Chương 320: Giải quyết nhanh gọn lẹ!
Hoa lan trắng
25/06/2020
" Bình tĩnh nào! Có gì đâu mà vội vàng quá vậy? "
Cố Diễm từ ngoài cửa tiêu soái đi vào, mặt lạnh lùng tỏa ra hàn khí rợn người. Mọi người vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc vì thấy Cố Diễm. Ở đây ai mà không biết Cố Diễm là chủ tịch của công ty Cố gia, một trong những công ty quyền lực nhất nước. Cố giữ nét mặt bình thường, lão quản gia đưa tay ra:
" Chào chủ tịch Cố! Công ty chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài. Hôm nay không biết có chuyện gì mà phải đích thân ngài đến đây. "
Thẳng thừng lướt qua ông, Cố Diễm cười lạnh đẩy gả ra khỏi ghế chủ tịch rồi ấn vai Dương Tuấn ngồi xuống.
" Tôi đến đây với mục đích gì chẳng lẽ ông không biết? Bớt giả nai dùm tôi đi. Cái ghế chủ tịch này không phải hạn người mặt người dạ thú như ông có thể ngồi vào đâu. Ai đã chọc đến Cố gia thì phải biết hậu quả kinh khủng như thế nào. Chắc ông còn nhớ cảnh ngộ của con trai ông mà ha. "
Lão im bặt, mặt trắng bệch cố cười gượng:
" Ha! Cố tổng nói gì tôi không hiểu? Có gì lỡ đắt tội mong ngài lượng thứ. "
Thảy sấp tài liệu lên bàn, Cố Diễm nghiêm túc nói:
" Đây là bản hợp đồng để công ty Dương gia hợp tác làm ăn dài lâu với công ty Cố gia. Điều kiện mọi người phải ủng hộ tân chủ tịch mới Dương Tuấn đây, giúp cậu ấy hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi đây không phải uy hiếp hay đe dọa gì cả, tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về người nhà của tôi. Dương Tuấn là một thành viên của Cố gia, từ đây trở về sau ai đắt tội với Dương Tuấn cũng như đắt tội với Cố gia. Hiển nhiên tôi sẽ không để mấy người làm việc không công, lợi lộc từ việc này mấy người được hưởng không ích đâu. "
Cả đám lại tiếp tục bàn tán xôn xao, quyết định cử một người đại diện ra nói:
" Được, chúng tôi ủng hộ Dương Tuấn lên làm chủ tịch. Đây cũng không phải hoàn toàn vì tiền bạc mà là bởi vì chúng tôi cảm thấy người nào thích hợp làm chủ tịch hơn thì chọn thôi. Làm ăn kinh doanh phải biết tiến biết lùi, về sau những kinh nghiệm mấy chục năm tích lũy chúng tôi sẽ từ từ truyền đạt lại cho Dương Tuấn. Coi như cái này mọi người cùng có lợi. "
Lão quản gia muốn phản bác lại thì nhận được điện thoại từ bên phía công ty riêng. Ông vội ra ngoài nghe máy thì biết được toàn bộ số tiền công ty ông tích trữ đều mất sạch, cảnh sát đã tới kiểm tra bắt giam hầu hết nhân viên trong công ty. Mà người phá hoại ông chính là Cố Hủ. Ông giận rung người, nghiến răng ken két:
" Khốn kiếp! Lũ khốn nạn, tao có chết cũng lôi tụi bây theo. "
Lão móc súng giấu trong người ra, chuẩn bị nhắm bắn thì bị Cố Ngạo tập kích bất ngờ từ phía sau, đem tay lão vặn ngược. Lão đau đến nhăn nhó mặt mày, kêu thảm một tiếng làm súng trên tay cũng rớt xuống. Anh lạnh lùng đem gả ném qua cho đàn em giữ lại:
" Ông nếm chút mùi vị gãy tay là như thế nào đi. Dám nã đạn vào tay ông, hại ông cả tháng trời không làm được gì. May mắn tay ông đây vừa lành, đúng lúc trị tội lão già như ông. Yên tâm, tôi sẽ không giết ông đâu. Người ta nói sống không bằng chết khổ hơn nhiều kìa. Mau! Đem lão ta tới phòng giam cho tôi. "
Cố Ngạo đi khỏi, một lúc sau cảnh sát ập vào bắt ả hồ ly vì nghi ngờ có liên quan đến cái chết của vợ chồng ông Dương cùng vụ ám sát Dương Tuấn và hành hung trẻ em. Ả ta kêu gào khóc thét thảm thiết nhưng chẳng ai thông cảm được. Cảnh sát lệnh truy nã lão quản gia khắp cả nước vì là nghi can trong nhiều vụ án quan trọng.
