Chương 323: Sau này đi đường cẩn thận chút!
Hoa lan trắng
25/06/2020
Ngày hôm sau đến trường, Dương Tuấn nghe theo lời hai nhóc đi dạo một vòng tìm trai đẹp chụp hình. Giờ ra chơi náo nhiệt bạn bè thì đi ăn uống còn cậu nhịn ăn theo dõi hết người này tới người kia chụp hình rắc rắc. Lâu lâu còn phải làm thám tử nghe ngóng tin tức về mấy anh chàng mà mình chụp xong đã có bồ chưa. Quả thật một ngày này quá mệt mỏi với cơ thể vừa khỏi bệnh như cậu rồi. Lo chú tâm chụp hình cậu vô tình trượt chân ngã nhào về sau. Tưởng đợt này mình té dập mông rồi cậu nhắm tịt mắt chờ chờ chết, ai dè cậu được một người đỡ lấy mình. Giọng nói trầm trầm phát lên:
" Cậu không sao chứ? "
Dương Tuấn từ từ mở mắt ra, vừa nhìn thấy người đỡ mình tim cậu đập loạn nhịp thần trí cũng thả bay về phương trời xa xăm. Người này thật là soái ca quá đi, giọng nói còn ấm áp nữa chứ, thứ nào chịu nỗi với vẻ đẹp của anh ấy a.
Để ý Dương Tuấn nhìn mình tới phát ngốc, Tạ Huân vỗ vỗ mặt cậu, nhẹ giọng gọi thêm mấy tiếng nữa:
" Này, cậu không sao chứ? Có không khỏe chỗ nào không? Bây giờ tôi đưa cậu đi phòng y tế. "
Nhờ vậy Dương Tuấn mới hoàn hồn lại khỏi cơn mê trai. Cậu vội vàng đứng thẳng người, tránh thoát khỏi cái ôm của Tạ Huân.
" Cám ơn, tôi không sao. Xin lỗi đã đụng trúng cậu a. "
" Không sao! Sau này cậu nhớ đi đường cẩn thận một chút là được. Mà cậu đang chụp cái gì chú tâm dữ vậy? Chẳng lẽ lớp cậu có bài kiểm tra thực tế? "
Cậu gãi gãi đầu, xấu hổ không biết nói thế nào cho phải. Không lẽ cậu nói cậu đang chụp hình trai để tìm bạn đời cho cuộc đời mình. Nói ra thế nào cũng bị cười cho thúi mặt. Cậu ấp a ấp úng:
" Tôi... tôi đang chụp hình phong cảnh. Đúng vậy là chụp phong cảnh. Tôi nghỉ học lâu ngày quá nên nhiều thứ thay đổi, chụp hình để về ngắm trường kỉ hơn ấy mà. "
Cái lý do rất vô lý nhưng lại rất hợp lý, Tạ Huân cười cười nhìn phù hiệu trên áo Dương Tuấn:
" Ồ hóa ra là vậy! Cậu tên là Dương Tuấn lớp 12A1. Hừm, nghe tên này là lạ, đó giờ tôi chưa thấy mặt cậu bao giờ a. "
" Tôi... tôi mới chuyển trường qua đây hồi lớp 12. Nhập học không bao lâu tôi bị bệnh nghỉ mất mấy tháng nên cậu không biết cũng phải. Tôi cũng ít khi đi ra sân trường lắm, hầu như giờ ra chơi tôi toàn ngồi trong lớp. "
Tạ Huân nhìn cậu từ trên xuống dưới bắt đầu đánh giá tổng quan. Sau một lúc, Tạ Huân gật đầu:
" Ừm, tôi nhớ rõ cậu rồi. Tôi tên là Tạ Huân lớp 12A2, cậu nhớ cho kĩ nhen. Trong quá trình học có khó khăn gì thì qua hỏi tôi. Tôi sẵn sàng giúp cậu. Vậy hén, tôi bây giờ có việc bận nên đi trước. "
Dương Tuấn gọi với theo:
" Khoang đã, Tạ Huân! Cậu... cậu có thể cho tôi số điện thoại hay nick Facebook không? Như vậy có gì thì tôi dễ liên lạc với cậu hơn. "
" Được! Cậu chờ tôi chút. "
Tạ Huân lấy bút ra rồi viết vào lòng bàn tay cậu số điện thoại, nick Facebook, zalo của mình. Viết xong Tạ Huân cười cười liền đi ngay. Dương Tuấn vội vàng chụp lén Tạ Huân một bức hình. Cậu quyết định chàng trai này chưa có bồ thì sẽ thuộc về mình. Đem tất cả hình mấy người khác xóa đi hết, Dương Tuấn chỉ chừa lại mỗi tấm hình của Tạ Huân. Lưu số điện thoại, kết bạn Facebook cậu liền xem trang cá nhân của anh. Lướt đã đời chẳng có gì ngoài mấy cái chi sẻ học tập, hình đại diện cũng là tấm lưng không thấy mặt. Dương Tuấn thất vọng tràn trề, lủi thủi đi vào lớp.
