Chương 227: Thầy ơi, em sẽ bao nuôi thầy!
Hoa lan trắng
25/06/2020
Thấy Cố Hàm ngồi xuống ghế, Trang Duy sẵn tiện hỏi luôn: " Cố Hàm! Em khám cho bà nội Hứa Sinh sao rồi? Bác ấy bị bệnh gì vậy? "
Cố Hàm trầm mặt một lúc, thở dài: " Em cũng tính nói cho mọi người biết chuyện này. Vừa hay anh hỏi em nói luôn. Bà nội của Hứa Sinh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi. Chỉ e là không sống được bao lâu nữa "
Cả Trang Duy và mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Cố Hàm. Chuyện này quả thực là quá đau lòng mà. Trang Duy lo lắng hỏi anh: " Vậy có cách nào chữa trị cho bác ấy hay không? Tiểu Sinh, nó phản ứng như thế nào khi nghe được tin này? Thằng bé chỉ có bà nội là người thân duy nhất. Chắc nó sốc và buồn lắm. "
Cố Hàm nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của mọi người, anh bất lực lắc đầu: " Không còn cách nào để trị cho bác ấy cả. Bây giờ bác ấy chỉ có thể làm hóa trị thì còn cơ may kéo dài sự sống. Hazz! Còn về Hứa Sinh, nó chưa biết gì về bệnh tình của bà nội nó hết. Bác kêu anh giấu, tạm thời để thằng bé an tâm mà tập trung cho việc học. Khi nào sẵn sàng, bác ấy sẽ nói cho tiểu Sinh biết. Nhưng em sợ thằng bé không chịu nổi cú sốc này. "
" Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta làm gì để giúp họ đây? "
Cố Diễm ghìm lại Trang Duy có hơi súc động quá mức: " Em bình tĩnh. Chuyện này không phải nói là có thể giải quyết ngay được. Chúng ta dù sao cũng là người ngoài giúp được cái gì thì giúp thôi. "
Trang Dụ nghe vậy cũng có chút mủi lòng: " Vậy cho bác ấy làm hóa trị đi. Kéo dài sự sống cho bác ấy được dài bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Chúng ta có thể hỗ trợ về mặt tiền nông mà. "
Nhấp một ngụm trà, Cố Hàm cười buồn: " Mấu chốt không phải là ở chúng ta có giúp được cho bác ấy hay không. Mà mấu chốt là bác ấy có chịu làm hóa trị hay không kìa. Chừng nào bác ấy chưa muốn cho tiểu Sinh biết thì khi đó bác ấy sẽ không làm hóa trị. "
Cố Ngạo gật gật: " Thôi cứ để tự nhiên đi. Mình quan tâm tiểu Sinh nhiều hơn một chút là được. Bây giờ có bàn thêm thì cũng vậy. Nói ra không biết là nói duyên số hay là nợ nần đây. Em mới giới thiệu tiểu Sinh cho tiểu Hiếu mấy hôm thôi a, tự nhiên dính phải chuyện này luôn. "
Cố Hiếu nghe lén nãy giờ, thét lên: " Là duyên đó! Con nhất định sẽ tìm cách giúp thầy Sinh của con. "
Nhóc la làng đã đời, chạy một mạch lên phòng khóa trái cửa lại. Trang Duy nhìn theo: " Chậc chậc! Tiểu Hiếu nhà ta lo cho thầy Sinh của nó chưa kìa. Em chưa thấy tiểu Sinh sốc mà em thấy con mình sốc trước rồi. Yêu sớm khổ sớm! "
Cố Hiếu vào phòng liền nhào lên giường, trùm chăn khóc thút thít: " Hu hu! Tại sao lại như vậy chứ? Thầy Sinh của mình sẽ khóc xỉu luôn. Thầy đau lòng em đau phổi a. Hu hu! Híc híc! Mình còn chưa kịp phụ thầy phụng dưỡng bà nội của thầy nữa. A hu hu! Số bà sao mà nhọ quá. Hu hu! "
Lăn qua lộn lại, khóc xong nhóc ngủ quên luôn tại chỗ. Đúng là khóc đâu ngủ đó mà.
