Chương 160: Cố Ngạo - Trang Dụ : Em chẳng hiểu gì cả, hèn gì...!
Hoa lan trắng
22/06/2020
Về tới nhà, hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh không thèm chào hỏi ai, chạy nhanh lên phòng chốt cửa lại. Bé Hạo gọi với theo: " Anh Minh, anh Tinh! Chờ em với! Hu hu! "
Bé Hạo đuổi theo không kịp trượt chân té ngã úp mặt trên nền nhà. " Đau quá. Hu hu! "
Trang Dụ vội đỡ bé Hạo dậy, phủi phủi bụi trên quần áo bé: " Gia Hạo con có sao không? Chắc đau lắm! Chú thương ha. Ngoan, nín nín. Gia Hạo là bé ngoan mà. "
Bé Hạo mức nỡ đưa lòng bàn tay mình ra: " Hức! Hức! Tay con đau, rát lắm. "
Trang Dụ quan sát thấy tay bé bị trầy chảy máu, cậu đau lòng bế bé lên: " Chảy máu mất tiêu rồi. Chú bế cháu về phòng tắm rửa rồi xoa thuốc ha. Gia Hạo nghe lời. Lát chú Dụ kêu hai anh qua chơi với con. "
" Hai anh giận bé Hạo rồi a. Hu hu. Bơ đẹp luôn! Bơ bé Hạo không trượt phát nào. Hu hu. "
Bơ mà không trượt phát nào là lần đầu Trang Dụ nghe luôn ấy. Cậu không biết là nên khóc hay nên cười với đám nhóc này nữa. Azz! Dù sao trẻ con bẫn là trẻ con. " Không có đâu. Hai anh buồn một chút hà, lát hết buồn lại qua tìm con. Ngoan, không khóc nữa. Khóc xấu xấu mặt như mèo. "
" Hức hức! Mèo dễ thương mà chú! "
Bé Hạo nói một câu làm cậu sượng ngắc, trả lời sao đây ta? Thôi bỏ đi. Cậu bế bé lên phòng mình luôn.
Uông Nguyệt Hoa tò mò hỏi Cố Ngạo: " Hai thằng con của con bửa nay bị não hay sao mà bơ vợ tương lai vậy? Mà còn lầm lì không nói nữa, chuyện lạ hiếm có à. "
Cố Ngạo nhăn mi nhìn trên lầu: " Tiểu Minh và tiểu Tinh giận nhau rồi. Con cũng chưa biết vụ gì xảy ra với tụi nó nữa. Lát con hỏi bé Hạo. Mẹ lo uống trà, lướt Facebook đi, nhiều chuyện quá là mau già lắm đấy. "
Uông Nguyệt Hoa tức tối: " Mẹ có nhiều chuyện đâu. Con cháu mẹ lo là đúng rồi. Cái thằng com vong ân phụ nghĩa này đáng ghét quá mà. Mấy hôm trước còn nhờ vã mẹ giờ hết giá trị lợi dụng cái đá đít mẹ sang một bên. Hừ! "
Anh nhướng nhướng mày: " Đôi khi con người cần phải thực dụng mẹ à. Mình hiền quá người bị ăn hiếp chính là mình đấy. Hắc hắc! Thôi con lên lầu với vợ đây. Có gì con kể mẹ sau. "
" Ờ! Vậy cũng được. Mẹ phải coi dự báo thời tiếc xem coi bửa nay có chỗ nào trời đổ mưa đỏ mới được. "
Cố Ngạo thở dài, chậm rãi về phòng với Trang Dụ. Vào phòng, anh ngồi xuống giường chờ vợ mình tắm cho bé Hạo xong. Cơ thể vợ con không thể nhìn bậy bạ dù cho là con nít miệng còn hôi sữa. Vợ anh nhìn được tại cùng hệ bề dưới, ở ngoài. Cỡ 15 phút sau, cậu tắm cho bé Hạo xong, đặt bé Hạo xuống giường ngộp cạnh anh. Cậu lấy hộp thuốc ra, dùng cồn tẩy vết thương cho bé.