Ngồi tại bàn học, Dương Tuấn lật sách ra ôn bài cũ nhưng tai lại hóng chuyện bên mấy cô nàng tám chuyện gần đó.
" Mấy bà có biết gì không? Tôi nghe nói hồi nãy Huân ộp pa của chúng ta đã ôm một cậu bạn khỏi bị ngã đó. Huân ộp pa còn cười với cậu ta nữa kìa. Đó giờ Huân ộp pa không cso cười với ai hết vậy mà lại cười với cậu ta. Mình ganh tị chết đi được. "
Một cô nàng khác bụm mặt, cười khúc khích:
" Huân ộp pa nhà ta thật tốt bụng nha. Phải chi tôi là người được Huân ộp pa ôm thì tốt biết bao nhiêu. Cũng may người đó là nam sinh, chứ là nữ nhân vậy thì nguy cơ chúng ta sẽ không còn cơ hội làm bạn gái Huân ộp pa rất rất cao. Tôi nghĩ chắc Huân ộp pa chỉ cười có lệ với cậu trai kia thôi. Huân ộp pa nhà ta vừa đẹp trai, vừa học giỏi, tốt bụng nữa a. Tôi muốn làm vợ của Huân ộp pa quá đi hà. "
" Hứ, tôi mới là vợ của Huân ộp pa nha. Mấy cô đừng có mơ cướp được người yêu trong mộng của tôi. "
Một cô nàng khác lên tiếng:
" Mấy cô đừng có mơ mộng viễn vong nữa. Cho dù Huân ộp pa có muốn lấy vợ thì cũng không đến lược chúng ta. Lớp 12A3 có nhỏ hoa khôi xinh đẹp, học giỏi đang cua Huân ộp pa kìa. Huân ộp pa lâu lâu còn đi ăn cơm với cô ta nữa đó. Tôi nghĩ sớm muộn gì hai người họ cũng quen nhau cho coi. Trai tài phải đi đôi với gái sắc mà. Hazz! Đau lòng cho một kiếp người vừa học dở vừa không xinh xắn như chúng ta. Hic hic. "
Mấy cô nàng ôm nhau khóc ròng, tự an ủi xong lại kể những mặt tốt đẹp của Tạ Huân. Dương Tuấn nhíu nhíu mày suy ngẫm trong lòng.
" Nếu Tạ Huân chưa có bạn gái vậy mình vẫn còn có hội theo đuổi cậu ấy. Mình sẽ cạnh tranh đến cùng với mấy cô ả kia giành người yêu về tay mình. Tạ Huân không làm chồng ai hết mà sẽ trở thành vợ của Dương Tuấn. Quyết chí tranh giành bạn trai với tất cả nữ nhân có ý đồ với Tạ Huân.
