Chương 81: Cố Hàm - Trang Bảo : Mất bí mật này thì còn bí mật khác.
Hoa lan trắng
22/06/2020
Trong lòng Trang Bảo vẫn không yên tâm một chút nào. Tuy rằng hai nhóc đã hứa là sẽ không nói nhưng bí mật riêng tư của mình và Hàm Hàm bị lộ rồi thì còn gì thú vị nữa. Trang Bảo buồn bực, có cảm giác mất mát một điều gì đó. Nhân lúc lực chú ý của hai nhóc con bị Trang Dụ với Cố Ngạo phân tán. Trang Bảo lén vào phòng vệ sinh bệnh viện gọi điện cho Cố Hàm, cậu không quên mở vòi nước để khỏi bị nghi ngờ này nọ. Đầu dây bắt đầu kết nối: " Tun... tun... tun! "
Qua mấy hồi đỗ chuông Cố Hàm cũng bắt máy: " Alo! Bảo Bảo, em gọi anh có chuyện gì vậy? Chúng ta mới chào tạm biệt được một lúc thôi mà. Không lẽ em nhớ anh tới vậy sao! Ha ha! "
Trang Bảo lấy tay che miệng, nói nhỏ vào điện thoại: " Không phải vậy đâu. Bảo Bảo buồn quá đi, thấy lo lắng không biết làm sao nên gọi cho Hàm Hàm nè. Hàm Hàm ơi, Bảo Bảo buồn, hic hic. "
Cố Hàm có chút lo lắng cho cậu, anh quan tâm hỏi: " Em làm sao lại buồn? Nói anh biết đi, anh cùng em giải quyết. Hay là cái thằng Cố Ngạo thối kia chọc ghẹo em. Nếu nó thật sự làm vậy, anh qua tẩn cho nó một trận nhớ đời. Dám làm Bảo Bảo của anh buồn thì phải bị đòn. "
Trang Bảo nghe mấy lời mật ngọt của anh, lòng cậu ấm áp đến lạ thường. Cơ mà nhớ tới chuyện kia cậu lại sục sịt mũi muốn khóc: " Tiểu Ngạo không có chọc giận gì em hết trơn á. Nhưng bí mật của Bảo Bảo và Hàm Hàm bị lộ rồi. Hu hu. Tiểu Minh, tiểu Tinh nhìn trộm còn nghe lén hết bí mật. Hu hu em không chịu đâu. Vậy là Bảo Bảo và Hàm Hàm không còn bí mật riêng tư của hai chúng ta nữa rồi. Làm sao đây, Bảo Bảo vì chuyện này mà phải hi sinh chia một nữa kẹo bịt miệng tụi nhỏ a. Hu hu kẹo ngọt của Bảo Bảo, ngon lắm đó! "
Cố Hàm thấy mấy câu nói cậu thật đáng yêu không gì tả nổi. Người gì đâu mà ngây thơ hết sức hà, tới con nít còn ăn hiếp được. Anh bậc cười, nhẹ giọng an ủi cậu: " Ai da Bảo Bảo đừng khóc mà. Chúng ta mất bí mật này thì đi tạo bí mật khác. Anh chắc chắn đợt này không ai biết đâu. Còn về kẹo thì mai mốt anh qua mua cho em cái khác. Anh mua kẹo còn ngon hơn của hai nhóc con kia nữa. Em chịu không. "
Trang Bảo chùi chùi nước mắt nước mũi, mặt rạng rỡ hẳn lên: " Hàm Hàm hứa rồi đó nhe. Anh không được nuốt lời đâu đó. Còn cái bí mật mới tạo ra là gì vậy. Bảo Bảo muốn biết, Hàm Hàm nhanh nhanh nói cho Bảo Bảo nghe đi! "
Cậu khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng chăm chú nghe anh nói bí mật gì. Cố Hàm muốn cười lắm nhưng lại thôi, anh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: " Bảo Bảo của anh là thông minh nhất mà. Anh nhờ em làm thám tử riêng cho anh ha. Em ngày ngày quan sát nhất cử nhất động của Cố Ngạo và Trang Dụ, còn có hai nhóc con kia nữa. Em nhớ quay phim, chụp hình lại nha, sau đó gửi qua cho anh. Tối trước khi đi ngủ em báo cáo cho anh biết tình hình của mấy người đó. Em thấy sao, công việc này dễ mà phải không. Em nguyện ý giúp anh không nè? "
