Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới

Chương 233: Tiểu Sinh con không còn cô đơn nữa đâu!

Hoa lan trắng

25/06/2020

Tắm sạch sẽ thơm tho, hai thầy trò đi vào trong, đóng cửa cẩn thận lại. Tiểu Hiếu ngáp dài: " Tắm xong mát quá thầy ơi! Giờ mình ngủ ở đâu vậy thầy? Em buồn ngủ quá hà! "

Hứa Sinh lau giường sơ sơ, trãi chiếu ra, bắt đầu giăng mùng: " Hai thầy trò ta ngủ ở đây! Nhà thầy có một cái buồn thôi. Chỗ đó để bà nội thầy ngủ rồi. Em chịu khó ngủ ở đây hén. Giường thầy không có đệm hay để thầy lót mền vào để em ngủ dễ chịu hơn. "

" Dạ thôi khỏi. Mền để đắp được gòi. Thầy ngủ được thì em ngủ được. Em còn trẻ khỏe, sợ gì đau lưng. hì hì! "

Nhóc trèo lên giường, phụ Hứa Sinh tấn mùng lại. Nhóc nằm xuống, vỗ vỗ chỗ kế bên: " Thầy ơi! Thầy ngủ ở đây nè. "

Hứa Sinh cười cười lấy cặp sách ra bày trên bàn: " Em ngủ trước đi. Thầy làm học bài một lát rồi lên ngủ chung với em. Ngoan! "

" Dạ! Vậy em ngủ trước. Thầy nhớ ngủ sớm nhen, ngủ trễ quá là không tốt cho sức khỏe đâu á. "

" Ừm! Cám ơn em! "

Nhóc ngoan ngoan đắp chăn nhìn Hứa Sinh học bài. Nằm im thin thít, chú ý tới cây đèn dầu sáng mờ mờ nhóc làm bầm nói không ổn. Không đủ ánh sáng thầy Sinh của nhóc sẽ bị cận thị, không tốt cho mắt. Mai phải mua cho thầy cây đèn học mới được. Dáng vẻ tập trung học bài, gương mặt ấm áp, dịu dàng đó làm cho trái tim nhóc đập thình thịch. ' Thầy Sinh đẹp trai quá đi thôi! '. Âm thầm ngó qua ngó lại, nhóc xem xem nhà Hứa Sinh còn thiếu cái gì để mua luôn một thể. Thầy Sinh của nhóc phải có cuộc sống đầy đủ, tốt hơn bây giờ a. Còn có mai tra Google coi đồ ăn nào giúp tốt cho sức khỏe người bệnh ung thư dạ dày nè. Tẩm bổ cho bà nội sống lâu hơn với thầy Sinh. Thầy Sinh mà khóc nhóc sẽ rất đau lòng. Nghĩ ngợi vu vơ một hồi, nhóc ngủ quên luôn lúc nào không hay.

Hứa Sinh học bài xong, cũng đã thấm mệt. Sắp xếp tập vở ngăn nắp, Hứa Sinh giở mùng trèo lên giường ngủ cùng tiểu Hiếu. Hứa Sinh đặt một nụ hôn lên trán tiểu Hiếu, thì thầm: " Tiểu Hiếu ngủ ngon! Có giấc mơ đẹp nha! "

Nằm cạnh tiểu Hiếu, Hứa Sinh đưa tay ôm lấy nhóc rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Bà Hứa nhìn thấy cảnh này, lắc đầu cười buồn, nghĩ ngợi trong lòng: " Xem ra, tiểu Sinh của bà đã có nơi dựa dẫm tốt rồi a. Có tiểu Hiếu bên cạnh, bà đã an tâm nhắm mắt xuôi tay. Cho dù không có bà con cũng vẫn có cuộc sống hạnh phúc thôi. Con sẽ không còn cô đơn như lúc trước đâu.Ngay bên cạnh đã có người thương con rồi. Lúc bà mất đi, tiểu Sinh đừng buồn nha con. Bà xin lỗi vì sắp không thể ở bên con nữa. Con đừng giận bà! "

Bà nhìn một chút rồi ôm bụng trở về buồng ngủ cho qua cơn đau này.