Tới giờ ăn cơm, mọi người đều có mặt chỉ duy nhất không có tiểu Hiếu. Trang Duy lo lắng kêu tiểu Hòa: " Tiểu Hòa! Con lên gọi anh xuống ăn cơm. Mọi người đang chờ anh con xuống cùng ăn đó. "
" Dạ! Con nãy gọi rồi mà ảnh không có trả lời trả vốn gì hết trơn á. Không biết ảnh buồn vụ gì nữa? Để giờ con lên gọi anh thử lần nữa xem sao. "
Nói xong, Trang Hòa chạt lên lầu, gõ cửa phòng Cố Hiếu: " Cốc cốc cốc! Anh Hiếu ơi, xuống ăn cơm nè. Tới giờ ăn cơm rồi đó. Nay nấu toàn món ngon, anh không xuống ăn là mất phần ráng chịu nhen. Anh Hiếu, mở cửa, mở cửa! "
Tiểu Hiếu ngủ say như chết đã vậy còn dùng chăn quấn quanh người sao mà nghe được tiếng của Trang Hòa. Gọi mãi không có mở cửa, tiểu Hòa lắc lắc đầu, chạy xuống báo cáo với mọi người. " Baba ơi! Anh Hiếu không chịu mở cửa. Con bó tay rồi. Baba lên kêu anh Hiếu đi. "
" Ừm! Để baba lên gọi thử xem anh com có chịu mở cửa không. Thằng nhỏ này đúng là làm người ta lo lắng mà. "
Cố Diễm giữ Trang Duy lại không cho đi: " Chúng ta cứ ăn cơm trước đi. Con nó cũng không phải là nhỏ nhắn gì, tự nó có suy nghĩ của nó. Chúng ta ăn chừa phần lại cho nó, lát nữa bưng lên cho con ăn sau. "
" Ừm! Em nghe theo anh. "
Cơm nước xong xuôi, Trang Duy chuẩn bị phần cơm bê lên cho tiểu Hiếu. Gõ cửa, Trang Duy gọi: " Tiểu Hiếu! Baba nè. Mở cửa cho baba vào đi con. Biết là con buồn nhưng không ăn cơm là không được đâu. Đây toàn mấy món con thích ăn không đó. Ngoan! Baba thương. "
Lặng phắc như tờ, không một chút động tĩnh. Trang Duy bức bối, ra lệnh: " Bây giờ con có mở cửa hay không? Nói nhỏ nhẹ không chịu nghe lời đâu. Con không ra thì baba lấy chìa khóa mở cửa vào cũng vậy thôi. Con có nghe không? "
Có chút tức giận, Trang Duy bê đồ ăn xuống lầu để cái cạch lên bàn ăn: " Tức quá mà. Cái thằng nhóc này em kêu vậy mà không chịu mở cửa cho em mới ác chứ. Đó giờ nó có vậy đâu. "
Cố Diễm vỗ về vợ, cười cười: " Mới có tí mà em đã nóng giận vậy rồi. Đó giờ tiểu Hiếu không có vậy vì nó có gặp chuyện gì buồn như vầy đâu. Em thông cảm cho nó đi! Lấy chìa khóa mở cửa phòng, an ủi con vài câu để nó ăn thôi. Anh làm cho! "
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Cố Ngạo nhìn xem thử là ai, anh nói: " A! Là tiểu Sinh đến này. Anh cả cứ để cơm đó đi. Lát nhờ tiểu Sinh khuyên thằng bé là xong chuyện ngay. "
Cố Ngạo đi ra mở cửa cho Hứa Sinh vào: " Tiểu Sinh, con đến rồi. Vừa hay con giúp cả nhà khuyên tiểu Hiếu ăn cơm đi. Chiều giờ nó buồn hiu không chịu ăn cơm, khóa cửa phòng ai gọi cũng không mở luôn a. "
Hứa Sinh gật đầu, đi nhanh theo Cố Ngạo: " Dạ! Con sẽ khuyên em ấy. "
Cố Ngạo đưa chìa khóa cửa cùng khai cơm cho Hứa Sinh dỗ tiểu Hiếu dùm. Hứa Sinh đứng ngoài cửa gọi thử: " Tiểu Hiếu! Thầy Sinh đến rồi nè. Em mở cửa cho thầy đi. Tiểu Hiếu. "
Liếc qua mọi người, Hứa Sinh lắc đầu: " Em ấy không chịu mở cửa. "
" Vậy con lấy chìa khóa mở cửa đi vào đi. "
" Dạ. "
" Thầy mở cửa vào đó nha. "
Mở cửa, Hứa Sinh đi vào, cả nhà cũng thò đầu đứng trước cửa nhìn theo.
