Chương 254: A hi hi! Anh cũng xin thú tội.
Hoa lan trắng
25/06/2020
Đang trong cảnh ngọt ngào, hường phấn Trang Hòa đột nhiên chen mồm mình vô:
" Ấy! Anh Hiếu học vượt cấp rồi bỏ lại một mình em chơi vơi vậy đâu có được. Anh cho em học chung với, em cũng muốn học vượt cấp nữa. Đó giờ hai anh em mình luôn hoạn nạn, sống chết có nhau a. Bây giờ anh đừng nói vì thầy Sinh mà không thèm nhìn anh em nha. "
Cố Hiếu trừng mắt, chu chu cái mõ nói lại:
" Em bộ không theo trai bỏ anh à? Em có bao giờ chủ động tìm anh ngủ chung trong những đêm cô đơn lẽ bóng đâu. Chỉ có tiểu Hi ở bên cạnh anh thôi hà. Còn em lúc đó thì đang âu yếm bên a Thuận kia kìa. Thầy Sinh là của anh, anh không cho em học chung đâu. Em kêu cha kiếm thầy khác dạy kèm đi nha. "
Tiểu Hòa âu sầu, đau khổ không sao giải bày cho hết. Nhóc âu yếm với a Thuận hồi nào, toàn bị bắt tập mấy bài thể dục quỷ sứ gì đâu không hà. Ứa nước mắt, nhóc khịt khịt mũi nói:
" Em không có sung sướng như anh nghĩ đâu. A hu hu, ngày nào nhóc Thuận cũng bắt em nào là hít đất, lắc vòng, đứng tấn, bla bla,... Tập xong đau lưng, nhức mỏi, mệt muốn chết còn sức đâu mà ân với ái. Anh phải thông cảm cho em đi chứ. "
" Oh, vậy hả? Ai kêu em làm lố quá chi, ráng chịu. Giờ nhân cơ hội này em có gì nói thì nói luôn với a Thuận đi. Em coi chừng nói trễ quá về sau hối hận không kịp đó nghen. Ha ha! "
Tình anh em như cái quần rách đái, có phúc cùng hưởng có họa tự chịu. Trang Hòa thở dài, xoay qua gãi gãi đầu cười hì hì:
" A hi hi! Anh cũng xin thú tội với nhóc Thuận. Em là đàn ông đích thực đúng không? Nếu là đàn ông đích thực thì phải bỏ qua mọi tội lỗi mà bao dung anh nhen. Em không giận anh mới nói còn giận anh để từ từ 13 năm sau mới nói. "
Tiểu Hòa quả nhiên rất khôn, mở mồm ra phải chơi phủ đầu a Thuận vậy mới chịu. Quả nhiên con cháu Cố gia không phải dạng tầm thường đến mức tầm phào. A Thuận không nghĩ gì nhiều, tiếp tục sắn tay áo lên khoe chuột nhắt như mọi khi:
" Dạ, anh Hòa coi nè! Chuột của em bự như vầy đương nhiên em là đàn ông đích thực rồi. Chuyện gì anh lỡ làm sai em đều bỏ qua hết á. Anh nói đại đi, em dõng tai nghe nè. "
Đạt được mục đích, tiểu Hòa tự tin hết sức khai ra toàn bộ sự việc:
" E hèm! Chuyện là vầy! Thực ra ở trường anh không có bị ai ăn hiếp hết trơn á. Cả lúc mới đầu vô anh cũng giả bộ bệnh tự kỉ với em luôn a. Còn cái vụ mà em thấy mặt anh giống như bị đánh là do anh nhờ baba trang điểm cho anh á. Bởi vậy từ nay em đừng có bắt anh tập mấy cái động tác rèn luyện thể lực gì đó nữa ha. Mai mốt chừng nào hứng hứng anh đi tập gym lấy cơ bụng sau. Giờ còn nhỏ xíu anh muốn người anh bụng mềm mại, dễ thương cơ. Mà rất cả cũng là tại chú ba hết, em đừng có trách anh a. Chú ba xúi anh a, bao nhiêu trò cũng là do chú ba bày ra hết. Anh chỉ làm theo những gì chú ba dặn thôi. "
WTF! Lần thứ hai bị chỉ thẳng mặt rồi nhà. Lại có thêm một thằng cháu trai phản phúc. Tức chết đi được. Mặt Cố Ngạo đen như cái đít nồi, hầm hầm trừng mắt hai thằng cháu trai. Trang Dụ cười hì hì, vỗ về xoa dịu Cố Ngạo:
" Ông xã bớt nóng. Anh là người lớn không nên chấp nhất con nít làm gì. Nay là ngày vui, anh cười tươi lên cái nà. "
Cố Ngạo nhết mép cười tà, đưa tay ôm eo Trang Dụ, kề sát tai cậu nói nhỏ:
" Ha! Em cứ tiếp tục nói nữa đi. Để anh xem tối nay em còn nói nổi nữa không. Đừng có trách anh giận cá mà chém cái thớt banh chành nhen. Anh cảnh báo trước rồi đấy. "
Trang Dụ sợ xanh mặt, cười không nổi nữa, đem tay che miệng không dám nói nữa. Cố Ngạo hù cậu là làm thiệt không hà. Cậu biết chắc tối nay mình sẽ thê thảm đến mức nào rồi a. Hu hu, có ai cứu chế không?
Trần Thuận im lặng một lúc lâu, chẳng biết trong lòng nhóc suy nghĩ cái gì? Trang Hòa đứng nhìn nhóc mà lòng hồi hộp muốn chết. Lát sau, a Thuận đi tới trước mặt Cố Ngạo ngẩng cao đầu nhìn. Lườm tới lườm lui, nhóc tật lưỡi lắc đầu:
" Chú Ngạo lớn già đầu rồi mà vẫn còn chẻ trâu quá trời nhen. Nghĩ sao chú lại đi dạy con nít nói xạo là sao? Con nít cần giữ một tâm hồn trong sáng, hồn nhiên chỉ việc ăn, học, nghỉ ngơi chứ không phải việc tìm vợ, tối ngày ân ân ái ái. Chú hãy nhìn lại chú đi, rồi nhìn chú Dụ đi. Chú tối nào cũng đè chú Dụ cho nên chú ấy mới nhỏ con và lùn tịt như vậy á. Tội chú Dụ ghê, mai con rủ chú đi phòng gym tập há. Con đảm bảo với chú Dụ là chú sẽ lên cơ trong vòng 1 tuần liền. Xong sau đó chú có đủ sức mạnh tối về đè lại chú Ngạo banh xác. Chú Ngạo nhớ suy nghĩ lại những gì con phê bình chú nghe hôn. Thôi nhen! Chú là chẻ trâu không đấu lại người trưởng thành như con đâu. Chú coi nè, chuột con bự ghê hơm? Ha ha! "
Sĩ và vã vô mặt Cố Ngạo một hồi nhóc tiếp tục lấy chuột ra khoe. truyền theo gen, giống cái thằng bạn mình y như đúc. Mở mồm ra là răn dạy mình, cha nào con nấy. Hứ! Cố Ngạo tức hộc máu, chê anh chẻ trâu thì anh chẻ trâu cho mà coi. Cố Ngạo sắn tay áo lên, ai cũng tưởng anh cho bé một trận bầm dập định đi cản lại. Ai dè, anh ngồi xuống, gồng lên con chuột nhà bự quá trời bự, chạy tới chạy lui. Hất mặt anh nói:
" Con tưởng chuột con bự lắm hả? Hừ, không có đâu nghen. Con hãy nhìn lại chuột của chú đi con, to gắp trăm lần chuột của con. "
Cả nhà trợn mắt ngoác mồm xem Cố Ngạo trẻ trâu khoe chuột. A Thuận nhục nhục nghỉ gồng, đưa tay chạm vô cánh tay Cố Ngạo, tấm tắt khen ngợi:
" Oa, chuột của chú bự quá hà, sờ vô cứng cứng đã ghê á. Chắc chú thường xuyên tập thể dục lắm, chẳng bù cho baba của con lười tập bị cha đè ăn la oai oái hoài. "
" Chứ sao nữa, ngày nào tối đến chú cũng tập luyện thể dục hơi bị siêng năng nha. Chú không hề chẻ trâu chút nào hết mà người chẻ trâu là cái người chơi trò ăn cháo đá bát, rõ ràng kêu chú kiếm vợ dùm đã đời đổi thừa cho chú hết a. "
Cố Ngạo sưng sỉa nói móc nói méo tiểu Hiếu và tiểu Hòa. Hai nhóc nhột nhột trong lòng, cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn đời. Trang Dụ thì xấu hổ, mất mặt muốn chết vì bị nhóc chê lùn. Cậu đâu có muốn lùn đâu tại bẩm sinh nó lùn biết làm sao giờ. Ai chứng minh bị chồng đè là lùng, không nhà khoa học nào chứng minh hết a.
A Thuận gật gật đầu, trở lại với Trang Hòa. Nhóc vỗ vỗ vai tiểu Hòa, nghiêm túc nói:
" Em sẽ không giận anh đâu. Từ nay em sẽ không ép anh tập thể dục nữa vì em biết anh là tìm vợ chứ không tìm chồng. Cho nên nguy cơ em bị đè rất cao, không thể tiếp tay thêm cho anh được. Hì hì, tương lai em sẽ là người đè anh đó anh Hòa. "
Tiểu Hòa đỏ mặt, bậm môi nói:
" Em đừng có mơ đè được anh. Bây giờ anh không cho em tập thê dục luyện chuột nữa. Thay vào đó em phải học tập chăm chỉ cho anh, em học dốt gần chết a. "
Tiểu Hòa nói với Hứa Sinh: " Thầy Sinh ơi! Chừng nào thầy dạy vượt cấp cho anh Hiếu thì dạy cho em với. Còn nữa thầy dạy học cho nhóc Thuận giùm em, em ấy học dỡ dữ lắm. Lương em kêu baba tăng gấp 3 lần cho thầy. Vậy đi, em không cho thầy từ chối. "
Hứa Sinh cười gượng, gật gật đầu, không biết nói sao với mấy nhóc con nhà này luôn. Hazz! Bây giờ thời thế loạn dữ ta ơi.
" Ấy! Anh Hiếu học vượt cấp rồi bỏ lại một mình em chơi vơi vậy đâu có được. Anh cho em học chung với, em cũng muốn học vượt cấp nữa. Đó giờ hai anh em mình luôn hoạn nạn, sống chết có nhau a. Bây giờ anh đừng nói vì thầy Sinh mà không thèm nhìn anh em nha. "
Cố Hiếu trừng mắt, chu chu cái mõ nói lại:
" Em bộ không theo trai bỏ anh à? Em có bao giờ chủ động tìm anh ngủ chung trong những đêm cô đơn lẽ bóng đâu. Chỉ có tiểu Hi ở bên cạnh anh thôi hà. Còn em lúc đó thì đang âu yếm bên a Thuận kia kìa. Thầy Sinh là của anh, anh không cho em học chung đâu. Em kêu cha kiếm thầy khác dạy kèm đi nha. "
Tiểu Hòa âu sầu, đau khổ không sao giải bày cho hết. Nhóc âu yếm với a Thuận hồi nào, toàn bị bắt tập mấy bài thể dục quỷ sứ gì đâu không hà. Ứa nước mắt, nhóc khịt khịt mũi nói:
" Em không có sung sướng như anh nghĩ đâu. A hu hu, ngày nào nhóc Thuận cũng bắt em nào là hít đất, lắc vòng, đứng tấn, bla bla,... Tập xong đau lưng, nhức mỏi, mệt muốn chết còn sức đâu mà ân với ái. Anh phải thông cảm cho em đi chứ. "
" Oh, vậy hả? Ai kêu em làm lố quá chi, ráng chịu. Giờ nhân cơ hội này em có gì nói thì nói luôn với a Thuận đi. Em coi chừng nói trễ quá về sau hối hận không kịp đó nghen. Ha ha! "
Tình anh em như cái quần rách đái, có phúc cùng hưởng có họa tự chịu. Trang Hòa thở dài, xoay qua gãi gãi đầu cười hì hì:
" A hi hi! Anh cũng xin thú tội với nhóc Thuận. Em là đàn ông đích thực đúng không? Nếu là đàn ông đích thực thì phải bỏ qua mọi tội lỗi mà bao dung anh nhen. Em không giận anh mới nói còn giận anh để từ từ 13 năm sau mới nói. "
Tiểu Hòa quả nhiên rất khôn, mở mồm ra phải chơi phủ đầu a Thuận vậy mới chịu. Quả nhiên con cháu Cố gia không phải dạng tầm thường đến mức tầm phào. A Thuận không nghĩ gì nhiều, tiếp tục sắn tay áo lên khoe chuột nhắt như mọi khi:
" Dạ, anh Hòa coi nè! Chuột của em bự như vầy đương nhiên em là đàn ông đích thực rồi. Chuyện gì anh lỡ làm sai em đều bỏ qua hết á. Anh nói đại đi, em dõng tai nghe nè. "
Đạt được mục đích, tiểu Hòa tự tin hết sức khai ra toàn bộ sự việc:
" E hèm! Chuyện là vầy! Thực ra ở trường anh không có bị ai ăn hiếp hết trơn á. Cả lúc mới đầu vô anh cũng giả bộ bệnh tự kỉ với em luôn a. Còn cái vụ mà em thấy mặt anh giống như bị đánh là do anh nhờ baba trang điểm cho anh á. Bởi vậy từ nay em đừng có bắt anh tập mấy cái động tác rèn luyện thể lực gì đó nữa ha. Mai mốt chừng nào hứng hứng anh đi tập gym lấy cơ bụng sau. Giờ còn nhỏ xíu anh muốn người anh bụng mềm mại, dễ thương cơ. Mà rất cả cũng là tại chú ba hết, em đừng có trách anh a. Chú ba xúi anh a, bao nhiêu trò cũng là do chú ba bày ra hết. Anh chỉ làm theo những gì chú ba dặn thôi. "
WTF! Lần thứ hai bị chỉ thẳng mặt rồi nhà. Lại có thêm một thằng cháu trai phản phúc. Tức chết đi được. Mặt Cố Ngạo đen như cái đít nồi, hầm hầm trừng mắt hai thằng cháu trai. Trang Dụ cười hì hì, vỗ về xoa dịu Cố Ngạo:
" Ông xã bớt nóng. Anh là người lớn không nên chấp nhất con nít làm gì. Nay là ngày vui, anh cười tươi lên cái nà. "
Cố Ngạo nhết mép cười tà, đưa tay ôm eo Trang Dụ, kề sát tai cậu nói nhỏ:
" Ha! Em cứ tiếp tục nói nữa đi. Để anh xem tối nay em còn nói nổi nữa không. Đừng có trách anh giận cá mà chém cái thớt banh chành nhen. Anh cảnh báo trước rồi đấy. "
Trang Dụ sợ xanh mặt, cười không nổi nữa, đem tay che miệng không dám nói nữa. Cố Ngạo hù cậu là làm thiệt không hà. Cậu biết chắc tối nay mình sẽ thê thảm đến mức nào rồi a. Hu hu, có ai cứu chế không?