Về nhà, Dương Tuấn đem hình đưa cho tiểu Minh và tiểu Tinh xem. Hai nhóc rất hài lòng với Tạ Huân:
" Khá đẹp trai, nhìn sáng lạng lắm đấy. Cơ mà anh có thích người ta không hay là chỉ mê cái vẻ bề ngoài của người ta thôi? Mặt dù biết chọn người yêu phải đẹp đẹp nhưng không phải thật lòng thích thì mau chán lắm nha. Yêu không lâu dài đâu. "
" Ờm... anh cũng hơi thích thích. Anh không chắc đó có phải là yêu không nữa. Có điều lần đầu thấy cậu ấy tim anh đập loạn nhịp luôn. Cậu ấy cười rất rất đẹp, làm người ta không thể rời mắt khỏi cái nụ cười mê hoặc ấy. "
Tiểu Minh chấp tay sau đít, đi tới đi lui:
" Bước đầu anh coi như đã có cảm tình với Tạ Huân kia rồi. Thời gian đầu chúng ta khoan manh động đem người ta bắt về làm bạn trai anh. Trước tiên anh cứ tìm hiểu, vun đắp tình cảm đã. Tình cảm phải xuất phát từ hai bên mới hạnh phúc. Hấp tấp quá, anh bỏ người ta giữa chừng hại đời trai con người ta nữa thì khổ. "
" Anh... anh đâu phải hạng người đó. Nhưng em nói rất có lý a. Vậy anh phải làm gì mới tiếp cận được với cậu ấy? Mấy em chỉ cho anh đi. "
Tiểu Tinh cười gian manh:
" Chuyện đó thì có gì đâu mà khó. Dễ như ăn cháo luôn ấy chứ. Anh Tạ Huân kia nói anh có khó khăn gì thì tìm anh ta mà. Anh cứ lấy cớ không biết làm bài tập nhắn tin, hẹn ra gặp chỉ bài thế là xong. Lâu lâu anh tự làm cơm trưa, tặng quà cho anh ấy. He he, tự nhiên tình cảm đầy từ từ hà. Lỡ trong quá trình tìm hiểu anh ta là trai thẳng thì tụi em sẽ nghĩ cách bẻ ảnh quẹo đeo thành cong luôn. Nhưng xem sơ bộ em nghĩ anh có vẻ lùn hơn anh Tạ Huân kia a. Có thể sau này anh phải làm vợ người ta đó. Anh còn trẻ, tranh thủ đi tập bơi, tập gym tăng cơ bắp đi nhen. "
Dương Tuấn gật gật đầu, tối đó liền nhờ Cố Hàm đăng kí cho mình một lớp bơi với lớp tập gym. Vóc dáng đẹp biết đâu sẽ cua được Tạ Huân khỏi làm gì luôn thì sao? Phải thử mới biết! Ngày mai triển kế hoạch liền.
..............................
Bóng dáng ai đó dập dìu qua nơi đây.
Quyến rũ ngây ngất làm lòng thụ mê say.
" Cậu không sao chứ? "
Dương Tuấn từ từ mở mắt ra, vừa nhìn thấy người đỡ mình tim cậu đập loạn nhịp thần trí cũng thả bay về phương trời xa xăm. Người này thật là soái ca quá đi, giọng nói còn ấm áp nữa chứ, thứ nào chịu nỗi với vẻ đẹp của anh ấy a.
Để ý Dương Tuấn nhìn mình tới phát ngốc, Tạ Huân vỗ vỗ mặt cậu, nhẹ giọng gọi thêm mấy tiếng nữa:
" Này, cậu không sao chứ? Có không khỏe chỗ nào không? Bây giờ tôi đưa cậu đi phòng y tế. "
Nhờ vậy Dương Tuấn mới hoàn hồn lại khỏi cơn mê trai. Cậu vội vàng đứng thẳng người, tránh thoát khỏi cái ôm của Tạ Huân.
