Chương 144: Hạnh phúc giản đơn (1)
Đào Lý Mặc Ngôn
06/10/2017
Trắc phi kính trà cho Trinh Nương thần sắc không chút thay đổi cũng không sợ hãi.
Điều này khiến cho thái phi đang chuyên tâm muốn xem kịch vui có chút thất vọng.
Hai vị trắc phi xuất thân tốt, xuất lực trợ giúp vương phủ so với Trinh Nương còn nhiều hơn.
Nếu không phải lúc trước Nhàn Nương định các nàng làm trắc phi, thì các nàng hoàn toàn đủ tư cách làm kế phi.
Còn chưa nói đến chuyện các nàng đều là đích nữ, mà lại ở trước mặt thứ nữ như Trinh Nương vừa cung vừa kính, thật là ngoài dự kiến của thái phi...
Dù trong lòng Trinh Nương có chút lo sợ bất an, nhưng biểu hiện của nàng vẫn rất hoàn mỹ.
Ôn hòa lương thiện, hiền lương thục đức đều cố gắng thể hiện, vừa không làm khó dễ trắc phi, lại có ngạo khí của vương phi, làm việc không hề khiếm khuyết.
Nàng bị vây ở vương phủ cơ hội để biểu hiện cũng không nhiều lắm, lễ gặp mặt này nhất định phải nắm lấy.
Yên Nhiên kính trà xong cùng biểu ca lui về chỗ cũ, Trinh Nương tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội bày ra sự hoàn mỹ.
Viêc chủ trì bếp núc đã nằm trong tay nàng cùng thái phi, kiếp này Trinh Nương không cần nhường, đương nhiên sẽ không thể lấy cớ khiến Nhữ Dương vương đau tiếc.
Nhìn ánh mắt Trinh Nương từ ái nhìn về phía vài vị quận chúa, Trinh Nương đang định đem chủ ý đánh lên người các vị quận chúa.
Trắc phi phu nhân mọi người cũng không phải ngồi không, Trinh Nương sẽ giả vờ giả vịt thỉnh cầu Nhữ Dương vương thương tiếc sủng ái, chẳng lẽ các nàng vào vương phủ còn sớm hơn Trinh Nương lại không biết?
Mặc dù nhìn Trinh Nương không vừa mắt, thì các nàng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, thậm chí sẽ tìm cơ hội cho Trinh Nương ở trước mặt Nhữ Dương vương biểu hiện ủy khuất.
Đem sự khinh khi hèn mọn giấu trong lòng, đem sự cung kính đối với kế phi bày ra ngoài.
Nhữ Dương vương uống một ngụm trà, đối với tình cảnh thê thiếp trong phủ hòa thuận rất vừa lòng.
Hắn đồng ý cùng Trinh Nương đến đây, cũng là muốn cho Trinh Nương có chỗ dựa tâm.
Nhưng thấy một đám trắc phi phu nhân đều rất tôn kính Trinh Nương, Nhữ Dương vương biết hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Nghe Trinh Nương cùng thái phi nói đùa, cùng trắc phi xưng hô tỷ muội, tâm tình của Nhữ Dương vương rất tốt.
Mặc kệ là ai cũng không muốn trong phủ cả ngày đấu đá thị phi.
- Nhi tử có việc cần bẩm báo phụ vương, tổ mẫu.
Triệu Duệ Kỳ một thân bào phục lam sắc tiến lên một bước, tuy dáng người thon dài thể hiện văn nhược.
Nhưng trên khuôn mặt như ngọc lộ ra khí sắc khỏe mạnh, ánh mắt nho nhã phong tư.
Tuy Nhữ Dương vương đối với nhi tử duy nhất của mình ngoài mặt thì nghiêm khắc, nhưng nội tâm là sủng thương.
Nhi tử là cốt nhục duy nhất mà Nhàn Nương lưu lại cho hắn.
Trước khi Nhàn Nương chết mấy ngày, nàng đã đem rất nhiều vật thiêu hủy, Nhữ Dương vương chỉ có thể nhìn Triệu Duệ Kỳ mà hồi ức Nhàn Nương.
Trước kia hắn không thích Triệu Duệ Kỳ nguyên nhân là vì nhi tử giống như Nhàn Nương.
Nhưng nay, Nhữ Dương vương cảm thấy nhi tử không chỉ giống Nhàn Nương, mà càng giống hắn.
Mới vừa rồi nhi tử cùng nhi tức đứng chung một chỗ, Nhữ Dương vương có chút hoảng hốt giống như hắn đang nhìn thấy hắn cùng Nhàn Nương.