Trang Bảo bên này hớn hở, rối rít gật đầu: " Bảo Bảo đồng ý! Bảo Bảo đồng ý. Vậy em bây giờ sẽ trở thành một điệp viên chuyên nghiệp. Ha ha. Bảo Bảo vui quá. Nhất định lần này Bảo Bảo sẽ hòan thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. "
Anh tự nhiên thấy vui lây theo cậu: " Em a, nếu em làm việc xuất sắc anh sẽ tặng em một món quà. Em muốn gì cũng được hết. "
Cậu suy tính nói nhỏ: " Ồ yea! Em thích ăn gà rán, uống trà sữa à còn nữa em còn muốn có một con gấu bông hình cá heo khổng lồ. Em thích lắm luôn nhưng chưa dám xin tiểu Dụ mua cho. Em ấy làm việc kiếm tiền vất vả lắm đó. Bảo Bảo thương với tội cho tiểu Dụ nhiều nhiều. Mà em thì ngu ngốc chẳng làm được gì cho em ấy hết trơn. Phải chi em thông minh không bị khù khờ thì hay rồi. "
Anh biết cậu thương em trai, còn biết cậu muốn kiếm tiền cho Trang Dụ. Anh nảy ra sáng kiến: " Mấy món kia anh nhất định mua cho em. Em đừng tự ngồi trách bản thân mình chứ. Ai nói Bảo Bảo của anh ngu ngốc, em là người thông minh, tốt bụng nhất trong lòng anh a. Với lại Trang Dụ sẽ hạnh phúc lắm khi có em bầu bạn cùng mình. Bảo Bảo là anh trai tốt bụng độc nhất vô nhị, em biết chia sẽ nỗi buồn cho em trai, an ủi em ấy nhiều thứ nữa. Còn có em chính thức là trợ thủ của anh nên anh sẽ trả lương cho em ha. Em có tiền rồi muốn mua gì thì mua hay đem cho ai đều được. Anh trả lương cao lắm nha. Em đồng ý không? "
" Thật hả! Bảo Bảo có thể nhận lương ư. Ôi em thích quá đi. Em sẽ bỏ ống heo để dành cho tiểu Dụ. Hi hi! Cám ơn ông chủ! "
Anh từ đầu dây bên kia giả bộ hờn dỗi: " Cái gì mà ông chủ, nghe xa lạ quá đi. Em thấy anh tin tưởng em ghê hôn nên mới giao cho em nhiệm vụ trọng đại này. Vậy mà em không chịu cho anh chút động lực nào. Anh tủi thân rồi, Bảo Bảo không thương anh. "
Trang Bảo lo sợ, cuống cuồng giải thích: " Bảo Bảo có thích Hàm Hàm mà. Hàm Hàm đừng giận a. Bảo Bảo hồi nãy nói đùa thôi không có ác ý gì đâu mà. Bảo Bảo yêu Hàm Hàm nhất trần đời. Để em hôn Hàm Hàm há, anh nhanh chíng nhận được năng lượng ngay. Em lag siêu nhân nha, có năng lực tiềm ẩn trong người. "
Trang Bảo chu mỏ hôn vào điện thoại mấy cái: " Chụt! Chụt! Bặc bặc". Cậu hôn xong hấp tấp hỏi: " Anh nhận năng lượng được chưa? "
Cố Hàm cười khanh khách, hạnh phúc không gì tả nổi: " Anh hết giận rồi. Em truyền cho anh sức mạnh nên bây giờ năng lượng anh tràn trề khắp cơ thể. Bảo Bảo của anh quả nhiên lợi hại. "
Cậu thở phù một cái: " Hàm Hàm vui là được. Bảo Bảo phải tắt máy rồi. Báy bay Hàm Hàm tối em gọi điện cho anh tiếp ha! "
" Ừm! Tạm biệt! Moa! ". Anh hôn tạm biệt cậu rồi tắt máy. Anh ước gì mỗi ngày đều được ôm cậu, hôn cậu, nói chuyện, chơi đùa cùng cậu thì hạnh phúc quá rồi còn gì. Đúng vậy, vì một sự nghiệp, tương kai vĩ đại của hai người. Anh sẽ càng ra sức phấn đấu cưa cẩm, yêu thương cậu.