" Gia Hạo ngoan ráng ngồi im nhe. Chú thoa này lên nói rát tí, thoa xong đỡ đau ngay. "
Bé Hạo mím môi, đưa hai tay ra: " Chú thoa đi. Con sẽ ráng nhịn. Con là con trai có tí đau không được khóc. Hic hic! "
Cậu bắt đầu thoa, bé hu hu khóc, mắt nhắm tịt: " Hu hu! Nhưng đau quá vẫn phải khóc. hu hu "
Trang Dụ liếc Cố Ngạo hai người đều gồng mình lại nhịn cười ra tiếng. Mặt dù biết bé Hạo buồn cơ mà mỗi câu bé nói tiếu không chịu được. Dán băng keo cá nhân xong, Trang Dụ xé một viên kẹo dâu đưa tới miệng bé: " Khụ! Khụ! Kẹo dâu ngon lắm. Bé Hạo há miệng chú đút cho. "
" Hic hic! Aaa... chẹp chẹp. Kẹo dâu thiệt ngon. "
Vừa ngậm kẹo bé vừa gật đầu khen, nhăm nhi tận hưởng hết viên kẹo. Con nít đúng là con nít, dễ dụ không ai bằng. Trang Dụ cũng được coi là con nít già to xác. Cố Ngạo âm thầm nghĩ vậy, bởi lần nào anh dỗ ngọt mấy câu là Dụ Dụ nhà anh nghe theo liền, mỗi tội dạo này hơi dữ tí.
Xoa đầu bé Hạo, Cố Ngạo hỏi: " Gia Hạo nói cho chú biết, tại sao anh Minh và anh Tinh giận nhau? Có chuyện gì xảy ra trong lớp? "
Nhắc lại chuyện đó, mắt bé Hạo lại cay cay: " Dạ! Cô thông báo chủ nhật tuần sau có lễ tri ân gì á nên lớp phải đóng một vở kịch. Kịch là ' Công chúa ngủ trong rừng ', hai anh chọn con làm công chúa. Mới đầu con không chịu nhưng hai anh hứa chỉ con diễn nên con đồng ý. Tới hồi chọn vai hoàng tử, hai anh đầu giơ tay muốn làm. Cô giáo đành phải đưa ra bầu chọn theo ý lớp. Lát hồi anh Minh nhiều hơn anh Tinh một bạn, con thấy anh Tinh buồn nên chọn cho anh Tinh để hai người đều nhau. Ai ngờ co giáo bất thình lình chọn anh Minh, vai hoàng tử thuộc về ảnh. Anh Tinh buồn thiu ngồi rầu rĩ con mới tới an ủi. Anh Minh giận con chọn tiểu Tinh mà không chọn ảnh rồi hai người cải lộn, lôi kéo con muốn đứt ra làm đôi. Con đau quá khóc lớn hay anh liền buôn tay, mỗi người một góc úp mặt vô tường không thèm nói chuyện nữa. Cô giáo dỗ con nín một lúc, cái con tìm hai ảnh bắt chuyện mà anh nào cũng bơ con. Hức hức. Hai anh hết thương bé Hạo rồi. "
Trang Dụ có chút không hiểu cho kham: " Ơ ngộ vậy! Bình thường hai anh em nó luôn nhường nhịn nhau mà. Một đứa không thích là đứa kia không thích luôn. Còn giờ chỉ vì một vai hoàng tử mà giận là ngộ à. "
Cố Ngạo lắc đầu, khoanh tay cười cười: " Ây da! Bà xã em vẫn ngây thơ như hồi mới sinh. Đồ vật này nọ thì nhường được chứ vợ là nhường hơi bị khó. Anh em ruột, cha con gì cũng vậy, vợ còn ghê gớm hơn là yêu quái a. "
Cậu bực bội, gằng hỏi anh: " Anh nói vậy là sao? Anh không nói rõ ràng em đá anh văng vách. Ý anh chê em dữ à? "
" Em dữ thì khỏi bàn cãi rồi. Ý anh nói là trong câu chuyện ' công chúa ngủ trong rừng ' có cảnh hoàng tử hôn công chúa để đánh thức công chúa sau giấc ngủ dài. Mà em nghĩ coi, hai đứa con mình đều thích Gia Hạo nên muốn được diễn vai hoàng tử để hôn bé Hạo rồi. Mặt dù, bé Hạo xuất phát từ ý tốt muốn tiểu Tinh vui nhưng vô tình làm tiểu Minh ganh tị. Thà rằng mình thua được vợ chọn còn hơn mình thắng thì cả thế giới chọn mình mà không có vợ. Anh nói vậy, em hiểu chưa? Em chưa hiểu là não em bỏ quên trong bồn tắm rồi a. "