Không hề hay biết có người vào, tiểu Hiếu trùm mền thành một cục, ngủ say như chết. Hứa Sinh lay lay bé, kéo cả nền và người ôm vào lòng: " Tiểu Hiếu! Em sao vậy! Nói chuyện với thầy đi. "
Lúc này tiểu Hiếu mới giở mền ra, ngơ ngác nhìn cậu, ngáp dài ngáp ngắn: " Ả! Thầy Sinh đó hả? Nảy giờ em ngủ quên mất tiêu. "
Hóa ra chỉ là ngủ quên, hèn gì kêu không nghe. Hết chuyện rồi, mọi người lẳng lặng đóng cửa, giải tán tập thể, chuồng của ai người nấy về.
Hứa Sinh thở phào, vuốt ve mặt tiểu Hiếu: " Thầy mừng là em không sao. Em ngủ quên, ai gọi em cũng không mở cửa làm cả nhà lo lắng lắm đó. Tưởng em có chuyện gì buồn không. Em còn nhỏ, khi không cần thiết thì đừng có khóa cửa lại. "
Tiểu Hiếu dụi dụi mắt, nhớ ra chuyện gì lại thút thít khóc: " Hu hu! Thầy Sinh ơi. Em thương thầy quá đi. Hức hức! "
" A! Sao em lại khóc? Có chuyện gì nói cho thầy nghe. Có phải ở trường ai ăn hiếp em đúng không? Thầy giúp em xử lí. "
Nhóc lắc đầu, biết mình không được nói chuyện bà nội của thầy bị bệnh nặng cho thầy biết nên nói dối: " Hức hức! Không có chuyện gì hết á. Tại em học dốt quá nên em khóc thôi. Em quên làm bài tập thầy Sinh giao cho em gòi. Thầy đừng giận em nha. Mai mốt em không dám ngủ quên nữa đâu. "
Hứa Sinh lau nước mắt cho nhóc, nhẹ giọng nói: " Tưởng cái gì to tát. Em lỡ quên làm thì thôi. Lát cùng thầy làm bài tập sau. Ngoan! Không khóc nữa nhe. Khóc nhè là xấu hết đáng yêu đó. Thầy con phải cảm ơn em chuyện hồi sáng em nhờ hai chú đến đón hai bà cháu thầy đến bệnh viện nữa. Em chu đáo quá trời. Thầy cám ơn em. "
" Thầy đừng cảm ơn em. Đó là chuyện em phải làm cho thầy. Bởi vì thầy là người em yêu nhất. Thầy để em bao nuôi thầy nha. Em sẽ chăm sóc thầy, cung phụng thầy mọi thứ luôn. Thầy chịu nha thầy. "
Hứa Sinh ha ha cười: " Em ngủ riếc đầu óc lú lẫn luôn rồi. Em có biết cái gì gọi là bao nuôi không vậy? Em thích đùa ghê! Thôi, ăn cơm nghỉ một chút rồi học. Chắc em đói rồi ha. "
" Em nói thiệt, không có giỡn. Thầy phải tin em. "
Lấy chén cơm đặt vào tay tiểu Hiếu, gấp đồ ăn cho nhóc: " Thầy tin, thầy tin. Em ăn cơm đi nè. Toàn đồ ngon không này. Ăn nhiều để mau chóng lớn lên, đẹp trai, thông minh nè. "
Nhóc làm nũng, chu chu mỏ: " Em muốn thầy đúc cơm cho em. Em ngủ xong, thần kinh chưa kịp hồi phục. Tự ăn không được. Nha thầy. "
" Ừ! Thầy đúc! Làm biếng thấy mà sợ. "
Múc muỗng cơm có đồ ăn, Hứa Sinh kê đến miệng bé: " A aa! Há miệng ăn nè. "
" Nhăm nhăm! Ngon lắm, thầy ăn chung với em đi. Thịt gà nè. A... aaa! "
Hai thầy trò vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn cơm, bầu không khí khá là đầm ấm.