Cố Hàm đặt bé Gấu ngồi trên bàn, chẳng thèm kiên nể gì cả, anh cười cười:
" Còn đây sẽ là phó chủ tịch của công ty, Dương Bình. Trong tay của bé có số cổ phần đứng thứ 2 công ty. Với danh nghĩa là vậy, công ty Cố gia sẽ cử người qua giúp bé giữ vị trí này. Ai có thắc mắc gì cứ hỏi anh tôi. "
Chẳng ai dám y kiến gì nữa vì vậy mà cuộc họp chấm dứt với sự toàn thắng thuộc về anh em Dương Tuấn và bé Gấu. Đứng tạo kiểu chụp hình với bộ đồ vest mới, bé Gấu háo hức, vui mừng cười khanh khách. Chơi vui thì vui mà đói vẫn đói, bé Gấu kéo kéo tay Dương Tuấn:
" Anh ơi, bé Gấu đói. Bé Gấu muốn đi ăn gà rán. "
Bồng bé Gấu lên, Dương Tuấn gật gật đầu, thơm lên cái má phúm phím đã tròn hơn lúc trước.
" Được, anh dẫn bé Gấu đi ăn. Bây giờ bé Gấu là đại gia, thích ăn gì anh cũng chìu em. "
" Vậy tiểu Hàm dẫn hai đứa đi ăn đi ha. Anh quay về công ty xử ló thêm chút chuyện. Tối về chúng ta tổ chức ăn mừng sau. "
Vừa định đi, Dương Tuấn đã gọi lại:
" Chú Diễm, con có việc này muốn nhờ chú giúp đỡ. "
" Việc gì, con nói đi. Chú sẵn sàng giúp con. ''
" Dạ, con bây giờ vẫn chưa muốn đến công ty làm. Việc học con chưa tới đâu hết, chờ con học đại học xong mới tiếp quản sau được không chú. "
Giọng điệu Cố Diễm dịu đi nhiều so với lúc có người ngoài ở đây, anh xoa đầu cậu:
" Việc đó dễ ợt ấy mà! Chú sẽ cho người qua giúp con phần việc này. Chuyện con học ở trường chú đã sắp xếp trước rồi, bài vỡ chú cũng nhờ người chép hộ con, tuần sau con bắt đầu đi học bình thường. Người nhà với nhau không mà, chuyện gì lo được chú sẽ lo. Thôi chú đi trước! "
" Dạ, cám ơn chú! "
Dương Tuấn lòng đầy cảm kích với mọi người trong Cố gia, cậu cảm thấy ông trời quá ưu ái cho cậu rồi. Vượt qua ải sinh tử một lần, cậu sẽ càng trân trọng những thứ quý giá không thể mua được bằng tiền này.
Ba người vui vẻ dắt nhau đi ăn gà rán ngon lành còn mua về mấy phần cho Trang Bảo và tiểu Hi ăn. Bên phía Cố Ngạo đem nhóc con bị bắt cóc trả về cho bạn Cố Hàm rồi quay về xử đẹp lão già. Anh cho người phế đi một tay, một chân của lão, đập lão một trận tơi bời hoa lá hẹ mới đem thải đến trước cửa đồn cảnh sát. Anh như vậy đã là hiền lắm rồi. Vì dạo này phải tích đức cho vợ con nên anh không thể làm bừa, sát sinh bừa bãi. Mặt dù lão chẳng bằng một con súc sinh. Thôi thì để pháp luật trừng trị lão dùm mình. Về đến nhà, Trang Dụ đứng trước cửa cười thật tươi vẫy tay với anh:
" Ông xã, mừng anh về nhà. "
" Ừm, anh về với bà xã đại nhân rồi đây. "
Tới tối, đại gia đình cùng nhau tổ chức ăn mừng vì chiến thắng oanh oanh liệt liệt, vui đùa xuyên đêm. Chơi quá hăng say, Uông Nguyệt Hoa bày đặt đòi biểu diễn múa cột cho mọi người xem, bay một cái bà nằm bẹp luôn trên sàn khóc la um sùm đành để Cố Chính Khanh đỡ lên lầu. Kết quả của cuộc vui không biết điểm dừng là ba ngày bà không thể bò xuống giường, năm yên một chỗ trên người dán đầy Salonpas.
Không phụ lòng Cố Ngạo, tòa án phán tội vô cùng hợp ý anh. Lão quản gia bị kết án tử hình với tội giết người, mưu sát không thành và kinh doanh công ty trái pháp luật. Còn ả hồ ly bị phán tù chung thân với tội đồng lõa. Ả vào tù với cái tội ác tài trời đó được ăn không ít ' quà cáp ' từ bạn tù. Làm gì thì làm chớ tội giật chồng người khác, hành hung con nít là không thể tha thứ được.
............ Ác dã ác báo............