Trang Bảo thở phào, tưng bừng vui vẻ như mùa xuân hoa đào nở rộ. Cậu mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài nhập bọn với Trang Dụ. Trang Dụ quan tâm hỏi: " Anh tiểu Bảo làm gì trong phòng vệ sinh lâu vậy. Anh khó chịu chỗ nào không, em đưa anh đi khám bệnh chút xíu rồi về. "
Trang Bảo hì hì cười, xua xua tay nói: " Không có chuyện gì đâu. Tiểu Dụ đừng lo lắng. Tại mấy ngày không giải quyết mới vậy thôi. Bây giờ bụng anh thoải mái quá chừng! "
" A! Anh ổn là được rồi? Chúng ta về nhà thôi, em dọn đồ xong hết rồi! ". Trang Dụ cầm túi đồ sách lên đi ra cửa. Cố Ngạo giành lại túi đồ để mình sách, tay còn lại kéo Trang Dụ đi từ từ theo.
Hai nhóc con buồn bực cha với baba lại bơ mình nên mỗi đứa mỗi bên Trang Bảo nắm tay cậu đi theo hai người kia. Trang Bảo âm thầm suy tính, có chút hồi hộp về ngày đầu tiên đi làm của mình không biết có thuận lợi không nữa.
Cũng may ngày đầu tiên làm việc khá là suôn sẽ. Cậu chụp, quay được nhiều hình ảnh của bốn người kia lén lút ấn nút gửi qua cho Cố Hàm. Tới tối theo như dự kiến cậu núp trong nhà vệ sinh kể tường tận mọi chuyện cho Cố Hàm nghe. Hai người nói cười vui vẻ, có lúc lại trao cho nhau mấy lời ngọt ngào và yêu thương nồng thấm. Đến khi nói câu chúc Hàm Hàm / Bảo Bảo ngủ ngon xong hai người mới thỏa mãn đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng.
Qua mấy hồi đỗ chuông Cố Hàm cũng bắt máy: " Alo! Bảo Bảo, em gọi anh có chuyện gì vậy? Chúng ta mới chào tạm biệt được một lúc thôi mà. Không lẽ em nhớ anh tới vậy sao! Ha ha! "
Trang Bảo lấy tay che miệng, nói nhỏ vào điện thoại: " Không phải vậy đâu. Bảo Bảo buồn quá đi, thấy lo lắng không biết làm sao nên gọi cho Hàm Hàm nè. Hàm Hàm ơi, Bảo Bảo buồn, hic hic. "
Cố Hàm có chút lo lắng cho cậu, anh quan tâm hỏi: " Em làm sao lại buồn? Nói anh biết đi, anh cùng em giải quyết. Hay là cái thằng Cố Ngạo thối kia chọc ghẹo em. Nếu nó thật sự làm vậy, anh qua tẩn cho nó một trận nhớ đời. Dám làm Bảo Bảo của anh buồn thì phải bị đòn. "
Trang Bảo nghe mấy lời mật ngọt của anh, lòng cậu ấm áp đến lạ thường. Cơ mà nhớ tới chuyện kia cậu lại sục sịt mũi muốn khóc: " Tiểu Ngạo không có chọc giận gì em hết trơn á. Nhưng bí mật của Bảo Bảo và Hàm Hàm bị lộ rồi. Hu hu. Tiểu Minh, tiểu Tinh nhìn trộm còn nghe lén hết bí mật. Hu hu em không chịu đâu. Vậy là Bảo Bảo và Hàm Hàm không còn bí mật riêng tư của hai chúng ta nữa rồi. Làm sao đây, Bảo Bảo vì chuyện này mà phải hi sinh chia một nữa kẹo bịt miệng tụi nhỏ a. Hu hu kẹo ngọt của Bảo Bảo, ngon lắm đó! "
