, anh đến chỗ khách sạn của tên ch*....à không, Vương Triết Hạo ngay đi. Nhớ gọi cả chị Hiểu Nguyệt tới. Mau lên!"
Lục Quang Phong ngơ ngác, rõ ràng là giọng của đàn ông, mà lại nói mình là Tiểu Diệp. Một lát sau anh mới hiểu ra, vội vàng đánh thức Hiểu Nguyệt, kéo cô đi với mình.
"Đêm hôm anh đưa em đi đâu vậy?"
"Cho em xem kịch."
"...."
Trên đường đi, một tin nhắn video được gửi từ wechat của Vương Triết Hạo đến máy Hiểu Nguyệt. Cô mở ra xem, nhưng chưa được một phút đã đánh rơi điện thoại, cúi xuống ôm mặt khóc nức nở.
Lục Quang Phong hoảng quá liền ngay lập tức dừng xe, vội nhặt điện thoại lên xem thì khó chịu tắt đi.
"Em thấy chưa? Kịch hay mà anh nói đấy. Mà em lại chính là trò cười của vở kịch."
"Nín đi. Khóc không giải quyết được gì. Chúng ta qua đó ba mặt một lời."
Vương Triết Hạo quay lại phòng mà để hé cửa. Hắn nằm lên giường ôm chặt lấy Lâm Du.
Tiểu Diệp đã ra ngoài. Chính cô còn cảm thấy bẩn thỉu khi nhập vào hai người này.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Hiểu Nguyệt vẫn cứ ngồi lì ở trong không chịu xuống.
"Đi!"
"Anh à, em nghĩ chắc có ai đó muốn vu khống họ, mình về đi anh."
"Vu khống hay không phải xem mới biết. Em nghe cho kĩ đây, quyết định do em lựa chọn thì em buộc phải đối mặt. Ngay từ đầu cả nhà mình đã khuyên nhủ em, giờ chính em lại muốn trốn tránh sự thật sao?"
"Em..."
"Hừ! Nếu em không đi, anh sẽ lên tóm cổ bọn chúng xuống đây. Chúng tưởng Lục gia dễ đụng thế hả!"
Hiểu Nguyệt kéo anh lại, một lúc sau thì đứng dậy đi theo. Anh trai nói đúng, quyết định là do cô chọn, dù có tan vỡ hay tốt đẹp cũng phải dũng cảm đối mặt.
Cánh cửa phòng mở ra cũng là lúc Hiểu Nguyệt hoàn toàn sụp đổ. Hai người một nam một nữ trần như nhộng ngủ ngon lành trên giường, đâu phải ai xa lạ mà chính là bạn trai và bạn thân cô.
Một người cô giành hết tình yêu, tôn trọng, gắn bó, một người cùng đồng hành với cô suốt bao năm trời, vui buồn có nhau.
Giờ đây lại cùng nhau phản bội cô, đâm ngàn mũi dao vào trái tim cô.
Lục Quang Phong lao vào tát mạnh cho hai người tỉnh. Nhìn thấy Hiểu Nguyệt và Lục Quang Phong đang đứng nhìn, cả hai cứng đờ như khúc gỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
"Chà chà! Miệng thì yêu em nhiều lắm, vậy mà còn ở khách sạn ngủ với gái. À mà đâu phải gái lạ, rõ ràng là bạn thân của người yêu mà."
Vương Triết Hạo vội vàng mặc qua loa quần áo, chạy đến quỳ trước mặt Hiểu Nguyệt. Lục Quang Phong đá cho hắn mấy cái mà vẫn cố chấp lao đến.
"Hiểu Nguyệt, em nghe anh. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh bị người ta hạ thuốc đưa đến đây. Anh thực sự không biết gì cả."
"...."
Cô lặng lẽ xoay người rời đi, chẳng thèm đoái hoài gì đến họ. Tiểu Diệp và Lục Quang Phong đi theo, anh còn không quên bồi cho hắn một câu chí mạng.