Nhàn Nương càng không chịu đi vào giấc mộng tìm hắn, thì hắn càng suy nghĩ nhớ đến nàng, đem dung mạo của nàng khắc sâu đến tận xương tủy.
Tuy Trinh Nương đang cùng tứ quận chúa nhỏ giọng trò chuyện, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Nhữ Dương vương, trong mắt hắn ẩn hiện tình phụ tử, hắn thật lòng đau tiếc thế tử.
- Chuyện gì?
Đã làm nghiêm phụ thành thói quen, dù Nhữ Dương vương thật sự yêu thương Triệu Duệ Kỳ, thì cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ hỏi một câu:
- Gặp phải chuyện gì khó xử?
Triệu Duệ Kỳ nói:
- Phía sau nhi tử đã có tổ mẫu trông chừng, ở triều đình lại có phụ vương ủng hộ chiếu cố, cũng không gặp việc gì khó. Chỉ là mấy ngày gần đây nhi tử suy nghĩ muốn đi Tây Sơn Hồng Phong, bệ hạ thấy nhi tử vất vả cho nên ban cho nhi tử mấy ngày hưu mộc, vì vậy nhi tử tính mang theo biểu muội đi Tây Sơn biệt viện ở lại mấy ngày.
Trinh Nương nhìn Yên Nhiên rũ mi mắt, nhưng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc làm thế nào cũng không che dấu được.
Ở trên búi tóc của nàng mang theo một cây trâm, chắc là lễ vật mà Triệu Duệ Kỳ tự mình chọn lựa, Trinh nương cười dịu dàng nói:
- Khó có được tình cảm như bọn họ, thế tử ở trong triều rất là vất vả, có mấy ngày hưu mộc du ngoạn cùng Yên Nhiên cũng là chuyện tốt.
Trong giọng nói của Trinh Nương mang theo mấy phần trêu chọc, lại có một phần đề điểm:
- Nhưng mà sủng kiều thê cũng không thể quên vương gia cùng thái phi, thế tử cũng nên ở dưới gối bọn họ hầu hạ mới tốt.
Triệu Duệ Kỳ xa cách nói:
- Có mẫu phi chăm sóc phụ vương, hầu hạ tổ mẫu, ta có gì phải lo lắng? Chỉ là ta đi biệt viện có ba bốn ngày, mà vừa nghe mẫu phi nói lại giống như ta đi sẽ không trở về. Bình thần y từng nói hàng năm ta nên đi Tây Sơn tĩnh dưỡng thả lỏng mấy ngày có như vậy thì đối với thân thể mới có lợi, cũng vì đường đi vất vả mệt nhọc cần người chăm sóc, cho nên mới suy nghĩ mang biểu muội cùng đi, thân thể da thịt là phụ mẫu cho, ta càng phải yêu quý, cũng đỡ phải làm cho phụ vương, tổ mẫu lo lắng.
Nhữ Dương vương chỉ có duy nhất một nhi tử bảo bối, thái phi cũng chỉ có một kim tôn.
Bình đại phu đã nói như thế, sao bọn hắn có thể nói gì, Nhữ Dương vương nhíu nhíu mày, nếu không phải là Triệu Duệ Kỳ, mà là Trinh Nương...
Nhữ Dương vương nói:
- Tây Sơn phong diệp(lá phong) rất đẹp, nếu không ngại thì chúng ta cũng đi xem sao, biệt viện cũng đủ lớn để ở lại, mẫu thân nên đi lại nhiều một chút đối với thân thể người mới có lợi.
Thái phi thấy Nhữ Dương vương có hiếu tâm nên rất vừa lòng, cười gật đầu:
- Được, chúng ta đều đi nhìn phong diệp.
- Sẽ không quấy rầy đến thế tử?
Vẻ mặt Trinh Nương mang theo một phần khó xử, Triệu Duệ Kỳ trả lời:
- Có cái gì mà quấy rầy? Mẫu phi suy nghĩ quá nhiều rồi, người còn có thể ở cùng một chổ với biểu muội sao? Phụ thân cần người hầu hạ.
Trinh Nương tươi cười không giảm, vui vẻ nói:
- Như thế thì tốt quá, ta sợ sẽ quấy rầy kinh hỉ mà thế tử giành cho Yên Nhiên.
