Chương 304: Đừng bỏ bé Gấu mà!
Hoa lan trắng
25/06/2020
Nghe ngóng tin tức, Cố Ngạo cảm thấy mình thật là nghe sướng lỗ tai dễ sợ. Mà hình như có gì đó sai sai, rõ ràng chồng cô ta ngủm củ tỏi rồi vậy cô ta kêu ' anh yêu cứu em ' là sao ta? Chắc hẳn con nhỏ này ngoại tình đây. Ôi anh thật là thông minh quá đi. Hắc hắc, giờ chỉ cần xem phim không thấy hình, nghe tiếng thôi cũng thú vị phết. Anh đây đầu óc trong sáng quá nên suy diễn hình ảnh, diễn biến cốt phim cực kì hấp dẫn. Dạo này ăn chay ban đêm thật là nhàm chán chết mất, giờ có cái để chiếc thời gian rồi.
Bé Gấu ngủ một giấc tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn rõ xung quanh đây có phải nhà của anh Thỏ không. Nhớ tới những lời cô ả hồ ly nói, bé Gấu khóc nấc lên, ô ô a a làm tiểu Hi và Trang Dụ thức dậy theo.
" Hu hu hu! Phù thủy sẽ mang bé Gấu đi... ô ô ô... hu hu hu. "
Nghe bé Gấu khóc, Cố Ngạo bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung. Anh ôm bé Gấu vào lòng, nhẹ giọng vỗ về nhóc:
" Đau lắm hả con? Ngoan, bé Gấu không khóc nữa nè. Chú Ngạo thương thương ha. Phù thủy bị đuổi đi rồi, không ai ăn hiếp bé Gấu đâu. Cả nhà sẽ bảo vệ con. Ngoan, bé Gấu ngoan. Con không khóc nữa chú cho con ăn kem. Giờ chú cháu mình đi lấy kem ăn ha. "
Được cho ăn kem bé Gấu chẳng những không nín mà còn gào khóc dữ dội hơn. Bé giãi giụa tránh thoát khỏi ngực anh rồi nhào vào lòng tiểu Hi:
" Hu hu hu! Bé Gấu không đi đâu hết. Chú dụ con đi xong bỏ con trong thùng rác luôn. Ô ô ô... Anh Thỏ đừng bỏ em. Bé Gấu sợ lắm. Bé Gấu không về ở với phù thủy xấu xa đâu. "
Ôm chặt bé Gấu, tiểu Hi nỉ non một lúc, khóc theo bé Gấu luôn.
" Hức hức! Anh Thỏ sẽ bên cạnh bé Gấu cả đời. Bé Gấu đừng sợ, anh Thỏ không bỏ em một mình đâu. Hu hu. Anh Thỏ xin lỗi, đều tại anh quá yếu mới để bé Gấu bị đánh. Hu hu! "
Thôi chết rồi, anh rõ ràng dỗ cho bé Gấu hết khóc ai biết đâu bây giờ kéo theo tiểu Hi khóc luôn. Nghĩ đi nghĩ lại phải tìm biện pháp khắc phục, anh dặn dò Trang Dụ mấy câu:
" Bà xã dỗ tụi nhỏ dùm anh nhen. Anh đi qua chỗ anh hai thông báo một chút. Lẹ lắm, anh đi lát về với em liền. "
" Ừm, anh đi đi. Em dỗ tụi nhỏ cho. Chuyện dỗ con nít em rành dữ lắm. "
Chạy nhanh như bay hò hét kêu gọi Cố Hàm, 1 phút 30 giây sau anh đã đem Cố Hàm cùng Trang Bảo qua. Tình hình dường như không cải thiện được mấy, hai nhóc ô ô a a khóc miết. Trang Dụ lúc đầu tự tin bấy nhiêu thì bây giờ bất lực bấy nhiêu, hồi xưa tiểu Minh và tiểu Tinh cũng không khó dỗ đến vậy hoặc là do bao nhiêu năm thả rong các con còn mình đi đàn đúm với Cố Ngạo, cậu đã quên luôn cách làm baba nên. Thôi kệ vậy, chừng nào sinh nhóc con trong bụng ra cậu tập tành lại cũng được. Đơn giản vì bây giờ cậu có chồng lo hết tất tần tật mọi chuyện, nghĩ nhiều chi cho mau già.