Ngày hôm sau, Hứa Sinh dậy rất sớm để nấu cơm, chuẩn bị bữa sáng cho bà nội và tiểu Hiếu ăn. Nhóc con cũng lồm cồm bò dậy, dụi dụi mắt đi vào bếp: " Thầy Sinh ơi! Để em nấu cơm phụ thầy nha. Oáp! "

Hứa Sinh lau tay khô rồi đến véo mặt nhóc: " Giờ này còn sớm em ngủ thêm lát nữa đi. Cơm thầy tự nấu được mà. Em a! Mắt mở không lên mà đòi phụ cái gì chứ. Em phụ xong là banh xác, không có cơm mà ăn luôn đấy. Ngoan! Lên giường ngủ chút nữa đi. "

" Dạ! Chút nữa ăn cơm em phụ thầy rửa chén vậy. Em ngủ xíu nữa thôi! "

Tiểu Minh nhắm mắt mò mẫm lên giường ngủ tiếp. Hồi qua mệt quá, muốn bé thức sớm quả nhiên không phải là chuyện dễ dàng a.

Chờ khi tiểu Hiếu thức dậy lần hai thì trời đã nhô cao lên rồi, nhóc liếc đồng hồ, la thất thanh: " Thôi tiêu rồi! Giờ là 8 giờ kém gòi. Muộn học mất thôi. Tiểu Hòa sau em... chết mồ! Nay làm gì đi học đâu. Mình đang ở nhà thầy mừ. Hazz! Ngủ riếc ngáo đá luôn. Phải đi đánh răng mới được! "

Nhóc lấy bàn chảy đánh răng đi ra sau nhà. Thấy Hứa Sinh đang cậm cụi cắt rau, nhóc hi hi ha ha chạy lại: " Thầy Sinh ơi! Em dậy rồi nè! Thầy cắt rau để làm gì á? Nay mình ăn rau luộc chấm nước tương hả thầy? "

Ngước lên nhìn cái mặt còn say ke của nhóc, Hứa Sinh cười thành tiếng: " Ha! Cái gì mà rau luộc chấm nước tương. Thầy đâu thể để em ăn khổ dữ vậy. Thầy đang cắt rau lát đem ra chợ bán. Chờ có tiền rồi mua ít thịt về nấu cho em ăn. Đi đánh răng đi ông tướng, sáng thức cho sớm ngủ giờ này mới dậy. Xong thầy dọn cơm ra rồi mình cùng ăn. "

Ngó qua ngó lại không thấy bà nội của thầy đâu, hồi nãy ở trong nhà cũng không thấy bà, nhóc hỏi: " Bà nội đâu rồi thầy Sinh? Nãy giờ em không thấy bà nội a. "

" À! Bà thầy qua nhà mấy bà bác nói chuyện phím rồi. Thầy không cho bà nhận đồ may kiếm tiền nữa nên bà chán quá đi tám chuyện cho đỡ nhàm ấy mà. Sáng chờ hoài em không dậy, thầy để bà ăn cơm trước. "

Nhóc cụ mặt: " Vậy chừng nào bà nội mới về? Em lỡ ngủ quên mất tiêu, không được ăn cơm với bà, buồn ghê! "

" Chắc trưa trưa quá! Còn nhiều thời gian mà, ăn cơm trưa với bà cũng được vậy. Có gì đâu mà buồn! Đi đánh răng nhanh nhanh! Ăn cơm thầy dắt em ra chợ chơi. "

Nghe tới đi chơi nhóc vui hẳn lên, chạy cái vèo vô nhà tắm: " Ố yea! Lát đi chợ rồi! Ha ha! "



Hứa Sinh cắt rau xong, vào dọn đồ ăn bày ra. Múc cơm cho nhóc, Hứa Sinh nói: " Em ăn tạm đồ ăn còn dư tối quá nha. Lát đi chợ thầy mua thịtt về làm đồ ăn cho em. "