Nàng quay đầu nhìn Nhữ Dương vương xấu hổ nói:
- Dẫn vài vị quận chúa đi theo có được không? Nếu luôn nhốt các nàng ở trong vương phủ, sẽ dưỡng các nàng thành thiển cận hạn hẹp kiến thức.
- Mẫu phi lời này không ổn, nói hạn hẹp kiến thức thiển cận là không đúng, bọn muội muội có sư phụ dạy dỗ, đọc đủ thứ thi thư, biết lễ nhạc, thì sẽ mở khai nhãn giới, nếu cả ngày chạy ra bên ngoài, đối với các nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt, sẽ bị người chê cười.
Yên Nhiên thản nhiên nói, khiến cho ánh mắt Trinh Nương nhiễm màu ưu thương, giật giật khóe môi:
- Ngươi rõ ràng biết rõ ta không có ý tứ này.
- Mẫu phi ở trong Mạnh phủ của ngoại tổ phụ cũng không được đọc sách nhiều lắm, sợ là không hiểu đọc sách có ưu việt gì.
Nàng cũng không bịa đặt vô cớ, Trinh Nương đọc sách vở mấy tháng, sau đó liền bị Lâm thị quản giáo luyện tập nữ hồng.
Nhữ Dương vương nhíu chặt chân mày, lời Yên Nhiên nói hắn tin tưởng, nhưng nếu chỉ là người đọc sách mấy tháng, sao có thể nói ra những lời đạo lý?
Trinh Nương lời nói cử chỉ lộ ra cao nhã, nếu không trải qua bồi dưỡng chẳng lẽ sinh ra đã có?
- Cổ nhân nói phúc có thi thư khí từ hoa, chắc mẫu thân cũng từng nghe qua.
( Yul: phúc có thi thư khí từ hoa nghĩa là người có ăn học hiểu biết cũng là một vẻ đẹp)
Yên Nhiên một bước cũng không nhường, Trinh Nương cắn cắn môi, ánh mắt thương hại nhìn về phía các vị quận chúa vẫn đang nhu thuận đứng thẳng người khẽ nói:
- Không thể cho các nàng thả lỏng mấy ngày sao? Dù thế nào đi nữa thì các nàng cũng là nữ nhi của vương gia, Yên Nhiên cần gì phải khắp nơi khó dễ người ta? Lúc ngươi còn ở trong khuê phòng, trừ chuyện đi học ra, thì cũng từng xuất môn kết giao bằng hữu.
Thái phi mừng rỡ khi thấy tôn tức khiến Trinh Nương khó coi, nghe Trinh Nương nói như vậy, liền xen vào:
- Nàng là được An Ninh công chúa mời đi.
- Nếu ta nói cả gia cao thấp đều đi, thì sẽ không thiếu các nàng.
Nhữ Dương vương có cảm giác rất bực mình, mới vừa rồi không khí còn hòa thuận vậy mà lại bị phá hủy.
Trong mắt Trinh Nương lộ ra cảm kích, Yên Nhiên hỏi:
- Có phải các vị trắc phi cũng đi?
Trinh nlNương tươi cười hơi ngừng một chút, chủ động rộng lượng nói:
- Nếu cả gia đều đi, thì các nàng đương nhiên cũng đi cùng.
- Đa tạ vương phi điện hạ, đa tạ vương gia.
Hai vị Trắc phi tiến lên phúc thân, lại nhìn Nhữ Dương vương ẩn tình đưa tình, hoặc là tình ý kéo dài.
Yên Nhiên nhìn thấy thần sắc Nhữ Dương vương hơi sửng sốt, lại thấy Trinh Nương điềm đạm tươi cười.
Giống như hai vị Trắc phi nhìn Nhữ Dương vương tỏ vẻ thâm tình mà coi như không thấy không quan tâm.
Khóe miệng Yên Nhiên khẽ cong, không có nữ nhân nào nhìn mà giả vờ như không thấy.
Nếu Trinh Nương ghen tị, nàng sẽ cao hứng, cũng không phải chỉ có Trinh Nương hiểu được tận dụng mọi thứ.
Nếu Trinh Nương thờ ơ, nàng cũng cao hứng, không động tâm không chung tình Trinh Nương có thể hầu hạ Nhữ Dương vương?
Trinh Nương là thật tình hay là giả ý, nhất thời Nhữ Dương vương nhìn không ra.
Nhưng ngày ngày trôi qua không tin hắn đã từng trải qua đả kích là Uyển Như mà lại không rõ ràng.
Không phải tất cả nam nhân đều nghĩ sẽ phục tùng nghe lời nữ nhân, đều suy nghĩ lấy mặt nóng dán mông lạnh, trên đời này không phải chỉ có một mình Trinh Nương là nữ nhân.