......... Tình thầy trò sâu nặng hay là tình yêu sâu nặng đây?:)).........
Cố Hàm trầm mặt một lúc, thở dài: " Em cũng tính nói cho mọi người biết chuyện này. Vừa hay anh hỏi em nói luôn. Bà nội của Hứa Sinh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi. Chỉ e là không sống được bao lâu nữa "
Cả Trang Duy và mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Cố Hàm. Chuyện này quả thực là quá đau lòng mà. Trang Duy lo lắng hỏi anh: " Vậy có cách nào chữa trị cho bác ấy hay không? Tiểu Sinh, nó phản ứng như thế nào khi nghe được tin này? Thằng bé chỉ có bà nội là người thân duy nhất. Chắc nó sốc và buồn lắm. "
Cố Hàm nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của mọi người, anh bất lực lắc đầu: " Không còn cách nào để trị cho bác ấy cả. Bây giờ bác ấy chỉ có thể làm hóa trị thì còn cơ may kéo dài sự sống. Hazz! Còn về Hứa Sinh, nó chưa biết gì về bệnh tình của bà nội nó hết. Bác kêu anh giấu, tạm thời để thằng bé an tâm mà tập trung cho việc học. Khi nào sẵn sàng, bác ấy sẽ nói cho tiểu Sinh biết. Nhưng em sợ thằng bé không chịu nổi cú sốc này. "
" Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta làm gì để giúp họ đây? "
Cố Diễm ghìm lại Trang Duy có hơi súc động quá mức: " Em bình tĩnh. Chuyện này không phải nói là có thể giải quyết ngay được. Chúng ta dù sao cũng là người ngoài giúp được cái gì thì giúp thôi. "
Trang Dụ nghe vậy cũng có chút mủi lòng: " Vậy cho bác ấy làm hóa trị đi. Kéo dài sự sống cho bác ấy được dài bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Chúng ta có thể hỗ trợ về mặt tiền nông mà. "
Nhấp một ngụm trà, Cố Hàm cười buồn: " Mấu chốt không phải là ở chúng ta có giúp được cho bác ấy hay không. Mà mấu chốt là bác ấy có chịu làm hóa trị hay không kìa. Chừng nào bác ấy chưa muốn cho tiểu Sinh biết thì khi đó bác ấy sẽ không làm hóa trị. "
Cố Ngạo gật gật: " Thôi cứ để tự nhiên đi. Mình quan tâm tiểu Sinh nhiều hơn một chút là được. Bây giờ có bàn thêm thì cũng vậy. Nói ra không biết là nói duyên số hay là nợ nần đây. Em mới giới thiệu tiểu Sinh cho tiểu Hiếu mấy hôm thôi a, tự nhiên dính phải chuyện này luôn. "
Cố Hiếu nghe lén nãy giờ, thét lên: " Là duyên đó! Con nhất định sẽ tìm cách giúp thầy Sinh của con. "
Nhóc la làng đã đời, chạy một mạch lên phòng khóa trái cửa lại. Trang Duy nhìn theo: " Chậc chậc! Tiểu Hiếu nhà ta lo cho thầy Sinh của nó chưa kìa. Em chưa thấy tiểu Sinh sốc mà em thấy con mình sốc trước rồi. Yêu sớm khổ sớm! "
Cố Hiếu vào phòng liền nhào lên giường, trùm chăn khóc thút thít: " Hu hu! Tại sao lại như vậy chứ? Thầy Sinh của mình sẽ khóc xỉu luôn. Thầy đau lòng em đau phổi a. Hu hu! Híc híc! Mình còn chưa kịp phụ thầy phụng dưỡng bà nội của thầy nữa. A hu hu! Số bà sao mà nhọ quá. Hu hu! "
Lăn qua lộn lại, khóc xong nhóc ngủ quên luôn tại chỗ. Đúng là khóc đâu ngủ đó mà.