"Cậu không xong với tôi đâu."
Vương Triết Hạo ngồi đờ đẫn dưới sàn. Lần này là chấm dứt rồi, mất hết tất cả rồi. Bao nhiêu công sức, chỉ một đêm đều đã đổ sông đổ biển.
Giờ đây Tiểu Diệp chỉ muốn lao vào xé nát mặt đôi cẩu nam nữ này. Khi nhìn thấy mặt người kia, cô chẳng dám tin là sự thật, đó lại chính là Lâm Du.
Để xác thực, cô hất cốc nước trên bàn đánh động cô ta xem thử. Nếu là người khác cũng sẽ chẳng để ý nhiều, chỉ cho rằng vì để sát mép bàn mới rơi xuống. Đằng này thì...nhìn cái phản ứng sợ sệt của cô ta cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Lâm Du đã từng trải qua chuyện tâm linh kinh hoàng, dần dần đã trở thành bóng ma tâm lí trong lòng. Đó là lí do cô ta dán bùa khắp cả căn phòng.
"Em sao thế? Cốc vỡ thôi mà."
"C..có..có quỷ! Rõ..rõ ràng em để nó ở giữa bàn cơ mà."
"Trời ạ! Chỉ lo bóng lo gió. Em không thấy bùa còn nguyên kia à? Mất cả hứng."
Nhìn những lá bùa đủ màu sắc nằm ngay ngắn trên tường, cô ta thở phào một hơi. An tâm được phần nào, cô ta lại quay ra làm đủ trò trên người Vương Triết Hạo, làm hắn cười sung sướng.
Tiểu Diệp chẳng thể nào nhịn nổi nữa, ngay lập tức nhập vào người Lâm Du.
Cô ta ngồi phắt dậy, đẩy Vương Triết Hạo ra khiến anh ta ngơ ngác.
"Em làm cái gì thế? Bị dở chứng à?"
"Tháo hết xuống."
"Hả!??"
"Anh tháo hết xuống, ném đi."
Lâm Du chỉ tay vào những lá bùa, cứ lặp đi lặp lại một câu khiến hắn giận dữ, vừa làu bàu vừa làm theo.
Xong xuôi, nhìn thấy Vương Triết Hạo đã ném hết ra ngoài cửa sổ, Lâm Du tiến lại bá cổ hắn, giọng nói ngọt ngào thì thầm như rót mật vào tai.
"Em muốn làm trong phòng tắm. Quay video lại ha."
"Hà hà. Bảo bối của anh muốn đổi khẩu vị hả? Được lắm."
Vương Triết Hạo mở ngăn kéo lấy ra một cái camera cầm tay, đặt trên kệ để đồ trong phòng tắm. Đã căn chỉnh góc độ, hắn nhấc bổng Lâm Du vào chốt cửa lại.
Tiểu Diệp đi ra. Cô đang suy tính một loạt hành động tiếp theo.
Lâm Du tỉnh táo lại, không hiểu sao đang ngồi trên giường giờ lại ở trong phòng tắm. Nhưng đang vào nhịp, cô ta cũng chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ nữa.
Hai tiếng sau, bọn họ ra ngoài với vẻ mặt mệt mỏi, Vương Triết Hạo đang hưởng thụ thành quả sau hai tiếng trong phòng tắm.
Đột nhiên anh ta đứng dậy đi ra ngoài, mặc kệ mấy lời hỏi han của Lâm Du. Tiểu Diệp đã nhập vào hắn, bấm số gọi điện cho Lục Quang Phong.
"Alo!"
"Em là Tiểu Diệp, anh đến chỗ khách sạn của tên ch*....à không, Vương Triết Hạo ngay đi. Nhớ gọi cả chị Hiểu Nguyệt tới. Mau lên!"