Điều này khiến cho thái phi đang chuyên tâm muốn xem kịch vui có chút thất vọng.
Hai vị trắc phi xuất thân tốt, xuất lực trợ giúp vương phủ so với Trinh Nương còn nhiều hơn.
Nếu không phải lúc trước Nhàn Nương định các nàng làm trắc phi, thì các nàng hoàn toàn đủ tư cách làm kế phi.
Còn chưa nói đến chuyện các nàng đều là đích nữ, mà lại ở trước mặt thứ nữ như Trinh Nương vừa cung vừa kính, thật là ngoài dự kiến của thái phi...
Dù trong lòng Trinh Nương có chút lo sợ bất an, nhưng biểu hiện của nàng vẫn rất hoàn mỹ.
Ôn hòa lương thiện, hiền lương thục đức đều cố gắng thể hiện, vừa không làm khó dễ trắc phi, lại có ngạo khí của vương phi, làm việc không hề khiếm khuyết.
Nàng bị vây ở vương phủ cơ hội để biểu hiện cũng không nhiều lắm, lễ gặp mặt này nhất định phải nắm lấy.
Yên Nhiên kính trà xong cùng biểu ca lui về chỗ cũ, Trinh Nương tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội bày ra sự hoàn mỹ.
Viêc chủ trì bếp núc đã nằm trong tay nàng cùng thái phi, kiếp này Trinh Nương không cần nhường, đương nhiên sẽ không thể lấy cớ khiến Nhữ Dương vương đau tiếc.
Nhìn ánh mắt Trinh Nương từ ái nhìn về phía vài vị quận chúa, Trinh Nương đang định đem chủ ý đánh lên người các vị quận chúa.
Trắc phi phu nhân mọi người cũng không phải ngồi không, Trinh Nương sẽ giả vờ giả vịt thỉnh cầu Nhữ Dương vương thương tiếc sủng ái, chẳng lẽ các nàng vào vương phủ còn sớm hơn Trinh Nương lại không biết?
Mặc dù nhìn Trinh Nương không vừa mắt, thì các nàng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, thậm chí sẽ tìm cơ hội cho Trinh Nương ở trước mặt Nhữ Dương vương biểu hiện ủy khuất.
Đem sự khinh khi hèn mọn giấu trong lòng, đem sự cung kính đối với kế phi bày ra ngoài.
Nhữ Dương vương uống một ngụm trà, đối với tình cảnh thê thiếp trong phủ hòa thuận rất vừa lòng.
Hắn đồng ý cùng Trinh Nương đến đây, cũng là muốn cho Trinh Nương có chỗ dựa tâm.
Nhưng thấy một đám trắc phi phu nhân đều rất tôn kính Trinh Nương, Nhữ Dương vương biết hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Nghe Trinh Nương cùng thái phi nói đùa, cùng trắc phi xưng hô tỷ muội, tâm tình của Nhữ Dương vương rất tốt.
Mặc kệ là ai cũng không muốn trong phủ cả ngày đấu đá thị phi.
- Nhi tử có việc cần bẩm báo phụ vương, tổ mẫu.
Triệu Duệ Kỳ một thân bào phục lam sắc tiến lên một bước, tuy dáng người thon dài thể hiện văn nhược.
Nhưng trên khuôn mặt như ngọc lộ ra khí sắc khỏe mạnh, ánh mắt nho nhã phong tư.
Tuy Nhữ Dương vương đối với nhi tử duy nhất của mình ngoài mặt thì nghiêm khắc, nhưng nội tâm là sủng thương.
Nhi tử là cốt nhục duy nhất mà Nhàn Nương lưu lại cho hắn.
Trước khi Nhàn Nương chết mấy ngày, nàng đã đem rất nhiều vật thiêu hủy, Nhữ Dương vương chỉ có thể nhìn Triệu Duệ Kỳ mà hồi ức Nhàn Nương.
Trước kia hắn không thích Triệu Duệ Kỳ nguyên nhân là vì nhi tử giống như Nhàn Nương.
Nhưng nay, Nhữ Dương vương cảm thấy nhi tử không chỉ giống Nhàn Nương, mà càng giống hắn.
Mới vừa rồi nhi tử cùng nhi tức đứng chung một chỗ, Nhữ Dương vương có chút hoảng hốt giống như hắn đang nhìn thấy hắn cùng Nhàn Nương.