Cố Hàm thấy mấy câu nói cậu thật đáng yêu không gì tả nổi. Người gì đâu mà ngây thơ hết sức hà, tới con nít còn ăn hiếp được. Anh bậc cười, nhẹ giọng an ủi cậu: " Ai da Bảo Bảo đừng khóc mà. Chúng ta mất bí mật này thì đi tạo bí mật khác. Anh chắc chắn đợt này không ai biết đâu. Còn về kẹo thì mai mốt anh qua mua cho em cái khác. Anh mua kẹo còn ngon hơn của hai nhóc con kia nữa. Em chịu không. "
Trang Bảo chùi chùi nước mắt nước mũi, mặt rạng rỡ hẳn lên: " Hàm Hàm hứa rồi đó nhe. Anh không được nuốt lời đâu đó. Còn cái bí mật mới tạo ra là gì vậy. Bảo Bảo muốn biết, Hàm Hàm nhanh nhanh nói cho Bảo Bảo nghe đi! "
Cậu khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng chăm chú nghe anh nói bí mật gì. Cố Hàm muốn cười lắm nhưng lại thôi, anh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: " Bảo Bảo của anh là thông minh nhất mà. Anh nhờ em làm thám tử riêng cho anh ha. Em ngày ngày quan sát nhất cử nhất động của Cố Ngạo và Trang Dụ, còn có hai nhóc con kia nữa. Em nhớ quay phim, chụp hình lại nha, sau đó gửi qua cho anh. Tối trước khi đi ngủ em báo cáo cho anh biết tình hình của mấy người đó. Em thấy sao, công việc này dễ mà phải không. Em nguyện ý giúp anh không nè? "
Trang Bảo bên này hớn hở, rối rít gật đầu: " Bảo Bảo đồng ý! Bảo Bảo đồng ý. Vậy em bây giờ sẽ trở thành một điệp viên chuyên nghiệp. Ha ha. Bảo Bảo vui quá. Nhất định lần này Bảo Bảo sẽ hòan thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. "
Anh tự nhiên thấy vui lây theo cậu: " Em a, nếu em làm việc xuất sắc anh sẽ tặng em một món quà. Em muốn gì cũng được hết. "
Cậu suy tính nói nhỏ: " Ồ yea! Em thích ăn gà rán, uống trà sữa à còn nữa em còn muốn có một con gấu bông hình cá heo khổng lồ. Em thích lắm luôn nhưng chưa dám xin tiểu Dụ mua cho. Em ấy làm việc kiếm tiền vất vả lắm đó. Bảo Bảo thương với tội cho tiểu Dụ nhiều nhiều. Mà em thì ngu ngốc chẳng làm được gì cho em ấy hết trơn. Phải chi em thông minh không bị khù khờ thì hay rồi. "
Anh biết cậu thương em trai, còn biết cậu muốn kiếm tiền cho Trang Dụ. Anh nảy ra sáng kiến: " Mấy món kia anh nhất định mua cho em. Em đừng tự ngồi trách bản thân mình chứ. Ai nói Bảo Bảo của anh ngu ngốc, em là người thông minh, tốt bụng nhất trong lòng anh a. Với lại Trang Dụ sẽ hạnh phúc lắm khi có em bầu bạn cùng mình. Bảo Bảo là anh trai tốt bụng độc nhất vô nhị, em biết chia sẽ nỗi buồn cho em trai, an ủi em ấy nhiều thứ nữa. Còn có em chính thức là trợ thủ của anh nên anh sẽ trả lương cho em ha. Em có tiền rồi muốn mua gì thì mua hay đem cho ai đều được. Anh trả lương cao lắm nha. Em đồng ý không? "
" Thật hả! Bảo Bảo có thể nhận lương ư. Ôi em thích quá đi. Em sẽ bỏ ống heo để dành cho tiểu Dụ. Hi hi! Cám ơn ông chủ! "