" Hiểu chứ sao không hiểu. Anh làm như em là con nít ba tuổi không bằng. "
" Em là trẻ sơ sinh mới từ trong bụng mẹ chui ra luôn ấy chứ. Con nít ba tuổi em thua xa nha. Đại khái ví dụ như hai đứa con em là hiểu rồi ha. Hồi mới ba tuổi là biết bán baba cho anh để kiếm hời rồi còn gì nữa. Hắc hắc! Cho nên suốt đời em thụ vẫn hoàn thụ, đi ngủ là thụ mà đứng cũng là thụ. "
Có bé Hạo ở đây Trang Dụ không tiện dùng bạo lực gia đình tẩn anh. Cậu mắt phừng phừng lửa: " Anh nói nửa thì tối nay đừng trách em vô tình. Tiểu Mịn và tiểu Tinh là một vài trường hợp cá biệt trong số những đứa trẻ cùng lứa. Bởi vì chúng lai dòng máu của Cố thiếu gia sắc lang, bá đạo, đáng ghét là anh a. "
" Ok! Anh không nói nữa. Em bớt nóng. Giận là mau già đấy. "
Bé Hạo gật gật đầu: " Chú Dụ đừng giận chú Ngạo a. Có gì hai vợ chồng chú khóa trái cửa từ từ nói chuyện trong văn minh, lịch sự. Cô giáo dạy tụi con không nên dùng bạo lực và khẩu nghiệp để giải quyết mâu thuẫn. Như vậy chẳng những mau già mà còn bị cảnh sát bắt đi tù vì tội hành hung trái phép và xúc phạm người khác. Chú Dụ nghe lời chồng là đúng a, vì chồng là mặt trời soi sáng của vợ, là nguồn vui lẽ sống của vợ. "
Trang Dụ há hốc mồm còn Cố Ngạo thì ôm bụng cười hắc lăng hắc ngửa: " Ha ha ha. Em nghe Gia Hạo nói chưa! Ha ha ha! Vợ phải nghe lời chồng nhen. Ôi cười muốn rụng rốn. "
Cậu tức muốn hộc một thùng máu, hỏi bé Hạo: " Mấy câu trên cô giáo dạy con chú không có ý kiến. Còn câu cuối ai dạy con, chú không tin cô giáo dạy con đâu. "
Bé Hạo chớp chớp mắt: " Là anh Minh và anh Tinh chỉ con biết a. Hai anh ấy giảng thành một bài học luôn. Đem tranh dán lên bản, dùng thước chỉ chỉ nội dung cho lớp tụi con hiểu. Hai anh ấy giống y như mấy thầy giáo thực thụ luôn, chuẩn soái ca, học giỏi, thông minh. "
Tranh vẽ??? N dấu chấm hỏi trong đầu Trang Dụ đua nhau chạy quanh. Cậu bấy giờ mới nhớ: " Trời ơi! Em nghi lắm, mấy cái tranh vẽ đó là của anh chắc luôn. Tụi nhỏ lấy mấy cuốn bí kiếp tàm xàm của anh chứ đâu. Cố Ngạo, anh như vậy là hại chết em rồi. "
" Anh sao biết tụi nó đi bươi xơi báo vật anh chôn lúc bé? Này gọi là ý trời, anh không quyết định được. He he! Mà bọn nhóc học cũng nhanh đấy, đi chỉ bạn cùng lớp nữa chứ. Đúng là con trai của anh tài lanh hơn người. "
Trang Dụ nước mắt chảy ngược lên não, riếc não cậu bị úng nước mắt luôn. Cậu thở dài mấy cái: " Hời... iii. Hơi... iii. Giờ anh tính làm gì để hai đứa nó hòa giải đây? Chứ em là em bó tay với hai đứa con mình rồi. "
Anh nháy mắt, gian manh cười: " Em yên tâm! Mọi chuyện để anh lo. Anh là trùm gian xảo mà, chẳng lẽ chuyện cỏn con vậy mà không giải quyết được. Em và Gia Hạo ngồi đây chờ anh. Anh đi tìm tụi nhỏ. "
Cố Ngạo tiêu soái đi ra ngoài, bản mặt gian chưa từng thấy ai gian bằng. Trang Dụ ôm bé Hạo ngồi chờ kết quả từ anh vậy. Dù chồng cậu sắc lang nhưng độ tin cậy khá cao.
