Chương 277: Không bao dung là dao bung ra ngay!
Hoa lan trắng
25/06/2020
Trang Bảo chớp chớp mắt, ngây thơ vô số tội lỗi nhìn Trang Dụ và Cố Ngạo đồng thời thét vào mặt mình. Nghĩ mình bị ăn hiếp, Trang Bảo khịt khịt mũi khóc thút thít:
" Hức hức, anh Bảo có làm gì đâu mà tiểu Dụ với tiểu Ngạo la anh a? Anh Bảo đã là người có chồng thì nhắc tới chồng đúng rồi. Vợ chồng em chơi hội đồng ăn hiếp anh Bảo a. Hu hu. Ỷ giờ Hàm Hàm đi xa cái chơi vậy đó. Về nhà anh Bảo mét Hàm Hàm cho coi. Hu hu hu. Em trai lấy chồng xong hết thương mình luôn. Tủi thân, không thèm ăn đồ ăn của mấy người nữa. Anh đi tìm Hàm Hàm. Anh Bảo giận giận giận hai người luôn. Hu hu. "
Trang Dụ vội vàng giữ Trang Bảo lại, nói lời trấn an:
" Anh Bảo đừng giận. Bọn em chỉ hù anh chơi thôi hà. Nếu em không thương anh Bảo thì đâu có dắt anh đi chơi. Ngoan, không khóc nữa ha. Giờ anh muốn ăn gì em bồi anh ăn. Chiều nay anh hai về rồi, anh mặt sức tâm sự với anh ấy. Đồ ăn quá trời ngon luôn, anh Bảo không ăn là bỏ phí của trời đó. Mai mốt ông trời giận bỏ đói anh thì khổ. "
" Ừm, em giỡn kì quá hà. Mai mốt giỡn nhớ nói trước, làm anh hiểu lầm. Tốn hết lít nước mắt rồi. Ăn ngon đền bù lại tổn thất thôi."
Cố Ngạo để cái thẻ lên bàn, mặt hầm hầm đứng lên, bỏ lại mấy câu trống trơn:
" Lấy thẻ đó mà thanh toán. Anh ăn no rồi, đến công ty đây. "
Anh cứ vậy mà bỏ đi, đợt này giận vợ thiệt rồi. Mọi người lắc đầu, âm thầm thở dài nghi ngờ chắc đợt này vợ chồng anh chiến tranh lạnh dài dằn dẫn đây. Cố Ngạo chịu giận một cái là dai như đĩa đói. Trang Dụ không nói không rằng vẻ mặt sắp khóc đến nơi. Ráng ghìm lại không khóc, cậu cười gượng:
" Anh Bảo ăn mực ha. Em cắt nhỏ ra để anh dễ ăn hơn. "
Thấy biểu hiện bất thường của Trang Dụ, Trang Bảo sờ sờ mặt cậu, quan tâm nói:
" Tiểu Dụ bị sao vậy? Em không thoải mái chỗ nào nói cho anh Bảo biết đi. Hay là anh lỡ nói gì làm cho em và tiểu Ngạo giận rồi? "
" Không có gì đâu. Anh Bảo đừng suy diễn lung tung. Chồng em bận công việc ở công ty nên mới về sớm. Em chắc tối qua không ngủ nên mệt mệt vậy thôi. "
Cậu lắc đầu nhưng nước mắt lại chảy ra, càng lau nước mắt ra càng nhiều. Luống cuống tay chân, cậu vội chạy ra ngoài:
" Xin lỗi! Em đi phòng vệ sinh một chút. Ớt dính vô mắt cay quá. "
" Tiểu Dụ coi chừng đập... "
" Rầm... "
Mọi người không kịp kêu cậu cẩn thận thì Trang Dụ đi vội vàng mà không thèm nhìn đụng vô bức tường một phát dội ra xỉu luôn tại chỗ. Mọi người hoảng hồn chạy đến đỡ cậu dậy đưa đi bệnh viện. Vừa lái xe Cố Diễm vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngạo.