" Cám ơn, tôi không sao. Xin lỗi đã đụng trúng cậu a. "
" Không sao! Sau này cậu nhớ đi đường cẩn thận một chút là được. Mà cậu đang chụp cái gì chú tâm dữ vậy? Chẳng lẽ lớp cậu có bài kiểm tra thực tế? "
Cậu gãi gãi đầu, xấu hổ không biết nói thế nào cho phải. Không lẽ cậu nói cậu đang chụp hình trai để tìm bạn đời cho cuộc đời mình. Nói ra thế nào cũng bị cười cho thúi mặt. Cậu ấp a ấp úng:
" Tôi... tôi đang chụp hình phong cảnh. Đúng vậy là chụp phong cảnh. Tôi nghỉ học lâu ngày quá nên nhiều thứ thay đổi, chụp hình để về ngắm trường kỉ hơn ấy mà. "
Cái lý do rất vô lý nhưng lại rất hợp lý, Tạ Huân cười cười nhìn phù hiệu trên áo Dương Tuấn:
" Ồ hóa ra là vậy! Cậu tên là Dương Tuấn lớp 12A1. Hừm, nghe tên này là lạ, đó giờ tôi chưa thấy mặt cậu bao giờ a. "
" Tôi... tôi mới chuyển trường qua đây hồi lớp 12. Nhập học không bao lâu tôi bị bệnh nghỉ mất mấy tháng nên cậu không biết cũng phải. Tôi cũng ít khi đi ra sân trường lắm, hầu như giờ ra chơi tôi toàn ngồi trong lớp. "
Tạ Huân nhìn cậu từ trên xuống dưới bắt đầu đánh giá tổng quan. Sau một lúc, Tạ Huân gật đầu:
" Ừm, tôi nhớ rõ cậu rồi. Tôi tên là Tạ Huân lớp 12A2, cậu nhớ cho kĩ nhen. Trong quá trình học có khó khăn gì thì qua hỏi tôi. Tôi sẵn sàng giúp cậu. Vậy hén, tôi bây giờ có việc bận nên đi trước. "
Dương Tuấn gọi với theo:
" Khoang đã, Tạ Huân! Cậu... cậu có thể cho tôi số điện thoại hay nick Facebook không? Như vậy có gì thì tôi dễ liên lạc với cậu hơn. "
" Được! Cậu chờ tôi chút. "
Tạ Huân lấy bút ra rồi viết vào lòng bàn tay cậu số điện thoại, nick Facebook, zalo của mình. Viết xong Tạ Huân cười cười liền đi ngay. Dương Tuấn vội vàng chụp lén Tạ Huân một bức hình. Cậu quyết định chàng trai này chưa có bồ thì sẽ thuộc về mình. Đem tất cả hình mấy người khác xóa đi hết, Dương Tuấn chỉ chừa lại mỗi tấm hình của Tạ Huân. Lưu số điện thoại, kết bạn Facebook cậu liền xem trang cá nhân của anh. Lướt đã đời chẳng có gì ngoài mấy cái chi sẻ học tập, hình đại diện cũng là tấm lưng không thấy mặt. Dương Tuấn thất vọng tràn trề, lủi thủi đi vào lớp.
Ngồi tại bàn học, Dương Tuấn lật sách ra ôn bài cũ nhưng tai lại hóng chuyện bên mấy cô nàng tám chuyện gần đó.
" Mấy bà có biết gì không? Tôi nghe nói hồi nãy Huân ộp pa của chúng ta đã ôm một cậu bạn khỏi bị ngã đó. Huân ộp pa còn cười với cậu ta nữa kìa. Đó giờ Huân ộp pa không cso cười với ai hết vậy mà lại cười với cậu ta. Mình ganh tị chết đi được. "
Một cô nàng khác bụm mặt, cười khúc khích:
" Huân ộp pa nhà ta thật tốt bụng nha. Phải chi tôi là người được Huân ộp pa ôm thì tốt biết bao nhiêu. Cũng may người đó là nam sinh, chứ là nữ nhân vậy thì nguy cơ chúng ta sẽ không còn cơ hội làm bạn gái Huân ộp pa rất rất cao. Tôi nghĩ chắc Huân ộp pa chỉ cười có lệ với cậu trai kia thôi. Huân ộp pa nhà ta vừa đẹp trai, vừa học giỏi, tốt bụng nữa a. Tôi muốn làm vợ của Huân ộp pa quá đi hà. "
" Hứ, tôi mới là vợ của Huân ộp pa nha. Mấy cô đừng có mơ cướp được người yêu trong mộng của tôi. "
Một cô nàng khác lên tiếng:
" Mấy cô đừng có mơ mộng viễn vong nữa. Cho dù Huân ộp pa có muốn lấy vợ thì cũng không đến lược chúng ta. Lớp 12A3 có nhỏ hoa khôi xinh đẹp, học giỏi đang cua Huân ộp pa kìa. Huân ộp pa lâu lâu còn đi ăn cơm với cô ta nữa đó. Tôi nghĩ sớm muộn gì hai người họ cũng quen nhau cho coi. Trai tài phải đi đôi với gái sắc mà. Hazz! Đau lòng cho một kiếp người vừa học dở vừa không xinh xắn như chúng ta. Hic hic. "
Mấy cô nàng ôm nhau khóc ròng, tự an ủi xong lại kể những mặt tốt đẹp của Tạ Huân. Dương Tuấn nhíu nhíu mày suy ngẫm trong lòng.