Bé Hạo đuổi theo không kịp trượt chân té ngã úp mặt trên nền nhà. " Đau quá. Hu hu! "
Trang Dụ vội đỡ bé Hạo dậy, phủi phủi bụi trên quần áo bé: " Gia Hạo con có sao không? Chắc đau lắm! Chú thương ha. Ngoan, nín nín. Gia Hạo là bé ngoan mà. "
Bé Hạo mức nỡ đưa lòng bàn tay mình ra: " Hức! Hức! Tay con đau, rát lắm. "
Trang Dụ quan sát thấy tay bé bị trầy chảy máu, cậu đau lòng bế bé lên: " Chảy máu mất tiêu rồi. Chú bế cháu về phòng tắm rửa rồi xoa thuốc ha. Gia Hạo nghe lời. Lát chú Dụ kêu hai anh qua chơi với con. "
" Hai anh giận bé Hạo rồi a. Hu hu. Bơ đẹp luôn! Bơ bé Hạo không trượt phát nào. Hu hu. "
Bơ mà không trượt phát nào là lần đầu Trang Dụ nghe luôn ấy. Cậu không biết là nên khóc hay nên cười với đám nhóc này nữa. Azz! Dù sao trẻ con bẫn là trẻ con. " Không có đâu. Hai anh buồn một chút hà, lát hết buồn lại qua tìm con. Ngoan, không khóc nữa. Khóc xấu xấu mặt như mèo. "
" Hức hức! Mèo dễ thương mà chú! "
Bé Hạo nói một câu làm cậu sượng ngắc, trả lời sao đây ta? Thôi bỏ đi. Cậu bế bé lên phòng mình luôn.
Uông Nguyệt Hoa tò mò hỏi Cố Ngạo: " Hai thằng con của con bửa nay bị não hay sao mà bơ vợ tương lai vậy? Mà còn lầm lì không nói nữa, chuyện lạ hiếm có à. "
Cố Ngạo nhăn mi nhìn trên lầu: " Tiểu Minh và tiểu Tinh giận nhau rồi. Con cũng chưa biết vụ gì xảy ra với tụi nó nữa. Lát con hỏi bé Hạo. Mẹ lo uống trà, lướt Facebook đi, nhiều chuyện quá là mau già lắm đấy. "
Uông Nguyệt Hoa tức tối: " Mẹ có nhiều chuyện đâu. Con cháu mẹ lo là đúng rồi. Cái thằng com vong ân phụ nghĩa này đáng ghét quá mà. Mấy hôm trước còn nhờ vã mẹ giờ hết giá trị lợi dụng cái đá đít mẹ sang một bên. Hừ! "
Anh nhướng nhướng mày: " Đôi khi con người cần phải thực dụng mẹ à. Mình hiền quá người bị ăn hiếp chính là mình đấy. Hắc hắc! Thôi con lên lầu với vợ đây. Có gì con kể mẹ sau. "
" Ờ! Vậy cũng được. Mẹ phải coi dự báo thời tiếc xem coi bửa nay có chỗ nào trời đổ mưa đỏ mới được. "
Cố Ngạo thở dài, chậm rãi về phòng với Trang Dụ. Vào phòng, anh ngồi xuống giường chờ vợ mình tắm cho bé Hạo xong. Cơ thể vợ con không thể nhìn bậy bạ dù cho là con nít miệng còn hôi sữa. Vợ anh nhìn được tại cùng hệ bề dưới, ở ngoài. Cỡ 15 phút sau, cậu tắm cho bé Hạo xong, đặt bé Hạo xuống giường ngộp cạnh anh. Cậu lấy hộp thuốc ra, dùng cồn tẩy vết thương cho bé.