" Em giận dỗi gì thì mặt kệ em. Bây giờ em mau đến bệnh viên xx nhanh đi. Trang Dụ không cẩn thận đầu đập mạnh vào tường, máu me chảy tùm lum, bây giờ mọi người đang trên đường đưa em ấy đến bệnh viện đó. "
Tới bệnh viện, Trang Dụ được đưa vào phòng cấp cứu ngay. Lát sau cậu được đưa ra với cái đầu quấn băng trông thương binh vô cùng. Cố Ngạo vừa lúc thấy cảnh này, đau sót sờ mặt cậu:
" Bà xã em bất cẩn thiệt đó. Đi chi mà vội vàng quá vậy? Em té biết bao nhiêu lần rồi mà không chịu chừa cái thói hậu đậu. "
Uông Nguyệt Hoa túm cổ áo Cố Ngạo lên, tỏ ra một bà mẹ chồng bênh vực chàng dâu mắng Cố Ngạo xối xả.
" Lần này tiểu Dụ bị thương là do con đó. Chuyện có chút xíu mà con giận dỗi cái gì a? Ai con giở chứng ta đây cũng được nhưng con không được giở thói đó với vợ con. Chồng là phải bao dung con coi chỉ một lúc thiếu bao dung mà con đã bung dao vào đầu vợ con. Tiểu Dụ buồn bực vì con bỏ đi, nói năng cộc lốc, nó nhịn không được khóc quá trời luôn. Sợ mọi người lo lắng tiểu Dụ mới vội vàng chạy đi ra ngoài rửa mặt rồi gặp chuyện luôn. Con tưởng con đưa tiền cái vợ con vui à? Cái thằng này mẹ hôm nay không đánh con không được mà. Hừ hừ. "
Cố Chính Khanh vội ôm bà lại, to tiếng:
" Bà nói chuyện hơi quá đáng rồi đó nhen. Chuyện của con cái để nó tự giải quyết. Bà thích làm mọi chuyện rối tinh rối mù lên nữa hả? Bà quậy nữa là biết tay tôi, tối nay chúng ta chia phòng ngủ riêng. "
Y tá nhịn không được, phê bình:
" Các người có thể im lặng một chút được không? Đây là bệnh viện đấy. Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, làm ơn tránh đường để tôi đưa bệnh nhân vào phòng. "
Cố Ngạo cúi đầu xin lỗi cô y tá, lo lắng cho tình hình Trang Dụ nên hỏi:
" Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến mọi người. Cô cho tôi hỏi em ấy có bị làm sao không cô? Có ảnh hưởng gì sau này không? "
" Không có vấn đề gì nghiêm trọng hết, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Do đau quá cậu ấy mới xỉu thôi. Nằm viện một chút là có thể đưa bệnh nhân về nhà. Nhớ đừng để vết thương dính nước, không là để lại sẹo đấy. "
" Cám ơn cô nhiều. "
Cố Ngạo đi theo vào phòng của Trang Dụ. Mọi người thì ngồi ở ngoài không có đi vào, tạo không gian riêng cho vợ chồng người ta giản hòa. Nói chung, mọi chuyện đều do cái tên Cố Hàm không có ở đây mà ra. Đáng đánh.
Cố Ngạo không ngồi mà quỳ bên cạnh giường Trang Dụ. Anh hôn lên đôi môi hơi nhợt nhạt cửa cậu. Nhỏ giọng nói:
" Bà xã anh sai rồi. Anh không nên vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ đi. Em bị thương cũng tại anh hết. Giờ anh chủ động quỳ ở đây để tạ tội với em. Khi nào em tỉnh lại muốn mắng, muốn đánh anh cỡ nào anh cũng chịu. Xin lỗi! Thành thật xin lỗi. "
Cố Ngạo tự hạ độc thủ với bản thân mình, tát vào mặt hai cái thật đau điếng. Đây coi như là chút hình phạt nhỏ anh tự xử trước. Tội này đáng đánh.
............ Đi nhớ nhìn đường, cua trai nhớ nhìn tâm............ và mặt:))
................................
Ở một đất nước xa xôi nào đó, có một người hắt hơi liên tục mười mấy cái.
" Ây da, thời tiếc lạnh dữ ta, điệu này cảm là cái chắc. Phải uống trước viên thuốc mới được. "
" Hức hức, anh Bảo có làm gì đâu mà tiểu Dụ với tiểu Ngạo la anh a? Anh Bảo đã là người có chồng thì nhắc tới chồng đúng rồi. Vợ chồng em chơi hội đồng ăn hiếp anh Bảo a. Hu hu. Ỷ giờ Hàm Hàm đi xa cái chơi vậy đó. Về nhà anh Bảo mét Hàm Hàm cho coi. Hu hu hu. Em trai lấy chồng xong hết thương mình luôn. Tủi thân, không thèm ăn đồ ăn của mấy người nữa. Anh đi tìm Hàm Hàm. Anh Bảo giận giận giận hai người luôn. Hu hu. "
Trang Dụ vội vàng giữ Trang Bảo lại, nói lời trấn an:
" Anh Bảo đừng giận. Bọn em chỉ hù anh chơi thôi hà. Nếu em không thương anh Bảo thì đâu có dắt anh đi chơi. Ngoan, không khóc nữa ha. Giờ anh muốn ăn gì em bồi anh ăn. Chiều nay anh hai về rồi, anh mặt sức tâm sự với anh ấy. Đồ ăn quá trời ngon luôn, anh Bảo không ăn là bỏ phí của trời đó. Mai mốt ông trời giận bỏ đói anh thì khổ. "
" Ừm, em giỡn kì quá hà. Mai mốt giỡn nhớ nói trước, làm anh hiểu lầm. Tốn hết lít nước mắt rồi. Ăn ngon đền bù lại tổn thất thôi."
Cố Ngạo để cái thẻ lên bàn, mặt hầm hầm đứng lên, bỏ lại mấy câu trống trơn:
" Lấy thẻ đó mà thanh toán. Anh ăn no rồi, đến công ty đây. "
Anh cứ vậy mà bỏ đi, đợt này giận vợ thiệt rồi. Mọi người lắc đầu, âm thầm thở dài nghi ngờ chắc đợt này vợ chồng anh chiến tranh lạnh dài dằn dẫn đây. Cố Ngạo chịu giận một cái là dai như đĩa đói. Trang Dụ không nói không rằng vẻ mặt sắp khóc đến nơi. Ráng ghìm lại không khóc, cậu cười gượng:
" Anh Bảo ăn mực ha. Em cắt nhỏ ra để anh dễ ăn hơn. "
Thấy biểu hiện bất thường của Trang Dụ, Trang Bảo sờ sờ mặt cậu, quan tâm nói:
" Tiểu Dụ bị sao vậy? Em không thoải mái chỗ nào nói cho anh Bảo biết đi. Hay là anh lỡ nói gì làm cho em và tiểu Ngạo giận rồi? "
" Không có gì đâu. Anh Bảo đừng suy diễn lung tung. Chồng em bận công việc ở công ty nên mới về sớm. Em chắc tối qua không ngủ nên mệt mệt vậy thôi. "
Cậu lắc đầu nhưng nước mắt lại chảy ra, càng lau nước mắt ra càng nhiều. Luống cuống tay chân, cậu vội chạy ra ngoài:
" Xin lỗi! Em đi phòng vệ sinh một chút. Ớt dính vô mắt cay quá. "
" Tiểu Dụ coi chừng đập... "
" Rầm... "
Mọi người không kịp kêu cậu cẩn thận thì Trang Dụ đi vội vàng mà không thèm nhìn đụng vô bức tường một phát dội ra xỉu luôn tại chỗ. Mọi người hoảng hồn chạy đến đỡ cậu dậy đưa đi bệnh viện. Vừa lái xe Cố Diễm vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngạo.