Lục Quang Phong ngơ ngác, rõ ràng là giọng của đàn ông, mà lại nói mình là Tiểu Diệp. Một lát sau anh mới hiểu ra, vội vàng đánh thức Hiểu Nguyệt, kéo cô đi với mình.
"Đêm hôm anh đưa em đi đâu vậy?"
"Cho em xem kịch."
"...."
Trên đường đi, một tin nhắn video được gửi từ wechat của Vương Triết Hạo đến máy Hiểu Nguyệt. Cô mở ra xem, nhưng chưa được một phút đã đánh rơi điện thoại, cúi xuống ôm mặt khóc nức nở.
Lục Quang Phong hoảng quá liền ngay lập tức dừng xe, vội nhặt điện thoại lên xem thì khó chịu tắt đi.
"Em thấy chưa? Kịch hay mà anh nói đấy. Mà em lại chính là trò cười của vở kịch."
"Nín đi. Khóc không giải quyết được gì. Chúng ta qua đó ba mặt một lời."
Vương Triết Hạo quay lại phòng mà để hé cửa. Hắn nằm lên giường ôm chặt lấy Lâm Du.
Tiểu Diệp đã ra ngoài. Chính cô còn cảm thấy bẩn thỉu khi nhập vào hai người này.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Hiểu Nguyệt vẫn cứ ngồi lì ở trong không chịu xuống.
"Đi!"
"Anh à, em nghĩ chắc có ai đó muốn vu khống họ, mình về đi anh."
"Vu khống hay không phải xem mới biết. Em nghe cho kĩ đây, quyết định do em lựa chọn thì em buộc phải đối mặt. Ngay từ đầu cả nhà mình đã khuyên nhủ em, giờ chính em lại muốn trốn tránh sự thật sao?"
"Em..."
"Hừ! Nếu em không đi, anh sẽ lên tóm cổ bọn chúng xuống đây. Chúng tưởng Lục gia dễ đụng thế hả!"
Hiểu Nguyệt kéo anh lại, một lúc sau thì đứng dậy đi theo. Anh trai nói đúng, quyết định là do cô chọn, dù có tan vỡ hay tốt đẹp cũng phải dũng cảm đối mặt.
Cánh cửa phòng mở ra cũng là lúc Hiểu Nguyệt hoàn toàn sụp đổ. Hai người một nam một nữ trần như nhộng ngủ ngon lành trên giường, đâu phải ai xa lạ mà chính là bạn trai và bạn thân cô.
Một người cô giành hết tình yêu, tôn trọng, gắn bó, một người cùng đồng hành với cô suốt bao năm trời, vui buồn có nhau.
Giờ đây lại cùng nhau phản bội cô, đâm ngàn mũi dao vào trái tim cô.
Lục Quang Phong lao vào tát mạnh cho hai người tỉnh. Nhìn thấy Hiểu Nguyệt và Lục Quang Phong đang đứng nhìn, cả hai cứng đờ như khúc gỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
"Chà chà! Miệng thì yêu em nhiều lắm, vậy mà còn ở khách sạn ngủ với gái. À mà đâu phải gái lạ, rõ ràng là bạn thân của người yêu mà."
Vương Triết Hạo vội vàng mặc qua loa quần áo, chạy đến quỳ trước mặt Hiểu Nguyệt. Lục Quang Phong đá cho hắn mấy cái mà vẫn cố chấp lao đến.
"Hiểu Nguyệt, em nghe anh. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh bị người ta hạ thuốc đưa đến đây. Anh thực sự không biết gì cả."
"...."
Cô lặng lẽ xoay người rời đi, chẳng thèm đoái hoài gì đến họ. Tiểu Diệp và Lục Quang Phong đi theo, anh còn không quên bồi cho hắn một câu chí mạng.
"Cậu không xong với tôi đâu."
Vương Triết Hạo ngồi đờ đẫn dưới sàn. Lần này là chấm dứt rồi, mất hết tất cả rồi. Bao nhiêu công sức, chỉ một đêm đều đã đổ sông đổ biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.