Tới giờ ăn cơm, mọi người đều có mặt chỉ duy nhất không có tiểu Hiếu. Trang Duy lo lắng kêu tiểu Hòa: " Tiểu Hòa! Con lên gọi anh xuống ăn cơm. Mọi người đang chờ anh con xuống cùng ăn đó. "
" Dạ! Con nãy gọi rồi mà ảnh không có trả lời trả vốn gì hết trơn á. Không biết ảnh buồn vụ gì nữa? Để giờ con lên gọi anh thử lần nữa xem sao. "
Nói xong, Trang Hòa chạt lên lầu, gõ cửa phòng Cố Hiếu: " Cốc cốc cốc! Anh Hiếu ơi, xuống ăn cơm nè. Tới giờ ăn cơm rồi đó. Nay nấu toàn món ngon, anh không xuống ăn là mất phần ráng chịu nhen. Anh Hiếu, mở cửa, mở cửa! "
Tiểu Hiếu ngủ say như chết đã vậy còn dùng chăn quấn quanh người sao mà nghe được tiếng của Trang Hòa. Gọi mãi không có mở cửa, tiểu Hòa lắc lắc đầu, chạy xuống báo cáo với mọi người. " Baba ơi! Anh Hiếu không chịu mở cửa. Con bó tay rồi. Baba lên kêu anh Hiếu đi. "
" Ừm! Để baba lên gọi thử xem anh com có chịu mở cửa không. Thằng nhỏ này đúng là làm người ta lo lắng mà. "
Cố Diễm giữ Trang Duy lại không cho đi: " Chúng ta cứ ăn cơm trước đi. Con nó cũng không phải là nhỏ nhắn gì, tự nó có suy nghĩ của nó. Chúng ta ăn chừa phần lại cho nó, lát nữa bưng lên cho con ăn sau. "
" Ừm! Em nghe theo anh. "
Cơm nước xong xuôi, Trang Duy chuẩn bị phần cơm bê lên cho tiểu Hiếu. Gõ cửa, Trang Duy gọi: " Tiểu Hiếu! Baba nè. Mở cửa cho baba vào đi con. Biết là con buồn nhưng không ăn cơm là không được đâu. Đây toàn mấy món con thích ăn không đó. Ngoan! Baba thương. "
Lặng phắc như tờ, không một chút động tĩnh. Trang Duy bức bối, ra lệnh: " Bây giờ con có mở cửa hay không? Nói nhỏ nhẹ không chịu nghe lời đâu. Con không ra thì baba lấy chìa khóa mở cửa vào cũng vậy thôi. Con có nghe không? "
Có chút tức giận, Trang Duy bê đồ ăn xuống lầu để cái cạch lên bàn ăn: " Tức quá mà. Cái thằng nhóc này em kêu vậy mà không chịu mở cửa cho em mới ác chứ. Đó giờ nó có vậy đâu. "
Cố Diễm vỗ về vợ, cười cười: " Mới có tí mà em đã nóng giận vậy rồi. Đó giờ tiểu Hiếu không có vậy vì nó có gặp chuyện gì buồn như vầy đâu. Em thông cảm cho nó đi! Lấy chìa khóa mở cửa phòng, an ủi con vài câu để nó ăn thôi. Anh làm cho! "
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Cố Ngạo nhìn xem thử là ai, anh nói: " A! Là tiểu Sinh đến này. Anh cả cứ để cơm đó đi. Lát nhờ tiểu Sinh khuyên thằng bé là xong chuyện ngay. "
Cố Ngạo đi ra mở cửa cho Hứa Sinh vào: " Tiểu Sinh, con đến rồi. Vừa hay con giúp cả nhà khuyên tiểu Hiếu ăn cơm đi. Chiều giờ nó buồn hiu không chịu ăn cơm, khóa cửa phòng ai gọi cũng không mở luôn a. "
Hứa Sinh gật đầu, đi nhanh theo Cố Ngạo: " Dạ! Con sẽ khuyên em ấy. "
Cố Ngạo đưa chìa khóa cửa cùng khai cơm cho Hứa Sinh dỗ tiểu Hiếu dùm. Hứa Sinh đứng ngoài cửa gọi thử: " Tiểu Hiếu! Thầy Sinh đến rồi nè. Em mở cửa cho thầy đi. Tiểu Hiếu. "
Liếc qua mọi người, Hứa Sinh lắc đầu: " Em ấy không chịu mở cửa. "
" Vậy con lấy chìa khóa mở cửa đi vào đi. "
" Dạ. "
" Thầy mở cửa vào đó nha. "
Mở cửa, Hứa Sinh đi vào, cả nhà cũng thò đầu đứng trước cửa nhìn theo.