" Em giận dỗi gì thì mặt kệ em. Bây giờ em mau đến bệnh viên xx nhanh đi. Trang Dụ không cẩn thận đầu đập mạnh vào tường, máu me chảy tùm lum, bây giờ mọi người đang trên đường đưa em ấy đến bệnh viện đó. "
Tới bệnh viện, Trang Dụ được đưa vào phòng cấp cứu ngay. Lát sau cậu được đưa ra với cái đầu quấn băng trông thương binh vô cùng. Cố Ngạo vừa lúc thấy cảnh này, đau sót sờ mặt cậu:
" Bà xã em bất cẩn thiệt đó. Đi chi mà vội vàng quá vậy? Em té biết bao nhiêu lần rồi mà không chịu chừa cái thói hậu đậu. "
Uông Nguyệt Hoa túm cổ áo Cố Ngạo lên, tỏ ra một bà mẹ chồng bênh vực chàng dâu mắng Cố Ngạo xối xả.
" Lần này tiểu Dụ bị thương là do con đó. Chuyện có chút xíu mà con giận dỗi cái gì a? Ai con giở chứng ta đây cũng được nhưng con không được giở thói đó với vợ con. Chồng là phải bao dung con coi chỉ một lúc thiếu bao dung mà con đã bung dao vào đầu vợ con. Tiểu Dụ buồn bực vì con bỏ đi, nói năng cộc lốc, nó nhịn không được khóc quá trời luôn. Sợ mọi người lo lắng tiểu Dụ mới vội vàng chạy đi ra ngoài rửa mặt rồi gặp chuyện luôn. Con tưởng con đưa tiền cái vợ con vui à? Cái thằng này mẹ hôm nay không đánh con không được mà. Hừ hừ. "
Cố Chính Khanh vội ôm bà lại, to tiếng:
" Bà nói chuyện hơi quá đáng rồi đó nhen. Chuyện của con cái để nó tự giải quyết. Bà thích làm mọi chuyện rối tinh rối mù lên nữa hả? Bà quậy nữa là biết tay tôi, tối nay chúng ta chia phòng ngủ riêng. "
Y tá nhịn không được, phê bình:
" Các người có thể im lặng một chút được không? Đây là bệnh viện đấy. Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, làm ơn tránh đường để tôi đưa bệnh nhân vào phòng. "
Cố Ngạo cúi đầu xin lỗi cô y tá, lo lắng cho tình hình Trang Dụ nên hỏi:
" Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến mọi người. Cô cho tôi hỏi em ấy có bị làm sao không cô? Có ảnh hưởng gì sau này không? "
" Không có vấn đề gì nghiêm trọng hết, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Do đau quá cậu ấy mới xỉu thôi. Nằm viện một chút là có thể đưa bệnh nhân về nhà. Nhớ đừng để vết thương dính nước, không là để lại sẹo đấy. "
" Cám ơn cô nhiều. "
Cố Ngạo đi theo vào phòng của Trang Dụ. Mọi người thì ngồi ở ngoài không có đi vào, tạo không gian riêng cho vợ chồng người ta giản hòa. Nói chung, mọi chuyện đều do cái tên Cố Hàm không có ở đây mà ra. Đáng đánh.
Cố Ngạo không ngồi mà quỳ bên cạnh giường Trang Dụ. Anh hôn lên đôi môi hơi nhợt nhạt cửa cậu. Nhỏ giọng nói:
" Bà xã anh sai rồi. Anh không nên vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ đi. Em bị thương cũng tại anh hết. Giờ anh chủ động quỳ ở đây để tạ tội với em. Khi nào em tỉnh lại muốn mắng, muốn đánh anh cỡ nào anh cũng chịu. Xin lỗi! Thành thật xin lỗi. "
Cố Ngạo tự hạ độc thủ với bản thân mình, tát vào mặt hai cái thật đau điếng. Đây coi như là chút hình phạt nhỏ anh tự xử trước. Tội này đáng đánh.
............ Đi nhớ nhìn đường, cua trai nhớ nhìn tâm............ và mặt:))
................................
Ở một đất nước xa xôi nào đó, có một người hắt hơi liên tục mười mấy cái.
" Ây da, thời tiếc lạnh dữ ta, điệu này cảm là cái chắc. Phải uống trước viên thuốc mới được. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.