Chương 7: Trò Đùa Của Ngọc Nhi
Hà Vy
20/03/2017
- Hi em trai yêu dấu của chị. Vừa đến lớp nhìn thấy hắn nó đã hí ha hí hửng. Tối qua nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó hiểu những gì hắn đã phải chịu đựng, nó quyết định từ giờ sẽ cố gắng giúp cả nó và hắn có thể như trước đây, khi mà cả hai chưa phải chịu bất kì sự mất mát gì. Nó tin tưởng bản thân nó sẽ làm được.
_ Ê thằng kí, chị chào mà em không chào lại hả? Em học đâu cái kiểu vô lễ đấy? Nó bực mình vì hắn chẳng đoái hoài gì đến nó. Nó không muốn tình trạng của ngày hôm qua tiếp tục tiếp diễn nên đã mở lời trước vậy mà.
- Hôm nay chị uống lộn thước gì à? Hắn vẫn không chịu ngẩng mặt lên nhìn nó.
- Hì hì, cuối cùng em cũng chịu lên tiếng rồi. Nó cười.
- Chị sợ người ta không biết em là em của chị à? Hắn cố tình nhấn mạnh chữ "chị" và chữ "em".
- Dù sao em cũng là em trai của chị nhóc ạ. Nó nói rồi xoa đầu hắn. Hắn bực mình nhưng rồi cũng chẳng thèm quan tâm xem nó muốn làm gì nữa, gục đầu xuống bàn ngủ.
Hắn là " em trai" của nó sở dĩ là vì ba mẹ hắn trước đây đã nhận nó làm con nuôi, nó và hắn tuy cùng tuổi nhưng nó sinh trước hắn mấy tháng nên được làm chị, còn hắn thì ngậm ngùi chịu phận làm em. Hắn không hay gọi nó là chị dù nó suốt ngày uy hiếp là sẽ méc papa với mami. Hai đứa hồi đấy lúc nào cũng chành chọe nhau mới chịu cơ, chảy lúc nào yên cả dù bị cả hai ba mẹ là hoài. Tự nhiên nó nhớ quãng thời gian ấy quá. Hắn đã từng là một cậu nhóc ấm áp, luôn quan tâm đến mọi người và cả nó. Nhưng 2 năm qua có nhiều thứ đã thay đổi rồi. Cậu nhóc ngày đó nó quen đã không còn.
Nó vẫn cứ cười, nhưng trong lòng thật sự cũng chẳng vui chút nào.
- Huy ơi xuống canteen với tớ đi, anh Nam, chị Hân với tụi kia xuống đó hết rồi. Giờ ra chơi nó cứ nằng nặc lôi hắn đi cùng.
- Cậu chán xưng chị rồi à? Hắn nói với giọng châm chọc.
- Cái đó không gọi là chán đâu em trai yêu dấu ạ, lúc nào chị thích thì chị nói thôi, cấm bắt bẻ nghe chưa. Nó nói rồi đập mạnh vào lưng hắn một phát đau điếng, nể tình nó là con gái nên hắn không đánh lại. Xong rồi nó cứ thế lôi nó xuống canteen mặc cho xung quanh có biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn và nó. Có ánh mắt thể hiện sự ghen tị, có ánh mắt lại thể hiện sự ngưỡng mộ. Và còn rất nhiều ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên, bàng hoàng. Đó quả thật là một tin động trời.
- Ôi, biết ngay mà, trai đẹp chỉ để ngắm thôi.
- Trai đẹp giờ chúng nó yêu nhau hết rồi, tụi mày đừng mơ tưởng nữa.
- Tiếc thật, cậu ấy đẹp trai thế kia cơ mà.
Bao nhiêu tiếng bàn tán xung quanh tụi nó. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra trong khi nó cứ vừa kéo nó đi vừa cười toe toét. Đến chỗ mà tụi kia đang ngồi, tất cả mấy đứa nhìn hắn rồi cười lăn cười bò làm hắn có chút khó hiểu.
- Nam, có chuyện gì mà mọi người cười ghê vậy? Người hắn có thể tin tưởng lúc này chỉ có thể là Nam.
- Tin này sốc đó nha Huy, anh cũng thấy ngạc nhiên đấy. Nam vẫn không nhịn được cười.
- Anh có nói không đấy? Hắn bực mình.
- Em xem ở sau áo em thì biết.
Hắn đưa tay ra sau áo, giật mảnh giấy nhỏ được dán ở lưng ra xem. Sau đó mặt hắn tối sầm lại, quay sang nhìn nó đang đứng bên cạnh với ánh mắt đùng đùng sát khí:
- Trịnh Ngọc Nhi, sao cậu dám... Hắn hét lên. Nó dường như đã lường trước được nên đã dùng hai tay bịt tai lại để tránh phải đi khám tai vì tiếng hét của hắn =='.
" TÔI LÀ GAY" dòng chữ to đùng đập vào mắt hắn.
- Ê, ai chơi kì mà dán cái này sau áo em vậy? Nó tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
- Cậu còn dám nói? Giọng nói lạnh như băng của hắn lại một lần nữa làm nó giật mình, nó đã bắt đầu hối hận vì việc kiếm chuyện chọc hắn để giờ phải lãnh hậu quả.
Thật ra lúc nó đập vào lưng hắn đã cố tình dán mảnh giấy ở đó, nó chỉ định chọc hắn xíu thôi mà ai ngờ lại thành ra thế này. Nó không dám nhìn hắn, một luồng khí lạnh toát bao quanh nó.
- Thôi Huy, Ngọc Nhi chỉ đùa chút thôi mà. Nam buộc phải lên tiếng vì không muốn có án mạng xảy ra. Hai đứa nhóc này lúc nào cũng làm anh đau đầu.
Hắn nhìn nó một lúc rồi ngồi xuống không nói gì nữa. Nó thở dài nhẹ nhõm, hình như nó thoát rồi.
- Cậu chưa thoát đâu, tôi sẽ xử cậu sau. Như đọc được suy nghĩ của nó, hắn đính chính.
Mặt nó ỉu xìu, tưởng là đã thoát vậy mà hắn vẫn không tha cho nó. Còn tụi kia ngồi xem vẫn lén cười tủm tỉm với nhau.
- Chào mừng anh Nam, Huy và Ngọc Nhi. Hoàng dõng dạc nói, ngay sau đó Linh cũng nhanh chóng vào trong mang ra một cái bánh.
- Ba người thổi nến đi. Vy giục.
- Ngọc Nhi thổi nhé. Nam quay sang nó. Nó vui vẻ thôi nến, rồi cả bọn vỗ tay ầm ầm, sau 2 năm thì cuối cùng cũng có thể đông đủ như vậy.
_ Ê thằng kí, chị chào mà em không chào lại hả? Em học đâu cái kiểu vô lễ đấy? Nó bực mình vì hắn chẳng đoái hoài gì đến nó. Nó không muốn tình trạng của ngày hôm qua tiếp tục tiếp diễn nên đã mở lời trước vậy mà.
- Hôm nay chị uống lộn thước gì à? Hắn vẫn không chịu ngẩng mặt lên nhìn nó.
- Hì hì, cuối cùng em cũng chịu lên tiếng rồi. Nó cười.
- Chị sợ người ta không biết em là em của chị à? Hắn cố tình nhấn mạnh chữ "chị" và chữ "em".
- Dù sao em cũng là em trai của chị nhóc ạ. Nó nói rồi xoa đầu hắn. Hắn bực mình nhưng rồi cũng chẳng thèm quan tâm xem nó muốn làm gì nữa, gục đầu xuống bàn ngủ.
Hắn là " em trai" của nó sở dĩ là vì ba mẹ hắn trước đây đã nhận nó làm con nuôi, nó và hắn tuy cùng tuổi nhưng nó sinh trước hắn mấy tháng nên được làm chị, còn hắn thì ngậm ngùi chịu phận làm em. Hắn không hay gọi nó là chị dù nó suốt ngày uy hiếp là sẽ méc papa với mami. Hai đứa hồi đấy lúc nào cũng chành chọe nhau mới chịu cơ, chảy lúc nào yên cả dù bị cả hai ba mẹ là hoài. Tự nhiên nó nhớ quãng thời gian ấy quá. Hắn đã từng là một cậu nhóc ấm áp, luôn quan tâm đến mọi người và cả nó. Nhưng 2 năm qua có nhiều thứ đã thay đổi rồi. Cậu nhóc ngày đó nó quen đã không còn.
Nó vẫn cứ cười, nhưng trong lòng thật sự cũng chẳng vui chút nào.
- Huy ơi xuống canteen với tớ đi, anh Nam, chị Hân với tụi kia xuống đó hết rồi. Giờ ra chơi nó cứ nằng nặc lôi hắn đi cùng.
- Cậu chán xưng chị rồi à? Hắn nói với giọng châm chọc.
- Cái đó không gọi là chán đâu em trai yêu dấu ạ, lúc nào chị thích thì chị nói thôi, cấm bắt bẻ nghe chưa. Nó nói rồi đập mạnh vào lưng hắn một phát đau điếng, nể tình nó là con gái nên hắn không đánh lại. Xong rồi nó cứ thế lôi nó xuống canteen mặc cho xung quanh có biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn và nó. Có ánh mắt thể hiện sự ghen tị, có ánh mắt lại thể hiện sự ngưỡng mộ. Và còn rất nhiều ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên, bàng hoàng. Đó quả thật là một tin động trời.
- Ôi, biết ngay mà, trai đẹp chỉ để ngắm thôi.
- Trai đẹp giờ chúng nó yêu nhau hết rồi, tụi mày đừng mơ tưởng nữa.
- Tiếc thật, cậu ấy đẹp trai thế kia cơ mà.
Bao nhiêu tiếng bàn tán xung quanh tụi nó. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra trong khi nó cứ vừa kéo nó đi vừa cười toe toét. Đến chỗ mà tụi kia đang ngồi, tất cả mấy đứa nhìn hắn rồi cười lăn cười bò làm hắn có chút khó hiểu.
- Nam, có chuyện gì mà mọi người cười ghê vậy? Người hắn có thể tin tưởng lúc này chỉ có thể là Nam.
- Tin này sốc đó nha Huy, anh cũng thấy ngạc nhiên đấy. Nam vẫn không nhịn được cười.
- Anh có nói không đấy? Hắn bực mình.
- Em xem ở sau áo em thì biết.
Hắn đưa tay ra sau áo, giật mảnh giấy nhỏ được dán ở lưng ra xem. Sau đó mặt hắn tối sầm lại, quay sang nhìn nó đang đứng bên cạnh với ánh mắt đùng đùng sát khí:
- Trịnh Ngọc Nhi, sao cậu dám... Hắn hét lên. Nó dường như đã lường trước được nên đã dùng hai tay bịt tai lại để tránh phải đi khám tai vì tiếng hét của hắn =='.
" TÔI LÀ GAY" dòng chữ to đùng đập vào mắt hắn.
- Ê, ai chơi kì mà dán cái này sau áo em vậy? Nó tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
- Cậu còn dám nói? Giọng nói lạnh như băng của hắn lại một lần nữa làm nó giật mình, nó đã bắt đầu hối hận vì việc kiếm chuyện chọc hắn để giờ phải lãnh hậu quả.
Thật ra lúc nó đập vào lưng hắn đã cố tình dán mảnh giấy ở đó, nó chỉ định chọc hắn xíu thôi mà ai ngờ lại thành ra thế này. Nó không dám nhìn hắn, một luồng khí lạnh toát bao quanh nó.
- Thôi Huy, Ngọc Nhi chỉ đùa chút thôi mà. Nam buộc phải lên tiếng vì không muốn có án mạng xảy ra. Hai đứa nhóc này lúc nào cũng làm anh đau đầu.
Hắn nhìn nó một lúc rồi ngồi xuống không nói gì nữa. Nó thở dài nhẹ nhõm, hình như nó thoát rồi.
- Cậu chưa thoát đâu, tôi sẽ xử cậu sau. Như đọc được suy nghĩ của nó, hắn đính chính.
Mặt nó ỉu xìu, tưởng là đã thoát vậy mà hắn vẫn không tha cho nó. Còn tụi kia ngồi xem vẫn lén cười tủm tỉm với nhau.
- Chào mừng anh Nam, Huy và Ngọc Nhi. Hoàng dõng dạc nói, ngay sau đó Linh cũng nhanh chóng vào trong mang ra một cái bánh.
- Ba người thổi nến đi. Vy giục.
- Ngọc Nhi thổi nhé. Nam quay sang nó. Nó vui vẻ thôi nến, rồi cả bọn vỗ tay ầm ầm, sau 2 năm thì cuối cùng cũng có thể đông đủ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.