" Nếu Tạ Huân chưa có bạn gái vậy mình vẫn còn có hội theo đuổi cậu ấy. Mình sẽ cạnh tranh đến cùng với mấy cô ả kia giành người yêu về tay mình. Tạ Huân không làm chồng ai hết mà sẽ trở thành vợ của Dương Tuấn. Quyết chí tranh giành bạn trai với tất cả nữ nhân có ý đồ với Tạ Huân.
Về nhà, Dương Tuấn đem hình đưa cho tiểu Minh và tiểu Tinh xem. Hai nhóc rất hài lòng với Tạ Huân:
" Khá đẹp trai, nhìn sáng lạng lắm đấy. Cơ mà anh có thích người ta không hay là chỉ mê cái vẻ bề ngoài của người ta thôi? Mặt dù biết chọn người yêu phải đẹp đẹp nhưng không phải thật lòng thích thì mau chán lắm nha. Yêu không lâu dài đâu. "
" Ờm... anh cũng hơi thích thích. Anh không chắc đó có phải là yêu không nữa. Có điều lần đầu thấy cậu ấy tim anh đập loạn nhịp luôn. Cậu ấy cười rất rất đẹp, làm người ta không thể rời mắt khỏi cái nụ cười mê hoặc ấy. "
Tiểu Minh chấp tay sau đít, đi tới đi lui:
" Bước đầu anh coi như đã có cảm tình với Tạ Huân kia rồi. Thời gian đầu chúng ta khoan manh động đem người ta bắt về làm bạn trai anh. Trước tiên anh cứ tìm hiểu, vun đắp tình cảm đã. Tình cảm phải xuất phát từ hai bên mới hạnh phúc. Hấp tấp quá, anh bỏ người ta giữa chừng hại đời trai con người ta nữa thì khổ. "
" Anh... anh đâu phải hạng người đó. Nhưng em nói rất có lý a. Vậy anh phải làm gì mới tiếp cận được với cậu ấy? Mấy em chỉ cho anh đi. "
Tiểu Tinh cười gian manh:
" Chuyện đó thì có gì đâu mà khó. Dễ như ăn cháo luôn ấy chứ. Anh Tạ Huân kia nói anh có khó khăn gì thì tìm anh ta mà. Anh cứ lấy cớ không biết làm bài tập nhắn tin, hẹn ra gặp chỉ bài thế là xong. Lâu lâu anh tự làm cơm trưa, tặng quà cho anh ấy. He he, tự nhiên tình cảm đầy từ từ hà. Lỡ trong quá trình tìm hiểu anh ta là trai thẳng thì tụi em sẽ nghĩ cách bẻ ảnh quẹo đeo thành cong luôn. Nhưng xem sơ bộ em nghĩ anh có vẻ lùn hơn anh Tạ Huân kia a. Có thể sau này anh phải làm vợ người ta đó. Anh còn trẻ, tranh thủ đi tập bơi, tập gym tăng cơ bắp đi nhen. "
Dương Tuấn gật gật đầu, tối đó liền nhờ Cố Hàm đăng kí cho mình một lớp bơi với lớp tập gym. Vóc dáng đẹp biết đâu sẽ cua được Tạ Huân khỏi làm gì luôn thì sao? Phải thử mới biết! Ngày mai triển kế hoạch liền.
..............................
Bóng dáng ai đó dập dìu qua nơi đây.
Quyến rũ ngây ngất làm lòng thụ mê say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.