" Gia Hạo ngoan ráng ngồi im nhe. Chú thoa này lên nói rát tí, thoa xong đỡ đau ngay. "
Bé Hạo mím môi, đưa hai tay ra: " Chú thoa đi. Con sẽ ráng nhịn. Con là con trai có tí đau không được khóc. Hic hic! "
Cậu bắt đầu thoa, bé hu hu khóc, mắt nhắm tịt: " Hu hu! Nhưng đau quá vẫn phải khóc. hu hu "
Trang Dụ liếc Cố Ngạo hai người đều gồng mình lại nhịn cười ra tiếng. Mặt dù biết bé Hạo buồn cơ mà mỗi câu bé nói tiếu không chịu được. Dán băng keo cá nhân xong, Trang Dụ xé một viên kẹo dâu đưa tới miệng bé: " Khụ! Khụ! Kẹo dâu ngon lắm. Bé Hạo há miệng chú đút cho. "
" Hic hic! Aaa... chẹp chẹp. Kẹo dâu thiệt ngon. "
Vừa ngậm kẹo bé vừa gật đầu khen, nhăm nhi tận hưởng hết viên kẹo. Con nít đúng là con nít, dễ dụ không ai bằng. Trang Dụ cũng được coi là con nít già to xác. Cố Ngạo âm thầm nghĩ vậy, bởi lần nào anh dỗ ngọt mấy câu là Dụ Dụ nhà anh nghe theo liền, mỗi tội dạo này hơi dữ tí.
Xoa đầu bé Hạo, Cố Ngạo hỏi: " Gia Hạo nói cho chú biết, tại sao anh Minh và anh Tinh giận nhau? Có chuyện gì xảy ra trong lớp? "
Nhắc lại chuyện đó, mắt bé Hạo lại cay cay: " Dạ! Cô thông báo chủ nhật tuần sau có lễ tri ân gì á nên lớp phải đóng một vở kịch. Kịch là ' Công chúa ngủ trong rừng ', hai anh chọn con làm công chúa. Mới đầu con không chịu nhưng hai anh hứa chỉ con diễn nên con đồng ý. Tới hồi chọn vai hoàng tử, hai anh đầu giơ tay muốn làm. Cô giáo đành phải đưa ra bầu chọn theo ý lớp. Lát hồi anh Minh nhiều hơn anh Tinh một bạn, con thấy anh Tinh buồn nên chọn cho anh Tinh để hai người đều nhau. Ai ngờ co giáo bất thình lình chọn anh Minh, vai hoàng tử thuộc về ảnh. Anh Tinh buồn thiu ngồi rầu rĩ con mới tới an ủi. Anh Minh giận con chọn tiểu Tinh mà không chọn ảnh rồi hai người cải lộn, lôi kéo con muốn đứt ra làm đôi. Con đau quá khóc lớn hay anh liền buôn tay, mỗi người một góc úp mặt vô tường không thèm nói chuyện nữa. Cô giáo dỗ con nín một lúc, cái con tìm hai ảnh bắt chuyện mà anh nào cũng bơ con. Hức hức. Hai anh hết thương bé Hạo rồi. "
Trang Dụ có chút không hiểu cho kham: " Ơ ngộ vậy! Bình thường hai anh em nó luôn nhường nhịn nhau mà. Một đứa không thích là đứa kia không thích luôn. Còn giờ chỉ vì một vai hoàng tử mà giận là ngộ à. "
Cố Ngạo lắc đầu, khoanh tay cười cười: " Ây da! Bà xã em vẫn ngây thơ như hồi mới sinh. Đồ vật này nọ thì nhường được chứ vợ là nhường hơi bị khó. Anh em ruột, cha con gì cũng vậy, vợ còn ghê gớm hơn là yêu quái a. "
Cậu bực bội, gằng hỏi anh: " Anh nói vậy là sao? Anh không nói rõ ràng em đá anh văng vách. Ý anh chê em dữ à? "
" Em dữ thì khỏi bàn cãi rồi. Ý anh nói là trong câu chuyện ' công chúa ngủ trong rừng ' có cảnh hoàng tử hôn công chúa để đánh thức công chúa sau giấc ngủ dài. Mà em nghĩ coi, hai đứa con mình đều thích Gia Hạo nên muốn được diễn vai hoàng tử để hôn bé Hạo rồi. Mặt dù, bé Hạo xuất phát từ ý tốt muốn tiểu Tinh vui nhưng vô tình làm tiểu Minh ganh tị. Thà rằng mình thua được vợ chọn còn hơn mình thắng thì cả thế giới chọn mình mà không có vợ. Anh nói vậy, em hiểu chưa? Em chưa hiểu là não em bỏ quên trong bồn tắm rồi a. "