Thấy Cố Hàm hai nhóc nhào tới ôm thật chặt bởi anh tạo cảm giác an toàn hơn ai hết. Cố Hàm, vuốt ve lưng hai bé, điều chỉnh để chúng ngồi trên đùi mình.
" Ôi, sao khóc dữ vậy nè? Nín đi rồi nói rõ cho cha biết. Cha hay lắm, chuyện gì cũng giúp được các con hết a. Ngoan, ngoan! "
Bé Gấu khịt khịt mũi, níu níu áo Cố Hàm:
" Cha Hàm đừng đem con đưa cho phù thủy nha. Bé Gấu hứa sẽ ngoan... không quậy phá đâu. Hức hức, anh tốt bụng đi đâu mất tiêu phù thủy đánh con quá chừng luôn. Phù thủy... hức hức nhốt con trong tủ tối thui... bỏ đói con... Bé Gấu sợ... sợ. Bé Gấu nói mà ông bụng bự không tin. "
" Ngoan, ngoan! Cha Hàm sẽ không đem bé Gấu đưa cho phù thủy đâu. À, cha cùng mọi người còn trừng trị phù thủy một chập tơi bời luôn. Tiểu Ngạo, em mở hình cho tụi nhỏ coi. "
Gật gật đầu nghe theo, Cố Ngạo mở điện thoại ấn vào tấm ' con hồ ly hói đầu ' để tụi nhỏ xem. Nhìn một cái, bé Gấu và tiểu Hi nín khóc hoàn toàn chuyển qua cười khanh khách.
" Ha ha, phù thủy không chân mày, nhìn xấu hơn chú hề nữa. Ha ha! Cha hay quá. "
Hai vợ chồng Cố Ngạo và Trang Dụ nhìn nhau rồi nhìn Cố Hàm, chấp tay cúi đầu:
" Anh hai thật là phi thường, xin nhận của tụi em một lạy. Sau này tụi em mong anh chỉ thêm vài chiêu dỗ con nít. Bái phục, phục sát lõi trái đất. "
Cố Hàm phì cười, day day trán:
" Giờ này còn giỡn cho được. Tại bình thường anh dỗ vợ riếc luyện thành công phu tuyệt thế này a. Các em cũng biết tính tình vợ anh như đứa con nít mà. "
Những câu nói của Cố Hàm chạm đến tâm can của Trang Bảo. Trang Bảo đứng kế bên giận giậm chân giận dỗi:
" Bảo Bảo không phải con nít. Em là người lớn rồi, em có chơi trò chơi ban đêm với Hàm Hàm mà. Với lại năm nay Bảo Bảo... a đúng 13 tuổi rưỡi rồi. Lớn lắm! "
" Sai rồi anh Bảo, anh em chúng ta nay đã gần 32 tuổi rồi. 13 tuổi là còn con nít đấy. "
Nhẩm nhẩm đếm lại, Trang Bảo gãi gãi đầu cười hề hề.
" A hi hi! Anh đếm nhầm. 30 rồi tới 31 mà anh đếm 13. Đọc lộn xíu có sao đâu. Bỏ qua, bỏ qua. Ứ ừ, nhưng Hàm Hàm phải xin lỗi Bảo Bảo a. Em là người lớn rồi nha. Anh nói em con nít hoài vậy mai mốt đừng có chơi trò chơi ban đêm với Bảo Bảo. Em giận giận giận anh luôn. "
Vậy không gọi là tính con nít chứ là cái gì? Bó tay, Cố Hàm kéo Trang Bảo lại gần, xoa xoa bụng cậu:
" Bà xã bớt giận nha. Anh sai rồi, Bảo Bảo nhà anh rất là người lớn. Anh mới là con nít. Bà xã ngoan, lát về phòng anh lấy xí mụi em ăn ha. Con mình đang buồn, em dỗ con phụ anh nè. "
Sờ trán Cố Hàm còn nóng, Trang Bảo cúi đầu thơm lên đó một cái, giọng ngọt còn hơn nồi chè mẹ nấu:
" Em không trách tội anh nữa. Hàm Hàm bệnh không thể lao lực quá sức nha. Bảo Bảo thương anh nhiều, mủ ba la là mai hết bệnh liền. Bé Thỏ lại ngồi chung với baba nha. Cha bệnh rồi hai đứa ngồi lên một lượt là cha gãy chân, nằm liệt giường á. Ghê lắm! "
Tiểu Hi không tin nổi lời baba mình nói, ngước lên hỏi Cố Hàm cho chắc ăn:
" Cha! Bộ cha chuẩn bị gãy chân như lời baba nói hả? Chừng nào cha bị liệt con tặng cha chiếc xe lăn bốn bánh. " ( con trai có hiếu:)) nhất năm)
Nuốt nước miếng ực ực, Cố Hàm dở khóc dỡ cười trả lời bân quơ:
" Ờm, cha chỉ mỏi chân tí hà chưa đến mức nghiêm trọng phải ngồi xe lăn. Cơ mà con qua ngồi với baba để baba vui. Baba đã giúp con trừng trị kẻ xấu a. Ả phù thủy bị thương nghiêm trọng đại nhất là do baba làm á. "
Nhướng nhướng mày, tiểu Hi mặt mèo cười te tét từ tốn qua ngồi trên đùi Trang Bảo.
" Cám ơn baba nhiều. Baba kể con nghe cách baba trừng trị kẻ xấu đi. "
Trang Bảo phấn khích kể cách trả thù ' văn minh ' của mình cho bé nghe. Tiểu Hi hả lòng hả dạ, cười sung sướng không ngậm được mồm, khen Trang Bảo lia lịa.
" Baba giỏi quá. Ha ha! Ôi thì ra cái mũi tét đó cùng đôi môi sưng phù như phao câu vịt là do baba làm. Hay hay, con sẽ tiếp thu cách này của baba. "
Cả nhà người ta tám chuyện xum vầy, Cố Ngạo cùng Trang Dụ ngồi nép sang một góc giường:
" Bà xã à, chúng ta quá dư thừa rồi thì phải? Dường như mọi người đã quên sợ tồn kho của chúng ta. "
" Đúng đó, em nghĩ chúng ta làm cha và baba là một chuyện thất bại nhất trong cuộc đời. Chiều nay rủ tiểu Minh và tiểu Tinh qua bồi đắp tình cảm đi. "
" Ok em iu. "
........................
( Coi bình luận từ chương một đến chương hiện tại tui thấy mình viết truyện nhây còn hơn phim ấn độ. Hắc hắc! Tay tôi lướt lướt như một vị thần. Mấy bạn kiên trì với tui quá. Cúm ơn nha! Moa moa.
Bé Gấu ngủ một giấc tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn rõ xung quanh đây có phải nhà của anh Thỏ không. Nhớ tới những lời cô ả hồ ly nói, bé Gấu khóc nấc lên, ô ô a a làm tiểu Hi và Trang Dụ thức dậy theo.
" Hu hu hu! Phù thủy sẽ mang bé Gấu đi... ô ô ô... hu hu hu. "
Nghe bé Gấu khóc, Cố Ngạo bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung. Anh ôm bé Gấu vào lòng, nhẹ giọng vỗ về nhóc:
" Đau lắm hả con? Ngoan, bé Gấu không khóc nữa nè. Chú Ngạo thương thương ha. Phù thủy bị đuổi đi rồi, không ai ăn hiếp bé Gấu đâu. Cả nhà sẽ bảo vệ con. Ngoan, bé Gấu ngoan. Con không khóc nữa chú cho con ăn kem. Giờ chú cháu mình đi lấy kem ăn ha. "
Được cho ăn kem bé Gấu chẳng những không nín mà còn gào khóc dữ dội hơn. Bé giãi giụa tránh thoát khỏi ngực anh rồi nhào vào lòng tiểu Hi:
" Hu hu hu! Bé Gấu không đi đâu hết. Chú dụ con đi xong bỏ con trong thùng rác luôn. Ô ô ô... Anh Thỏ đừng bỏ em. Bé Gấu sợ lắm. Bé Gấu không về ở với phù thủy xấu xa đâu. "
Ôm chặt bé Gấu, tiểu Hi nỉ non một lúc, khóc theo bé Gấu luôn.
" Hức hức! Anh Thỏ sẽ bên cạnh bé Gấu cả đời. Bé Gấu đừng sợ, anh Thỏ không bỏ em một mình đâu. Hu hu. Anh Thỏ xin lỗi, đều tại anh quá yếu mới để bé Gấu bị đánh. Hu hu! "
Thôi chết rồi, anh rõ ràng dỗ cho bé Gấu hết khóc ai biết đâu bây giờ kéo theo tiểu Hi khóc luôn. Nghĩ đi nghĩ lại phải tìm biện pháp khắc phục, anh dặn dò Trang Dụ mấy câu:
" Bà xã dỗ tụi nhỏ dùm anh nhen. Anh đi qua chỗ anh hai thông báo một chút. Lẹ lắm, anh đi lát về với em liền. "
" Ừm, anh đi đi. Em dỗ tụi nhỏ cho. Chuyện dỗ con nít em rành dữ lắm. "
Chạy nhanh như bay hò hét kêu gọi Cố Hàm, 1 phút 30 giây sau anh đã đem Cố Hàm cùng Trang Bảo qua. Tình hình dường như không cải thiện được mấy, hai nhóc ô ô a a khóc miết. Trang Dụ lúc đầu tự tin bấy nhiêu thì bây giờ bất lực bấy nhiêu, hồi xưa tiểu Minh và tiểu Tinh cũng không khó dỗ đến vậy hoặc là do bao nhiêu năm thả rong các con còn mình đi đàn đúm với Cố Ngạo, cậu đã quên luôn cách làm baba nên. Thôi kệ vậy, chừng nào sinh nhóc con trong bụng ra cậu tập tành lại cũng được. Đơn giản vì bây giờ cậu có chồng lo hết tất tần tật mọi chuyện, nghĩ nhiều chi cho mau già.
Thấy Cố Hàm hai nhóc nhào tới ôm thật chặt bởi anh tạo cảm giác an toàn hơn ai hết. Cố Hàm, vuốt ve lưng hai bé, điều chỉnh để chúng ngồi trên đùi mình.
" Ôi, sao khóc dữ vậy nè? Nín đi rồi nói rõ cho cha biết. Cha hay lắm, chuyện gì cũng giúp được các con hết a. Ngoan, ngoan! "
Bé Gấu khịt khịt mũi, níu níu áo Cố Hàm:
" Cha Hàm đừng đem con đưa cho phù thủy nha. Bé Gấu hứa sẽ ngoan... không quậy phá đâu. Hức hức, anh tốt bụng đi đâu mất tiêu phù thủy đánh con quá chừng luôn. Phù thủy... hức hức nhốt con trong tủ tối thui... bỏ đói con... Bé Gấu sợ... sợ. Bé Gấu nói mà ông bụng bự không tin. "
" Ngoan, ngoan! Cha Hàm sẽ không đem bé Gấu đưa cho phù thủy đâu. À, cha cùng mọi người còn trừng trị phù thủy một chập tơi bời luôn. Tiểu Ngạo, em mở hình cho tụi nhỏ coi. "
Gật gật đầu nghe theo, Cố Ngạo mở điện thoại ấn vào tấm ' con hồ ly hói đầu ' để tụi nhỏ xem. Nhìn một cái, bé Gấu và tiểu Hi nín khóc hoàn toàn chuyển qua cười khanh khách.
" Ha ha, phù thủy không chân mày, nhìn xấu hơn chú hề nữa. Ha ha! Cha hay quá. "
Hai vợ chồng Cố Ngạo và Trang Dụ nhìn nhau rồi nhìn Cố Hàm, chấp tay cúi đầu:
" Anh hai thật là phi thường, xin nhận của tụi em một lạy. Sau này tụi em mong anh chỉ thêm vài chiêu dỗ con nít. Bái phục, phục sát lõi trái đất. "
Cố Hàm phì cười, day day trán:
" Giờ này còn giỡn cho được. Tại bình thường anh dỗ vợ riếc luyện thành công phu tuyệt thế này a. Các em cũng biết tính tình vợ anh như đứa con nít mà. "
Những câu nói của Cố Hàm chạm đến tâm can của Trang Bảo. Trang Bảo đứng kế bên giận giậm chân giận dỗi:
" Bảo Bảo không phải con nít. Em là người lớn rồi, em có chơi trò chơi ban đêm với Hàm Hàm mà. Với lại năm nay Bảo Bảo... a đúng 13 tuổi rưỡi rồi. Lớn lắm! "
" Sai rồi anh Bảo, anh em chúng ta nay đã gần 32 tuổi rồi. 13 tuổi là còn con nít đấy. "
Nhẩm nhẩm đếm lại, Trang Bảo gãi gãi đầu cười hề hề.
" A hi hi! Anh đếm nhầm. 30 rồi tới 31 mà anh đếm 13. Đọc lộn xíu có sao đâu. Bỏ qua, bỏ qua. Ứ ừ, nhưng Hàm Hàm phải xin lỗi Bảo Bảo a. Em là người lớn rồi nha. Anh nói em con nít hoài vậy mai mốt đừng có chơi trò chơi ban đêm với Bảo Bảo. Em giận giận giận anh luôn. "
Vậy không gọi là tính con nít chứ là cái gì? Bó tay, Cố Hàm kéo Trang Bảo lại gần, xoa xoa bụng cậu:
" Bà xã bớt giận nha. Anh sai rồi, Bảo Bảo nhà anh rất là người lớn. Anh mới là con nít. Bà xã ngoan, lát về phòng anh lấy xí mụi em ăn ha. Con mình đang buồn, em dỗ con phụ anh nè. "
Sờ trán Cố Hàm còn nóng, Trang Bảo cúi đầu thơm lên đó một cái, giọng ngọt còn hơn nồi chè mẹ nấu:
" Em không trách tội anh nữa. Hàm Hàm bệnh không thể lao lực quá sức nha. Bảo Bảo thương anh nhiều, mủ ba la là mai hết bệnh liền. Bé Thỏ lại ngồi chung với baba nha. Cha bệnh rồi hai đứa ngồi lên một lượt là cha gãy chân, nằm liệt giường á. Ghê lắm! "
Tiểu Hi không tin nổi lời baba mình nói, ngước lên hỏi Cố Hàm cho chắc ăn:
" Cha! Bộ cha chuẩn bị gãy chân như lời baba nói hả? Chừng nào cha bị liệt con tặng cha chiếc xe lăn bốn bánh. " ( con trai có hiếu:)) nhất năm)
Nuốt nước miếng ực ực, Cố Hàm dở khóc dỡ cười trả lời bân quơ:
" Ờm, cha chỉ mỏi chân tí hà chưa đến mức nghiêm trọng phải ngồi xe lăn. Cơ mà con qua ngồi với baba để baba vui. Baba đã giúp con trừng trị kẻ xấu a. Ả phù thủy bị thương nghiêm trọng đại nhất là do baba làm á. "
Nhướng nhướng mày, tiểu Hi mặt mèo cười te tét từ tốn qua ngồi trên đùi Trang Bảo.
" Cám ơn baba nhiều. Baba kể con nghe cách baba trừng trị kẻ xấu đi. "
Trang Bảo phấn khích kể cách trả thù ' văn minh ' của mình cho bé nghe. Tiểu Hi hả lòng hả dạ, cười sung sướng không ngậm được mồm, khen Trang Bảo lia lịa.
" Baba giỏi quá. Ha ha! Ôi thì ra cái mũi tét đó cùng đôi môi sưng phù như phao câu vịt là do baba làm. Hay hay, con sẽ tiếp thu cách này của baba. "
Cả nhà người ta tám chuyện xum vầy, Cố Ngạo cùng Trang Dụ ngồi nép sang một góc giường:
" Bà xã à, chúng ta quá dư thừa rồi thì phải? Dường như mọi người đã quên sợ tồn kho của chúng ta. "
" Đúng đó, em nghĩ chúng ta làm cha và baba là một chuyện thất bại nhất trong cuộc đời. Chiều nay rủ tiểu Minh và tiểu Tinh qua bồi đắp tình cảm đi. "
" Ok em iu. "
........................
( Coi bình luận từ chương một đến chương hiện tại tui thấy mình viết truyện nhây còn hơn phim ấn độ. Hắc hắc! Tay tôi lướt lướt như một vị thần. Mấy bạn kiên trì với tui quá. Cúm ơn nha! Moa moa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.