Chương 336: Yêu thì về đem sính lễ đến đây!
Hoa lan trắng
25/06/2020
Tạ Huân đi theo địa chỉ mà Dương Tuấn cho, đến nơi anh không khỏi trầm trồ về cái độ to lớn, sang trọng của cái khu biệt thự trước mặt. Nhà to thế này, ở sao mà hết được trời, mỗi lần lau nhà chắc hụt hơi chết già. Xem ra nhà mình tuy dư tiền nhưng vẫn thua cái gia đình này. Dương Tuấn đứng chờ Tạ Huân đã lâu, vừa thấy anh liền chạy ra mở cổng, cười te tét khoát tay anh:
" A Huân, anh đến rồi thì tốt quá. Mọi người đang chờ anh ở trong nhà đó. "
" Em không khỏe còn đứng đây chờ anh làm gì? Anh đến thì sẽ gọi cho em mà. Coi kìa, tay chân lạnh ngắt hết trơn. Mau vào trong thôi. "
Tạ Huân xoa xoa bàn tay lạnh cóng của cậu, vai kề vai cùng cậu đi vào trong nhà. Uông Nguyệt Hoa thấy hai người tình tứ với nhau, bà cười nham hiểm đá long nheo với Cố Chính Khanh.
" Đó, anh tin em chưa? Hai tụi nó rõ ràng đang hẹn hò với nhau. Trông thân mật, tình cảm thế kia mà. Không biết có ăn cơm trước lên giống mấy thằng con nhà mình không hén? Hắc hắc! Nếu tiểu Tuấn là con gái nói không chừng ôm bụng bầu về rồi cũng nên. "
" Bà im cái miệng thúi lại dùm tôi cái. Đầu óc bà suốt ngày suy diễn mấy thứ bậy bạ, lung tung gì đâu không. Riếc con cháu nhà này đều bị bà dạy hư hết. "
Bà nói Dương Tuấn mà Trang Dụ nghe vào tai cảm thấy nhột nhột cả người. Cảm giác cậu giống như một thằng con trai hư, dám ngủ với trai có bầu mà chưa đám cưới. Hồi xưa mà vầy chắc cậu bị trùm lồng heo rồi cũng nên. Cố Ngạo biết vợ mình đang suy diễn cái gì trong đầu, anh cười hề hề hôn lên má cậu một cái:
" Bà xã đừng nghĩ xa vời quá. Giờ là thời đại nào rồi còn quan trọng chuyện ăn cơm trước lên hay không. Người ta nói có thực mới vực được đạo, thịt trước cưới sau là đúng quy luật. Hắc hắc, anh có tinh thần trách nhiệm vô cùng cao thịt em xong đâu có bỏ em đâu, cho kiệu hoa tám người khiêng rước em về nha. Ngoan ngoãn lát ăn nhiều vào, con chúng ta phải thật khỏe mạnh, sinh ra trắng trẻo mập mạp dễ thương. "
" Em biết rồi, anh bớt dê em lại đi, cái tay để chỗ khác, không được sờ lung tung. Đáng ghét! "
Lúc thấy cả đám người nhìn chăm chăm mình trước cửa, Dương Tuấn mới ngượng ngùng thả tay Tạ Huân ra. Tạ Huân lễ phép chào họ, bị Uông Nguyệt Hoa sỗ sàng lôi vào trong.
" Tiểu Huân là khách quý, mau vào trong ngồi ăn với bà. Bà chờ con lâu lắm rồi đó nhen. Con trai nhà ai mà đẹp trai, dễ thương ghê. Bà mà trở lại thời thiếu nữ 18 tuổi là bà cua đứt con rồi. Tiếc gì đâu á trời. "
Cố Ngạo tách bà khỏi người Tạ Huân, đẩy người về cho Cố Chính Khanh. Anh cũng không quên buông lời chăm chọc bà:
" Mẹ bớt bớt mê trai dùm con cái đi. Mẹ làm vậy không sợ lão ba của tụi con buồn à? Coi đi, mặt của ba buồn tới phát sệ, nhăn nheo bên khóe môi luôn kìa. Tiểu Huân là người của tiểu Tuấn rồi, mẹ làm thế thì tình bà cháu chắc có bền lâu. Hắc hắc! "
" Tiểu tử thối, ba có buồn gì đâu, con đây là chê ba già thì nói thẳng đi. Hứ, giờ các con đem bã đi cho viện dưỡng lão ba cũng không tiếc. Ở nhà quậy phá hết người này tới người kia, ai chịu cho nỗi. "
Bà dán chặt vào người ông như keo dính chuột, cọ tới cọ lui:
" Ông xã kì quá đi hà. Em đi rồi thì đâu còn ai đêm đêm phục vụ anh sướng dục tiên dục tử. Trên đời này chỉ mỗi Hoa Hoa em làm cho Khanh ca ca hứng thôi nhen. "
Ông đanh mặt, lạnh giọng nói:
" Các con lấy cho ba 2 cái xô, một cái để ba úp vô đầu bà già này cho bớt nhục, một cái để ba súc ruột trước khi ăn. Buồn nôn chết đi được. Trước mặt khách khứa, con cháu mà nói bậy bạ thế đấy. "
" Ngàn like cho ba. A Huân ngồi xuông ăn cơm, mặt kệ bà ấy đi. Do người lớn tuổi nên lâu lâu lên cơn ấy mà. "
Tạ Huân cười trừ, ngồi cạnh Dương Tuấn để đỡ ngại hơn. Công nhận người trong nhà này không ai là bình thường hết. Cơm nước đã sẵn sàng, mọi người bắt đầu đánh chén. Ăn cũng không yên với Uông Nguyệt Hoa, bà hỏi Tạ Huân liên tục, tra cứu hết gia phả nhà người ta:
" Cha mẹ con là ai, bao nhiêu tuổi? Ở nhà con có mấy anh chị em? Cha mẹ con thích mẫu con dâu như thế nào? Cha mẹ con có kì thì nam nam yêu nhau không? Nhà con đã có con cháu nối dõi tông đường chưa?... "
Hỏi tới tấp là thế, Tạ Huân cũng nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của bà. Bà nheo nheo mắt, xem phản ứng lo lắng của Dương Tuấn dành cho Tạ Huân, đánh bạo hỏi:
" Có phải con và tiểu Tuấn đang yêu nhau không? Hai đứa quen nhau bao lâu? Có làm chuyện người lớn lần nào chưa? "
Dương Tuấn bùm cái đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu trả lời thay Tạ Huân:
" Con... con với a Huân chỉ là bạn bè. Bà nội đừng dọa a Huân sợ. Hiện tại bọn con còn đi học, sao làm mấy cái chuyện đen tối kia được. "
" Xùy, các con đừng có gạt bà. Trời ơi, bà biết hai đứa có tình ý với nhau rồi. Tối qua con khai với tiểu Minh, tiểu Tinh là tụi nó qua kể với bà liền. Con dễ dãi thật đấy a Tuấn, người ta nói cưới cái con đồng ý liền hà. Ai biết a Huân có thật lòng thương con không hay chỉ là hứng thú nhất thời? "
" Con... con... "
Tạ Huân buông đũa, nắm chặt tay Dương Tuấn rồi kiên định nói với bà:
" Con thật lòng thích a Tuấn. Con nói sẽ lấy a Tuấn làm vợ thì chắc chắn sẽ lấy. Bây giờ bà muốn con làm gì để tin con thật lòng với a Tuấn? "
Bà cười khanh khách, tặc tặc lưỡi xong làm bộ dạng nguy hiểm chỉ tay thẳng vào mặt Tạ Huân:
" Con muốn bà tin cũng được. Vậy con về công khai chuyện con và a Tuấn yêu nhau với ba mẹ con đi. Nếu ba mẹ con dễ dãi, đồng ý chấp nhận a Tuấn thì 3 ngày sau đem sính lễ đến đặt cọc trước. Còn nếu ba mẹ con không thể chấp nhận thì con phải làm sao khuyên can được ba mẹ con thay đổi tư tưởng cổ hủ. Bà đây là vì tiểu Tuấn mới làm vậy thôi. Con nghĩ đi họ ghét tiểu Tuấn có phải sẽ gây khó dễ cho nó không? Tiểu Tuấn chịu bao nhiêu uất ức rồi bà không muốn thấy nó lại phải đau buồn vì con và gia đình con. Con làm được thì bà sẽ tạo điều kiện tốt nhất để hai đưa bên nhau trọn đời, còn con không chịu thử thách này thì bà mong con từ nay đừng làm phiền tiểu Tuấn nhà bà. "
Dương Tuấn e ngại, lắc lắc đầu cầu xin bà:
" Bà đừng làm khó a Huân. Anh ấy sẽ không để con chịu khổ đâu. Chuyện công khai với ba mẹ anh ấy để một thời gian nữa đi bà. "
" Con im miệng cho bà. Giữa ba mẹ ruột và người yêu nếu xảy ra xung đột nó sẽ chọn bênh vực ai con biết sao? Để không xảy ra tình huống khó xử đó vậy thì phải giải quyết ngay từ đầu. Tạ Huân con nói đi. "
" Con chấp nhận thử thách bà đưa ra. Con chắc chân 3 ngày sau sẽ đem sính lễ đến cầu hôn a Tuấn. Bà yên tâm giao a Tuấn cho con, con sẽ yêu thương em ấy đến hết đời. Bây giờ con cũng đang xây dựng sự nghiệp của riêng mình sẽ không để mình phụ thuộc vào ai làm liên lụy a Tuấn đâu. "
Cả nhà bình thường thấy bà nói này nói nọ sẽ ngăn cản bà nhưng hôm nay thì không. Họ biết bà đang thật sự nghiêm túc lo lắng cho tương lai của Dương Tuấn. Nói bằng miệng thì ai chẳng nói được, phải chứng minh bằng hành động thì thiết thực hơn. Uông Nguyệt Hoa nghe câu trả lời của Tạ Huân, thái độ xoay chuyển 180°, bà vui vẻ vỗ vai anh:
" Có chí khí, nam nhi là phải vậy chứ. Con mà ấp a ấp úng như tiểu Tuấn thì suốt đời chỉ có thể làm thụ thôi, không lên nổi công đâu. Thí dụ con gặp khó khăn trong việc khuyên nhủ ba mẹ con, để đó bà giải quyết dùm cho. Bà đây kinh nghiệm đầy mình, giúp đỡ biết bao nhiêu cuộc tình thành đôi chẳng lẽ không giúp đươc cháu nội mình. "
Mấy chàng dâu mặt bí xị, ý bà nói là sao? Thụ thì sao chớ, thụ vẫn đè đầu cưỡi cỗ được chồng nhen. Hừ!
Trang Dụ sốc dậy tinh thần, đập bàn tuyên thệ:
" A Tuấn, con đừng tự ti. Chúng ta làm thụ thì có sao đâu, công không thụ như chim gãy cánh. Coi đi, thử chú Ngạo con chọc điên chú coi, chú ấy có ngủ yên hay không biết liền. Con từ này theo chú học cái trị chồng, biết đâu tương lai con có thể lật kèo lên trên. Đời không ai biết trước chữ ngờ đâu. Hừ hừ hừ, ăn cơm. "
Cả nhà đứng hình mất 3 giây, sau ba giây ôm bụng cười nắc nẻ, đập bàn rầm rầm:
" Ha ha ha... Đảo chính thất bại bao lần vẫn chưa tởn a. Mình làm thụ thì suốt đời làm thụ, thụ chỉ thụ thì thụ rặc ri. "
Duy nhất chỉ một mình Trang Bảo bênh vực Trang Dụ. Cậu đẩy Cố Ngạo sang một bên, nắm tay Trang Dụ mặt sượng ngắc đi:
" Không cho phép cười tiểu Dụ. Tiểu Bảo đây cũng chưa từ bỏ ý định đảo chính đâu. Ông xã, mang cơm lên lầu cho anh em em ăn. Anh cười nữa lát Bảo Bảo bẻ răng anh đấy. Tiểu Dụ, chúng ta đi tâm sự mỏng nào. "
Cố Ngạo vội chạy theo đỡ hai người đi lên:
" Ấy ấy... đi từ từ, ngã bây giờ. Mọi người đùa tí cho vui ấy mà. "
" Đùa cái đầu sói nhà anh. "
............... Tạ Huân nhìn Dương Tuấn, Dương Tuấn nhìn Tạ Huân. Ai nói cho họ biết có chuyện gì đang diễn ra không?
" Thôi ăn cơm, ăn cơm, tâm tính người mang thai hay khó chịu vậy lắm. Hề hề, hai đứa đêm nay có cần bà chuẩn bị cho một phòng vip không nè, đảm bảo không dính tạp âm, tĩnh lặng làm chuyện trọng đại. "
" Dạ không, dạ không. Con ăn cơm xong về liền. Cám ơn bà chiếu cố. Ha ha... "
..............................:))
" A Huân, anh đến rồi thì tốt quá. Mọi người đang chờ anh ở trong nhà đó. "
" Em không khỏe còn đứng đây chờ anh làm gì? Anh đến thì sẽ gọi cho em mà. Coi kìa, tay chân lạnh ngắt hết trơn. Mau vào trong thôi. "
Tạ Huân xoa xoa bàn tay lạnh cóng của cậu, vai kề vai cùng cậu đi vào trong nhà. Uông Nguyệt Hoa thấy hai người tình tứ với nhau, bà cười nham hiểm đá long nheo với Cố Chính Khanh.
" Đó, anh tin em chưa? Hai tụi nó rõ ràng đang hẹn hò với nhau. Trông thân mật, tình cảm thế kia mà. Không biết có ăn cơm trước lên giống mấy thằng con nhà mình không hén? Hắc hắc! Nếu tiểu Tuấn là con gái nói không chừng ôm bụng bầu về rồi cũng nên. "
" Bà im cái miệng thúi lại dùm tôi cái. Đầu óc bà suốt ngày suy diễn mấy thứ bậy bạ, lung tung gì đâu không. Riếc con cháu nhà này đều bị bà dạy hư hết. "
Bà nói Dương Tuấn mà Trang Dụ nghe vào tai cảm thấy nhột nhột cả người. Cảm giác cậu giống như một thằng con trai hư, dám ngủ với trai có bầu mà chưa đám cưới. Hồi xưa mà vầy chắc cậu bị trùm lồng heo rồi cũng nên. Cố Ngạo biết vợ mình đang suy diễn cái gì trong đầu, anh cười hề hề hôn lên má cậu một cái:
" Bà xã đừng nghĩ xa vời quá. Giờ là thời đại nào rồi còn quan trọng chuyện ăn cơm trước lên hay không. Người ta nói có thực mới vực được đạo, thịt trước cưới sau là đúng quy luật. Hắc hắc, anh có tinh thần trách nhiệm vô cùng cao thịt em xong đâu có bỏ em đâu, cho kiệu hoa tám người khiêng rước em về nha. Ngoan ngoãn lát ăn nhiều vào, con chúng ta phải thật khỏe mạnh, sinh ra trắng trẻo mập mạp dễ thương. "
" Em biết rồi, anh bớt dê em lại đi, cái tay để chỗ khác, không được sờ lung tung. Đáng ghét! "
Lúc thấy cả đám người nhìn chăm chăm mình trước cửa, Dương Tuấn mới ngượng ngùng thả tay Tạ Huân ra. Tạ Huân lễ phép chào họ, bị Uông Nguyệt Hoa sỗ sàng lôi vào trong.
" Tiểu Huân là khách quý, mau vào trong ngồi ăn với bà. Bà chờ con lâu lắm rồi đó nhen. Con trai nhà ai mà đẹp trai, dễ thương ghê. Bà mà trở lại thời thiếu nữ 18 tuổi là bà cua đứt con rồi. Tiếc gì đâu á trời. "
Cố Ngạo tách bà khỏi người Tạ Huân, đẩy người về cho Cố Chính Khanh. Anh cũng không quên buông lời chăm chọc bà:
" Mẹ bớt bớt mê trai dùm con cái đi. Mẹ làm vậy không sợ lão ba của tụi con buồn à? Coi đi, mặt của ba buồn tới phát sệ, nhăn nheo bên khóe môi luôn kìa. Tiểu Huân là người của tiểu Tuấn rồi, mẹ làm thế thì tình bà cháu chắc có bền lâu. Hắc hắc! "
" Tiểu tử thối, ba có buồn gì đâu, con đây là chê ba già thì nói thẳng đi. Hứ, giờ các con đem bã đi cho viện dưỡng lão ba cũng không tiếc. Ở nhà quậy phá hết người này tới người kia, ai chịu cho nỗi. "
Bà dán chặt vào người ông như keo dính chuột, cọ tới cọ lui:
" Ông xã kì quá đi hà. Em đi rồi thì đâu còn ai đêm đêm phục vụ anh sướng dục tiên dục tử. Trên đời này chỉ mỗi Hoa Hoa em làm cho Khanh ca ca hứng thôi nhen. "
Ông đanh mặt, lạnh giọng nói:
" Các con lấy cho ba 2 cái xô, một cái để ba úp vô đầu bà già này cho bớt nhục, một cái để ba súc ruột trước khi ăn. Buồn nôn chết đi được. Trước mặt khách khứa, con cháu mà nói bậy bạ thế đấy. "
" Ngàn like cho ba. A Huân ngồi xuông ăn cơm, mặt kệ bà ấy đi. Do người lớn tuổi nên lâu lâu lên cơn ấy mà. "
Tạ Huân cười trừ, ngồi cạnh Dương Tuấn để đỡ ngại hơn. Công nhận người trong nhà này không ai là bình thường hết. Cơm nước đã sẵn sàng, mọi người bắt đầu đánh chén. Ăn cũng không yên với Uông Nguyệt Hoa, bà hỏi Tạ Huân liên tục, tra cứu hết gia phả nhà người ta:
" Cha mẹ con là ai, bao nhiêu tuổi? Ở nhà con có mấy anh chị em? Cha mẹ con thích mẫu con dâu như thế nào? Cha mẹ con có kì thì nam nam yêu nhau không? Nhà con đã có con cháu nối dõi tông đường chưa?... "
Hỏi tới tấp là thế, Tạ Huân cũng nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của bà. Bà nheo nheo mắt, xem phản ứng lo lắng của Dương Tuấn dành cho Tạ Huân, đánh bạo hỏi:
" Có phải con và tiểu Tuấn đang yêu nhau không? Hai đứa quen nhau bao lâu? Có làm chuyện người lớn lần nào chưa? "
Dương Tuấn bùm cái đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu trả lời thay Tạ Huân:
" Con... con với a Huân chỉ là bạn bè. Bà nội đừng dọa a Huân sợ. Hiện tại bọn con còn đi học, sao làm mấy cái chuyện đen tối kia được. "
" Xùy, các con đừng có gạt bà. Trời ơi, bà biết hai đứa có tình ý với nhau rồi. Tối qua con khai với tiểu Minh, tiểu Tinh là tụi nó qua kể với bà liền. Con dễ dãi thật đấy a Tuấn, người ta nói cưới cái con đồng ý liền hà. Ai biết a Huân có thật lòng thương con không hay chỉ là hứng thú nhất thời? "
" Con... con... "
Tạ Huân buông đũa, nắm chặt tay Dương Tuấn rồi kiên định nói với bà:
" Con thật lòng thích a Tuấn. Con nói sẽ lấy a Tuấn làm vợ thì chắc chắn sẽ lấy. Bây giờ bà muốn con làm gì để tin con thật lòng với a Tuấn? "
Bà cười khanh khách, tặc tặc lưỡi xong làm bộ dạng nguy hiểm chỉ tay thẳng vào mặt Tạ Huân:
" Con muốn bà tin cũng được. Vậy con về công khai chuyện con và a Tuấn yêu nhau với ba mẹ con đi. Nếu ba mẹ con dễ dãi, đồng ý chấp nhận a Tuấn thì 3 ngày sau đem sính lễ đến đặt cọc trước. Còn nếu ba mẹ con không thể chấp nhận thì con phải làm sao khuyên can được ba mẹ con thay đổi tư tưởng cổ hủ. Bà đây là vì tiểu Tuấn mới làm vậy thôi. Con nghĩ đi họ ghét tiểu Tuấn có phải sẽ gây khó dễ cho nó không? Tiểu Tuấn chịu bao nhiêu uất ức rồi bà không muốn thấy nó lại phải đau buồn vì con và gia đình con. Con làm được thì bà sẽ tạo điều kiện tốt nhất để hai đưa bên nhau trọn đời, còn con không chịu thử thách này thì bà mong con từ nay đừng làm phiền tiểu Tuấn nhà bà. "
Dương Tuấn e ngại, lắc lắc đầu cầu xin bà:
" Bà đừng làm khó a Huân. Anh ấy sẽ không để con chịu khổ đâu. Chuyện công khai với ba mẹ anh ấy để một thời gian nữa đi bà. "
" Con im miệng cho bà. Giữa ba mẹ ruột và người yêu nếu xảy ra xung đột nó sẽ chọn bênh vực ai con biết sao? Để không xảy ra tình huống khó xử đó vậy thì phải giải quyết ngay từ đầu. Tạ Huân con nói đi. "
" Con chấp nhận thử thách bà đưa ra. Con chắc chân 3 ngày sau sẽ đem sính lễ đến cầu hôn a Tuấn. Bà yên tâm giao a Tuấn cho con, con sẽ yêu thương em ấy đến hết đời. Bây giờ con cũng đang xây dựng sự nghiệp của riêng mình sẽ không để mình phụ thuộc vào ai làm liên lụy a Tuấn đâu. "
Cả nhà bình thường thấy bà nói này nói nọ sẽ ngăn cản bà nhưng hôm nay thì không. Họ biết bà đang thật sự nghiêm túc lo lắng cho tương lai của Dương Tuấn. Nói bằng miệng thì ai chẳng nói được, phải chứng minh bằng hành động thì thiết thực hơn. Uông Nguyệt Hoa nghe câu trả lời của Tạ Huân, thái độ xoay chuyển 180°, bà vui vẻ vỗ vai anh:
" Có chí khí, nam nhi là phải vậy chứ. Con mà ấp a ấp úng như tiểu Tuấn thì suốt đời chỉ có thể làm thụ thôi, không lên nổi công đâu. Thí dụ con gặp khó khăn trong việc khuyên nhủ ba mẹ con, để đó bà giải quyết dùm cho. Bà đây kinh nghiệm đầy mình, giúp đỡ biết bao nhiêu cuộc tình thành đôi chẳng lẽ không giúp đươc cháu nội mình. "
Mấy chàng dâu mặt bí xị, ý bà nói là sao? Thụ thì sao chớ, thụ vẫn đè đầu cưỡi cỗ được chồng nhen. Hừ!
Trang Dụ sốc dậy tinh thần, đập bàn tuyên thệ:
" A Tuấn, con đừng tự ti. Chúng ta làm thụ thì có sao đâu, công không thụ như chim gãy cánh. Coi đi, thử chú Ngạo con chọc điên chú coi, chú ấy có ngủ yên hay không biết liền. Con từ này theo chú học cái trị chồng, biết đâu tương lai con có thể lật kèo lên trên. Đời không ai biết trước chữ ngờ đâu. Hừ hừ hừ, ăn cơm. "
Cả nhà đứng hình mất 3 giây, sau ba giây ôm bụng cười nắc nẻ, đập bàn rầm rầm:
" Ha ha ha... Đảo chính thất bại bao lần vẫn chưa tởn a. Mình làm thụ thì suốt đời làm thụ, thụ chỉ thụ thì thụ rặc ri. "
Duy nhất chỉ một mình Trang Bảo bênh vực Trang Dụ. Cậu đẩy Cố Ngạo sang một bên, nắm tay Trang Dụ mặt sượng ngắc đi:
" Không cho phép cười tiểu Dụ. Tiểu Bảo đây cũng chưa từ bỏ ý định đảo chính đâu. Ông xã, mang cơm lên lầu cho anh em em ăn. Anh cười nữa lát Bảo Bảo bẻ răng anh đấy. Tiểu Dụ, chúng ta đi tâm sự mỏng nào. "
Cố Ngạo vội chạy theo đỡ hai người đi lên:
" Ấy ấy... đi từ từ, ngã bây giờ. Mọi người đùa tí cho vui ấy mà. "
" Đùa cái đầu sói nhà anh. "
............... Tạ Huân nhìn Dương Tuấn, Dương Tuấn nhìn Tạ Huân. Ai nói cho họ biết có chuyện gì đang diễn ra không?
" Thôi ăn cơm, ăn cơm, tâm tính người mang thai hay khó chịu vậy lắm. Hề hề, hai đứa đêm nay có cần bà chuẩn bị cho một phòng vip không nè, đảm bảo không dính tạp âm, tĩnh lặng làm chuyện trọng đại. "
" Dạ không, dạ không. Con ăn cơm xong về liền. Cám ơn bà chiếu cố. Ha ha... "
..............................:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.