Nhàn Nương càng không chịu đi vào giấc mộng tìm hắn, thì hắn càng suy nghĩ nhớ đến nàng, đem dung mạo của nàng khắc sâu đến tận xương tủy.
Tuy Trinh Nương đang cùng tứ quận chúa nhỏ giọng trò chuyện, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Nhữ Dương vương, trong mắt hắn ẩn hiện tình phụ tử, hắn thật lòng đau tiếc thế tử.
- Chuyện gì?
Đã làm nghiêm phụ thành thói quen, dù Nhữ Dương vương thật sự yêu thương Triệu Duệ Kỳ, thì cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ hỏi một câu:
- Gặp phải chuyện gì khó xử?
Triệu Duệ Kỳ nói:
- Phía sau nhi tử đã có tổ mẫu trông chừng, ở triều đình lại có phụ vương ủng hộ chiếu cố, cũng không gặp việc gì khó. Chỉ là mấy ngày gần đây nhi tử suy nghĩ muốn đi Tây Sơn Hồng Phong, bệ hạ thấy nhi tử vất vả cho nên ban cho nhi tử mấy ngày hưu mộc, vì vậy nhi tử tính mang theo biểu muội đi Tây Sơn biệt viện ở lại mấy ngày.
Trinh Nương nhìn Yên Nhiên rũ mi mắt, nhưng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc làm thế nào cũng không che dấu được.
Ở trên búi tóc của nàng mang theo một cây trâm, chắc là lễ vật mà Triệu Duệ Kỳ tự mình chọn lựa, Trinh nương cười dịu dàng nói:
- Khó có được tình cảm như bọn họ, thế tử ở trong triều rất là vất vả, có mấy ngày hưu mộc du ngoạn cùng Yên Nhiên cũng là chuyện tốt.
Trong giọng nói của Trinh Nương mang theo mấy phần trêu chọc, lại có một phần đề điểm:
- Nhưng mà sủng kiều thê cũng không thể quên vương gia cùng thái phi, thế tử cũng nên ở dưới gối bọn họ hầu hạ mới tốt.
Triệu Duệ Kỳ xa cách nói:
- Có mẫu phi chăm sóc phụ vương, hầu hạ tổ mẫu, ta có gì phải lo lắng? Chỉ là ta đi biệt viện có ba bốn ngày, mà vừa nghe mẫu phi nói lại giống như ta đi sẽ không trở về. Bình thần y từng nói hàng năm ta nên đi Tây Sơn tĩnh dưỡng thả lỏng mấy ngày có như vậy thì đối với thân thể mới có lợi, cũng vì đường đi vất vả mệt nhọc cần người chăm sóc, cho nên mới suy nghĩ mang biểu muội cùng đi, thân thể da thịt là phụ mẫu cho, ta càng phải yêu quý, cũng đỡ phải làm cho phụ vương, tổ mẫu lo lắng.
Nhữ Dương vương chỉ có duy nhất một nhi tử bảo bối, thái phi cũng chỉ có một kim tôn.
Bình đại phu đã nói như thế, sao bọn hắn có thể nói gì, Nhữ Dương vương nhíu nhíu mày, nếu không phải là Triệu Duệ Kỳ, mà là Trinh Nương...
Nhữ Dương vương nói:
- Tây Sơn phong diệp(lá phong) rất đẹp, nếu không ngại thì chúng ta cũng đi xem sao, biệt viện cũng đủ lớn để ở lại, mẫu thân nên đi lại nhiều một chút đối với thân thể người mới có lợi.
Thái phi thấy Nhữ Dương vương có hiếu tâm nên rất vừa lòng, cười gật đầu:
- Được, chúng ta đều đi nhìn phong diệp.
- Sẽ không quấy rầy đến thế tử?
Vẻ mặt Trinh Nương mang theo một phần khó xử, Triệu Duệ Kỳ trả lời:
- Có cái gì mà quấy rầy? Mẫu phi suy nghĩ quá nhiều rồi, người còn có thể ở cùng một chổ với biểu muội sao? Phụ thân cần người hầu hạ.
Trinh Nương tươi cười không giảm, vui vẻ nói:
- Như thế thì tốt quá, ta sợ sẽ quấy rầy kinh hỉ mà thế tử giành cho Yên Nhiên.
Nàng quay đầu nhìn Nhữ Dương vương xấu hổ nói:
- Dẫn vài vị quận chúa đi theo có được không? Nếu luôn nhốt các nàng ở trong vương phủ, sẽ dưỡng các nàng thành thiển cận hạn hẹp kiến thức.