( Xin đính chính, tui là con gái, con gái, con gái, con gái 99,99%. Còn 0,001% hên xui. He he! Ngủ ngon nha!)
Cố Diễm từ ngoài cửa tiêu soái đi vào, mặt lạnh lùng tỏa ra hàn khí rợn người. Mọi người vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc vì thấy Cố Diễm. Ở đây ai mà không biết Cố Diễm là chủ tịch của công ty Cố gia, một trong những công ty quyền lực nhất nước. Cố giữ nét mặt bình thường, lão quản gia đưa tay ra:
" Chào chủ tịch Cố! Công ty chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài. Hôm nay không biết có chuyện gì mà phải đích thân ngài đến đây. "
Thẳng thừng lướt qua ông, Cố Diễm cười lạnh đẩy gả ra khỏi ghế chủ tịch rồi ấn vai Dương Tuấn ngồi xuống.
" Tôi đến đây với mục đích gì chẳng lẽ ông không biết? Bớt giả nai dùm tôi đi. Cái ghế chủ tịch này không phải hạn người mặt người dạ thú như ông có thể ngồi vào đâu. Ai đã chọc đến Cố gia thì phải biết hậu quả kinh khủng như thế nào. Chắc ông còn nhớ cảnh ngộ của con trai ông mà ha. "
Lão im bặt, mặt trắng bệch cố cười gượng:
" Ha! Cố tổng nói gì tôi không hiểu? Có gì lỡ đắt tội mong ngài lượng thứ. "
Thảy sấp tài liệu lên bàn, Cố Diễm nghiêm túc nói:
" Đây là bản hợp đồng để công ty Dương gia hợp tác làm ăn dài lâu với công ty Cố gia. Điều kiện mọi người phải ủng hộ tân chủ tịch mới Dương Tuấn đây, giúp cậu ấy hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi đây không phải uy hiếp hay đe dọa gì cả, tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về người nhà của tôi. Dương Tuấn là một thành viên của Cố gia, từ đây trở về sau ai đắt tội với Dương Tuấn cũng như đắt tội với Cố gia. Hiển nhiên tôi sẽ không để mấy người làm việc không công, lợi lộc từ việc này mấy người được hưởng không ích đâu. "
Cả đám lại tiếp tục bàn tán xôn xao, quyết định cử một người đại diện ra nói:
" Được, chúng tôi ủng hộ Dương Tuấn lên làm chủ tịch. Đây cũng không phải hoàn toàn vì tiền bạc mà là bởi vì chúng tôi cảm thấy người nào thích hợp làm chủ tịch hơn thì chọn thôi. Làm ăn kinh doanh phải biết tiến biết lùi, về sau những kinh nghiệm mấy chục năm tích lũy chúng tôi sẽ từ từ truyền đạt lại cho Dương Tuấn. Coi như cái này mọi người cùng có lợi. "
Lão quản gia muốn phản bác lại thì nhận được điện thoại từ bên phía công ty riêng. Ông vội ra ngoài nghe máy thì biết được toàn bộ số tiền công ty ông tích trữ đều mất sạch, cảnh sát đã tới kiểm tra bắt giam hầu hết nhân viên trong công ty. Mà người phá hoại ông chính là Cố Hủ. Ông giận rung người, nghiến răng ken két:
" Khốn kiếp! Lũ khốn nạn, tao có chết cũng lôi tụi bây theo. "
Lão móc súng giấu trong người ra, chuẩn bị nhắm bắn thì bị Cố Ngạo tập kích bất ngờ từ phía sau, đem tay lão vặn ngược. Lão đau đến nhăn nhó mặt mày, kêu thảm một tiếng làm súng trên tay cũng rớt xuống. Anh lạnh lùng đem gả ném qua cho đàn em giữ lại:
" Ông nếm chút mùi vị gãy tay là như thế nào đi. Dám nã đạn vào tay ông, hại ông cả tháng trời không làm được gì. May mắn tay ông đây vừa lành, đúng lúc trị tội lão già như ông. Yên tâm, tôi sẽ không giết ông đâu. Người ta nói sống không bằng chết khổ hơn nhiều kìa. Mau! Đem lão ta tới phòng giam cho tôi. "
Cố Ngạo đi khỏi, một lúc sau cảnh sát ập vào bắt ả hồ ly vì nghi ngờ có liên quan đến cái chết của vợ chồng ông Dương cùng vụ ám sát Dương Tuấn và hành hung trẻ em. Ả ta kêu gào khóc thét thảm thiết nhưng chẳng ai thông cảm được. Cảnh sát lệnh truy nã lão quản gia khắp cả nước vì là nghi can trong nhiều vụ án quan trọng.