" Hiểu chứ sao không hiểu. Anh làm như em là con nít ba tuổi không bằng. "
" Em là trẻ sơ sinh mới từ trong bụng mẹ chui ra luôn ấy chứ. Con nít ba tuổi em thua xa nha. Đại khái ví dụ như hai đứa con em là hiểu rồi ha. Hồi mới ba tuổi là biết bán baba cho anh để kiếm hời rồi còn gì nữa. Hắc hắc! Cho nên suốt đời em thụ vẫn hoàn thụ, đi ngủ là thụ mà đứng cũng là thụ. "
Có bé Hạo ở đây Trang Dụ không tiện dùng bạo lực gia đình tẩn anh. Cậu mắt phừng phừng lửa: " Anh nói nửa thì tối nay đừng trách em vô tình. Tiểu Mịn và tiểu Tinh là một vài trường hợp cá biệt trong số những đứa trẻ cùng lứa. Bởi vì chúng lai dòng máu của Cố thiếu gia sắc lang, bá đạo, đáng ghét là anh a. "
" Ok! Anh không nói nữa. Em bớt nóng. Giận là mau già đấy. "
Bé Hạo gật gật đầu: " Chú Dụ đừng giận chú Ngạo a. Có gì hai vợ chồng chú khóa trái cửa từ từ nói chuyện trong văn minh, lịch sự. Cô giáo dạy tụi con không nên dùng bạo lực và khẩu nghiệp để giải quyết mâu thuẫn. Như vậy chẳng những mau già mà còn bị cảnh sát bắt đi tù vì tội hành hung trái phép và xúc phạm người khác. Chú Dụ nghe lời chồng là đúng a, vì chồng là mặt trời soi sáng của vợ, là nguồn vui lẽ sống của vợ. "
Trang Dụ há hốc mồm còn Cố Ngạo thì ôm bụng cười hắc lăng hắc ngửa: " Ha ha ha. Em nghe Gia Hạo nói chưa! Ha ha ha! Vợ phải nghe lời chồng nhen. Ôi cười muốn rụng rốn. "
Cậu tức muốn hộc một thùng máu, hỏi bé Hạo: " Mấy câu trên cô giáo dạy con chú không có ý kiến. Còn câu cuối ai dạy con, chú không tin cô giáo dạy con đâu. "
Bé Hạo chớp chớp mắt: " Là anh Minh và anh Tinh chỉ con biết a. Hai anh ấy giảng thành một bài học luôn. Đem tranh dán lên bản, dùng thước chỉ chỉ nội dung cho lớp tụi con hiểu. Hai anh ấy giống y như mấy thầy giáo thực thụ luôn, chuẩn soái ca, học giỏi, thông minh. "
Tranh vẽ??? N dấu chấm hỏi trong đầu Trang Dụ đua nhau chạy quanh. Cậu bấy giờ mới nhớ: " Trời ơi! Em nghi lắm, mấy cái tranh vẽ đó là của anh chắc luôn. Tụi nhỏ lấy mấy cuốn bí kiếp tàm xàm của anh chứ đâu. Cố Ngạo, anh như vậy là hại chết em rồi. "
" Anh sao biết tụi nó đi bươi xơi báo vật anh chôn lúc bé? Này gọi là ý trời, anh không quyết định được. He he! Mà bọn nhóc học cũng nhanh đấy, đi chỉ bạn cùng lớp nữa chứ. Đúng là con trai của anh tài lanh hơn người. "
Trang Dụ nước mắt chảy ngược lên não, riếc não cậu bị úng nước mắt luôn. Cậu thở dài mấy cái: " Hời... iii. Hơi... iii. Giờ anh tính làm gì để hai đứa nó hòa giải đây? Chứ em là em bó tay với hai đứa con mình rồi. "
Anh nháy mắt, gian manh cười: " Em yên tâm! Mọi chuyện để anh lo. Anh là trùm gian xảo mà, chẳng lẽ chuyện cỏn con vậy mà không giải quyết được. Em và Gia Hạo ngồi đây chờ anh. Anh đi tìm tụi nhỏ. "
Cố Ngạo tiêu soái đi ra ngoài, bản mặt gian chưa từng thấy ai gian bằng. Trang Dụ ôm bé Hạo ngồi chờ kết quả từ anh vậy. Dù chồng cậu sắc lang nhưng độ tin cậy khá cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.