Trần Thuận im lặng một lúc lâu, chẳng biết trong lòng nhóc suy nghĩ cái gì? Trang Hòa đứng nhìn nhóc mà lòng hồi hộp muốn chết. Lát sau, a Thuận đi tới trước mặt Cố Ngạo ngẩng cao đầu nhìn. Lườm tới lườm lui, nhóc tật lưỡi lắc đầu:
" Chú Ngạo lớn già đầu rồi mà vẫn còn chẻ trâu quá trời nhen. Nghĩ sao chú lại đi dạy con nít nói xạo là sao? Con nít cần giữ một tâm hồn trong sáng, hồn nhiên chỉ việc ăn, học, nghỉ ngơi chứ không phải việc tìm vợ, tối ngày ân ân ái ái. Chú hãy nhìn lại chú đi, rồi nhìn chú Dụ đi. Chú tối nào cũng đè chú Dụ cho nên chú ấy mới nhỏ con và lùn tịt như vậy á. Tội chú Dụ ghê, mai con rủ chú đi phòng gym tập há. Con đảm bảo với chú Dụ là chú sẽ lên cơ trong vòng 1 tuần liền. Xong sau đó chú có đủ sức mạnh tối về đè lại chú Ngạo banh xác. Chú Ngạo nhớ suy nghĩ lại những gì con phê bình chú nghe hôn. Thôi nhen! Chú là chẻ trâu không đấu lại người trưởng thành như con đâu. Chú coi nè, chuột con bự ghê hơm? Ha ha! "
Sĩ và vã vô mặt Cố Ngạo một hồi nhóc tiếp tục lấy chuột ra khoe. truyền theo gen, giống cái thằng bạn mình y như đúc. Mở mồm ra là răn dạy mình, cha nào con nấy. Hứ! Cố Ngạo tức hộc máu, chê anh chẻ trâu thì anh chẻ trâu cho mà coi. Cố Ngạo sắn tay áo lên, ai cũng tưởng anh cho bé một trận bầm dập định đi cản lại. Ai dè, anh ngồi xuống, gồng lên con chuột nhà bự quá trời bự, chạy tới chạy lui. Hất mặt anh nói:
" Con tưởng chuột con bự lắm hả? Hừ, không có đâu nghen. Con hãy nhìn lại chuột của chú đi con, to gắp trăm lần chuột của con. "
Cả nhà trợn mắt ngoác mồm xem Cố Ngạo trẻ trâu khoe chuột. A Thuận nhục nhục nghỉ gồng, đưa tay chạm vô cánh tay Cố Ngạo, tấm tắt khen ngợi:
" Oa, chuột của chú bự quá hà, sờ vô cứng cứng đã ghê á. Chắc chú thường xuyên tập thể dục lắm, chẳng bù cho baba của con lười tập bị cha đè ăn la oai oái hoài. "
" Chứ sao nữa, ngày nào tối đến chú cũng tập luyện thể dục hơi bị siêng năng nha. Chú không hề chẻ trâu chút nào hết mà người chẻ trâu là cái người chơi trò ăn cháo đá bát, rõ ràng kêu chú kiếm vợ dùm đã đời đổi thừa cho chú hết a. "
Cố Ngạo sưng sỉa nói móc nói méo tiểu Hiếu và tiểu Hòa. Hai nhóc nhột nhột trong lòng, cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn đời. Trang Dụ thì xấu hổ, mất mặt muốn chết vì bị nhóc chê lùn. Cậu đâu có muốn lùn đâu tại bẩm sinh nó lùn biết làm sao giờ. Ai chứng minh bị chồng đè là lùng, không nhà khoa học nào chứng minh hết a.
A Thuận gật gật đầu, trở lại với Trang Hòa. Nhóc vỗ vỗ vai tiểu Hòa, nghiêm túc nói:
" Em sẽ không giận anh đâu. Từ nay em sẽ không ép anh tập thể dục nữa vì em biết anh là tìm vợ chứ không tìm chồng. Cho nên nguy cơ em bị đè rất cao, không thể tiếp tay thêm cho anh được. Hì hì, tương lai em sẽ là người đè anh đó anh Hòa. "
Tiểu Hòa đỏ mặt, bậm môi nói:
" Em đừng có mơ đè được anh. Bây giờ anh không cho em tập thê dục luyện chuột nữa. Thay vào đó em phải học tập chăm chỉ cho anh, em học dốt gần chết a. "
Tiểu Hòa nói với Hứa Sinh: " Thầy Sinh ơi! Chừng nào thầy dạy vượt cấp cho anh Hiếu thì dạy cho em với. Còn nữa thầy dạy học cho nhóc Thuận giùm em, em ấy học dỡ dữ lắm. Lương em kêu baba tăng gấp 3 lần cho thầy. Vậy đi, em không cho thầy từ chối. "
Hứa Sinh cười gượng, gật gật đầu, không biết nói sao với mấy nhóc con nhà này luôn. Hazz! Bây giờ thời thế loạn dữ ta ơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.