Không hề hay biết có người vào, tiểu Hiếu trùm mền thành một cục, ngủ say như chết. Hứa Sinh lay lay bé, kéo cả nền và người ôm vào lòng: " Tiểu Hiếu! Em sao vậy! Nói chuyện với thầy đi. "
Lúc này tiểu Hiếu mới giở mền ra, ngơ ngác nhìn cậu, ngáp dài ngáp ngắn: " Ả! Thầy Sinh đó hả? Nảy giờ em ngủ quên mất tiêu. "
Hóa ra chỉ là ngủ quên, hèn gì kêu không nghe. Hết chuyện rồi, mọi người lẳng lặng đóng cửa, giải tán tập thể, chuồng của ai người nấy về.
Hứa Sinh thở phào, vuốt ve mặt tiểu Hiếu: " Thầy mừng là em không sao. Em ngủ quên, ai gọi em cũng không mở cửa làm cả nhà lo lắng lắm đó. Tưởng em có chuyện gì buồn không. Em còn nhỏ, khi không cần thiết thì đừng có khóa cửa lại. "
Tiểu Hiếu dụi dụi mắt, nhớ ra chuyện gì lại thút thít khóc: " Hu hu! Thầy Sinh ơi. Em thương thầy quá đi. Hức hức! "
" A! Sao em lại khóc? Có chuyện gì nói cho thầy nghe. Có phải ở trường ai ăn hiếp em đúng không? Thầy giúp em xử lí. "
Nhóc lắc đầu, biết mình không được nói chuyện bà nội của thầy bị bệnh nặng cho thầy biết nên nói dối: " Hức hức! Không có chuyện gì hết á. Tại em học dốt quá nên em khóc thôi. Em quên làm bài tập thầy Sinh giao cho em gòi. Thầy đừng giận em nha. Mai mốt em không dám ngủ quên nữa đâu. "
Hứa Sinh lau nước mắt cho nhóc, nhẹ giọng nói: " Tưởng cái gì to tát. Em lỡ quên làm thì thôi. Lát cùng thầy làm bài tập sau. Ngoan! Không khóc nữa nhe. Khóc nhè là xấu hết đáng yêu đó. Thầy con phải cảm ơn em chuyện hồi sáng em nhờ hai chú đến đón hai bà cháu thầy đến bệnh viện nữa. Em chu đáo quá trời. Thầy cám ơn em. "
" Thầy đừng cảm ơn em. Đó là chuyện em phải làm cho thầy. Bởi vì thầy là người em yêu nhất. Thầy để em bao nuôi thầy nha. Em sẽ chăm sóc thầy, cung phụng thầy mọi thứ luôn. Thầy chịu nha thầy. "
Hứa Sinh ha ha cười: " Em ngủ riếc đầu óc lú lẫn luôn rồi. Em có biết cái gì gọi là bao nuôi không vậy? Em thích đùa ghê! Thôi, ăn cơm nghỉ một chút rồi học. Chắc em đói rồi ha. "
" Em nói thiệt, không có giỡn. Thầy phải tin em. "
Lấy chén cơm đặt vào tay tiểu Hiếu, gấp đồ ăn cho nhóc: " Thầy tin, thầy tin. Em ăn cơm đi nè. Toàn đồ ngon không này. Ăn nhiều để mau chóng lớn lên, đẹp trai, thông minh nè. "
Nhóc làm nũng, chu chu mỏ: " Em muốn thầy đúc cơm cho em. Em ngủ xong, thần kinh chưa kịp hồi phục. Tự ăn không được. Nha thầy. "
" Ừ! Thầy đúc! Làm biếng thấy mà sợ. "
Múc muỗng cơm có đồ ăn, Hứa Sinh kê đến miệng bé: " A aa! Há miệng ăn nè. "
" Nhăm nhăm! Ngon lắm, thầy ăn chung với em đi. Thịt gà nè. A... aaa! "
Hai thầy trò vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn cơm, bầu không khí khá là đầm ấm.
......... Tình thầy trò sâu nặng hay là tình yêu sâu nặng đây?:)).........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.