- Mẫu phi lời này không ổn, nói hạn hẹp kiến thức thiển cận là không đúng, bọn muội muội có sư phụ dạy dỗ, đọc đủ thứ thi thư, biết lễ nhạc, thì sẽ mở khai nhãn giới, nếu cả ngày chạy ra bên ngoài, đối với các nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt, sẽ bị người chê cười.
Yên Nhiên thản nhiên nói, khiến cho ánh mắt Trinh Nương nhiễm màu ưu thương, giật giật khóe môi:
- Ngươi rõ ràng biết rõ ta không có ý tứ này.
- Mẫu phi ở trong Mạnh phủ của ngoại tổ phụ cũng không được đọc sách nhiều lắm, sợ là không hiểu đọc sách có ưu việt gì.
Nàng cũng không bịa đặt vô cớ, Trinh Nương đọc sách vở mấy tháng, sau đó liền bị Lâm thị quản giáo luyện tập nữ hồng.
Nhữ Dương vương nhíu chặt chân mày, lời Yên Nhiên nói hắn tin tưởng, nhưng nếu chỉ là người đọc sách mấy tháng, sao có thể nói ra những lời đạo lý?
Trinh Nương lời nói cử chỉ lộ ra cao nhã, nếu không trải qua bồi dưỡng chẳng lẽ sinh ra đã có?
- Cổ nhân nói phúc có thi thư khí từ hoa, chắc mẫu thân cũng từng nghe qua.
( Yul: phúc có thi thư khí từ hoa nghĩa là người có ăn học hiểu biết cũng là một vẻ đẹp)
Yên Nhiên một bước cũng không nhường, Trinh Nương cắn cắn môi, ánh mắt thương hại nhìn về phía các vị quận chúa vẫn đang nhu thuận đứng thẳng người khẽ nói:
- Không thể cho các nàng thả lỏng mấy ngày sao? Dù thế nào đi nữa thì các nàng cũng là nữ nhi của vương gia, Yên Nhiên cần gì phải khắp nơi khó dễ người ta? Lúc ngươi còn ở trong khuê phòng, trừ chuyện đi học ra, thì cũng từng xuất môn kết giao bằng hữu.
Thái phi mừng rỡ khi thấy tôn tức khiến Trinh Nương khó coi, nghe Trinh Nương nói như vậy, liền xen vào:
- Nàng là được An Ninh công chúa mời đi.
- Nếu ta nói cả gia cao thấp đều đi, thì sẽ không thiếu các nàng.
Nhữ Dương vương có cảm giác rất bực mình, mới vừa rồi không khí còn hòa thuận vậy mà lại bị phá hủy.
Trong mắt Trinh Nương lộ ra cảm kích, Yên Nhiên hỏi:
- Có phải các vị trắc phi cũng đi?
Trinh nlNương tươi cười hơi ngừng một chút, chủ động rộng lượng nói:
- Nếu cả gia đều đi, thì các nàng đương nhiên cũng đi cùng.
- Đa tạ vương phi điện hạ, đa tạ vương gia.
Hai vị Trắc phi tiến lên phúc thân, lại nhìn Nhữ Dương vương ẩn tình đưa tình, hoặc là tình ý kéo dài.
Yên Nhiên nhìn thấy thần sắc Nhữ Dương vương hơi sửng sốt, lại thấy Trinh Nương điềm đạm tươi cười.
Giống như hai vị Trắc phi nhìn Nhữ Dương vương tỏ vẻ thâm tình mà coi như không thấy không quan tâm.
Khóe miệng Yên Nhiên khẽ cong, không có nữ nhân nào nhìn mà giả vờ như không thấy.
Nếu Trinh Nương ghen tị, nàng sẽ cao hứng, cũng không phải chỉ có Trinh Nương hiểu được tận dụng mọi thứ.
Nếu Trinh Nương thờ ơ, nàng cũng cao hứng, không động tâm không chung tình Trinh Nương có thể hầu hạ Nhữ Dương vương?
Trinh Nương là thật tình hay là giả ý, nhất thời Nhữ Dương vương nhìn không ra.
Nhưng ngày ngày trôi qua không tin hắn đã từng trải qua đả kích là Uyển Như mà lại không rõ ràng.
Không phải tất cả nam nhân đều nghĩ sẽ phục tùng nghe lời nữ nhân, đều suy nghĩ lấy mặt nóng dán mông lạnh, trên đời này không phải chỉ có một mình Trinh Nương là nữ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.