Cố Hàm đặt bé Gấu ngồi trên bàn, chẳng thèm kiên nể gì cả, anh cười cười:
" Còn đây sẽ là phó chủ tịch của công ty, Dương Bình. Trong tay của bé có số cổ phần đứng thứ 2 công ty. Với danh nghĩa là vậy, công ty Cố gia sẽ cử người qua giúp bé giữ vị trí này. Ai có thắc mắc gì cứ hỏi anh tôi. "
Chẳng ai dám y kiến gì nữa vì vậy mà cuộc họp chấm dứt với sự toàn thắng thuộc về anh em Dương Tuấn và bé Gấu. Đứng tạo kiểu chụp hình với bộ đồ vest mới, bé Gấu háo hức, vui mừng cười khanh khách. Chơi vui thì vui mà đói vẫn đói, bé Gấu kéo kéo tay Dương Tuấn:
" Anh ơi, bé Gấu đói. Bé Gấu muốn đi ăn gà rán. "
Bồng bé Gấu lên, Dương Tuấn gật gật đầu, thơm lên cái má phúm phím đã tròn hơn lúc trước.
" Được, anh dẫn bé Gấu đi ăn. Bây giờ bé Gấu là đại gia, thích ăn gì anh cũng chìu em. "
" Vậy tiểu Hàm dẫn hai đứa đi ăn đi ha. Anh quay về công ty xử ló thêm chút chuyện. Tối về chúng ta tổ chức ăn mừng sau. "
Vừa định đi, Dương Tuấn đã gọi lại:
" Chú Diễm, con có việc này muốn nhờ chú giúp đỡ. "
" Việc gì, con nói đi. Chú sẵn sàng giúp con. ''
" Dạ, con bây giờ vẫn chưa muốn đến công ty làm. Việc học con chưa tới đâu hết, chờ con học đại học xong mới tiếp quản sau được không chú. "
Giọng điệu Cố Diễm dịu đi nhiều so với lúc có người ngoài ở đây, anh xoa đầu cậu:
" Việc đó dễ ợt ấy mà! Chú sẽ cho người qua giúp con phần việc này. Chuyện con học ở trường chú đã sắp xếp trước rồi, bài vỡ chú cũng nhờ người chép hộ con, tuần sau con bắt đầu đi học bình thường. Người nhà với nhau không mà, chuyện gì lo được chú sẽ lo. Thôi chú đi trước! "
" Dạ, cám ơn chú! "
Dương Tuấn lòng đầy cảm kích với mọi người trong Cố gia, cậu cảm thấy ông trời quá ưu ái cho cậu rồi. Vượt qua ải sinh tử một lần, cậu sẽ càng trân trọng những thứ quý giá không thể mua được bằng tiền này.
Ba người vui vẻ dắt nhau đi ăn gà rán ngon lành còn mua về mấy phần cho Trang Bảo và tiểu Hi ăn. Bên phía Cố Ngạo đem nhóc con bị bắt cóc trả về cho bạn Cố Hàm rồi quay về xử đẹp lão già. Anh cho người phế đi một tay, một chân của lão, đập lão một trận tơi bời hoa lá hẹ mới đem thải đến trước cửa đồn cảnh sát. Anh như vậy đã là hiền lắm rồi. Vì dạo này phải tích đức cho vợ con nên anh không thể làm bừa, sát sinh bừa bãi. Mặt dù lão chẳng bằng một con súc sinh. Thôi thì để pháp luật trừng trị lão dùm mình. Về đến nhà, Trang Dụ đứng trước cửa cười thật tươi vẫy tay với anh:
" Ông xã, mừng anh về nhà. "
" Ừm, anh về với bà xã đại nhân rồi đây. "
Tới tối, đại gia đình cùng nhau tổ chức ăn mừng vì chiến thắng oanh oanh liệt liệt, vui đùa xuyên đêm. Chơi quá hăng say, Uông Nguyệt Hoa bày đặt đòi biểu diễn múa cột cho mọi người xem, bay một cái bà nằm bẹp luôn trên sàn khóc la um sùm đành để Cố Chính Khanh đỡ lên lầu. Kết quả của cuộc vui không biết điểm dừng là ba ngày bà không thể bò xuống giường, năm yên một chỗ trên người dán đầy Salonpas.
Không phụ lòng Cố Ngạo, tòa án phán tội vô cùng hợp ý anh. Lão quản gia bị kết án tử hình với tội giết người, mưu sát không thành và kinh doanh công ty trái pháp luật. Còn ả hồ ly bị phán tù chung thân với tội đồng lõa. Ả vào tù với cái tội ác tài trời đó được ăn không ít ' quà cáp ' từ bạn tù. Làm gì thì làm chớ tội giật chồng người khác, hành hung con nít là không thể tha thứ được.
............ Ác dã ác báo............
( Xin đính chính, tui là con gái, con gái, con gái, con gái 99,99%. Còn 0,001% hên xui. He he! Ngủ ngon nha!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.