Anh từ đầu dây bên kia giả bộ hờn dỗi: " Cái gì mà ông chủ, nghe xa lạ quá đi. Em thấy anh tin tưởng em ghê hôn nên mới giao cho em nhiệm vụ trọng đại này. Vậy mà em không chịu cho anh chút động lực nào. Anh tủi thân rồi, Bảo Bảo không thương anh. "
Trang Bảo lo sợ, cuống cuồng giải thích: " Bảo Bảo có thích Hàm Hàm mà. Hàm Hàm đừng giận a. Bảo Bảo hồi nãy nói đùa thôi không có ác ý gì đâu mà. Bảo Bảo yêu Hàm Hàm nhất trần đời. Để em hôn Hàm Hàm há, anh nhanh chíng nhận được năng lượng ngay. Em lag siêu nhân nha, có năng lực tiềm ẩn trong người. "
Trang Bảo chu mỏ hôn vào điện thoại mấy cái: " Chụt! Chụt! Bặc bặc". Cậu hôn xong hấp tấp hỏi: " Anh nhận năng lượng được chưa? "
Cố Hàm cười khanh khách, hạnh phúc không gì tả nổi: " Anh hết giận rồi. Em truyền cho anh sức mạnh nên bây giờ năng lượng anh tràn trề khắp cơ thể. Bảo Bảo của anh quả nhiên lợi hại. "
Cậu thở phù một cái: " Hàm Hàm vui là được. Bảo Bảo phải tắt máy rồi. Báy bay Hàm Hàm tối em gọi điện cho anh tiếp ha! "
" Ừm! Tạm biệt! Moa! ". Anh hôn tạm biệt cậu rồi tắt máy. Anh ước gì mỗi ngày đều được ôm cậu, hôn cậu, nói chuyện, chơi đùa cùng cậu thì hạnh phúc quá rồi còn gì. Đúng vậy, vì một sự nghiệp, tương kai vĩ đại của hai người. Anh sẽ càng ra sức phấn đấu cưa cẩm, yêu thương cậu.
Trang Bảo thở phào, tưng bừng vui vẻ như mùa xuân hoa đào nở rộ. Cậu mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài nhập bọn với Trang Dụ. Trang Dụ quan tâm hỏi: " Anh tiểu Bảo làm gì trong phòng vệ sinh lâu vậy. Anh khó chịu chỗ nào không, em đưa anh đi khám bệnh chút xíu rồi về. "
Trang Bảo hì hì cười, xua xua tay nói: " Không có chuyện gì đâu. Tiểu Dụ đừng lo lắng. Tại mấy ngày không giải quyết mới vậy thôi. Bây giờ bụng anh thoải mái quá chừng! "
" A! Anh ổn là được rồi? Chúng ta về nhà thôi, em dọn đồ xong hết rồi! ". Trang Dụ cầm túi đồ sách lên đi ra cửa. Cố Ngạo giành lại túi đồ để mình sách, tay còn lại kéo Trang Dụ đi từ từ theo.
Hai nhóc con buồn bực cha với baba lại bơ mình nên mỗi đứa mỗi bên Trang Bảo nắm tay cậu đi theo hai người kia. Trang Bảo âm thầm suy tính, có chút hồi hộp về ngày đầu tiên đi làm của mình không biết có thuận lợi không nữa.
Cũng may ngày đầu tiên làm việc khá là suôn sẽ. Cậu chụp, quay được nhiều hình ảnh của bốn người kia lén lút ấn nút gửi qua cho Cố Hàm. Tới tối theo như dự kiến cậu núp trong nhà vệ sinh kể tường tận mọi chuyện cho Cố Hàm nghe. Hai người nói cười vui vẻ, có lúc lại trao cho nhau mấy lời ngọt ngào và yêu thương nồng thấm. Đến khi nói câu chúc Hàm Hàm / Bảo Bảo ngủ ngon xong hai người mới thỏa mãn đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.