Nhóc cầm muỗng múc cơm ăn ngon lành, múc cục thịt gà bỏ vào bát Hứa Sinh: " Thầy ăn đi! Đồ ăn nhà em ngon lắm á. Em ăn ngon lắm, không chê! Thầy ăn gì thì em ăn đó, thầy đừng có tốn tiền cho em. Thầy lấy tiền mua đồ ăn, mua thuốc cho bà nội là được rồi. "

" Em thật hiểu chuyện mà. Cha và baba dạy em rất khéo nha. "

Nhóc trề trề môi, mặt ủy khuất: " Hừ! Cha và baba em có dạy em bao nhiêu đâu. Hai người đó suốt ngày ân ân ái ái với nhau miết. Này là do ông nội dạy em á. Ông nói đồ ăn không được lãng phí, lãng phí sẽ mang tội a. Bởi vì ngoài kia còn có nhiều người không có cơm ăn, áo mặt, khổ lắm. "

Hứa Sinh gật gật: " Ông nội em nói đúng lắm! Dạy cháu khéo ghê! "

Nhóc cười hi hi ha ha: " Ông nội về phương diện nào cũng tốt mỗi tội sợ vợ quá trời quá đất. Bà nội em kêu gì là ông làm theo liền. Cho dù không chịu, bà nội em làm nũng cái là ông nội xiu lòng. Dạy gái ghê hông! Ha ha! Bà nội em suốt ngày kiếm chuyện cãi lộn với ông nội. Nhiều khi hai ông bà không cần ăn cơm, ăn cải thôi đủ no rồi á. Em nhớ có lần, tụi em trộm hộp trang điểm của bà nội phá chơi. Bà nội không biết, tưởng ông nội em bị ba đê. Đó giờ bà tưởng bà lấy chồng ai ngờ bà lấy trúng một bà chị đội lốt đàn ông. Đòi bằng được hộp trang điểm, chừng nào ông chịu trả bà mới tha cho ông. Ông nội em ngơ ngác giữa cuộc đời nghiệt ngã, có biết cái gì đâu. Ầm ĩ cãi qua cãi lại suốt ba ngày hai đêm, mệt quá ông nội dẫn bà nội đi mua hộp trang điểm mới cho khỏe. Hắc hắc! Tới giờ hai người cũng không biết là do bốn anh em tụi em phá phách. Lâu lâu bà khơi gợi chuyện đó ra mắng ông hoài luôn. Ông bị vậy nên bà mới không có nàng dâu nào để tâm sự, ai cũng cưới chàng dâu về nhà. "

Hứa Sinh nghe nhóc kể mà cười muốn sặc cơm: " Ha ha ha! Ông bà nội em vui tính dễ sợ. Còn tụi em thì phá phách ghê, lấy hộp trang điểm của bà nội về làm gì? "

" Tụi em lấy để tặng quà sinh nhật cho con nhỏ lớp trưởng trong lớp em í. Nó cứ theo em bắt em làm bạn trai nó cho bằng được. Em không chịu, cái nó đòi lúc sinh nhật tặng nó hộp trang điểm cao cấp liền buông tha cho em. Con người gì đâu vừa mập vừa lùn vừa xấu vừa vật chất, tính tình kì cục. Ai mà ưa cho nổi. Hắc hắc! Tụi em rắc bột ớt vô cây son với phấn mặt mới tặng cho nhỏ đó. Mấy bữa sau nhỏ đi học môi sưng chù dù. Thấy tội mà thôi cũng kệ. "

" Ha ha ha! Em ác quá ác! Bó tay! Bởi vậy đừng ai chọc giận tiểu Hiếu của thầy. Chết đấy! "

Hai thầy trò vừa nói chuyện phím vừa ăn cơm. Nhiều lúc Hứa Sinh thật muốn đập bàn cười cho nó đã.

............ Tiểu Hiếu của thầy rồi nha!...........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook